Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346
Liên tục hô hấp dài, tiếng tim đập mạnh mẽ có lực mà thong thả, đột nhiên trong phút chốc phá tan hoàn cảnh hài hòa lúc đầu.
Trong tai Vương Siêu hiện giờ chính là đang truyền tới loại âm thanh này.
Thính lực của hắn, chỉ cần thả lỏng tâm thần, chăm chú lắng nghe thì ngay cả tiếng kiến bò cách xa trăm mét cũng có thể nghe được, huống chi là tiếng tim đập mạnh mẽ của ba người?
Trong tai Vương Siêu cảm nhận được tiếng tim đập của ba người này quả thực rất cường đại. Mỗi một lần đập thì đủ để đưa máu đến từng bộ phận rất nhỏ trong cơ thể, giống như là một máy công suất lớn vậy. Cho nên trống ngực ba người rất thong thả, cơ hồ mười giây mới đập một lần, so với trống ngực của người bình thường thì chậm gấp mười lần! Bởi vì trái tim mạnh mẽ như vậy cho nên so với người bình thường thì trình độ cao hơn.
Tiếng tim đập cường đại như vậy tiến vào phạm vi nghe của Vương Siêu, thật giống như ba con cá mập lớn bơi vào một con sông nhỏ!
Động tĩnh lớn như vậy, nếu Vương Siêu còn không cảm giác được thì quả thật là không xứng danh cao thủ cấp thần tiên.
“Trái tim cường đại như vậy? Ngay cả cao thủ Hóa Kình cũng không thể có. Ngả Dương xem như đã gần đạt đến Đan Kình nhưng vẫn trái tim vẫn chưa có lực lượng như vậy. Trừ khi là luyện đến Bão Đan, bất quá cao thủ Đan kình trên thế giới này rất ít, như thế nào lại có thể đột nhiên xuất hiện ba người? Ta có phải hay không đã nghe nhầm, xuất hiện trạng thái mơ hồ?”
Vương Siêu trong tai nghe được thanh âm của ba người không hài hòa với hoàn cảnh, đang muốn buông quyển sách trên tay xuống thì đột nhiên cảm giác được một việc rất khó tin.
Tiếng bước chân ba người này… đang ngày càng đến gần.
Ngay cả Trần Ngả Dương đang trầm tư trong sân cuối cùng cũng cảm giác được, hai mắt nhìn về phía đại môn.
Ầm ầm!
Cánh cửa lớn đột nhiên trong lúc đó bị người ta mở ra.
Trong sân Trần Ngả Dương cũng không hề có người nào khác, chỉ có mấy người lao công quét dọn vệ sinh, nhưng đến tối thì đã về nhà. Trong sân rất an tĩnh, không giống như một ít tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Trần Thị, hai mươi bốn giờ đều có lực lượng cường đại bảo vệ. Hơn nữa bản thân hắn chính là nhất lưu cao thủ, có lực lượng bảo vệ và không có bảo vệ cũng không có gì khác nhau.
Trần Ngả Dương ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa gỗ. Một tiếng cót két vang lên. Hai cánh cửa được mở ra hai bên, mà phía sau là ba người đang đi vào.
Từ chiêu thức đẩy cửa ấy có thể nhìn ra được đối phương tuyệt đối là tuyệt đỉnh cao thủ. Từ bên ngoài hướng vào trong xuất kình, lại khống chế trực tiếp chặt đứt khóa cửa. Mà trên cánh cửa lại không hề có một chút thương tổn, không đạt đến Hóa Kình công phu thì không thể làm dễ dàng như vậy.
Quần áo ba người mặc cũng bình thường, không có gì kỳ quái. Nhưng nét mặt, hành động thì ung dung, dựa khí chất hiện ra thì bọn họ giống như là đang ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ.
Trần Ngả Dương kỳ quái nhìn ba người này. Cả ba đều là nam, trong đó có một nam tử Ảrập…nhưng hắn không biết ai cả.
“Các ngươi là cừu nhân của Trần Ngả Dương ta? Tới đây để giết ta?” Trần Ngả Dương thấy ba người xông tới thì cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng hỏi.
Đùa à, đối phương xông đến phá vỡ cửa nhà mình tiến vào, mà còn hỏi đối phương là người tốt hay kẻ xấu, và đang làm gì thì đúng là ngu ngốc. Trần Ngả Dương không phải loại ngu ngốc, cho nên hắn trược tiếp hỏi luôn đối phương có phải hay không tới đây là để giết mình.
Hắn tung hoành hắc đạo, hai mươi tuổi lấy Thái Cực Quyền xưng bá giới Hắc quyền ở Đông Nam Á. Giết người vô số, nói về kẻ thù thì tuyệt đối không hề dưới Vương Siêu. Hắn đã gặp rất nhiều loại ám sát cho nên khi ứng phó với những tình huống bất thình lình thì cũng rất có kinh nghiệm, cũng rất trấn định.
