Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 446: Có hơi sai sai
"Giám đốc Triệu ở bộ phận Kiểm tra Chất lượng Hàng hóa đã tự mình đi kiểm tra rồi, tất cả các sản phẩm đều không có vấn đề gì. Bây giờ chỉ còn chờ chữ ký của tổng giám đốc là có thể giao hàng cho tập đoàn Scott rồi!”
Chu Thiến mỉm cười nói.
"Ừ, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với Tập đoàn Scott, dù tốn nhiều công sức, nhiều thời gian hơn nữa cũng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót trong sản phẩm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Tập đoàn Scott đối với chúng ta, sau này muốn hợp tác tiếp sẽ rất khó!”
Lâm Thanh Nhã nghiêm giọng chỉ thị.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi làm việc mà cô còn không yên tâm sao?”
“Bộ phận Kiểm tra Chất lượng Hàng hóa của Lâm thị chúng ta đâu phải những kẻ gà mờ đâu, bọn họ đã kiểm tra ba lần và đã xác nhận không có vấn đề gì rồi!”
Chu Thiến cam đoan nói.
“Được, thế thì giao hàng đi!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó quay trở lại bàn làm việc, cầm bút lên và ký tên vào chứng từ giao hàng.
Thấy thế.
Khóe miệng Chu Thiến khẽ cong lên, sâu trong ánh mắt hiện lên niềm vui khi thành công.
Nhưng mà.
Cô ta giấu nó rất kỹ.
Khi Lâm Thanh Nhã ký vào tài liệu và đưa lại cho cô ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta đã trở lại bình thường.
Mà điều này.
Ngay cả Lâm Thanh Nhã cũng không nhận ra.
Tuy nhiên.
Diệp Thu ngồi bên cạnh lại nhìn thấy rõ.
Đặc biệt là biểu cảm vui mừng khi thành công của Chu Thiến vừa rồi.
Tất cả đều lọt vào mắt Diệp Thu.
Trực giác cho Diệp Thu biết, chắc chắn có vấn đề gì đó trong này! Nhưng cụ thể là vấn đề gì.
Diệp Thu tạm thời vẫn chưa biết.
Vì vậy, anh cũng không vội vã lên tiếng mà định chờ xem đã rồi tính sau.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi xin phép đi sắp xếp việc giao hàng!”
Chu Thiến nhận lấy tài liệu mà Lâm Thanh Nhã đã ký và nói tạm biệt.
"Đi đi, nhớ kiểm tra lại một lần nữa trước khi giao hàng, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót!"
Lâm Thanh Nhã lại dặn dò lại.
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc cứ yên tâm!”
Chu Thiến mỉm cười gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi ngoài văn phòng.
Mà Lâm Thanh Nhã không nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì ở cả cái tập đoàn Lâm thị này.
Chu Thiến chính là người cô tin tưởng nhất, đồng thời cũng là tâm phúc trung thành nhất của cô.
Khi còn học đại học, họ là bạn cùng lớp và cũng là người bạn thân thiết nhất của nhau.
Về sau khi bước chân vào tập đoàn Lâm thị.
Chu Thiến vẫn luôn đi theo cô.
Cho đến nay, Chu Thiến đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Thanh Nhã.
Có rất nhiều chuyện cơ mật Lâm Thanh Nhã đều yên tâm giao cho Chu Thiến xử lý, có thể nói cô tin tưởng Chu Thiến 100%.
Thậm chí.
Dù có nghi ngờ Diệp Thu thì cô cũng sẽ không nghi ngờ Chu Thiến.
Từ đó có thể thấy cô tin tưởng Chu Thiến đến mức nào.
Vì vậy, khi Chu Thiến làm việc, cô tất nhiên sẽ rất yên tâm.
Tuy nhiên.
Lâm Thanh Nhã không chú ý đến.
Khoảnh khắc Chu Thiến bước ra khỏi văn phòng, nụ cười trên khóe miệng cô ta lại hoàn toàn hóa thành ý cười giễu cợt... Sau khi Chu Thiến rời đi.
Lâm Thanh Nhã quay đầu lại nhìn Diệp Thu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo cùng cực.
Ánh nhìn ấy khiến cả người Diệp Thu không khỏi run lên, anh vội vàng chỉ vào miệng mình, ý rõ ràng là đang hỏi: Anh có thể nói chuyện được chưa?
"Nói đi!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Phù!"
Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nhìn Lâm Thanh Nhã, xấu hổ nói: "Vợ à, em nghe anh giải thích đi, vừa rồi anh thật sự không cố ý, anh chỉ muốn giải thích rõ ràng hộ em mà thôi!"
"Hừ, Diệp Thu, anh bớt khua môi múa mép đi, trong lòng anh nghĩ thế nào tôi đều biết rất rõ, cứ đợi đi, chờ đến tối về nhà chúng ta sẽ tính tiếp!”
Lâm Thanh Nhã cười khẩy nói.
Ánh nhìn không có ý tốt đó.
Khiến Diệp Thu cảm thấy da đầu tê dại, một dự cảm không lành trào dâng trong lòng.
Diệp Thu biết, tối nay anh chắc chắn không thoát được rồi.
Nhưng trước đó.
Anh phải đi làm rõ một chuyện trước đã, rốt cuộc Chu Thiến muốn làm gì.
Vì lúc cô ta yêu cầu Lâm Thanh Nhã ký tên vừa rồi, biểu cảm của cô ta thực sự rất bất thường.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng cười làm lành, anh nhìn Lâm Thanh Nhã và nói: "À ừm... vợ ơi, tối nay về nhà em muốn phạt anh thế nào cũng được, nến, roi da hay dây trói gì đó, anh đều không than vãn!”
“Anh im đi!"
Lâm Thanh Nhã đỏ hết cả mặt, cô vừa gấp vừa tức trừng mắt nhìn Diệp Thu, nghiến răng nói: “Anh đang nói bậy bạ gì thế hả?”
“Sao tôi có thể làm… làm những chuyện ghê tởm như thế với anh được chứ!” đang nói nhảm gì vậy?
“Hệ hệ, anh cứ nói thế thôi, tóm lại tối nay em muốn làm gì anh, anh cũng đều đồng ý hết, tuyệt đối không phản kháng!”
Diệp Thu cười tươi roi rói nói.
“Thật sao?"
Khóe môi Lâm Thanh Nhã nhếch lên thành nụ cười mỉa mia, cô lạnh lùng nói: “Mong là đến lúc đó anh vẫn giữ đúng lời!”
“Anh chắc chắn sẽ giữ lời, bây giờ anh đi được chưa?"
Diệp Thu vội vàng gật đầu, hơi sốt ruột hỏi.
Anh lo nếu chậm chạp thêm một lúc nữa thì Chu Thiến sẽ chuồn mất tăm mất tích luôn.
“Anh rất không muốn ở lại đây nhỉ?”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.
"Không phải, mấy hôm nay anh không đến công ty, công việc cần anh xử lý chắc chắn đã chất thành hàng đống hàng chồng rồi, anh phải mau mau đi giải quyết thôi, nếu không tối nay sẽ lại phải tăng ca, thế thì dù em có muốn phạt anh cũng không thể phạt được nữa mất!”
Diệp Thu lắc đầu, cười tỏa nắng nói.
"Hừ, lượn đi, tối nay tính sổ với anh sau!”
Lâm Thanh Nhã hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh biết rồi, bai bai vợ nhé!"
Diệp Thu vẫy tay, buộc lại vai áo bị đứt của mình, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc.
Đến hành lang bên ngoài.
Diệp Thu nhìn xung quanh.
Thấy cách đó không xa.
Chu Thiến đang ung dung nhấc đôi chân thon dài thẳng tắp rảo bước về phía trước.
Thấy thế.
Hai mắt Diệp Thu sáng lên, anh vội vàng đi theo.
Với khả năng bám đuôi của Diệp Thu.
Chu Thiến sẽ không bao giờ phát hiện ra được.
Cứ thế.
Diệp Thu đi theo Chu Thiến đến bãi đậu xe ở tầng hầm thứ hai của tòa nhà Lâm thị.
Chu Thiến nhìn quanh một lượt, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, lúc này mới đi tới phía trước một chiếc Audi Q7 màu đen, mở cửa và ngồi vào vị trí phụ lái.
Mà ở vị trí lái chính lúc này có một bóng người đang ngồi.
Người này không phải ai khác mà chính là giám đốc bộ phận nhân sự của Tập đoàn Lâm thị, Trâu Thiệu Phong.
Nhìn thấy cảnh này.
Diệp Thu cũng sững sờ.
Sao hai người này lại ở cùng với nhau?
Một người là trợ lý Lâm Thanh Nhã tin tưởng nhất, một người lại là kẻ thù không đội trời chung luôn đứng ở phe đối lập với Lâm Thanh Nhã.
Hai người lại vậy mà lại có thể ngồi chung trong một chiếc xe.
Diệp Thu lập tức ngửi thấy mùi âm mưu.
Vì vậy anh không nói tiếng nào mà vội vàng ẩn mình đi, bước tới bên cạnh chiếc ô tô.
Tình cờ có một cánh cửa xe chỗ ghế sau không được đóng chặt.
Diệp Thu trốn luôn ở đây.
Anh muốn nghe xem rốt cuộc hai người này đang âm mưu gì.
"Lâm Thanh Nhã đã ký chưa?"
Trâu Thiệu Phong quay sang nhìn Chu Thiến ngồi ở ghế phó lái, nhếch miệng cười khẩy, hỏi.
“Rồi!”
Chu Thiến đưa luôn chứng từ giao hàng mà Lâm Thanh Nhã vừa ký cho Trâu Thiệu Phong.
Trâu Thiệu Phong nhận lấy liếc mắt một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn: "Tốt tốt tốt, trước kia là mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió Đông, mà nay gió Đông cũng đã nổi lên rồi, tôi thấy lần này Lâm Thanh Nhã chết chắc rồi!”
Chu Thiến mỉm cười nói.
"Ừ, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với Tập đoàn Scott, dù tốn nhiều công sức, nhiều thời gian hơn nữa cũng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót trong sản phẩm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Tập đoàn Scott đối với chúng ta, sau này muốn hợp tác tiếp sẽ rất khó!”
Lâm Thanh Nhã nghiêm giọng chỉ thị.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi làm việc mà cô còn không yên tâm sao?”
“Bộ phận Kiểm tra Chất lượng Hàng hóa của Lâm thị chúng ta đâu phải những kẻ gà mờ đâu, bọn họ đã kiểm tra ba lần và đã xác nhận không có vấn đề gì rồi!”
Chu Thiến cam đoan nói.
“Được, thế thì giao hàng đi!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó quay trở lại bàn làm việc, cầm bút lên và ký tên vào chứng từ giao hàng.
Thấy thế.
Khóe miệng Chu Thiến khẽ cong lên, sâu trong ánh mắt hiện lên niềm vui khi thành công.
Nhưng mà.
Cô ta giấu nó rất kỹ.
Khi Lâm Thanh Nhã ký vào tài liệu và đưa lại cho cô ta.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta đã trở lại bình thường.
Mà điều này.
Ngay cả Lâm Thanh Nhã cũng không nhận ra.
Tuy nhiên.
Diệp Thu ngồi bên cạnh lại nhìn thấy rõ.
Đặc biệt là biểu cảm vui mừng khi thành công của Chu Thiến vừa rồi.
Tất cả đều lọt vào mắt Diệp Thu.
Trực giác cho Diệp Thu biết, chắc chắn có vấn đề gì đó trong này! Nhưng cụ thể là vấn đề gì.
Diệp Thu tạm thời vẫn chưa biết.
Vì vậy, anh cũng không vội vã lên tiếng mà định chờ xem đã rồi tính sau.
“Tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi xin phép đi sắp xếp việc giao hàng!”
Chu Thiến nhận lấy tài liệu mà Lâm Thanh Nhã đã ký và nói tạm biệt.
"Đi đi, nhớ kiểm tra lại một lần nữa trước khi giao hàng, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót!"
Lâm Thanh Nhã lại dặn dò lại.
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc cứ yên tâm!”
Chu Thiến mỉm cười gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi ngoài văn phòng.
Mà Lâm Thanh Nhã không nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì ở cả cái tập đoàn Lâm thị này.
Chu Thiến chính là người cô tin tưởng nhất, đồng thời cũng là tâm phúc trung thành nhất của cô.
Khi còn học đại học, họ là bạn cùng lớp và cũng là người bạn thân thiết nhất của nhau.
Về sau khi bước chân vào tập đoàn Lâm thị.
Chu Thiến vẫn luôn đi theo cô.
Cho đến nay, Chu Thiến đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Thanh Nhã.
Có rất nhiều chuyện cơ mật Lâm Thanh Nhã đều yên tâm giao cho Chu Thiến xử lý, có thể nói cô tin tưởng Chu Thiến 100%.
Thậm chí.
Dù có nghi ngờ Diệp Thu thì cô cũng sẽ không nghi ngờ Chu Thiến.
Từ đó có thể thấy cô tin tưởng Chu Thiến đến mức nào.
Vì vậy, khi Chu Thiến làm việc, cô tất nhiên sẽ rất yên tâm.
Tuy nhiên.
Lâm Thanh Nhã không chú ý đến.
Khoảnh khắc Chu Thiến bước ra khỏi văn phòng, nụ cười trên khóe miệng cô ta lại hoàn toàn hóa thành ý cười giễu cợt... Sau khi Chu Thiến rời đi.
Lâm Thanh Nhã quay đầu lại nhìn Diệp Thu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo cùng cực.
Ánh nhìn ấy khiến cả người Diệp Thu không khỏi run lên, anh vội vàng chỉ vào miệng mình, ý rõ ràng là đang hỏi: Anh có thể nói chuyện được chưa?
"Nói đi!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Phù!"
Diệp Thu thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nhìn Lâm Thanh Nhã, xấu hổ nói: "Vợ à, em nghe anh giải thích đi, vừa rồi anh thật sự không cố ý, anh chỉ muốn giải thích rõ ràng hộ em mà thôi!"
"Hừ, Diệp Thu, anh bớt khua môi múa mép đi, trong lòng anh nghĩ thế nào tôi đều biết rất rõ, cứ đợi đi, chờ đến tối về nhà chúng ta sẽ tính tiếp!”
Lâm Thanh Nhã cười khẩy nói.
Ánh nhìn không có ý tốt đó.
Khiến Diệp Thu cảm thấy da đầu tê dại, một dự cảm không lành trào dâng trong lòng.
Diệp Thu biết, tối nay anh chắc chắn không thoát được rồi.
Nhưng trước đó.
Anh phải đi làm rõ một chuyện trước đã, rốt cuộc Chu Thiến muốn làm gì.
Vì lúc cô ta yêu cầu Lâm Thanh Nhã ký tên vừa rồi, biểu cảm của cô ta thực sự rất bất thường.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng cười làm lành, anh nhìn Lâm Thanh Nhã và nói: "À ừm... vợ ơi, tối nay về nhà em muốn phạt anh thế nào cũng được, nến, roi da hay dây trói gì đó, anh đều không than vãn!”
“Anh im đi!"
Lâm Thanh Nhã đỏ hết cả mặt, cô vừa gấp vừa tức trừng mắt nhìn Diệp Thu, nghiến răng nói: “Anh đang nói bậy bạ gì thế hả?”
“Sao tôi có thể làm… làm những chuyện ghê tởm như thế với anh được chứ!” đang nói nhảm gì vậy?
“Hệ hệ, anh cứ nói thế thôi, tóm lại tối nay em muốn làm gì anh, anh cũng đều đồng ý hết, tuyệt đối không phản kháng!”
Diệp Thu cười tươi roi rói nói.
“Thật sao?"
Khóe môi Lâm Thanh Nhã nhếch lên thành nụ cười mỉa mia, cô lạnh lùng nói: “Mong là đến lúc đó anh vẫn giữ đúng lời!”
“Anh chắc chắn sẽ giữ lời, bây giờ anh đi được chưa?"
Diệp Thu vội vàng gật đầu, hơi sốt ruột hỏi.
Anh lo nếu chậm chạp thêm một lúc nữa thì Chu Thiến sẽ chuồn mất tăm mất tích luôn.
“Anh rất không muốn ở lại đây nhỉ?”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng hỏi.
"Không phải, mấy hôm nay anh không đến công ty, công việc cần anh xử lý chắc chắn đã chất thành hàng đống hàng chồng rồi, anh phải mau mau đi giải quyết thôi, nếu không tối nay sẽ lại phải tăng ca, thế thì dù em có muốn phạt anh cũng không thể phạt được nữa mất!”
Diệp Thu lắc đầu, cười tỏa nắng nói.
"Hừ, lượn đi, tối nay tính sổ với anh sau!”
Lâm Thanh Nhã hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh biết rồi, bai bai vợ nhé!"
Diệp Thu vẫy tay, buộc lại vai áo bị đứt của mình, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc.
Đến hành lang bên ngoài.
Diệp Thu nhìn xung quanh.
Thấy cách đó không xa.
Chu Thiến đang ung dung nhấc đôi chân thon dài thẳng tắp rảo bước về phía trước.
Thấy thế.
Hai mắt Diệp Thu sáng lên, anh vội vàng đi theo.
Với khả năng bám đuôi của Diệp Thu.
Chu Thiến sẽ không bao giờ phát hiện ra được.
Cứ thế.
Diệp Thu đi theo Chu Thiến đến bãi đậu xe ở tầng hầm thứ hai của tòa nhà Lâm thị.
Chu Thiến nhìn quanh một lượt, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, lúc này mới đi tới phía trước một chiếc Audi Q7 màu đen, mở cửa và ngồi vào vị trí phụ lái.
Mà ở vị trí lái chính lúc này có một bóng người đang ngồi.
Người này không phải ai khác mà chính là giám đốc bộ phận nhân sự của Tập đoàn Lâm thị, Trâu Thiệu Phong.
Nhìn thấy cảnh này.
Diệp Thu cũng sững sờ.
Sao hai người này lại ở cùng với nhau?
Một người là trợ lý Lâm Thanh Nhã tin tưởng nhất, một người lại là kẻ thù không đội trời chung luôn đứng ở phe đối lập với Lâm Thanh Nhã.
Hai người lại vậy mà lại có thể ngồi chung trong một chiếc xe.
Diệp Thu lập tức ngửi thấy mùi âm mưu.
Vì vậy anh không nói tiếng nào mà vội vàng ẩn mình đi, bước tới bên cạnh chiếc ô tô.
Tình cờ có một cánh cửa xe chỗ ghế sau không được đóng chặt.
Diệp Thu trốn luôn ở đây.
Anh muốn nghe xem rốt cuộc hai người này đang âm mưu gì.
"Lâm Thanh Nhã đã ký chưa?"
Trâu Thiệu Phong quay sang nhìn Chu Thiến ngồi ở ghế phó lái, nhếch miệng cười khẩy, hỏi.
“Rồi!”
Chu Thiến đưa luôn chứng từ giao hàng mà Lâm Thanh Nhã vừa ký cho Trâu Thiệu Phong.
Trâu Thiệu Phong nhận lấy liếc mắt một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn: "Tốt tốt tốt, trước kia là mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió Đông, mà nay gió Đông cũng đã nổi lên rồi, tôi thấy lần này Lâm Thanh Nhã chết chắc rồi!”
Bình luận facebook