Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 348
Từ lúc địch ý Vương Siêu từ phòng bên cạnh mãnh liệt phát ra, cho đến khi “đại nội đệ nhất” Vũ Vận Long phi thân đến chặn lại, đỡ được ba quyền rồi hộc máu mang theo hai cái răng, bất quá cũng chỉ là ba ba cái chớp mắt của ngươi bình thường, hoặc là phun một bãi nước bọt mà thôi.
Cao thủ quyết tâm liều mạng chiến đấu, thắng bại cực nhanh đã phân rõ.
Không chịu cũng phải nhận thua.
Đó là bởi vì Vũ Vận Long quyết tâm liều mạng vận dụng kình lực chống lại, cho nên bị chấn bay hàm răng. Bất quá bản thân hắn chính là Đan Kình cao thủ phi thường cường đại, thậm chí đã tiến nhập Cương kình. So với Ba Lập Minh thì cũng chỉ kém một chút. Nội tạng xương cốt cũng đã luyện đến trình độ cứng như sắt, cho nên dù bị chấn rớt hàm răng thì nội tạng vẫn không bị thương, lực chiến đấu vẫn cường đại như cũ.
Bất quá ba quyền này của Vương Siêu, cũng đã phá đi lòng tự tôn cao cao tại thượng của hắn.
Chỉ với hai câu “cút ngay” và ba quyền đã khiến hắn không thể không né tránh thối lui, điều này đối với Vũ Vận Long mà nói thì chính là sỉ nhục lớn nhất.
Bởi vì cả đời hắn, chưa bao giờ chật vật như vậy.
Hơn nữa người khiến cho hắn chật vật như thế, lại chỉ là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh.
Chật vật như vậy khiến cho hắn phi thường phẫn nộ. Lòng tự tôn cao cao tại thượng tích lũy bao nhiêu năm của hắn chỉ phút chốc đã bị phá tan.
Bất quá chật vật hay phẫn nộ thì cũng chỉ là phần mặt trái trong tâm tình của hắn, không liên quan đến người khác.
Ngay lúc tâm tình hắn đang chấn động thì Vương Siêu đã trực tiếp bước đi.
Vương Siêu đến trong nhà, động tác tiếp theo rất đơn giản, chỉ là đánh ra một chưởng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì chưởng hóa thành quyền, năm ngón tay siết chặt lại, khí lưu bị phá hủy nổ tung tạo ra tiếng nổ vang ô ô ô ô tựa như quỷ khóc thần sầu. Quyền của Vương Siêu mang theo thanh âm quỷ khóc thần sầu trực tiếp bỏ qua tất của hướng về thiên linh cái trên đầu Lưu Mộc Bạch.
Một chưởng tiến thẳng tới, nửa đường lại luân phiên biến hóa, mới đầu chỉ là “Lập Địa Thông Thiên Pháo”, sau khi đi được nửa đường lại gia tăng thêm trọng kình, biến thành Phiên Thiên Ấn.
Quyền pháp của Vương Siêu đã đạt tới cảnh giới vạn pháp quy nhất. Vô luận là chiêu số hay Bát Cực, Thái Cực hay bất cứ thứ gì đều có thể tùy ý biến hóa thành Phiên Thiên Ấn.
Lưu Mộc Bạch vốn đang muốn hỗ trợ Maiti đánh Trần Ngả Dương, nhưng địch ý bất thình lình của Vương Siêu làm hắn cảm thấy kinh hãi. Hắn cũng giống như Vũ Vận Long, ánh mắt cũng đã hướng về căn phòng phía sau viện nhìn lại. Kết quả đã thấy Vũ Vận Long chặn đường Vương Siêu, hai người đánh ra liên tiếp ba quyền cùng nói ra hai câu “cút ngay!”
Hắn đương nhiên nhận ra Vương Siêu, và cũng biết đây là một nhân vật lợi hại.