Bất quá trong lòng hắn lúc đó lại có chút nghi vấn…Bởi vì ba người này quá kiêu ngạo, cứ trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Những loại ám sát mà hắn gặp phải trước kia không có sát thủ kiêu ngạo như vậy, đều là núp ở một chỗ mà bắn lén.
“Ngươi chính là Trần Ngả Dương? Nghe nói ngươi luyện Thái Cực Quyền? Xem ra câu Thiềm Kính Luyện quả không sai, bất quá hỏa hầu còn chưa đạt tới trạng thái Đại Thiềm Khí”.
Cảnh giới cao nhất trong võ đạo kim thiềm phái chính là Đại Thiềm Khí, thuộc về ngoại cương.
Quang Tự Niên Gian, một trăm lẻ tám tuổi bằng vào Đại Thiềm Khí đánh bại Lý Thụy Đông. Cuối cùng truyền lại tuyệt kỹ này cho hắn, trở thành uy danh của phái Thái Cực.
Một người có vóc dáng bình thường, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất cao lớn, có vẻ đây chính là người dẫn đầu trong ba người…Người này vừa mới mở miệng nói.
Người này đương nhiên chính là đệ nhất bảo tiêu, tên là Vũ Vận Long.
Lần này tới bắt Trần Ngả Dương tổng cộng có ba người!
Bên cạnh Vũ Vận Long chính là Lưu Mộc Bạch! Mặt khác nam tử Ảrập kia đúng là Mohammed Maiti, thân vương tôn quý trong hoàng thất Ảrập.
Ba người này, chỉ cần một trong số đó đều là tồn tại trên đỉnh của thế giới. Giống như là Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái Trung Thần Thông. Những nhân vật kinh tài tuyệt diễm này theo lẽ thường thì tuyệt đối không liên thủ đối phó với một người.
Bất quá Vũ Vận Long lần này ra đi, chính là vì tò mò, hắn cũng được chân truyền Thái Cực Quyền chánh tông, mà Trần Ngả Dương chính là tân tú của phái Thái Cực, khó trách trong lòng nổi lên một chút tâm tư tò mò. Càng quan trọng hơn chính là sau lưng Trần Ngả Dương còn có Vương Siêu, người mà Nghiêm Nghiêm Nghi bảo là thần tiên.
Một tồn tại thiên hạ vô địch, người giống như thần.
Vũ Vận Long muốn nhìn một chút, rốt cuộc thần có bộ dáng ra sao.
Nguyên bổn Bắc Kinh có cao thủ Thái Cực Quyền, đó chính là Chu Bỉnh Lâm. Bất quá Vũ Vận Long ngay cả gặp mặt một lần cũng không có hứng thú. Bởi vì hắn cảm giác được, cùng loại nhân vật giang hồ này gặp nhau thì sẽ tổn hại đến hình tượng của hắn. Hắn thích quan hệ với người lãnh đạo các nước. Thời gian còn lại thì cao cao tại thượng, xem người khác như con kiến hôi, không hề thân cận với bất cứ kẻ nào. Đối với những cao thủ đồng cấp như Lưu Mộc Bạch, Nghiêm Nguyên Nghi thì hắn cũng chỉ tiếp xúc một chút.
Lần này không phải Nguyên Nghiêm Nghi nói rằng Vương Siêu rất kinh khủng thì cho dù bên ngoài có náo nhiệt hay long trời lở đất đến cỡ nào hắn cũng không đi ra.
Bởi vì thân phận của hắn như vậy, cho nên lúc nói chuyện với Trần Ngả Dương đều có ngữ khí cao cao tại thượng, hơn nữa đây không phải là giả bộ mà là tự nhiên đã có sẵn, chính là thói quen của hắn.
“Các ngươi là ai?”
Trần Ngả Dương không trả lời, ngược lại hỏi. Hắn giấu kín tâm tư trong lòng, hiển nhiên đang cố tìm hiểu lai lịch của ba người này. Ba người này làm cho hắn cảm thấy một áp lực rất lớn! Hay nói cách khác, công phu của cả ba, vô luận là người nào cũng đều trên hắn!
Tình huống như vậy khiến hắn âm thầm kinh hãi. Lấy nhân vật như hắn, trong thế giới sáu, bảy tỷ người này số người có thể so với hắn rất ít. Càng huống chi là người võ công cao hơn hắn!
Thậm chí không có khả năng ba cao thủ Hóa Kình tới giết hắn…Huống chi ba người này đều là cao thủ Đan Kình!
Cho nên rốt cuộc hắn vẫn không nghĩ ra tại sao.
“Ngay cả Đường môn Đường Tử Trần, thì nguy hiểm nhất cũng chỉ là bị quân Mĩ và đại đường song long liên thủ đuổi bắt mà thôi. Giá trị của ta chẳng lẽ còn cao hơn cả Đường Tử Trần, điều này sao có thể. Bất quá nếu đã tới đây, thì ta cũng muốn nhìn xem ba người các ngươi rốt cuộc lợi hại tới đâu.”
Trần Ngả Dương đối mặt với áp lực của ba người lại thản nhiên cười, vẫn như trước là phong độ nho nhã.
Cho dù địch nhân có cường đại tới đâu, hắn cũng sẽ quyết tâm đánh một trận sống mái, tuyệt đối sẽ không bị áp bức, đây là khí chất do vô số lần trở về từ cõi chết mà hắn có được. Danh gia nước Mĩ Lữ Lão Lộc bọn họ tuy rằng công phu không hề kém Trần Ngả Dương, nhưng luận về đấu pháp và khí chất thì đương nhiên kém hơn rất nhiều.
Một cao thủ luyện quyền, công phu cho dù cao vẫn có thể thua, dó là do thiếu đi tâm lý kiên cường như vậy.
Mà nếu so về tố chất tâm lý thì Vương Siêu so với Trần Ngả Dương còn kinh khủng, cường đại hơn. Bởi vì hắn đã hòa nhập với thời đại…. lạc Ấn. Tương tự, Ba Lập Minh cũng dung nhập với thời đại Lạc Ấn.
Bởi vì tâm lý không thể chiến thắng hoàn cảnh, cho nên thân thể mới có thể tiến tới cường đại.
“Tập đoàn Trần Thị có rất nhiều việc làm phạm tội đã bị chúng ta nắm giữ, chúng ta tới đây bắt ngươi trở về chịu tội.” Lưu Mộc Bạch tiến lên, khẽ mỉm cười nói.
“Bắt ta quy án? Ha ha ha ha.” Trần Ngả Dương giống như đang nghe câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian: “Tập đoàn Trần Thị chúng ta cho dù có làm rất nhiều hoạt động không hợp pháp, nhưng cũng chưa đến mực như Binladen. Đáng để ba vị cao thủ đến bắt ta? Đừng nên nói nhảm nhiều làm gì. Chúng ta đều là con nhà luyện võ, cứ phân cao thấp là được. Các ngươi muốn cùng tiến lên hay là từng người một tiến lên?”
Đích xác, tập đoàn Trần Thị đã làm rất nhiều việc phi pháp, bất cứ nước nào cũng treo án, bất quá chuyện này sao có thể đáng giá để cho ba cao thủ…Đan Kình tới bắt hắn? Hắn cũng không phải là Mohammed hay Binladen.
“Cùng tiến lên?” Vũ Vận Long cười cười, nhìn Trần Ngả Dương giống như là một trong Giang Nam Thất Hiệp đi ra đối mặt với Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái Trung Thần Thông nói: “Các ngươi là cùng tiến lên, hay là đấu một mình?”
Đích xác, lấy địa vị của bọn họ, trong mắt đã không còn tồn tại cao thủ đứng đầu đại tông sư. Mà Trần Ngả Dương trong mắt bọn họ chính là một cao thủ ở vùng đất thấp mà thôi.
Hắc quyền đệ nhất Đông Nam Á, trong mắt bọn họ cũng chỉ ở vị trí này.
“Ta đến đây.”
Mohammed bước lên, đối mặt với Trần Ngả Dương thi lễ, lại dùng tiêu chuẩn bình thường để nói chuyện: “Sư phụ ta chính là quyền sư người Hoa, cho nên đối với bất kỳ quyền sư người Hoa nào ta cũng đều tôn kính. Mặc dù thể lực ngươi không bằng ta, nhưng ta nhận ra được ngươi rất trấn định. Tâm lý tố chất thuộc vào hạng nhất lưu, cho nên đấu pháp của ngươi hẳn là rất kín kẽ, hy vọng ngươi xuất ra toàn bộ thực lực để không làm cho ta phải thất vọng.”
Trong lúc nói chuyện, cao thủ vùng Trung Đông này thủ thế “Mãnh Hổ Hạ Sơn”.
Nghe thấy lời này, nét mặt Trần Ngả Dương trở nên nghiêm túc lạ thường.
Hắn có thể thấy, thế thủ của đại hán Ảrập này không phải là của thời hiện đại, mà là theo lối thời xưa. Tư thế này khi bày ra, Trần Ngả Dương liền cảm giác được giống như người Ảrập cổ đại cưỡi ngựa cầm loan đao, tung hoành khắp nơi trong sa mạc, khói bụi mù mịt.
Thủ thế chính là võ thuật Mục Tư lâm.
“Maiti, bắt sống mang về, không nên làm hắn bị thương. Làm nhanh nhanh một chút.”
Vũ Vận Long đứng thẳng, không có dấu hiệu sẽ động thủ, ngược lại thản nhiên nói một câu,
Lời này quả thật là so sánh Trần Ngả Dương dễ đối phó như một con gà.
Trần Ngả Dương tuy nghe thấy những lời này nhưng trong ánh mắt không hề biểu lộ biểu tình gì. Mặt đối mặt với Maiti. Vũ Vận Long nói như vậy rõ ràng là muốn chọc giận hắn, khiến cho hắn không tỉnh táo. Bất quá sự tình như vậy Trần Ngả Dương đã thấy rất nhiều, cho nên hắn căn bản không động tâm.
