10.
Đại sảnh nháy mắt chìm trong sự im lặng.
Tôi cũng nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tống Dịch Nhiên, hắn đây là……bảo vệ tôi sao?
Ba nuôi bị hắn nhắc nhở như vậy, mới nhớ tới bây giờ tôi đã không phải con gái không ai cần nhà họ Thẩm nữa, mà là con dâu nhà họ Tống.
Trước mặt mọi người bị con rể nói như vậy, ba nuôi tôi rất là xấu hổ.
Thẩm Như Dao cắn môi, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
“ Ba mẹ, anh trai , chị Thất Thất nổi giận cũng đúng , các người không cần bởi vì con mà cãi nhau với chị……”
Mùi trà xanh này thơm quá đi !
Thẩm Trạch Vân nhịn không được nói: “Thất Thất! Nói như thế nào thì em cũng là chị của Như Dao, tại sao không thể nhường em ấy một chút vậy? Cho dù bây giờ em đã gả tới Tống gia, nhưng vẫn là người của Thẩm gia , em....”
“Làm sao vậy? Thật đông vui đó.”
Một giọng nói già nua trầm thấp truyền đến, mọi người tự giác tránh ra, một ông lão mặc Đường trang đang đi tới.
Tống lão gia tử.
Bây giờ ông đã gần bảy mươi, nhưng ông vẫn khỏe mạnh, vui vẻ và nhiệt tình,
Không khí xung quanh như dừng lại, nhất thời không ai lên tiếng.
Tống Dịch Nhiên dường như không nhận thức được điều này, hướng về phía Tống lão gia tử gọi một tiếng, "Ông nội."
Ánh mắt Tống lão gia rơi vào người hắn, ánh mắt phức tạp nhưng chỉ lướt qua, chống gậy gật đầu, ủ rũ nói:
"Tiểu tử con đó còn biết trở về xem ta lão già này sao?"
Ai cũng có thể nhìn ra được Tống lão gia đối với Tống Dịch Nhiên là khác biệt.
Khóe môi Tống Y Nhiên khẽ cong lên, "Ông nhớ cháu hay là cháu dâu?"
Mặt tôi nóng bừng lên.
Tống lão gia không nhịn được cười mắng : "Biết rồi còn hỏi!"
Tống Triết, cũng tức là chú hai của Tống Dịch Nhiên, dường như không thích mối quan hệ ông cháu này tốt hơn nên lập tức ra mặt chỉ trích.
" Dịch Nhiên, hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội con có chuyện gì không thể nói sau được sao?”
Ám chỉ Tống Dịch Nhiên không hiểu chuyện.
Tống Dịch Nhiên nhẹ giọng nói:
“ Chú hai hiểu lầm rồi, bởi vì hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, tuyệt đối không có lý do gì để người ta ở nơi đông người bắt nạt con dâu Tống gia chúng ta.”
Những người trước đó còn nói chuyện khó nghe đột nhiên hoảng sợ.
"Không phải, tôi, chúng tôi không có!"
Tống Dịch Nhiên ngắt lời bọn họ: "Tôi mặc dù không nhìn thấy, nhưng tai vẫn có thể nghe được."
Một câu khiến đối phương chết khiếp, sắc mặt tái nhợt.
Đôi mắt của Tống Dịch Nhiên là điều cấm kỵ của nhà họ Tống, rất ít người dám nhắc đến trước mặt Tống lão gia, hắn vừa nói xong Tống lão gia tử làm sao đoán không được những người này chế giễu hắn như thế nào!
Sắc mặt Tống lão gia tử u ám, không thèm nhìn người kia một cái
Một nhà Thẩm gia hai mặt nhìn nhau , sắc mặt cũng không quá tốt.
Ba nuôi của tôi tươi cười lại gần , “Tống lão gia tử, chuyện này thật là hiểu lầm, kỳ thật...."
“Kỳ thật, tôi nên xin lỗi mọi người."
Tống Dịch Nhiên nói, làm những người xung quanh giật mình, ngay cả tôi cũng trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hắn thực sự nói lời này với ba nuôi của tôi!?
Tống Dịch Nhiên nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi, mỉm cười một cách ngượng ngùng.
“Là tôi quá dính Thất Thất, luôn muốn cô ấy ở cùng tôi. Ngày đó là do cô ấy hứa ở cùng tôi trước, cô ấy không muốn thất hứa để tôi ở nhà một mình nên mới từ chối trở về Thẩm gia ăn cơm."
Xung quanh bỗng im lặng.
Chỉ có giọng nói nhẹ nhàng, nhưng rất kiên quyết của Tống Dịch Nhiên mới rõ ràng như vậy.
“ Là lỗi của tôi, đều do tôi quá thích cô ấy.”
11.
Sau đó xảy ra chuyện gì tôi cũng không nhớ rõ, nhưng tôi mơ hồ nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh và ánh mắt ghen tị của Thẩm Như Dao.
Tôi và Tống Dịch Nhiên được Tống lão gia tử gọi vào phòng nói chuyện một lúc, Tống lão gia tử trong lời đồn là một người mạnh mẽ uy nghiêm , nhưng bây giờ lại đối với tôi lại thân thiết.
"Bây giờ Tống gia là nhà của con, con không cần phải bị bó buộc trong ngôi nhà của chính mình "
Không hiểu sao mắt tôi nóng lên.
"Cám ơn ông nội."
Thấy hai ông cháu còn điều muốn nói, tôi liền đi ra ngoài trước.
Tôi ăn một miếng bánh ngọt, nhưng không ngon lắm, mọi chuyện vừa xảy ra cứ hiện lại trong đầu tôi.
Mặc dù tôi biết rằng những gì Tống Dịch Nhiên nói là để cứu tôi khỏi vòng vây, nhưng ... mỗi lời nói luôn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khiến trái tim tôi không thể kiểm soát được run lên.
Tôi lấy một miếng tiramisu khác, trước đó Tống Dịch Nhiên đã nói rằng anh ấy thích món tráng miệng này, đợi chút nữa tôi sẽ đưa cho anh ấy.
Không ngờ vừa quay người lại, lại đụng phải một người quen - Đoạn Hằng.
"Thất Thất."
Lâu ngày không gặp, hình như hắn gầy đi rất nhiều, trông rất tiều tuỵ.
Tôi gật đầu chào hỏi, định đi ngang qua, không ngờ lại bị hắn chặn lại.
"Em...Em dạo này có ổn không?"
Tôi nhìn mình một vòng từ trên xuống dưới, chẳng lẽ hôm nay tôi không đủ nổi bật sao ? Có thể làm cho hắn hỏi ra loại câu hỏi vô nghĩa này ?
“Có việc gì không?” Tôi có chút không kiên nhẫn, “Em còn phải đưa đồ ăn cho Dịch Nhiên .”
Đoạn Hằng vẻ mặt buồn bã, “Ở trước mặt anh, em không cần làm như vậy.”
???
Người này có chuyện gì vậy?
Hắn đang đắm chìm ở thế giới của chính mình, thấp giọng lẩm bẩm.
“Anh biết em trách anh trong khoảng thời gian này đối với em không đủ quan tâm, chính là Thất Thất, anh cũng không có biện pháp khác! Anh không thể đoạt được thứ mình muốn nếu không có sự ủng hộ của Thẩm gia , người anh thích chính là em, không phải Thẩm Như Dao, nhưng cô ta mới là con gái của Thẩm gia , anh, anh..."
Hắn tiến lên một bước, lúc này tôi mới ngửi được trên người hắn có mùi rượu.
“Chờ anh! Chỉ cần anh nắm được Đoạn gia trong tay, anh lập tức chia tay với Thẩm Như Dao !”
… Thật là ngoài sức tưởng tượng
“ Dừng lại. Đoạn Hằng,bây giờ anh không tỉnh táo . Nhưng em hiện tại sống rất tốt, không hy vọng bất luận ai tới quấy rầy. Em còn có việc, đi trước.” Nói xong tôi liền đi, không nghĩ tới hắn lại nắm lấy cổ tay tôi.
“Thất Thất!” Hắn dùng sức nắm tay tôi , trong mắt mang có vài phần oán hận, “Cùng một người mù ở bên nhau, làm sao có thể hạnh phúc chứ !”
Lòng tôi lập tức bừng lên lửa giận , đang định giơ tay tát cho hắn một cái chợt nghe phía sau có tiếng động.
“Thất Thất?”
Tôi theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn đến Tống Dịch Nhiên mới vừa đẩy cửa đi ra, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn phía bên này.
Ai da, thục nữ , phải thục nữ, anh ấy biết tôi bạo lực thì không tốt lắm đâu.
Tôi vội vàng tránh khỏi Đoạn Hằng, không thèm quay đầu lại mà chạy về phía Tống Dịch Nhiên.
Khi đến gần, tôi phát hiện áp suất không khí xung quanh anh ấy hơi thấp, mặc dù vẻ mặt anh ấy vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được—anh ấy không vui.
"Anh nói chuyện với ông nội xong chưa?"
Chẳng lẽ cuộc nói chuyện với Tống lão gia tử không suôn sẻ?
Có vẻ như không phải... Vừa rồi khi tôi đi ra ngoài, bầu không khí giữa hai ông cháu rất hòa thuận.
Nhưng đây rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi những câu hỏi này.
Tôi đưa tay ra, mới nhớ tới vừa rồi Đoạn Hằng ngắt lời tôi, tôi quên mất món tráng miệng, để đỡ xấu hổ, tôi chỉ có thể nắm tay anh ấy.
“Vậy chúng ta về nhà nhé?”
12.
Đêm nay thật sự là nhiều drama quá, nếu ở lại thêm chút nữa, ai biết sẽ phát sinh chuyện tồi tệ gì.
Những trò hề của Thẩm gia và Đoạn Hằng tôi cũng lười xem, chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Hơn nữa, những người đó cứ nhìn Tống Dịch Nhiên, điều đó cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tống Dịch Nhiên kinh ngạc chớp mắt một cái , khí lạnh quanh thân anh ấy dường như tan biến.
"Được."
Anh trả lời tôi, vẫn bộ dáng ngoan ngoãn, dịu dàng và nhẹ nhàng.
"Thất Thất!"
Đoạn Hằng dường như muốn chạy lại đây, nhưng xung quanh có rất nhiều người, Thẩm Như Dao không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh hắn cười cười, hắn lại bận đối phó với cô ta.
Chỉ trong vài giây, vẻ mặt của hắn ta thay đổi rất nhanh, hắn thì thầm gì đó với Thẩm Như Dao, đôi mắt anh ta tập trung, vẻ mặt thì đầy cưng chiều.
Hai người này đứng chung với nhau, ai không khen trời sinh một cặp?
Thực sự là rất xứng đôi, rất xứng đôi.
...
Vừa lên xe, tôi không nhịn được lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tưởng Uyển, kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra tối nay.
Tuy tôi cũng ở trong miếng dưa này nhưng cũng phải công nhận là dưa này ngon thật.
Không ăn dưa này là quá thiệt thòi !
Ai ngờ tôi lại nhận được một tin nhắn WeChat khác của Đoạn Hằng: "Thất Thất, tỉnh lại đi, Tống Dịch Nhiên không cho em được gì."
Tôi không nhịn được mà chế nhạo: “Ít nhất nửa tiếng trước, anh ấy đã bảo vệ tôi. Đoạn Hằng, anh có tư cách gì mà nói như vậy?”
Khi tất cả mọi người đang nhắm vào tôi, chỉ có một người đứng về phía tôi.
Đó là Tống Dịch Nhiên
Khi đó, Đoạn Hằng trốn trong một góc, thậm chí còn không dám ló mặt ra.
Tôi xin phép cười nhếch mép một cái.....
Lời này chọc giận Đoạn Hằng, hắn xấu hổ mà nổi giận: "Chỉ là một tên mù ! Em cho rằng hắn có thể tranh giành với ai!?"
"Anh ấy không tranh cũng có thể thắng anh một cách tuyệt đối."
Sau khi gửi đi câu này, tôi dứt khoát kéo Đoạn Hằng vào danh sách đen, nghiêng đầu nhìn Tống Diệc Nhiên, người vẫn im lặng từ khi lên xe, tự nhiên tôi cảm thấy có chút nghẹn ngào.
Mọi chuyện xảy ra tối nay khiến tôi hiểu rõ ràng rằng Tống Dịch Nhiên đã phải đối mặt với ác ý khủng khiếp như thế nào trong những năm qua kể từ sau tai nạn đó.
Anh ấy chỉ có một mình... làm thế nào mà anh ấy có thể chống đỡ được?
Tống Dịch Nhiên hỏi: "Nói xong rồi ?"
Hả????
Lúc tôi đánh chữ có phát ra âm thanh nhưng tôi không ngờ rằng anh ấy còn chú ý đến điều này.
"Vẫn chưa xong." Tưởng Uyển vẫn đang phát biểu ý kiến của mình về sự việc tối nay.
Người phụ nữ này thực sự nói rất nhiều.
Tống Dịch Nhiên gật đầu và lại im lặng.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng hỏi:
"Em thích hắn nhiều như vậy sao? "
? ? ?
Đây là đang nói cái điều vô nghĩa gì vậy ? ? ?
Bình luận facebook