Bất quá hắn cũng tuyệt đối không ngờ được. Vũ Vận Long không thể chịu được ba quyền mà phải thối lui.
Tính cách của Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch biết rất rõ. Hắn rất tự phụ, đánh nhau với người khác chưa bao giờ thối lui. Đánh người chưa bao giờ dùng đến chiêu thứ hai. Từ sau khi võ công của hắn đại thành, thì khi cùng người khác động thủ liền có một quy củ. Nếu như không thể một quyền đánh chết đối phương thì không đánh tiếp quyền thứ hai. Nhưng đáng tiếc là từ trước tới giờ chưa có ai đỡ được chiêu thứ nhất của hắn.
Nhưng, hắn lại không thể đỡ được ba quyền của Vương Siêu. Vậy thì quyền pháp của Vương Siêu rốt cuộc cương mãnh đến trình độ nào?
Lưu Mộc Bạch cũng không thể tưởng tượng ra, bởi vì hắn luận võ với Vương Siêu cũng chỉ là đối thương.
Bất quá bây giờ hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì quyền của Vương Siêu đánh đánh tới thiên linh cái của hắn!
Đối mặt với một quyền này, trong lòng Lưu Mộc Bạch không chút do dự, cước bộ trực tiếp di chuyển. Dùng chiêu “Viên Hầu Di Thân” né tránh. Thân pháp của hắn vô cùng nhanh, cho dù vượn chính thức gặp cảnh này, cũng muốn trợn mắt há mồm.
Sau khi né được, hắn cũng không dừng lại, mà thuận tay đâm tới, mấy ngón tay chụp lại giống như đinh ốc, vô thanh vô tức xuất ra, hướng thẳng vào nách bên trái của Vương Siêu.
Đây là công phu đắc ý nhất của hắn, từ Âm Phù Thương hóa thành “Ngũ Hành Kỳ Thương Thế” Kim Lực Thủ.
“Xương cứng như kim thạch, nhanh như thiểm điện, súc thân nhi khởi, trường thân nhi lạc, hữu hiệp nhân chi kỹ, xuyên châm chi diệu, điểm huyệt chi tinh, phản thân toàn chuyển chi linh thông, hành như lưu thủy, vô kiên bất nhập, vô vật bất tồi, cố viết kim lực” Đây là quyền pháp nói về kim lực của một vị tiền bối đại sư. Không hề nghi ngờ gì nữa, Lưu Mộc Bạch thi triển chiêu này hoàn toàn là dựa theo những từ trên.
Đối mặt với quyền này của Lưu Mộc Bạch, Vương Siêu chẳng hề di chuyển, nách hơi co lại một chút, đồng thời cong lưng hạ xuống, xoát một cái liền làm cho cánh tay của Lưu Mộc Bạch dán chặt vào quần áo của mình. Đồng thời động tác hắn cũng không dừng lại, tay trái xuất chiêu “Trừu Đao Đoạn Thủy” chém về phía cánh tay Lưu Mộc Bạch. Còn tay phải thì dùng chiêu phiên thiên ấn đánh vào đầu Lưu Mộc Bạch.
Một tay Lưu Mộc Bạch quét vào khoảng không, đồng thời thuận thế nghiêng đầu nhín vai, dùng chiêu “Kim Thiền Giải Y” né được chiêu Phiên Phiên Ấn, đồng thời tay chuyển đến thắt lưng của Vương Siêu, tay còn lại nắm quần áo Vương Siêu nhấc lớn, còn chân thì đạp vào mu bàn chân của Vương Siêu.
Dĩ nhiên là hắn đang dùng thủ pháp “Ngọc Đái Triền Yêu”.
Hắn cũng không dám cùng Vương Siêu liều mạng, chỉ tận lực né tránh, tìm kiếm cơ hội phản công.
