-
Chương 3
7.
Cũng may lúc này di động lại reo thêm một lần, cứu tôi khỏi tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này.
Ta không hề nghĩ ngợi liền bắt máy : “ Xin chào?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng rống của Tưởng Uyển: “ Nhà họ Thẩm bị sao vậy!? Hôm nay cả nhà họp mặt, mà không ai gọi cho cậu!?”
Cô nàng này một tiếng rống uy lực quá lớn, tôi nhất thời chưa tỉnh táo lại, nghĩ đến bên cạnh còn đứng Tống Dịch Nhiên, xấu hổ không thôi, vội vàng bưng kín ống nghe, ngượng ngùng nói với Tống Dịch Nhiên: “ Bạn thân của em gọi điện thoại tới.”
Tống Dịch Nhiên không trả lời câu này, chỉ là hơi hơi nhíu mày.
Nhưng tôi cũng không rảnh lo hắn, vội vàng vào phòng, mới nhẹ giọng nói: “ Bà cô của tôi ơi! Lửa giận của cậu ở đâu tới vậy?”
Tưởng Uyển quả thực sắp tức chết rồi: “ Vòng bạn bè của Thẩm Như Dao ! Cô ta đăng một tấm ảnh gia đình! Người Thẩm gia đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình cậu ! Đây không phải cố ý thì là gì!?”
Tôi bấm mở WeChat, tìm được vòng bạn bè mà Thẩm Như Dao mới đăng cách đây không lâu, cả nhà trong ảnh đang ngồi quây quần bên bàn ăn, mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
“ Tớ vốn dĩ không phải người nhà họ Thẩm."Tôi đã nói.
"Thẩm Thất Thất! Thẩm Như Dao đang chọc tức cậu, đẩy cậu ra khỏi Thẩm gia, cậu không thấy sao!? Tại sao cậu không hề có một chút cảm giác nào vậy!?"
Tôi dựa vào cửa, có chút buồn cười.
Tôi không biết nên cười người khác hay chính mình.
" Tớ chưa từng là người của Thẩm gia, làm sao có thể bị đẩy ra ? Thẩm Như Dao là nữ nhi thật sự của Thẩm gia, còn tớ. . . . . ."
Ngoài cửa có tiếng bước chân có quy luật, hình như Tống Dịch Nhiên đã về phòng.
Lòng tôi bỗng như được một cái gì đó xoa nhẹ, làm sự buồn bực kia tan biến.
Nghĩ đến đôi mắt trong veo màu nâu nhạt ấy, khóe miệng tôi khẽ cong.
"Bây giờ, tớ đã làm bà Tống."
Tưởng Uyên im lặng một lúc lâu:
"... Tớ mẹ nó thực sự lo lắng, tớ cư nhiên lo lắng cho kẻ háo sắc sẽ buồn ??? Cúp máy! Để cậu không chậm trễ việc trầm mê trong sắc đẹp đâu! "
Tôi:"……"
Tôi còn không có cơ hội để trầm mê đâu nha!
...
Tôi không phải xem không biết Thẩm Như Dao nhắm vào tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Có nhiều chuyện tôi đã nhìn rõ từ lâu, không thuộc về tôi, không nên hy vọng xa vời, cũng đừng hy vọng.
Cô ta trong tối ngoài sáng đâm sau lưng tôi, nhưng tôi không quan tâm, cô ta giống như đang đánh vào bông vậy, chính mình cũng khó chịu.
Nháy mắt đã tới ngày mừng thọ của Tống lão gia tử, cha nuôi sáng sớm liền gọi điện thoại cho tôi.
“Thất Thất, hôm nay con cùng Tống Dịch Nhiên cùng nhau trở về, ở trước mặt Tống lão gia tử, phải thể hiện cho tốt!”
Tôi đột nhiên cảm thấy phiền chán trong lòng, trả lời hai câu cho có lệ liền cúp máy .
“Thất thất, chúng ta đi thôi.”
Ta quay đầu lại, liền nhìn đến Tống Dịch Nhiên đã chuẩn bị xong, ngoan ngoãn chờ tôi
Tôi đi tới, thấy cổ áo sơ mi của hắn chưa sửa lại, liền giơ tay giúp hắn sửa sang lại một chút.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tống lão gia tử , tổ chức rất long trọng, khách cũng rất nhiều, nếu như hắn quần áo không chỉnh tề mà xuất hiện, nhất định sẽ bị người ta chê cười sau lưng.
Tống Dịch Nhiên không nghĩ tới tôi đột nhiên duỗi tay, theo bản năng nghiêng đầu, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của tôi.
Tôi dừng lại một chút, nhịn không được nhỏ giọng nói với hắn: “Đừng lộn xộn.”
Hắn cũng đột nhiên ý thức được cái gì, bên tai ửng đỏ mà đứng ở chỗ kia.
Chú Minh đặc biệt đến đón chúng tôi ở một bên tươi cười mà nói: “Thiếu phu nhân cùng thiếu gia cảm tình thật tốt a!”
Tôi ho nhẹ một tiếng, tận lực làm chính mình biểu hiện đến bình tĩnh, trong lòng đã điên cuồng hò hét.
Ai biết tại sao tôi lại đưa tay ra một cách tự nhiên như vậy ahhhhhhhh! Đây là một hiểu lầm lớn!
Tôi thật sự không có mơ ước người nam nhân này đâu?
Tôi lui ra phía sau nửa bước, cùng hắn sóng vai.
“Đi thôi!”
8.
Thời điểm đến Tống gia, khách khứa đã đến đầy đủ , mười phần náo nhiệt.
Mới vừa đi vào, liền có nhiều ánh mắt nhìn tới.
" Dịch Nhiên tới rồi? "
Một người đàn ông trung niên đi tới, trên mặt mang theo tươi cười.
“Hiện tại muốn gặp mặt cháu thật không dễ dàng, lão gia tử chính là đợi cháu đã lâu!”
Lời này nhìn như là nói Tống Dịch Nhiên được Tống lão gia tử nuông chiều kỳ thật là trách cứ hắn cậy sủng mà kiêu.
Một người phụ nữ trẻ tầm 30 tuổi đi lại đây trêu chọc:
“Anh Hai, lời này cũng không thể nói như vậy, Dịch Nhiên không phải không thuận tiện sao? Ai cũng biết đứa nhỏ này từ nhỏ liền hiếu thuận.”
Chậc, vị này nói còn khó nghe hơn, thiếu điều muốn chỉ vào Tống Dịch Nhiên nói bây giờ đã là người mù, còn có thể làm cái gì?
Tống Dịch Nhiên trên mặt rất bình tĩnh, không biết là không thèm để ý, hay là nghe nhiều thành quen.
“ Chú hai, cô ba.”
Thì ra là hai người này.
Tôi nhanh chóng liếc mắt đánh giá bọn họ một cái.
Tống lão gia tử thương yêu nhất là con trai cả, ngay từ đầu cũng là tính toán đem Tống gia giao cho con cả.
Ai biết sau này người kia xảy ra ngoài ý muốn, vị trí người thừa kế này, lại biến thành cuộc chiến giữa hai người còn lại.
Mấy năm nay hai người Tống gia này tranh đấu gay gắt, nhưng theo Tống Dịch Nhiên dần lớn lên, bày ra thiên phú kinh doanh xuất sắc , Tống lão gia tử liền động tâm tư muốn cho Tống Dịch Nhiên cầm quyền.
Nếu không phải Tống Dịch Nhiên sau khi gặp vụ tai nạn xe cộ kia, bị thương đôi mắt, hiện giờ Tống gia, nên là hắn làm chủ mà không phải giống hiện tại, bị chế giễu trước mặt mọi người như vậy.
Ta cố nén cảm xúc, cũng gọi một tiếng, " Chú hai, cô ba.”
Hai người kia giống như lúc này mới chú ý tới tôi, trên dưới đánh giá tôi hai vòng, như là đang xem một kiện hàng hóa, lộ ra hiểu rõ thần sắc.
"Cô chính là Thẩm Thất Thất?”
Thẩm gia so ra kém Tống gia, mà tôi thậm chí còn không phải con gái Thẩm gia, nếu không phải Tống Dịch Nhiên, tôi sợ là không có tư cách đứng ở đây.
Tống Dịch Nhiên thực hiển nhiên không muốn đối phó với hai người họ , “ Lần trước ông nội luôn nói muốn nhìn thấy Thất Thất, nên cháu đưa cô ấy qua đó trước.”
Nói xong, hắn lại hướng tôi cười một cái.
“Đợi chút nữa ông nội thấy em nhất định sẽ rất vui.”
Sắc mặt hai người đối diện lập tức cứng đờ.
Liền tính bọn họ không quen nhìn Tống Dịch Nhiên, có Tống lão gia tử ở đây, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng.
Tôi cùng Tống Dịch Nhiên đi vào bên trong, vừa mới quay người qua bàn rượu , liền nghe được bên cạnh truyền đến vài tiếng nói chuyện chói tai.
"Không ngờ Thẩm Thất Thất lại rất xinh đẹp đó nha?"
"Ui , xinh đẹp thì có ích gì? Chỉ là một đứa con gái nuôi dựa dẫm vào người khác mà thôi! Nếu không phải xinh đẹp, cô ta đã không bị nhà họ Thẩm đưa tới để lấy lòng Tống Dịch Nhiên bị mù đó."
"Cậu còn nói Tống Dịch Nhiên bị mù! Thẩm Thất Thất này có đẹp đến đâu, nhìn không thấy thì chẳng phải là mù rồi sao?"
"Ha ha! Đúng vậy!"
Một đám người cười lớn.
Tôi nhíu mày nhìn, đúng là một đám nhà giàu ăn chơi.
Đám người này không có bản lĩnh gì, nhưng họ giỏi nói xấu sau lưng người khác như những bà cô đang tám chuyện trong làng.
Lông mi của Tống Dịch Nhiên hơi rũ xuống, sắc mặt tái nhợt.
Tôi thật vất vả mới đè nén sự tức giận ,"Phụt " đột nhiên bùng lên.
Tống Dịch Nhiên trước kia là con cưng của trời,nổi bật vô cùng , những người này ai có thể so sánh với hắn?
Chẳng qua là xảy ra việc ngoài ý muốn, những người này lại nghĩ rằng họ mạnh hơn hắn?
Mặt mũi bọn họ để ở đâu vậy!
Tôi giơ chân định đi qua đó, Tống Dịch Nhiên dường như đoán được tôi muốn làm gì, nắm lấy cổ tay tôi.
“Không đáng.” Hắn nói nhỏ rồi lắc đầu.
Hắn nói không đáng là không đáng thật hả?
Tôi vùng ra khỏi tay hắn l, tiến lên vài bước, cười hỏi:
"Mọi người đang nói cái gì ở đây vậy? Tôi và Dịch Nhiên cũng muốn nghe một chút?"
9.
Đám người này đột nhiên im bặt, nhìn đến tôi cùng Tống Dịch Nhiên, vẻ mặt đầy xấu hổ - dù sao đây vẫn là địa bàn của Tống gia
Nụ cười của tôi vẫn không thay đổi: “Xem các người trò chuyện đến vui vẻ như vậy, tôi cũng khá tò mò, một người vui không bằng mọi người cùng vui. Đợi chút nữa thấy ông nội, tôi sẽ nói lại với ông, làm cho ông cũng vui vẻ hơn .”
Những người sắc mặt tức khắc thay đổi.
Những lời nói ban nãy nếu đến tai Tống lão gia tử, chỉ sợ bọn họ đều sẽ không có ngày lành tháng tốt.
Trong đó một người đàn ông trẻ tuổi, cười cười nói, “Không có gì, chỉ là một vài việc nhỏ, không đáng để nhắc tới.”
Tôi chớp chớp mắt: “ Nhưng mà tôi lại muốn nghe thì sao.”
Người đàn ông kia cau mày, thấp giọng cảnh cáo: “Thẩm Thất Thất, cô đừng có xen vào việc của người khác, Tống Dịch Nhiên đáng giá như vậy sao?”
Ái chà...
Tôi nhịn không được nhướng mày rồi cười.
“ Tôi bảo vệ chồng tôi, như thế nào lại thành xen vào việc của người khác vậy?”
Người kia nghẹn lời.
Tôi nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói:
“ Hơn nữa, vợ chồng tôi là trời sinh một cặp, đâu đến lượt người khác nói chuyện thay chứ!”
Bọn họ ngay từ đầu đã không thể hiện sự tôn trọng, tôi cũng không cần nể nang ai.
Trong đó có một người thẹn quá hoá giận, nhịn không được mắng:
“ Chỉ là đứa con nuôi không có giá trị , chú ý đến thân phận của mình chút đi! Thẩm Thất Thất, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết, mấy ngày hôm trước nhà họ Thẩm họp mặt không gọi cho cô , cô cho rằng cô là ai? Tin đồn đã lan truyền ra bên ngoài ! Thẩm gia đã sớm không cần cô!”
Không chờ tôi phản bác, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Tống Dịch Nhiên.
" Cậu nói cái gì?”
Tôi quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện khí thế của Tống Dịch Nhiên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hắn đứng đó, vẻ mặt có chút u ám, nhìn vào sẽ khiến người khác sinh ra sợ hãi.
Điều này hoàn toàn khác với Tống Dịch Nhiên dịu dàng và ngoan ngoãn trong ấn tượng của tôi.
Những người gây chuyện dường như cũng bị thứ gì đó bóp cổ , họ không thể nói thêm những lời thậm tệ nào nữa.
Lúc này, một giọng nói ôn nhu đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
"Chị Thất Thất, chị vẫn trách em về chuyện ngày đó sao?"
Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy Thẩm Như Dao đang đứng cách đó không xa, đang ôm cánh tay của mẹ nuôi tôi.
Hai mẹ con thật sự rất giống nhau, đặc biệt là sau khi ăn mặc chỉnh tề đứng cùng nhau như thế này, nhìn thoáng qua có thể thấy được gen của họ rất mạnh.
Từ nhỏ tôi đã không giống bố mẹ nuôi cho lắm, nhưng lúc đó ai cũng khen tôi biết kết hợp ưu điểm, trò giỏi hơn thầy.
Mà bây giờ, lời nói của bọn họ liền trở thành - Thẩm Thất Thất thực sự không phải người nhà Thẩm, Thẩm Như Dao mới là con gái ruột của bọn họ.
Thẩm Trạch Vân trên mặt lộ ra vẻ áy náy, “ Thất Thất, ngày đó anh anh về quá vội, anh nhất thời quên nói với em, chuyện này không liên quan gì đến Như Dao, em đừng giận em ấy.”
Tôi bật cười.
20 năm tôi ở Thẩm gia không bằng Thẩm Như Dao mới về nhà một tháng.
Cha nuôi cũng cau mày, vẻ mặt tràn đầy không đồng tình, trách cứ nói:
"Đây là trường gì! Con có thể làm loạn sao? Con nên lý trí hơn một chút ! Mau xin lỗi đi!"
Tôi gần như nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm.
"Ba muốn con xin lỗi bọn họ?"
Mẹ nuôi ra mặt khuyên nhủ: "Thất Thất, bây giờ không phải lúc con cố chấp, mọi người đang nhìn đấy, con cứ cúi đầu đi là được."
Tôi lặng lẽ những người đối diện, những người tôi quen thuộc nhất, nhưng vào lúc này, họ lại thật xa lạ.
Không biết cảm giác như thế nào, lồng ngực như bị một tảng đá nặng đè lên, rõ ràng là mùa hè khô nóng mà chân tay tôi lại lạnh toát.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến trái tim tôi.
Một giọng nói trầm thấp trong trẻo vang lên bên tai, từng chữ lọt vào tai tôi.
"Ở địa bàn của Tống gia, còn chưa tới lượt người khác chỉ trỏ con dâu Tống gia."