Hơn nữa, ngay lúc Vũ Vận Long vừa nói xong, Trần Ngả Dương đột nhiên xuất thủ trước. Hắn bước về phía trước một bước, dồn sức đạp mạnh xuống đất, mặt đất giống như bị một ngọn tháp đè lên. Còn người hắn thì giống như một lò xo, mạnh mẽ bắn đi, nắm tay đột nhiên đấm thẳng ra, đây chính là chiêu Mã Hình Ngạnh lúc trước!
Với thế lực mạnh mẽ, công phu tuyệt đỉnh của hắn, thì hắn đương nhiên có dũng khí lấy cứng chọi cứng! Ngoài khí lực mạnh thì quả thật cũng có ba phần mạo hiểm!
Đối mặt với Mã Hình đang xông tới của Trần Ngả Dương, Maiti nhíu mày, hai nắm đấm vươn ra, rồi đột nhiên biến đổi giống như mãnh hổ xuống núi. Quyền biến thành hổ trảo, một quyền kích vào cổ tay Trần Ngả Dương, một quyền khác thì đánh vào huyệt Thái Dương. Đồng thời chân và đầu gối như tiễn đá vào bắp chân đối phương. Trong nháy mắt va chạm đã hóa giải chiêu thức của Trần Ngả Dương, sau đó hắn thu hai nắm đấm lại, các ngón tay giống như đại thương, hướng về chỗ trái tim đối phương mà đâm tới!
Hai quyền một khuỷu tay, phối hợp với bộ pháp, tự nhiên đã biến “Mãnh Hổ Hạ Sơn” thành “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn”!
Một lần xuống núi, một lần lên núi.
Maiti thủ quyền cùng với bát cực quyền đã dung hợp với nhau rất hoàn mỹ. Cho dù là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch khi nhìn thấy thì tâm lý cũng loáng thoáng có cảm giác “Còn có thể đánh được như vậy sao?”
Maiti dùng khuỷu tay ngạnh kháng, khuỷu tay đột nhiên đè nén không khí, phía trước xuất hiện một cái mũi nhọn bằng khí. Đó là do tốc độ quá nhanh, lực đạo hung mãnh tạo cho người ta cảm giác như nhìn thấy ảo giác.
Đối mặt với khủy tay này! Thân thể Trần Ngả Dương đột nhiên hướng về phía bên cạnh nhẹ nhàng quả về, giống như chim yến lượn qua, tránh được mũi nhọn.
Từ mã hình đến yến hình, cương liệt biến đổi linh hoạt, Trần Ngả Dương đã vận dụng đến cực hạn!
Nhưng cao thủ Bão Đan dù sao cũng là Bão Đan, Y Mua Đề đối mặt với sự thay đổi của Trần Ngả Dương thì hơi động, thân thể hơi nghiêng một chút, khuỷu tay phát ra tiếng the thé như đại thương, kình lực đột nhiên lại bạo phát dữ dội hơn!
Lần này Trần Ngả Dương tránh được mũi nhọn, nhưng ngược lại đối phương lại làm cho uy lực mũi nhọn tăng lên!
Cũng chỉ có Bão Đan cao thủ mới có thể chuyển kình, nếu không thì cao thủ đồng cấp bậc với Trần Ngả Dương sử dụng đấu pháp như vậy thì chỉ mấy chiêu sẽ thua. Cao thủ đánh nhau, thắng bại có khi chỉ cần một giây.
Nhưng Trần Ngả Dương tựa như đã sớm tính toán đến điểm này, sau khi thân thể hắn như yến hình quay về, thì đột nhiên khuỷu tay cũng phát sáng! Tại bề mặt khuỷu tay cũng phát ra phong mang giống như Maiti.
Khuỷu tay trong Bát Cực quyền dùng để giết người, còn Thái Cực quyền thì dùng để đẩy người!
Hai khuỷu tay va nhau, Trần Ngả Dương chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, trong lòng hắn có chút khiếp sợ. Hắn luyện Thái Cực quyền đến mức tinh đình điểm thủy. Đối phương cho dù có lực lượng mười vạn cân thì cũng không thể động đến người hắn, nhưng hiện tại có thể làm cho khí huyết hắn nhộn nhạo! Đây chính là sự kinh khủng của cao thủ Bão Đan.
Mặc kệ thế nào, kình cũng đã chấn lên người, cho dù đấu pháp Thái Cực quyền có né tránh nhẹ nhàng đến đâu cũng không có tác dụng!
Bất quá Trần Ngả Dương đã có kinh nghiệm đánh nhau với cao thủ Bão Đan, hắn đã từng giao thủ với Đường Tử Trần.
Trong nháy mắt khí huyết đã trở lại bình thường, hắn quay về gập thắt lưng lại làm hai, như rồng cuốn mình, đúng là thân pháp mà Vương Siêu vừa mới diễn luyện!
Lần gập người này, đột nhiên hai ngón tay Trần Ngả Dương nhẹ vuốt, giống như như miệng yến “hàm” giữ chặt hạ thân Maiti.
“Xuân Yến Hàm Nê”!
Trong tai Vương Siêu hiện giờ chính là đang truyền tới loại âm thanh này.
Thính lực của hắn, chỉ cần thả lỏng tâm thần, chăm chú lắng nghe thì ngay cả tiếng kiến bò cách xa trăm mét cũng có thể nghe được, huống chi là tiếng tim đập mạnh mẽ của ba người?
Trong tai Vương Siêu cảm nhận được tiếng tim đập của ba người này quả thực rất cường đại. Mỗi một lần đập thì đủ để đưa máu đến từng bộ phận rất nhỏ trong cơ thể, giống như là một máy công suất lớn vậy. Cho nên trống ngực ba người rất thong thả, cơ hồ mười giây mới đập một lần, so với trống ngực của người bình thường thì chậm gấp mười lần! Bởi vì trái tim mạnh mẽ như vậy cho nên so với người bình thường thì trình độ cao hơn.
Tiếng tim đập cường đại như vậy tiến vào phạm vi nghe của Vương Siêu, thật giống như ba con cá mập lớn bơi vào một con sông nhỏ!
Động tĩnh lớn như vậy, nếu Vương Siêu còn không cảm giác được thì quả thật là không xứng danh cao thủ cấp thần tiên.
“Trái tim cường đại như vậy? Ngay cả cao thủ Hóa Kình cũng không thể có. Ngả Dương xem như đã gần đạt đến Đan Kình nhưng vẫn trái tim vẫn chưa có lực lượng như vậy. Trừ khi là luyện đến Bão Đan, bất quá cao thủ Đan kình trên thế giới này rất ít, như thế nào lại có thể đột nhiên xuất hiện ba người? Ta có phải hay không đã nghe nhầm, xuất hiện trạng thái mơ hồ?”
Vương Siêu trong tai nghe được thanh âm của ba người không hài hòa với hoàn cảnh, đang muốn buông quyển sách trên tay xuống thì đột nhiên cảm giác được một việc rất khó tin.
Tiếng bước chân ba người này… đang ngày càng đến gần.
Ngay cả Trần Ngả Dương đang trầm tư trong sân cuối cùng cũng cảm giác được, hai mắt nhìn về phía đại môn.
Ầm ầm!
Cánh cửa lớn đột nhiên trong lúc đó bị người ta mở ra.
Trong sân Trần Ngả Dương cũng không hề có người nào khác, chỉ có mấy người lao công quét dọn vệ sinh, nhưng đến tối thì đã về nhà. Trong sân rất an tĩnh, không giống như một ít tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Trần Thị, hai mươi bốn giờ đều có lực lượng cường đại bảo vệ. Hơn nữa bản thân hắn chính là nhất lưu cao thủ, có lực lượng bảo vệ và không có bảo vệ cũng không có gì khác nhau.
Trần Ngả Dương ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa gỗ. Một tiếng cót két vang lên. Hai cánh cửa được mở ra hai bên, mà phía sau là ba người đang đi vào.
Từ chiêu thức đẩy cửa ấy có thể nhìn ra được đối phương tuyệt đối là tuyệt đỉnh cao thủ. Từ bên ngoài hướng vào trong xuất kình, lại khống chế trực tiếp chặt đứt khóa cửa. Mà trên cánh cửa lại không hề có một chút thương tổn, không đạt đến Hóa Kình công phu thì không thể làm dễ dàng như vậy.
Quần áo ba người mặc cũng bình thường, không có gì kỳ quái. Nhưng nét mặt, hành động thì ung dung, dựa khí chất hiện ra thì bọn họ giống như là đang ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ.
Trần Ngả Dương kỳ quái nhìn ba người này. Cả ba đều là nam, trong đó có một nam tử Ảrập…nhưng hắn không biết ai cả.
“Các ngươi là cừu nhân của Trần Ngả Dương ta? Tới đây để giết ta?” Trần Ngả Dương thấy ba người xông tới thì cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng hỏi.
Đùa à, đối phương xông đến phá vỡ cửa nhà mình tiến vào, mà còn hỏi đối phương là người tốt hay kẻ xấu, và đang làm gì thì đúng là ngu ngốc. Trần Ngả Dương không phải loại ngu ngốc, cho nên hắn trược tiếp hỏi luôn đối phương có phải hay không tới đây là để giết mình.
Hắn tung hoành hắc đạo, hai mươi tuổi lấy Thái Cực Quyền xưng bá giới Hắc quyền ở Đông Nam Á. Giết người vô số, nói về kẻ thù thì tuyệt đối không hề dưới Vương Siêu. Hắn đã gặp rất nhiều loại ám sát cho nên khi ứng phó với những tình huống bất thình lình thì cũng rất có kinh nghiệm, cũng rất trấn định.
Bất quá trong lòng hắn lúc đó lại có chút nghi vấn…Bởi vì ba người này quá kiêu ngạo, cứ trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Những loại ám sát mà hắn gặp phải trước kia không có sát thủ kiêu ngạo như vậy, đều là núp ở một chỗ mà bắn lén.
“Ngươi chính là Trần Ngả Dương? Nghe nói ngươi luyện Thái Cực Quyền? Xem ra câu Thiềm Kính Luyện quả không sai, bất quá hỏa hầu còn chưa đạt tới trạng thái Đại Thiềm Khí”.
Cảnh giới cao nhất trong võ đạo kim thiềm phái chính là Đại Thiềm Khí, thuộc về ngoại cương.
Quang Tự Niên Gian, một trăm lẻ tám tuổi bằng vào Đại Thiềm Khí đánh bại Lý Thụy Đông. Cuối cùng truyền lại tuyệt kỹ này cho hắn, trở thành uy danh của phái Thái Cực.
Một người có vóc dáng bình thường, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất cao lớn, có vẻ đây chính là người dẫn đầu trong ba người…Người này vừa mới mở miệng nói.
Người này đương nhiên chính là đệ nhất bảo tiêu, tên là Vũ Vận Long.
Lần này tới bắt Trần Ngả Dương tổng cộng có ba người!
Bên cạnh Vũ Vận Long chính là Lưu Mộc Bạch! Mặt khác nam tử Ảrập kia đúng là Mohammed Maiti, thân vương tôn quý trong hoàng thất Ảrập.
Ba người này, chỉ cần một trong số đó đều là tồn tại trên đỉnh của thế giới. Giống như là Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái Trung Thần Thông. Những nhân vật kinh tài tuyệt diễm này theo lẽ thường thì tuyệt đối không liên thủ đối phó với một người.
Bất quá Vũ Vận Long lần này ra đi, chính là vì tò mò, hắn cũng được chân truyền Thái Cực Quyền chánh tông, mà Trần Ngả Dương chính là tân tú của phái Thái Cực, khó trách trong lòng nổi lên một chút tâm tư tò mò. Càng quan trọng hơn chính là sau lưng Trần Ngả Dương còn có Vương Siêu, người mà Nghiêm Nghiêm Nghi bảo là thần tiên.
Một tồn tại thiên hạ vô địch, người giống như thần.
Vũ Vận Long muốn nhìn một chút, rốt cuộc thần có bộ dáng ra sao.
Nguyên bổn Bắc Kinh có cao thủ Thái Cực Quyền, đó chính là Chu Bỉnh Lâm. Bất quá Vũ Vận Long ngay cả gặp mặt một lần cũng không có hứng thú. Bởi vì hắn cảm giác được, cùng loại nhân vật giang hồ này gặp nhau thì sẽ tổn hại đến hình tượng của hắn. Hắn thích quan hệ với người lãnh đạo các nước. Thời gian còn lại thì cao cao tại thượng, xem người khác như con kiến hôi, không hề thân cận với bất cứ kẻ nào. Đối với những cao thủ đồng cấp như Lưu Mộc Bạch, Nghiêm Nguyên Nghi thì hắn cũng chỉ tiếp xúc một chút.
Lần này không phải Nguyên Nghiêm Nghi nói rằng Vương Siêu rất kinh khủng thì cho dù bên ngoài có náo nhiệt hay long trời lở đất đến cỡ nào hắn cũng không đi ra.
Bởi vì thân phận của hắn như vậy, cho nên lúc nói chuyện với Trần Ngả Dương đều có ngữ khí cao cao tại thượng, hơn nữa đây không phải là giả bộ mà là tự nhiên đã có sẵn, chính là thói quen của hắn.
“Các ngươi là ai?”
Trần Ngả Dương không trả lời, ngược lại hỏi. Hắn giấu kín tâm tư trong lòng, hiển nhiên đang cố tìm hiểu lai lịch của ba người này. Ba người này làm cho hắn cảm thấy một áp lực rất lớn! Hay nói cách khác, công phu của cả ba, vô luận là người nào cũng đều trên hắn!
Tình huống như vậy khiến hắn âm thầm kinh hãi. Lấy nhân vật như hắn, trong thế giới sáu, bảy tỷ người này số người có thể so với hắn rất ít. Càng huống chi là người võ công cao hơn hắn!
Thậm chí không có khả năng ba cao thủ Hóa Kình tới giết hắn…Huống chi ba người này đều là cao thủ Đan Kình!
Cho nên rốt cuộc hắn vẫn không nghĩ ra tại sao.
“Ngay cả Đường môn Đường Tử Trần, thì nguy hiểm nhất cũng chỉ là bị quân Mĩ và đại đường song long liên thủ đuổi bắt mà thôi. Giá trị của ta chẳng lẽ còn cao hơn cả Đường Tử Trần, điều này sao có thể. Bất quá nếu đã tới đây, thì ta cũng muốn nhìn xem ba người các ngươi rốt cuộc lợi hại tới đâu.”
Trần Ngả Dương đối mặt với áp lực của ba người lại thản nhiên cười, vẫn như trước là phong độ nho nhã.
Cho dù địch nhân có cường đại tới đâu, hắn cũng sẽ quyết tâm đánh một trận sống mái, tuyệt đối sẽ không bị áp bức, đây là khí chất do vô số lần trở về từ cõi chết mà hắn có được. Danh gia nước Mĩ Lữ Lão Lộc bọn họ tuy rằng công phu không hề kém Trần Ngả Dương, nhưng luận về đấu pháp và khí chất thì đương nhiên kém hơn rất nhiều.
Một cao thủ luyện quyền, công phu cho dù cao vẫn có thể thua, dó là do thiếu đi tâm lý kiên cường như vậy.
Mà nếu so về tố chất tâm lý thì Vương Siêu so với Trần Ngả Dương còn kinh khủng, cường đại hơn. Bởi vì hắn đã hòa nhập với thời đại…. lạc Ấn. Tương tự, Ba Lập Minh cũng dung nhập với thời đại Lạc Ấn.
Bởi vì tâm lý không thể chiến thắng hoàn cảnh, cho nên thân thể mới có thể tiến tới cường đại.
“Tập đoàn Trần Thị có rất nhiều việc làm phạm tội đã bị chúng ta nắm giữ, chúng ta tới đây bắt ngươi trở về chịu tội.” Lưu Mộc Bạch tiến lên, khẽ mỉm cười nói.
“Bắt ta quy án? Ha ha ha ha.” Trần Ngả Dương giống như đang nghe câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian: “Tập đoàn Trần Thị chúng ta cho dù có làm rất nhiều hoạt động không hợp pháp, nhưng cũng chưa đến mực như Binladen. Đáng để ba vị cao thủ đến bắt ta? Đừng nên nói nhảm nhiều làm gì. Chúng ta đều là con nhà luyện võ, cứ phân cao thấp là được. Các ngươi muốn cùng tiến lên hay là từng người một tiến lên?”
Đích xác, tập đoàn Trần Thị đã làm rất nhiều việc phi pháp, bất cứ nước nào cũng treo án, bất quá chuyện này sao có thể đáng giá để cho ba cao thủ…Đan Kình tới bắt hắn? Hắn cũng không phải là Mohammed hay Binladen.
“Cùng tiến lên?” Vũ Vận Long cười cười, nhìn Trần Ngả Dương giống như là một trong Giang Nam Thất Hiệp đi ra đối mặt với Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái Trung Thần Thông nói: “Các ngươi là cùng tiến lên, hay là đấu một mình?”
Đích xác, lấy địa vị của bọn họ, trong mắt đã không còn tồn tại cao thủ đứng đầu đại tông sư. Mà Trần Ngả Dương trong mắt bọn họ chính là một cao thủ ở vùng đất thấp mà thôi.
Hắc quyền đệ nhất Đông Nam Á, trong mắt bọn họ cũng chỉ ở vị trí này.
“Ta đến đây.”
Mohammed bước lên, đối mặt với Trần Ngả Dương thi lễ, lại dùng tiêu chuẩn bình thường để nói chuyện: “Sư phụ ta chính là quyền sư người Hoa, cho nên đối với bất kỳ quyền sư người Hoa nào ta cũng đều tôn kính. Mặc dù thể lực ngươi không bằng ta, nhưng ta nhận ra được ngươi rất trấn định. Tâm lý tố chất thuộc vào hạng nhất lưu, cho nên đấu pháp của ngươi hẳn là rất kín kẽ, hy vọng ngươi xuất ra toàn bộ thực lực để không làm cho ta phải thất vọng.”
Trong lúc nói chuyện, cao thủ vùng Trung Đông này thủ thế “Mãnh Hổ Hạ Sơn”.
Nghe thấy lời này, nét mặt Trần Ngả Dương trở nên nghiêm túc lạ thường.
Hắn có thể thấy, thế thủ của đại hán Ảrập này không phải là của thời hiện đại, mà là theo lối thời xưa. Tư thế này khi bày ra, Trần Ngả Dương liền cảm giác được giống như người Ảrập cổ đại cưỡi ngựa cầm loan đao, tung hoành khắp nơi trong sa mạc, khói bụi mù mịt.
Thủ thế chính là võ thuật Mục Tư lâm.
“Maiti, bắt sống mang về, không nên làm hắn bị thương. Làm nhanh nhanh một chút.”
Vũ Vận Long đứng thẳng, không có dấu hiệu sẽ động thủ, ngược lại thản nhiên nói một câu,
Lời này quả thật là so sánh Trần Ngả Dương dễ đối phó như một con gà.
Trần Ngả Dương tuy nghe thấy những lời này nhưng trong ánh mắt không hề biểu lộ biểu tình gì. Mặt đối mặt với Maiti. Vũ Vận Long nói như vậy rõ ràng là muốn chọc giận hắn, khiến cho hắn không tỉnh táo. Bất quá sự tình như vậy Trần Ngả Dương đã thấy rất nhiều, cho nên hắn căn bản không động tâm.
Hơn nữa, ngay lúc Vũ Vận Long vừa nói xong, Trần Ngả Dương đột nhiên xuất thủ trước. Hắn bước về phía trước một bước, dồn sức đạp mạnh xuống đất, mặt đất giống như bị một ngọn tháp đè lên. Còn người hắn thì giống như một lò xo, mạnh mẽ bắn đi, nắm tay đột nhiên đấm thẳng ra, đây chính là chiêu Mã Hình Ngạnh lúc trước!
Với thế lực mạnh mẽ, công phu tuyệt đỉnh của hắn, thì hắn đương nhiên có dũng khí lấy cứng chọi cứng! Ngoài khí lực mạnh thì quả thật cũng có ba phần mạo hiểm!
Đối mặt với Mã Hình đang xông tới của Trần Ngả Dương, Maiti nhíu mày, hai nắm đấm vươn ra, rồi đột nhiên biến đổi giống như mãnh hổ xuống núi. Quyền biến thành hổ trảo, một quyền kích vào cổ tay Trần Ngả Dương, một quyền khác thì đánh vào huyệt Thái Dương. Đồng thời chân và đầu gối như tiễn đá vào bắp chân đối phương. Trong nháy mắt va chạm đã hóa giải chiêu thức của Trần Ngả Dương, sau đó hắn thu hai nắm đấm lại, các ngón tay giống như đại thương, hướng về chỗ trái tim đối phương mà đâm tới!
Hai quyền một khuỷu tay, phối hợp với bộ pháp, tự nhiên đã biến “Mãnh Hổ Hạ Sơn” thành “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn”!
Một lần xuống núi, một lần lên núi.
Maiti thủ quyền cùng với bát cực quyền đã dung hợp với nhau rất hoàn mỹ. Cho dù là Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch khi nhìn thấy thì tâm lý cũng loáng thoáng có cảm giác “Còn có thể đánh được như vậy sao?”
Maiti dùng khuỷu tay ngạnh kháng, khuỷu tay đột nhiên đè nén không khí, phía trước xuất hiện một cái mũi nhọn bằng khí. Đó là do tốc độ quá nhanh, lực đạo hung mãnh tạo cho người ta cảm giác như nhìn thấy ảo giác.
Đối mặt với khủy tay này! Thân thể Trần Ngả Dương đột nhiên hướng về phía bên cạnh nhẹ nhàng quả về, giống như chim yến lượn qua, tránh được mũi nhọn.
Từ mã hình đến yến hình, cương liệt biến đổi linh hoạt, Trần Ngả Dương đã vận dụng đến cực hạn!
Nhưng cao thủ Bão Đan dù sao cũng là Bão Đan, Y Mua Đề đối mặt với sự thay đổi của Trần Ngả Dương thì hơi động, thân thể hơi nghiêng một chút, khuỷu tay phát ra tiếng the thé như đại thương, kình lực đột nhiên lại bạo phát dữ dội hơn!
Lần này Trần Ngả Dương tránh được mũi nhọn, nhưng ngược lại đối phương lại làm cho uy lực mũi nhọn tăng lên!
Cũng chỉ có Bão Đan cao thủ mới có thể chuyển kình, nếu không thì cao thủ đồng cấp bậc với Trần Ngả Dương sử dụng đấu pháp như vậy thì chỉ mấy chiêu sẽ thua. Cao thủ đánh nhau, thắng bại có khi chỉ cần một giây.
Nhưng Trần Ngả Dương tựa như đã sớm tính toán đến điểm này, sau khi thân thể hắn như yến hình quay về, thì đột nhiên khuỷu tay cũng phát sáng! Tại bề mặt khuỷu tay cũng phát ra phong mang giống như Maiti.
Khuỷu tay trong Bát Cực quyền dùng để giết người, còn Thái Cực quyền thì dùng để đẩy người!
Hai khuỷu tay va nhau, Trần Ngả Dương chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, trong lòng hắn có chút khiếp sợ. Hắn luyện Thái Cực quyền đến mức tinh đình điểm thủy. Đối phương cho dù có lực lượng mười vạn cân thì cũng không thể động đến người hắn, nhưng hiện tại có thể làm cho khí huyết hắn nhộn nhạo! Đây chính là sự kinh khủng của cao thủ Bão Đan.
Mặc kệ thế nào, kình cũng đã chấn lên người, cho dù đấu pháp Thái Cực quyền có né tránh nhẹ nhàng đến đâu cũng không có tác dụng!
Bất quá Trần Ngả Dương đã có kinh nghiệm đánh nhau với cao thủ Bão Đan, hắn đã từng giao thủ với Đường Tử Trần.
Trong nháy mắt khí huyết đã trở lại bình thường, hắn quay về gập thắt lưng lại làm hai, như rồng cuốn mình, đúng là thân pháp mà Vương Siêu vừa mới diễn luyện!
Lần gập người này, đột nhiên hai ngón tay Trần Ngả Dương nhẹ vuốt, giống như như miệng yến “hàm” giữ chặt hạ thân Maiti.
“Xuân Yến Hàm Nê”!
Bình luận facebook