Không thể không nói, Lưu Mộc Bạch thật sự cao minh. Đối mặt với hai tay cương mãnh đến cực điểm của Vương Siêu thì tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu. Tuy rơi xuống hạ phong nhưng vẫn còn né tránh nhanh hơn Vũ Vận Long một chút, cho nên cao minh hơn rất nhiều.
Kỳ thật công phu của hắn không cao hơn Vũ Vận Long, thậm chí còn muốn kém hơn một chút, chỉ là đấu pháp thì chính xác hơn. Hơn nữa tâm lý của hắn cũng đã có mười phần chuẩn bị!
Chiêu “Ngọc Đái Triền Yêu” này chính là có thể ném một con trâu rừng ra hơn mười mét.
Nhưng Vương Siêu không phải là trâu, so với trâu thì Vương Siêu còn mạnh hơn rất nhiều. Cho nên chỉ bằng chiêu này thì Vương Siêu cũng không né tránh, thân hình uyển chuyển như rắn, không cho Lưu Mộc Bạch quấn quanh người. Đồng thời há miệng thổi một cái, rồi dùng tay đánh thẳng vào ngực Lưu Mộc Bạch!
Chưởng lần này của Vương Siêu, mặc dù giống như quyền nhưng không phải quyền, giống như chưởng nhưng không phải chưởng, quyền ý phi thường đặc biệt. Hắn chính là có được quốc thuật đả pháp vô cùng trân quý trên thế giới.
Phành!!!!
Vương Siêu lần này đánh ra một chưởng, đồng thời phát ra thanh âm hùng hồn chưa từng có trước đây. Tiếng rống giận, phun nhổ, nổ vang ầm ầm, bang bang hoàn toàn bất đồng. Ngay cả loại kim cương cực kỳ kiên cố dường như cũng có thể bị chấn động.
Thanh âm tốc độ cực nhanh, truyền tới lỗ tai Lưu Mộc Bạch.
Trong nháy mắt, Lưu Mộc Bạch liền phong bế hai lỗ tai lại, nhưng là lỗ chân lông trên người hắn lại cảm nhận được. Thanh âm lần này của Vương Siêu, tựa hồ đã chấn động của không khí chung quanh, theo sau liền nổi lên một cơn thủy triều, khiến cho cả người hắn có cảm giác như mình là chiếc thuyền nhỏ đang vật lộn với cơn bão tố ngoài đại dương mênh mông, tùy thời đều có thể bị nhấn chìm.
“Đây là loại đấu pháp gì?”
Lưu Mộc Bạch cảm thấy khiếp sợ! Bởi vì lần này hắn căn bản không thể khống chế sự thăng bằng của thân thể. Hắn cũng không có người tới thanh âm mà Vương Siêu phát ra lần này có thể tạo ra hiệu quả như vậy.
Mặc dù thời gian kinh hoảng của Lưu Mộc Bạch rất ngắn, chưa tới 0,1 giây, sau đó liền khôi phục lại bình thường, thanh âm kia cũng biến mất, mọi việc vừa rồi cứ như là ảo giác.
Nhưng cao thủ tranh chấp với nhau, chỉ cần 0,1 giây là đủ.
Cho nên đến khi sự mẫn cảm của Lưu Mộc Bạch được khôi phục, có thê khống chế thăng bằng thì chỉ còn trơ mắt ra nhìn bàn tay Vương Siêu đánh tới bản thân mình.
“Chỉ trong thời gian nói ra sáu chữ, mà đã làm cho thế đánh của hắn có hiệu quả như vậy! Ta hôm nay chỉ sợ phải chết.” Trong lòng Lưu Mộc Bạch cảm giác được một tia chớp xẹt qua.
Vương Siêu nói ra, chỉ có sáu chữ “Ông Ma Ni Bái Mễ Hồng”. tiếng cuối cùng vừa giống như âm thanh hổ báo khi gầm lên, đều là dùng thủ thế đặc thù băng kình, dẫn động toàn thân, rửa sạch cốt tủy thân thể. Lưu Mộc Bạch cũng đã từng nghiên cứu qua.
Sáu chữ chân ngôn cũng không có gì quá thần bí, mà là giống với những pháp môn tu hành bình thường. Bất quá cũng vì nguyên nhân như thế mà nó mới trân quý. Một đồ vật có thể nghiễm nhiên được lưu truyền, nhất định phải là thứ trân quý đắt tiền, thực dụng.
Bất quá Lưu Mộc Bạch thật không ngờ, âm tiết này được Vương Siêu sử dụng lại thật sự có thể chấn động cả thần kinh cứng như kim cương của mình.
Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu, công phu này vốn là tham khảo từ du già đại thủ ấn. Bây giờ đột nhiên thi triển ra, phối hợp với phát ra âm thanh, lập tức đạt được hiệu quả!
Nếu như nói đấu pháp của Trần Ngả Dương là tinh diệu, thì Vương Siêu lại càng tuyệt vời hơn. Vô luận là khí thế hay là lực lượng, quyền ý, thanh âm đều là lấy thế lớn đè người. Lớn như ông trời, nặng như quả đất. Cho nên khi đánh ra, không ai là không phục, không ai là không tránh.
Quyền pháp như thế, quyền ý như thế, tự nhiên đã trở thành tồn tại vỗ địch.
Vương Siêu đẩy quyền tới, giống như nắm trong tay bảo vật của trời đất, hướng về chúng sanh bố thí, làm thỏa mãn tất cả nguyện vọng tốt đẹp của chúng sanh.
Lưu Mộc Bạch có phúc, nhưng chịu không thấu bố thí như vậy, lấy lực của một người, như thế nào có thể chịu được bố thí của tất cả chúng sanh? Cho nên hắn cấp tốc lui về phía sau, nhưng là đã chậm trong chớp mắt, cho nên bị đánh chết.
Nhưng ngay lúc tình cảnh giống như chỉ mành treo chuông, đột nhiên phía sau Vương Siêu vang lên hai thanh âm.
Vũ Vận Long, Maiti hai người lần này đã chuẩn bị tốt, hướng về phía Vương Siêu mãnh liệt đánh tới!
Cao thủ quyết tâm liều mạng chiến đấu, thắng bại cực nhanh đã phân rõ.
Không chịu cũng phải nhận thua.
Đó là bởi vì Vũ Vận Long quyết tâm liều mạng vận dụng kình lực chống lại, cho nên bị chấn bay hàm răng. Bất quá bản thân hắn chính là Đan Kình cao thủ phi thường cường đại, thậm chí đã tiến nhập Cương kình. So với Ba Lập Minh thì cũng chỉ kém một chút. Nội tạng xương cốt cũng đã luyện đến trình độ cứng như sắt, cho nên dù bị chấn rớt hàm răng thì nội tạng vẫn không bị thương, lực chiến đấu vẫn cường đại như cũ.
Bất quá ba quyền này của Vương Siêu, cũng đã phá đi lòng tự tôn cao cao tại thượng của hắn.
Chỉ với hai câu “cút ngay” và ba quyền đã khiến hắn không thể không né tránh thối lui, điều này đối với Vũ Vận Long mà nói thì chính là sỉ nhục lớn nhất.
Bởi vì cả đời hắn, chưa bao giờ chật vật như vậy.
Hơn nữa người khiến cho hắn chật vật như thế, lại chỉ là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh.
Chật vật như vậy khiến cho hắn phi thường phẫn nộ. Lòng tự tôn cao cao tại thượng tích lũy bao nhiêu năm của hắn chỉ phút chốc đã bị phá tan.
Bất quá chật vật hay phẫn nộ thì cũng chỉ là phần mặt trái trong tâm tình của hắn, không liên quan đến người khác.
Ngay lúc tâm tình hắn đang chấn động thì Vương Siêu đã trực tiếp bước đi.
