Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
"Đại Thiếu Gia." Tài xế bị phái tới nghênh tiếp kính cẩn lên tiếng.
Lục Duật Kiêu khẽ lên tiếng, hành lý bị bỏ vào cốp sau, anh ngồi vào ghế sau xe.
Xe hướng về phía Sơn Trang, dọc theo đường đi, quang cảnh quen thuộc của thành phố xẹt qua trước mắt, nhưng mặc dù sống ở đây gần ba mươi năm, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không tìm thấy cảm giác mình thuộc về nơi này.
Cảnh vật trước mắt xẹt qua như con thoi, cuối cùng xe lái vào Beverly Hills, thành phố Los Angeles, nơi này có danh hiệu "Khu dân cư tôn quý nhất thế giới", cũng có khu phố buôn bán sang nhất toàn cầu, lại thêm khu nhà cao cấp của phần động các minh tinh điện ảnh của Hollywood, cũng là Thánh Địa điện ảnh của toàn thế giới.
Đặc biệt là những cửa hàng danh tiếng trên đường Roddy Âu, bao gồm tất cả những thương hiệu nổi tiếng và quý giá nhất Nam California, mà mỗi một gian cửa hàng, đều có một lối kiến trúc đặc biệt. Tất cả châu báu cùng trang sức nhãn hiệu nổi tiếng đều tìm được nơi biểu diễn hoa lệ nhất ở chỗ này, mặt tiền của mỗi cửa tiệm đều được bố trí xanh vàng rực rỡ, khí phái mênh mông như của hàng mỹ thuật tạo hình.
Nhưng những thứ phồn hoa sáng chói ngoài cửa xe này, cũng vẫn không làm anh có một chút hăng hái nào như cũ.
Hành trình trở về lần này, bị anh coi thành một nhiệm vụ hạng nhất, mà không phải là về nhà.
Nơi nào có cô, càng giống như là nhà của anh.
Nghĩ đến đây, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ, mới rời khỏi nơi đó một ngày, liền bắt đầu nhớ nhung, anh chưa bao giờ biết bản thân mình cũng có lúc biến thành như vậy, tình cảm bị đè nén một khi tìm được cửa đột phá, sẽ bộc phát giống như nước lũ vậy.
Ngón tay vô tình đùa bỡn điện thoại di động, thoải mái tìm ra tên cô trong danh bạ, muốn gọi điện thoại qua, nghe giọng nói của cô một chút, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề chênh lệch múi giờ, thì nhịn xuống, thay vào đó nhắn một tin nhắn báo tin.
Cuối cùng, xe đến trước của một căn biệt thự độc lập.
Kiến trúc hùng vĩ đột nhiên đập vào mắt, cửa chính bằng đồng thau chạm khắc thủ công đá cẩm thạch, một đài phun nước caohình trụ ở giữa rõ ràng càng tăng thêm khí thế bất phàm, của chính bằng đồng thau theo xe lái vào liền tự động mở ra, theo sát đập vào mi mắt là một hình hòn non bộ hình chữ nhật.
Cùng lúc Lục Duật Kiêu bước xuống xe, quản gia cũng đã dẫn mọi người xếp thành hàng nghênh đón, nhận lấy hành lý trong tay tài xế.
"Đại Thiếu Gia, lão gia đi đánh bóng cùng một người bạn làm ăn, bọn họ tham gia là hoạt động tập thể, mấy hôm nay chỉ sợ là không kịp về ." Quản gia vừa xách theo hành lý, vừa cung kính nói.
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước, sải bước vào biệt thự, Lục Hoài Nam đi ra ngoài chơi bóng là giả, cố ý tránh mặt anh là thật. Lục Hoài Nam như vậy, là nổi giận đâu, làm cha con gần ba mươi năm, làm con trai của Lục Hoài Nam, làm sao anh không hiểu chút tình khí này của cha mình chứ.
Nhưng, anh cũng không định cúi đầu trước người cha kiêu căng kia, mà lựa chọn giả vờ như không biết thôi.
"Còn nữa, phu nhân cũng đi theo lão gia, Nhị thiếu gia hình như cũng đi theo." Quản gia ở trước khi Duật Duật Kiêu phát hiện trong nhà trống không, có chút khó xử nói rõ trước.
Nghe vậy, bước chân của Lục Duật Kiêu dừng một chút, lại không phải bởi vì những người khác không có ở đây, mà là muốn cải chính lời nói một chút, ánh mắt sắc bén của anh quét về phía quản gia, nhíu mày lạnh lùng hỏi, "Phu nhân? Ông chỉ vị phu nhân nào vậy!" Nói đến cuối, đã tỏ rõ vẻ tức giận.
"Vâng . . . . ." Quản gia hậu tri hậu giác, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mới run run rẩy rẩy sửa chữa lại nói, "Là Nhụy phu nhân."
Khuôn mặt Lục Duật Kiêu nghiêm nghị, ánh mắt xẹt qua mọi người, nhìn về phía sân nhà tĩnh mịch, nói, "Mặc dù bà không có ở đây, nhưng vị trí cùng danh hiệu của bà, không cho phép những người không liên quan kia thay thế được, cũng không có ai có thể thay thế được!"
"Dạ dạ." Quản gia biết rõ mình phạm vào đại kỵ, thuận theo thừa nhận xuống.
Phải biết, trong nhà này vẫn là có hai phu nhân, phu nhân đầu tiên của lão gia, cũng chính là mẹ của Đại thiếu gia, mặc dù đã tái hôn đến Úc, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, vợ của Đại thiếu gia mới đảm đương nổi cách xưng hô ' phu nhân ' , mà từ rất lâu trước đó, đương gia Gia chủ của nhà họ Lục là Lục Hoài Nam cũng chấp nhận tất cả điều này.
Về phần vị Nhụy phu nhân kia, đương nhiên chính là người vợ mà lão gia tái giá, vì phân biệt vị phu nhân này cùng vị phu nhân trước, người trong nhà cũng thói quen gọi bà là ' Nhụy phu nhân ', bởi vì vốn dĩ tên gọi của vị phu nhân mới này là ' Mạnh Nhụy '.
Ánh mắt đen của Lục Duật Kiêu hướng tới phiến Tulip ngoài sân vườn này, lại nói, "Tôi nhớ, cha của tôi đã từng nói qua lời tương tự." Giọng nói của anh thâm trầm, ép tới cực thấp, lại giống như đang đưa bản thân vùi sâu vào trong ký ức xa xưa. . . . . .
Năm đó, mẹ của anh cố chấp muốn có được tình yêu thuần túy kia, lại biến khéo thành vụng, bị người chui chỗ trống, vào lúc tâm thần đều mệt mỏi, bà dứt khoát rời khỏi nhà họ Lục, mà sau đó, cái người gọi là ' Mạnh Nhụy ' thay thế tiến dần từng bước, thành vợ mới của Lục Hoài Nam!
Mẹ của anh, lúc rời khỏi nhà họ Lục, chỉ để lại một mảnh đất trồng hoa Tulip, mà hàng năm, anh đều sẽ lại trồng hoa Tulip, một năm lại một năm, cho đến năm nay, anh cũng không có dũng khí trồng nữa.
Bởi vì một trận bệnh nặng, mẹ của anh, hương tiêu ngọc vẫn vào trận tuyết đầu tiên đầu mùa xuân rồi.
Mảnh vườn Tulip trước mắt này đang nở rộ, chẳng lẽ là -- Lục Hoài Nam bày mưu đặt kế.
Anh nghĩ, trong lòng cha anh, cuối cùng vẫn là có mẹ anh. Nếu như không có, làm sao Lục Hoài Nam sẽ nói ra câu nói kia chứ, Lục Hoài Nam từng nói, vợ cũ của ông, ở nhà họ Lục, ý nghĩa không thể thay thế được.
Theo lời nói của Lục Duật Kiêu rơi xuống, quản gia cũng nhớ tới một đoạn chuyện cũ, gật đầu, mang theo nhè nhẹ than thở nói: " Lão gia đã từng nói như vậy, chúng tôi cũng đều nhớ."
"Vậy thì nhớ kỹ." Anh ném xuống câu này, xoải bước đi vào trong phòng, đi được nửa đường, đột nhiên quay người lại, phân phó nói, "Lần này tôi trở về có việc, chỉ ở mấy ngày sẽ đi, không cần gọi bọn họ trở về."
Quản gia lập tức khom người đồng ý.
Người giúp việc của nhà họ Lục rất tri kỷ đúng lúc, lúc anh đi vào trong nhà, thức ăn đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tàu xe mệt nhọc, hơn nữa tâm tình không tốt, thức ăn có ngon hơn nữa cũng làm người ta khó có thể nuốt xuống, Lục Duật Kiêu chỉ ăn vài miếng cơm đơn giản, liền phân phó người giúp việc chuẩn bị nước ấm cho anh tắm, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi lên lầu, hỏi quản gia, "Gần đây Yên Nhiên vẫn nằm viện, chưa từng trở lại trong nhà?"
Quản gia gật đầu, nói, "Gần đây bệnh tình của Lâm tiểu thư lúc tốt lúc xấu, cho nên vẫn lưu lại tại bệnh viện để quan sát. Đại Thiếu Gia, ngài muốn gặp Lâm tiểu thư sao? Tôi sẽ sắp xếp cho ngài."
Nghe được tin tức bệnh tình của Lâm Yên Nhiên không quá lạc quan, chân mày người đàn ông khó thấy nhẹ chau lại một chút, "Được, tôi ngủ trước 1 chút, vậy ông hãy sắp xếp đi."
"Vâng."
Lục Duật Kiêu nghỉ xong, liền đón xe đi tới bệnh viện tư nhân nơi Lâm Yên Nhiên tiếp nhận trị liệu.
Bệnh viện tư nhân này, là Lục Hoài Nam đặc biệt sáng lập vì Lâm Yên Nhiên, có đội ngũ bác sỹ nội khoa siêu giỏi, thiết bị vật lý trị liệu tân tiến nhất, nhưng mặc dù trang bị nguồn tài nguyên tốt nhất, nhưng đối mặt với ma ốm thì vẫn là thúc thủ vô sách.
Đi tới phòng điều trị dành riêng cho Lâm Yên Nhiên, người đàn ông trầm ngâm chốc lát, mới gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói mềm mại dễ nghe, "e-in."
Lục Duật Kiêu đẩy cửa phòng ra, liền lập tức ngửi thấy một mùi thơm của hoa bách hợp, đây là mùi hương mà Lâm Yên Nhiên thích nhất.
Người giống như hoa, là cảm giác Lâm Yên Nhiên gây cho người khác, chính là một loại mát mẻ sạch sẽ rất đặc biệt, người khác đều không thể bắt chước được.
Có lẽ là bởi vì thân thể suy yếu, lúc này, cô đang dựa vào đầu giường bệnh, bên tay là mấy tờ báo, nghe được tiếng động của cửa phòng thì chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mặt của Lục Duật Kiêu, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia rất nhanh liền trở nên hưng phấn sáng rỡ, sắc mặc vốn dĩ vì suy yếu mà tái nhợt, cũng trong nháy mắt này mà trở nên đỏ thắm mấy phần.
"Minh Tuyên!" Vạn vạn không ngờ Lục Duật Kiêu sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, Lâm Yên Nhiên gặp được anh, vui vẻ khác thường, khi Lục Duật Kiêu đến gần , cô liền cẩn thận làm như vô tình đẩy tờ báo xuống gưới giường.
Lục Duật Kiêu tỉ mỉ thấy tờ báo trong tay cô rơi xuống dưới giường, muốn đi vòng qua nhặt lên giúp cô, lại bị Lâm Yên Nhiên ngăn lại.
"Không cần nhặt, không sao cả, anh cũng biết, không có ai nguyện ý ở bên một con ma ốm như em lâu một chút, em nhàn rỗi không có chuyện gì liền xem chút báo tạp chí ấy mà." Nói đến cuối, trên gương mặt yếu đuối của cô nặn ra một nụ cười chua chát .
Lục duật kiêu nhìn thấy cô như vậy, lại đau lòng cho cô một trận, đi tới bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu cô, "Đừng nói lung tung, anh chưa bao giờ gặp một con ma ốm xinh đẹp như vậy."
Cảm giác Lâm Yên Nhiên tạo cho người khác là, u buồn và ưu nhã, an tĩnh nhưng không nặng nề, nhưng cố tình một cô gái khéo léo tuyệt vời như vậy, lại phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật từ nhỏ.
Lâm Yên Nhiên gật đầu một cái, khóe môi nâng lên một đường cong, vui vẻ nói, "Em biết ngay anh sẽ an ủi em mà, anh cũng không cần lo lắng, thân thể của em đã tốt hơn nhiều, chẳng qua là bác sĩ cứ thích chuyện bé xé ra to, anh hiểu không, nếu bọn họ không thể chăm sóc tốt cho em, bọn họ sẽ phải gánh trách nhiệm ." Nói xong, cô mở to mắt nhìn anh, lại lấy gương soi gương mặt của mình, sờ lên khuôn mặt của mình trong gương, khoe mẽ nói: " Anh xem, gần đây có phải em mập lên rất nhiều hay không?"
Lục Duật Kiêu bất đắc dĩ cười, cô mập chỗ nào chứ.
Trong trí nhớ của anh, cô em gái này của anh vẫn luôn gầy như vậy, đó không phải là một loại gầy mảnh khảnh, mà là một loại cơ hình, gầy bệnh trạng, cho dù là ai nhìn, cũng sẽ sinh ra cảm giác không đành lòng cùng thương tiếc.
Nhưng cũng không đành lòng để cho cô khổ sở, anh vẫn thuận theo lời nói của cô..., nói, "Đúng vậy, chẳng qua mập chút rất tốt, đẹp hơn rồi."
Không có bất kỳ một cô gái nào, có thể chống cự lại loại khích lệ này của đàn ông, huống chi, khích lệ cô, còn là trước mặt một người đàn ông ưu tú tới cực điểm như vậy nữa!
Lâm Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô ngượng ngùng cúi đầu, "Thật sao? Sao em không cảm thấy vậy."
Cô cúi đầu, ánh mắt lại cố tính liếc về phía tờ báo dưới giường.
Những tờ báo kia, hoàn toàn không phải là ' râu ria ' như cô nói, mà là cô đặc biệt yêu cầu người giúp việc chuẩn bị cho cô , đó là báo chí trong nước, phía trên sẽ có bài viết về anh.
Các phóng viên nói không có căn cứ, nhưng cô lại thấy vô cùng bận tâm.
Trên báo nói, quan hệ của ảnh hậu Ninh Uyển và Lục Duật Kiêu không rõ ràng, còn nói Ninh Uyển có khuynh hướng gả vào Hào Môn, ngay cả bậc thầy xem tướng cũng nói, theo tướng mặt của Ninh Uyển, chỉ rõ nhất định có thể gả vào Hào Môn .
Vốn dĩ cô không tin những thứ tà môn ma đạo kia, cảm thấy cái vị sư phụ xem tướng mặt kia chính là bọn bịp bợm giang hồ, nhất định ' chuyên gia ', là nói xằng nói bậy mà thôi, là tâng bốc nâng diễn viên lên thôi. Nhưng sau này, một người bạn tình cờ quen biết nói cho cô biết, tướng mặt mặc dù khó tin, nhưng tin cũng không sao.
Cô cân nhắc lời này của bạn, âm thầm, đặc biệt sai người tìm một chuyên gia nổi tiếng hơn, để chuyên gia xem giúp tướng mặt của Ninh Uyển, chuyên gia nói cho cô biết, Ninh Uyển thật sự có tướng mặt gả vào Hào Môn, mà sau khi nhìn gương mặt của cô, cũng là lắc đầu liên tục.
