Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Hai người lại hàn huyên một lát, cô mới lưu luyến cúp điện thoại, đi tìm Diệp Nhất Đóa.
Mà chỉ sau một cuộc điện thoại ngắn ngủi như vậy, Diệp Nhất Đóa lại đang ầm ĩ với Triệu Hồng Văn ở trong phòng làm việc, nguyên nhân là Diệp Nhất Đóa làm phó giám đốc bộ phận tuyên truyền, phụ trách chương trình tuyên truyền lần này, cô muốn đưa Cố Tử Mạt lên chương trình, cho nên cần mượn người từ chỗ Triệu Hồng Vân.
Nhưng Triệu Hồng Vân lấy lý do công việc của bộ phận nghiên cứu và phát triển, nói có tích tài chi ý, không muốn cho mượn Điều Hương sư chủ lực.
Nói như vậy, khi hai bộ phận liền nổi lên xung đột, vì để tránh cho xung đột va chạm, bình thường người lãnh đạo cũng sẽ bày tỏ thối lui, cuối cùng đặt trọng trách lên người nhân viên, từ đó đạt tới dàn xếp ổn thỏa, một kết quả thân thiện.
Nói trắng ra là, cách làm sáng suốt an toàn nhất trong chuyện này là, Diệp Nhất Đóa tìm gặp Cố Tử Mạt, yêu cầu Cố Tử Mạt đến làm thêm giờ ở bộ phận tuyên truyền, bộ phận tuyên truyền sẽ trả cho Cố Tử Mạt một khoản lương làm thêm giờ.
Nhưng chuyện như vậy lại đặt trên người Diệp Nhất Đóa, hơn nữa còn cuốn theo Cố Tử Mạt vào nữa, đúng lúc nhiệt tình của Diệp Nhất Đóa dâng trào.
Cô đã sớm nhìn Triệu Hồng Vân không vừa mắt, bây giờ lại đụng phải chuyện khó dễ này, cô liền nổi giận, cũng không nghe lời khuyên của người bên cạnh, trực tiếp lôi quyết sách của lãnh đạo cấp cao của công ty ra dọa Triệu Hồng Vân.
Triệu Hồng Vân luôn luôn hô phong hoán vũ ở bộ phận R&D, chưa từng chịu sự chống đối này, còn chuyện này lại còn là vì Cố Tử Mạt không bớt lo kia nữa, sao cô ta có thể yếu thế được, vì duy trì quyền uy của cô ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, cô đương nhiên là đến chết cũng không thả, thế nào cũng muốn lấy lại mặt mũi cho mình.
Cố Tử Mạt không nhìn thấy Diệp Nhất Đóa, ngược lại thấy được đồng nghiệp trong bộ phận R&D đang làm thành một vòng vây xung quanh phòng làm việc của Triệu Hồng Vân.
Cô mới vừa buồn bực đi tới, trợ lý của Triệu Hồng Vân liền xông tới, kéo lấy cánh tay của cô, nói đại khái mọi chuyện cho cô, và muốn cô đi vào khuyên nhủ.
Cố Tử Mạt nghe được đầu đuôi câu chuyện, nhíu mày lại, Triệu Hồng Vân khi dễ cô đã không phải là lần một lần hai. Nếu như cô đi qua giảng hòa, chẳng những là tự động đưa tới cửa chịu khi dễ, còn là đánh vào mặt của Diệp Nhất Đóa.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cô cũng không tính làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Cô đi tới, đứng bên cạnh Diệp Nhất Đóa, hỏi Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, chị nhớ em có đề cập với chị, phương án tuyên truyền này của bọn em là trải qua sự phê duyệt của Tổng giám đốc, ông ấy còn nói sẽ tự mình giám sát, đúng không?" Nói xong, cô liếc chung quanh, vô cùng buồn bực nói, "Nếu Tổng giám đốc không tự mình giám sát, chúng ta chủ động báo cáo tiến độ trước mắt, cũng không tính là vượt cấp đâu."
Ở góc độ Triệu Hồng Vân không nhìn thấy được, cô nhẹ nhàng hơi chớp mắt phải với Diệp Nhất Đóa, ý vị của nó, một cái sáng tỏ.
Diệp Nhất Đóa rất cơ trí, lập tức đã tiếp thu đến ám hiệu của cô, liền nói với Triệu Hồng Vân: " Đúng, nếu Tổng giám đốc chưa tới giám sát, chúng ta có thể báo cáo vượt cấp."
Nói gần nói xa, tất cả đều là áp lực cho Triệu Hồng Vân thôi.
Triệu Hồng Vân biết lần tuyền truyền này của bộ phận tuyên truyền rất lớn, nhưng là không ngờ lại lớn đến mức độ này, lời nói vừa rồi của Diệp Nhất Đóa rất rõ ràng, ngoài mặt nói là báo cáo công việc, trên thực tế thì là mách lẻo.
Loại người dựa vào mách lẻo nhiều năm mà lên chức lãnh đạo giống như cô, cũng biết uy lực của những báo cáo nhỏ này!
Xem tình hình này, cô có cứng rắn hơn nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận ngậm bồ hòn thôi.
Chuyện có kết quả cuối cùng, Triệu Hồng Vân nhường bước, cho Diệp Nhất Đóa mượn Cố Tử Mạt để sử dụng.
Diệp Nhất Đóa cùng Cố Tử Mạt đi khỏi, lúc vừa mới ra khỏi phòng làm việc, Diệp Nhất Đóa lại dừng bước, quay đầu lại nhìn Triệu Hồng Vân, làm cái mặt quỷ với bên trong, làm Triệu Hồng Vân giận đến mức sắc mặt lại xanh mét mấy phần.
Nhưng mọi người đang vây xem, lại hoàn toàn không biết Diệp Nhất Đóa làm cái gì với Triệu Hồng Vân, bọn họ chỉ thấy, Diệp Nhất Đóa quay đầu trở lại, lúc đi ra trên mặt lộ nụ cười chiến thắng.
Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa làm vẻ mặt kỳ quái, ranh mãnh ở bên tai cô bé, "Cô nhóc tinh quái."
Diệp Nhất Đóa gẩy gẩy khuyên tai anh đào trên lỗ tai, cười nói, "Em tinh quái cũng không lợi hại bằng chị..., chị còn có thể mang Tổng giám đốc ra dọa cô ta, quả thật quá mạnh mẽ."
"Chị chỉ hiểu rõ ràng hơn so với em, sau đó đúng bệnh hốt thuốc mà thôi." Cố Tử Mạt giải thích.
Triệu Hồng Vân làm không ít chuyện xấu xa, bộ phận R&D có không ít nhân viên, bất mãn đối với Triệu Hồng Vân, đối với việc lần này lại càng thêm nghị luận, Cố Tử Mạt thỉnh thoảng cũng nghe không ít, trong đó có một cái, chính là Triệu Hồng Vân thích mách lẻo.
. . . . . .
*
Mặc dù sản phẩm mới cũng không sản xuất với số lượng lớn, nhưng công việc tuyên truyền mở rộng đã được tiến hành trước tiên, chương trình quảng cáo cũng được sắp xếp quay trước.
Làm tiết mục mở màn, vì lý do an toàn, vì vậy ưu thế của Ninh uyển tuyệt đối làm chủ
Ninh Uyển có phòng hóa trang chuyên dụng, Cố Tử Mạt được an bài chung phòng hóa trang cùng một vị minh tinh khác.
Nói là chung phòng hóa trang, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. Thợ trang điểm vừa nhìn Cố Tử Mạt ăn mặc đơn giản quần jean cùng cáo T-shirt trắng, đã vượt qua vị minh tinh này rồi.
Mục đích Cố Tử Mạt đến nơi này là làm chương trình, mà không phải ganh đua sắc đẹp, thấy những thứ này, cũng không để ở trong lòng, lẳng lặng chờ đến phiên mình.
Cô đang nhàm chán ngồi chờ, liền nghe được một trận ầm ĩ ngoài cửa, sau đó đã có người đến gõ cửa, nói có thể hay không để một vị nam thiết kế sư ở phòng bên cạnh mượn dùng phòng hóa trang một chút.
Bởi vì phòng hóa trang của đài truyền hình có hạn, loại tình huống mượn phòng hóa trang này là thường xuyên, liền đồng ý.
Ngay sau đó, chỉ thấy một người bị đoàn người đưa vào, Cố Tử Mạt nghĩ thầm, vị này chắc chắn cũng là ngôi sao lớn đây, cô cũng không hứng thú, liền hạ ánh mắt xuống, đùa nghịch chiếc nhẫn trên tay trái.
Lúc này, thợ trang điểm cũng đã đi tới, trang điểm đơn giản cho cô.
Phải lên chương trình, nói không khẩn trương là giả, vì buông lỏng, Cố Tử Mạt nhìn sang phía bên cạnh, muốn thay đổi lực chú ý.
Vị kia đã ngồi xuống, anh ta lần lượt chào hỏi mọi người, khuôn mặt đầy tươi cười, dung mạo tuấn nhã khiến người được chào hỏi vui mừng không dứt.
Ánh mắt Cố Tử Mạt nhìn chăm chú lên người vị kia, làm cho thợ trang điểm cho cô chua chua, "Cô cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, người ta cũng không phải là của cô đâu, cô xem trang điểm như vậy, có vừa lòng không?"
Cố Tử Mạt không nhúc nhích, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi.
Thợ trang điểm cảm thấy không bình thường, cẩn thận nhìn khuốn mặt của cô, giật mình.
Vừa rồi lúc cô đến, vừa liếc mắt đã cảm thấy Cố Tử Mạt là một người đẹp rồi, hình dáng gương mặt hoàn mỹ, hoàn toàn không cần sửa chữa, cộng thêm khí sắc đỏ thắm, thêm một ít trang sức trang nhã liền có vẻ tươi đẹp rạng rỡ, vì vậy cô trang điểm cho cô ấy tương đối nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng không có bôi phấn lót quá dầy, biến hóa trên mặt của cô không hề che dấu mà biểu hiện rõ ràng trên mặt, hai gò má đỏ ửng phai nhạt không còn chút nào, làn da tái nhợt đến mức khiến người sợ.
Giọng nói yêu kiều của Diệp Nhất Đóa bay tới, "Hứa Ngộ, anh là bạn trai của em, còn là vị hôn phu của em, về sau em không cho phép anh cười với người phụ nữ khác như vậy! Anh quên ước định giữa chúng ta sao? Trung thành, nhất định phải trung thành, tuyệt đối trung thành!"
Nụ cười trên mặt người nọ không giảm, nói với Diệp Nhất Đóa: " Diệp đại tiểu thư, đương nhiên anh nhớ rồi."
Diệp Nhất Đóa nhất quyết không tha, "Hừ, anh nhớ là tốt, ngàn vạn đừng chọc giận em, nếu không nhất định em sẽ đến trước mặt bác trai bác gái kiện anh, đến lúc đó thì anh thảm rồi."
Sau đó anh ta nói cái gì, Cố Tử Mạt đã không nghe rõ nữa rồi, cả người nàng đều là run rẩy, theo bản năng cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này, cái tiết mục này, cô không muốn làm nữa!
Có thể là bởi vì đứng dậy quá mạnh, cô suýt nữa thì không đứng vững, hai chân như nhũn ra, theo bản năng đưa tay vịn lên bàn trang điểm bên cạnh.
Trong tai cô âm thanh ong ong lộn xộn, trước mắt đầy sao, hoảng hốt nhìn thấy Diệp Nhất Đóa đang chạy tới.
Diệp Nhất Đóa thấy sắc mặt cô không đúng, cuống quít sờ lên cái trán của cô, vẻ mặt lo lắng, giọng nói khẩn trương, "Tử Mạt, chị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Cố Tử Mạt không nói gì.
Người đàn ông đã từng đùa bỡn tình cảm của cô xuất hiện ở chỗ này, còn trở thành bạn trai của bạn cô nữa, còn liếc mắt đưa tình trước mặt cô.
Cô không thể nào tiếp thu được thực tế người bạn tốt nhất và người đàn ông cô hận nhất là người yêu của nhau, sau khi thoáng khôi phục chút hơi sức, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay Diệp Nhất Đóa, thỉnh cầu nhìn Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, tiết mục có thể không quay nữa hay không? Chị có thể ngã bệnh rồi."
Diệp Nhất Đóa nghe xong, hơi kinh ngạc, cô há miệng, nhưng không có nói gì, mà xoay đầu hướng về phía người trợ lý bên cạnh, phân phó nói, "Có lẽ Tử Mạt tụt huyết áp rồi, cô đi lấy chút đường glu-cô lại đây."
Hôm nay Diệp Nhất Đóa mặc một chiếc váy cạp cao màu xanh nhạt đính ngọc trai, mép váy gắn những nụ hoa, đan xen thích hợp với những hạt ngọc trai, nhìn qua đã thấy là giá trị xa xỉ, thợ trang điểm thấy Diệp Nhất Đóa cùng Cố Tử Mạt quan hệ tốt, lập tức liền vài phần kính trọng với Cố Tử Mạt, sau khi thấy người trợ lý đi mất, cô liền tiến lên, nói với Diệp Nhất Đóa, trang điểm lại cho Cố Tử Mạt.
Diệp Nhất Đóa khoát khoát tay ngăn cản thợ trang điểm, rất chuyên nghiệp mà nói, "Tử Mạt rất đẹp, là vẻ đẹp trời sinh, chị ấy không cần trang điểm quá nhiều, hơn nữa chủ đề chương trình kỳ này, chính là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Chị ấy trang điểm trang nhã như vậy cũng rất sát với chủ đề, có lẽ vừa rồi chị ấy quá khẩn trương nên mới bị tuột huyết áp thôi, cho chị ấy uống chút đường glu-cô là được."
Thợ trang điểm nghe xong, biết điều lễ phép rút lui.
Diệp Nhất Đóa ấn Cố Tử Mạt ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, giọng mỉa mai an ủi nói, "Tiết mục là ghi hình rồi phát sau, cũng không phải là truyền hình trực tiếp, sau đó còn phải biên tập lại, chị khẩn trương cái gì chứ? Tử Mạt, trước kia không hề cảm thấy lá gan của chị lại nhỏ như vậy đâu, tiết mục tiếp theo, cứ việc yên tâm là tốt rồi, tâm bình tĩnh đi lên là được."
Cố Tử Mạt cũng nói không ra lý do, nhưng, câu Diệp Nhất Đóa nói cô nhát gan kia, lại thật thật tại tại gõ vào lòng cô.
Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Thấy Hứa Ngộ một cái, liền khẩn trương đến mức không biết đông tây nam bắc sao?
Hứa Ngộ là cơn ác mộng của cô, cô cần phải khắc phục, mà không phải một mực tránh né như vậy, nghĩ thông suốt điều này, cô hoàn toàn bỏ đi ý niệm rời khỏi đây.
Đợi cô uống xong ly đường glu-cô, thợ trang điểm lại bổ trang son môi cho cô, cô kéo cánh tay Diệp Nhất Đóa, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ở bên kia đã nhìn cô rất lâu, "Nhất Đóa, bạn trai của em phải không? Hiện tại không giới thiệu?"
"À? Anh ấy." Diệp Nhất Đóa che miệng, nhìn về phía người đàn ông kia, tùy tiện nói một câu, "Kiến trúc sư mới về từ nước ngoài, đúng lúc, phía sau cần ghi hình một tiết mục khác."
Cố Tử Mạt đoán có lẽ Hứa Ngộ không dám tới đây chào hỏi, liền thuận miệng nói, "Chị cảm thấy, anh ta hoàn toàn không xứng với em." Nói câu nói này, cô cũng không hề sợ đắc tội Diệp Nhất Đóa.
Vừa rồi lúc Diệp Nhất Đóa giới thiệu Hứa Ngộ với cô, chỉ giới thiệu đơn giản, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đặt trên người Hứa Ngôn, đó cũng không phải ánh mắt của người yêu.
Cô có thể tìm tòi nghiên cứu ra được, Diệp Nhất Đóa đối với Hứa Ngôn, cũng không có tình cảm quá sâu đậm.
"À?" Diệp Nhất Đóa lấy làm kinh hãi, nháy mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hai người vừa muốn nói tiếp chút gì đó, Ninh Uyển liền đi vào, cô nhìn lướt qua vị minh tinh điện ảnh khác kia, lại nhìn lướt qua cả người Cố Tử Mạt từ trên xuống dưới, nói với người đại diện: " Cô lấy cái áo khoắc đen hiệu Dior mà tôi mới mua đưa cho Điều Hương Sư Cố đi."
Lời này vừa nói ra, chẳng những Cố Tử Mạt sửng sốt, ngay cả người đại diện của Ninh Uyển cũng hơi hoảng một chút.
Người đại diện này không có hành động ngay, mà ở một bên chứng thực lại, "Chiếc áo mà cô chưa từng mặc một lần đó?"
Diệp Nhất Đóa ở bên cạnh, đã sớm nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cô nhìn quần áo của Cố Tử Mạt, bĩu môi ghét bỏ, không nói lời nào kéo Cố Tử Mạt sang một bên, tức giận bất bình mà nói, "Tử Mạt, chị cũng ăn mặc quá đơn giản rồi, trực tiếp làm em mất mặt, còn nữa, chị cũng làm mất mặt vị kia nhà chị nữa!"
Sau khi Cố Tử Mạt nghe xong, một trận xấu hổ, cô ngại ngùng nói cho Diệp Nhất Đóa, trang phục hôm nay của cô, là do Lục Duật Kiêu chuẩn bị cho cô, là sáng sớm hôm nay, do trợ lý của Lục Duật Kiêu tự mình đưa tới cửa.
"Dù sao em nhìn Ninh Uyển cũng không thuận mắt, cũng sẽ không thay chị nói lời cảm tạ với cô ta, nếu không, chị mặc váy của em đi? Chiếc váy này của em nhà thiết kế độc nhất, hôm nay là lần đầu tiên mặc đâu, nếu không phải vì Hứa Ngộ. . . . . ." Diệp Nhất Đóa nói tới đây, tắt máy, dừng nửa giây sau, lại đánh liếc mắt đại khái nói: " dù sao cũng rất là quý giá, nếu chị không ghét bỏ quần áo của em, thì chị hãy chấp nhận mặc của em đi."
Không đợi Cố Tử Mạt cự tuyệt, Ninh Uyển liền đi tới đây, đưa chiếc áo khoác đen người đại diện lấy đến cho Cố Tử Mạt, "Cô trang điểm quá đơn giản, sau khi mặc vào hiệu quả sẽ tốt một chút."
Cố Tử Mạt nhìn về phía Ninh Uyển, cũng không thấy được ác ý trong đó, cô nhận, nói câu cảm ơn, lại bị Diệp Nhất Đóa nhéo cánh tay một cái.
Mặc dù lời nói lần trước của Ninh Uyển, làm cho cô cách ứng, nhưng lần này, cô cảm thấy Ninh Uyển là có lòng giúp cô .
Người khác giúp cô, là tình cảm, người khác không giúp cô, là an phận, cô nguyện ý thật lòng tiếp nhận ý tốt của Ninh Uyển.
Ninh Uyển cười duyên, không nói gì, dưới sự nhắc nhở của người đại diện, đã đến thời gian cô lên đài, xoay người rời đi.
Diệp Nhất Đóa giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, cuối cùng định xuống với Cố Tử Mạt, "Lần sau y phục của chị, toàn bộ do em bao!" Nói xong, không đợi Cố Tử Mạt trả lời, liền giận dỗi tự đắc quay ngoắt đầu đi.
Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa tức giận như vậy, không nhịn được cười cười, kéo kéo cánh tay Diệp Nhất Đóa, nói: " Quần áo là chuyện nhỏ, hiệu quả tuyên truyền mới là quan trọng nhất." Cô thích công việc điều hương này, đương nhiên nguyện ý để nhiều người hiểu rõ về cái nghề nghiệp này hơn nữa, hấp dẫn càng nhiều người chú ý đến công việc điều hương, thậm chí tham gia vào công việc thú vị này.
"Cố Tử Mạt, đã lâu không gặp." Một giọng nam ấm áp xen vào, cũng thật không đúng thời điểm.
Cô không cần nhìn, cũng biết là ai, tay của cô nắm thật chặt, lấy hết dũng khí, mới nhìn về phía người đó, nở nụ cười nói, "Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng thật ra thì anh cũng không cần phải lịch sự chào hỏi với tôi như vậy đâu, anh cứ việc yên tâm đi thôi, tôi sẽ không nói xấu anh với Nhất Đóa đâu!"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Mà chỉ sau một cuộc điện thoại ngắn ngủi như vậy, Diệp Nhất Đóa lại đang ầm ĩ với Triệu Hồng Văn ở trong phòng làm việc, nguyên nhân là Diệp Nhất Đóa làm phó giám đốc bộ phận tuyên truyền, phụ trách chương trình tuyên truyền lần này, cô muốn đưa Cố Tử Mạt lên chương trình, cho nên cần mượn người từ chỗ Triệu Hồng Vân.
Nhưng Triệu Hồng Vân lấy lý do công việc của bộ phận nghiên cứu và phát triển, nói có tích tài chi ý, không muốn cho mượn Điều Hương sư chủ lực.
Nói như vậy, khi hai bộ phận liền nổi lên xung đột, vì để tránh cho xung đột va chạm, bình thường người lãnh đạo cũng sẽ bày tỏ thối lui, cuối cùng đặt trọng trách lên người nhân viên, từ đó đạt tới dàn xếp ổn thỏa, một kết quả thân thiện.
Nói trắng ra là, cách làm sáng suốt an toàn nhất trong chuyện này là, Diệp Nhất Đóa tìm gặp Cố Tử Mạt, yêu cầu Cố Tử Mạt đến làm thêm giờ ở bộ phận tuyên truyền, bộ phận tuyên truyền sẽ trả cho Cố Tử Mạt một khoản lương làm thêm giờ.
Nhưng chuyện như vậy lại đặt trên người Diệp Nhất Đóa, hơn nữa còn cuốn theo Cố Tử Mạt vào nữa, đúng lúc nhiệt tình của Diệp Nhất Đóa dâng trào.
Cô đã sớm nhìn Triệu Hồng Vân không vừa mắt, bây giờ lại đụng phải chuyện khó dễ này, cô liền nổi giận, cũng không nghe lời khuyên của người bên cạnh, trực tiếp lôi quyết sách của lãnh đạo cấp cao của công ty ra dọa Triệu Hồng Vân.
Triệu Hồng Vân luôn luôn hô phong hoán vũ ở bộ phận R&D, chưa từng chịu sự chống đối này, còn chuyện này lại còn là vì Cố Tử Mạt không bớt lo kia nữa, sao cô ta có thể yếu thế được, vì duy trì quyền uy của cô ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, cô đương nhiên là đến chết cũng không thả, thế nào cũng muốn lấy lại mặt mũi cho mình.
Cố Tử Mạt không nhìn thấy Diệp Nhất Đóa, ngược lại thấy được đồng nghiệp trong bộ phận R&D đang làm thành một vòng vây xung quanh phòng làm việc của Triệu Hồng Vân.
Cô mới vừa buồn bực đi tới, trợ lý của Triệu Hồng Vân liền xông tới, kéo lấy cánh tay của cô, nói đại khái mọi chuyện cho cô, và muốn cô đi vào khuyên nhủ.
Cố Tử Mạt nghe được đầu đuôi câu chuyện, nhíu mày lại, Triệu Hồng Vân khi dễ cô đã không phải là lần một lần hai. Nếu như cô đi qua giảng hòa, chẳng những là tự động đưa tới cửa chịu khi dễ, còn là đánh vào mặt của Diệp Nhất Đóa.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cô cũng không tính làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Cô đi tới, đứng bên cạnh Diệp Nhất Đóa, hỏi Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, chị nhớ em có đề cập với chị, phương án tuyên truyền này của bọn em là trải qua sự phê duyệt của Tổng giám đốc, ông ấy còn nói sẽ tự mình giám sát, đúng không?" Nói xong, cô liếc chung quanh, vô cùng buồn bực nói, "Nếu Tổng giám đốc không tự mình giám sát, chúng ta chủ động báo cáo tiến độ trước mắt, cũng không tính là vượt cấp đâu."
Ở góc độ Triệu Hồng Vân không nhìn thấy được, cô nhẹ nhàng hơi chớp mắt phải với Diệp Nhất Đóa, ý vị của nó, một cái sáng tỏ.
Diệp Nhất Đóa rất cơ trí, lập tức đã tiếp thu đến ám hiệu của cô, liền nói với Triệu Hồng Vân: " Đúng, nếu Tổng giám đốc chưa tới giám sát, chúng ta có thể báo cáo vượt cấp."
Nói gần nói xa, tất cả đều là áp lực cho Triệu Hồng Vân thôi.
Triệu Hồng Vân biết lần tuyền truyền này của bộ phận tuyên truyền rất lớn, nhưng là không ngờ lại lớn đến mức độ này, lời nói vừa rồi của Diệp Nhất Đóa rất rõ ràng, ngoài mặt nói là báo cáo công việc, trên thực tế thì là mách lẻo.
Loại người dựa vào mách lẻo nhiều năm mà lên chức lãnh đạo giống như cô, cũng biết uy lực của những báo cáo nhỏ này!
Xem tình hình này, cô có cứng rắn hơn nữa, cũng chỉ có thể chấp nhận ngậm bồ hòn thôi.
Chuyện có kết quả cuối cùng, Triệu Hồng Vân nhường bước, cho Diệp Nhất Đóa mượn Cố Tử Mạt để sử dụng.
Diệp Nhất Đóa cùng Cố Tử Mạt đi khỏi, lúc vừa mới ra khỏi phòng làm việc, Diệp Nhất Đóa lại dừng bước, quay đầu lại nhìn Triệu Hồng Vân, làm cái mặt quỷ với bên trong, làm Triệu Hồng Vân giận đến mức sắc mặt lại xanh mét mấy phần.
Nhưng mọi người đang vây xem, lại hoàn toàn không biết Diệp Nhất Đóa làm cái gì với Triệu Hồng Vân, bọn họ chỉ thấy, Diệp Nhất Đóa quay đầu trở lại, lúc đi ra trên mặt lộ nụ cười chiến thắng.
Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa làm vẻ mặt kỳ quái, ranh mãnh ở bên tai cô bé, "Cô nhóc tinh quái."
Diệp Nhất Đóa gẩy gẩy khuyên tai anh đào trên lỗ tai, cười nói, "Em tinh quái cũng không lợi hại bằng chị..., chị còn có thể mang Tổng giám đốc ra dọa cô ta, quả thật quá mạnh mẽ."
"Chị chỉ hiểu rõ ràng hơn so với em, sau đó đúng bệnh hốt thuốc mà thôi." Cố Tử Mạt giải thích.
Triệu Hồng Vân làm không ít chuyện xấu xa, bộ phận R&D có không ít nhân viên, bất mãn đối với Triệu Hồng Vân, đối với việc lần này lại càng thêm nghị luận, Cố Tử Mạt thỉnh thoảng cũng nghe không ít, trong đó có một cái, chính là Triệu Hồng Vân thích mách lẻo.
. . . . . .
*
Mặc dù sản phẩm mới cũng không sản xuất với số lượng lớn, nhưng công việc tuyên truyền mở rộng đã được tiến hành trước tiên, chương trình quảng cáo cũng được sắp xếp quay trước.
Làm tiết mục mở màn, vì lý do an toàn, vì vậy ưu thế của Ninh uyển tuyệt đối làm chủ
Ninh Uyển có phòng hóa trang chuyên dụng, Cố Tử Mạt được an bài chung phòng hóa trang cùng một vị minh tinh khác.
Nói là chung phòng hóa trang, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. Thợ trang điểm vừa nhìn Cố Tử Mạt ăn mặc đơn giản quần jean cùng cáo T-shirt trắng, đã vượt qua vị minh tinh này rồi.
Mục đích Cố Tử Mạt đến nơi này là làm chương trình, mà không phải ganh đua sắc đẹp, thấy những thứ này, cũng không để ở trong lòng, lẳng lặng chờ đến phiên mình.
Cô đang nhàm chán ngồi chờ, liền nghe được một trận ầm ĩ ngoài cửa, sau đó đã có người đến gõ cửa, nói có thể hay không để một vị nam thiết kế sư ở phòng bên cạnh mượn dùng phòng hóa trang một chút.
Bởi vì phòng hóa trang của đài truyền hình có hạn, loại tình huống mượn phòng hóa trang này là thường xuyên, liền đồng ý.
Ngay sau đó, chỉ thấy một người bị đoàn người đưa vào, Cố Tử Mạt nghĩ thầm, vị này chắc chắn cũng là ngôi sao lớn đây, cô cũng không hứng thú, liền hạ ánh mắt xuống, đùa nghịch chiếc nhẫn trên tay trái.
Lúc này, thợ trang điểm cũng đã đi tới, trang điểm đơn giản cho cô.
Phải lên chương trình, nói không khẩn trương là giả, vì buông lỏng, Cố Tử Mạt nhìn sang phía bên cạnh, muốn thay đổi lực chú ý.
Vị kia đã ngồi xuống, anh ta lần lượt chào hỏi mọi người, khuôn mặt đầy tươi cười, dung mạo tuấn nhã khiến người được chào hỏi vui mừng không dứt.
Ánh mắt Cố Tử Mạt nhìn chăm chú lên người vị kia, làm cho thợ trang điểm cho cô chua chua, "Cô cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, người ta cũng không phải là của cô đâu, cô xem trang điểm như vậy, có vừa lòng không?"
Cố Tử Mạt không nhúc nhích, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi.
Thợ trang điểm cảm thấy không bình thường, cẩn thận nhìn khuốn mặt của cô, giật mình.
Vừa rồi lúc cô đến, vừa liếc mắt đã cảm thấy Cố Tử Mạt là một người đẹp rồi, hình dáng gương mặt hoàn mỹ, hoàn toàn không cần sửa chữa, cộng thêm khí sắc đỏ thắm, thêm một ít trang sức trang nhã liền có vẻ tươi đẹp rạng rỡ, vì vậy cô trang điểm cho cô ấy tương đối nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng không có bôi phấn lót quá dầy, biến hóa trên mặt của cô không hề che dấu mà biểu hiện rõ ràng trên mặt, hai gò má đỏ ửng phai nhạt không còn chút nào, làn da tái nhợt đến mức khiến người sợ.
Giọng nói yêu kiều của Diệp Nhất Đóa bay tới, "Hứa Ngộ, anh là bạn trai của em, còn là vị hôn phu của em, về sau em không cho phép anh cười với người phụ nữ khác như vậy! Anh quên ước định giữa chúng ta sao? Trung thành, nhất định phải trung thành, tuyệt đối trung thành!"
Nụ cười trên mặt người nọ không giảm, nói với Diệp Nhất Đóa: " Diệp đại tiểu thư, đương nhiên anh nhớ rồi."
Diệp Nhất Đóa nhất quyết không tha, "Hừ, anh nhớ là tốt, ngàn vạn đừng chọc giận em, nếu không nhất định em sẽ đến trước mặt bác trai bác gái kiện anh, đến lúc đó thì anh thảm rồi."
Sau đó anh ta nói cái gì, Cố Tử Mạt đã không nghe rõ nữa rồi, cả người nàng đều là run rẩy, theo bản năng cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này, cái tiết mục này, cô không muốn làm nữa!
Có thể là bởi vì đứng dậy quá mạnh, cô suýt nữa thì không đứng vững, hai chân như nhũn ra, theo bản năng đưa tay vịn lên bàn trang điểm bên cạnh.
Trong tai cô âm thanh ong ong lộn xộn, trước mắt đầy sao, hoảng hốt nhìn thấy Diệp Nhất Đóa đang chạy tới.
Diệp Nhất Đóa thấy sắc mặt cô không đúng, cuống quít sờ lên cái trán của cô, vẻ mặt lo lắng, giọng nói khẩn trương, "Tử Mạt, chị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Cố Tử Mạt không nói gì.
Người đàn ông đã từng đùa bỡn tình cảm của cô xuất hiện ở chỗ này, còn trở thành bạn trai của bạn cô nữa, còn liếc mắt đưa tình trước mặt cô.
Cô không thể nào tiếp thu được thực tế người bạn tốt nhất và người đàn ông cô hận nhất là người yêu của nhau, sau khi thoáng khôi phục chút hơi sức, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay Diệp Nhất Đóa, thỉnh cầu nhìn Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, tiết mục có thể không quay nữa hay không? Chị có thể ngã bệnh rồi."
Diệp Nhất Đóa nghe xong, hơi kinh ngạc, cô há miệng, nhưng không có nói gì, mà xoay đầu hướng về phía người trợ lý bên cạnh, phân phó nói, "Có lẽ Tử Mạt tụt huyết áp rồi, cô đi lấy chút đường glu-cô lại đây."
Hôm nay Diệp Nhất Đóa mặc một chiếc váy cạp cao màu xanh nhạt đính ngọc trai, mép váy gắn những nụ hoa, đan xen thích hợp với những hạt ngọc trai, nhìn qua đã thấy là giá trị xa xỉ, thợ trang điểm thấy Diệp Nhất Đóa cùng Cố Tử Mạt quan hệ tốt, lập tức liền vài phần kính trọng với Cố Tử Mạt, sau khi thấy người trợ lý đi mất, cô liền tiến lên, nói với Diệp Nhất Đóa, trang điểm lại cho Cố Tử Mạt.
Diệp Nhất Đóa khoát khoát tay ngăn cản thợ trang điểm, rất chuyên nghiệp mà nói, "Tử Mạt rất đẹp, là vẻ đẹp trời sinh, chị ấy không cần trang điểm quá nhiều, hơn nữa chủ đề chương trình kỳ này, chính là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. Chị ấy trang điểm trang nhã như vậy cũng rất sát với chủ đề, có lẽ vừa rồi chị ấy quá khẩn trương nên mới bị tuột huyết áp thôi, cho chị ấy uống chút đường glu-cô là được."
Thợ trang điểm nghe xong, biết điều lễ phép rút lui.
Diệp Nhất Đóa ấn Cố Tử Mạt ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, giọng mỉa mai an ủi nói, "Tiết mục là ghi hình rồi phát sau, cũng không phải là truyền hình trực tiếp, sau đó còn phải biên tập lại, chị khẩn trương cái gì chứ? Tử Mạt, trước kia không hề cảm thấy lá gan của chị lại nhỏ như vậy đâu, tiết mục tiếp theo, cứ việc yên tâm là tốt rồi, tâm bình tĩnh đi lên là được."
Cố Tử Mạt cũng nói không ra lý do, nhưng, câu Diệp Nhất Đóa nói cô nhát gan kia, lại thật thật tại tại gõ vào lòng cô.
Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Thấy Hứa Ngộ một cái, liền khẩn trương đến mức không biết đông tây nam bắc sao?
Hứa Ngộ là cơn ác mộng của cô, cô cần phải khắc phục, mà không phải một mực tránh né như vậy, nghĩ thông suốt điều này, cô hoàn toàn bỏ đi ý niệm rời khỏi đây.
Đợi cô uống xong ly đường glu-cô, thợ trang điểm lại bổ trang son môi cho cô, cô kéo cánh tay Diệp Nhất Đóa, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ở bên kia đã nhìn cô rất lâu, "Nhất Đóa, bạn trai của em phải không? Hiện tại không giới thiệu?"
"À? Anh ấy." Diệp Nhất Đóa che miệng, nhìn về phía người đàn ông kia, tùy tiện nói một câu, "Kiến trúc sư mới về từ nước ngoài, đúng lúc, phía sau cần ghi hình một tiết mục khác."
Cố Tử Mạt đoán có lẽ Hứa Ngộ không dám tới đây chào hỏi, liền thuận miệng nói, "Chị cảm thấy, anh ta hoàn toàn không xứng với em." Nói câu nói này, cô cũng không hề sợ đắc tội Diệp Nhất Đóa.
Vừa rồi lúc Diệp Nhất Đóa giới thiệu Hứa Ngộ với cô, chỉ giới thiệu đơn giản, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đặt trên người Hứa Ngôn, đó cũng không phải ánh mắt của người yêu.
Cô có thể tìm tòi nghiên cứu ra được, Diệp Nhất Đóa đối với Hứa Ngôn, cũng không có tình cảm quá sâu đậm.
"À?" Diệp Nhất Đóa lấy làm kinh hãi, nháy mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hai người vừa muốn nói tiếp chút gì đó, Ninh Uyển liền đi vào, cô nhìn lướt qua vị minh tinh điện ảnh khác kia, lại nhìn lướt qua cả người Cố Tử Mạt từ trên xuống dưới, nói với người đại diện: " Cô lấy cái áo khoắc đen hiệu Dior mà tôi mới mua đưa cho Điều Hương Sư Cố đi."
Lời này vừa nói ra, chẳng những Cố Tử Mạt sửng sốt, ngay cả người đại diện của Ninh Uyển cũng hơi hoảng một chút.
Người đại diện này không có hành động ngay, mà ở một bên chứng thực lại, "Chiếc áo mà cô chưa từng mặc một lần đó?"
Diệp Nhất Đóa ở bên cạnh, đã sớm nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cô nhìn quần áo của Cố Tử Mạt, bĩu môi ghét bỏ, không nói lời nào kéo Cố Tử Mạt sang một bên, tức giận bất bình mà nói, "Tử Mạt, chị cũng ăn mặc quá đơn giản rồi, trực tiếp làm em mất mặt, còn nữa, chị cũng làm mất mặt vị kia nhà chị nữa!"
Sau khi Cố Tử Mạt nghe xong, một trận xấu hổ, cô ngại ngùng nói cho Diệp Nhất Đóa, trang phục hôm nay của cô, là do Lục Duật Kiêu chuẩn bị cho cô, là sáng sớm hôm nay, do trợ lý của Lục Duật Kiêu tự mình đưa tới cửa.
"Dù sao em nhìn Ninh Uyển cũng không thuận mắt, cũng sẽ không thay chị nói lời cảm tạ với cô ta, nếu không, chị mặc váy của em đi? Chiếc váy này của em nhà thiết kế độc nhất, hôm nay là lần đầu tiên mặc đâu, nếu không phải vì Hứa Ngộ. . . . . ." Diệp Nhất Đóa nói tới đây, tắt máy, dừng nửa giây sau, lại đánh liếc mắt đại khái nói: " dù sao cũng rất là quý giá, nếu chị không ghét bỏ quần áo của em, thì chị hãy chấp nhận mặc của em đi."
Không đợi Cố Tử Mạt cự tuyệt, Ninh Uyển liền đi tới đây, đưa chiếc áo khoác đen người đại diện lấy đến cho Cố Tử Mạt, "Cô trang điểm quá đơn giản, sau khi mặc vào hiệu quả sẽ tốt một chút."
Cố Tử Mạt nhìn về phía Ninh Uyển, cũng không thấy được ác ý trong đó, cô nhận, nói câu cảm ơn, lại bị Diệp Nhất Đóa nhéo cánh tay một cái.
Mặc dù lời nói lần trước của Ninh Uyển, làm cho cô cách ứng, nhưng lần này, cô cảm thấy Ninh Uyển là có lòng giúp cô .
Người khác giúp cô, là tình cảm, người khác không giúp cô, là an phận, cô nguyện ý thật lòng tiếp nhận ý tốt của Ninh Uyển.
Ninh Uyển cười duyên, không nói gì, dưới sự nhắc nhở của người đại diện, đã đến thời gian cô lên đài, xoay người rời đi.
Diệp Nhất Đóa giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, cuối cùng định xuống với Cố Tử Mạt, "Lần sau y phục của chị, toàn bộ do em bao!" Nói xong, không đợi Cố Tử Mạt trả lời, liền giận dỗi tự đắc quay ngoắt đầu đi.
Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa tức giận như vậy, không nhịn được cười cười, kéo kéo cánh tay Diệp Nhất Đóa, nói: " Quần áo là chuyện nhỏ, hiệu quả tuyên truyền mới là quan trọng nhất." Cô thích công việc điều hương này, đương nhiên nguyện ý để nhiều người hiểu rõ về cái nghề nghiệp này hơn nữa, hấp dẫn càng nhiều người chú ý đến công việc điều hương, thậm chí tham gia vào công việc thú vị này.
"Cố Tử Mạt, đã lâu không gặp." Một giọng nam ấm áp xen vào, cũng thật không đúng thời điểm.
Cô không cần nhìn, cũng biết là ai, tay của cô nắm thật chặt, lấy hết dũng khí, mới nhìn về phía người đó, nở nụ cười nói, "Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng thật ra thì anh cũng không cần phải lịch sự chào hỏi với tôi như vậy đâu, anh cứ việc yên tâm đi thôi, tôi sẽ không nói xấu anh với Nhất Đóa đâu!"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook