Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Đặc biệt đối với ông cụ Phó mà nói, ông ta hiểu Phó Cảnh Phi hơn, càng kinh ngạc với thái độ của anh đối với Mộc Lạp Lạp – Phó Cảnh Phi kia ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, cho dù là ông cụ Phó cũng rất ít thấy được.
Nhất là những năm gần đây, Phó Cảnh Phi càng lặng lẽ và kín đáo, tất cả tâm tư đều giấu cực sâu. Ông cụ Phó cả đời tự nhận là quen biết bao người lại đang bắt đầu không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của đứa cháu trai này.
Mức độ thâm trầm của tâm tư Phó Cảnh Phi đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, cho dù cách làm trên một số chuyện nào đó còn có thể bởi vì thiếu kinh nghiệm mà gặp phải phiền phức, nhưng ông cụ dám khẳng định, cho dù bây giờ thân thể anh xảy ra bất kỳ nhược điểm gì, Phó Cảnh Phi vẫn có thể hoàn mỹ tiếp nhận toàn bộ Phó gia, anh có năng lực tự mình đảm đương hết thảy.
Ngoại trừ một ít bất đắc dĩ, về mặt tổng thể mà nói, ông cụ vẫn rất vui. Suy cho cùng, thấy cháu nội của mình năng lực xuất chúng không phụ sự mong đợi của mọi người, ông ta tất nhiên vui vẻ.
Nhưng hôm nay thấy Phó Cảnh Phi, ông ta kinh ngạc phát hiện trên người đứa cháu nội mình nhìn lớn lên có rất nhiều chỗ lặng lẽ thay đổi, đó là loại cảm giác không nói được, nhưng khiến ông ta yên tâm.
Không nói đến lúc này nhìn thấy Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp cư xử với nhau, ông cụ càng cảm thán trong lòng: không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay không?
Nói trở lại, Ngữ Đồng ở bên kia đã hoàn toàn bị làm lơ, Mộc Lạp Lạp khắc phục lại vui vẻ có được trước khi ăn cơm, cố ý làm ra một ít hành động thân mật khiến hai người phụ nữ đối diện tức đến nỗi mặt xanh mét.
Đương nhiên Phó Cảnh Phi nhìn ra tâm tư của Mộc Lạp Lạp, anh cam tâm tình nguyện cưng chiều cô tính tình như vầy, thậm chí rất có kiên nhẫn phối hợp. Đãi ngộ như vậy, trên thế giới này cũng chỉ có duy nhất Mộc Lạp Lạp.
Tuy nói là tiệc gia đình, nhưng thật không có chuyện lớn gì. Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều nói chuyện phiếm, bàn bàn luận luận, đến khuya thì giải tán, nên về nhà mình thì về, phải ở lại nhà chính thì ở lại.
Mộc Lạp Lạp nhân lúc bề trên của Phó Cảnh Phi tìm anh thì đánh giá xung quanh, thấy Phó Ngộ và Hứa An Chi vẫn còn ở đây liền sáp tới.
Lúc ăn cơm tối cô đã nhín thời gian chú ý, phát hiện Phó Ngộ và Hứa An Chi nhìn có vẻ cũng là quan hệ người quen cũ. Tuy rằng đều là người nhà họ Phó, nhưng nếu phân biệt thân sơ, Hứa An Chi không phải là họ Phó, nhưng anh ta và Phó Cảnh Phi quan hệ thân thiết, ở Phó gia cũng không phải thật sự là người không có tiếng nói.
“Ôi, hôm nay là ngày gì mà tên Phó Cảnh Phi kia lại nổi lòng từ bi thả cô ra hóng gió thế?” Lời nói châm chọc như thế này đương nhiên là của Hứa An Chi, anh ta nhướn khoé mắt cười rất thấy ghét.
“Đúng đúng đúng, Lạp Lạp, cô đáng bị Phó Cảnh Phi lấy sợi dây thừng trói lại, thế là tốt nhất.” Phó Ngộ theo vô giúp vui.
Mộc Lạp Lạp le lưỡi một cái: “Phó Ngộ, anh coi chừng tôi tố cáo anh.”
“Phụ nữ, ôi phụ nữ.” Phó Ngộ lắc đầu.
Mộc Lạp Lạp nhịn xuống xung động muốn ném cho anh ta cái liếc trắng mắt. Dựa theo vai vế mà nói, cô bây giờ dù gì đi nữa cũng là thím của Phó Ngộ, người này nên đối với cô rất cung kính mới đúng chứ…
“Ôi chao, tôi hỏi các anh chuyện nghiêm chỉnh mà, ai tới phổ cập một chút cho tôi biết thân phận của vị mỹ nhân Ngữ Đồng kia đi?” Mộc Lạp Lạp tò mò chớp chớp mắt.
Phó Ngộ ho khan một tiếng, nhìn Hứa An Chi: “… Không thì anh nói đi?”
Hứa An Chi nhún vai: “Vậy thì tôi nói, cô ta là người của Diệp gia, trước kia hai nhà Phó Diệp lui tới buôn bán nhiều, cho nên Diệp Ngữ Đồng hồi còn rất nhỏ đã chơi ở Phó gia, mới biết Phó Cảnh Phi.”
Phó Ngộ quay mặt qua, rất muốn nháy mắt với Phó Cảnh Phi: Đừng có đi sân sau nữa, sẽ xảy ra hoả hoạn đấy nhé! Thím của chúng ta nổi máu ghen rồi!
“Vậy quả nhiên là thanh mai trúc mã rồi, thảo nào Diệp Ngữ Đồng luôn gọi anh Cảnh Phi anh Cảnh Phi.” Thật ra Mộc Lạp Lạp không có tâm tư gì khác, chỉ đặc biệt tò mò hỏi một chút. Dù sao Diệp Ngữ Đồng có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng chỉ số IQ vào lúc quan trọng còn thấp hơn cả cô ngày xưa, sự tương phản này thật là mới mẻ.
Chú ý tới Mộc Lạp Lạp len lén chuồn mất, sau khi Phó Cảnh Phi vừa kết thúc nói chuyện cùng người lớn thì đi tới bắt người. Cánh tay choàng qua vai cô, âm trầm nói một câu: “Làm gì đó?”
Mộc Lạp Lạp vẻ mặt thành thật: “Không có gì cả?”
Rất nhanh, người nhà họ Phó đã tản đi, Phó Ngộ có nhà riêng ở bên ngoài nên cũng không lưu lại, Hứa An Chi bị mẹ của anh ta lôi đi, Diệp Ngữ Đồng ở lại không ngoài dự doán của Mộc Lạp Lạp.
Nhưng thật tiếc là cô ta cũng không tìm được cơ hội tán gẫu ôn chuyện cùng “anh Cảnh Phi” của cô ta.
Trước khi ông cụ nghỉ ngơi, Phó Cảnh Phi cùng chơi với ông ta một bàn cờ. Mộc Lạp Lạp hôm nay rất kiên nhẫn, cũng theo bên cạnh xem bọn họ đấu cờ, tuy rằng những viên đen trắng này cô nhìn đều không hiểu.
Ngữ Đồng cũng ngây ngốc ở bên cạnh, nhưng không có ai để ý tới cô ta. Cô ta có thể nói là vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm Phó Cảnh Phi, nhưng Phó Cảnh Phi ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.
Cho đến khi ông cụ mệt mỏi đi ngủ, Ngữ Đồng cảm thấy mình rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, vừa muốn ngọt ngào kêu một tiếng “anh Cảnh Phi” thì Phó Cảnh Phi đã không nói hai lời dắt Mộc Lạp Lạp lên lầu.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp cười trộm một phen, chợt nghĩ tới điều gì, lông tơ sau lưng đều dựng lên.
Trời ơi! Tối nay cô phải ngủ chung phòng cùng Phó Cảnh Phi ư?
Nhất là những năm gần đây, Phó Cảnh Phi càng lặng lẽ và kín đáo, tất cả tâm tư đều giấu cực sâu. Ông cụ Phó cả đời tự nhận là quen biết bao người lại đang bắt đầu không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của đứa cháu trai này.
Mức độ thâm trầm của tâm tư Phó Cảnh Phi đã vượt xa tưởng tượng của ông ta, cho dù cách làm trên một số chuyện nào đó còn có thể bởi vì thiếu kinh nghiệm mà gặp phải phiền phức, nhưng ông cụ dám khẳng định, cho dù bây giờ thân thể anh xảy ra bất kỳ nhược điểm gì, Phó Cảnh Phi vẫn có thể hoàn mỹ tiếp nhận toàn bộ Phó gia, anh có năng lực tự mình đảm đương hết thảy.
Ngoại trừ một ít bất đắc dĩ, về mặt tổng thể mà nói, ông cụ vẫn rất vui. Suy cho cùng, thấy cháu nội của mình năng lực xuất chúng không phụ sự mong đợi của mọi người, ông ta tất nhiên vui vẻ.
Nhưng hôm nay thấy Phó Cảnh Phi, ông ta kinh ngạc phát hiện trên người đứa cháu nội mình nhìn lớn lên có rất nhiều chỗ lặng lẽ thay đổi, đó là loại cảm giác không nói được, nhưng khiến ông ta yên tâm.
Không nói đến lúc này nhìn thấy Phó Cảnh Phi và Mộc Lạp Lạp cư xử với nhau, ông cụ càng cảm thán trong lòng: không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay không?
Nói trở lại, Ngữ Đồng ở bên kia đã hoàn toàn bị làm lơ, Mộc Lạp Lạp khắc phục lại vui vẻ có được trước khi ăn cơm, cố ý làm ra một ít hành động thân mật khiến hai người phụ nữ đối diện tức đến nỗi mặt xanh mét.
Đương nhiên Phó Cảnh Phi nhìn ra tâm tư của Mộc Lạp Lạp, anh cam tâm tình nguyện cưng chiều cô tính tình như vầy, thậm chí rất có kiên nhẫn phối hợp. Đãi ngộ như vậy, trên thế giới này cũng chỉ có duy nhất Mộc Lạp Lạp.
Tuy nói là tiệc gia đình, nhưng thật không có chuyện lớn gì. Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều nói chuyện phiếm, bàn bàn luận luận, đến khuya thì giải tán, nên về nhà mình thì về, phải ở lại nhà chính thì ở lại.
Mộc Lạp Lạp nhân lúc bề trên của Phó Cảnh Phi tìm anh thì đánh giá xung quanh, thấy Phó Ngộ và Hứa An Chi vẫn còn ở đây liền sáp tới.
Lúc ăn cơm tối cô đã nhín thời gian chú ý, phát hiện Phó Ngộ và Hứa An Chi nhìn có vẻ cũng là quan hệ người quen cũ. Tuy rằng đều là người nhà họ Phó, nhưng nếu phân biệt thân sơ, Hứa An Chi không phải là họ Phó, nhưng anh ta và Phó Cảnh Phi quan hệ thân thiết, ở Phó gia cũng không phải thật sự là người không có tiếng nói.
“Ôi, hôm nay là ngày gì mà tên Phó Cảnh Phi kia lại nổi lòng từ bi thả cô ra hóng gió thế?” Lời nói châm chọc như thế này đương nhiên là của Hứa An Chi, anh ta nhướn khoé mắt cười rất thấy ghét.
“Đúng đúng đúng, Lạp Lạp, cô đáng bị Phó Cảnh Phi lấy sợi dây thừng trói lại, thế là tốt nhất.” Phó Ngộ theo vô giúp vui.
Mộc Lạp Lạp le lưỡi một cái: “Phó Ngộ, anh coi chừng tôi tố cáo anh.”
“Phụ nữ, ôi phụ nữ.” Phó Ngộ lắc đầu.
Mộc Lạp Lạp nhịn xuống xung động muốn ném cho anh ta cái liếc trắng mắt. Dựa theo vai vế mà nói, cô bây giờ dù gì đi nữa cũng là thím của Phó Ngộ, người này nên đối với cô rất cung kính mới đúng chứ…
“Ôi chao, tôi hỏi các anh chuyện nghiêm chỉnh mà, ai tới phổ cập một chút cho tôi biết thân phận của vị mỹ nhân Ngữ Đồng kia đi?” Mộc Lạp Lạp tò mò chớp chớp mắt.
Phó Ngộ ho khan một tiếng, nhìn Hứa An Chi: “… Không thì anh nói đi?”
Hứa An Chi nhún vai: “Vậy thì tôi nói, cô ta là người của Diệp gia, trước kia hai nhà Phó Diệp lui tới buôn bán nhiều, cho nên Diệp Ngữ Đồng hồi còn rất nhỏ đã chơi ở Phó gia, mới biết Phó Cảnh Phi.”
Phó Ngộ quay mặt qua, rất muốn nháy mắt với Phó Cảnh Phi: Đừng có đi sân sau nữa, sẽ xảy ra hoả hoạn đấy nhé! Thím của chúng ta nổi máu ghen rồi!
“Vậy quả nhiên là thanh mai trúc mã rồi, thảo nào Diệp Ngữ Đồng luôn gọi anh Cảnh Phi anh Cảnh Phi.” Thật ra Mộc Lạp Lạp không có tâm tư gì khác, chỉ đặc biệt tò mò hỏi một chút. Dù sao Diệp Ngữ Đồng có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng chỉ số IQ vào lúc quan trọng còn thấp hơn cả cô ngày xưa, sự tương phản này thật là mới mẻ.
Chú ý tới Mộc Lạp Lạp len lén chuồn mất, sau khi Phó Cảnh Phi vừa kết thúc nói chuyện cùng người lớn thì đi tới bắt người. Cánh tay choàng qua vai cô, âm trầm nói một câu: “Làm gì đó?”
Mộc Lạp Lạp vẻ mặt thành thật: “Không có gì cả?”
Rất nhanh, người nhà họ Phó đã tản đi, Phó Ngộ có nhà riêng ở bên ngoài nên cũng không lưu lại, Hứa An Chi bị mẹ của anh ta lôi đi, Diệp Ngữ Đồng ở lại không ngoài dự doán của Mộc Lạp Lạp.
Nhưng thật tiếc là cô ta cũng không tìm được cơ hội tán gẫu ôn chuyện cùng “anh Cảnh Phi” của cô ta.
Trước khi ông cụ nghỉ ngơi, Phó Cảnh Phi cùng chơi với ông ta một bàn cờ. Mộc Lạp Lạp hôm nay rất kiên nhẫn, cũng theo bên cạnh xem bọn họ đấu cờ, tuy rằng những viên đen trắng này cô nhìn đều không hiểu.
Ngữ Đồng cũng ngây ngốc ở bên cạnh, nhưng không có ai để ý tới cô ta. Cô ta có thể nói là vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm Phó Cảnh Phi, nhưng Phó Cảnh Phi ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí.
Cho đến khi ông cụ mệt mỏi đi ngủ, Ngữ Đồng cảm thấy mình rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, vừa muốn ngọt ngào kêu một tiếng “anh Cảnh Phi” thì Phó Cảnh Phi đã không nói hai lời dắt Mộc Lạp Lạp lên lầu.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp cười trộm một phen, chợt nghĩ tới điều gì, lông tơ sau lưng đều dựng lên.
Trời ơi! Tối nay cô phải ngủ chung phòng cùng Phó Cảnh Phi ư?
Bình luận facebook