Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159
“Những hai tháng cơ à, vậy thì tôi phải đi!” Vương Siêu đứng dậy ra bộ cáo từ.
“Sư phụ, sư phụ định đi đâu?” Hoắc Linh Nhi chớp mắt, sốt sắng hỏi.
“Đương nhiên là về Lao Sơn, võ quán của ta ở đó. Nguyễn Hồng Tu muốn kéo dài thời gian, ta cứ ở đây cũng không phải là cách. Tốt nhất quay về nhà, đến lúc tỉ võ mới đến Hương Cảng.”
“Vương sư phụ, anh lên đài tỉ võ lần này là do em gái tôi, đương nhiên Hoắc gia chúng tôi sẽ thu xếp tất cả...” Hoắc Khải Vân nói: “Có điều lần tỉ võ này không thường, anh nên cẩn thận một chút. Nguyễn Hồng Tu có thế lực rất lớn ở Thái Lan, được cả phe quân sự ủng hộ. Tôi còn nhận được điện báo từ tướng quân Tra Hồng ở Thái, nói ngày tỉ võ sẽ có một số tướng lĩnh trong quân đội của họ đến xem, tăng uy thế cho Nguyễn Hồng Tu...”
“Hóa ra là có dự liệu cả!” Mắt Vương Siêu lóe sáng: “Cũng xem như là cuộc so tài giữa Thái Quyền và Quốc Thuật, có chút ý nghĩa lớn đây... Mà chuyện này nghĩ cũng đương nhiên, cứ đến đâu hay đến đó vậy!”
Nói thực, nghe Hoắc Khải Vân nói sẽ có một số quan chức cao cấp của quân đội Thái Lan đến xem, lòng hắn cũng có chút xao động.
“Từ ngày xuất lộ mình đã tỉ võ với không ít người. Chỉ nói đấu lôi đài, một lần với Trương Uy, một lần với Trình Sơn Minh, đều là công khai hợp pháp, không phải đấu ngầm cũng không phải là tư đấu. Nhưng có vẻ lần này với Nguyễn Hồng Tu là đình đám nhất...”
Nếu đã kinh động đến cả giới quân sự Thái Lan thì phía Quân ủy cũng không thể không có động tĩnh. Nếu quả thực như vậy, lần tỉ võ với Nguyễn Hồng Tu sẽ là trận đấu lớn nhất của Vương Siêu từ trước đến nay.
Chưa kể đến giới quân sự Thái Lan hay Quân ủy sau lưng hắn, chỉ riêng nhà họ Hoắc cùng đám công tử tiểu thư náo nhiệt của Hàn Tiểu Thanh cũng đã gây chú ý lớn. Huống hồ chuyện này còn liên quan đến cả danh gia bậc nhất của võ thuật Hàn Quốc, Đài quyền đạo Cửu đoạn Thôi Trường Bạch, “Thiết Quyền Hoa Lang”.
Chỉ là mới gửi thư khiêu chiến mà đã có nhiều đại nhân vật đại thế lực như vậy quan tâm. Vương Siêu chợt có linh cảm, lần đấu võ này của hắn sẽ chấn động thiên hạ.
“Bình sinh đấu với người từ trước tới giờ, hung hiểm nhất là trận với Chu Bính Lâm trong Di Hòa Viên, lần đó lại chỉ có mỗi Tào Tinh Tinh làm khán giả. Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người tới xem? Thú vị đây!”
Quyết chiến với bậc đại cao thủ trong góc khuất công viên, hắn đã giành phần thắng. Cho nên đấu với một võ sư dung tục trên lôi đài lớn, Vương Siêu càng có cảm giác chắc thắng.
Võ công hiện giờ của hắn đã tới mức khôn lường, thần ví viên mãn, đỉnh cao cực hạn. Võ công của Nguyễn Hồng Tu tuy cao, danh tiếng cũng lớn, nhưng trong mắt Vương Siêu gã không phải là đối thủ lớn.
“Sư phụ, đệ tử cũng muốn đến Lao Sơn!” Hoắc Linh Nhi kỳ kèo. Học quyền pháp với Vương Siêu một thời gian, càng lúc Linh Nhi càng thấy hấp dẫn, hiển nhiên không thể chi tay như vậy được.
“Được, tuy cô chưa chính thức bái sư nhưng cha mẹ cô đã đồng ý, cũng không có gì phải e ngại. Huống hồ tuổi tác gân cốt cô lúc này đang ở thời kỳ hoàng kim để luyện võ, để lỡ một ngày cũng là tổn thất lớn. Thu xếp đi, cùng tôi về Lao Sơn!” Vương Siêu đồng ý ngay.
Mang theo thanh kiếm đoạt được trong tay Giang Hải và vài bộ quần áo, gọi điện thông báo cho Trần Ngãi Dương, Vương Siêu lại lên đường.
“Tiếc là Chu Giai đang ra nước ngoài công tác, nếu không tụ tập một bữa có phải hay biết bao!”
Lúc mới đến Bắc Kinh hắn đã gọi điện ngay cho Chu Giai, có điều cô vừa vận động được một khoản đầu tư nên đã ra nước ngoài làm một phóng sự lớn.
Từ lâu Chu Giai đã muốn làm phim về đời sống của người Hoa ở hải ngoại, mất mấy năm không xin được kinh phí, không ngờ lần này lại thực hiện nhanh như vậy.
“Liêu Tuấn Hoa nói người Hoa ở hải ngoại có rất nhiều bang phái, các tổ chức xã hội đen cũng không ít, hi vọng Chu Giai không xảy ra chuyện gì!” Từ việc Chu Giai Vương Siêu lại nhớ đến Đường Tử Trần, người đã thay đổi vận mệnh của mình, hắn bất giác hít một hơi sâu.
“Sư phụ, sư phụ nghĩ gì vậy? Sao đệ tử cứ nghe sư phụ thở dài không à? Hình như sư phụ có chuyện không vui?”
Hoắc Linh Nhi hiện nay còn lớn hơn Vương Siêu khi mới học võ công hai tuổi. Thực ra niên kỷ hai người không chênh nhau nhiều lắm, trai gái yêu nhau thông thường cũng chỉ hơn kém như vậy, nhưng những chuyện Vương Siêu đã trải qua, súng đạn đánh giết, nổi chìm giữa nhân gian, lại sâu dày hơn Hoắc Linh Nhi rất nhiều.
Không chỉ so với Hoắc Linh Nhi, con người Vương Siêu lúc này toát ra một sự trưởng thành chín chắn, vượt quá tất cả những thanh niên cùng lứa tuổi.
“Sao, Trần sư phụ cũng muốn đến Lao Sơn? Tốt quá, vậy thì chúng ta cùng đi!” Khi gọi điện cho Trần Ngãi Dương cáo từ, y bỗng nói muốn cùng đến Lao Sơn thăm võ quán của hắn, dĩ nhiên Vương Siêu rất hoan nghênh.
Ba người đến sân bay, Hoắc Linh Nhi mang thanh kiếm gửi hành lý. Làm xong thủ tục, máy bay cất cánh bay về Sơn Đông.
“Lần tỉ võ với Nguyễn Hồng Tu này có rất nhiều chuyện xung quanh đó!” Vừa ngồi yên chỗ Trần Ngãi Dương báo ngay, sắc mặt nghiêm trọng: “Nguyễn Hồng Tu có ủng hộ của quân đội Thái Lan, tôi cũng nghe tin hắn là bằng hữu của Chu Bínhh Lâm. Tỉ võ với anh lần này, một là vì Hoắc Linh Nhi, hai là thay mặt Chu Bính Lâm đòi lại công bằng. Tin tức mới loang ra, giới võ thuật Bắc Kinh đã đồn đại ầm ĩ rồi...”
“Nguyễn Hồng Tu không phải đối thủ của tôi!” Vương Siêu lạnh lùng. Võ công đến thứ bậc như hắn, chỉ nghe vài lời đã biết ngay cục diện thắng thua.
“Nguyễn Hồng Tu trước đây có đấu với Trương Quang Minh, đánh nhau rất lâu mới bị Trương Quang Minh đánh đứt xương sườn, rơi khỏi lôi đài. Sau đó hắn ôm hận ra đi, gia nhập một tổ chức xã hội đen Ấn Độ, khổ luyện Yoga, từ đó quyền thuật đột ngột tăng tiến, không thể xem thường đâu. Anh biết không, hiện giờ hắn và Thôi Trường Bạch đã về một phe, ở ngay trong nhà Chu Bính Lâm học Tôn môn Thái Cực của ông ta. Hai tháng đủ để cao thủ có đột phá, anh chớ nên khinh địch!”
“Hóa ra là vậy, chẳng trách hắn định thời gian tỉ võ sau hai tháng!” Ánh mắt Vương Siêu lóe lên, sắc mặt vẫn không chút thay đổi: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Chu Bính Lâm chắc chắn biết Nguyễn Hồng Tu không phải là đối thủ của tôi, sợ tôi đánh chết hắn nên mới truyền cho Thái Cực. Tôi thấy Thôi Trường Bạch và Nguyễn Hồng Tu thay Chu Bínhh Lâm tỉ võ, cũng là vì chân truyền Tôn môn Thái Cực của ông ta thôi.”
“Cũng không còn cách nào khác. Người ta đã thay mình đòi lại công bằng, cũng không thể giương mắt nhìn họ bị đánh chết được!” Trần Ngãi Dương nhấp một hớp nước, nhìn cảnh mây bồng bềnh ngoài cửa.
“Tôn môn Thái Cực thật sự có chỗ độc đáo, lúc đánh với Chu Bính Lâm tôi chưa lĩnh hội được hoàn toàn. Cũng hay, sẽ quan sát thêm trên Nguyễn Hồng Tu vậy!”
“Anh đã động sát tâm rồi sao?” Trần Ngãi Dương quay nhanh sang nhìn Vương Siêu. Cảm giác của y rất nhạy bén, lập tức nhận ra ẩn ý trong lời hắn, cười cười: “Xem ra tên Nguyễn Hồng Tu ấy, trong hai tháng cũng chỉ đến bước ngộ ra cốt tủy của Thái Cực thôi.”
“Thế mới là cao thủ thực sự chứ, cười nói mà định trước chuyện sinh tử của người...!” Hoắc Linh Nhi nghe hai người trò chuyện chỉ hận mình chưa được như vậy, chợt kêu lên phấn khích: “Không biết khi nào đệ tử mới đạt đến cảnh giới này, thật là oai phong!”
Máy bay hạ cánh xuống Thanh Đảo khoảng 10 giờ trưa. Vương Siêu, Trần Ngãi Dương và Hoắc Linh Nhi lên ngay xe trở về Lao Sơn.
Đến Lao Sơn, trời đã về chiều. Hoàng hôn bao phủ, cảnh sắc tột cùng diễm lệ, trời biển một màu khiến lòng người thư thái.
Võ quán nội gia Lao Sơn đã mở rộng, ngoài cùng là võ trường, hình thức tổ chức có phần giống Thiếu Lâm. Võ quán chính trên núi cũng giống Thiếu Lâm, chia ra nội viện và ngoại viện.
Ngoại viện là những võ sư cấp dưới và vài đệ tử tục gia Thiếu Lâm xuất sắc do Lâm Nhã Nam mời về từ Sơn Đông Quốc Thuật Quán, dạy cho mấy trăm người thừa hơi dư tiền muốn học võ, thỉnh thoảng đấu tay đối, cũng theo kiểu Thiếu Lâm.
Nội viện là nơi luyẹn công phu thực sự, cũng giống như Thái Thất Thiếu Lâm. Nhân tài trong nội viện chủ yếu có Triệu Tinh Long và nhóm lính đặc chủng Đại Thạch Đầu, nhưng không giống dạng ngọa hổ tàng long của Thái Thất. Những người này là Vương Siêu nhận vào học lúc hắn chưa có động sơ, thực ra là một dạng đệ tử ký danh.
Ba người đi một mạch lên Lao Sơn, vào trong nội viện.
Vương Siêu thấy ngay Lâm Nhã Nam đứng sánh vai với một cô gái, bên cạnh còn có ba người Đại Thạch Đầu, phía sau là hai huynh đệ Liêu Tuấn Hoa và Đới Quân, tất cả đang xem Triệu Tinh Long và một lão nhân áo đen giao đấu.
Triệu Tinh Long chiêu xuất dũng mãnh, lực ra ào ạt, từng chỏ từng quyền đều đằng đằng sát khí. Đặc biệt thân hình linh hoạt, từng nhát chém, leo, kéo, hai bàn tay như lưỡi câu đồ tể, vừa linh hoạt vừa tàn khốc.
Vương Siêu thấy ngay, võ công Triệu Tinh Long đã có tiến bộ lớn, Bát Cực Quyền kết hợp hài hòa với Tiễn Quải Quyền, đã tới mức đạt đếu yếu chỉ.
Trước sự tấn công dũng mãnh và linh hoạt của đối thủ, lão nhân vẫn tỏ ra có thừa ung dung, thân hình lúc tránh đi lúc lạng qua, ra tay rất khéo léo, đúng vào những lúc mấu chốt đều tránh khỏi đónđánh đối phương trong gang tấc.
“Võ công của lão nhân kia trên hẳn Tinh Long, cũng là cao thủ Bát cực. Xem bộ dạng tự tại kia, công phu ông ta đã sắp nhập hóa rồi!” Trần Ngãi Dương gật nhẹ đầu.
Ba người vừa bước vào lão nhân đã phát hiện ra ngay, liền lùi nhan lại rồi khoát tay cho Triệu Tinh Long, ra hiệu dừng lại.
“Nhã Nam?” Vương Siêu nhìn Lâm Nhã Nam, thoáng một chút cảm xúc. Hắn và Lâm Nhã Nam vì đánh chết Đoàn Quốc Siêu nên bị tổ điều tra Trung ương cưỡng chế, tuy không gặp chuyện gì lớn nhưng những gian nan trong đó chỉ hai người mới hiểu.
“Quán trưởng, anh đã về rồi?” Thấy Vương Siêu muốn nói lại thôi, Lâm Nhã Nam biết hắn muốn hỏi chuyện riêng bèn ra hiệu bằng mắt, đoạn quay sang lão nhân giới thiệu: “Đây là sư phụ tôi.”
“Hóa ra là sư phụ của Lâm Nhã Nam, chẳng trách võ công cao như vậy!”
Lão nhân nhìn Vương Siêu, bước lên nắm tay chào theo kiểu cũ: “Thì ra là Vương sư phụ, bỉ nhân Lưu Dị!”
“Ra là Lưu sư phụ, ông là sư phụ của Nhã Nam, sao lại khách sáo như vậy, gọi tôi là tiểu Vương được rồi!” Vương Siêu vội vàng thi lễ, cung kính đáp lời.
Người ta chủ động kính mình, huống hồ lại là sư phụ của Lâm Nhã Nam, rõ ràng hắn không thể ra vẻ đại sư được.
“Ấy, học đạo phải có trước có sau, người nào đạt thành trước là trên, không phân tuổi tác. Vương sư phụ gần đây tung hoành khắp giới võ thuật Bắc Kinh, đánh tàn phế một cánh tay Chu Bính Lâm, võ công tuyệt đỉnh. Tôi tuy lớn hơn Vương sư phụ vài tuổi nhưng không bắt chước Chu lão, kiêu ngạo xem thường tuổi trẻ đâu.” Lưu Dị xua tay.
“Chà, sư phụ Nhã Nam hình như rất căm Chu Bính Lâm?” Vương Siêu nghe ra vẻ chát chúa trong lời nói Lưu Dị.
“Lưu sư phụ là đại võ sư những năm bảy tám mươi, có danh hiệu Thiết Trửu Phi Long.” Mục Tuần Hoa lúc đó mới bước đến chào rồi giải thích thêm cho hắn.
“Lưu sư phụ, người đến từ xa là khách, đúng bữa rồi chúng ta hãy ăn tối đã. Ông là trưởng bối lại là sư phụ của Nhã Nam, chúng tôi không thể không chu đáo được.” Vương Siêu vội cười nói.
“Hàn Tiểu Thanh?” Lúc này hắn mới nhìn đến người đứng cùng Lâm Nhã Nam, chính là cô gái vài ngày trước đã bắn mình ở Bắc Kinh.
“Anh sắp cùng đại cao thủ Thái Quyền tỉ võ, đương nhiên tôi phải đến xem anh chuẩn bị thế nào?” Hàn Tiểu Thanh cười rạng rỡ.
“Tôi đã cho người bày tiệc rượu ở khách sạn dưới kia, chúng ta cùng đi nào!” Lâm Nhã Nam thông báo.
Thức ăn dọn ra, Mao Đài dâng lên, Lưu Dị tỏ ra rất hào sảng, uống liền hai cốc.
“Vương sư phụ, tôi đến võ quán của anh thực ra có hai việc, thứ nhất cảm ơn anh đã báo thù cho tôi!” Lưu Dị chìa bàn tay trái ra, khẽ cong ngón út. Đến lúc đó Vương Siêu mới thấy, ngón út ông ta mềm nhũn như không xương.
“Đây là…”
“... vì Chu Bính Lâm. Năm tám mươi tư tôi dạy võ ở Hắc Long Giang, cũng có chút danh tiếng. Chu Bính Lâm đến tận nơi khiêu chiến, dùng cầm nã thủ bẻ nát ngón tay này của tôi, hại tôi sau đó không thể dạy võ được, chỉ đành dùng cách khác kiếm sống. Nghe nói anh vừa phế cánh tay Chu Bính Lâm tôi thật khoái lắm, nay tôi đến một là cảm tạ, hai là vì Nhã Nam...”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
“Sư phụ, sư phụ định đi đâu?” Hoắc Linh Nhi chớp mắt, sốt sắng hỏi.
“Đương nhiên là về Lao Sơn, võ quán của ta ở đó. Nguyễn Hồng Tu muốn kéo dài thời gian, ta cứ ở đây cũng không phải là cách. Tốt nhất quay về nhà, đến lúc tỉ võ mới đến Hương Cảng.”
“Vương sư phụ, anh lên đài tỉ võ lần này là do em gái tôi, đương nhiên Hoắc gia chúng tôi sẽ thu xếp tất cả...” Hoắc Khải Vân nói: “Có điều lần tỉ võ này không thường, anh nên cẩn thận một chút. Nguyễn Hồng Tu có thế lực rất lớn ở Thái Lan, được cả phe quân sự ủng hộ. Tôi còn nhận được điện báo từ tướng quân Tra Hồng ở Thái, nói ngày tỉ võ sẽ có một số tướng lĩnh trong quân đội của họ đến xem, tăng uy thế cho Nguyễn Hồng Tu...”
“Hóa ra là có dự liệu cả!” Mắt Vương Siêu lóe sáng: “Cũng xem như là cuộc so tài giữa Thái Quyền và Quốc Thuật, có chút ý nghĩa lớn đây... Mà chuyện này nghĩ cũng đương nhiên, cứ đến đâu hay đến đó vậy!”
Nói thực, nghe Hoắc Khải Vân nói sẽ có một số quan chức cao cấp của quân đội Thái Lan đến xem, lòng hắn cũng có chút xao động.
“Từ ngày xuất lộ mình đã tỉ võ với không ít người. Chỉ nói đấu lôi đài, một lần với Trương Uy, một lần với Trình Sơn Minh, đều là công khai hợp pháp, không phải đấu ngầm cũng không phải là tư đấu. Nhưng có vẻ lần này với Nguyễn Hồng Tu là đình đám nhất...”
Nếu đã kinh động đến cả giới quân sự Thái Lan thì phía Quân ủy cũng không thể không có động tĩnh. Nếu quả thực như vậy, lần tỉ võ với Nguyễn Hồng Tu sẽ là trận đấu lớn nhất của Vương Siêu từ trước đến nay.
Chưa kể đến giới quân sự Thái Lan hay Quân ủy sau lưng hắn, chỉ riêng nhà họ Hoắc cùng đám công tử tiểu thư náo nhiệt của Hàn Tiểu Thanh cũng đã gây chú ý lớn. Huống hồ chuyện này còn liên quan đến cả danh gia bậc nhất của võ thuật Hàn Quốc, Đài quyền đạo Cửu đoạn Thôi Trường Bạch, “Thiết Quyền Hoa Lang”.
Chỉ là mới gửi thư khiêu chiến mà đã có nhiều đại nhân vật đại thế lực như vậy quan tâm. Vương Siêu chợt có linh cảm, lần đấu võ này của hắn sẽ chấn động thiên hạ.
“Bình sinh đấu với người từ trước tới giờ, hung hiểm nhất là trận với Chu Bính Lâm trong Di Hòa Viên, lần đó lại chỉ có mỗi Tào Tinh Tinh làm khán giả. Không biết lần này sẽ có bao nhiêu người tới xem? Thú vị đây!”
Quyết chiến với bậc đại cao thủ trong góc khuất công viên, hắn đã giành phần thắng. Cho nên đấu với một võ sư dung tục trên lôi đài lớn, Vương Siêu càng có cảm giác chắc thắng.
Võ công hiện giờ của hắn đã tới mức khôn lường, thần ví viên mãn, đỉnh cao cực hạn. Võ công của Nguyễn Hồng Tu tuy cao, danh tiếng cũng lớn, nhưng trong mắt Vương Siêu gã không phải là đối thủ lớn.
“Sư phụ, đệ tử cũng muốn đến Lao Sơn!” Hoắc Linh Nhi kỳ kèo. Học quyền pháp với Vương Siêu một thời gian, càng lúc Linh Nhi càng thấy hấp dẫn, hiển nhiên không thể chi tay như vậy được.
“Được, tuy cô chưa chính thức bái sư nhưng cha mẹ cô đã đồng ý, cũng không có gì phải e ngại. Huống hồ tuổi tác gân cốt cô lúc này đang ở thời kỳ hoàng kim để luyện võ, để lỡ một ngày cũng là tổn thất lớn. Thu xếp đi, cùng tôi về Lao Sơn!” Vương Siêu đồng ý ngay.
Mang theo thanh kiếm đoạt được trong tay Giang Hải và vài bộ quần áo, gọi điện thông báo cho Trần Ngãi Dương, Vương Siêu lại lên đường.
“Tiếc là Chu Giai đang ra nước ngoài công tác, nếu không tụ tập một bữa có phải hay biết bao!”
Lúc mới đến Bắc Kinh hắn đã gọi điện ngay cho Chu Giai, có điều cô vừa vận động được một khoản đầu tư nên đã ra nước ngoài làm một phóng sự lớn.
Từ lâu Chu Giai đã muốn làm phim về đời sống của người Hoa ở hải ngoại, mất mấy năm không xin được kinh phí, không ngờ lần này lại thực hiện nhanh như vậy.
“Liêu Tuấn Hoa nói người Hoa ở hải ngoại có rất nhiều bang phái, các tổ chức xã hội đen cũng không ít, hi vọng Chu Giai không xảy ra chuyện gì!” Từ việc Chu Giai Vương Siêu lại nhớ đến Đường Tử Trần, người đã thay đổi vận mệnh của mình, hắn bất giác hít một hơi sâu.
“Sư phụ, sư phụ nghĩ gì vậy? Sao đệ tử cứ nghe sư phụ thở dài không à? Hình như sư phụ có chuyện không vui?”
Hoắc Linh Nhi hiện nay còn lớn hơn Vương Siêu khi mới học võ công hai tuổi. Thực ra niên kỷ hai người không chênh nhau nhiều lắm, trai gái yêu nhau thông thường cũng chỉ hơn kém như vậy, nhưng những chuyện Vương Siêu đã trải qua, súng đạn đánh giết, nổi chìm giữa nhân gian, lại sâu dày hơn Hoắc Linh Nhi rất nhiều.
Không chỉ so với Hoắc Linh Nhi, con người Vương Siêu lúc này toát ra một sự trưởng thành chín chắn, vượt quá tất cả những thanh niên cùng lứa tuổi.
“Sao, Trần sư phụ cũng muốn đến Lao Sơn? Tốt quá, vậy thì chúng ta cùng đi!” Khi gọi điện cho Trần Ngãi Dương cáo từ, y bỗng nói muốn cùng đến Lao Sơn thăm võ quán của hắn, dĩ nhiên Vương Siêu rất hoan nghênh.
Ba người đến sân bay, Hoắc Linh Nhi mang thanh kiếm gửi hành lý. Làm xong thủ tục, máy bay cất cánh bay về Sơn Đông.
“Lần tỉ võ với Nguyễn Hồng Tu này có rất nhiều chuyện xung quanh đó!” Vừa ngồi yên chỗ Trần Ngãi Dương báo ngay, sắc mặt nghiêm trọng: “Nguyễn Hồng Tu có ủng hộ của quân đội Thái Lan, tôi cũng nghe tin hắn là bằng hữu của Chu Bínhh Lâm. Tỉ võ với anh lần này, một là vì Hoắc Linh Nhi, hai là thay mặt Chu Bính Lâm đòi lại công bằng. Tin tức mới loang ra, giới võ thuật Bắc Kinh đã đồn đại ầm ĩ rồi...”
“Nguyễn Hồng Tu không phải đối thủ của tôi!” Vương Siêu lạnh lùng. Võ công đến thứ bậc như hắn, chỉ nghe vài lời đã biết ngay cục diện thắng thua.
“Nguyễn Hồng Tu trước đây có đấu với Trương Quang Minh, đánh nhau rất lâu mới bị Trương Quang Minh đánh đứt xương sườn, rơi khỏi lôi đài. Sau đó hắn ôm hận ra đi, gia nhập một tổ chức xã hội đen Ấn Độ, khổ luyện Yoga, từ đó quyền thuật đột ngột tăng tiến, không thể xem thường đâu. Anh biết không, hiện giờ hắn và Thôi Trường Bạch đã về một phe, ở ngay trong nhà Chu Bính Lâm học Tôn môn Thái Cực của ông ta. Hai tháng đủ để cao thủ có đột phá, anh chớ nên khinh địch!”
“Hóa ra là vậy, chẳng trách hắn định thời gian tỉ võ sau hai tháng!” Ánh mắt Vương Siêu lóe lên, sắc mặt vẫn không chút thay đổi: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Chu Bính Lâm chắc chắn biết Nguyễn Hồng Tu không phải là đối thủ của tôi, sợ tôi đánh chết hắn nên mới truyền cho Thái Cực. Tôi thấy Thôi Trường Bạch và Nguyễn Hồng Tu thay Chu Bínhh Lâm tỉ võ, cũng là vì chân truyền Tôn môn Thái Cực của ông ta thôi.”
“Cũng không còn cách nào khác. Người ta đã thay mình đòi lại công bằng, cũng không thể giương mắt nhìn họ bị đánh chết được!” Trần Ngãi Dương nhấp một hớp nước, nhìn cảnh mây bồng bềnh ngoài cửa.
“Tôn môn Thái Cực thật sự có chỗ độc đáo, lúc đánh với Chu Bính Lâm tôi chưa lĩnh hội được hoàn toàn. Cũng hay, sẽ quan sát thêm trên Nguyễn Hồng Tu vậy!”
“Anh đã động sát tâm rồi sao?” Trần Ngãi Dương quay nhanh sang nhìn Vương Siêu. Cảm giác của y rất nhạy bén, lập tức nhận ra ẩn ý trong lời hắn, cười cười: “Xem ra tên Nguyễn Hồng Tu ấy, trong hai tháng cũng chỉ đến bước ngộ ra cốt tủy của Thái Cực thôi.”
“Thế mới là cao thủ thực sự chứ, cười nói mà định trước chuyện sinh tử của người...!” Hoắc Linh Nhi nghe hai người trò chuyện chỉ hận mình chưa được như vậy, chợt kêu lên phấn khích: “Không biết khi nào đệ tử mới đạt đến cảnh giới này, thật là oai phong!”
Máy bay hạ cánh xuống Thanh Đảo khoảng 10 giờ trưa. Vương Siêu, Trần Ngãi Dương và Hoắc Linh Nhi lên ngay xe trở về Lao Sơn.
Đến Lao Sơn, trời đã về chiều. Hoàng hôn bao phủ, cảnh sắc tột cùng diễm lệ, trời biển một màu khiến lòng người thư thái.
Võ quán nội gia Lao Sơn đã mở rộng, ngoài cùng là võ trường, hình thức tổ chức có phần giống Thiếu Lâm. Võ quán chính trên núi cũng giống Thiếu Lâm, chia ra nội viện và ngoại viện.
Ngoại viện là những võ sư cấp dưới và vài đệ tử tục gia Thiếu Lâm xuất sắc do Lâm Nhã Nam mời về từ Sơn Đông Quốc Thuật Quán, dạy cho mấy trăm người thừa hơi dư tiền muốn học võ, thỉnh thoảng đấu tay đối, cũng theo kiểu Thiếu Lâm.
Nội viện là nơi luyẹn công phu thực sự, cũng giống như Thái Thất Thiếu Lâm. Nhân tài trong nội viện chủ yếu có Triệu Tinh Long và nhóm lính đặc chủng Đại Thạch Đầu, nhưng không giống dạng ngọa hổ tàng long của Thái Thất. Những người này là Vương Siêu nhận vào học lúc hắn chưa có động sơ, thực ra là một dạng đệ tử ký danh.
Ba người đi một mạch lên Lao Sơn, vào trong nội viện.
Vương Siêu thấy ngay Lâm Nhã Nam đứng sánh vai với một cô gái, bên cạnh còn có ba người Đại Thạch Đầu, phía sau là hai huynh đệ Liêu Tuấn Hoa và Đới Quân, tất cả đang xem Triệu Tinh Long và một lão nhân áo đen giao đấu.
Triệu Tinh Long chiêu xuất dũng mãnh, lực ra ào ạt, từng chỏ từng quyền đều đằng đằng sát khí. Đặc biệt thân hình linh hoạt, từng nhát chém, leo, kéo, hai bàn tay như lưỡi câu đồ tể, vừa linh hoạt vừa tàn khốc.
Vương Siêu thấy ngay, võ công Triệu Tinh Long đã có tiến bộ lớn, Bát Cực Quyền kết hợp hài hòa với Tiễn Quải Quyền, đã tới mức đạt đếu yếu chỉ.
Trước sự tấn công dũng mãnh và linh hoạt của đối thủ, lão nhân vẫn tỏ ra có thừa ung dung, thân hình lúc tránh đi lúc lạng qua, ra tay rất khéo léo, đúng vào những lúc mấu chốt đều tránh khỏi đónđánh đối phương trong gang tấc.
“Võ công của lão nhân kia trên hẳn Tinh Long, cũng là cao thủ Bát cực. Xem bộ dạng tự tại kia, công phu ông ta đã sắp nhập hóa rồi!” Trần Ngãi Dương gật nhẹ đầu.
Ba người vừa bước vào lão nhân đã phát hiện ra ngay, liền lùi nhan lại rồi khoát tay cho Triệu Tinh Long, ra hiệu dừng lại.
“Nhã Nam?” Vương Siêu nhìn Lâm Nhã Nam, thoáng một chút cảm xúc. Hắn và Lâm Nhã Nam vì đánh chết Đoàn Quốc Siêu nên bị tổ điều tra Trung ương cưỡng chế, tuy không gặp chuyện gì lớn nhưng những gian nan trong đó chỉ hai người mới hiểu.
“Quán trưởng, anh đã về rồi?” Thấy Vương Siêu muốn nói lại thôi, Lâm Nhã Nam biết hắn muốn hỏi chuyện riêng bèn ra hiệu bằng mắt, đoạn quay sang lão nhân giới thiệu: “Đây là sư phụ tôi.”
“Hóa ra là sư phụ của Lâm Nhã Nam, chẳng trách võ công cao như vậy!”
Lão nhân nhìn Vương Siêu, bước lên nắm tay chào theo kiểu cũ: “Thì ra là Vương sư phụ, bỉ nhân Lưu Dị!”
“Ra là Lưu sư phụ, ông là sư phụ của Nhã Nam, sao lại khách sáo như vậy, gọi tôi là tiểu Vương được rồi!” Vương Siêu vội vàng thi lễ, cung kính đáp lời.
Người ta chủ động kính mình, huống hồ lại là sư phụ của Lâm Nhã Nam, rõ ràng hắn không thể ra vẻ đại sư được.
“Ấy, học đạo phải có trước có sau, người nào đạt thành trước là trên, không phân tuổi tác. Vương sư phụ gần đây tung hoành khắp giới võ thuật Bắc Kinh, đánh tàn phế một cánh tay Chu Bính Lâm, võ công tuyệt đỉnh. Tôi tuy lớn hơn Vương sư phụ vài tuổi nhưng không bắt chước Chu lão, kiêu ngạo xem thường tuổi trẻ đâu.” Lưu Dị xua tay.
“Chà, sư phụ Nhã Nam hình như rất căm Chu Bính Lâm?” Vương Siêu nghe ra vẻ chát chúa trong lời nói Lưu Dị.
“Lưu sư phụ là đại võ sư những năm bảy tám mươi, có danh hiệu Thiết Trửu Phi Long.” Mục Tuần Hoa lúc đó mới bước đến chào rồi giải thích thêm cho hắn.
“Lưu sư phụ, người đến từ xa là khách, đúng bữa rồi chúng ta hãy ăn tối đã. Ông là trưởng bối lại là sư phụ của Nhã Nam, chúng tôi không thể không chu đáo được.” Vương Siêu vội cười nói.
“Hàn Tiểu Thanh?” Lúc này hắn mới nhìn đến người đứng cùng Lâm Nhã Nam, chính là cô gái vài ngày trước đã bắn mình ở Bắc Kinh.
“Anh sắp cùng đại cao thủ Thái Quyền tỉ võ, đương nhiên tôi phải đến xem anh chuẩn bị thế nào?” Hàn Tiểu Thanh cười rạng rỡ.
“Tôi đã cho người bày tiệc rượu ở khách sạn dưới kia, chúng ta cùng đi nào!” Lâm Nhã Nam thông báo.
Thức ăn dọn ra, Mao Đài dâng lên, Lưu Dị tỏ ra rất hào sảng, uống liền hai cốc.
“Vương sư phụ, tôi đến võ quán của anh thực ra có hai việc, thứ nhất cảm ơn anh đã báo thù cho tôi!” Lưu Dị chìa bàn tay trái ra, khẽ cong ngón út. Đến lúc đó Vương Siêu mới thấy, ngón út ông ta mềm nhũn như không xương.
“Đây là…”
“... vì Chu Bính Lâm. Năm tám mươi tư tôi dạy võ ở Hắc Long Giang, cũng có chút danh tiếng. Chu Bính Lâm đến tận nơi khiêu chiến, dùng cầm nã thủ bẻ nát ngón tay này của tôi, hại tôi sau đó không thể dạy võ được, chỉ đành dùng cách khác kiếm sống. Nghe nói anh vừa phế cánh tay Chu Bính Lâm tôi thật khoái lắm, nay tôi đến một là cảm tạ, hai là vì Nhã Nam...”
Thảo luận về Long Xà Diễn Nghĩa: http://4vn/forum/showthread.php?p=283810#post283810
Bình luận facebook