1.
Ở Thẩm gia sinh sống 20 năm, bây giờ tôi mới biết được tôi không phải con gái của Thẩm gia.
Con gái ruột - Thẩm Như Dao mấy năm này chịu nhiều đau khổ, sau khi cô ấy trở về ,cả nhà đều khóc, ba mẹ cùng anh trai đều đem cô ta sủng ở lòng bàn tay.
Tôi không ganh tị.
Suy cho cùng, tôi đã trộm đi 20 năm cuộc sống vinh hoa phú quý của cô ấy.
Nhưng Thẩm gia cũng không trả tôi về với gia đình, thay vào đó họ tiếp tục để tôi ở lại.
Chỉ là hôn ước của tôi xuất hiện một chút thay đổi.
" Thất Thất, hôn ước của chúng ta với Đoạn gia lập ra từ khi có thai Như Dao, lẽ ra lúc đầu nên là..."
Mẹ của tôi, ồ không, bây giờ phải gọi là mẹ nuôi , nhìn tôi với vẻ bối rối.
Từ trước tới nay tôi luôn biết giải quyết buồn phiền của người khác, lại nghĩ đến sau khi công bố thân phận thật sự, Đoạn Hằng tự nhiên đối với tôi lạnh nhạt, tôi đã có quyết định trong lòng.
" Mẹ yên tâm đi, con chưa từng nghĩ tới sẽ dành bất kỳ thứ gì với Như Dao, Đoạn Hằng vốn dĩ là vị hôn phu của cô ấy."
Đoạn gia cùng Thẩm gia từ trước tới giờ có mối quan hệ rất tốt, nhưng cha của Đoạn Hằng phong lưu thành tánh , trong nhà sinh ba người con trai, bên ngoài còn một đứa con ngoài giá thú.
Đoạn Hằng muốn làm người thừa kế, cạnh tranh rất khốc liệt, liên hôn cùng Thẩm gia là trợ giúp lớn nhất của hắn.
Bây giờ, tôi cũng chỉ là con nuôi ăn nhờ ở đậu, đương nhiên không có giá trị gì.
" Thất Thất, con yên tâm đi, ba mẹ nuôi con nhiều năm như vậy tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn con tùy tiện gả cho người khác chịu khổ."
" Chúng ta đã tìm một người thích hợp cho con rồi , Tống Dịch Nhiên con trai nhà họ Tống. Trước đây rất nhiều cô gái thích hắn."
Tôi bật cười.
Cùng Tống gia liên hôn, là Thẩm gia trèo cao, Tống Dịch Nhiên lại là trưởng tôn của Tống lão gia, từ nhỏ đã được sủng ái.
Nếu đây là “Chuyện tốt”, cũng không tới phiên tôi.
Nhưng…… Tống Dịch Nhiên là người mù.
Ba năm trước đây hắn ngoài ý muốn bị tai nạn giao thông, dây thần kinh bị tổn thương dẫn đến bị mù.
Cho dù điều kiện của anh ta có tốt đến đâu, gia đình nào lại muốn con gái quý giá của họ kết hôn với một người mù đây?
Lần này là muốn triệt để lợi dụng tôi đến mức cuối cùng.
Bề ngoài, tôi là con gái của nhà họ Thẩm, nhưng trong không có dòng máu của nhà họ Thẩm.
Thật là một sự kết hợp hoàn hảo.
Tôi cười bảo: “Được, con cưới”.
...
Bởi vì đôi mắt của Tống Dịch Nhiên không nhìn thấy, không có nghi thức, không có hôn lễ, vào một ngày nắng đẹp trời, tôi chuyển vào nhà của Tống Dịch Nhiên.
Tôi không có ý kiến gì cả, chỉ là....ngôi nhà này hơi quạnh quẽ nhỉ?
Tôi đứng trong phòng khách, có chút không biết làm sao.
Không phải nói Tống Dịch Nhiên ở nhà sao? Từ khi mất đi thị lực, hắn căn bản không ra khỏi cửa, nhưng hiện tại....
Bạn thân của tôi - Tưởng Uyển, gửi cho tôi biểu tượng cảm xúc tức giận.
"Nhà họ Thẩm điên rồi! Cho dù cậu không phải con gái ruột của họ, họ cũng đã nuôi cậu hai mươi năm rồi, cứ bán cậu đi như thế này sao !?"
"Cậu còn nói bọn họ nuôi tớ hai mươi năm, hiện tại đến lúc tớ trả nợ."
"...Nhưng cái kia Tống Dịch Nhiên, hắn, hắn nhìn không thấy! Chẳng phải hắn cả đời đều kéo chân sau của cậu sao?"
“Không sao,dù sao tắt đèn cũng vậy thôi.” Tôi không sao cả .
Tưởng Uyển vẫn không thể tiếp thu nó, "Tớ nghĩ cuộc hôn nhân này cậu đừng kết ! Cậu chuyển đến ở với tôi! Tớ nuôi cậu!"
Tôi định trả lời , phía trước bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Nhìn lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ quần áo ở nhà bằng vải lanh bước ra khỏi phòng.
Tôi đứng hình một giây.
Lúc này đã là buổi chiều, ánh nắng vừa phải, đôi mắt màu nâu nhạt của hắn vô cùng trong trẻo nhưng lại không có tiêu cự, hắn hơi nghiêng đầu, thanh âm ôn nhu ôn hòa, mang theo một tia dụ hoặc.
"...Thẩm Thất Thất?"
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
.... Vẫn là không tắt đèn.
2.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu câu nói trước đây của mẹ nuôi: Trước kia có nhiều cô gái rất thích hắn.
Không cần nói đến xuất thân, chỉ cần gương mặt này thôi cũng đủ làm vô số thiếu nữ người trước ngã xuống, người sau tiền lên.
Nếu không phải hắn xảy ra việc ngoài ý muốn nhìn không thấy, cũng không đến nỗi cùng con nuôi như tôi kết hôn.
Nghĩ như vậy, tôi có chút đồng cảm với hắn.
" Xin chào."
Tôi cong lên khóe môi, ra vẻ thân thiết dễ ở chung một chút, nhưng nhìn đến mắt anh không có tiêu cự, mới nhớ tới hắn nhìn không thấy.
Vì thế tôi lại tiến lên vài bước, đứng yên ở trước mặt hắn.
“Em là Thẩm Thất Thất. Vừa rồi em ấn chuông cửa không ai mở, liền chính mình tự mở cửa vào…… Không quấy rầy đến anh chứ?”
Trước khi đến đây, người Tống gia đã nói mật mã cho tôi, rốt cuộc về sau tôi phải phụ trách chiếu cố cuộc sống của Tống Dịch Nhiên , chẳng lẽ tôi còn muốn làm phiền một người mù đón tiếp tôi?
Tống Dịch Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc đầu, "Chú Minh lúc trước có nói qua , lúc nãy anh đang xem sách, nhất thời không nghe được, thật xin lỗi.”
Khóe môi hắn khẽ cong, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
“Trong nhà có hơi lộn xộn, em đừng để ý.”
Tôi bị nụ cười của hắn mê hoặc , mặt ngoài bình tĩnh thong dong, nội tâm đã điên cuồng gào thét chói tai.
Ôi Chúa ơi !!!
Hoá ra cảm giác bị bị đau tim khi tiếp xúc với anh chàng đẹp trai là vậy sao! Tôi đã biết!
Tôi vội vàng xua tay, " Không đâu, không đâu ,..”
Căn nhà này tương đối lớn, để tránh cho hắn bị thương, trang trí đều tận lực tối giản, góc bàn cũng dùng miếng bọt biển che lại.
Rất an toàn, nhưng lại quá vắng vẻ.
Để gần gũi hơn, tôi chủ động hỏi: "Vừa rồi anh đọc cuốn sách gì vậy?"
Tống Dịch Nhiên dừng lại, đem sách trong tay đưa ra.
... Chữ nổi.
Tôi ở trong lòng cho chính mình một cái tát, hận không thể đem miệng khâu lại.
Đầu óc bị chập mạch rồi, sao lại hỏi vấn đề này?
Cũng may Tống Dịch Nhiên không để ý, đơn giản giới thiệu về cách bố trí của ngôi nhà cho tôi.
"... Phòng khách này đã được dọn dẹp, em có thể ngủ ở đây chứ? "
Tôi kinh ngạc trong lòng hắn đối với những chuyện này đều biết rõ, nghĩ lại thì phần lớn thời gian hắn đều ở đây, làm sao mà không biết được ?
Phòng khách đối diện với phòng ngủ của hắn, có việc gì tôi cũng có thể hỗ trợ trực tiếp, khá tốt.
......
Tống Dịch Nhiên cơm ngày ba bữa đều có dì bảo mẫu phụ trách, bây giờ nhiều thêm một người là tôi, hắn có hỏi tôi thích ăn những món gì, kêu dì bảo mẫu làm nhiều thêm vài món.
Tôi quả thực được sủng mà sợ.
Ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, tôi còn chưa hoàn hồn.
Tôi cứ như vậy....Cùng một người đàn ông khác ở bên nhau?
Cuối cùng tôi cũng dành ra thời gian để gửi tin nhắn wechat cho Tưởng Uyển :
" Kỳ thật chuyện này cũng không phải là không tốt, nhưng tớ ngạc nhiên là hắn không cho tớ ngủ chung, ngược lại tớ phải ở phòng khách."
Tưởng Uyển :" Tại sao tớ cảm thấy cậu có chút thất vọng nhỉ?"
? ? ?
Nói bậy nói bạ cái gì vậy chứ.
Rầm.....!
Có tiếng động lớn ở bên ngoài truyền vào.
Tôi giật mình, vội vàng chạy tới thì thấy Tống Dịch Nhiên ngã trên đất, ly thủy tinh cũng rơi trên đất, nước nóng đổ lên cánh tay hắn tạo thành một vết đỏ chói mắt.
3.
Cảm nhận được động tác của tôi, hắn theo thói quen hơi cúi đầu xuống , che dấu vẻ hoảng hốt và xấu hổ , vội vàng vươn tay thu dọn đống thuỷ tinh vỡ.
Tim tôi đập nhanh một nhịp, vội vàng đến giúp anh ấy .
" Ly vỡ rồi anh đừng đụng vào! Để em dọn!"
Nhìn những mảnh vỡ sắc nhọn, tôi không khỏi nhíu mày, hắn không nhìn thấy, nếu dọn dẹp sẽ bị đứt tay.
Bảo mẫu đã đi về rồi , anh ấy không có ai ở bên cạnh thì nguy hiểm quá!
Tôi dọn đống ly vỡ trước, sau đó đưa hắn đi rửa nước lạnh.
Nước lạnh như băng khiến hắn khẽ rùng mình nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi, mãi sau tôi mới nhận ra - tôi đang nắm chặt tay hắn !
Tai tôi đỏ như máu, tôi vội vàng buông tay ra.
" Anh...Anh còn thấy đau không?"
Tống Dịch Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu.
Hừ....Nói dối.
Vết đỏ kia không có chút dấu hiệu nào là mờ đi, sao có thể không đau ?
Nhưng thấy hắn ngoan ngoãn xả nước vào tay, tôi lại không nỡ nói tiếp.
" Trong nhà không phải có ấm nước ổn định nhiệt độ sao? Cái này..."
Tống Dịch Nhiên dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói :
" Anh nghe Thẩm Trạch Vân nói em có thói quen uống một ly nước chanh mật ong trước khi đi ngủ."
Tôi rất ngạc nhiên.
Thẩm Trạch Vân là anh trai tôi, à không, là anh trai của Thẩm Như Dao chứ.
“Anh muốn pha cho em một cốc, nhưng lúc đi tới cửa lại sơ ý ngã.” Tống Dịch Nhiên vẻ mặt áy náy.
Như có cái gì đó mắc kẹt trong lồng ngực, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
"Bây giờ em không thích uống nữa rồi."
Thẩm Như Dao bị dị ứng với mật ong, kể từ khi cô ấy trở về, tất cả mật ong trong nhà đều bị ném đi.
Bao gồm cả cái hộp mà Thẩm Vân Trạch mua về cho tôi từ nơi khác.
Hắn tỏ vẻ áy náy: "Thất Thất, Như Dao bị dị ứng với thứ này, lát nữa anh mua cho em, được không?"
Sau đó?
Sau khi tôi rời khỏi Thẩm gia?
Tôi mỉm cười gật đầu và không nói gì, nhưng kể từ hôm đó, tôi không uống mật ong nữa.
Không ngờ Tống Dịch Nhiên lại nhớ đến chuyện nhỏ nhặt như vậy.
"Sau này đừng làm như vậy, anh...." Anh nhìn không thấy, quá nguy hiểm.
Tôi không nói nửa câu cuối cùng, nhưng Tống Dịch Nhiên hiển nhiên biết ý của tôi, cười lắc đầu một cách thờ ơ.
"Không sao, loại chuyện này xảy ra rất nhiều, chính anh cũng có thể xử lý."
Không biết tại sao, trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Làm sao người này có thể không quan tâm đến sự an toàn của chính mình! ?
Quên đi, sao có thể nổi giận với hắn đây.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi lấy thuốc mỡ trị bỏng ra bôi lên tay hắn .
Từ đầu đến cuối, hắn đều im lặng để cho tôi muốn làm gì thì làm.
Nhìn mái tóc mềm rũ xuống, sống mũi cao và thanh tú của hắn , tôi chợt nghĩ——anh ấy thật tốt.
Cùng một người như vậy ở bên nhau, dường như không có gì là không tốt.
...
Việc nhỏ này không ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, ngày hôm sau tôi đến trường sau khi ăn sáng .
Không ngờ vừa đặt chân đến cửa lớp, tôi đã nghe thấy những giọng nói đầy mỉa mai từ bên trong.
"Nghe nói chưa? Thẩm Thất Thất kết hôn với một người mù!"
“ Thiên kim giả cùng người mù, trời đất tạo một đôi! hahaha! "
"Chính xác! Trước đây cô ta kiêu ngạo như thế nào? Bây giờ thế nào? Cô ta cũng chỉ có thể ở bên một người mù không phải sao?"
Bình luận facebook