-
Chương 2
4.
Một giọng nữ dịu dàng truyền đến:
" Mấy người không được nói như vậy, chị Thất Thất sẽ không vui."
Tôi đưa mắt nhìn theo, thấy người nói chuyện là Thẩm Như Dao.
Cô ta mặc chiếc váy cao cấp mới nhất, chiếc lắc kim cương lấp lánh được đeo trên tay, ngồi đó như tiểu công chúa được mọi người vây quanh.
Mấy nữ sinh vây quanh cô ta với khuôn mặt giận dữ.
"Như Dao, cậu thật tốt quá đó! Cô ta đã cướp đi 20 năm hạnh phúc của cậu! "
" Đúng vậy ! Cô ta vốn dĩ là đồ giả , cậu còn sợ bị người ta nói sao? "
" Ha ha, Như Dao, chẳng lẽ cậu đã quên cô trước kia là như thế nào bắt nạt cậu ? Cậu vì người ta nói chuyện, người ta chưa chắc sẽ cảm ơn cậu đâu!"
Không sai, Thẩm Như Dao với tôi học cùng chuyên ngành.
Lúc còn là sinh viên năm nhất , cố vấn yêu cầu chúng tôi biểu diễn một tiết mục, tôi vốn dĩ không có hứng thú, cố vấn liền yêu cầu tôi múa một mình khi biết thân phận của tôi.
Tôi không chịu được nên đã đồng ý.
Nhưng sau đó tôi mới biết được, khi đó Thẩm Như Dao cũng đăng ký tiết mục đơn ca, sau khi tôi đồng ý , bọn họ liền đem tiết mục của cô ta loại bỏ.
Chuyện này không biết như thế nào được lan truyền, chờ thời điểm tôi biết đến , phiên bản câu chuyện đã biến thành là tôi không quen nhìn Thẩm Như Dao , cố ý lấy gia thế áp cô ta , ở trên bữa tiệc giành lấy nổi bật của cô ta.
Tôi....
Tôi thật sự không biết giải thích như thế nào về lời đồn đó.
Thực ra tôi không thân với Thẩm Như Dao, lần đầu tiên tôi chú ý đến cô ta là vì cô ta trông hơi giống mẹ nuôi của tôi, khi anh trai đến trường thăm tôi trong lúc vô tình nhìn thấy cô ta nên sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng tất cả những điều này tôi không hề hay biết, một ngày nọ khi tôi về nhà thì nhận được thông báo rằng họ đã làm xét nghiệm quan hệ cha con với Thẩm Như Dao và cô ta là con gái ruột của họ.
Ở trong mắt người khác, cái này gọi là phong thủy luân hồi(1)!
Tôi đi thẳng vào lớp, chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống, cả lớp học rộng lớn nhanh chóng chìm vào im lặng.
Đây là lần xuất hiện đầu tiên sau khi tôi và Tống Dịch Nhiên "kết hôn", rất nhiều người đang chờ xem tôi bị chê cười.
Những người đó trông có vẻ xấu hổ, nhưng Thẩm Như Dao nhìn thấy tôi thì mỉm cười và nhẹ nhàng nói.
"Chị Thất Thất,sau giờ học chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé?"
Hẹn tôi đi mua sắm?
"Xin lỗi, tôi có thể không có thời gian."
Thẩm Như Dao "À" một tiếng, "Mua quà tặng cho anh trai, chị Thất Thất, đã mua chưa?"
Tôi sửng sốt, "Quà gì?"
Thẩm Như Dao lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tối nay anh trai về nhà, nói muốn cả nhà cùng nhau ăn cơm, không phải anh trai nói cho chị sao?”
Cô ta có vẻ hơi xấu hổ,“Em nghĩ anh ấy đi công tác vất vả nên định mua cho anh ấy một món quà nhỏ, nhưng em mới về nhà, không biết anh ấy thích gì nên thôi. Nghĩ tới đi hỏi chị Thất Thất một chút..."
Tôi thực sự không biết việc này.
Cả nhà hẹn nhau ăn tối, tôi là người ngoài, lấy tư cách gì mà tham gia?
5.
" Tôi đã có hẹn trước rồi." Tôi nói
Thẩm Như Dao gật đầu, như chỉ là đơn thuần mà tò mò hỏi:" Là có hẹn cùng anh rể sao?"
Tôi phản ứng chậm bởi hai tiếng " Anh rể" của cô ta , sững sờ trong chốc lát tôi chợt nhận ra cô ta đang ám chỉ Tống Dịch Nhiên.
Những người đứng bên cạnh khẽ cười, nháy mắt trêu chọc, thiếu điều chưa nói, " Cùng người mù mà hẹn hò cái gì?"
Tôi nhẹ nhàng gật đầu:" Đúng vậy, Tống lão gia(2) vẫn luôn nhớ hắn, vẫn luôn muốn hắn trở về nhà chính Tống gia."
Nụ cười trên mặt Thẩm Như Dao cứng đờ.
Tống lão gia có 2 trai 1 gái, cha của Tống Dịch Nhiên là anh cả, nhưng ông đột ngột qua đời vào 13 năm trước vì cơn đau tim, mẹ của Tống Dịch Nhiên vì quá đau buồn, không lâu sau đó cũng rời đi.
Tống lão gia luôn yêu thương đứa cháu trai do chính tay mình nuôi nấng, sau khi Tống Dịch Nhiên gặp tai nạn , Tống lão gia không có từ bỏ hắn ngược lại càng thêm cưng chiều hắn hơn trước.
Mặc kệ người ngoài có nói bao nhiêu lời khó nghe , ở trước mặt Tống lão gia cũng phải nể mặt.
Thẩm gia không thể so sánh được với Tống gia.
....
Lúc ăn tối, Tống Dịch Nhiên đột nhiên hỏi:" Hôm nay ở trường không vui sao?"
Hả???
Tôi ngẩng đầu lên :" Không có mà, tại sao anh lại hỏi như vậy?"
Chẳng lẽ là vì tôi nhăn mặt sao? Nhưng cũng không đúng, người đàn ông này không nhìn thấy....
" Em về nhà được một lúc, nhưng... không nói gì." Tống Dịch Nhiên suy nghĩ từng câu chữ.
Tôi... Cạn lời.
Tôi chỉ cảm thấy căn nhà này quá vắng vẻ, lúc nãy ở cạnh hắn, để hiểu nhau hơn nên tôi nói hơi nhiều, không nghĩ tới hắn có sức quan sát nhạy bén như vậy.
Có lẽ không nhìn thấy nên các giác quan khác nhạy bén hơn chăng?
" Không có gì đâu." Tôi không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn đó với hắn nên chuyển chủ đề nói chuyện :" Em đang nghĩ đến tiệc mừng thọ của ông nội, không biết nên chọn quà mừng thọ như thế nào mới được."
Tống Dịch Nhiên đã dọn khỏi nhà chính Tống gia đã lâu rồi, cũng có thể là vì mắt của hắn, rất ít khi trở về, lần này Tống lão gia mượn lý do mừng thọ để hắn trở về gặp một lần.
Hơn nữa, tôi và Tống Dịch Nhiên cũng được coi là " mới cưới" , xác thật nên cùng nhau trở về một chuyến.
Tống Dịch Nhiên cong môi cười, " Ông rất thích em, em tặng cái gì ông đều thích."
Tôi nhịn không được cong môi.
" Đâu phải do thích em , rõ ràng là bởi vì anh. Nếu em không phải vợ của anh, ông làm sao thích em ...."
Nói được một nửa, tôi ngậm miệng lại, nội tâm lại đang điên cuồng gào thét.
Thẩm Thất Thất!
Mày đang nói bậy cái gì vậy chứ...!
Tống Dịch Nhiên cũng không nghĩ tới tôi lại thẳng thắn như vậy, tai hắn nhanh chóng đỏ bừng.
Hắn chưa kịp phản ứng thì tôi đã chạy vội về phòng.
Hôm nay tôi thật sự bị lời nói của Thẩm Như Dao kích thích, đến mức không tự chủ được mà lại nói những lời như vậy với Tống Dịch Nhiên!
Tôi quyết định đi tắm để bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng mình đã quên lấy quần áo để thay...
Một vạn lần không nói nên lời !!!
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quấn khăn tắm vào người, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng mở cửa, định chạy nhanh về phòng ngủ thay quần áo.
Ai ngờ vừa mở cửa liền đụng phải Tống Dịch Nhiên!
6.
“Thất Thất?”
Tống Dịch Nhiên dường như đang muốn đi vào phòng ngủ, nghe được động tĩnh liền “ nhìn” qua đây.
Tuy rằng biết hắn nhìn không thấy, nhưng tôi vẫn đỏ mặt khi đôi mắt nâu nhạt xinh đẹp ấy nhìn sang.
“Anh anh anh đi đường như thế nào mà không có tiếng động?!” Tôi vừa thẹn vừa bực, nói chuyện đều nói lắp.
Tống Dịch Nhiên có chút ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích:
“Anh đi được nửa đường thì nghe được điện thoại di động của em trong phòng khách vang lên , sợ có cái gì việc gấp, liền muốn đưa cho em...”
Hắn dừng một chút, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:
“Nhưng mà em ở phòng tắm, anh liền nói chờ một chút……”
Quả nhiên, hắn đang cầm điện thoại di động của tôi trên tay, hắn đứng đó với vẻ mặt hoang mang và nghe lời vô cùng.
Tôi liền mềm lòng ngay lập tức.
Chuyện này cũng không thể trách hắn, dù sao cũng là do tôi sơ suất mà thôi.
Cuối cùng, tôi còn hung (3)... Tôi thực sự không phải là con người!
"Vậy em cám ơn."
Tôi liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ bên cạnh, có chút bối rối.
Nếu tôi vào thay quần áo trước rồi mới đi ra, Tống Dịch Nhiên nhất định sẽ cảm thấy có gì đó không đúng!
Không có cách nào, chỉ có thể cắn răng tiến lên nhận điện thoại.
Đầu ngón tay đụng vào nhau, ngón tay khô khốc hơi lạnh, có cảm giác tê dại khó hiểu.
Tôi cầm điện thoại nhưng không thèm nhìn, đang định lui vào phòng ngủ.
Tôi vừa quay người, Tống Y Nhiên đột nhiên hỏi: "Em... đổi sữa tắm sao?"
Hả?
Tôi lúc này mới nhớ khi tôi chuyển đến đây, tôi không mang theo bất cứ thứ gì ngoại trừ một số quần áo.
Đó là những thứ của nhà họ Thẩm, không phải của tôi.
Sau khi đến đây, tôi đã mượn sữa tắm của Tống Dịch Nhiên, hôm nay tôi mới chuyển sang loại tôi mới mua.
Người đàn ông này... có mũi chó sao ?
"Đúng vậy. Em để lại sữa tắm của anh vào chỗ cũ rồi." Tôi nói.
Tống Dịch Nhiên hỏi: “Hương đào hả?”
"Cũng không phải hương đào " Tôi không nhịn được cười, "Là bạch đào và hoa anh đào."
Anh gật đầu, cái hiểu cái không.
Đàn ông chắc không để ý lắm chuyện này đâu, nhất là trước giờ chỉ có mình anh sống trong căn nhà này, bây giờ đột nhiên có thêm tôi, cảm thấy hơi khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Tôi bỗng nhiên muốn trêu hắn một chút, cố tình hỏi: " Anh không thích à?"
Tống Y Nhiên giật mình, muốn phủ nhận, lại cảm thấy có gì đó không đúng, mấp máy môi, nói:
"... Em thích là được."
Tôi tiến lên một bước và lắc lư trước mặt hắn, không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn và ngọt ngào.
Hắn dường như ý thức được khoảng cách gần như thế nào, có chút không nhịn được quay đầu đi, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Tôi cười trêu hắn: “Nhưng từ giờ về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau, sớm chiều ở chung nếu anh không thích thì em đổi”.
Vốn dĩ chỉ là một trò đùa, nhưng giây tiếp theo, tôi đã thấy yết hầu của anh ấy chuyển động.
Người đàn ông này vốn là đẹp trai tuấn tú, khuôn mặt nhẵn nhụi hoàn mỹ, bây giờ đang mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, xương quai xanh hơi lộ ra, chiếc cổ mảnh khảnh hơi ngửa ra sau, yết hầu di chuyển lên xuống, có cảm giác thật cấm dục nhưng lại gợi cảm không thể tả.
Sau khi tôi nhận ra điều đó, tim tôi đập nhanh gấp đôi.
Tạo nghiệt rồi!!!
Rõ ràng quần áo không chỉnh tề là tôi, tại sao mặt đỏ tim đập nhanh cũng là tôi vậy !
________________________________
(1) phong thủy luân hồi: theo tui tìm hiểu được nó
có nghĩa là mọi việc đều có sự thay đổi
(2) lão gia: đây là từ Hán - Nôm , đây là tiếng gọi hay chỉ người già, cả; tiếng chỉ người cha của người đang nói chuyện với mình.
(3)hung: hung dữ