Trong mấy ngày kế tiếp, cô ăn không ngon, cuối cùng vẫn làm cho người ta mời chuyên gia trở lại, thỉnh giáo gương mặt của chính mình, cuối cùng bậc thầy chỉ phê cho cô bốn chữ!
Không có kết quả càng hỏng bét so với cái này.
Cô có cơ thể Lâm Đại Ngọc, chẳng lẽ liền xứng đáng là mệnh của Đại Ngọc? !
Lục Duật Kiêu không chú ý tới động tác lén lút của cô, mà lấy nước tưới lọ hoa bách hợp ở đầu giường giúp cô, khóe miệng khẽ nhếch cười nói: " Đúng vậy, trước kia đẹp giống như những đóa hoa bách hợp này, bây giờ thì đẹp hơn cả hoa bách hợp rồi."
"Cố tình dỗ ngọt em đâu." Cô gắt giọng, rồi sau đó nhìn động tác của anh, giọng nhỏ nhẹ hỏi thăm anh, "Em nghe Bùi Dực nói, anh đầu tư mấy hạng mục, nhưng trước mắt nhìn thấy thì cũng không rất kiếm được, có phải gặp phải phiền toái gì hay không?"
Lục Duật Kiêu gật đầu, cũng không lừa gạt cô, "Giai đoạn trước không được thuận lợi, chẳng qua anh tin tưởng ánh mắt của mình, em không cần lo lắng, Bùi Dực đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại nói sự thật cho em, chờ anh trở về, nhất định phải giáo huấn cậu ấy một trận."
"Ai, anh đừng giao huấn anh ấy, anh ấy cũng là tốt tính, tính tình anh ấy chúng ta cũng biết, bình thường anh ấy thích phát một ít bực tức, có lời gì thì không thể để trong bụng được." Cô bắt lấy cánh tay anh, ngăn anh, dừng lại, lại nói, "Nếu như thật sự không được, hãy nói lời xin lỗi với bác, sau đó trở lại thôi. Em. . . . . . Em cũng nhớ anh rồi."
Cô thuận tay kéo cánh tay của anh, tựa đầu lên bả vai của anh, nói xong lời này, liền lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
"Bây giờ vẫn ổn." Ánh mắt của anh rơi lên đôi môi không có chút huyết sắc nào của cô, anh thử cẩn thận rút cánh tay mình ra khỏi khuỷu tay của cô, "Yên Nhiên, anh rót cho em chén nước, để em làm trơn môi."
Lâm Yên Nhiên theo bản năng mím môi, nhưng anh có lý do, cô lại không ngăn được anh, chỉ có thể lặng lẽ mặc cho anh rút cánh tay đi mất.
Theo hành động rút ra của anh, nơi khuỷu tay của cô, kể cả lòng của cô, cũng vắng vẻ .
Trước kia Lục Duật Kiêu, thích chơi đùa với cô, nguyện ý để cho cô ôm cổ anh, gối lên lồng ngực của anh, nhưng hôm nay -- ngay cả cánh tay, anh cũng không muốn cho cô nữa rồi !
Bởi vì trong lòng anh có người, cho nên kiêng dè sao? !
Trong khoảng thời gian ngắn, cô hoàn toàn không cách nào tiếp nhận loại thay đổi này.
Anh đưa tới nước ấm, nhưng cô lại không hề cảm nhận được một chút độ ấm nào, cách một tầng thủy tinh, tay cô vẫn đều là lạnh lẽo.
Lục Duật Kiêu đưa nước đến trong tay Lâm Yên Nhiên, lại không thấy Lâm Yên Nhiên uống chút nào, thấy cô sững sờ, hỏi cô, "Yên Nhiên, sao vậy?"
Lâm Yên Nhiên cũng ý thức được mình yên lặng quá đáng, siết chặt ly thủy tinh, nhìn về phía anh, khẽ thở dài một cái, "Nếu như mà thân thể của em tốt hơn chút thì tốt rồi, như vậy có thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh rồi, có lúc, em liền đặc biệt hận bản thân."
Nói tới thân thể của mình, Lâm Yên Nhiên có buồn bã mất mác.
Bệnh của Lâm Yên Nhiên, luôn luôn là tâm bệnh trong lòng người nhà họ Lục, bất luận ai cũng trốn tránh không được, không có cách nào bắt đầu lại được, nghe thấy Lâm Yên Nhiên thương cảm, anh không biết nên mở miệng khuyên lơn cô như thế nào.
Cô thấy anh yên lặng, nỗi bi thương trong lòng lại tăng thêm một phần, yên lặng cúi đầu, nói, "Em rất muốn vẫn luôn ở bên cạnh anh, không cần đi, có được hay không?" Lúc đang nói chuyện, tay của cô liền chuyển qua trong tầm tay anh, nắm lấy tay anh đặt ở mép giường.
Lục Duật Kiêu nghe được lời thổ lộ của cô, rõ ràng sững sờ, mặc dù giữa bọn họ cũng không liên quan, nhưng tất cả mọi người đều cho cô là vật sở hữu của anh, có lẽ cô cũng vô tri vô giác bị ảnh hưởng, vậy mà sinh ra loại tình cảm khác trên tình cảm anh em với anh.
"Yên Nhiên, thật ra thì lần này tới, anh là có việc muốn nói với em." Vô luận như thế nào, anh nhất định phải giải thích.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Lục Duật Kiêu khẽ lên tiếng, hành lý bị bỏ vào cốp sau, anh ngồi vào ghế sau xe.
Xe hướng về phía Sơn Trang, dọc theo đường đi, quang cảnh quen thuộc của thành phố xẹt qua trước mắt, nhưng mặc dù sống ở đây gần ba mươi năm, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không tìm thấy cảm giác mình thuộc về nơi này.
Cảnh vật trước mắt xẹt qua như con thoi, cuối cùng xe lái vào Beverly Hills, thành phố Los Angeles, nơi này có danh hiệu "Khu dân cư tôn quý nhất thế giới", cũng có khu phố buôn bán sang nhất toàn cầu, lại thêm khu nhà cao cấp của phần động các minh tinh điện ảnh của Hollywood, cũng là Thánh Địa điện ảnh của toàn thế giới.
Đặc biệt là những cửa hàng danh tiếng trên đường Roddy Âu, bao gồm tất cả những thương hiệu nổi tiếng và quý giá nhất Nam California, mà mỗi một gian cửa hàng, đều có một lối kiến trúc đặc biệt. Tất cả châu báu cùng trang sức nhãn hiệu nổi tiếng đều tìm được nơi biểu diễn hoa lệ nhất ở chỗ này, mặt tiền của mỗi cửa tiệm đều được bố trí xanh vàng rực rỡ, khí phái mênh mông như của hàng mỹ thuật tạo hình.
Nhưng những thứ phồn hoa sáng chói ngoài cửa xe này, cũng vẫn không làm anh có một chút hăng hái nào như cũ.
Hành trình trở về lần này, bị anh coi thành một nhiệm vụ hạng nhất, mà không phải là về nhà.
Nơi nào có cô, càng giống như là nhà của anh.
Nghĩ đến đây, người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ, mới rời khỏi nơi đó một ngày, liền bắt đầu nhớ nhung, anh chưa bao giờ biết bản thân mình cũng có lúc biến thành như vậy, tình cảm bị đè nén một khi tìm được cửa đột phá, sẽ bộc phát giống như nước lũ vậy.
Ngón tay vô tình đùa bỡn điện thoại di động, thoải mái tìm ra tên cô trong danh bạ, muốn gọi điện thoại qua, nghe giọng nói của cô một chút, nhưng vừa nghĩ đến vấn đề chênh lệch múi giờ, thì nhịn xuống, thay vào đó nhắn một tin nhắn báo tin.
Cuối cùng, xe đến trước của một căn biệt thự độc lập.
Kiến trúc hùng vĩ đột nhiên đập vào mắt, cửa chính bằng đồng thau chạm khắc thủ công đá cẩm thạch, một đài phun nước caohình trụ ở giữa rõ ràng càng tăng thêm khí thế bất phàm, của chính bằng đồng thau theo xe lái vào liền tự động mở ra, theo sát đập vào mi mắt là một hình hòn non bộ hình chữ nhật.
Cùng lúc Lục Duật Kiêu bước xuống xe, quản gia cũng đã dẫn mọi người xếp thành hàng nghênh đón, nhận lấy hành lý trong tay tài xế.
"Đại Thiếu Gia, lão gia đi đánh bóng cùng một người bạn làm ăn, bọn họ tham gia là hoạt động tập thể, mấy hôm nay chỉ sợ là không kịp về ." Quản gia vừa xách theo hành lý, vừa cung kính nói.
Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước, sải bước vào biệt thự, Lục Hoài Nam đi ra ngoài chơi bóng là giả, cố ý tránh mặt anh là thật. Lục Hoài Nam như vậy, là nổi giận đâu, làm cha con gần ba mươi năm, làm con trai của Lục Hoài Nam, làm sao anh không hiểu chút tình khí này của cha mình chứ.
Nhưng, anh cũng không định cúi đầu trước người cha kiêu căng kia, mà lựa chọn giả vờ như không biết thôi.
"Còn nữa, phu nhân cũng đi theo lão gia, Nhị thiếu gia hình như cũng đi theo." Quản gia ở trước khi Duật Duật Kiêu phát hiện trong nhà trống không, có chút khó xử nói rõ trước.
Nghe vậy, bước chân của Lục Duật Kiêu dừng một chút, lại không phải bởi vì những người khác không có ở đây, mà là muốn cải chính lời nói một chút, ánh mắt sắc bén của anh quét về phía quản gia, nhíu mày lạnh lùng hỏi, "Phu nhân? Ông chỉ vị phu nhân nào vậy!" Nói đến cuối, đã tỏ rõ vẻ tức giận.
"Vâng . . . . ." Quản gia hậu tri hậu giác, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mới run run rẩy rẩy sửa chữa lại nói, "Là Nhụy phu nhân."
Khuôn mặt Lục Duật Kiêu nghiêm nghị, ánh mắt xẹt qua mọi người, nhìn về phía sân nhà tĩnh mịch, nói, "Mặc dù bà không có ở đây, nhưng vị trí cùng danh hiệu của bà, không cho phép những người không liên quan kia thay thế được, cũng không có ai có thể thay thế được!"
"Dạ dạ." Quản gia biết rõ mình phạm vào đại kỵ, thuận theo thừa nhận xuống.
Phải biết, trong nhà này vẫn là có hai phu nhân, phu nhân đầu tiên của lão gia, cũng chính là mẹ của Đại thiếu gia, mặc dù đã tái hôn đến Úc, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, vợ của Đại thiếu gia mới đảm đương nổi cách xưng hô ' phu nhân ' , mà từ rất lâu trước đó, đương gia Gia chủ của nhà họ Lục là Lục Hoài Nam cũng chấp nhận tất cả điều này.
Về phần vị Nhụy phu nhân kia, đương nhiên chính là người vợ mà lão gia tái giá, vì phân biệt vị phu nhân này cùng vị phu nhân trước, người trong nhà cũng thói quen gọi bà là ' Nhụy phu nhân ', bởi vì vốn dĩ tên gọi của vị phu nhân mới này là ' Mạnh Nhụy '.
Ánh mắt đen của Lục Duật Kiêu hướng tới phiến Tulip ngoài sân vườn này, lại nói, "Tôi nhớ, cha của tôi đã từng nói qua lời tương tự." Giọng nói của anh thâm trầm, ép tới cực thấp, lại giống như đang đưa bản thân vùi sâu vào trong ký ức xa xưa. . . . . .
Năm đó, mẹ của anh cố chấp muốn có được tình yêu thuần túy kia, lại biến khéo thành vụng, bị người chui chỗ trống, vào lúc tâm thần đều mệt mỏi, bà dứt khoát rời khỏi nhà họ Lục, mà sau đó, cái người gọi là ' Mạnh Nhụy ' thay thế tiến dần từng bước, thành vợ mới của Lục Hoài Nam!
Mẹ của anh, lúc rời khỏi nhà họ Lục, chỉ để lại một mảnh đất trồng hoa Tulip, mà hàng năm, anh đều sẽ lại trồng hoa Tulip, một năm lại một năm, cho đến năm nay, anh cũng không có dũng khí trồng nữa.
Bởi vì một trận bệnh nặng, mẹ của anh, hương tiêu ngọc vẫn vào trận tuyết đầu tiên đầu mùa xuân rồi.
Mảnh vườn Tulip trước mắt này đang nở rộ, chẳng lẽ là -- Lục Hoài Nam bày mưu đặt kế.
Anh nghĩ, trong lòng cha anh, cuối cùng vẫn là có mẹ anh. Nếu như không có, làm sao Lục Hoài Nam sẽ nói ra câu nói kia chứ, Lục Hoài Nam từng nói, vợ cũ của ông, ở nhà họ Lục, ý nghĩa không thể thay thế được.
Theo lời nói của Lục Duật Kiêu rơi xuống, quản gia cũng nhớ tới một đoạn chuyện cũ, gật đầu, mang theo nhè nhẹ than thở nói: " Lão gia đã từng nói như vậy, chúng tôi cũng đều nhớ."
"Vậy thì nhớ kỹ." Anh ném xuống câu này, xoải bước đi vào trong phòng, đi được nửa đường, đột nhiên quay người lại, phân phó nói, "Lần này tôi trở về có việc, chỉ ở mấy ngày sẽ đi, không cần gọi bọn họ trở về."
Quản gia lập tức khom người đồng ý.
Người giúp việc của nhà họ Lục rất tri kỷ đúng lúc, lúc anh đi vào trong nhà, thức ăn đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tàu xe mệt nhọc, hơn nữa tâm tình không tốt, thức ăn có ngon hơn nữa cũng làm người ta khó có thể nuốt xuống, Lục Duật Kiêu chỉ ăn vài miếng cơm đơn giản, liền phân phó người giúp việc chuẩn bị nước ấm cho anh tắm, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi lên lầu, hỏi quản gia, "Gần đây Yên Nhiên vẫn nằm viện, chưa từng trở lại trong nhà?"
Quản gia gật đầu, nói, "Gần đây bệnh tình của Lâm tiểu thư lúc tốt lúc xấu, cho nên vẫn lưu lại tại bệnh viện để quan sát. Đại Thiếu Gia, ngài muốn gặp Lâm tiểu thư sao? Tôi sẽ sắp xếp cho ngài."
Nghe được tin tức bệnh tình của Lâm Yên Nhiên không quá lạc quan, chân mày người đàn ông khó thấy nhẹ chau lại một chút, "Được, tôi ngủ trước 1 chút, vậy ông hãy sắp xếp đi."
"Vâng."
Lục Duật Kiêu nghỉ xong, liền đón xe đi tới bệnh viện tư nhân nơi Lâm Yên Nhiên tiếp nhận trị liệu.
Bệnh viện tư nhân này, là Lục Hoài Nam đặc biệt sáng lập vì Lâm Yên Nhiên, có đội ngũ bác sỹ nội khoa siêu giỏi, thiết bị vật lý trị liệu tân tiến nhất, nhưng mặc dù trang bị nguồn tài nguyên tốt nhất, nhưng đối mặt với ma ốm thì vẫn là thúc thủ vô sách.
Đi tới phòng điều trị dành riêng cho Lâm Yên Nhiên, người đàn ông trầm ngâm chốc lát, mới gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói mềm mại dễ nghe, "e-in."
Lục Duật Kiêu đẩy cửa phòng ra, liền lập tức ngửi thấy một mùi thơm của hoa bách hợp, đây là mùi hương mà Lâm Yên Nhiên thích nhất.
Người giống như hoa, là cảm giác Lâm Yên Nhiên gây cho người khác, chính là một loại mát mẻ sạch sẽ rất đặc biệt, người khác đều không thể bắt chước được.
Có lẽ là bởi vì thân thể suy yếu, lúc này, cô đang dựa vào đầu giường bệnh, bên tay là mấy tờ báo, nghe được tiếng động của cửa phòng thì chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mặt của Lục Duật Kiêu, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia rất nhanh liền trở nên hưng phấn sáng rỡ, sắc mặc vốn dĩ vì suy yếu mà tái nhợt, cũng trong nháy mắt này mà trở nên đỏ thắm mấy phần.
"Minh Tuyên!" Vạn vạn không ngờ Lục Duật Kiêu sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy, Lâm Yên Nhiên gặp được anh, vui vẻ khác thường, khi Lục Duật Kiêu đến gần , cô liền cẩn thận làm như vô tình đẩy tờ báo xuống gưới giường.
Lục Duật Kiêu tỉ mỉ thấy tờ báo trong tay cô rơi xuống dưới giường, muốn đi vòng qua nhặt lên giúp cô, lại bị Lâm Yên Nhiên ngăn lại.
"Không cần nhặt, không sao cả, anh cũng biết, không có ai nguyện ý ở bên một con ma ốm như em lâu một chút, em nhàn rỗi không có chuyện gì liền xem chút báo tạp chí ấy mà." Nói đến cuối, trên gương mặt yếu đuối của cô nặn ra một nụ cười chua chát .
Lục duật kiêu nhìn thấy cô như vậy, lại đau lòng cho cô một trận, đi tới bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu cô, "Đừng nói lung tung, anh chưa bao giờ gặp một con ma ốm xinh đẹp như vậy."
Cảm giác Lâm Yên Nhiên tạo cho người khác là, u buồn và ưu nhã, an tĩnh nhưng không nặng nề, nhưng cố tình một cô gái khéo léo tuyệt vời như vậy, lại phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật từ nhỏ.
Lâm Yên Nhiên gật đầu một cái, khóe môi nâng lên một đường cong, vui vẻ nói, "Em biết ngay anh sẽ an ủi em mà, anh cũng không cần lo lắng, thân thể của em đã tốt hơn nhiều, chẳng qua là bác sĩ cứ thích chuyện bé xé ra to, anh hiểu không, nếu bọn họ không thể chăm sóc tốt cho em, bọn họ sẽ phải gánh trách nhiệm ." Nói xong, cô mở to mắt nhìn anh, lại lấy gương soi gương mặt của mình, sờ lên khuôn mặt của mình trong gương, khoe mẽ nói: " Anh xem, gần đây có phải em mập lên rất nhiều hay không?"
Lục Duật Kiêu bất đắc dĩ cười, cô mập chỗ nào chứ.
Trong trí nhớ của anh, cô em gái này của anh vẫn luôn gầy như vậy, đó không phải là một loại gầy mảnh khảnh, mà là một loại cơ hình, gầy bệnh trạng, cho dù là ai nhìn, cũng sẽ sinh ra cảm giác không đành lòng cùng thương tiếc.
Nhưng cũng không đành lòng để cho cô khổ sở, anh vẫn thuận theo lời nói của cô..., nói, "Đúng vậy, chẳng qua mập chút rất tốt, đẹp hơn rồi."
Không có bất kỳ một cô gái nào, có thể chống cự lại loại khích lệ này của đàn ông, huống chi, khích lệ cô, còn là trước mặt một người đàn ông ưu tú tới cực điểm như vậy nữa!
Lâm Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô ngượng ngùng cúi đầu, "Thật sao? Sao em không cảm thấy vậy."
Cô cúi đầu, ánh mắt lại cố tính liếc về phía tờ báo dưới giường.
Những tờ báo kia, hoàn toàn không phải là ' râu ria ' như cô nói, mà là cô đặc biệt yêu cầu người giúp việc chuẩn bị cho cô , đó là báo chí trong nước, phía trên sẽ có bài viết về anh.
Các phóng viên nói không có căn cứ, nhưng cô lại thấy vô cùng bận tâm.
Trên báo nói, quan hệ của ảnh hậu Ninh Uyển và Lục Duật Kiêu không rõ ràng, còn nói Ninh Uyển có khuynh hướng gả vào Hào Môn, ngay cả bậc thầy xem tướng cũng nói, theo tướng mặt của Ninh Uyển, chỉ rõ nhất định có thể gả vào Hào Môn .
Vốn dĩ cô không tin những thứ tà môn ma đạo kia, cảm thấy cái vị sư phụ xem tướng mặt kia chính là bọn bịp bợm giang hồ, nhất định ' chuyên gia ', là nói xằng nói bậy mà thôi, là tâng bốc nâng diễn viên lên thôi. Nhưng sau này, một người bạn tình cờ quen biết nói cho cô biết, tướng mặt mặc dù khó tin, nhưng tin cũng không sao.
Cô cân nhắc lời này của bạn, âm thầm, đặc biệt sai người tìm một chuyên gia nổi tiếng hơn, để chuyên gia xem giúp tướng mặt của Ninh Uyển, chuyên gia nói cho cô biết, Ninh Uyển thật sự có tướng mặt gả vào Hào Môn, mà sau khi nhìn gương mặt của cô, cũng là lắc đầu liên tục.
Trong mấy ngày kế tiếp, cô ăn không ngon, cuối cùng vẫn làm cho người ta mời chuyên gia trở lại, thỉnh giáo gương mặt của chính mình, cuối cùng bậc thầy chỉ phê cho cô bốn chữ!
Không có kết quả càng hỏng bét so với cái này.
Cô có cơ thể Lâm Đại Ngọc, chẳng lẽ liền xứng đáng là mệnh của Đại Ngọc? !
Lục Duật Kiêu không chú ý tới động tác lén lút của cô, mà lấy nước tưới lọ hoa bách hợp ở đầu giường giúp cô, khóe miệng khẽ nhếch cười nói: " Đúng vậy, trước kia đẹp giống như những đóa hoa bách hợp này, bây giờ thì đẹp hơn cả hoa bách hợp rồi."
"Cố tình dỗ ngọt em đâu." Cô gắt giọng, rồi sau đó nhìn động tác của anh, giọng nhỏ nhẹ hỏi thăm anh, "Em nghe Bùi Dực nói, anh đầu tư mấy hạng mục, nhưng trước mắt nhìn thấy thì cũng không rất kiếm được, có phải gặp phải phiền toái gì hay không?"
Lục Duật Kiêu gật đầu, cũng không lừa gạt cô, "Giai đoạn trước không được thuận lợi, chẳng qua anh tin tưởng ánh mắt của mình, em không cần lo lắng, Bùi Dực đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại nói sự thật cho em, chờ anh trở về, nhất định phải giáo huấn cậu ấy một trận."
"Ai, anh đừng giao huấn anh ấy, anh ấy cũng là tốt tính, tính tình anh ấy chúng ta cũng biết, bình thường anh ấy thích phát một ít bực tức, có lời gì thì không thể để trong bụng được." Cô bắt lấy cánh tay anh, ngăn anh, dừng lại, lại nói, "Nếu như thật sự không được, hãy nói lời xin lỗi với bác, sau đó trở lại thôi. Em. . . . . . Em cũng nhớ anh rồi."
Cô thuận tay kéo cánh tay của anh, tựa đầu lên bả vai của anh, nói xong lời này, liền lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
"Bây giờ vẫn ổn." Ánh mắt của anh rơi lên đôi môi không có chút huyết sắc nào của cô, anh thử cẩn thận rút cánh tay mình ra khỏi khuỷu tay của cô, "Yên Nhiên, anh rót cho em chén nước, để em làm trơn môi."
Lâm Yên Nhiên theo bản năng mím môi, nhưng anh có lý do, cô lại không ngăn được anh, chỉ có thể lặng lẽ mặc cho anh rút cánh tay đi mất.
Theo hành động rút ra của anh, nơi khuỷu tay của cô, kể cả lòng của cô, cũng vắng vẻ .
Trước kia Lục Duật Kiêu, thích chơi đùa với cô, nguyện ý để cho cô ôm cổ anh, gối lên lồng ngực của anh, nhưng hôm nay -- ngay cả cánh tay, anh cũng không muốn cho cô nữa rồi !
Bởi vì trong lòng anh có người, cho nên kiêng dè sao? !
Trong khoảng thời gian ngắn, cô hoàn toàn không cách nào tiếp nhận loại thay đổi này.
Anh đưa tới nước ấm, nhưng cô lại không hề cảm nhận được một chút độ ấm nào, cách một tầng thủy tinh, tay cô vẫn đều là lạnh lẽo.
Lục Duật Kiêu đưa nước đến trong tay Lâm Yên Nhiên, lại không thấy Lâm Yên Nhiên uống chút nào, thấy cô sững sờ, hỏi cô, "Yên Nhiên, sao vậy?"
Lâm Yên Nhiên cũng ý thức được mình yên lặng quá đáng, siết chặt ly thủy tinh, nhìn về phía anh, khẽ thở dài một cái, "Nếu như mà thân thể của em tốt hơn chút thì tốt rồi, như vậy có thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh rồi, có lúc, em liền đặc biệt hận bản thân."
Nói tới thân thể của mình, Lâm Yên Nhiên có buồn bã mất mác.
Bệnh của Lâm Yên Nhiên, luôn luôn là tâm bệnh trong lòng người nhà họ Lục, bất luận ai cũng trốn tránh không được, không có cách nào bắt đầu lại được, nghe thấy Lâm Yên Nhiên thương cảm, anh không biết nên mở miệng khuyên lơn cô như thế nào.
Cô thấy anh yên lặng, nỗi bi thương trong lòng lại tăng thêm một phần, yên lặng cúi đầu, nói, "Em rất muốn vẫn luôn ở bên cạnh anh, không cần đi, có được hay không?" Lúc đang nói chuyện, tay của cô liền chuyển qua trong tầm tay anh, nắm lấy tay anh đặt ở mép giường.
Lục Duật Kiêu nghe được lời thổ lộ của cô, rõ ràng sững sờ, mặc dù giữa bọn họ cũng không liên quan, nhưng tất cả mọi người đều cho cô là vật sở hữu của anh, có lẽ cô cũng vô tri vô giác bị ảnh hưởng, vậy mà sinh ra loại tình cảm khác trên tình cảm anh em với anh.
"Yên Nhiên, thật ra thì lần này tới, anh là có việc muốn nói với em." Vô luận như thế nào, anh nhất định phải giải thích.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook