Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Trong cuộc sống quá khứ chỉ có đối địch với Phó Cảnh Phi, động tâm này đều bị cô cố ý kềm chế, bây giờ một khi đã bỏ đi kềm chế thì dĩ nhiên có sức mạnh mãnh liệt.
Sau khi lăn lộn trên giường vài vòng, Mộc Lạp Lạp bỗng cảm thấy rất có lỗi, cô lúng túng ho nhẹ một tiếng. Rõ ràng trong phòng chỉ có mình cô, nhưng cô cảm thấy giống như sẽ bị Phó Cảnh Phi biết được chuyện cô làm lúc này, liền thu lại nụ cười, giả vở đứng đắn đứng lên.
Mộc Lạp Lạp chắp tay sau đít, tựa như hoàng đế đi tuần tiếp tục tuần tra ở trong phòng Phó Cảnh Phi, cẩn thận quan sát căn phòng này, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Mãi đến có người làm gõ cửa đưa lên sữa tươi: “Mộc tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đưa tới cho cô.”
Mộc Lạp Lạp cười gật đầu: “Ừm, cảm ơn.”
Cô ôm lấy ly sữa ấm, khẽ nhấp một miếng, xúc cảm tinh tế sữa tươi lướt qua cổ họng, chảy vào trong thân thể cô, trong nháy mắt ấm lên thân thể, thậm chí tâm hồn của cô.
Mộc Lạp Lạp đi tới ban công. Vị trí của Phó gia, đặc biệt là gian phòng này của Phó Cảnh Phi, quả thật là một ban công ngắm cảnh tuyệt hảo. Hầu như toàn bộ thành phố Long đều thu vào đáy mắt, những phồn hoa hưng thịnh, ánh đèn neon lấp loé, toàn bộ đều ánh vào trong mắt, rất là đồ sộ.
Mộc Lạp Lạp vừa xem vừa cảm thán: người nhà họ Phó thật sự rất biết hưởng thụ.
Cô tựa vào lan can, bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện đã xảy ra kiếp trước. Kiếp trước cô rốt cuộc đã bị cái gì che mắt, chỉ biết tin vào người không nên tin là Ngôn Viễn, ngược lại không muốn tin Phó Cảnh Phi.
Hơn nữa… Có Phó Cảnh Phi nguyện ý cưng chiều cô như vậy, cô cũng đã đủ may mắn.
Bên tai có tiếng động, Mộc Lạp Lạp quay đầu qua, liền thấy Phó Cảnh Phi đứng trên ban công ở căn phòng kế bên.
Anh mới vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, sợi tóc rũ xuống có vẻ mềm mại hơn so với mọi khi. Khí thế mạnh mẽ đã vô hình trung tiêu tan, nhưng góc cạnh sắc bén của gương mặt vẫn tồn tại anh tuấn trí mạng.
Mộc Lạp Lạp vô thức đối mắt với Phó Cảnh Phi, cô cười cười, giơ lên ly sữa với Phó Cảnh Phi: “Cảm ơn sữa của anh nhé.”
Phó Cảnh Phi cười lắc đầu, vẫn không trả lời.
“Phong cảnh phòng của anh thật đẹp.” Mộc Lạp Lạp cảm thán vài tiếng. “Hoàn toàn có thể ở chỗ này nhìn được mặt trời mọc mặt trời lặn, rất hưởng thụ.”
Mặt mày thâm trầm của Phó Cảnh Phi bị đêm tối nhuốm lên mang ý tứ không rõ: “Nhìn lâu sẽ cảm thấy không đẹp.”
“Hôm nay nghe giọng điệu của ông cụ, anh thật sự đã lâu không có về ở ư?” Mộc Lạp Lạp tò mò hỏi.
Vừa rồi cô rất muốn hỏi vấn đề này, thế nhưng không tìm được cơ hội thích hợp hỏi ra lời, bây giờ vừa vặn có thể hỏi anh.
Phó Cảnh Phi không giấu giếm: “Ừm.”
“Bao lâu?”
Phó Cảnh Phi khẽ nhíu mày như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Năm năm?”
Năm năm?
Mộc Lạp Lạp kinh ngạc. Cô đã nghĩ rằng Phó Cảnh Phi lâu rồi không hề ở qua căn phòng này, dù sao anh đã trưởng thành từ lâu, có sự nghiệp của mình, mặc dù tương lai sẽ tiếp quản Phó gia, nhưng không có nghĩa là sẽ luôn ở chỗ này.
Nhưng năm năm cũng chưa hề về ở đây, đáp án này vẫn khiến Mộc Lạp Lạp hết sức kinh hãi.
Ông cụ Phó rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến Phó Cảnh Phi ghi hận đến nỗi không thể nói tha thứ, điểm mấu chốt là năm năm cũng chưa từng trở về ở?
Thấy trên mặt Mộc Lạp Lạp không cầm được kinh ngạc cùng sửng sốt, Phó Cảnh Phi bật cười: “Chỉ là không có trở về ở, không phải là không có trở về.”
Cho dù không thích, nhưng mỗi lần tiệc gia đình Phó Cảnh Phi đều đúng hạn có mặt.
“Em biết… Nhưng mà chỉ trở về ăn bữa cơm rồi đi liền… Hình như cũng rất kỳ.”
“Kỳ sao?” Phó Cảnh Phi thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú vào Mộc Lạp Lạp, trong ánh mắt đen như mực ẩn đầy sao, tựa như là cất giấu bí mật bất tận.
Mộc Lạp Lạp bất chấp nguy hiểm có thể làm Phó Cảnh Phi tức giận, thành thật trả lời: “Kỳ. Trước khi em bị đuổi ra khỏi Mộc gia vẫn luôn ở trong nhà, khi đó em nghĩ cho dù dọn ra ngoài ở thì em cũng đều muốn cuối tuần về nhà ở hai ngày, bởi vì nơi đó là nơi em lớn lên.”
Phó Cảnh Phi hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ hả, đương nhiên sẽ không về.” Mộc Lạp Lạp cũng không cảm thấy khổ sở, cô đã sớm thấy rõ ràng quan hệ trong gia đình của mình. Bị đuổi ra khỏi Mộc gia không phải là cô đã làm sai điều gì, mà là cha cô không có yêu cô như trong tưởng tượng của cô mà thôi. Đối với Mộc Chính Thịnh mà nói, sự nghiệp và gia tộc mới là chuyện xếp ở vị trí thứ nhất.
Tốn hai kiếp mới hiểu rõ đạo lý này, Mộc Lạp Lạp cảm thấy cũng không tính là quá muộn. Ít ra sau này cô chắc chắn sẽ không tiếp tục ôm bất kỳ ý nghĩ trở lại Mộc gia, cho dù trở lại cũng không ôm lấy phần thân tình đó nữa.
Mà là để chứng minh cô, Mộc Lạp Lạp, bị đuổi đi là quyết định sai lầm nhất của người nhà họ Mộc. Bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày hối hận không kịp vì trước đây đã chọn tin Mộc Diệp mà không phải cô.
Như nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cong khoé môi lên: “Em cho rằng gia chủ của Mộc gia coi trọng nhất là cái gì?”
“Đương nhiên là Mộc gia.” Không thì cha cô cũng sẽ không vào trước bữa tiệc sinh nhật của cô đã nghĩ hết cách mời Phó Cảnh Phi tham gia, thậm chí còn không để ý khi đó Phó Cảnh Phi đã nói ra huỷ bỏ hôn ước.
Cho dù Mộc Chính Thịnh không cần mặt mũi của Mộc gia, nhưng cũng mong muốn Mộc gia có thể dựa vào Phó gia.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp càng có thể thấy rõ những chuyện của trước đây, cũng vì như vậy mới càng phát hiện tâm lạnh.
Trước đây cô nghĩ đủ mọi cách là vì cuối cùng có một ngày có thể trở về Mộc gia, trở thành tiểu thư Mộc gia một lần nữa. Hôm nay nhớ tới càng thêm mỉa mai.
Con ngươi sâu thẳm của Phó Cảnh Phi ngưng mắt nhìn Mộc Lạp Lạp lần nữa: “Phó gia cũng là như thế.”
Mộc Lạp Lạp ngẩn người, trong lòng nghiền ngẫm nhiều lần ý tứ những lời này của Phó Cảnh Phi.
Cô cảm thấy dạo này chỉ số thông minh của mình đã được Phó Cảnh Phi tôi luyện tăng lên không ít, chí ít có thể nghe ra lời bóng gió của người này.
Bọn họ, những người ngồi ở vị trí cao từ trước đến nay đều như vậy, nói chỉ có ba phần, hàm ý trong lời nói luôn mập mờ, có chỗ trống vòng vo.
Nhưng hôm nay Phó Cảnh Phi không có làm Mộc Lạp Lạp suy đoán, rất nhanh anh đã mở miệng lần nữa: “Ông nội trước hết là gia chủ của Phó gia, tiếp đó mới là ông nội của tôi.”
Những lời này của Phó Cảnh Phi rất đơn giản, bên trong ẩn chứa thâm ý nhưng đáng cho Mộc Lạp Lạp suy nghĩ tỉ mỉ.
Hôm nay thái độ của ông cụ Phó đối với Mộc Lạp Lạp khiến cô thật ra không sợ, thậm chí nghĩ ông cụ Phó ngoại trừ là một ông già chưởng quản một gia tộc khổng lồ như vậy, còn là một bề trên hiền hoà.
Nhưng lời của Phó Cảnh Phi nhắc nhở Mộc Lạp Lạp, cô nhìn thấy ông cụ hiền lành hoà ái cũng chỉ là lúc với thân phận một bề trên. Tuy nhiên ngoài thân phận này ra, ông ta bây giờ còn là gia chủ của Phó gia, là nguyên soái khai quốc khi xưa, Phó tướng quân tiếng tăm lừng lẫy. Nhân vật như vậy thật sự hiền lành sao?
Nếu ông cụ Phó không có một ít thủ đoạn, ý chí kiên cường thì làm sao có thể khiến gia tộc lớn như Phó gia ổn định đứngở thành phố Long, trước sau hưng thịnh không suy?
Tuy rằng Phó gia bắt nguồn từ trăm năm trước, nhưng trong dòng lịch sử cận đại, gia tộc như Phó gia tựa như tinh tú nhiều vô kể trên bầu trời,
Cho nên Phó gia có thể có địa vị hôm nay không thể không kể công lao của ông cụ Phó, ông ta hoàn toàn là người nắm quyền xứng đáng của Phó gia.
Bởi vậy, khi đối mặt với rất nhiều chuyện, phản ứng mà ông cụ Phó sẽ làm ra đầu tiên đều là những tốt và xấu có liên quan với gia tộc.
Mộc Lạp Lạp hiểu ý của Phó Cảnh Phi, anh muốn nói cho cô biết ở một nơi như Phó gia này không thể quá ngây thơ coi một số chuyện như là chuyện đương nhiên.
Có lẽ ông cụ Phó là một bề trên rất hiền hoà, nhưng ông ta còn có thân phận quan trọng hơn, ông ta coi trọng nhất cũng là Phó gia.
Mặc dù Phó Cảnh Phi là thế hệ sau mà ông cụ Phó thương yêu nhất, nhưng chắc chắn cũng phải xếp ở đằng sau Phó gia.
Nhìn vẻ này, giữa Phó Cảnh Phi và ông cụ thật sự đã xảy ra mâu thuẫn gì đến nỗi dồn quan hệ của bọn họ vào bên bờ nguy hiểm, cũng khiến Phó Cảnh Phi đã nhiều năm như vậy không hề trở về ở lại Phó gia.
Mộc Lạp Lạp rất muốn hỏi Phó Cảnh Phi năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho Phó Cảnh Phi năm năm không muốn trở về ở?
Nếu hôm nay chẳng phải cô nhìn thấy ông cụ mang ánh mắt khẩn cầu như thế thì cũng sẽ không mềm lòng đồng ý ở lại. Phó Cảnh Phi có lẽ cũng sau khi ăn cơm xong thì lập tức rời khỏi Phó gia.
Mộc Lạp Lạp mấp máy môi, nhưng không hỏi ra miệng.
Nếu PHó Cảnh Phi muốn nói cho cô biết thì chắc là sẽ chủ động nhắc tới. Nhưng hôm nay nghe giọng điệu của anh thật giống như không phải rất muốn tiếp tục thảo luận đề tài này.
Trước đây Mộc Lạp Lạp thường bị người ta phê bình sống quá ích kỷ, quá tự cao tự đại, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, lúc này vậy mà đã học được chú ý đến cảm nhận của người khác.
Đổi thành cô của trước kia chắc chắn là tuỳ tiện không để ý đến cái gì, sẽ đem tòan bộ nghi hoặc ở trong lòng nói ra. Nhưng cô của như vậy bình thường sẽ tạo thành rất nhiều bối rối cho người khác.
Mộc Lạp Lạp của quá khứ thần kinh rất không nhạy cảm, tính cách có chuyện thì nói thẳng, không thèm tranh luận giải thích với người ta nên thường dẫn đến rất nhiều hiểu lầm.
Sống lại một kiếp, cô rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng của EQ.
Trên thực tế đối mặt với Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp có thể hoàn toàn không cần cố kỵ, nhưng bởi vì cô không biết sự bao dung của Phó Cảnh Phi đối với cô rốt cuộc sâu đậm cỡ nào.
Lúc này dưới ánh trăng, Mộc Lạp Lạp thoải mái giơ ly sữa trong tay lên, khí khái giống như là đại hiệp cổ đại: “Không sao, có gì không vui thì nói với em, tuy rằng em phiền nhất là khuyên nhủ người khác, nhưng nếu đối tượng là anh thì em vẫn có thể tiếp nhận.”
Khoé miệng Phó Cảnh Phi giật một cái, sâu kín nhìn cô, nói: “Khi nào tôi cần khuyên nhủ?”
Người có thể nói ra lời muốn khuyên nhủ Phó thiếu gia như vậy, đời này quả thật cũng chỉ có một mình Mộc Lạp Lạp.
Ngay sau đó cũng không biết Mộc Lạp Lạp hăng hái từ đâu tới, chớp chớp mắt với Phó Cảnh Phi: “Chờ em.”
Một giây kế tiếp, bóng dáng xinh đẹp của cô liền biến mất trên ban công.
Hai tay Phó Cảnh Phi chống trên lan can, dáng người cao ngất dưới ánh trăng trong ngần tản ra ánh nhàn nhạt, nụ cười bất đắc dĩ ở bên môi.
Anh không biết Mộc Lạp Lạp lên cơn điên gì, Mộc Lạp Lạp của bây giờ hình như biến thành người khác, hoàn toàn không giống với quá khứ, khiến Phó Cảnh Phi có chút nhìn không hiểu cô, nhưng cũng hiểu được cô của bây giờ vẫn tràn đầy sức quyến rũ. Một cái nhăn mày, dáng vẻ trong khi cười càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Nhưng bất kể Mộc Lạp Lạp như thế nào, sự dịu dàng trong mắt và tính trẻ con lộ ra trong lúc lơ đãng vĩnh viễn chưa từng thay đổi. Cho dù trong ngày cô khó đối phó nhất, cô cũng chỉ là cố gắng duy trì vẻ hung thần ác sát, trên thực tế đã sớm khiếp sợ, con ngươi trong suốt của cô đã sớm để lộ nội tâm của mình.
Phó Cảnh Phi có thể thấy nội tâm của Mộc Lạp Lạp chưa từng thay đổi, nhưng bởi vì đủ loại nhân tố bên ngoài khiến bản thân cô từng bị lạc lối. Nhưng Mộc Lạp Lạp của hôm nay đã đột nhiên tìm trở về bản thân, còn như là càng có thêm đặc chất quyến rũ anh, khiến Phó Cảnh Phi ước gì có thể lập tức đem người giam ở bên cạnh mình, thời thời khắc khắc đều thấy cô…
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Phó Cảnh Phi, anh mang theo ánh mắt nghi hoặc đi tới cạnh cửa, trong mắt là một mảnh đen như mực.
Xoay nắm đấm mở cửa, khuôn mặt mang theo nụ cười của Mộc Lạp Lạp liền xuất hiện ở trong mắt Phó Cảnh Phi.
Trong mắt Phó Cảnh Phi loé lên kinh ngạc, giọng nói có run rẩy không dễ phát hiện: “Em làm cái gì vậy?”
Mộc Lạp Lạp cười hồn nhiên rực rỡ: “Cùng uống sữa á, cùng anh giải buồn một chút, khuyên nhủ anh.”
Phó Cảnh Phi: “…” Vào lúc này anh rất muốn đẩy Mộc Lạp Lạp ra ngoài cửa.
Chẳng lẽ cô gái này không biết cô xuất hiện ở ngoài cửa phòng anh lúc này, còn cười không tim không phổi như thế, đôi mắt đẹp cong cong, hoàn toàn không có vẻ đề phòng, càng thêm quyến rũ hơn so với ngày thường hay sao?
Nhưng động tác đẩy cửa của Phó Cảnh Phi cuối cùng vẫn ngưng lại, so với bây giờ đóng cửa lại không nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, anh càng hy vọng có thể thấy dáng tươi cười của cô hơn.
Vì vậy Phó Cảnh Phi rút lại ngón tay thon dài đặt trên chốt cửa, xoay người đi vào phòng.
Vừa rồi Mộc Lạp Lạp thuần tuý bị động kinh, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều liền vọt qua, còn vọt qua rốt cuộc muốn để làm chi thì cô thật không có nghĩ tới.
Chẳng lẽ thật sự khuyên nhủ Phó Cảnh Phi như cô nói vừa rồi? Hay là thôi đi, con người Phó Cảnh Phi mạnh mẽ như vậy, tất nhiên sẽ không cần cô khuyên nhủ. Huống chi cô bây giờ cũng không biết nguyên nhân Phó Cảnh Phi năm năm không trở về ở lại Phó gia là gì, làm sao đi khuyên nhủ anh?
Nhưng vì sao đã vội vã muốn chạy sang đây như vậy ư… Mộc Lạp Lạp khuông muốn nói cho Phó Cảnh Phi biết là bởi vì trong nháy mắt vừa rồi cô nhìn thấy dáng vẻ Phó Cảnh Phi dưới ánh trăng có vẻ rất cô đơn một cách khó hiểu.
Anh tựa vào lan can, tư thế tuỳ ý, có vẻ lười biếng, nhưng lại khiến Mộc Lạp Lạp tự dưng cảm thấy một khắc kia anh nhìn có vẻ rất cô độc, như con báo đốm đi lại trong hoang dã bao la bát ngát, đôi mắt đen nhánh kia ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc, giống như ngăn cách với toàn bộ thế giới.
Trong nháy mắt đó lòng Mộc Lạp Lạp dâng lên xúc động vô hạn, muốn kéo Phó Cảnh Phi từ giải Ngân Hà tịch mịch kia đến thế gian náo nhiệt.
Vì vậy cô liền không giải thích được chạy qua, thậm chí giây phút chạy tới đã hối hận xung động vừa rồi của mình. Cô rốt cuộc trúng tà gì mới có thể vội vội vàng vàng chạy qua như thế…
Sau khi lăn lộn trên giường vài vòng, Mộc Lạp Lạp bỗng cảm thấy rất có lỗi, cô lúng túng ho nhẹ một tiếng. Rõ ràng trong phòng chỉ có mình cô, nhưng cô cảm thấy giống như sẽ bị Phó Cảnh Phi biết được chuyện cô làm lúc này, liền thu lại nụ cười, giả vở đứng đắn đứng lên.
Mộc Lạp Lạp chắp tay sau đít, tựa như hoàng đế đi tuần tiếp tục tuần tra ở trong phòng Phó Cảnh Phi, cẩn thận quan sát căn phòng này, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Mãi đến có người làm gõ cửa đưa lên sữa tươi: “Mộc tiểu thư, thiếu gia bảo tôi đưa tới cho cô.”
Mộc Lạp Lạp cười gật đầu: “Ừm, cảm ơn.”
Cô ôm lấy ly sữa ấm, khẽ nhấp một miếng, xúc cảm tinh tế sữa tươi lướt qua cổ họng, chảy vào trong thân thể cô, trong nháy mắt ấm lên thân thể, thậm chí tâm hồn của cô.
Mộc Lạp Lạp đi tới ban công. Vị trí của Phó gia, đặc biệt là gian phòng này của Phó Cảnh Phi, quả thật là một ban công ngắm cảnh tuyệt hảo. Hầu như toàn bộ thành phố Long đều thu vào đáy mắt, những phồn hoa hưng thịnh, ánh đèn neon lấp loé, toàn bộ đều ánh vào trong mắt, rất là đồ sộ.
Mộc Lạp Lạp vừa xem vừa cảm thán: người nhà họ Phó thật sự rất biết hưởng thụ.
Cô tựa vào lan can, bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện đã xảy ra kiếp trước. Kiếp trước cô rốt cuộc đã bị cái gì che mắt, chỉ biết tin vào người không nên tin là Ngôn Viễn, ngược lại không muốn tin Phó Cảnh Phi.
Hơn nữa… Có Phó Cảnh Phi nguyện ý cưng chiều cô như vậy, cô cũng đã đủ may mắn.
Bên tai có tiếng động, Mộc Lạp Lạp quay đầu qua, liền thấy Phó Cảnh Phi đứng trên ban công ở căn phòng kế bên.
Anh mới vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, sợi tóc rũ xuống có vẻ mềm mại hơn so với mọi khi. Khí thế mạnh mẽ đã vô hình trung tiêu tan, nhưng góc cạnh sắc bén của gương mặt vẫn tồn tại anh tuấn trí mạng.
Mộc Lạp Lạp vô thức đối mắt với Phó Cảnh Phi, cô cười cười, giơ lên ly sữa với Phó Cảnh Phi: “Cảm ơn sữa của anh nhé.”
Phó Cảnh Phi cười lắc đầu, vẫn không trả lời.
“Phong cảnh phòng của anh thật đẹp.” Mộc Lạp Lạp cảm thán vài tiếng. “Hoàn toàn có thể ở chỗ này nhìn được mặt trời mọc mặt trời lặn, rất hưởng thụ.”
Mặt mày thâm trầm của Phó Cảnh Phi bị đêm tối nhuốm lên mang ý tứ không rõ: “Nhìn lâu sẽ cảm thấy không đẹp.”
“Hôm nay nghe giọng điệu của ông cụ, anh thật sự đã lâu không có về ở ư?” Mộc Lạp Lạp tò mò hỏi.
Vừa rồi cô rất muốn hỏi vấn đề này, thế nhưng không tìm được cơ hội thích hợp hỏi ra lời, bây giờ vừa vặn có thể hỏi anh.
Phó Cảnh Phi không giấu giếm: “Ừm.”
“Bao lâu?”
Phó Cảnh Phi khẽ nhíu mày như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Năm năm?”
Năm năm?
Mộc Lạp Lạp kinh ngạc. Cô đã nghĩ rằng Phó Cảnh Phi lâu rồi không hề ở qua căn phòng này, dù sao anh đã trưởng thành từ lâu, có sự nghiệp của mình, mặc dù tương lai sẽ tiếp quản Phó gia, nhưng không có nghĩa là sẽ luôn ở chỗ này.
Nhưng năm năm cũng chưa hề về ở đây, đáp án này vẫn khiến Mộc Lạp Lạp hết sức kinh hãi.
Ông cụ Phó rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến Phó Cảnh Phi ghi hận đến nỗi không thể nói tha thứ, điểm mấu chốt là năm năm cũng chưa từng trở về ở?
Thấy trên mặt Mộc Lạp Lạp không cầm được kinh ngạc cùng sửng sốt, Phó Cảnh Phi bật cười: “Chỉ là không có trở về ở, không phải là không có trở về.”
Cho dù không thích, nhưng mỗi lần tiệc gia đình Phó Cảnh Phi đều đúng hạn có mặt.
“Em biết… Nhưng mà chỉ trở về ăn bữa cơm rồi đi liền… Hình như cũng rất kỳ.”
“Kỳ sao?” Phó Cảnh Phi thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú vào Mộc Lạp Lạp, trong ánh mắt đen như mực ẩn đầy sao, tựa như là cất giấu bí mật bất tận.
Mộc Lạp Lạp bất chấp nguy hiểm có thể làm Phó Cảnh Phi tức giận, thành thật trả lời: “Kỳ. Trước khi em bị đuổi ra khỏi Mộc gia vẫn luôn ở trong nhà, khi đó em nghĩ cho dù dọn ra ngoài ở thì em cũng đều muốn cuối tuần về nhà ở hai ngày, bởi vì nơi đó là nơi em lớn lên.”
Phó Cảnh Phi hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ hả, đương nhiên sẽ không về.” Mộc Lạp Lạp cũng không cảm thấy khổ sở, cô đã sớm thấy rõ ràng quan hệ trong gia đình của mình. Bị đuổi ra khỏi Mộc gia không phải là cô đã làm sai điều gì, mà là cha cô không có yêu cô như trong tưởng tượng của cô mà thôi. Đối với Mộc Chính Thịnh mà nói, sự nghiệp và gia tộc mới là chuyện xếp ở vị trí thứ nhất.
Tốn hai kiếp mới hiểu rõ đạo lý này, Mộc Lạp Lạp cảm thấy cũng không tính là quá muộn. Ít ra sau này cô chắc chắn sẽ không tiếp tục ôm bất kỳ ý nghĩ trở lại Mộc gia, cho dù trở lại cũng không ôm lấy phần thân tình đó nữa.
Mà là để chứng minh cô, Mộc Lạp Lạp, bị đuổi đi là quyết định sai lầm nhất của người nhà họ Mộc. Bọn họ cuối cùng sẽ có một ngày hối hận không kịp vì trước đây đã chọn tin Mộc Diệp mà không phải cô.
Như nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi cong khoé môi lên: “Em cho rằng gia chủ của Mộc gia coi trọng nhất là cái gì?”
“Đương nhiên là Mộc gia.” Không thì cha cô cũng sẽ không vào trước bữa tiệc sinh nhật của cô đã nghĩ hết cách mời Phó Cảnh Phi tham gia, thậm chí còn không để ý khi đó Phó Cảnh Phi đã nói ra huỷ bỏ hôn ước.
Cho dù Mộc Chính Thịnh không cần mặt mũi của Mộc gia, nhưng cũng mong muốn Mộc gia có thể dựa vào Phó gia.
Bây giờ Mộc Lạp Lạp càng có thể thấy rõ những chuyện của trước đây, cũng vì như vậy mới càng phát hiện tâm lạnh.
Trước đây cô nghĩ đủ mọi cách là vì cuối cùng có một ngày có thể trở về Mộc gia, trở thành tiểu thư Mộc gia một lần nữa. Hôm nay nhớ tới càng thêm mỉa mai.
Con ngươi sâu thẳm của Phó Cảnh Phi ngưng mắt nhìn Mộc Lạp Lạp lần nữa: “Phó gia cũng là như thế.”
Mộc Lạp Lạp ngẩn người, trong lòng nghiền ngẫm nhiều lần ý tứ những lời này của Phó Cảnh Phi.
Cô cảm thấy dạo này chỉ số thông minh của mình đã được Phó Cảnh Phi tôi luyện tăng lên không ít, chí ít có thể nghe ra lời bóng gió của người này.
Bọn họ, những người ngồi ở vị trí cao từ trước đến nay đều như vậy, nói chỉ có ba phần, hàm ý trong lời nói luôn mập mờ, có chỗ trống vòng vo.
Nhưng hôm nay Phó Cảnh Phi không có làm Mộc Lạp Lạp suy đoán, rất nhanh anh đã mở miệng lần nữa: “Ông nội trước hết là gia chủ của Phó gia, tiếp đó mới là ông nội của tôi.”
Những lời này của Phó Cảnh Phi rất đơn giản, bên trong ẩn chứa thâm ý nhưng đáng cho Mộc Lạp Lạp suy nghĩ tỉ mỉ.
Hôm nay thái độ của ông cụ Phó đối với Mộc Lạp Lạp khiến cô thật ra không sợ, thậm chí nghĩ ông cụ Phó ngoại trừ là một ông già chưởng quản một gia tộc khổng lồ như vậy, còn là một bề trên hiền hoà.
Nhưng lời của Phó Cảnh Phi nhắc nhở Mộc Lạp Lạp, cô nhìn thấy ông cụ hiền lành hoà ái cũng chỉ là lúc với thân phận một bề trên. Tuy nhiên ngoài thân phận này ra, ông ta bây giờ còn là gia chủ của Phó gia, là nguyên soái khai quốc khi xưa, Phó tướng quân tiếng tăm lừng lẫy. Nhân vật như vậy thật sự hiền lành sao?
Nếu ông cụ Phó không có một ít thủ đoạn, ý chí kiên cường thì làm sao có thể khiến gia tộc lớn như Phó gia ổn định đứngở thành phố Long, trước sau hưng thịnh không suy?
Tuy rằng Phó gia bắt nguồn từ trăm năm trước, nhưng trong dòng lịch sử cận đại, gia tộc như Phó gia tựa như tinh tú nhiều vô kể trên bầu trời,
Cho nên Phó gia có thể có địa vị hôm nay không thể không kể công lao của ông cụ Phó, ông ta hoàn toàn là người nắm quyền xứng đáng của Phó gia.
Bởi vậy, khi đối mặt với rất nhiều chuyện, phản ứng mà ông cụ Phó sẽ làm ra đầu tiên đều là những tốt và xấu có liên quan với gia tộc.
Mộc Lạp Lạp hiểu ý của Phó Cảnh Phi, anh muốn nói cho cô biết ở một nơi như Phó gia này không thể quá ngây thơ coi một số chuyện như là chuyện đương nhiên.
Có lẽ ông cụ Phó là một bề trên rất hiền hoà, nhưng ông ta còn có thân phận quan trọng hơn, ông ta coi trọng nhất cũng là Phó gia.
Mặc dù Phó Cảnh Phi là thế hệ sau mà ông cụ Phó thương yêu nhất, nhưng chắc chắn cũng phải xếp ở đằng sau Phó gia.
Nhìn vẻ này, giữa Phó Cảnh Phi và ông cụ thật sự đã xảy ra mâu thuẫn gì đến nỗi dồn quan hệ của bọn họ vào bên bờ nguy hiểm, cũng khiến Phó Cảnh Phi đã nhiều năm như vậy không hề trở về ở lại Phó gia.
Mộc Lạp Lạp rất muốn hỏi Phó Cảnh Phi năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho Phó Cảnh Phi năm năm không muốn trở về ở?
Nếu hôm nay chẳng phải cô nhìn thấy ông cụ mang ánh mắt khẩn cầu như thế thì cũng sẽ không mềm lòng đồng ý ở lại. Phó Cảnh Phi có lẽ cũng sau khi ăn cơm xong thì lập tức rời khỏi Phó gia.
Mộc Lạp Lạp mấp máy môi, nhưng không hỏi ra miệng.
Nếu PHó Cảnh Phi muốn nói cho cô biết thì chắc là sẽ chủ động nhắc tới. Nhưng hôm nay nghe giọng điệu của anh thật giống như không phải rất muốn tiếp tục thảo luận đề tài này.
Trước đây Mộc Lạp Lạp thường bị người ta phê bình sống quá ích kỷ, quá tự cao tự đại, chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, lúc này vậy mà đã học được chú ý đến cảm nhận của người khác.
Đổi thành cô của trước kia chắc chắn là tuỳ tiện không để ý đến cái gì, sẽ đem tòan bộ nghi hoặc ở trong lòng nói ra. Nhưng cô của như vậy bình thường sẽ tạo thành rất nhiều bối rối cho người khác.
Mộc Lạp Lạp của quá khứ thần kinh rất không nhạy cảm, tính cách có chuyện thì nói thẳng, không thèm tranh luận giải thích với người ta nên thường dẫn đến rất nhiều hiểu lầm.
Sống lại một kiếp, cô rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng của EQ.
Trên thực tế đối mặt với Phó Cảnh Phi, Mộc Lạp Lạp có thể hoàn toàn không cần cố kỵ, nhưng bởi vì cô không biết sự bao dung của Phó Cảnh Phi đối với cô rốt cuộc sâu đậm cỡ nào.
Lúc này dưới ánh trăng, Mộc Lạp Lạp thoải mái giơ ly sữa trong tay lên, khí khái giống như là đại hiệp cổ đại: “Không sao, có gì không vui thì nói với em, tuy rằng em phiền nhất là khuyên nhủ người khác, nhưng nếu đối tượng là anh thì em vẫn có thể tiếp nhận.”
Khoé miệng Phó Cảnh Phi giật một cái, sâu kín nhìn cô, nói: “Khi nào tôi cần khuyên nhủ?”
Người có thể nói ra lời muốn khuyên nhủ Phó thiếu gia như vậy, đời này quả thật cũng chỉ có một mình Mộc Lạp Lạp.
Ngay sau đó cũng không biết Mộc Lạp Lạp hăng hái từ đâu tới, chớp chớp mắt với Phó Cảnh Phi: “Chờ em.”
Một giây kế tiếp, bóng dáng xinh đẹp của cô liền biến mất trên ban công.
Hai tay Phó Cảnh Phi chống trên lan can, dáng người cao ngất dưới ánh trăng trong ngần tản ra ánh nhàn nhạt, nụ cười bất đắc dĩ ở bên môi.
Anh không biết Mộc Lạp Lạp lên cơn điên gì, Mộc Lạp Lạp của bây giờ hình như biến thành người khác, hoàn toàn không giống với quá khứ, khiến Phó Cảnh Phi có chút nhìn không hiểu cô, nhưng cũng hiểu được cô của bây giờ vẫn tràn đầy sức quyến rũ. Một cái nhăn mày, dáng vẻ trong khi cười càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Nhưng bất kể Mộc Lạp Lạp như thế nào, sự dịu dàng trong mắt và tính trẻ con lộ ra trong lúc lơ đãng vĩnh viễn chưa từng thay đổi. Cho dù trong ngày cô khó đối phó nhất, cô cũng chỉ là cố gắng duy trì vẻ hung thần ác sát, trên thực tế đã sớm khiếp sợ, con ngươi trong suốt của cô đã sớm để lộ nội tâm của mình.
Phó Cảnh Phi có thể thấy nội tâm của Mộc Lạp Lạp chưa từng thay đổi, nhưng bởi vì đủ loại nhân tố bên ngoài khiến bản thân cô từng bị lạc lối. Nhưng Mộc Lạp Lạp của hôm nay đã đột nhiên tìm trở về bản thân, còn như là càng có thêm đặc chất quyến rũ anh, khiến Phó Cảnh Phi ước gì có thể lập tức đem người giam ở bên cạnh mình, thời thời khắc khắc đều thấy cô…
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Phó Cảnh Phi, anh mang theo ánh mắt nghi hoặc đi tới cạnh cửa, trong mắt là một mảnh đen như mực.
Xoay nắm đấm mở cửa, khuôn mặt mang theo nụ cười của Mộc Lạp Lạp liền xuất hiện ở trong mắt Phó Cảnh Phi.
Trong mắt Phó Cảnh Phi loé lên kinh ngạc, giọng nói có run rẩy không dễ phát hiện: “Em làm cái gì vậy?”
Mộc Lạp Lạp cười hồn nhiên rực rỡ: “Cùng uống sữa á, cùng anh giải buồn một chút, khuyên nhủ anh.”
Phó Cảnh Phi: “…” Vào lúc này anh rất muốn đẩy Mộc Lạp Lạp ra ngoài cửa.
Chẳng lẽ cô gái này không biết cô xuất hiện ở ngoài cửa phòng anh lúc này, còn cười không tim không phổi như thế, đôi mắt đẹp cong cong, hoàn toàn không có vẻ đề phòng, càng thêm quyến rũ hơn so với ngày thường hay sao?
Nhưng động tác đẩy cửa của Phó Cảnh Phi cuối cùng vẫn ngưng lại, so với bây giờ đóng cửa lại không nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, anh càng hy vọng có thể thấy dáng tươi cười của cô hơn.
Vì vậy Phó Cảnh Phi rút lại ngón tay thon dài đặt trên chốt cửa, xoay người đi vào phòng.
Vừa rồi Mộc Lạp Lạp thuần tuý bị động kinh, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều liền vọt qua, còn vọt qua rốt cuộc muốn để làm chi thì cô thật không có nghĩ tới.
Chẳng lẽ thật sự khuyên nhủ Phó Cảnh Phi như cô nói vừa rồi? Hay là thôi đi, con người Phó Cảnh Phi mạnh mẽ như vậy, tất nhiên sẽ không cần cô khuyên nhủ. Huống chi cô bây giờ cũng không biết nguyên nhân Phó Cảnh Phi năm năm không trở về ở lại Phó gia là gì, làm sao đi khuyên nhủ anh?
Nhưng vì sao đã vội vã muốn chạy sang đây như vậy ư… Mộc Lạp Lạp khuông muốn nói cho Phó Cảnh Phi biết là bởi vì trong nháy mắt vừa rồi cô nhìn thấy dáng vẻ Phó Cảnh Phi dưới ánh trăng có vẻ rất cô đơn một cách khó hiểu.
Anh tựa vào lan can, tư thế tuỳ ý, có vẻ lười biếng, nhưng lại khiến Mộc Lạp Lạp tự dưng cảm thấy một khắc kia anh nhìn có vẻ rất cô độc, như con báo đốm đi lại trong hoang dã bao la bát ngát, đôi mắt đen nhánh kia ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc, giống như ngăn cách với toàn bộ thế giới.
Trong nháy mắt đó lòng Mộc Lạp Lạp dâng lên xúc động vô hạn, muốn kéo Phó Cảnh Phi từ giải Ngân Hà tịch mịch kia đến thế gian náo nhiệt.
Vì vậy cô liền không giải thích được chạy qua, thậm chí giây phút chạy tới đã hối hận xung động vừa rồi của mình. Cô rốt cuộc trúng tà gì mới có thể vội vội vàng vàng chạy qua như thế…
Bình luận facebook