Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445: Hai người chơi trò chơi sao?
Tuy nhiên, đúng lúc này.
Cửa phòng làm việc lại thình lình bị người bên ngoài mở ra.
Chu Thiến, thư ký riêng của Lâm Thanh Nhã cầm một tập tài liệu trong tay, đôi chân mảnh dẻ thẳng tắp được bao bọc bởi lớp vớ đen sải bước vào trong văn phòng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng trong văn phòng, cô ta cũng sững cả người.
Bởi vì lúc này, Lâm Thanh Nhã vẫn đang giữ nguyên động tác kéo áo Diệp Thu, tay đang cầm miếng vải phần vai áo ba lỗ bị rách của Diệp Thu.
Còn Diệp Thu thì đang lộ hết nửa người trên trong không khí.
Cảnh tượng này.
Muốn không để người khác nghĩ nhiều về nó cũng khó! Nhìn thế nào cũng thấy như Lâm Thanh Nhã không kiềm chế được muốn mạnh mẽ phi lễ Diệp Thu.
Hình ảnh này khiến Chu Thiến sững sờ hồi lâu.
Nhưng tình hình bây giờ là thế nào?
Chẳng lẽ những thứ không thích trước đây đều là do Lâm Thanh Nhã giả vờ ư?
Hay là Lâm Thanh Nhã là kiểu phụ nữ vẻ ngoài thì lạnh băng nhưng trong lòng thì lại khá là táo bạo?
Nếu không, sao cô ấy lại làm chuyện này với Diệp Thu ở ngay chính văn phòng của mình chứ?
Vừa nghĩ đến đây.
Chu Thiến nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lâm Thanh Nhã, ngạc nhiên đến há hốc mồm nói: "Tổng… Tổng giám đốc Lâm, hai người đang… đang làm gì thế?”
“Á!!!”
Tiếng hét của Lâm Thanh Nhã lập tức vang vọng khắp văn phòng.
Lúc này cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ.
Vốn dĩ, cô chỉ định dọa Diệp Thu mà thôi, cô không hề thật sự muốn để Diệp Thu cởi trần đi làm.
Nhưng không ngờ, áo ba lỗ của Diệp Thu lại mỏng manh như thế, mới kéo một cái đã rách rồi.
Như thế đã khiến cô đủ xấu hổ rồi.
Thế mà cứ phải vào lúc này, còn để thư ký Chu Thiến của cô bắt gặp nữa chứ.
Vậy thì Chu Thiến sẽ nghĩ thế nào đây?
Cảnh tượng như thế, dù là ai gặp phải cũng đều sẽ liên tưởng đến những hình ảnh cấm trẻ em đúng chứ?
Dù có giải thích thế nào thì cũng đều vô ích.
Ngược lại, càng tô càng đen hơn.
Đúng là mất mặt, mất mặt quá đi mất thôi.
Nếu bây giờ trên đất có cái lỗ thì Lâm Thanh Nhã sẽ chui vào ngay lập tức.
Diệp Thu sờ mũi, vẻ mặt cũng rất bất đắc dĩ.
Anh không ngờ Chu Thiến sẽ đến vào lúc này.
Nhưng mà đối với việc này.
Anh không xấu hổ như Lâm Thanh Nhã.
Dù sao anh cũng là một thằng đàn ông, da mặt cũng dày, nên chẳng sao cả, anh cười vui vẻ, xua tay giải thích: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi với tổng giám đốc Lâm đang đùa ấy mà!”
Tuy nhiên.
Anh không giải thích thì còn đỡ, anh vừa giải thích xong, ánh mắt Chu Thiến nhìn hai người lập tức càng thêm kỳ lạ.
Trêu đùa?
Vậy là trước đây cũng đều như thế này?
Má mi ơi.
Hóa ra người có tiền đều biết chơi như thế à! Thật ra Chu Thiến suy diễn như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Bất cứ người bình thường nào nghe Diệp Thu nói câu đó xong cũng đều không khỏi liên tưởng đến phương hướng này.
Lâm Thanh Nhã hiển nhiên cũng nhận thức được điều này, khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của cô lập tức đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Tuy nhiên.
Cũng không biết là Diệp Thu không hiểu hay là cố tình không hiểu.
Anh tiếp tục nhìn Chu Thiến nói: “Cô còn việc gì nữa không?”
“Nếu không có việc gì thì cô ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy tôi và tổng giám đốc Lâm chơi trò chơi! "
“Chơi… trò chơi?”
Chu Thiến sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Nhã càng thêm kỳ quái.
Lâm Thanh Nhã suýt thì phát điên, cô vội vàng lườm Diệp Thu bằng một ánh mắt đầy hung tợn, ngăn cản nói: "Diệp Thu!"
“Ừ?”
“Sao thế tổng giám đốc Lâm?”
“Tôi đang giải thích cho cô ấy mà!"
Diệp Thu gãi ót, vẻ mặt vô tội nói.
Giải thích?
Lâm Thanh Nhã suýt nôn ra máu.
Cô cảm thấy Diệp Thu hoàn toàn là đang cố ý.
Đặc biệt là nụ cười vô hại trên gương mặt Diệp Thu.
Lâm Thanh Nhã càng nhìn, càng cảm thấy tên này đang nhân cơ hội để trả thù mình.
Nếu không, ngay cả thằng ngu cũng biết loại chuyện này mà càng giải thích thì sẽ chỉ khiến người ta càng hiểu lầm hơn thôi.
"Anh im mồm đi, tôi không cần anh giải thích!"
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng quát.
"Được thôi!"
Diệp Thu nhún vai, sau đó nhìn về phía Chu Thiến, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi rút lại lời vừa rồi nói, cô có thể xem như tôi chưa nói gì, cô cũng không nghe thấy gì hết, điều lát nữa tổng giám đốc Lâm nói mới là sự thật.”
Tuy nhiên.
Diệp Thu không nói thế còn đỡ.
Anh vừa nói lời này xong, ngược lại càng tạo cảm giác muốn che đậy hơn, giống như đang giấu đầu lòi đuôi ấy.
“Diệp! Thu!"
Lâm Thanh Nhã nghiến răng ken két, tức đến độ suýt phát ngất.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ giờ, đừng để tôi nghe thêm bất cứ một lời nào phát ra từ miệng anh nữa, thành thật đứng sang một góc cho tôi, nếu không, tối nay, anh đừng hòng bước chân vào nhà nữa!”
Diệp Thu vội vàng làm động tác kéo khóa miệng, sau đó thành thật đi đến ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống.
Thấy thế.
Lâm Thanh Nhã mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô hận Diệp Thu chết đi được.
Cho dù Diệp Thu là cố ý hay vô tình.
Thì kể từ hôm nay, sự trong trắng của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Vừa nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã thực sự muốn đạp cho Diệp Thu một phát.
Cô thầm quyết định.
Tối nay trở về kiểu gì cũng phải tặng Diệp Thu một bàn đồ ăn, để anh ta “ăn no” một bữa mới được! Đương nhiên.
Trả thù chỉ có thể đợi đến khi về nhà.
Bây giờ vẫn phải tìm cách tống Chu Thiến đi đã.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, sau đó nhìn Chu Thiến hỏi: "Tìm tôi có việc gì không?"
Nghe vậy.
Lúc này Chu Thiến mới bình tĩnh lại sau cú sốc vừa rồi, cô ta đưa tài liệu trên tay cho Lâm Thanh Nhã và nói: "Tổng giám đốc Lâm, đây là danh sách giao hàng đầu tiên mà tập đoàn chúng ta hợp tác với bên tập đoàn Scott, hàng hóa đã đóng lên xe rồi, bây giờ chỉ đợi tổng giám đốc ký tên nữa thôi!”
“Hàng gửi cho tập đoàn Scott?"
Vẻ mặt của Lâm Thanh Nhã lập tức trở nên nghiêm túc.
Dù sao, Tập đoàn Scott cũng là một siêu tập đoàn xuyên quốc gia.
Mà đứng sau lưng gia tộc Scott còn là một gia tộc siêu giàu có ở Châu Âu.
Có thể hợp tác với tập đoàn Scott chắc chắn là niềm may mắn của nhà họ Lâm.
Nếu có thể ôm chặt cái cây to này, tương lai của nhà họ Lâm chắc chắn sẽ vô cùng tươi sáng.
Nhưng nếu đắc tội với tập đoàn Scott, vậy thì nhà họ Lâm cũng xong đời luôn.
Cho nên lần này giao hàng tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Lỡ để lại ấn tượng xấu cho Tập đoàn Scott, khiến việc hợp tác giữa tập đoàn Scott và nhà họ Lâm bị bỏ ngỏ.
Vậy đó sẽ là dấu chấm hết cho nhà họ Lâm rồi.
Tất nhiên.
Đây rõ ràng là do Lâm Thanh Nhã nghĩ nhiều thôi.
Dù đó là Tập đoàn Scott hay gia tộc Scott.
Thì tất cả bọn họ đều vì nể mặt Diệp Thu nên mới hợp tác với nhà họ Lâm thôi.
Có Diệp Thu đứng ở đây, họ chỉ ước gì được hợp tác mãi mãi với nhà họ Lâm ấy chứ, vì thế bọn họ đã thông qua mối quan hệ hợp tác này để lấy lòng Diệp Thu, kéo gần quan hệ với Diệp Thu.
Do đó, bọn họ đương nhiên sẽ không chấm dứt việc hợp tác với nhà họ Lâm.
Nhưng Lâm Thanh Nhã không biết điều này.
Vì vậy, đối với lần hợp tác đầu tiên giữa hai nhà.
Lâm Thanh Nhã vô cùng chú trọng và nghiêm túc.
Cô nhanh chóng mở tài liệu mà Chu Thiến đưa cho, xem kỹ một lượt, sau đó nhìn Chu Thiến, xác nhận lại lần nữa: “Vậy đã kiểm tra lại hết hàng hóa chưa?”
“Chắc chắn không có vấn đề gì về chất lượng rồi chứ?”
Cửa phòng làm việc lại thình lình bị người bên ngoài mở ra.
Chu Thiến, thư ký riêng của Lâm Thanh Nhã cầm một tập tài liệu trong tay, đôi chân mảnh dẻ thẳng tắp được bao bọc bởi lớp vớ đen sải bước vào trong văn phòng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng trong văn phòng, cô ta cũng sững cả người.
Bởi vì lúc này, Lâm Thanh Nhã vẫn đang giữ nguyên động tác kéo áo Diệp Thu, tay đang cầm miếng vải phần vai áo ba lỗ bị rách của Diệp Thu.
Còn Diệp Thu thì đang lộ hết nửa người trên trong không khí.
Cảnh tượng này.
Muốn không để người khác nghĩ nhiều về nó cũng khó! Nhìn thế nào cũng thấy như Lâm Thanh Nhã không kiềm chế được muốn mạnh mẽ phi lễ Diệp Thu.
Hình ảnh này khiến Chu Thiến sững sờ hồi lâu.
Nhưng tình hình bây giờ là thế nào?
Chẳng lẽ những thứ không thích trước đây đều là do Lâm Thanh Nhã giả vờ ư?
Hay là Lâm Thanh Nhã là kiểu phụ nữ vẻ ngoài thì lạnh băng nhưng trong lòng thì lại khá là táo bạo?
Nếu không, sao cô ấy lại làm chuyện này với Diệp Thu ở ngay chính văn phòng của mình chứ?
Vừa nghĩ đến đây.
Chu Thiến nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Lâm Thanh Nhã, ngạc nhiên đến há hốc mồm nói: "Tổng… Tổng giám đốc Lâm, hai người đang… đang làm gì thế?”
“Á!!!”
Tiếng hét của Lâm Thanh Nhã lập tức vang vọng khắp văn phòng.
Lúc này cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ.
Vốn dĩ, cô chỉ định dọa Diệp Thu mà thôi, cô không hề thật sự muốn để Diệp Thu cởi trần đi làm.
Nhưng không ngờ, áo ba lỗ của Diệp Thu lại mỏng manh như thế, mới kéo một cái đã rách rồi.
Như thế đã khiến cô đủ xấu hổ rồi.
Thế mà cứ phải vào lúc này, còn để thư ký Chu Thiến của cô bắt gặp nữa chứ.
Vậy thì Chu Thiến sẽ nghĩ thế nào đây?
Cảnh tượng như thế, dù là ai gặp phải cũng đều sẽ liên tưởng đến những hình ảnh cấm trẻ em đúng chứ?
Dù có giải thích thế nào thì cũng đều vô ích.
Ngược lại, càng tô càng đen hơn.
Đúng là mất mặt, mất mặt quá đi mất thôi.
Nếu bây giờ trên đất có cái lỗ thì Lâm Thanh Nhã sẽ chui vào ngay lập tức.
Diệp Thu sờ mũi, vẻ mặt cũng rất bất đắc dĩ.
Anh không ngờ Chu Thiến sẽ đến vào lúc này.
Nhưng mà đối với việc này.
Anh không xấu hổ như Lâm Thanh Nhã.
Dù sao anh cũng là một thằng đàn ông, da mặt cũng dày, nên chẳng sao cả, anh cười vui vẻ, xua tay giải thích: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi với tổng giám đốc Lâm đang đùa ấy mà!”
Tuy nhiên.
Anh không giải thích thì còn đỡ, anh vừa giải thích xong, ánh mắt Chu Thiến nhìn hai người lập tức càng thêm kỳ lạ.
Trêu đùa?
Vậy là trước đây cũng đều như thế này?
Má mi ơi.
Hóa ra người có tiền đều biết chơi như thế à! Thật ra Chu Thiến suy diễn như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Bất cứ người bình thường nào nghe Diệp Thu nói câu đó xong cũng đều không khỏi liên tưởng đến phương hướng này.
Lâm Thanh Nhã hiển nhiên cũng nhận thức được điều này, khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của cô lập tức đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Tuy nhiên.
Cũng không biết là Diệp Thu không hiểu hay là cố tình không hiểu.
Anh tiếp tục nhìn Chu Thiến nói: “Cô còn việc gì nữa không?”
“Nếu không có việc gì thì cô ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy tôi và tổng giám đốc Lâm chơi trò chơi! "
“Chơi… trò chơi?”
Chu Thiến sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Nhã càng thêm kỳ quái.
Lâm Thanh Nhã suýt thì phát điên, cô vội vàng lườm Diệp Thu bằng một ánh mắt đầy hung tợn, ngăn cản nói: "Diệp Thu!"
“Ừ?”
“Sao thế tổng giám đốc Lâm?”
“Tôi đang giải thích cho cô ấy mà!"
Diệp Thu gãi ót, vẻ mặt vô tội nói.
Giải thích?
Lâm Thanh Nhã suýt nôn ra máu.
Cô cảm thấy Diệp Thu hoàn toàn là đang cố ý.
Đặc biệt là nụ cười vô hại trên gương mặt Diệp Thu.
Lâm Thanh Nhã càng nhìn, càng cảm thấy tên này đang nhân cơ hội để trả thù mình.
Nếu không, ngay cả thằng ngu cũng biết loại chuyện này mà càng giải thích thì sẽ chỉ khiến người ta càng hiểu lầm hơn thôi.
"Anh im mồm đi, tôi không cần anh giải thích!"
Lâm Thanh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng quát.
"Được thôi!"
Diệp Thu nhún vai, sau đó nhìn về phía Chu Thiến, vẻ mặt vô tội nói: "Tôi rút lại lời vừa rồi nói, cô có thể xem như tôi chưa nói gì, cô cũng không nghe thấy gì hết, điều lát nữa tổng giám đốc Lâm nói mới là sự thật.”
Tuy nhiên.
Diệp Thu không nói thế còn đỡ.
Anh vừa nói lời này xong, ngược lại càng tạo cảm giác muốn che đậy hơn, giống như đang giấu đầu lòi đuôi ấy.
“Diệp! Thu!"
Lâm Thanh Nhã nghiến răng ken két, tức đến độ suýt phát ngất.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ giờ, đừng để tôi nghe thêm bất cứ một lời nào phát ra từ miệng anh nữa, thành thật đứng sang một góc cho tôi, nếu không, tối nay, anh đừng hòng bước chân vào nhà nữa!”
Diệp Thu vội vàng làm động tác kéo khóa miệng, sau đó thành thật đi đến ghế sô pha bên cạnh, ngồi xuống.
Thấy thế.
Lâm Thanh Nhã mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô hận Diệp Thu chết đi được.
Cho dù Diệp Thu là cố ý hay vô tình.
Thì kể từ hôm nay, sự trong trắng của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Vừa nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã thực sự muốn đạp cho Diệp Thu một phát.
Cô thầm quyết định.
Tối nay trở về kiểu gì cũng phải tặng Diệp Thu một bàn đồ ăn, để anh ta “ăn no” một bữa mới được! Đương nhiên.
Trả thù chỉ có thể đợi đến khi về nhà.
Bây giờ vẫn phải tìm cách tống Chu Thiến đi đã.
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, sau đó nhìn Chu Thiến hỏi: "Tìm tôi có việc gì không?"
Nghe vậy.
Lúc này Chu Thiến mới bình tĩnh lại sau cú sốc vừa rồi, cô ta đưa tài liệu trên tay cho Lâm Thanh Nhã và nói: "Tổng giám đốc Lâm, đây là danh sách giao hàng đầu tiên mà tập đoàn chúng ta hợp tác với bên tập đoàn Scott, hàng hóa đã đóng lên xe rồi, bây giờ chỉ đợi tổng giám đốc ký tên nữa thôi!”
“Hàng gửi cho tập đoàn Scott?"
Vẻ mặt của Lâm Thanh Nhã lập tức trở nên nghiêm túc.
Dù sao, Tập đoàn Scott cũng là một siêu tập đoàn xuyên quốc gia.
Mà đứng sau lưng gia tộc Scott còn là một gia tộc siêu giàu có ở Châu Âu.
Có thể hợp tác với tập đoàn Scott chắc chắn là niềm may mắn của nhà họ Lâm.
Nếu có thể ôm chặt cái cây to này, tương lai của nhà họ Lâm chắc chắn sẽ vô cùng tươi sáng.
Nhưng nếu đắc tội với tập đoàn Scott, vậy thì nhà họ Lâm cũng xong đời luôn.
Cho nên lần này giao hàng tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Lỡ để lại ấn tượng xấu cho Tập đoàn Scott, khiến việc hợp tác giữa tập đoàn Scott và nhà họ Lâm bị bỏ ngỏ.
Vậy đó sẽ là dấu chấm hết cho nhà họ Lâm rồi.
Tất nhiên.
Đây rõ ràng là do Lâm Thanh Nhã nghĩ nhiều thôi.
Dù đó là Tập đoàn Scott hay gia tộc Scott.
Thì tất cả bọn họ đều vì nể mặt Diệp Thu nên mới hợp tác với nhà họ Lâm thôi.
Có Diệp Thu đứng ở đây, họ chỉ ước gì được hợp tác mãi mãi với nhà họ Lâm ấy chứ, vì thế bọn họ đã thông qua mối quan hệ hợp tác này để lấy lòng Diệp Thu, kéo gần quan hệ với Diệp Thu.
Do đó, bọn họ đương nhiên sẽ không chấm dứt việc hợp tác với nhà họ Lâm.
Nhưng Lâm Thanh Nhã không biết điều này.
Vì vậy, đối với lần hợp tác đầu tiên giữa hai nhà.
Lâm Thanh Nhã vô cùng chú trọng và nghiêm túc.
Cô nhanh chóng mở tài liệu mà Chu Thiến đưa cho, xem kỹ một lượt, sau đó nhìn Chu Thiến, xác nhận lại lần nữa: “Vậy đã kiểm tra lại hết hàng hóa chưa?”
“Chắc chắn không có vấn đề gì về chất lượng rồi chứ?”
Bình luận facebook