• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Long Xà Diễn Nghĩa (4 Viewers)

  • Chương 158

““Chu tiền bối, sao ông lại thành ra thế này?”


Tuy đã biết Chu Bính Lâm tỉ võ thất bại, nhưng khi nhìn thấy đại cao thủ Thái Cực từng đánh khắp một dải Đông Nam Á, tỉ võ vô số lần chưa hề thất bại nay lại trở nên hình dạng thảm thương như vậy, Thôi Trường Bạch không khỏi phải thốt lên kinh ngạc.


Chu Bính Lâm nghe tiếng, miễn cưỡng nghiêng người nhìn ra. Cánh tay bị xé rách cứng đơ như khúc gỗ, rõ ràng tuy đã nối lại nhưng mất đi khả năng vận động, không khác gì một cánh tay giả.


Râu dưới cằm ông ta mọc lộn xộn, xoắn thành một búi, mái tóc vốn hoa râm nay bạc trắng, cũng bết thành từng đám, hoàn toàn tương phản với căn nhà sạch sẽ.


Đáng buồn nhất là đôi mắt vô thần, lờ đờ tử khí, hệt như một ông lão tám chín mươi tuổi đang nằm chờ chết.


Vì mấy lời khó nghe mà đánh đến sinh tử, cả hai bên đều trọng thương, nhưng nội thương của Vương Siêu có Trần Ngãi Dương điều dưỡng nên hồi phục nhanh chóng, còn Chu Bính Lâm vì quá cao ngạo nên không có người bạn chí cốt nào trong giới võ lâm để nương tựa cả.


Tuy thể lực mạnh mẽ, cơ thể vẫn dồi dào sức sống, nhưng cánh tay bị xé đứt lìa là một vết thương thảm trọng, cơ bản không thể trở lại như xưa.


Có điều Chu Bínhh Lâm đúng là một dị nhân. Mới chỉ hai tháng, cánh tay nối lại tuy không thể xuất quyền nhưng đã cử động tương đối dễ dàng. Nếu là người thường thì chưa nằm trên giường đủ một năm rưỡi, đảm bảo chưa thể nhúc nhích được.


Một người gần sáu mươi tuổi sức hồi phục vẫn mạnh mẽ như vậy, có thể nói là kỳ tích, chính là khả năng của nhưng cao thủ nhập hóa.


Thực ra với Chu Bính Lâm, vết thương thân thể chỉ là thứ yếu, cái lớn nhất là sự thất bại, sự tổn thất của danh tiếng.


Một bậc tiền bối danh vọng đường đường, giữa đường giao đấu lại thua trong tay một tên tiểu bối. Vốn liếng cả đời tiêu trong nháy mắt, điều này đối với Chu Bính Lâm là một đòn chí tử.


Giống như Ngũ Tử Tư qua cửa Thiều Quan, chỉ một đêm đầu bạc trắng, mái tóc vốn hoa râm của chu Bính Lâm trong vòng hai tháng đã trắng như cước.


Điều quan trọng là ông ta đã không còn thời gian nữa. Người trẻ tuổi thất bại còn có thể nằm gai nếm mật, khổ luyện võ công báo thù, nhưng với niên kỷ của Chu Bính Lâm thì điều đó là không thể!


Mối hận này, mãi mãi không bao giờ rửa được chăng?


“À... Trường Bạch, là anh hả?” Chu Bính Lâm nhổm dậy, chào Thôi trường Bạch nhưng mắt lại nhìn Nguyễn Hồng Tu. Sát khi cùng mùi máu tanh trên người gã, sự hung ác và bá đạo hàm ẩn trong cơ thể, bình sinh Chu Bính Lâm mới thấy lần đầu.


“Anh luyện Thái Quyền phải không? Còn luyện cả Yoga? Đáng tiếc công phu còn chưa đến đỉnh cao, nếu không vết sẹo trên mặt đã tiêu biến rồi!” Chu Bính Lâm vừa mở miệng đã có ý chỉ bảo.


Đúng là con người ta chết vẫn không thể bỏ được cố tật!


Vết sẹo hung dữ trên mặt Nguyễn Hồng Tu giật lên mấy cái, gã mới bình tĩnh trở lại: “Chu sư phụ nói không sai! Uy phong Chu sư phụ một dải Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện năm xưa tôi đã nghe từ nhỏ, đặc biệt lần Chu sư phụ dùng chùy chưởng đập chết Hổ Vương Đông Thăng, khi đó tôi còn chưa đến mười tuổi...”


“À, đều là chuyện đã qua lâu rồi...!” Chu Bính Lâm thở dài, nhưng mắt lại thoáng qua tia sáng.


Thập niên bảy mươi, “Hổ Vương Sát Thần” Đông Thăng là đại võ sư danh tiếng hiển hách vùng Tam Giác Vàng, võ công cao cường, cũng đang ở thời kỳ thịnh đạt nhất. Lúc đó Chu Bính Lâm được khích lệ của một chỉ huy du kích Việt Nam(?) đã đến tận nơi khiêu chiến công khai, dùng chùy pháp đánh chết tươi Đông Thăng, sau đó còn đánh chết cả mười mấy đệ tử của ông ta lúc họ đến tầm thù.


Đây là chuyện đắc ý nhất thời thanh niên của Chu Bính Lâm. Nguyễn Hồng Tu vừa nhắc đến, lòng ông ta lập tức vui lên, nhất thời hảo cảm với gã tăng khôn ít.


“Nghe chuyện xảy ra với ông là tôi lập tức đến đây, dù sao Chu sư phụ cũng là Chủ tịch danh dự của Đài Quyền Đạo Trường Bạch Quán chúng tôi. Lần này tôi đến là để đòi lại công bằng cho ông. Cả Nguyễn Hồng Tu sư phụ, từ nhỏ đã bội phục chiến tích của ông, nghe chuyện xảy ra cũng từ Thái Lan đến, muốn công khai tỉ võ trả hận cho ông đó”.


Thôi Trường Bạch mượn nước đẩy thuyền, nghe mấy lời Nguyễn Hồng Tu nói với Chu Bính Lâm liền họa theo lấy thế.


“Hai người muốn công khai tỉ võ với hắn?” Chu Bính Lâm xoa xoa cánh tay bị thương, đồng tử co nhỏ, lắc lắc đầu: “Nói thực, nếu hai người tìm hắn công khai tỉ võ, phần thắng không nhiều đâu!”


Nghe cái tên “Tiểu Nguyễn”, vết sẹo trên mặt Nguyễn Hồng Tu bắt đầu giật giật, trông hết sức đáng sợ.


“Trường Bạch, tuy anh nổi danh trong cả võ thuật thế giới nhưng tỉ võ một là một hai là hai, chỉ sơ xẩy một chút là cả tính mệnh cũng không thể bảo toàn. Người khác tôi còn nói vài câu khách sao nhưng hai anh đã cất công đến thăm lão già tàn phế này, lại muốn thay tôi đòi lại công bằng nên tôi không thể không nói thật... ” Chu Bính Lâm biết mình có chút mạo phạm, nhưng những lời này thì không thể không nói.


Võ công Vương Siêu cao cường, đấu pháp tàn khốc, lại đang ở đỉnh cao của tuổi trẻ. Chu Bính Lâm hiển nhiên đã lĩnh hội sâu sắc sự lợi hại của hắn, thế nên ông ta không thể không cảnh tỉnh Thôi Trường Bạch và Nguyễn Hồng Tu.


“Đâu có!” Thôi Trường Bạch cười khiêm nhường: “Chu sư phụ là bậc tiền bối, nhãn quan hơn người. Huống hồ tên Vương Siêu này mở võ quán ở Lao Sơn, hai năm nay tỉ võ đánh chết không ít cao thủ, cả giới võ thuật Nhật Bản cũng đã xếp hắn vào danh sách cường địch. Quyền thuật sợ nhất là tuổi trẻ, cũng giống như tôi và anh lúc trước dẫm lên các bậc tiền bối để nổi danh... Không thể xem thường những người trẻ tuổi được, hiển nhiên chúng tôi xem anh ta là một đại cường địch!”


“Không thể xem thường người trẻ, chà...!” Chu Bính Lâm thở dài một tiếng lớn: “Không sai, năm xưa thời tráng niên tôi đã dẫm lên không ít bậc tiền bối mới thành danh... Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhân gian người mới thắng người cũ, quy luật võ lâm muôn đời đã thế rồi... Chỉ vì lão già tôi hoa mắt, hơn hai mươi năm yên ổn nhuệ khí đã tiêu tan hết cả...”


“Thể lực tuy còn nhưng nhuệ khí tàn lụi cũng bằng không. Các anh còn có dũng khí khiêu chiến với người ta, nhuệ khí này là điều tôi không có được!”


“Hai người tỉ võ cũng giống như hai quân ra trận, khí thế ai lớn hơn sẽ thắng! Tu thân luyện tâm là để điều dưỡng, không phải để tỉ võ, điều này tôi sai rồi...” Chu Bínhh Lâm tự nói, tự thở dài.


“Vương Siêu người này võ công không thua tôi nhưng nhuệ khí hơn hẳn, đấu pháp càng tàn bạo hơn, nên tôi đã thua. Tiểu Nguyễn, anh định lúc nào tỉ võ với hắn?”


“Đương nhiên càng nhanh càng tốt!” Nguyễn Hồng Tu đáp ngay không do dự.


“Không được!” Chu Bính Lâm lắc đầu: “Hiện giờ sát khí của anh còn lộ ra ngoài, không biết thâm tàng. Sát khí chân chính phải như con dao giấu trong vỏ, lúc động thủ mới hiển lộ, chính là câu Quan Công không mở mắt, mở mắt tất giết người! Lại đây, đi một đường quyền cho tôi xem thử!”


Nguyễn Hồng Tu nhìn Thôi Trường Bạch, thấy Thôi Trường Bạch ra dấu gã mới bước khỏi phòng đến giữa sân, dẫm nhẹ một cái, một viên gạch xanh vỡ tan thành bột.


Dậm một dậm, một tay vung ra quai vào, tức thời trong không trung rít lên một tiếng xé ruột.


Nguyễn Hồng Tu dùng cùi chỏ tấn công, đoạn nhấc gối, cả chiếc chân như kéo lên không giới hạn. Một cú đá bung ra, đầu gối ngang đến tận cằm, cẳng chân chắn ngang mặt.


Đây là chiêu “Thiết Thuẫn Cao Tất” trong Thái Quyền, chính là một cú lên gối, cả đầu gối và cẳng chân trở thành một cái khiên che chắc chắn trước người, kiêm cả công thủ, vô cùng dũng mãnh.


Một chiêu Thiết Thuẫn Cao Tất, trước mặt Nguyễn Hồng Tu như dựng lên một cái khiên sắt, rồi cẳng chân như thanh đao từ ngực bung ra, chẳng khác gì giữa tấm khiên chợt bắn ra một lưỡi mác dài nhọn, lao vào khoảng không trước mặt...


Lạo một tiếng gió rít chói tai.


“Đúng là công phu kết hợp Thái Quyền và Yoga!” Chu Bính Lâm tán thưởng: “Không cần dượt nữa, công phu của anh đã đạt đến đỉnh cao, chỉ còn một lớp nhỏ nữa là viên mãn!”


“Lớp nhỏ gì, làm sao để đột phá?” Nguyễn Hồng Tu hơi nhíu mày.


“Chà...!” Chu Bínhh Lâm xoay người đi vào trong, sờ soạng lấy trong tủ ra một tập sách nhỏ kín đặc những ghi chép về luyện công, kèm theo một ít hình vẽ.


“Đây là chút lĩnh hội tâm đắc của tôi khi luyện võ. Sách đã viết xong, đáng tiếc không thể xuất bản nữa... Cũng không sao, cái này đưa cho các anh, cũng xem như cảm ơn đã vì lão già này tỉ võ. Còn nữa, nếu có thời gian khoảng hai tháng thì các anh có thể cùng tôi nghiên cứu quyền pháp. Các anh chú trọng thực chiến, tôi cũng vậy, quyền thuật không phân chia quốc gia...”


Chu Bính Lâm đã kết mối thù lớn với Vương Siêu nhưng bản thân lại không thể trả thù, giờ có người tình nguyện thay mình tỉ võ, có điều võ công Nguyễn Hồng Tu nếu gặp Vương Siêu rất có thể sẽ thất bại. Chu Bính Lâm không thể để người thay mình đấu võ để rồi chết nên đã quyết đem những tâm đắc của mình truyền cho Nguyễn Hồng Tu.


Vốn ông ta quan hệ rất tốt với Thôi Trường Bạch, còn Nguyễn Hồng Tu thì chỉ vừa mới quen, nhưng gã nói mấy câu đã làm Chu Bính Lâm vui lòng.


Nguyễn Hồng Tu nhìn Chu Bính Lâm, đưa tay nhận sách rồi cùng cười với Thôi Trường Bạch.


*************


Hai ngày sau, trong biệt thự của Hoắc Khải Vân. Vương Siêu đang trò chuyện với Hoắc Linh Nhi, đồ đệ sắp thu nhận của hắn.


“Võ thuật chia ra cách luyện và cách đánh, cũng giống như việc cai trị và đánh trận của một quốc gia. Luyện võ công cũng giống như trị quốc, với dân chúng phải lập được lễ pháp, văn minh, đạo đức, quy củ, tâm cảnh bình hòa, như vậy mới có thể dưỡng thân lâu dài. Nhưng khi đánh thì lại không như vậy, mọi thủ đoạn hung hiểm, chỉ cần có hiệu quả là đều có thể dùng. Cô hãy xem chiến tranh thời xưa, phá thành, hạ độc, thích sát, phá đê ngập thành, cái gì cũng làm...”


“Tâm và ý có vai trò như nhau, khi luyện phải tập cho cả hai cùng cân bằng. Bình thường trong cuộc sống, nguyên tắc đối nhân xử thế là không khinh rẻ kẻ yếu, nhẫn nhịn nhưng không chịu nhục, đã đánh là giống như quốc gia chinh chiến, một tấc đất cũng không buông, không được cho rằng chiêu thức quá hiểm độc mà không dùng. Càng độc càng hiệu quả, không hiểu được điều này thì không thể luyện thành cao thủ!”


Mành biểu diễn dùng Hình tránh đạn trước mặt mấy thanh niên quý tộc đã khiến họ bội phục, không ngớt kể đi kể lại. Danh tiếng Vương Siêu dần lan truyền trong tầng lớp hào môn quyền quý.


Hoắc Khải Vân đã cùng cha mẹ và mấy trưởng lão Hoắc gia bàn bạc thống nhất, đồng ý cho Hoắc Linh Nhi bái Vương Siêu làm sư phụ, yến tiệc nhập môn sẽ tổ chức tại Hương Cảng.


Trần Ngãi Dương cũng mời một số đại sư trong giới võ thuật đến dự, cho buổi bái sư thêm long trọng.


Cả Liêu Tuấn Hoa và Đới Quân trong Quảng Đông Tam Hổ cũng có mặt. Hai vị này là truyền nhân của Tâm Ý Lục Hợp, tuy không kết giao sinh tử như Vương Siêu và Trần Ngãi Dương nhưng cũng rất thân thiết, đặc biệt Liêu Tuấn Hoa là nhân vật rất có thực quyền, ở Đông Bắc và Sơn Đông danh tiếng đều không nhỏ, được cả võ lâm và giới thượng lưu trọng thị. Có anh ta đến dự, buổi bái sư của Hoắc Linh Nhi thật không gì sánh bằng.


Có điều đó mới chỉ là dự định, phải đợi sau khi Vương Siêu và Nguyễn Hồng Tu tỉ võ, Hoắc gia mới có thể mở tiệc.


Khóa học tại trường Đảng đã hoàn thành, tuy Vương Siêu luôn vắng mặt nhưng chuyện này ngay từ đầu đã chỉ là hình thức nên hắn vẫn nhận chứng nhận tốt nghiệp như thường, lễ phong hàm được bí mật thực hiện ngay sau đó.


Vương Siêu giờ đã là Thiếu tướng nhưng đó chỉ là một quân hàm hư vô, dưới tay hắn không có anh lính nào.


Đã thông báo cho Hoắc gia và chính thức được sự đồng ý của các bậc trưởng lão, Vương Siêu không còn giữ kẽ nữa mà bắt đầu chính thức truyền dạy.


“Vương sư phụ, thiếp của anh chúng tôi đã gọi người trao cho Nguyễn Hồng Tu. Anh ta cũng đồng ý rồi, hi vọng sau hai tháng nữa, cuộc tỉ thí sẽ diễn ra ở Hương Cảng.” Hoắc Khải Vân vừa vào vừa thông báo.


“Hai tháng nữa cơ à?” Vương Siêu nhíu mày


“Để bổ sung thêm vốn liếng chăng?” Hoắc Khải Vân cười cười.


Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Xà Đại Nhân - Long Duy
  • 5.00 star(s)
  • Giang Hà
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom