• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời (1 Viewer)

  • Chương 72

Cố Tử Mạt nghe vậy, liền xoay người, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của anh, nhón chân lên, kề sát đôi môi tinh xảo vào bên tai anh, cười duyên nhỏ giọng nói, "Em muốn tiễn anh ta đi mà, anh quên rồi sao? Vào lần đầu tiên chúng ta đóng giả người yêu của nhau đó?"

Người đàn ông nhớ lại tình cảnh lần đó, thì sáng tỏ, mày nhíu lại, lúc này mới hơi giãn ra, "Đi đi, có phiền toái thì gọi anh, anh đứng đây chờ em."

Lời nói của anh, vĩnh viễn có tác dụng khiến cô yên tâm, thiếu chút nữa cô đã dung nhập toàn bộ tinh thần vào trong lời nói của anh rồi, say mê như gió xuân, so sánh với cảm giác lúc này cũng không kém nhiều lắm đâu.

Lần trước, anh lấp trong bóng tối, cũng yên lặng chờ cô, anh là sức mạnh hậu thuẫn giúp cô kiên định, chỉ cần cô cần, thì anh sẽ xuất hiện, những lúc cô có thể một mình đảm đương một phía, anh sẽ khoanh tay ở một bên, yên lặng đợi cô.

Từ đó trở đi, anh vẫn là hậu thuẫn kiên cố của cô!

Hồi tưởng mọi chuyện những ngày qua, trong lòng cô không khỏi hơi ưu tư, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh một cái, nắm đồng tiền xu, chạy thẳng về phía Hà Ân Chính.

Hà Ân Chính vừa nhìn thấy cô đang hấp tấp chạy tới, lại dáo dác nhìn về phía sau, không thấy Lục Minh Tuyên đuổi theo, cho là Cố Tử Mạt đổi ý, anh ta không nén nổi vui mừng, khó khăn nghiêng nghiêng người, gọi tên cô, "Tử Mạt. . . . . ."

Anh ta bị dày vò một trận như vậy, cơ thể cũng trở nên yếu ớt, lời nói ra cũng không có hơi sức, cho nên gọi ra tên của Cố Tử Mạt, lại lộ ra một tia dịu dàng như vậy.

Ngược lại rất giống tình cảnh trước kia khi bọn họ còn ở bên nhau.

Bởi vì tiếng gọi này của anh ta, Cố Tử Mạt lại liên tưởng tới trước kia, trong lòng bỗng thấy rất ghê tởm, không chút khách khí liếc anh ta một cái, không lưu lại một chút đường sống nào cho anh ta, "Bị bọn tôi chỉnh thảm như vậy, anh cũng không cảm thấy rất nhục hay sao, vẫn còn gọi tên tôi thân mật như vậy được? A, thật buồn cười, hai chúng ta đã chia tay mỗi người một ngả, như nước với lửa rồi, mà anh còn lôi kéo muốn làm quen với tôi như vậy, không cảm thấy là rất không biết xấu hổ sao!"

Cô cảm thấy rất buồn cười, Cố Trinh Trinh thích đóng kịch, Hà Ân Chính lại không biết xấu hổ, hai người này cuối cùng lại vẫn chưa đi đến một nơi, cũng không tránh khỏi tiếc nuối cho loại duyên phận phù hợp này.

Hà Ân Chính nghe ra được lời của cô, nhất thời tâm tình khó chịu, không nhịn được nói, "Cô. . . . . . Cô không phải hối hận sao?" Anh ta lại liếc mắt nhìn về phía sau, vẫn không thấy Lục Minh Tuyên đi theo.
"Tôi hối hận? Anh mê sảng à." Cố Tử Mạt cảm thấy Hà Ân Chính đã cặn bã đến không thể nói lỹ lẽ nữa rồi, ngay cả logic dễ hiểu nhất cũng ko thể hiểu, thấy xe buýt còn chưa tới, cô quyết định khai thông cho anh ta, cô nhíu mày, nhếch khóe môi, nói với anh ta: " Nếu như tôi gả cho anh, anh sẽ đối với tôi thế nào?"

Hà Ân Chính sững sờ, nhưng phản ứng lại kịp ngay lập tức, dõng dạc nói, "Anh sẽ đối tốt với em!"

"A --" Cố Tử Mạt nhẹ cười ra tiếng, vươn tay, nắm vào vết thương nơi khuỷu tay của anh ta, "Ngay cả khi tôi đã từng đối xử với anh như vậy...anh cũng vẫn sẽ tốt với tôi? A, thiếu gia nhà họ Hà đúng là tinh hoa hiếm thấy, thật đúng là. . . . . . Không có đầu óc!"

Hà Ân Chính đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, kẽ răng cũng thấy lạnh lẽo, "Cô --"

Cô chỉ cho anh ta một bài học nho nhỏ, không muốn dây dưa cùng anh ta nữa, tứ chi tiếp xúc với anh ta quá nhiều, cô cũng sợ làm bẩn bản thân mình, cô chán ghét lùi về sau mấy bước, "Nếu như anh không thừa nhận mình không có đầu óc, vậy thì cũng chỉ có một loại khả năng thôi, đó là, tôi không có đầu óc! Biết rất rõ trong lòng anh hận tôi, mà tôi còn ném chuột sợ vỡ bình tìm tai vạ nữa? Ha ha, tôi như vậy, thật sự đáng yêu sao?" Đến cuối cùng, chỉ sợ cũng trở thành đáng thương không ai yêu nữa.

Nghe vậy, cuối cùng Hà Ân Chính cũng không có cách nào phản bác, ánh mắt của anh ta ảm đạm không có ánh sáng, trên người trong mắt tràn đầy suy sụp, một dáng vẻ chơi bài gặp xui xẻo.

Cố Tử Mạt nhìn về phía trước, xe buýt số 25, đang đi về phía này, cô thở một hơi thật dài, cho anh ta một lời tổng kết, "Cho nên, anh cố ý muốn kết hôn với tôi, nhà họ Hà cố ý muốn kết thân với nhà họ Cố, cũng đều là trò chơi lừa mình dối người mà thôi, theo tôi thấy, anh cũng đừng mãi khi dễ bản thân mình nữa, hiện tại tôi cũng cảm thấy anh thật đáng thương, anh xem, giống như lúc này, chiếc xe buýt số 25 trước mắt kia, có thể chở anh về nhà, nhưng tay của anh có thể tìm được một đồng tiền xu trong ví sao? Không được đúng không, thật quá đáng thương."

Ánh mắt Hà Ân Chính, cũng nhìn theo, thấy chiếc xe số 25 kia đang đi tới bên cạnh mình.

Đáng tiếc, cánh tay của anh quá đau, hoàn toàn không thể móc ví ra được, Cố Tử Mạt nói đúng. Nhưng mà, anh cũng không cần đi xe buýt, anh có thể gọi chiếc xe taxi, nhờ tài xế lấy tiền xe là được.

Nghĩ tới đây, anh ta liền nhìn sang chỗ khác, thái độ đầy khinh miệt, nhìn cũng không nhìn chiếc xe số 25 kia, xe buýt sao? Thiếu gia nhà họ Hà chưa từng ngồi loại xe đó.

Cố Tử Mạt cười gian trá, "Có phải anh đang nghĩ, anh hoàn toàn không cần phải ngồi xe buýt, anh có thể bắt taxi hay không."

Bị nói đúng, lần này Hà Ân Chính nhất quyết không thèm để ý tới cô, quay lưng lại, nhìn cũng không nhìn Cố Tử Mạt, nghĩ bỏ qua cô.

Cố Tử Mạt chắc chắn không thể để cho anh ta được như ý, cô bước từng bước bằng giày cao gót, giống như nữ vương đi quanh anh ta một vòng, nâng gót nhọn lên, giẫm mạnh lên mu bàn chân của anh ta, động tác giẫm đạp rất chậm rãi.

Trước đó Hà Ân Chính đã nếm thử chiêu mờ ám này của cô, không tránh được phòng bị, lui về phía sau một bước, nhưng anh ta vừa lui lại, cũng là nhìn thấy mà hoảng, anh ta bị cô nhóc kia ngáng chân, nên bị ám ảnh trong lòng, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Cố Tử Mạt thấy anh ta tay chân rối loạn, dáng vẻ mất hết hồn vía, khóe miệng giận cười, thu hồi chân của mình, ý vị sâu xa nói, "Thật ra thì anh cũng không phải không có đầu óc, anh có thể nghĩ được có thể ngồi taxi, có thể có lựa chọn thứ hai, làm sao lại không nghĩ đến việc theo đuổi Cố Trinh Trinh một lần nữa đây? Mặc dù hiện tại cô ta không lạ gì anh, nhưng ít ra, cô ta còn chào đón anh hơn so với tôi, anh ngẫm lại xem, ngay cả khối xương cứng như tôi mà anh cũng có thể thử hạ miệng gặm, huống chi là Cố Trinh Trinh, một đêm vợ chồng trăm đêm ân ái, cô ta cũng sẽ mềm lòng thôi."

Nếu như cô nhớ không lầm, Cố Trinh Trinh ngủ rất giỏi, đêm đầu tiên ở cùng với Hà Ân Chính, đã nhân dịp uống rượu hưng chí, triền miên một đêm với Hà Ân Chính đâu.

Cô nói trúng tim đen, bấm trúng yếu điểm, Hà Ân Chính nghe vậy, ngẩn người, ánh mắt đen tối cũng có ánh sáng, "Chuyện này. . . . . ."

Hình như anh ta đang suy tính, chẳng qua trời sinh Hà Ân Chính là một kẻ hèn nhát, nhà họ Hà lại không cho anh ta cơ hội quyết đoán chuyện gì cả, cho nên một khi anh ta gặp phải chuyện lớn cũng cứ dây dưa, không hề quyết định được.

Cố Tử Mạt cũng suy tính đến tính cách mềm yếu của Hà Ân Chính, quyết định trợ giúp anh ta một phen.

Xe số 25 đã dừng lại ở trạm xe buýt, khóe miệng cô cong lên, móc đồng tiền xu mà Diệp Nhất Đóa đưa cô, không cho anh ta cơ hội suy nghĩ, nói thẳng, "Vẫn chưa nghĩ kỹ, có muốn gọi taxi hay không sao? Vậy cũng tốt, anh hãy ngồi xe buýt đi, đi thẳng đến tối, cũng không ai cứu được anh."

Cô quơ quơ đồng xu trước mặt anh ta, "Nhìn kỹ, đồng 1 đồng tiền xu, tôi cho anh mượn đấy! Lần trước chúng ta ăn cùng nhau, anh cũng không hiếm lạ mấy đông tiền xu, hôm nay lại có thể đưa anh về nhà! Đi thôi, tôi giúp anh ngồi xe số 25, số 25 cùng đồ ngốc, còn kém một số không!"

Dưới sự ép buộc của cô, Hà Ân Chính bỗng nhớ lại, chuyện tình lần trước cô chê xe của anh là xe rởm, còn cho anh mượn một đồng xu 1 đồng nữa.

Cố Tử Mạt hết lần này tới lần khác dùng một đồng xu đến để xỉ nhục anh, khiến anh thật sự không chịu nổi, lập tức liền bộc phát giận dữ nói, "Cố Tử Mạt! Cô đừng quá đáng!"

"Không cần báo đáp, chưa đến lúc! Đồng xu một đồng này, sớm muộn gì cũng là của anh, Hà Ân Chính, ngồi lên xe buýt, rồi tẩy não đi!" Cố Tử Mạt nói xong lời này, cũng không hỏi anh ta có được hay không gì hết, mà lấy tay kéo lấy cánh tay bị thương nặng nhất của anh ta, kéo anh ta lên xe buýt.

Hà Ân Chính không chịu nổi nỗi đau đớn đó, khóc lóc gào thét kêu đau, cả khuôn mặt đều co rúm vào một chỗ, Cố Tử Mạt hoàn toàn không tính xuống tay lưu tình, không ngừng kéo anh ta, kéo anh ta.

Hà Ân Chính vì muốn giảm bớt đau đớn, cuối cùng cũng thỏa hiệp, một đấng mày râu, ngoan ngoãn bị một cô gái thân hình mảnh mai kéo lên xe buýt dễ như trở bàn tay như vậy.

Cố Tử Mạt cũng lên đi, bỏ tiền xu vào thay anh ta, vẫn không quên quan tâm bác tài xế lái xe, "Đây là anh cặn bã vừa mới bị thương cánh tay, xin bác tài chiếu cô anh ta nhiều hơn, cảm ơn."

"Được, đươc thôi." Bác tài nhìn lướt qua Hà Ân Chính, thấy anh ta mặt xám mày tro, dáng vẻ nhếch nhác tới cực điểm, không suy nghĩ nhiều, liền đồng ý, còn dặn dò mọi người ngồi trên xe, "Moi người , cho cái anh đó, anh cặn bã đúng không, là anh cặn bã đó, nhường cho một chỗ ngồi, cũng phát huy tình hữu nghị, Xã Hội Chủ Nghĩa quang vinh cũng nói, lấy đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau làm vẻ vang, lấy thiệt người lợi mình làm hổ thẹn."

Có một chàng trai ngồi gần nhất, nghe được cuộc trò chuyện của Cố Tử Mạt và bác tài, hiểu biết rõ ràng cái người ' đàn ông cặn bã ' này tàn phế, vội vàng nêu cao tình hữu nghị, dắt Hà Ân Chính đến chỗ ngồi của mình ấn xuống, "Anh cặn bã, ngồi đi! Ra khỏi nhà dựa vào anh em, em đứng đây bảo vệ anh."

Cố Tử Mạt nhìn vẻ mặt Hà Ân Chính giống như ăn phải cứt vậy, thiếu chút nữa bật cười, cô lui về phía sau mấy bước, nói cảm ơn một lần nữa, "Cảm ơn bác tài, cám ơn mọi người, thật ngại."

"Không cần không cần." Bác tài quá thuần phác, vội nói không khách khí.

Cô thấy phía sau còn có người muốn lên xe, vội vàng xuống xe, tránh sang bên.

"Chị thật là lợi hại, em đứng ở bên kia nhìn, chị cứ kéo nhẹ nhàng như vậy, anh cặn bã liền ngoan ngoãn nghe lời." Diệp Nhất Đóa từ bên cạnh đã chạy tới, trong mi mắt đều là tươi cười, không nhịn vỗ tay thay cô.

Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ sôi nổi của Diệp Nhất Đóa, lại càng không khỏi khen ngợi cô bé, Diệp Nhất Đóa có sức sống có tinh thần phấn chấn, cô bé cười lên, hé ra nét mặt tươi cừoi giống như hoa hướng dương, đầy nhiệt tình, đầy sức cuốn hút.

Sợ rằng cõi đời này không có mấy người đàn ông, có thể chống cự được trước nụ cười trong sáng của Diệp Nhất Đóa.

Dù trong lòng cô hơi ghen tỵ với Diệp Nhất Đóa, cũng không nhịn được khích lệ cô bé, "Nhất Đóa, em cười lên thật xinh, rất mê người."

Diệp Nhất Đóa nghe được cô nói như vậy, còn hơi xấu hổ sờ lỗ mũi một cái, sau lại thấy Cố Tử Mạt vẫn mỉm cười với cô, cô không nhịn được tiến lên, quen thuộc khoác tay vào cánh tay Cố Tử Mạt, tựa vào bả vai Cố Tử Mạt, giống như chim nhỏ nép vào người nói, "Có thật không, cám ơn lời khen của chị, em thật sự rất vui."

Cố Tử Mạt cảm thấy cô bé quá nhiệt tình, nhất thời cũng không thích ứng được, nụ cười trên mặt, lúc này có vẻ hơi cứng ngắc.

Diệp Nhất Đóa đang tựa vào bả vai Cố Tử Mạt, từ dưới nhìn lên khuôn mặt đẹp tinh tế của Cố Tử Mạt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, nụ cười của Cố Tử Mạt cứng ngắc không tự nhiên, bị cô bé nhận ra ngay lập tức.

Cô bé không nhịn được đứng thẳng người lên, thu lại nụ cười, nghiêm cẩn nhìn Cố Tử Mạt, hỏi thẳng, "Em thấy, chị cười không tự nhiên, lời nói vừa rồi của chị, có phải cũng giống những người khác, chỉ là qua loa cùng nịnh nọt em hay không đấy!"

Cố Tử Mạt sửng sốt, vị đại tiểu thư này, thẳng thắn như vậy, thật sự tốt sao?

Nhất thời, cô không phản bác được, thực ra vốn là cô bị làm khó, cô cảm thấy uất ức, nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt nhỏ của Diệp Nhất Đóa, lại cảm thấy là Diệp Nhất Đóa chịu uất ức.

Diệp Nhất Đóa cắn môi anh đào, trong đôi mắt hàm chứa vô tận uất ức cùng nghi ngờ, không lâu sau, ở trong đó, đã xuất hiện thêm một tầng hơi nước nhàn nhạt, mặc dù rất nhạt, gần như có thể khiến người ta không chú ý, nhưng cô vẫn nhìn thấy!

Cố Tử Mạt bó tay hết cách, trong đầu đủ loại ý tưởng thoáng qua, nhưng cô đều thấy không đúng.

Cô đã từng thấy Cố Trinh Trinh diễn trò nhưu vậy, kỹ thuật diễn xuất quá chân thật, nhưng đều không động lòng người bằng cái này cô gái trẻ trước mắt này, trong mắt cô bé toát ra cái loại uất ức đó, còn hàm chứa một tầng đau thương nhàn nhạt, còn có sự bướng bỉnh làm cho người ta khó mà nắm được.

Không chỉ có loại cảm giác không hiểu khiến người yêu mến, còn có loại suy nghĩ khiến người ta sẽ trách cứ bản thân không chăm sóc tốt cho cô bé.

Cô nghĩ, sợ rằng Cố Trinh Trinh có tu luyện thêm 10 năm nữa, mài dũa ánh mắt gấp trăm lần nữa, cũng không có linh khí bức người, rung động lòng người bằng cái này cô gái trẻ trước mắt này được!

Cố Tử Mạt hoảng hốt, ở trong mắt Diệp Nhất Đóa, chính là một loại thừa nhận ngầm trá hình.

Trong long Diệp Nhất Đóa quýnh lên, liền cong môi, giống như thể hiện tính tình tự đắc nói: " Em luôn cho rằng mình chưa đủ tốt, nhưng em không ép buộc các người nịnh nọt em gạt em, em hận nhất các người cứ như vậy, làm sao các người đều như vậy chứ, em chỉ muốn quen biết nhiều bạn bè, lại không nghĩ rằng, mỗi người các người đều như vậy, làm em quá thất vọng rồi!"

Nghe lời này, Cố Tử Mạt liền hiểu rõ hơn tại sao Diệp Nhất Đóa lại sẽ kịch liệt, uất ức như vậy.

Cái cô gái trẻ này, vẫn luôn tìm kiếm sự thừa nhận của người khác, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, những người khen ngợi cô bé, có khi là giả tạo, có khi là có mục đích khác, đều khiến cô bé thất vọng hết lần này đến lần khác.

Diệp Nhất Đóa quá khát vọng được khen ngợi chân thành một lần.

Cô bỗng cảm thấy, mình cùng Diệp Nhất Đóa có loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cô là con gái nuôi nhà họ Cố, giá trị của cô, cũng không chỉ dừng lại ở một quân cờ quan hệ thông gia, cô khát vọng người khác thừa nhận cô từ những phương diện khác, nhưng trước đây cô vẫn không tìm được, cho nên cô cố ý xa cách mọi người, không muốn thử chân chính tiếp xúc với người khác.

Cho đến khi, Lục Minh Tuyên xuất hiện.

Nghĩ tới đây, dưới yết hầu của cô không khỏi có loại cảm giác tắc nghẹn, không khỏi liền đưa ánh mắt sang người anh.

Sống mũi của anh rất thanh tú, hốc mắt sâu, môi mỏng xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật xa xỉ trong tay đại sư, vô luận tư góc độ nào cũng không tìm thấy một chút tỳ vết nào.

Người đàn ông này có tính cách nhiều mặt, có lúc sẽ giống như một kẻ tiêu sái phản nghịch liều mạng, đưa cô đi đập tủ kính, trộm áo cưới; có lúc, lại sẽ giống như một vị thân sĩ quý tộc thời cổ đại, dẫn cô khiêu vũ, xoay tròn; có lúc, anh lại giống như là siêu nhân có siêu năng lực, xuất hiện vào thời điểm cô bất lực, còn có thể kích thích khứu giác của cô trở lại. . . . . . Dĩ nhiên, cô càng biết rõ, điều anh có thể làm, còn xa xa không chỉ chừng này.

Người đàn ông càng bí ẩn, lại càng có thể dễ dàng khiến phụ nữ trầm mê.

Trừ tên tuổi của anh ra, bây giờ cô vẫn không biết gì về anh cả, nhưng cho dù là như vậy, lúc cô đối mặt với anh, cũng sẽ không tìm hiểu, những điều kiện vật chất tục tằng kia của anh, cô chỉ muốn, biết rõ anh là một người như thế nào.

Cố Tử Mạt nhìn anh từ xa, tâm từ từ chìm xuống.

Cô nghĩ, cứ tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ xong đời.

"Thôi, em cũng không muốn ép buộc chị, em đi đây." Diệp Nhất Đóa thấy cô vẫn không trả lời, chỉ có thể uất ức nói, xoay người lại, cất bước sẽ đi khỏi.

Cố Tử Mạt bị lời của cô bé kinh động, lúc này mới hoàn hồn, cô vội đuổi theo, đuổi đến trước mặt Diệp Nhất Đóa, hốt hoảng luống cuống giải thích, "Không phải qua loa cùng nịnh nọt, tuyệt đối không phải! Thật ra vào lúc em không nói gì, chị đứng một bên quan sát rất lâu rồi, chị rất hâm mộ em, thật đấy, em phải tin tưởng chị!" Lúc nói những lời này, cô vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt của Diệp Nhất Đóa, muốn thông qua ánh mắt của mình, nhắn nhủ sự chân thành đến cô bé.

Từ nhỏ cô sống cùng với Cố Trinh Trinh, lúc cùng sống chung với Cố Trinh Trinh, đa số là cô phải nhẫn nhịn, mà Cố Trinh Trinh ở nhà họ Cố, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, tất nhiện rất hiếm khi phải chịu uất ức, trong quan hệ chị em gái, cô chưa từng có kinh nghiệm an ủi em gái đâu.

Cho nên thấy Diệp Nhất Đóa như vậy, cô có gắp hơn nữa cũng không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể phủ nhận trước, sau đó chỉ có thể dùng ánh mắt của mình, nói cho Diệp Nhất Đóa tiếng lòng của mình, là biện pháp cuối cùng, cũng là không có biện pháp nào khác.

Cũng không nghĩ đến, chính biện pháp không phải biện pháp này, lại khiến Diệp Nhất Đóa vui vẻ.

Ánh mắt Diệp Nhất Đóa vừa đảo, lập tức chuyển buồn thành vui, bắt lấy ống tay áo của cô, rất vui mừng nói, "Có thật không? Chị quan sát em rất lâu?"

"Đúng vậy." Cô thản nhiên thừa nhận.

"Em thật sự rất vui mừng, chị biết không? Em cũng đứng một bên quan sát chị rất lâu rồi đâu, em nghe người ta nói, phụ nữ ghen tỵ với phụ nữ, là rất khác thường, nếu như lúc đối phương im lặng không lên tiếng len lén quan sát mà không nói ra lời khen ngợi, nói rõ cô thật sự đẹp, cô ấy đang ghen tỵ, ngược lại, nếu như đối phương khen cô đủ kiểu trắng cao đẹp, đấy chẳng qua là khách khí, cho nên, em tin chị." Diệp Nhất Đóa hưng phấn ôm cổ của Cố Tử Mạt, bộ dáng như hận không được hôn cô một cái vậy.

Cố Tử Mạt tranh thủ lùi người về phía sau, nhếch môi cười nói, "Chị lần đầu tiên nghe được cách nói này đấy, nhưng, chị cũng cảm thấy rất chính xác."

Cô nhớ, thường ngày cô bị Cố phu nhân mang theo đến những bữa tiệc, chắc chắn sẽ có người trước tiên khen Cố phu nhân cao quý hào phóng, mặc quần áo đẹp, thật ra thì, tất cả đều là giả, theo cô quan sát, mắt thẩm mỹ của Cố phu nhân thật sự không dám khen tặng.

"Tử Mạt." Lục Minh Tuyên đứng từ xa, gọi cô.

Giọng nói trầm ấm đầy truyền cảm bay vào lỗ tai của cô, Cố Tử Mạt giương mắt, nhìn thấy Lục Minh Tuyên đang đi về phía bên này.

Theo giọng nói này, Diệp Nhất Đóa cũng từ từ quay đầu lại, đầu tiên thấy một đôi chân thẳng tắp thon dài, được bao bọc dưới lớp quần âu màu xám tro, hình dáng cực đẹp, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, thật sự sẽ làm cho rất nhiều người đàn ông hâm mộ gấp mấy lần hoàng kim đâu.

Ngũ quan của người đàn ông mặc dù có vẻ khắc sâu, nhưng giờ phút này lại cho người cảm giác thoải mái giống như là được tắm gió xuân vậy.

Trong đầu Diệp Nhất Đóa càng nhiều phần hồng đến mức phun mạnh ra ngoài, nhất thời, cô bé cũng khó mà dứt tầm mắt ra khỏi người đàn ông được.

Hình tượng quá hoàn mỹ, cô rất muốn mời anh ta, làm người mẫu cho công ty.

Nhìn người đàn ông từng bước từng bước đến gần phía cô, cô có cảm giác mình được trời cao ưu ái và chăm sóc mà trước nay chưa từng có, có loại cảm giác hạnh phúc ấm áp, nhưng một giây sau, có một thứ gọi là lý trí vọt vào trong đầu của cô.

Cô chợt hiểu, người đàn ông này đi về phía bên này, chỉ vì tìm đến vợ của mình, cô đúng là tự mình đa tình, cô hơi cảm thấy xấu hổ, vừa định quay đầu đi chỗ khác, đôi tay liền bị người đàn ông giữ chặt, sau đó cứng ngắc mặc cho người đàn ông kéo hai tay của cô khỏi cổ của Cố Tử Mạt.

"Diệp tiểu thư, mặc dù tôi biết rõ, cô là rất thích Tử Mạt, nhưng rõ ràng cô làm ảnh hưởng đến cảm giác an toàn của tôi, cho nên, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng loại phương thức này, mời hai tay của cô rời khỏi cái vị trí chỉ thuộc về tôi." Người đàn ông nhếch môi cười, nói với cô, ánh mắt lại tập trung trên người Cố Tử Mạt.

Đồng thời Cố Tử Mạt cũng nhìn anh, lời nói của Lục Minh Tuyên chứa đầy hàm ý, đương nhiên cô cũng đánh hơi được sự ghen tuông trong lời nói của Lục Minh Tuyên, lại nghe thấy anh nói tới cảm giác an toàn, khóe miệng không khỏi khẽ co quắp xuống.

Cảm giác an toàn của đàn ông sao? Vậy rốt cuộc nên là cái loại đồ quái quỷ gì đây!

Ngay cả dấm chua của một cô gái trẻ mà cũng ăn nữa, anh đúng là dấm vương!

Diệp Nhất Đóa nghe được người đàn ông cô đang ngưỡng mộ trong lòng đang nói chuyện với cô, không khỏi vui mừng, nhưng lại thấy lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn Cố Tử Mạt, cô cũng biết mình không vui, nhưng là, cô cũng không phải là người dễ đối phó như vậy!

Người đàn ông này quanh co lòng vòng như vậy, còn có ý kỳ thị cô, cô nhất định làm ra điểm màu sắc , để anh ta nhìn một chút mới được.

Cô thuận theo bỏ tay ra, vọt tới trước mặt người đàn ông, kiễng chân ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của anh, nháy nháy mắt, liền nói, "Vị tiên sinh diện mạo anh tuấn này, mặc dù tôi biết rõ anh rất thích đồng nghiệp của tôi, cũng biết quan hệ giữa hai người, nhưng anh cứ chen ngang vào như vậy, rõ ràng ảnh hưởng đến việc trò chuyện của tôi và đồng nghiệp, cũng làm trở ngại tình bạn của chúng tôi, cho nên mời anh tạm thời rời đi, không nên quấy rầy việc giao lưu của chúng tôi!"

Khuôn mặt của cô ngọt ngào, giọng điệu nói ra cũng lanh lảnh, còn vô cùng tuyệt diệu sử dụng lại lời nói của Lục Minh Tuyên.

Nói hơi khó nghe một chút, đây là ăn miếng trả miếng, nói dễ nghe hơn, thì cái này gọi là, gậy ông đập lưng ông.

Mắt Lục Minh Tuyên khẽ nheo lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cô nhóc thỉnh thoảng có biểu hiện hoa si trước mắt này, khóe miệng anh cười giận, cũng là nụ cười như không cười, đường cong nguy hiểm, tỏ rõ nguy hiểm tức thời đâu.

Còn không có mấy người, có thể nói chuyện với anh như vậy đâu, nếu hôm nay anh không thể thắng trở lại một ván, chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi? !

Đồng thời Diệp Nhất Đóa cũng hơi khiêu khích ngẩng đầu nhìn Lục Minh Tuyên, thấy ánh mắt của anh nheo lại một cách nguy hiểm, chân mày xinh xắn không khỏi cau lại, cô cảm giác, loại ánh mắt nhìn chằm chằm xem kỹ này, kết hợp với gương mặt tuấn tú của người đàn ông này, không khỏi có loại cảm giác quen thuộc.

Thật đúng là -- kỳ quái!

Rốt cuộc là loại cảm giác quen thuộc nào đây, đến từ nơi nào đây, cô đã từng gặp anh ta sao? Hay là đã từng gặp người nào giống anh ta?

Ngây ngốc không phân biệt được rõ ràng!

Diệp Nhất Đóa cau mày một cái như vậy, khí thế rõ ràng yếu đi, tướng mạo vốn cũng không phải là rất mạnh mẽ, cô cau mày như vậy, càng lộ rõ gương mặt vô cùng xinh đẹp, ngược lại tăng thêm vài phần hương vị thiếu nữ ngây thơ ở bên trong.

Lục Minh Tuyên nhìn biến hóa trên nét mắt của Diệp Nhất Đóa, không khỏi nhếch môi mỉm cười, "Diệp tiểu thư, sau khi luyện tập tốt nên chăm chú nhìn một người như thế nào, lại quay lại tranh cãi với tôi nhé."

Cố Tử Mạt ở bên cạnh cũng cảm thấy đau huyệt Thái Dương, này vừa ra, thật đúng là không yên, Lục Minh Tuyên khi dễ một cô bé, cũng không ngại mất mặt, cô vội vã bảo hộ Diệp Nhất Đóa ở sau lưng, bất đắc dĩ nói với anh, "Nhất Đóa cũng coi như đồng nghiệp đầu tiên mà em biết, anh vẫn luôn luôn phong độ đỉnh cao, thế nào dưới tình huống này, lại không nhường cô bé một chút chứ?"

Những lời này, có oán giận, lại không biết làm thế nào, còn có chút nũng nịu.

Lục Minh Tuyên coi như mình chỉ nghe được một tầng ý vị cuối cùng này, bàn tay to của anh đưa ra, chợt kéo lấy cánh tay của cô, kéo cô từ phía Diệp Nhất Đóa vào trong lòng mình, sử dụng tay của anh đè lại cánh tay đang muốn làm loạn của cô, mười ngón tay giao hòa cùng cô.

Hai lòng bàn tay ấm áp, giờ phút này sát nhau không hề có khoảng cách, để cho cơ thể của cô, trong nháy mắt hơi cứng ngắc.

"Tay đứt ruột xót, vợ chồng đồng tâm, làm sao em lại che chở người ngoài như thế." Thu hồi nụ cười bên khóe môi, nhìn cô giống như hết sức nghiêm nghị, cằm góc cạnh kiên nghị cùng đường cong hoàn mỹ của cô kết hợp thành hình dáng xinh đẹp.

Mặc dù là câu hỏi ngược lại, khóe môi của anh cũng không hề nhếch lên, nhưng cô lại hiểu biết rõ ràng, anh cũng không hề tức giận, chỉ là trêu chọc, có thể nắm chắc điểm này, lá gan của cô cũng lớn hơn.

Cô nói, "Vợ chồng đồng tâm kỳ lợi đoạn kim, đây là anh muốn nói, để em với anh liên hiệp lại, sau đó cùng nhau đối phó Nhất Đóa sao? Khụ khụ, khi dễ một cô bé, nhưng mà em không làm được loại chuyện này, lẽ ra anh cũng không nên làm loại chuyện này, xem ra, em nhất định phải đánh giá anh kỹ càng một lần nữa rồi, tránh cho đến cuối nương nhờ không đúng người, lại hối hận suốt đời, đúng rồi, trước đó Hà Ân Chính nói thế nào đâu, anh ta bằng lòng tiếp nhận em, đúng không? Thật tốt, đi theo bên cạnh anh, ngay cả nhà dưới em cũng tìm được rồi đó."

Nói đến cuối, cô còn cố ý nghiêm mặt, ý tứ rất rõ ràng.

Lục Minh Tuyên biết cô đang lấy cớ để cười nhạo anh, vốn cũng không có để ở trong lòng, lúc cô nói những lời này, khóe miệng của anh vẫn thoáng hiện một đường cong ưu nhã, nhìn đôi môi mềm mại của cô khép khép mở mở giống như thưởng thức cảnh đẹp vậy, nhưng càng về sau, anh nghe thấy cái tên ' Hà Ân Chính ', thì thái độ cũng trở nên vi diệu rồi.

Tất nhiên anh biết Hà Ân Chính không hề có sức uy hiếp đối với anh, nhưng Hà Ân Chính và Cố Tử Mạt đã từng nói chuyện yêu đương, đây cũng là sự thật không thể chối cãi, bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ cảnh giác đối với cái này, anh cũng không ngoại lệ.

Cho nên, sau khi nghe đến đây, môi của anh đã bắt đầu kéo thành đường thẳng rồi.

Không đến mức tức giận, nhưng dù sao cũng không phải là vui mừng.

Lỗ mũi hừ lạnh mấy tiếng, cúi người xuống, thô bạo xâm nhập lên đôi môi của cô ngay lập tức, quấy nhiễu một trận.

"Ưmh. . . . . ." Môi Cố Tử Mạt đóng lại mở, đột nhiên bị anh hôn lên, tất nhiên là không thể ứng phó nổi, cô nói không ra tiếng, bản năng sử dụng một cánh tay khác đang nhàn rỗi đấm vào sống lưng của anh.

Miệng người đàn ông bật ra tiếng kêu rên rất nhỏ, nhưng vẫn không hề dừng việc tàn sát bừa bãi trên cánh môi của cô lại.

Trước đó, Diệp Nhất Đóa vốn vẫn đứng ở một bên, suy nghĩ đã từng gặp Lục Minh Tuyên ở đâu, thỉnh thoảng xem bọn họ cãi vả, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, cuộc cãi vã này cuối cùng lại trở thành hôn môi, cãi nhau kịch liệt thành hôn nồng nhiệt.

Trong đầu cô nảy ra một đống ý nghĩ, có phi lễ chớ nhìn, cô nên vội vàng quay đầu, che mắt, cô mới vừa che mắt muốn xoay người, lại có một ý tưởng khác nhảy ra, không nhìn mới lạ đâu, cô ngừng xoay người ngay lập tức, buông tay đang che mắt xuống, không hề chớp mắt nhìn hai người.

Tính tình của cô cởi mở, vốn thích xem diễn trò, dĩ nhiên thích xem màn diễn tại hiện trường như này hơn rồi, loại chuyện nghe lén nhìn lén này, cô làm cũng không thiếu, một chuyện nhỏ như này, tất nhiên là không đáng kể rồi.

Nhưng khi nhìn xem, thì cô lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, trai thanh gái đẹp mặc dù nhìn đẹp mắt, nhưng cảm xúc cũng rất trọng yếu, nếu như có người, có thể hôn môi cô nóng bỏng như vậy, cô nhất định sẽ hưng phấn đến ngất đi mất.

Con ngươi trong veo bắt đầu ngẩn ngơ, trong đầu của cô, các loại màu hồng tự nhiên lan tràn, từng nhóm lớn hội tụ ra một hình ảnh ngọt chết người , mà nhân vật chính trong hình ảnh, đầu tiên chính là cô.

Mà người kia, giống như cô làm thế nào cũng nhìn không rõ được, cô trừng mắt nhìn, cố gắng nhìn, nhưng vẫn không thấy rõ, cô cũng không chịu thua, lại trừng mắt nhìn.

Cố Tử Mạt thiếu chút nữa thì bị Lục Minh Tuyên hôn đến hít thở không thông, mới bị anh buông nhẹ ra, Lục Minh Tuyên tuyệt đối là cao thủ hôn môi, dù cho dưới tình huống cô cực kỳ miễn cưỡng, cũng có thể làm cho cô quên mình bước vào trong trạng thái.

Hôn đến cuối, cô say sưa dùng hai tay ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê.

Vừa hôn xong, cả hai đều thở hồng hộc, anh đè lên cái trán của cô, ôm chặt bên hông của cô, ở khaonrg cách gần thấy trong đồng tử của cô có khuôn mặt của mình, giọng nói khàn khàn, làm như nổi nóng uy hiếp nói, "Sau này còn dám tùy tiện nói lung tung như vậy nữa không, hả?"

Cố Tử Mạt vốn định dùng Hà Ân Chính để kích thích anh, ai có thể nghĩ, ngược lại chính mình lại chịu quả báo đâu, người đàn ông này, không thích lộ bản chất ra ngoài, lại sẽ làm ra vẻ vừa uất ức vừa đáng thương, lại có thể bá đạo uy hiếp đe dọa cô nữa.

Cô không thể thắng nổi anh, biết rõ là thất bại, vẫn yếu đuối phục tùng, buồn buồn gật đầu.

Lục Minh Tuyên nhận được câu trả lời hài lòng, buông hết gông cuồng xiềng xích đối với Cố Tử Mạt, ánh mắt sắc bén quét về phía Diệp Nhất Đóa bên cạnh, không khỏi nhíu nhíu mày, không nhịn được nói, "Cô nhóc này, rất kỳ quái ."

Cố Tử Mạt cảm thấy bất thường, cũng theo ánh mắt của Lục Minh Tuyên nhìn Diệp Nhất Đóa, chỉ thấy Nhất Đóa ủ rũ cúi đầu xuống, hai mắt to hơi nhắm lại, thỉnh thoảng còn dùng sức trợn mắt một cái, giống như là trạng thái bị thôi miên vậy.

"Đúng là rất kỳ quái ." Cô gật đầu với Lục Minh Tuyên một cái, tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó, cô thử lay lay cánh tay Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, Nhất Đóa."

Cánh tay Diệp Nhất Đóa nhận kích thích, giật mình một cái, hai mắt linh hoạt mở ra, giật mình cả người toát mồ hôi lạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tử Mạt, "A --"

"Nhất Đóa, em không sao chứ, bộ dạng vừa rồi của em, giống như là ngủ thiếp đi, dáng vẻ như bị người thôi miên vậy." Cố Tử Mạt giải thích sơ qua trạng thái của Diệp Nhất Đóa với cô bé.

Tự nhiên Diệp Nhất Đóa lại nhớ tới mông cảnh tuyệt đẹp vừa rồi của mình, nhưng đáng hận nhất là, cô vẫn không thấy rõ được nam chính, đến lúc cuối, hình như cô thấy khóe miệng của người đàn ông kia nâng lên một nụ cười lạnh với cô đâu, cô liền tâm loạn như ma, muốn tiếp tục nhìn rõ anh ta.

Nhưng không ngờ, bị Cố Tử Mạt đánh thức.

Cô cảm thấy Cố Tử Mạt hình dung rất chính xác về trạng thái của cô, cô đúng là bị thôi miên rồi, bị nụ hôn nóng bỏng của Cố Tử Mạt và Lục Minh Tuyên thôi miên.

Nhưng cô ngại nói ra, không nhịn được che lên gương mặt đến giờ vẫn còn đỏ ửng nóng bỏng, bi thương nói: " Tử Mạt, nếu em lớn lên cũng xinh đẹp như chị thì tốt rồi."

Gặp phải một câu điên khùng này của Diệp Nhất Đóa, Cố Tử Mạt không tránh khỏi kinh ngạc, không khỏi hướng ánh mắt trong veo về phía Lục Minh Tuyên, hỏi ý kiến của anh.

Lục Minh Tuyên buông tay ra, cũng tỏ vẻ không thể giải thích nổi, chỉ yên lặng đứng một bên nhìn, cũng không có hành động khác.

"Giống chị?" Cố Tử Mạt không nhịn được hỏi.

Diệp Nhất Đóa dùng sức gật đầu một cái, nghiêm túc nói, "Đúng vậy, biết vì cái gì mà em vẫn cứ nhìn lén hai người ngược anh cặn bã sao? Bởi vì em nghĩ nhìn chị nhiều hơn, em rất hâm mộ chị...chị rất đẹp."

Cô cảm thấy, khuôn mặt đó của Cố Tử Mạt, chính là loại khuôn mặt thôi thúc đàn ông xuất hiện những suy nghĩ mẫu mực, Cố Tử Mạt có khuôn mặt như trăng vẽ, lông mi dài như cánh bướm đang vỗ cánh, cho dù tạo nên một bóng râm nơi mí mắt lặng im, cũng có thể tươi đẹp mê người như vậy.

Cô rất hiếm có thể nhìn thấy cô gái nào có mũi miệng đẹp như vậy, hết sức tự nhiên, không hề trang điểm cũng như sự chỉnh sửa nào, ngũ quan phối hợp với nhau như vậy thật không chê vào đâu được, hoàn mỹ không tỳ vết. Cũng khó trách vừa rồi cô lại bị thôi miên đâu.

Cố Tử Mạt vừa nghe thấy cô bé nói như thế, lập tức có loại cảm giác được ưu ái mà sợ hãi, cô mấp máy môi, cân nhắc từ ngữ, nói: " Em cũng rất đẹp mà, ngươi xem, thiết kế mới của Valentino, phù hợp với em biết bao." Nói xong, cô lại sửa sang lại làn váy hơi lệch cho Diệp Nhất Đóa.

Đôi mắt to của Diệp Nhất Đóa sáng ngời lóe lóe, sau đó lại lắc đầu nhẹ, "Không, không giống nhau, cho dù em mặc quần áo của thương hiệu rất nổi tiếng, cũng luôn cảm thấy không được tự nhiên, mà chị không cần mặc đồ của thương hiệu nổi tiếng, chỉ mặc quần áo công sở rất đơn giản, cũng thanh lệ thanh lịch như vậy, làm cho người ta có cảm giác rất thoát tục, em không nói được chị đẹp theo kiểu nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Chị biết không? Em đã từng có một kẻ địch, cũng là một cô gái đẹp, cô ta cũng có một đôi mắt trong sáng long lanh giống y như chị, đã từng có rất nhiều người, đều cảm thấy cô ta thật sự xinh đẹp, nhưng mà khi em nhìn thấy chị, ngay từ giây phút đầu tiên đã cảm thấy, chị còn đẹp hơn cô ta rất nhiều!"

Càng nói đến cuối, miệng lưỡi lại càng lưu loát, "Chị biết không, vừa rồi em nhìn hai người hôn môi, sau đó, em liền đứng ngay tại đây mà mơ mộng, hơn nữa còn là một giấc mơ rất tuyệt vời, rất mất mặt đúng không, nhưng mà em lại vẫn muốn nói, em cảm thấy rằng, đây cũng là vì chị...chị chính là laoị cô gái, lớn lên giống như cô gái trong mộng vậy, thực sự đẹp đến ngây người, nếu như kẻ địch kia của em mà đứng ở trước mặt chị, nhất định cô ta cũng phải thừa nhận, bản thân vẫn kém xa."

Cố Tử Mạt nghe, mắt không khỏi trợn lại trợn.

Lại nghe đến đoạn Diệp Nhất Đóa nói nhìn lén bọn họ hôn môi, trên mặt cô nhìn không được mà thấy xấu hổ, sau đó trợn mắt, nhanh chóng liếc mắt khoét một cái trên người Lục Minh Tuyên, mới há miệng nói: " Không có khoa trương như vậy chứ."

Diệp Nhất Đóa càng nói càng hăng say, không ngừng siết chăt tay Cố Tử Mạt, hưng phấn mà nói, "Em thật sự không khoa trương đâu, sau này kẻ địch kia của em mà dám xuất hiện trước mặt em, em nhất định phải bắt chị đi gặp cô ta, nhất định phải làm cho cô ta hiểu, cái gì gọi là trời cao đất rộng!"

Cố Tử Mạt không nhịn được muốn đỡ trán than thở, nhưng tay cũng bị Diệp Nhất Đóa nắm chặt, cô chỉ có thể lặng lẽ nghe Diệp Nhất Đóa nói xong.

Thì ra phụ nữ nhìn phụ nữ, lại là cái bộ dáng này, cô hâm mộ tôi...tôi hâm mộ cô...côi ghen tỵ tôi...tôi ghen tỵ cô. Kết quả là, hai chiều hướng trái ngược nhau chứng thực một trận, sẽ phát hiện, quan sát, hoài nghi, suy đoán trước đó, hình như cũng không có ý nghĩa nữa.

Nghĩ tới đây, Cố Tử Mạt hơi rộng mở rồi.

Thông suốt mà hiểu rõ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, cô đã cảm nhận được sự bộc trực cùng thẳng thắn của Diệp Nhất Đóa , từ trong đáy lòng, cô đã thích cô gái trẻ linh động này rồi.

Lục Minh Tuyên đứng một bên xem xét tỉ mỉ, càng nhìn lại càng không hài lòng, cũng không biết cô nhóc từ đâu xuất hiện, bướng bỉnh nắm chặt tay vợ anh như vậy, không biết như vậy sẽ nắm bị thương vợ của anh sao?

Thật đúng là -- không thể nói lý!

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Lục Minh Tuyên tiến lên, lấy tay đẩy tay của hai người ra, kéo một cái Cố Tử Mạt đã nằm trong ngực của anh, rất có ý tốt nói với Diệp Nhất Đóa: " Mị lực của phụ nữ cũng không chỉ ở vẻ bề ngoài, còn có phong cách cử chỉ lời nói học thức vân vân, Tử Mạt rất đẹp, điều này không thể nghi ngờ, nhưng mà những phương diện khác mà tôi nhắc tới, Tử Mạt cũng tương đối tốt."

Cố Tử Mạt khó được nghe Lục Minh Tuyên khen cô đâu, trong lòng nổi lên một trận vui sướng, nhưng thế nào mà càng nghe những lời này, cô lại càng cảm thấy bên trong có ẩn ý kỳ lạ gì đó đâu, hình như là đang coi thường Diệp Nhất Đóa vậy.

Người đàn ông này, hình như càng ngày càng được voi đòi tiên rồi, cảm giác an toàn của đàn ông của anh, thật là chỗ nào cũng có!

Cô theo bản năng nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, chỉ thấy hàm răng của Diệp Nhất Đóa cắn thật chặt lấy môi dưới, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, cô nhóc này, rõ ràng là không vui.

Cô dùng ánh mắt đâm Lục Minh Tuyên, thoát khỏi lồng ngực của anh, liền đề nghị với Diệp Nhất Đóa, "Chị phải đi làm, nếu không thì trễ mất, Nhất Đóa, chúng ta cùng vào thôi."

Rõ ràng, đây là cô muốn giải trừ sự xấu hổ của Diệp Nhất Đóa.

Diệp Nhất Đóa cũng không trả lời cô, mà nhìn Lục Minh Tuyên với ánh mắt kỳ quái, dáng vẻ đầy bụng nghi hoặc, hai mắt mở to nhìn chằm chằm, mắt không hề chớp, giống như đang ngây người ra vậy, hoặc như đang suy tư điều gì đó vậy.

Người đàn ông cũng chú ý tới ánh mắt kỳ quái của Diệp Nhất Đóa, không nhịn được nắm tay đặt vào bên miệng, ho nhẹ mấy tiếng, nói với Cố Tử Mạt: " Được rồi, em lên đi làm đi, hết giờ làm, anh tới đón em, chờ anh."

Cố Tử Mạt nhìn Diệp Nhất Đóa, lại nhìn về phía người đàn ông, gật đầu một cái, "Vâng, vậy anh cứ đi trước đi."

Lục Minh Tuyên đến gần cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một nụ hôn nhẹ, nhẹ giọng hừ hừ nói, "Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh đi trước đây, không cần nhớ anh quá đâu."

"Anh thật đúng là tự tin, tự tin đến mức khiến người ta chán ghét." Trên mặt cô hơi hồng hồng, lấy mu bàn tay áp lên gò má, nhỏ giọng nói anh.

Người đàn ông cũng không phản bác, thuận theo lời của cô..., xảo diệu nói, "Ghét tức là yêu."

Cố Tử Mạt không ngờ da mặt anh có thể dầy như vậy, còn có thể nói đen thành trắng, cười như không cười nghiêng người nhìn anh, "Anh vẫn nên đi đi, cứ luôn lượn đi lượn lại trước mắt em, dễ dàng khiến thẩm mỹ mệt mỏi, một khi em chán ghét anh rồi, không phải sẽ ảnh hưởng nhiều hơn đến cảm giác an toàn của anh sao?"

Anh cười nhẹ, đầu ngón tay chấm chấm lên chóp mũi của cô, "Em dùng cái này dọa anh, để cho anh không đi không được, vậy anh đi đây." Nói xong, anh liền xoay người muốn đi.

"Không thể đi!" Cùng với một tiếng gọi vui vẻ vang bên lỗ tai anh, thì cánh tay trái của an cũng bị Diệp Nhất Đóa nắm thật chặt từ phía sau.

Lục Minh Tuyên cúi đầu nhìn cánh tay đang bị nắm chặt của mình, không khỏi khẽ cau mày, quay đầu chất vấn Diệp Nhất Đóa, đôi mắt đen sắc bén quét lên người cô, mang theo cảm xúc tức giận không nhỏ, "Tốt nhất cô nên có một lý do đầy đủ."

Ở trước mặt Cố Tử Mạt, lại có sự tiếp xúc tay chân cùng với người phụ nữ khác, điều này làm cho anh rất khó xử lý, đương nhiên cảm xúc tức giận cũng mạnh mẽ tràn ra.

Diệp Nhất Đóa bị sự nguy hiểm bắn ra từ đôi mắt của anh dọa sợ, không khỏi bỡ ngỡ trong lòng, nhưng cô phải hỏi rõ ràng, không chút nghĩ ngợi, đã vội vàng bật thốt lên, "Tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi có phải không!"

Cô sợ anh sẽ tránh đi, một cái tay khác cũng nắm thật chặt tay của anh

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom