• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 916-918

Nhưng điều khiến cô ta không ngờ là Trần Phong lại cũng từ chối.

“Cái này thì không cần đâu, nếu cô ấy không dám lấy thì tôi cũng không thể ép cô ấy đeo được”.

Nghe thấy Trần Phong nói vậy, cô nhân viên bán hàng có hơi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Nếu hai vị thích thì tôi có thể giữ lại cho hai vị, chờ khi nào hai vị muốn đến mua, thì vẫn được giá ưu đãi đó ạ”.

Trần Phong cũng gật đầu, định đưa Tiểu Diệp đi khỏi đó.

Lúc này có một cô gái đi đôi giày cao gót chạy đến.

Cô ta vừa vào thì nói với nhân viên bán hàng: “Miếng ngọc bội mà hôm trước tôi thích đâu rồi?”.

Cô nhân viên bán hàng cũng vội vàng đi tới: “Là chị Vương à? Thật là xin lỗi chị, miếng ngọc bội đó chúng tôi đã bán mất rồi”.

Cô gái vừa nghe thấy liền tức tối: “Chẳng phải tôi đã bảo cô giữ hộ tôi sao? Vì sao cô lại bán nó đi chứ, lẽ nào không thấy tôi nói là tôi sẽ quay lại mua à?”.

Nhân viên bán hàng hơi ngại ngùng nói: “Đúng là chị đã bảo tôi giữ lại cho chị, nhưng cũng đã hơn một tuần rồi, chúng tôi cũng không thể cứ để đó mãi được!”.

Giọng nói của cô gái lập tức cao hẳn một tông: “Thế ý của cô là tôi đến chậm chứ gì, nhưng tôi đã nói rõ rằng chờ tôi một tuần, chỉ cần một tuần là tôi có tiền, thế mà các cô lại bán nó đi mất, các cô làm ăn như vậy sao?”.

Nhân viên phục vụ cảm thấy lúng túng.

Trần Phong cũng nhận ra chắc chắn vì đối phương không đưa ra được nhiều tiền như vậy nên khi nào bán được là bọn họ bán luôn.

Đương nhiên điều này cũng chẳng liên quan gì đến Trần Phong cả.

Nhưng anh cùng Tiểu Diệp vừa đi đến cửa, thì cô gái kia quát lớn: “Hai người kia đứng lại cho tôi”.

Trần Phong và Tiểu Diệp đều quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên cô gái kia đang gọi bọn họ.

“Có chuyện gì không?”, Trần Phong tò mò hỏi.

Cô gái nhìn Trần Phong và Tiểu Diệp một lượt rồi hỏi: “Miếng ngọc bội đó có phải là các người mua không?”.

“Ngọc bội gì cơ?”, Trần Phong hỏi, tuy trong lòng anh cũng đã đoán ra.

“Chính là miếng ngọc bội hình rồng ấy”.

Trần Phong đưa mắt nhìn nhân viên bán hàng, nhưng bọn họ đều tránh mặt đi đằng khác không dám nhìn anh.

Rõ ràng là bọn họ đã khai Trần Phong ra.

“Anh nhìn cái gì hả? Tôi đang hỏi có phải anh đã mua miếng ngọc bội đó không?”.

Trần Phong lại nhìn cô ta nói: “Đúng”.

“Bán lại nó cho tôi, tôi sẽ trả thêm một nghìn tệ”, cô gái đó nói rất dứt khoát.

Trần Phong cười nói: “Cô cảm thấy tôi giống người thiếu một nghìn tệ đó sao?”.

Cô gái đó không quan tâm rồi nói tiếp: “Năm nghìn tệ, không hơn được nữa. Tôi không muốn phải lôi người khác ra, nếu anh vẫn không đồng ý thì tôi đành cho người khác đến nói chuyện với anh vậy”.

Trần Phong nhìn cô ta như thể nhìn một con ngốc vậy: “Nếu như vậy thì cô cứ lôi người nào có não đến đây nói chuyện nhé, chứ tôi không muốn nói chuyện với cô nữa”.

Là ai đi nữa đều có thể nghe ra được Trần Phong đang chửi cô ta không có não, đến Tiểu Diệp còn lén kéo tay anh, dường như không muốn Trần Phong gây chuyện gì ở đây cả.

Nhưng Trần Phong lại không quan tâm.

“Anh dám chửi tôi, anh chán sống rồi chứ gì?”.

Trần Phong mặc kệ cô ta, kéo tay Tiểu Diệp chuẩn bị ra về.

Nhưng cô gái kia lập tức chạy đến trước mặt bọn Trần Phong, chặn bọn họ lại.

“Các người không được đi”.

Trần Phong tỏ ra rất bực mình: “Tránh ra!”.

“Tôi không tránh đấy”, cô gái đó ương ngạnh hét lên.

Trần Phong kéo tay cô ta sang một bên, nhưng hơi dùng sức nên khiến một người ẻo lả như cô ta suýt nữa thì ngã xuống dưới đất.

Sau khi cô ta đứng vững lại, liền lớn tiếng quát: “Mọi người mau nhìn đi, có người đánh phụ nữ này”.

Câu nói này đã vô cùng thu hút những người xung quanh, mọi người đều từ bốn phía nhìn đến, Trần Phong cũng biết đã gặp phải chuyện rất rắc rối rồi, nếu bị tóm lại ở đây, đối với anh mà nói thì không thể nào giải thích được, thậm chí còn không thể khiến cho đám người kia hiểu.

Và những chuyện vô nghĩa này là chuyện mà Trần Phong không muốn làm nhất.

Trần Phong nói nhỏ với Tiểu Diệp đứng bên cạnh: “Chúng ta phải chạy thôi, cô nắm chặt lấy tay tôi nhé”.

Tiểu Diệp còn chưa phản ứng kịp, cô ấy đã bị Trần Phong nắm chặt tay, rồi chạy nhanh ra khỏi đó trong ánh mắt nghi hoặc của đám người kia.

Chạy một mạch vài trăm mét, Tiểu Diệp liền mệt lả người: “Anh Trần, tôi thực sự không chạy nổi nữa”, cô ấy chống hai tay vào đầu gối rồi thở hổn hển.

Phía sau đương nhiên không có ai đuổi sau, cô gái đó cũng không thể chạy nổi, nên Trần Phong cũng dừng lại luôn.

“Sao cô yếu thế hả?”, Trần Phong đứng bên cạnh cười chế nhạo.

“Anh Trần, tôi chỉ là con gái, tôi không chạy được lâu chẳng phải là rất bình thường sao?”, Tiểu Diệp bực mình nói, khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt trừng lên nhìn anh, trông vô cùng đáng yêu.

“Con gái thì sao chứ, lẽ nào cô chỉ là người con gái bình thường sao?”, Trần Phong nói.

Tiểu Diệp tò mò nhìn Trần Phong: “Lẽ nào tôi không phải sao? Tôi luôn thấy bản thân tôi rất bình thường mà”.

Trần Phong đột nhiên nghiêm nghị nói: “Cô làm sao có thể là một cô gái bình thường được, cô là người con gái ‘ấy’ nhất mà tôi từng gặp”.

Trần Phong không nói cụ thể, anh nhìn Tiểu Diệp, Tiểu Diệp đang mong chờ muốn biết bản thân cô ấy tốt cuộc là người như thế nào trong mắt Trần Phong, cô ấy sốt ruột đến mức ngại ngùng hỏi: “Anh Trần..., anh đáng ghét quá đi”.

“Tiểu Diệp, cô hiểu nhầm ý tôi tôi. Thực ra cô là người con gái nói nhiều nhất mà tôi từng gặp đó”.

Tiểu Diệp vừa nghe thấy, liền tức tối nhìn Trần Phong.

Tuy Tiểu Diệp là một cô gái rất rộng lượng, khi trêu chọc cô ấy cũng sẽ không giận thật, nhưng cho dù là vậy, thì câu nói đùa này vẫn khiến Tiểu Diệp cảm thấy tổn thương.

Cô ấy tức tối, lại có chút tủi thân, ấm ức nhìn Trần Phong, rồi không nói gì cả.

Trần Phong cũng nhận ra anh đã trêu đùa quá trớn, anh lập tức dừng khuôn mặt cười cợt của anh lại, xin lỗi với vẻ nghiêm túc: “Tiểu Diệp, tôi sai rồi, tôi không nên trêu cô như vậy”.

Nhưng Tiểu Diệp đã rơm rớm nước mắt, như thể trực trào ra.

“Cô tha thứ cho anh Trần đi, anh Trần biết lỗi rồi mà”, Trần Phong cũng cùng cách xưng hô ngày thường Tiểu Diệp hay gọi anh, nhưng Tiểu Diệp vẫn không nói gì.

Đúng lúc này, cô gái đi giày cao gót kia lại chạy ra.

“Các người không được chạy”, cô ta đã thở hổn hển, nên câu hét vừa rồi cũng trở nên thều thào yếu ớt.

Nhưng vẫn khiến Trần Phong và Tiểu Diệp nghe thấy.

Trần Phong nắm tay Tiểu Diệp, nhưng chắc Tiểu Diệp nhất thời chưa phản ứng kịp thì đã bị Trần Phong nắm chặt rồi.

Nhưng cô ấy không thể chạy được nữa, cô ấy hét lên: “Tôi không chạy nổi nữa rồi”.

Trần Phong nhìn cô ấy một cái rồi bế cô ấy lên luôn, ôm cô ấy trong lòng rồi sải bước chạy nhanh.

Tốc độ của Trần Phong rất nhanh, chỉ vài phút đã chạy được ba, bốn dặm rồi.

Và cô gái đuổi theo anh chắc chắn đã bị cắt đuôi từ rất xa, Trần Phong vẫn bế Tiểu Diệp đứng ở đó.

“Thả tôi xuống”, Tiểu Diệp đẩy ngực Trần Phong ra nói.


Chương 916: Gặp rắc rối khi mua ngọc

Nhưng Trần Phong lại không hề có ý định thả Tiểu Diệp xuống, anh nở nụ cười nham hiểm nhìn Tiểu Diệp nói: “Thế cô nói xem cô có tha thứ cho tôi không đây?”.

Bọn họ vẫn đang ở trên đường phố, xung quanh có nhiều người qua lại, thỉnh thoảng lại có người nhìn hai bọn họ.

Tiểu Diệp đâu thể chịu được cảnh đấy, những ánh mắt nhìn tới giống như những cây kim đâm lên người cô ấy vậy, nhưng trong lòng lại đang giận Trần Phong, không muốn cứ thế mà nói tha thứ luôn được.

“Hay là tôi cứ thế này ôm cô về nhé”, thấy Tiểu Diệp còn đang đắn đo, Trần Phong liền bế cô ấy đi thêm vài bước, muốn ép buộc cô ấy.

“Đừng mà”, Tiểu Diệp hét lên: “Anh cho tôi xuống đi”.

“Vậy cô rốt cuộc có tha thứ cho tôi không? Tôi đặt cô xuống thì cô phải bỏ qua cho tôi đấy nhé”.

Mặt Tiểu Diệp đã đỏ như quả táo lê, còn Trần Phong lại hỏi tiếp, cô cũng đành chịu thua: “Anh cứ đặt tôi xuống đi đã”, Tiểu Diệp nói nhỏ.

“Nhưng tôi sợ cô lại nuốt lời”.

“Tôi tha thứ cho anh là được chứ gì, mau thả tôi xuống, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa”.

Trần Phong nhìn xung quanh, đúng là không ít người đang tò mò nhìn anh.

“Bọn họ muốn nhìn thì để bọn họ nhìn, có phải là việc gì mất mặt đâu”.

Tiểu Diệp thực sự không chịu được nữa, liền nói với vẻ như cầu xin: “Anh Trần, tôi xin anh đấy, anh cho tôi xuống đi, tôi đảm bảo sẽ không giận anh nữa”.

Trần Phong biết không thể đùa tiếp được nữa, thế là anh dừng lại.

Đặt chân của Tiểu Diệp xuống trước, sau đó mới từ từ để cô đứng xuống dưới đất.

Nhưng quả nhiên nuốt lời là bản tính của con gái, Tiểu Diệp vừa đứng xuống dưới đất liền quay đầu đi mặc kệ Trần Phong.

“Cô đã hứa là không giận tôi rồi mà”, Trần Phong nói.

“Anh Trần đúng là đồ xấu xa”.

Tiểu Diệp trề môi lẩm bẩm, tỏ vẻ rất không vui.

“Được rồi, tôi biết sai rồi, sau này sẽ không đùa như vậy với Tiểu Diệp nữa”.

Tiểu Diệp mặc kệ Trần Phong, một mình cô ấy đi về phía bến xe buýt.

Trần Phong đuổi theo sau, cũng không nói gì, chỉ đi bên cạnh Tiểu Diệp.

Sau khi hai người lên xe, Trần Phong vẫn im lặng không nói câu nào.

Tiểu Diệp ngồi xuống ghế, Trần Phong đứng bên cạnh cô, còn ghế trống nhưng anh cũng không quan tâm.

Tiểu Diệp hậm hực nhìn Trần Phong, trong lòng rất muốn hỏi Trần Phong đang làm gì, nhưng cô biết cô mà lên tiếng trước thì sẽ mắc bẫy của Trần Phong, cho nên cũng không nói gì.

Xe buýt đi được năm bến, Tiểu Diệp cuối cùng không nhịn được mà nói: “Anh Trần, sao anh lại có thể như thế?”.

Trần Phong cười nhẹ hỏi: “Tôi sao cơ?”.

“Hừ!”, Tiểu Diệp hừ lên một tiếng, lại không muốn nói rõ với Trần Phong.

Đến bến cuối cùng, trên xe chỉ còn hai người họ, sau khi xuống xe vẫn phải leo núi một đoạn nữa.

Và dưới chân núi chính là thôn làng của Tiểu Diệp, cô ấy rất muốn mời Trần Phong đến chơi, nhưng đứng đó lại không biết nên nói thế nào.

Trần Phong đi bên cạnh cô, nhưng vẫn không chủ động nói chuyện.

Tiểu Diệp lí nhí nói: “Anh Trần!”.

“Ừm”, Trần Phong trả lời.

“Tôi không giận anh nữa”.

“Thật à?”.

“Ừm”.

“Tôi biết Tiểu Diệp rất tốt mà”, Trần Phong cười nói.

Tiểu Diệp cũng cười lên, khóe miệng còn hơi nhếch lên nói: “Anh Trần, nhà tôi ở phía trước, anh có muốn đến chơi không?”.

Trần Phong nhìn theo hướng Tiểu Diệp nói, quả nhiên là lối đi vào thôn làng.

“Đi tay không thế này có vẻ không hay lắm nhỉ?”, Trần Phong thắc mắc.

Tiểu Diệp vội vàng xua tay: “Không sao đâu, anh là khách đến chơi lần đầu tiên, không cần chuẩn bị quà cáp gì cả”.

Trần Phong nghĩ một lúc nói: “Vậy được, tôi cũng muốn xem xem nhà Tiểu Diệp rốt cuộc như thế nào”.

Nghe thấy Trần Phong đồng ý, Tiểu Diệp liền vui mừng, cô thậm chí còn chủ động kéo tay Trần Phong chạy về phía làng cô.

Một thôn quê rất yên bình, trước cổng làng có mấy ông lão ngồi đánh cờ với nhau, thấy Tiểu Diệp về, có mấy người trong đó còn vẫy tay chào Tiểu Diệp.

“Tiểu Diệp về rồi đấy à?”.

Tiểu Diệp cũng chào hỏi từng người một.

Khi bọn họ nhìn thấy Trần Phong, cũng đều nhìn lâu hơn chút.

Đi vào sâu trong làng, đi qua một cây cầu treo thì đến nhà Tiểu Diệp.

Một cô bé đang chơi đá cầu ở ngoài cổng nhìn thấy Tiểu Diệp về, liền cười tươi vui mừng chạy đến.

“Chị Diệp”.

Cô bé chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Diệp.

Cô bé không cao lắm, chỉ cao đến ngực Tiểu Diệp, Trần Phong đoán chắc là cô em gái đó của Tiểu Diệp, là cô em gái có miếng ngọc bội mà Tiểu Diệp không có.

“Được rồi, bố mẹ đâu?”.

Cô bé ngoan ngoãn trả lời: “Bố mẹ đi làm đồng vẫn chưa về”.

Cô bé vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Trần Phong, như thể tò mò vì nhà cô lại có thêm một người đàn ông.

Trần Phong nhìn và mỉm cười với cô bé.

Cô bé lại ngại ngùng một cách khó hiểu, rồi kéo tay Tiểu Diệp đi về phía nhà cô.

Trần Phong cũng đi theo sau, cô bé lại càng thấy kỳ lạ, nhưng không dám hỏi.

Nhà Tiểu Diệp có hai tầng, hình như có cả sân sau, phía trước nhà có trồng một số hoa cỏ, còn có mấy luống rau hẹ nữa.

Trần Phong được Tiểu Diệp mời vào nhà ngồi, cũng không nghèo khổ như Trần Phong tưởng tượng, những đồ vật trong nhà đều đầy đủ cả, nội thất trang trí cũng khá đẹp, nhưng lại khiến Trần Phong không biết vì sao Tiểu Diệp lại mê tiền như vậy.

“Hay là cô cứ nói chuyện với em gái cô đi, tôi ngồi một mình không sao đâu”.

Trần Phong thấy cô bé kia cứ nhìn mình, nên cũng mỉm cười nói với Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp cũng nhìn thấy em gái cô cứ nhìn Trần Phong mãi, liền cười nói: “Chắc chắn là nó thấy anh Trần rất đẹp trai, nên ngại ấy mà”.

Trần Phong sững sờ, rồi cười gượng một tiếng.

Một lúc lâu sau, bố mẹ Tiểu Diệp cũng quay về, khi họ nhìn thấy Trần Phong là ông chủ của Tiểu Diệp, giống như phụ huynh gặp phải thầy cô chủ nhiệm vậy, luôn sợ Tiểu Diệp không làm việc tốt, còn bảo Trần Phong phải quản lý thật nghiêm. Đọc nhanh tại Vietwriter

Tiểu Diệp đứng một bên nghe thấy rất tức giận, nhưng lại không muốn cãi lời bố mẹ, đành một mình đứng đó hậm hực.

Trần Phong tấm tắc khen Tiểu Diệp rất cố gắng, làm gì cũng rất tốt, không cần người khác phải lo, như thế mới khiến Tiểu Diệp vui cười trở lại, thậm chí còn hoàn toàn quên sạch cơn tức giận lúc trước với Trần Phong, cô nhìn Trần Phong với con mắt đầy cảm kích.

Chỉ là chơi đến khi ăn xong bữa tối thì hai người liền rời đi.

Cô em gái của Tiểu Diệp như thể không nỡ để chị mình đi, Tiểu Diệp hứa với cô bé lần sau sẽ lại về chơi, cô bé mới miễn cưỡng để Tiểu Diệp đi.

“Hay là sau này mỗi tuần tôi cho cô nghỉ một hôm, dù sao cũng gần, cô về chơi một ngày rồi quay lại”, Trần Phong nói.

Tiểu Diệp lắc đầu nói: “Tôi đã hứa với anh Bạch sẽ chăm sóc anh thật tốt, thì tôi nhất định phải nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình, hơn nữa tôi cũng không cần anh Trần phải thương hại tôi như vậy, tôi đang kiếm tiền dựa vào sự cố gắng của mình, rất quang vinh đấy”.

Nhìn Tiểu Diệp cứng đầu như vậy, Trần Phong cũng không kiên quyết nữa.

Thoáng chốc đã đến ngày tổ chức tiệc mừng của nhà họ Chu.

Mấy người đi đến nhà họ Chu nhỏ, vì Bạch Kính Phong đã cao tuổi nên cử Bạch Tinh đưa Bạch Tô đi, còn có cả Bạch Thành Lâm và Trần Phong nữa.


Chương 917: Tha thứ và được tha thứ

Và nhà họ Chu cũng rất nể mặt, Chu Phóng đích thân ra nghênh đón, người em trai ruột của gia chủ nhà họ Chu này niềm nở tươi cười chào mấy người nhà họ Bạch.

Đón mấy người họ vào trong sảnh phụ, Chu Phóng mới đi một mình ra ngoài, ở đây không ồn ào như bên ngoài, mà còn khá là yên tĩnh.

Bọn họ đương nhiên biết ý của Chu Phóng, chỉ là chờ một lúc sau, gia chủ nhà họ Chu liền bước vào.

Phía sau anh ta còn đưa theo một cô gái dịu dàng, mặc một chiếc váy trắng tinh, tóc xõa bay lơ phơ, thỉnh thoảng lại nở nụ cười nhẹ, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.

Nhưng những người lịch sự thì đều sẽ không nhìn quá lâu.

“Anh Chu, lâu rồi không gặp nhỉ!”, Bạch Tinh hình như có quen với Chu Tầm từ trước, vừa gặp mặt đã nhiệt tình ôm nhau chào hỏi.

“Đúng là đã lâu rồi không gặp! Nào, ngồi xuống nói chuyện đi”, Chu Tầm bảo mọi người ngồi xuống xong, anh ta mới nhìn sang mấy người bên cạnh Bạch Tinh.

Bạch Tinh chủ động giới thiệu: “Đây là Bạch Tô em trai tôi, đây là Bạch Thành Lâm em họ tôi”, khi giới thiệu đến Trần Phong, anh ta lại cười nói: “Vị này không phải là người nhà họ Bạch, nhưng lại là người phụ trách chính của chuyện lần này”.

Chu Tầm tò mò nhìn sang Trần Phong: “Không biết vị này rốt cuộc là ai, trông cũng rất trẻ đó chứ?”.

Bạch Tinh nói với vẻ thần bí: “Hay là anh Chu thử đoán xem? Vị này đến từ Yên Kinh đó, hơn nữa còn là một người rất lợi hại”.

Chu Tầm càng thêm tò mò, cũng chăm chú nhìn Trần Phong hơn, càng nhìn, trên gương mặt anh ta càng thêm vẻ kinh ngạc.

“Lẽ nào là cậu chủ ở Yên Kinh đó sao, nhưng sao có thể chứ, ai cậu ấy đến hoang mạc này làm gì”.

Bạch Tinh liền cười lớn: “Xem ra anh Chu đã đoán ra rồi, anh Trần cũng là có chút hiềm khích với Mạc Lang, cho nên mới ngồi ở đây đó, hơn nữa nếu không có anh Trần thì chúng ta hôm nay đã không gặp nhau ở đây rồi”.

Chu Tầm ngạc nhiên nói: “Nếu nói như vậy thì là cậu Trần lên kế hoạch đối phó Mạc Lang sao? Và nhà họ Bạch các cậu cũng chỉ là một mắt xích trong kế hoạch này?”.

Bạch Tinh thản nhiên gật đầu.

Trần Phong lúc này lại cười nói: “Anh Chu, tôi không dám nhận câu nói đó đâu, nếu muốn đối phó Mạc Lang, chỉ dựa vào tôi tuyệt đối không thể làm được, đương nhiên vẫn phải cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau quét sạch bọn Mạc Lang kia đi như quét rác luôn”.

Chu Tầm biết là Trần Phong đã vô cùng vui mừng, thậm chí còn niềm nở nhìn sang, khi thấy Trần Phong nói vậy, anh ta càng vui hơn: “Cậu Trần, nếu có cậu tham gia thì ngày Mạc Lang biến khỏi hoang mạc chắc chắn sẽ không còn xa nữa”.

Cảm xúc vui mừng này rất dễ lan tỏa sang những người bên cạnh, mọi người đều đang vui cười, chỉ có duy nhất một người là Chu Chỉ Nhi mà Trần Phong không biết kia thì chỉ hơi mỉm cười, như kiểu lấy lệ.

Mọi người cười xong, Bạch Tinh vẫn nghiêm túc nói: “Anh Chu ạ, tuy anh Trần đồng ý giúp đỡ, nhưng nền tảng của anh Trần ở tận Yên Kinh, nếu giao đấu với Mạc Lang thì chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức đó”.

Chu Tầm cũng nghiêm túc gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, đây cũng vốn là việc chúng ta phải làm, còn cậu Trần có thể giúp đỡ, đối với chúng ta mà nói đã là sự hỗ trợ lớn nhất rồi”.

Nói xong, anh ta lại xúc động nhìn về phía Trần Phong.

“Nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo với anh Chu nữa, lần này đối phó với Mạc Lang, nhà họ Bạch chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý về cái chết, nếu không phải Mạc Lang chết thì chính là nhà họ Bạch tôi biến mất hoàn toàn khỏi hoang mạc. Và đây cũng là điều mà chúng tôi muốn nói với nhà họ Chu, hi vọng nhà họ Chu có chuẩn bị trước”.

Câu nói này hình như khiến Chu Tầm và Chu Chỉ Nhi đều hơi ngạc nhiên, mặt hai người có chút biến sắc.

Chu Tầm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý của nhà họ Bạch thì chúng tôi đã biết, nhưng chuyện này...”.

Nhưng Chu Tầm còn chưa nói hết thì Chu Chỉ Nhi ngồi bên cạnh anh ta lại cướp lời: “Bác cả, nhà họ Chu chúng ta đương nhiên cũng sẽ dốc hết sức, đối phó với Mạc Lang chỉ có hai con đường là thành công và thất bại, nếu thua lẽ nào Mạc Lang lại bỏ qua cho chúng ta sao?”.

Chu Tầm nhìn Chu Chỉ Nhi với ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng trong ánh mắt kiên định của Chu Chỉ Nhi vẫn nở nụ cười nhẹ.

Chu Tầm không nghĩ nhiều, liền gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nếu đã nghĩ đến báo thù thì sẽ không được mập mờ nữa, suy nghĩ của chúng tôi cũng giống với nhà họ Bạch”.

Anh ta nói xong, mấy người nhà họ Bạch cũng yên tâm hẳn.

Chỉ có Trần Phong thêm phần tò mò về Chu Chỉ Nhi vừa nhanh miệng kia, nếu không có Chu Chỉ Nhi nhắc nhở, Chu Tầm chắc vẫn còn do dự.

Sự quyết tâm của các bên cũng là cơ sở để quyết định có thể tiếp tục hợp tác hay không, nếu chờ đến thời khắc quan trọng lại có người chưa lâm chận đã bỏ chạy thì nguy to.

Nhưng kết quả giờ đây đã nhận được sự công nhận của hai bên, hai bên đều vui mừng, việc tiếp theo là bàn bạc chi tiết hơn.

“Nếu chúng ta đã biết suy nghĩ của nhau rồi thì chuyện tiếp theo chờ sau khi bữa tiệc kết thúc chúng ta sẽ bàn luận chi tiết, cậu thấy sao?”.

Bạch Tinh đương nhiên gật đầu đồng ý: “Những chuyện đó đã không phải do tôi phụ trách nữa, tôi đến đây chỉ là muốn quan tâm đến thái độ nhà họ Chu, bây giờ tôi cũng có thể yên tâm ra về nói với bố tôi rồi”.

Chu Tầm cũng mỉm cười, và ánh mắt của anh ta đột nhiên chuyển sang phía Bạch Tô, anh ta hỏi: “Vị này là cậu hai nhà họ Bạch đúng không, không ngờ lại còn trẻ mà giỏi như vậy”.

Bạch Tô nghe thấy Chu Tầm nhắc đến cậu ta, cũng chủ động trả lời: “Cảm ơn anh Chu đã quá khen”.

“Đâu có quá khen đâu, tên cậu hai nhà họ Bạch đã nổi tiếng cả hoang mạc rồi, và ở Lan Thành, cho dù mấy vị nhà họ Thiên khi nghe đến tên của cậu Bạch cũng đều phải khen ngợi”.

Bạch Tô khiêm tốn nói: “Chỉ là bạn bè trêu đùa nhau thôi, anh Chu đừng nghĩ là thật”.

Và lúc này Chu Tầm nói với Chu Chỉ Nhi ngồi bên cạnh anh ta: “Chỉ Nhi, cháu phải học hỏi cậu hai nhà họ Bạch đó, cháu cũng đang quản lý doanh nghiệp nhà họ Chu chúng ta, nếu học được chút ít từ cậu Bạch, thì chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều”.

Nghe đến đây, nếu còn chưa hiểu ý của Chu Tầm thì đám người này không còn phải thảo luận việc đối phó với Mạc Lang nữa rồi.

Việc anh ta muốn làm mối cho Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô quả thực quá rõ ràng.

Chu Chỉ Nhi cũng bật cười: “Vâng, bác cả, cháu cũng thỉnh thoảng có nghe nói đến tên của anh Bạch, và cũng rất ngưỡng mộ, nếu anh Bạch không chê thì Chỉ Nhi muốn đi theo làm học trò của anh Bạch ạ”.

Bạch Tô cũng sững sờ, nhưng nhìn Chu Chỉ Nhi dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, nên cậu ta đương nhiên không thể nào từ chối.

“Em Chỉ Nhi à, đều là học hỏi lẫn nhau thôi, em không cần phải nghiêm túc vậy đâu”, cậu ta cũng cố gắng thể hiện sự khiêm tốn.

Và đang nói chuyện thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.

“Chắc là khách khứa đến đông đủ rồi, thông cảm cho tôi không thể tiếp các vị nữa, tôi phải qua đó một lúc”.

Nói xong, anh ta liền đứng dậy, còn không quên dặn dò: “Chỉ Nhi, cháu phải trò chuyện nhiều hơn với cậu Bạch đó nhé”.


Chương 918: Quyết tâm hay không
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom