• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (5 Viewers)

  • Chương 913-915

Người đàn ông tên Bạch Thành Lâm gật đầu nói: “Vâng, việc này cứ giao cho cháu”.

Chuyện đối phó với Mạc Lang nói chung đã được quyết định xong, nhưng vẫn có một vài chi tiết cần thảo luận, lựa chọn gia tộc nào, làm sao để liên hệ, còn phải làm sao để bảo đảm đối phương sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, điều này cần tuyệt đối thận trọng, chỉ cần đi sai một nước cờ thì cả ván cờ sẽ coi như thua hoàn toàn.

Điều này mấy người đó đều hiểu rất rõ.

Họ cứ thế bàn luận với nhau rất lâu.

Trần Phong cảm thấy cũng đã thảo luận kha khá, nếu thảo luận tiếp thì chỉ có đợi sau khi triển khai thật sự rồi mới có thể bổ sung thêm được.

Ấm trà Đại Hồng Bào đã thay mấy lần nước, Trần Phong cầm cốc trà lên, lại một lần nữa uống một hơi hết sạch, anh đứng dậy nói với mấy người nhà họ Bạch: “Hôm nay đến đây thôi, khi nào bắt đầu triển khai tôi sẽ liên hệ với phía Yên Kinh, xem có gì có thể giúp đỡ được không”.

Mấy người nhà họ Bạch cũng đứng dậy cảm ơn: “Vậy thì cảm ơn anh Trần rồi, nếu được anh Trần giúp đỡ, hoang mạc này chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng hơn nhiều”.

Trần Phong mỉm cười.

Về lại căn biệt thự trên núi, Trần Phong liền gọi điện về Yên Kinh.

“Tôi muốn ra tay với một bầy sói ở hoang mạc, anh nghĩ xem nên làm thế nào?”, Trần Phong hỏi thẳng.

Nhưng phía đầu dây bên kia lại vọng đến giọng nói do dự: “Cậu Trần, chuyện này tốt nhất không nên làm”.

Theo như hiểu biết về đối phương của Trần Phong, cho dù là chuyện không dễ làm, thì anh ta cũng không thể từ chối thẳng như vậy, Trần Phong cũng tò mò có phải có chuyện gì mà anh không biết không.

Anh bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”.

“Bầy sói đó chắc là Mạc Lang ở trong hoang mạc đúng không! Tuy tôi không biết vì sao cậu Trần lại muốn ra tay với Mạc Lang, nhưng tôi nghĩ cậu Trần chắc chắn vẫn chưa hiểu kỹ về bọn họ”.

“Đúng là bọn họ”, Trần Phong đáp: “Nhưng nếu tôi đã muốn đối phó với bọn họ, thì đương nhiên có biết về bọn họ rồi, nghe ý của anh lẽ nào bọn họ còn có gì bí mật sao?”.

Trong điện thoại vọng ra tiếng cười: “Cậu Trần, sự việc có thể không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.

“Ồ?”.

“Mạc Lang nếu chỉ là một Mạc Lang đơn thuần thì có lẽ cũng không phức tạp như vậy, nhưng cậu Trần, cậu có biết vì sao bọn chúng lại có thể trở thành gia tộc lớn thứ hai của hoang mạc chỉ trong thời gian ngắn như vậy không?”.

“Lẽ nào không phải vì phong cách hành sự của bọn chúng à? Kiểu như bất chấp tính mạng, tôi nghĩ không có một gia tộc nào dám chống đối trực diện với bọn chúng”, Trần Phong nghĩ một lúc, liền nói ra suy đoán của mình.

Nhưng người đó lại phủ nhận nói: “Trong đó quả thực có một phần nguyên nhân, nhưng điều này cũng không thể khiến bọn chúng lớn mạnh với tốc độ nhanh như vậy. Thậm chí trong vùng đất cằn cỗi như hoang mạc chưa bao giờ thiếu những gia tộc như Mạc Lang, nhưng bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có Mạc Lang mới thực sự lớn mạnh”.

Trần Phong càng tò mò hơn, anh hỏi: “Đó là vì sao chứ?”.

“Cậu Trần, cậu có từng nghĩ có người giăng bẫy trong hoang mạc không?”.

“Giăng bẫy?”, Trần Phong nghĩ một lúc nói: “Dùng Mạc Lang để giăng bẫy, vậy phải có lực lượng lớn thế nào thì mới có thể giăng một cái bẫy lớn như vậy? Điều này mới nghe đã nổi da gà rồi”.

Người kia cười nói: “Nhưng mà cậu Trần, tôi lại biết một tin, có người đứng sau dùng Mạc Lang để đối phó với nhà họ Thiên trong hoang mạc, tuy tôi vẫn không biết người đứng phía sau bọn chúng là ai, nhưng bọn họ cũng nhất định là một gia tộc nào đó ở Yên Kinh”.

Trần Phong hít sâu một hơi, anh không dám tin lại có chuyện này.

Tiểu Diệp đứng ở trong phòng khách lén lút nhìn Trần Phong đứng ngoài hành lang, như thể có chuyện gì đó.

Khi đã biết phía sau Mạc Lang còn tồn tại điều gì đó, Trần Phong không thể không thận trọng, anh cúp điện thoại với sắc mặt nghiêm nghị.

Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Diệp, anh vẫn hỏi: “Sao thế?”.

Tiểu Diệp nói với vẻ rất lo lắng: “Anh Trần, đến giờ ăn cơm rồi”.

Trần Phong gật đầu, liền đi từ hành lang vào.

Tiểu Diệp đã đem thức ăn lên bàn xong xuôi, Trần Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, bưng bát cơm đã được Tiểu Diệp xới sẵn.

“Tiểu Diệp, đồ ăn hôm nay trông không ngon bằng hôm qua nhỉ!”.

Tiểu Diệp cũng nhìn vào chỗ thức ăn trên bàn, bực bội nói: “Là anh Trần kén ăn quá đấy thôi, tôi đã làm các món sở trường của tôi rồi, sao có thể ngày nào cũng ngon như nhau được, anh cũng phải nếm thử những món đơn giản ngày thường chứ”.

Trần Phong cười nói: “Ồ, cô còn trách tôi à, tôi là ông chủ của cô đấy, cô nên kiểm điểm lại xem có phải là mình chưa làm tốt không”.

Sống cùng Trần Phong quãng thời gian lâu như vậy, Tiểu Diệp cũng đã biết tính của Trần Phong, nhìn sắc mặt Trần Phong lại đang nở nụ cười, cô ấy cũng không khách sáo mà đảo mắt nhìn Trần Phong một cái, rồi trả lời qua loa: “Vâng, Tiểu Diệp biết rồi, Tiểu Diệp sẽ kiểm điểm lại mình, lần sau nhất định sẽ chuẩn bị nhiều món ngon cho anh Trần”.

Nói xong, cô ấy ngồi xuống rồi bắt đầu ăn cơm.

Trần Phong biết đã không còn trêu nổi cô gái này được nữa, cũng cảm thấy chẳng có hứng thú, thế là lại nghĩ đến chuyện về Mạc Lang.

Mấy hôm nay Trần Phong cũng nghĩ rốt cuộc có nên nói chuyện thế lực phía sau lưng Mạc Lang ra không, vẫn đang còn do dự thì Bạch Tinh lại một lần nữa đến gặp Trần Phong.

Thấy Trần Phong đang ngồi ăn hoa quả dưới gốc cây, Bạch Tinh liền đi thẳng đến.

Trông anh ta rất vui mừng, chắc là chuyện lên kế hoạch trước đây đã có chút khởi sắc.

“Nếu không biết anh đã kết hôn, thì tôi còn tưởng anh sắp làm chú rể chứ”, Trần Phong trêu đùa nói.

Bạch Tinh hơi sững sờ, sau đó mới hiểu ra, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn không hề nhạt đi: “Đúng là có chuyện vui, hơn nữa còn là chuyện vui lớn cơ”.

“Đã có chuyện gì vậy? Lẽ nào các anh đã lôi kéo được một gia tộc rồi à?”.

Bạch Tinh nhìn Trần Phong với ánh mắt kỳ lạ: “Anh Trần, sao anh biết thế, có người đã nói cho anh trước rồi à?”.

Trần Phong lấy một quả táo ném vào trong tay Bạch Tinh: “Cần gì ai nói đâu, nhìn bộ dạng của anh là biết, nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”.

Bạch Tinh đón lấy quả táo, cắn luôn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Xong rồi, xong từ hôm qua”.

Anh ta nuốt miếng táo xuống, Trần Phong bực bội nói: “Xong gì cơ, anh nói như vậy ai mà hiểu được”.

Bạch Tinh ngồi xuống bên cạnh Trần Phong, từ từ kể: “Anh Trần, hôm đó chẳng phải chúng ta nói sẽ liên kết với các gia tộc trong hoang mạc bị Mạc Lang ức hiếp sao?”.

Trần Phong gật đầu nói: “Các anh liên hệ được rồi à?”.

Bạch Tinh cười nói: “Đâu chỉ mỗi liên hệ được, khi chúng tôi chỉ hơi ngỏ ý với nhà Tiểu Chu, bọn họ còn sốt ruột hơn cả chúng tôi nữa, nói luôn với chúng tôi rằng chỉ cần chúng ta ra tay đối phó Mạc Lang, bọn họ sẽ dốc sức ủng hộ, muốn họ làm gì cũng được”.

Trần Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, xem ra những chuyện mà Mạc Lang gây ra trong hoang mạc thực sự đã khiến quá nhiều người phải phẫn nộ từ lâu.

Anh đắn đo có nên nói cho Bạch Tinh biết chuyện về thế lực phía sau Mạc Lang hay không.

Còn Bạch Tinh ăn xong quả táo, liền tò mò thấy Trần Phong không hề có chút biểu cảm vui mừng nào về chuyện này cả.

“Anh Trần, lẽ nào có vấn đề gì sao?”.


Chương 913: Sự việc không hề đơn giản

Trần Phong lắc đầu nhẹ: “Không có gì”.

Anh không nói ra là vì anh đột nhiên có một cảm giác, nếu hình thành các đốm lửa nhỏ, thì sẽ tạo con thành đê dài nghìn dặm, nhưng cũng có thể sẽ bị vỡ tan từ phía dưới, còn thế lực phía sau lưng kia, Trần Phong cũng tin sau khi thế lực đó lớn mạnh, vậy kết quả sẽ như thế nào thì không ai nói rõ được.

Bạch Tinh cũng không thực sự chú ý, anh ta ăn hết quả táo liền ném hột ra phía xa, anh ta lại nói tiếp: “Nhà họ Chu nhỏ muốn mời chúng ta qua đó, mà nhà họ sắp tới lại đúng lúc có tiệc mừng, nên mời chúng ta qua đó chúc mừng, như vậy cũng sẽ không bị người ta nghi ngờ”.

Trần Phong nói: “Anh đến để nói với tôi là anh muốn tôi đi cùng đến đó sao?”.

Bạch Tinh gật đầu: “Bố tôi đã bảo tôi đến đây để nói với anh Trần, bố tôi nói chuyện này do anh Trần khởi xướng, nếu để đối phương biết anh Trần, bọn họ chắc chắn sẽ càng có niềm tin hơn. Đương nhiên bố tôi cũng nói rồi, nếu anh Trần không muốn lộ diện thì cũng không sao, mình chúng tôi qua đó là được”.

Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu mọi người đã muốn tôi qua đó, chắc cũng là cảm thấy tôi đi chắc chắn sẽ tốt hơn đúng không?”.

“Bố tôi đúng là nghĩ như vậy, nhưng mọi chuyện vẫn phải xem ý của anh Trần”.

Trần Phong cười nói: “Anh đã đến tận đây mời tôi rồi, kiểu gì tôi cũng phải nể mặt mọi người chứ, đi vậy, tuy tôi cũng cảm thấy sự hiện diện của tôi chẳng có gì to tát cả”.

Bạch Tinh cũng cười lên: “Anh Trần, không phải tôi tâng bốc anh, nhưng mấy năm nay những việc anh làm ở Yên Kinh thì chẳng có gia tộc nào ở hoang mạc lại không biết. Nếu bọn họ thấy anh đến chắc chắn sẽ càng có nhiều niềm tin hơn cho mà xem”.

Trần Phong cũng chỉ mỉm cười.

Trần Phong nghe nói tiệc mừng nhà Tiểu Chu chính là có thêm một người cháu nội, mà đã đến chúc mừng thì đương nhiên không thể thiếu quà tặng rồi.

“Tiểu Diệp, cô nói xem nhà người ta làm tiệc thôi nôi cháu trai thì chúng ta nên tặng gì nhỉ?”.

Ngồi ở đó, nhìn Tiểu Diệp đang quét dọn nhà cửa, Trần Phong đột nhiên hỏi, anh cũng chỉ là muốn có thêm gợi ý.

Tiểu Diệp nghe thấy Trần Phong hỏi, cô ấy liền đặt cái chổi trong tay xuống, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng hình như đối với cô ấy mà nói đây không hề là một câu hỏi dễ.

Cô ấy gãi đầu nói: “Tặng một miếng ngọc đi, khi em gái tôi sinh ra, có người tặng em ấy miếng ngọc, tôi rất muốn có nó nhưng mẹ tôi nói đó là quà của em gái tôi, tôi muốn chạm vào cũng không được nữa, chỉ sợ tôi làm hỏng”.

Tiểu Diệp trông có vẻ thực sự rất muốn, khi cô ấy nói, nét mặt còn mang vẻ đượm buồn.

Trần Phong liền nói: “Hay là khi nào cô sinh nhật tôi sẽ tặng cô một miếng ngọc”.

Nhưng Tiểu Diệp xua tay nói: “Không cần đâu, tôi không thể tùy tiện nhận quà của người khác”.

“Chẳng phải cô rất muốn có sao? Vì sao lại không lấy?”, Trần Phong tò mò hỏi.

Tiểu Diệp nghiêm túc nói: “Anh Trần tặng quà cho tôi, vậy thì tôi chắc chắn cũng phải tặng quà cho anh Trần, nhưng tôi nghèo như vậy, món quà mà tôi tặng cũng chắc chắn không được tốt như món quà mà anh Trần tặng tôi”.

Trần Phong cười nói: “Tôi không cần cô tặng quà cho tôi, nên cô yên tâm đi”.

Nhưng Tiểu Diệp lại càng không bằng lòng, cô ấy lắc đầu nói: “Vậy thì không được, bạn bè thì phải có đi có lại, như vậy trong lòng hai người mới thoải mái được, nếu không tình bạn giữa hai người sẽ không thể bền lâu, mẹ tôi bảo tôi vậy đó”.

Tiểu Diệp nghiêm túc nhìn Trần Phong, còn Trần Phong cũng biết cô gái này mà cứng đầu lên thì không ai nói lại được.

“Vậy thì thế này, quà mà tôi tặng cô cũng sẽ không đắt đâu, sau đó khi cô tặng lại tôi thì cũng tặng món quà có giá tương đương là được, như vậy thì cô không phải đắn đo nữa, cô thấy sao?”.

Tiểu Diệp quả nhiên suy nghĩ với vẻ nghiêm túc, một lúc sau mới nói từng chữ một: “Thế này hình như cũng được đấy”.

Trần Phong cười cô gái này sao lại ngây thơ thế không biết, anh hoàn toàn có thể mua một miếng ngọc đẹp, sau đó nói với Tiểu Diệp là anh mua ở lề đường, dù sao cô ấy cũng không biết được.

“Vậy cứ thế nhé, lát nữa cô đưa tôi xuống núi mua miếng ngọc, tôi muốn tặng nhà họ Chu nhỏ một món quà đầy ngụ ý”.

Tại nhà họ Chu nhỏ lúc này.

Trong một căn phòng làm việc rộng rãi, người đàn ông ngồi một mình phía sau bàn làm việc chính là Chu Tầm, gia chủ nhà họ Chu, trông cũng chỉ khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt vuông vắn cương nghị, lông mày rậm và dài, đôi mắt nhỏ dài, trông rất nghiêm khắc.

Có hai người ngồi ở bên trái và bên phải của anh ta, và hai người này cũng là những người có quyền khá lớn trong nhà họ Chu.

Chu Tầm nói: “Mọi người nói xem lần này đối phó với Mạc Lang chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần thắng”.

Trong đó có một người đàn ông tướng mạo trông gần giống với Chu Tầm lên tiếng: “Nếu đã là nhà họ Bạch chủ động khởi xướng, em cảm thấy nên thử xem sao, nếu thất bại, ít nhất chúng ta có thể khiến Mạc Lang bị thương”.

Nhưng lập tức có người phản bác: “Chu Phóng, cậu nói vậy là không được”.

Chu Phóng lạnh lùng nhìn về phía ông lão ngồi đối diện anh ta, nói với giọng không hề khách sáo: “Có gì mà không đúng, Mạc Lang là kẻ thù của chúng ta, nếu cắn được bọn chúng một nhát, cháu cũng thấy vô cùng vui mừng rồi”.

Giọng nói người đó trở nên rất uy nghiêm, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu nghĩ vậy thì sớm muộn cậu cũng sẽ hại cả nhà họ Chu thôi”.

Và người đàn ông ngồi bên cạnh Chu Phóng và trông có vẻ ít tuổi hơn Chu Phóng nói: “Chú ba, cháu thấy anh tư nói không sai, lẽ nào chú đã quên chuyện ba năm trước rồi sao?”.

Chú ba hừ lên một tiếng: “Đương nhiên là tôi chưa bao giờ quên, nhưng chuyện này đúng là có khác với chuyện khi đó”.

“Sao mà khác chứ, chỉ cần chúng ta còn nhớ mối thù này, chỉ cần khiến Mạc Lang phải đổ máu, thì chuyện này có thể làm, nhà họ Chu chúng ta đáng ra cũng đã suy tàn rồi”, Chu Phóng hét to.

Chú ba có thể là vì cảm thấy Chu Phóng ăn nói không biết suy nghĩ, thế là mặc kệ anh ta, rồi quay sang nói với Chu Tầm: “Gia chủ, tuy rằng liên kết với nhà họ Bạch để đối phó Mạc Lang, nhưng tôi thấy vẫn nên lên kế hoạch cẩn thận, tuyệt đối không được khinh suất, ba năm nay chúng ta khó khăn lắm mới vượt qua, không thể để mọi thứ bị mất đi vô nghĩa được”.

Chu Tầm nhìn Chu Phóng một cái rồi nói với chú ba: “Chú ba, cháu hiểu ý của chú”.

Chu Phóng vội vàng nói: “Gia chủ, đây là cơ hội đó, nếu chỉ dựa vào mình chúng ta, thì biết bao giờ chúng ta mới trả thù được chứ, lẽ nào anh đã quên những người trong gia tộc đã chết ba năm trước rồi sao?”.

Chú ba quát lên: “Chu Phóng cậu chú ý thân phận của mình đi, sao cậu có thể nói chuyện như vậy với gia chủ?”.

Chu Phóng hậm hực nhìn chú ba, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Và lúc này Chu Tầm nhìn sang phía cô gái ngồi một bên cứ im lặng nãy giờ: “Chỉ Nhi, cháu có suy nghĩ gì không?”.

Cô gái được gọi là Chỉ Nhi này lại là người trẻ nhất ở đây, khoảng hơn 20 tuổi, hàm răng trắng, đôi mắt sáng ngời, dáng người uyển chuyển, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi đã thấy là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cô ấy lại có thể ngồi ở đây, chắc có lẽ không chỉ vì ngoại hình của cô ấy.

Cô ấy từ từ lên tiếng: “Ông ba nói đúng đấy ạ, kể cả là trả thù thì chúng ta cũng cần có chuẩn bị thật tốt, với lại Chỉ Nhi nghĩ nếu đã ra tay thì không thể chỉ cắn một nhát, tốt nhất là giết bọn chúng đi, điều này mới là điều mà chúng ta thực sự muốn”.


Chương 914: Quà tặng

Nhưng Chu Phóng nói với vẻ coi thường: “Chỉ Nhi còn quá nhỏ, còn Mạc Lang lại không phải là hạng tầm thường đâu”.

Chu Chỉ Nhi cười nhẹ nói: “Những gì chú tư nói thì Chỉ Nhi đương nhiên là có biết. Nhưng chúng ta chẳng phải còn có nhà họ Bạch sao? Chỉ Nhi cảm thấy nhà họ Bạch chắc chắn cũng biết, nếu chỉ là liên kết với chúng ta, tuyệt đối sẽ không thể là mối đe dọa của Mạc Lang được”.

Chu Tầm suy nghĩ lời nói của Chu Chỉ Nhi, rồi nói: “Chỉ Nhi là cảm thấy nhà họ Bạch chắc chắn có kế hoạch gì đó, hơn nữa còn có thể hoàn toàn tiêu diệt Mạc Lang”.

Chu Chỉ Nhi từ từ gật đầu.

Chú ba nhíu mày nói: “Nếu là như vậy thì chúng ta lại càng phải thận trọng, nhà họ Bạch muốn tiêu diệt Mạc Lang, sự thù hận của bọn họ đối với Mạc Lang cũng không hề nhỏ, nên vì chuyện này, bọn họ có thể sẽ làm ra bất cứ chuyện điên rồ nào”.

Chu Phóng vốn cũng cảm thấy câu nói của Chu Chỉ Nhi có lý, nếu có thể tiêu diệt Mạc Lang, anh ta đương nhiên là đồng ý, nhưng nghe thấy lời của chú ba, vốn dĩ có thành kiến với ông ấy sẵn, nên giờ anh ta càng nói với giọng không vui hơn: “Nếu làm theo ý của chú ba thì chúng ta không tham gia nữa, tìm một nơi nào trốn là xong, thế là chẳng có vấn đề gì cả”.

“Tôi không dám để nhà họ Chu rơi vào tay của người như cậu. Ít nhất thì tôi đang nghĩ làm sao để nhà họ Chu có thể tiếp tục tồn tại, còn cậu lại chỉ nghĩ xem nhà họ Chu làm sao để chết đi”, chú ba cũng trả đũa.

Thấy hai bậc cha chú cãi nhau, Chu Chỉ Nhi đành ngồi im, cô ấy biết cô ấy chỉ là tham gia một chút vào việc nhà họ Chu thôi, còn chủ yếu quyết định việc nhà họ Chu vẫn là mấy người này.

Chu Tầm quát lên: “Đủ rồi”.

Chu Phóng vốn định lên tiếng, lúc này hằm hằm nhìn chú ba một cái rồi im bặt, anh ta vẫn rất tin tưởng và nghe theo gia chủ.

“Tôi biết mấy người đang nghĩ gì, nhưng lần này quả thực là một cơ hội”.

Anh ta nhìn sang chú ba nói: “Chú ba, cháu cũng biết chú cũng là muốn tốt cho nhà họ Chu, nhưng nếu muốn đối phó với Mạc Lang mà không phải hi sinh chút nào cả, làm sao có chuyện đó được”.

“Đương nhiên là tôi không phải...”, chú ba định giải thích nhưng lại bị Chu Tầm ngắt lời.

“Cháu không có ý trách chú ba, chỉ là chúng ta cần phải chuẩn bị cho sự hi sinh, nhà họ Bạch sẽ phát điên, thực ra chúng ta cũng sẽ phát điên như vậy thôi, và đó là do Mạc Lang khiến chúng ta phải như vậy”.

Nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

“Vốn dĩ chỉ là thảo luận thôi, ngày kia người nhà họ Bạch sẽ đến, rốt cuộc bọn họ có suy nghĩ gì thì lúc đó chúng ta sẽ biết. Hôm nay tạm thời nói đến đây thôi”.

Anh ta nói xong, bốn người ngồi đó cũng đều đứng lên.

Còn Chu Tầm lại gọi Chu Chỉ Nhi lại: “Chỉ Nhi ở lại một chút, bác có vài lời muốn nói với cháu”.

Chu Chỉ Nhi liền đứng im tại đó, bộ váy dài chạm đất, những đốm hoa nhỏ màu trắng đính trên chân váy màu vàng nhạt, khiến cô ấy toát lên vẻ thanh tú nhã nhặn.

Chờ ba người kia đi khỏi, Chu Tầm mới chậm rãi lên tiếng: “Chỉ Nhi, năm nay cháu cũng đã lớn rồi nhỉ?”.

Nghe thấy câu này, Chu Chỉ Nhi lập tức trở nên hoang mang, cô ấy luôn cố gắng thể hiện bản thân một cách tốt nhất ở nhà họ Chu, chính là để sau này có thể tự quyết định vận mệnh của mình, nhưng không ngờ chuyện này vẫn lại rơi trúng vào đầu cô.

Bên trong con người cô tuy như sóng biển trào dâng, nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình thản: “Bác ơi, Chỉ Nhi năm nay 24 tuổi, tháng trước mới tổ chức sinh nhật xong ạ”.

Chu Tầm thở dài nói: “Mới ngày nào còn bé mà giờ đã lớn thế này rồi”.

Chu Chỉ Nhi cố gắng nặn ra nụ cười: “Là bác bận quá nên mới không nhớ đến tuổi của Chỉ Nhi thôi”.

Trần Phong gật đầu: “Đúng là có bận thật, mấy năm nay nhà họ Chu đều cố gắng vùng vẫy vươn lên, nhưng cũng may có bản lĩnh của Chỉ Nhi, đã khiến nhà họ Chu vực dậy được một doanh nghiệp lớn như vậy”.

“Chỉ Nhi không dám nhận công, vẫn là nhà họ Chu cùng đồng tâm hiệp lực mới vượt qua hoạn nạn thôi ạ”.

Chu Tầm nhìn cô cháu gái vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện này, trong lòng cũng nghĩ cô cháu gái này sao lại không phải là đàn ông chứ, nếu con trai đã mất của anh ta được thông minh bằng một nửa Chỉ Nhi thì anh ta cũng mãn nguyện rồi.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều không thể có nếu như được, anh ta cũng biết Chu Chỉ Nhi đang nghĩ gì, nhưng con gái thì luôn phải gả đi, mà sau khi đã gả đi rồi, đến lúc đó có còn là người nhà họ Chu nữa không thì cũng khó mà nói rõ được”.

Anh ta nghĩ một lúc nói: “Tuần này cậu hai nhà họ Bạch hình như sẽ cùng đến đây, hay là lúc đó Chỉ Nhi cũng gặp cậu ấy đi”.

Chu Tầm cũng không nói thẳng ra, anh ta biết Chu Chỉ Nhi không muốn đi vào con đường này nên mới nỗ lực như vậy, anh ta nghĩ nếu Chu Chỉ Nhi sống chết không đồng ý, anh ta cũng sẽ thuận theo Chỉ Nhi mà không nhắc đến nữa.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Nhưng trong lòng Chu Chỉ Nhi lại nín nhịn nỗi đau lòng, cô mỉm cười nói: “Vâng, đến lúc đó Chỉ Nhi sẽ thể hiện thật tốt”.

Chu Tầm sững sờ nhìn Chu Chỉ Nhi, điều này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh ta, và Chu Chỉ Nhi đã lên tiếng nói tiếp: “Nếu bác không còn việc gì khác nữa thì Chỉ Nhi xin phép đi đây ạ”.

“Ừ, được!”.

Chờ sau khi Chu Chỉ Nhi rời khỏi phòng làm việc, giọt nước mắt trên khóe mắt cô ấy cuối cùng không nhịn được nữa cứ thế chảy ra, bố mẹ cô ấy đã mất từ ba năm trước, giờ cô ấy là người con gái phải dựa vào nhà họ Chu để sống, thứ mà cô ấy không thể phản bội nhất chính là nhà họ Chu.

Cho nên cô ấy mới lựa chọn đồng ý, liên kết với nhà họ Bạch tuy không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng đã là lợi ích lớn nhất mà nhà họ Chu có thể giành được.

Nhưng những điều này đều không phải những gì mà cô ấy mong muốn.

Trần Phong lúc này thì đang đưa Tiểu Diệp đến cửa hàng đá quý.

“Chất lượng của miếng ngọc bích này vô cùng tốt, cho dù là bản thân đeo để thư thái tinh thần hay là đi tặng người khác để kết giao thiện duyên đều là lựa chọn rất tốt đấy ạ”.

Cô gái bán hàng xinh đẹp đang giới thiệu cho Trần Phong.

Trần Phong nhìn miếng ngọc ghép hình rồng này cảm thấy rất được, liền nói: “Gói cho tôi cái này đi”.

Cô nhân viên bán hàng lập tức cười rạng rỡ nói: “Anh quả thật rất biết chọn ngọc đấy, miếng ngọc này có nhiều người thích rồi nhưng không có mấy người dám mua, đều chê giá cao quá, nhưng bọn họ không hề biết miếng ngọc đẹp thế này đương nhiên phải có cái giá riêng của nó”.

Trần Phong mỉm cười, anh biết đối phương đang khen anh có tiền, nhưng anh lại nghĩ chuyện này chẳng có gì đáng để khen cả.

“Anh Trần, anh nhìn này, con thỏ này giống thật quá đi!”, Tiểu Diệp áp sát vào mặt quầy, hào hứng nhìn ngắm.

Trần Phong đi tới, trên miếng ngọc bội óng ánh long lanh có chạm khắc một con thỏ rất sinh động, trông vô cùng tao nhã.

Và cô nhân viên bán hàng đương nhiên mong rằng Trần Phong có thể mua thêm, nên vội vàng nói: “Nếu anh thích thì miếng ngọc bội này cũng gói lại cho anh nhé, có thể giảm giá cho hai người đấy”.

Nhưng câu nói của cô ta đã khiến Tiểu Diệp hốt hoảng, cô ấy vội vàng xua tay: “Tôi không cần đâu, tôi chỉ là xem thôi, thứ đắt như vậy tôi đâu dám đeo trên người chứ”.

Cô nhân viên bán hàng cũng sững sờ, tuy cô nhìn ra được Tiểu Diệp ăn mặc rất giản dị, nhưng đi cùng với Trần Phong lại là người có tiền, cô ta cứ tưởng bây giờ đang thịnh thành mốt ăn mặc như vậy, thế là cô ta nhìn sang Trần Phong, người quyết định đương nhiên vẫn là Trần Phong.


Chương 915: Con gái nhà họ Chu
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom