13.
Ta nghẹn một lúc, mới hỏi ngược lại: “Anh đang nói ai? Đoạn Hằng sao?”
Tống Dịch Nhiên không nói chuyện, hiển nhiên chính là đồng ý.
Tôi: “……”
Thật là một sự sỉ nhục to lớn!
“Em ở trong mắt của anh mù quáng như vậy sao ? Sẽ thích loại người như hắn?” Tôi nhịn không được tự hỏi lương tâm của mình.
Có rất nhiều loại phương thức nhục nhã người khác, đây là một trong những phương thức khiến người khác nhục nhã không thể chấp nhận được!
Tống Dịch Nhiên ngạc nhiên.
“Em..… Không thích hắn?”
“Là từ trước tới giờ không có thích hắn !” Tôi dựa vào lưng ghế, không còn gì để nói, “Anh nghe tin đồn này ở đâu vậy ?”
Tuy rằng trước kia tôi cùng Đoạn Hằng có hôn ước, nhưng tôi đi học hắn đi làm, cũng không có bước vào giai đoạn yêu đương, hẹn hò.
Sau này lại phát hiện tôi không phải con gái Thẩm gia, hôn ước thay đổi nên càng không thích hợp.
“Anh....” Tống Dịch Nhiên dường như muốn nói cái gì, nhưng lại thôi không nói nữa.
Không biết tại sao tôi lại tức giận đến như vậy, suốt chặng đường đi không nói gì, thậm chí về đến nhà còn đi thẳng về phòng ngủ.
" Làm sao anh ấy có thể hỏi những câu như vậy chứ!?” Tôi gọi điện thoại cùng Tưởng Uyển để phàn nàn.
Tưởng Uyển lại tặc lưỡi “ Cậu đoán xem?”
Tôi: "...Cúp máy đây."
"Này! Đừng!" Tưởng Uyển vội gọi tôi, "Tại sao tớ lại cảm thấy anh ấy đang ghen vậy?"
...Chỉ có cậu mới nghĩ được như vậy.
"Nghĩ mà xem! Nếu như hắn không thích cậu, hôm nay hắn có thể đứng ra bảo vệ cậu sao?"
Tôi chợt khựng lại.
"Tớ là vợ của anh ấy trên danh nghĩa, anh ấy bảo vệ tớ cũng như bảo vệ chính mình thôi."
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng tôi lại có tiếng nói: Không phải như vậy đâu.
Khi bị những người đó chế giễu, thái độ của Tống Dịch Nhiên luôn bình tĩnh, nhưng sau khi tôi bị lôi vào cuộc, anh ấy...
Nghĩ đến đây, tôi lại không khỏi thở dài.
"Kỳ thực tớ chẳng sao cả, những người đó nói những lời khó nghe, tớ cũng không mất miếng thịt nào, Tống Dịch Nhiên mắt không thấy, thật sự sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề..."
Hai vị kia nhà họ Tống tranh tới tranh lui, còn không quên giẫm lên người hắn, bây giờ Tống lão gia đang nắm quyền, những người đó đã quá đáng như vậy, chỉ sợ sau này...
“Thẩm Thất Thất, cậu đang lo lắng cho Tống Dịch Nhiên sao?” Tưởng Uyển đột nhiên ngắt lời tôi.
Tim tôi lỡ một nhịp, không biết vì sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, chuyện này, chuyện này không phải nên là như vậy sao? Anh ấy đã giúp tôi , tất nhiên tôi cũng phải giúp lại anh ấy.
Tưởng Uyển tặc lưỡi, " Cô gái này, cậu rất có vấn đề. Cậu nói một chút , sau khi cậu ở cùng Tống Dịch Nhiên, tâm tình lại không ổn định như vậy ?"
Lời này của cô ấy là trêu chọc tôi, nhưng tôi lại lo lắng không thể giải thích được, nên tôi đã tìm đại một lý do rồi cúp điện thoại.
Trong phòng chợt yên lặng, đợi một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Tống Dịch Nhiên dừng lại trước cửa phòng tôi, tôi nín thở.
Một lúc sau, anh ấy nhẹ nhàng nói qua cửa: "Thất Thất, ngủ ngon."
14.
Cả đêm tôi ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy với hai cái quầng thâm mắt.
“Hôm nay không phải không có tiết học sao? Sao không ngủ thêm một lát?” Tống Dịch Nhiên hỏi.
“Không phải ông nội nói hôm nay anh có hẹn với bác sĩ sao? Em đi cùng với anh.” Tôi nói.
Động tác trên tay Tống Dịch Nhiên dừng lại một chút.
Ngày hôm qua Tống lão gia tử giúp anh ấy hẹn một vị bác sĩ khoa mắt rất giỏi để hắn lại đây khám.
Vốn dĩ loại sự tình này vẫn luôn là chú Minh phụ trách, nhưng tôi trải qua cả đêm suy nghĩ, nghĩ kỹ một chút: Nếu người khác giúp mình, mình cũng phải biết cảm ơn !
Thực ra tôi không cam lòng, tôi hy vọng đôi mắt của Tống Dịch Nhiên có thể tốt lên, chẳng sợ hy vọng mong manh, chỉ cần có một chút khả năng, tôi đều muốn thử.
Tống Dịch Nhiên cong môi , “Đều là kiểm tra như mọi lần, không cần phải như vậy đâu."
Từ lời nói của anh ấy, thực rõ ràng anh ấy cũng không hy vọng vào việc kiểm tra mắt lần này.
Nghĩ đến khuôn mặt của những người ngày hôm qua , tôi không nhịn được mà đi lại gần anh ấy.
Tống Dịch Nhiên không có chuẩn bị gì, chờ nhận thấy được hơi thở của tôi, liền theo bản năng ngẩng đầu: “Thất Thất...."
“Tống Dịch Nhiên.” Tôi nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự nhưng cực kỳ trong veo của anh ấy, “Đôi mắt của anh đẹp như vậy, nhất định còn có hy vọng, có đúng không?”
Rõ ràng anh ấy có đôi mắt xinh đẹp như vậy , nếu vĩnh viễn không nhìn thấy gì thì thật đáng tiếc.
“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta đi....”
Chú Minh đi vào, nhìn đến chúng tôi rồi lập tức xoay người, dùng sức ho khan một tiếng,
“ Bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra lại, kiểm tra lại... ”
Tôi :"..."
Vừa rồi tôi không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra rằng tư thế này giữa tôi và Tống Dịch Nhiên thực sự rất mập mờ!
Tôi không phải muốn hôn anh ấy! Mọi người nghe tôi giải thích đi !!!!
Tống Dịch Nhiên dường như bị tiếng động này làm cho bừng tỉnh , hơi nghiêng đầu nói: "Vậy, Thất Thất chúng ta đi thôi."
Tai của anh ấy đỏ bừng một cách đáng ngờ.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: may mà anh ấy không nhìn thấy, nếu không nhất định anh ấy sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi lúc này.
Tôi vội vàng gật đầu, ra vẻ hào phóng : “Được, vậy chúng ta đi thôi!”
...
Khám mắt luôn phức tạp, Tống Dịch Nhiên ở bên trong rất lâu mới ra ngoài.
Tôi ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, mắt anh ấy có thể nhìn thấy được không?”
Vị bác sĩ này gần bốn mươi tuổi, nho nhã và dễ gần, nghe tôi hỏi như vậy ,nhịn không được cười.
"Vợ anh còn lo lắng hơn anh."
Tôi:"……"
Tôi ngoan ngoãn ngồi đợi.
Tống Dịch Nhiên so với tôi bình tĩnh hơn nhiều, "Bác sĩ cứ nói thẳng đi."
Bác sĩ gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Nhãn cầu của cậu không có bị tổn thương, ban đầu còn có hi vọng, nhưng đáng tiếc thần kinh mắt bị tổn thương nghiêm trọng, đã có dấu hiệu teo lại. Nhưng cậu cũng đừng nản lòng, nếu như kiên trì điều trị, cậu có thể khôi phục độ nhạy cảm nhất định."
15.
Mặc dù đã nghĩ tới kết quả này, nhưng thời điểm nghe được , lòng tôi vẫn tràn đầy thất vọng.
Tống Dịch Nhiên dường như đã sớm đoán được, bình tĩnh gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ, tôi đã biết.”
……
“ Cậu nói xem,cậu vì Tống Dịch Nhiên thật đúng là rầu thúi ruột, người không biết, còn tưởng rằng nhìn không thấy chính là cậu đâu.” Tưởng Uyển phàn nàn “Lúc trước , thời điểm cậu bị đuổi ra khỏi Thẩm gia , cũng không có như vậy đâu?”
“Chú ý lời nói một chút."
“Như thế nào? Tớ nói không đúng sao? Lúc trước không phải Thẩm gia đem cậu đuổi đi sao? 20 năm tình cảm ở trong mắt bọn họ không là gì cả.” Tưởng Uyển nói đầy châm chọc, lại có chút vui sướng khi người gặp họa , “Bất quá cũng phải nói lại, thời gian gần đây bọn họ có chút khó khăn."
Chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ của Tống lão gia tử không biết tại sao lại bị truyền ra bên ngoài , Thẩm gia hiện tại đã thành trò cười trong vòng.
.....Ai cũng có thể hiểu vì sao họ lại gả con gái nuôi cho nhà họ Tống. Cùng với trò hề ngày hôm đó, bọn họ thân thiết với Thẩm Như Dao và xa lánh tôi càng rõ ràng hơn.
Vốn dĩ, con gái nuôi không so được với máu mủ ruột thịt, cái này cũng không gì đáng trách, nhưng mấu chốt là.....
Tống lão gia tử nói rõ ràng, ông ấy chọn tôi.
Mọi người đều là người thông minh, ai sẽ không gió chiều nào theo chiều ấy chứ?
“ Bây giờ rất nhiều người đều nói Tống lão gia tử rất bảo vệ cậu, nếu Thẩm gia không thể hoà thuận với cậu, nhà họ Tống sẽ coi thường bọn họ !” Tưởng Uyển cười khúc khích, “Lúc trước bọn họ đem cậu ra liên hôn, như thế nào cũng không thể tưởng được cuối cùng ăn trộm không thành còn mất nắm gạo đi? Ha ha ha ha!”
Lòng tôi như bây giờ như gương sáng.
" Tống lão gia làm vậy là vì thể diện của Tống Dịch Nhiên không liên quan gì đến tớ."
"Sao lại không liên quan? Cậu không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Bọn họ đều nói Tống Dịch Nhiên đối với cậu tận tình như vậy, thích cậu đến mức không chịu được!"
Tôi:"……"
Nhưng trên thực tế,Tống gia gần đây cũng không được yên ổn.
Tôi nghe nói chú hai của Tống Dịch Nhiên phụ trách công việc kinh doanh của tập đoàn đã xảy ra vấn đề, bị cô ba của hắn nắm thóp , hai bên đều làm ầm lên.
Tống lão gia tử đã rất tức giận về điều này.
Nếu Tống Dịch Nhiên có thể nhìn thấy...
Tôi lắc đầu và buộc mình không nghĩ về nó nữa.
Tưởng Uyển đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của cậu, năm nay cậu dự định làm gì?"
Tôi thực sự không có suy nghĩ tới chuyện này.
Ngày hôm đó tôi không nhường Thẩm gia một bước, làm cho bọn họ mất mặt ở đó, xem như là đã cạch mặt nhau.
Hơn nữa, trong hai mươi năm qua, không phải lần nào tôi cũng được tổ chức sinh nhật một cách vui vẻ.
Dù hôm đó tôi có chuyện gì xảy ra, dù tâm trạng hôm đó thế nào, tôi cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật, đóng vai một cô con gái ngoan, hợp tác với họ để thể hiện một gia đình hòa thuận, hạnh phúc. .
Bọn họ yêu bản thân mình hơn là yêu tôi.
Không phải, có lẽ chưa bao giờ họ yêu tôi cả.
Họ có thể có yêu Thẩm Như Dao, nhưng đối với tôi, tôi sợ nó sẽ trở thành sự thù hận.
" Cậu là bạn thân của tớ, không được phép buồn!" Tưởng Uyển vẫn tràn đầy năng lượng "Tớ sẽ dành cho cậu một sinh nhật thật khó quên."
Bình luận facebook