Vương Siêu đến trong nhà, động tác tiếp theo rất đơn giản, chỉ là đánh ra một chưởng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì chưởng hóa thành quyền, năm ngón tay siết chặt lại, khí lưu bị phá hủy nổ tung tạo ra tiếng nổ vang ô ô ô ô tựa như quỷ khóc thần sầu. Quyền của Vương Siêu mang theo thanh âm quỷ khóc thần sầu trực tiếp bỏ qua tất của hướng về thiên linh cái trên đầu Lưu Mộc Bạch.
Một chưởng tiến thẳng tới, nửa đường lại luân phiên biến hóa, mới đầu chỉ là “Lập Địa Thông Thiên Pháo”, sau khi đi được nửa đường lại gia tăng thêm trọng kình, biến thành Phiên Thiên Ấn.
Quyền pháp của Vương Siêu đã đạt tới cảnh giới vạn pháp quy nhất. Vô luận là chiêu số hay Bát Cực, Thái Cực hay bất cứ thứ gì đều có thể tùy ý biến hóa thành Phiên Thiên Ấn.
Lưu Mộc Bạch vốn đang muốn hỗ trợ Maiti đánh Trần Ngả Dương, nhưng địch ý bất thình lình của Vương Siêu làm hắn cảm thấy kinh hãi. Hắn cũng giống như Vũ Vận Long, ánh mắt cũng đã hướng về căn phòng phía sau viện nhìn lại. Kết quả đã thấy Vũ Vận Long chặn đường Vương Siêu, hai người đánh ra liên tiếp ba quyền cùng nói ra hai câu “cút ngay!”
Hắn đương nhiên nhận ra Vương Siêu, và cũng biết đây là một nhân vật lợi hại.
Bất quá hắn cũng tuyệt đối không ngờ được. Vũ Vận Long không thể chịu được ba quyền mà phải thối lui.
Tính cách của Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch biết rất rõ. Hắn rất tự phụ, đánh nhau với người khác chưa bao giờ thối lui. Đánh người chưa bao giờ dùng đến chiêu thứ hai. Từ sau khi võ công của hắn đại thành, thì khi cùng người khác động thủ liền có một quy củ. Nếu như không thể một quyền đánh chết đối phương thì không đánh tiếp quyền thứ hai. Nhưng đáng tiếc là từ trước tới giờ chưa có ai đỡ được chiêu thứ nhất của hắn.
Nhưng, hắn lại không thể đỡ được ba quyền của Vương Siêu. Vậy thì quyền pháp của Vương Siêu rốt cuộc cương mãnh đến trình độ nào?
Lưu Mộc Bạch cũng không thể tưởng tượng ra, bởi vì hắn luận võ với Vương Siêu cũng chỉ là đối thương.
Bất quá bây giờ hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì quyền của Vương Siêu đánh đánh tới thiên linh cái của hắn!
Đối mặt với một quyền này, trong lòng Lưu Mộc Bạch không chút do dự, cước bộ trực tiếp di chuyển. Dùng chiêu “Viên Hầu Di Thân” né tránh. Thân pháp của hắn vô cùng nhanh, cho dù vượn chính thức gặp cảnh này, cũng muốn trợn mắt há mồm.
Sau khi né được, hắn cũng không dừng lại, mà thuận tay đâm tới, mấy ngón tay chụp lại giống như đinh ốc, vô thanh vô tức xuất ra, hướng thẳng vào nách bên trái của Vương Siêu.
Đây là công phu đắc ý nhất của hắn, từ Âm Phù Thương hóa thành “Ngũ Hành Kỳ Thương Thế” Kim Lực Thủ.
“Xương cứng như kim thạch, nhanh như thiểm điện, súc thân nhi khởi, trường thân nhi lạc, hữu hiệp nhân chi kỹ, xuyên châm chi diệu, điểm huyệt chi tinh, phản thân toàn chuyển chi linh thông, hành như lưu thủy, vô kiên bất nhập, vô vật bất tồi, cố viết kim lực” Đây là quyền pháp nói về kim lực của một vị tiền bối đại sư. Không hề nghi ngờ gì nữa, Lưu Mộc Bạch thi triển chiêu này hoàn toàn là dựa theo những từ trên.
Đối mặt với quyền này của Lưu Mộc Bạch, Vương Siêu chẳng hề di chuyển, nách hơi co lại một chút, đồng thời cong lưng hạ xuống, xoát một cái liền làm cho cánh tay của Lưu Mộc Bạch dán chặt vào quần áo của mình. Đồng thời động tác hắn cũng không dừng lại, tay trái xuất chiêu “Trừu Đao Đoạn Thủy” chém về phía cánh tay Lưu Mộc Bạch. Còn tay phải thì dùng chiêu phiên thiên ấn đánh vào đầu Lưu Mộc Bạch.
Một tay Lưu Mộc Bạch quét vào khoảng không, đồng thời thuận thế nghiêng đầu nhín vai, dùng chiêu “Kim Thiền Giải Y” né được chiêu Phiên Phiên Ấn, đồng thời tay chuyển đến thắt lưng của Vương Siêu, tay còn lại nắm quần áo Vương Siêu nhấc lớn, còn chân thì đạp vào mu bàn chân của Vương Siêu.
Dĩ nhiên là hắn đang dùng thủ pháp “Ngọc Đái Triền Yêu”.
Hắn cũng không dám cùng Vương Siêu liều mạng, chỉ tận lực né tránh, tìm kiếm cơ hội phản công.
Không thể không nói, Lưu Mộc Bạch thật sự cao minh. Đối mặt với hai tay cương mãnh đến cực điểm của Vương Siêu thì tránh chỗ mạnh đánh vào chỗ yếu. Tuy rơi xuống hạ phong nhưng vẫn còn né tránh nhanh hơn Vũ Vận Long một chút, cho nên cao minh hơn rất nhiều.
Kỳ thật công phu của hắn không cao hơn Vũ Vận Long, thậm chí còn muốn kém hơn một chút, chỉ là đấu pháp thì chính xác hơn. Hơn nữa tâm lý của hắn cũng đã có mười phần chuẩn bị!
Chiêu “Ngọc Đái Triền Yêu” này chính là có thể ném một con trâu rừng ra hơn mười mét.
Nhưng Vương Siêu không phải là trâu, so với trâu thì Vương Siêu còn mạnh hơn rất nhiều. Cho nên chỉ bằng chiêu này thì Vương Siêu cũng không né tránh, thân hình uyển chuyển như rắn, không cho Lưu Mộc Bạch quấn quanh người. Đồng thời há miệng thổi một cái, rồi dùng tay đánh thẳng vào ngực Lưu Mộc Bạch!
Chưởng lần này của Vương Siêu, mặc dù giống như quyền nhưng không phải quyền, giống như chưởng nhưng không phải chưởng, quyền ý phi thường đặc biệt. Hắn chính là có được quốc thuật đả pháp vô cùng trân quý trên thế giới.
Phành!!!!
Vương Siêu lần này đánh ra một chưởng, đồng thời phát ra thanh âm hùng hồn chưa từng có trước đây. Tiếng rống giận, phun nhổ, nổ vang ầm ầm, bang bang hoàn toàn bất đồng. Ngay cả loại kim cương cực kỳ kiên cố dường như cũng có thể bị chấn động.
Thanh âm tốc độ cực nhanh, truyền tới lỗ tai Lưu Mộc Bạch.
Trong nháy mắt, Lưu Mộc Bạch liền phong bế hai lỗ tai lại, nhưng là lỗ chân lông trên người hắn lại cảm nhận được. Thanh âm lần này của Vương Siêu, tựa hồ đã chấn động của không khí chung quanh, theo sau liền nổi lên một cơn thủy triều, khiến cho cả người hắn có cảm giác như mình là chiếc thuyền nhỏ đang vật lộn với cơn bão tố ngoài đại dương mênh mông, tùy thời đều có thể bị nhấn chìm.
“Đây là loại đấu pháp gì?”
Lưu Mộc Bạch cảm thấy khiếp sợ! Bởi vì lần này hắn căn bản không thể khống chế sự thăng bằng của thân thể. Hắn cũng không có người tới thanh âm mà Vương Siêu phát ra lần này có thể tạo ra hiệu quả như vậy.
Mặc dù thời gian kinh hoảng của Lưu Mộc Bạch rất ngắn, chưa tới 0,1 giây, sau đó liền khôi phục lại bình thường, thanh âm kia cũng biến mất, mọi việc vừa rồi cứ như là ảo giác.
Nhưng cao thủ tranh chấp với nhau, chỉ cần 0,1 giây là đủ.
Cho nên đến khi sự mẫn cảm của Lưu Mộc Bạch được khôi phục, có thê khống chế thăng bằng thì chỉ còn trơ mắt ra nhìn bàn tay Vương Siêu đánh tới bản thân mình.
“Chỉ trong thời gian nói ra sáu chữ, mà đã làm cho thế đánh của hắn có hiệu quả như vậy! Ta hôm nay chỉ sợ phải chết.” Trong lòng Lưu Mộc Bạch cảm giác được một tia chớp xẹt qua.
Vương Siêu nói ra, chỉ có sáu chữ “Ông Ma Ni Bái Mễ Hồng”. tiếng cuối cùng vừa giống như âm thanh hổ báo khi gầm lên, đều là dùng thủ thế đặc thù băng kình, dẫn động toàn thân, rửa sạch cốt tủy thân thể. Lưu Mộc Bạch cũng đã từng nghiên cứu qua.
Sáu chữ chân ngôn cũng không có gì quá thần bí, mà là giống với những pháp môn tu hành bình thường. Bất quá cũng vì nguyên nhân như thế mà nó mới trân quý. Một đồ vật có thể nghiễm nhiên được lưu truyền, nhất định phải là thứ trân quý đắt tiền, thực dụng.
Bất quá Lưu Mộc Bạch thật không ngờ, âm tiết này được Vương Siêu sử dụng lại thật sự có thể chấn động cả thần kinh cứng như kim cương của mình.
Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu, công phu này vốn là tham khảo từ du già đại thủ ấn. Bây giờ đột nhiên thi triển ra, phối hợp với phát ra âm thanh, lập tức đạt được hiệu quả!
Nếu như nói đấu pháp của Trần Ngả Dương là tinh diệu, thì Vương Siêu lại càng tuyệt vời hơn. Vô luận là khí thế hay là lực lượng, quyền ý, thanh âm đều là lấy thế lớn đè người. Lớn như ông trời, nặng như quả đất. Cho nên khi đánh ra, không ai là không phục, không ai là không tránh.
Quyền pháp như thế, quyền ý như thế, tự nhiên đã trở thành tồn tại vỗ địch.
Vương Siêu đẩy quyền tới, giống như nắm trong tay bảo vật của trời đất, hướng về chúng sanh bố thí, làm thỏa mãn tất cả nguyện vọng tốt đẹp của chúng sanh.
Lưu Mộc Bạch có phúc, nhưng chịu không thấu bố thí như vậy, lấy lực của một người, như thế nào có thể chịu được bố thí của tất cả chúng sanh? Cho nên hắn cấp tốc lui về phía sau, nhưng là đã chậm trong chớp mắt, cho nên bị đánh chết.
Nhưng ngay lúc tình cảnh giống như chỉ mành treo chuông, đột nhiên phía sau Vương Siêu vang lên hai thanh âm.
Vũ Vận Long, Maiti hai người lần này đã chuẩn bị tốt, hướng về phía Vương Siêu mãnh liệt đánh tới!
Bình luận facebook