Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chân mày của Lục Minh Tuyên nhíu sâu hơn, đưa tay lấy tay của cô ở trên cánh tay mình xuống, ném cánh tay của cô một cái, giọng nói lạnh nhạt nói, "Không biết."
Sự chú ý của Diệp Nhất Đóa đều tập trung trên mặt Lục Minh Tuyên, không chú ý đến động tác trên tay anh, bị anh vung như vậy, dưới chân mất thăng bằng, cơ thể tự nhiên ngửa ra sau, thiếu chút nữa té ngã xuống đất rồi.
Cố Tử Mạt tay chân nhanh nhẹn, vội vàng chạy tới đỡ Diệp Nhất Đóa, không nhịn được sử dụng ánh mắt đâm thẳng vào anh, hơi bất mãn nói, "Anh sao vậy, xuống tay nặng như vậy chứ."
Lục Minh Tuyên tự biết, chính mình dùng sức cũng không lớn, chẳng qua anh không nghĩ đến, Diệp Nhất Đóa lại mảnh mai như vậy thôi, vừa vung cái liền té rồi, nhưng trong lòng anh cũng sinh nghi.
Cô gái trẻ không biết ở đâu xông tới, trong vài phút, đã có thể khiến Cố Tử Mạt coi như tri kỷ, khó tránh khỏi hơi kỳ quặc đi, lòng phòng bị của anh rất nặng, mà lòng phòng bị đối với Diệp Nhất Đóa lại tăng lên mấy phần.
Đối với lới nói toát ra từ miệng Diệp Nhất Đóa, cô đã từng thấy anh, lúc này anh nghĩ lại, cũng không có chút ấn tượng nào.
Thật ra thì cũng hợp lý thôi, trong các trường hợp giao tiếp giả tạo, phụ nữ giống như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), thái độ của anh vẫn luôn lạnh nhạt, sao có thể chú ý tới một Diệp Nhất Đóa nho nhỏ chứ.
Lẽ ra Diệp Nhất Đóa nói đã từng thấy anh, anh cũng chẳng hoài nghi bao nhiêu, có lẽ là tại một bữa tiệc thượng đẳng nào đấy thôi.
Nhưng mà, anh không muốn ở trước mặt Diệp Nhất Đóa, thừa nhận thân phận của mình, vì vậy biến thành loại thái độ lạnh nhạt lúc này, anh không hề đáp lại lời nói của Cố Tử Mạt, mà đứng ở một bên.
Nhìn xem động tác tiếp theo của Diệp Nhất Đóa là gì.
Anh không ngại công khai thân phận của mình, nhưng anh lại để ý, lúc công khai lại có người thứ ba ở đó, huống chi, bây giờ cái người thứ ba này, còn là một cô gái trẻ kỳ kỳ quái quái lại không rõ lai lịch nữa.
Diệp Nhất Đóa đụng phải sự lạnh lùng của Lục Minh Tuyên, không khỏi nhíu mày một cái, từ lúc cô bắt đầu nhìn chăm chăm Lục Minh Tuyên, cô đã cảm thấy người này có cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc đã từng gặp anh ta ở nơi nào, cô cũng hoài nghi mình nhớ sai rồi.
Nhưng mà lúc sau, người đàn ông này dùng lời nói coi thường cô, công kích cô, cái loại giọng điệu đó, không khỏi khiến cô cảm thấy quen thuộc, đã từng có một người như vậy, ở trước mặt cô, biểu lộ loại thái độ không muốn gặp này đối với những người phụ nữ dối trá kia, nhưng rốt cuộc là ai đây chứ?
Cô có ấn tượng rất sâu đối với ánh mắt và giọng nói kia, nhưng gương mặt đó, cụ thể đầu đuôi câu chuyện, cô lại mơ hồ.
Mà giờ khắc này, cô rõ ràng cảm nhận được, người đàn ông này không muốn thấy cô.
Cô vốn thật sự thưởng thức người đàn ông này, thậm chí còn dùng lời nói phản kích lại anh ta, để hấp dẫn sự chú ý của anh ta, quật cường muốn bảo vệ sự kiêu ngạo của mình, nhưng kết quả cũng không như ý muốn.
Nếu anh ta không muốn thấy cô, cô cũng không cần thiết quấn lấy anh ta, cô hít thở sâu hai cái, buông lỏng tâm tình, lùi đến vị trí ban đầu của mình, tóm lấy làn váy của mình, nói với anh ta, "Tôi chưa bao giờ nói láo, tôi thực sự đã từng thấy anh...chắc chắn anh cũng đã gặp tôi rồi, có thể anh quên, nhưng mà tôi cũng quên mình gặp anh ở đâu, nhìn dáng vẻ, anh giống như không quá vui lòng nói chuyện với tôi, vậy tôi cũng không vui nói chuyện với anh, dĩ nhiên, cái vấn đề này, tôi cũng sẽ không rối rắm nữa, cũng sẽ không hỏi bất luận kẻ nào!"
Khuôn mặt cô, tràn đầy vẻ quật cường bố đồng, kiên định mà đầy tinh thần.
Nói xong, cô liền kéo cánh tay Cố Tử Mạt, chớp chớp mắt to với Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chúng ta đi làm đi, thái độ của anh ta không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
Cố Tử Mạt hơi sửng sốt, lập tức nói, "Được rồi."
Trong thâm tâm, lại lưu tâm đối với những lời Diệp Nhất Đóa nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô tin tưởng, Diệp Nhất Đóa nói đều là sự thật.
Lục Minh Tuyên nhìn Cố Tử Mạt bị Diệp Nhất Đóa kéo đi, hai người xoay người đi, vừa vặn đưa lưng về phía anh đi về phía tòa cao ốc, bỗng dưng, ánh mắt của anh bị kiềm hãm, đôi mắt đen nhanh chóng khóa lên nốt ruồi đen phía sau tai của Diệp Nhất Đóa.
Theo khoa học tướng số truyền thống có nói, sau tai có nốt ruồi thuộc loại kho tiền, có thể chứa đựng đại tài, là tướng giàu có.
Trong óc của anh lập tức xuất hiện một ít hình ảnh liên quan, đã từng có một bé gái, ngồi cùng một chỗ với một đám phu nhân quý tộc dối trá, có một vị phu nhân nhanh nhẹn phát hiện sau tai cô bé kia có nốt ruồi, lập tức tán dương cô bé có phúc khí, cũng nói nàng cả đời không lo lắng đến tiền tài, xuất thân quý giá, gặp được chồng cũng là người trong xã hội thượng lưu, cả đời có thể sống một cuộc sống xa xỉ, sang trọng.
Cô bé kia nghe xong, lập tức tươi cười rạng rỡ, anh thật sự không nhìn nổi, liền lạnh nhạt đi tới, dùng lời nói tạt một chậu nước lạnh.
Thật ra thì ban đầu anh không có ý nhắm vào cô bé kia, mà là đám phu nhân quý tộc dối trá kia, nhưng cuối cùng, giận nhất chính là cô bé kia, cô bé kia nhất định tim anh lý luận, lại bị cha của cô bé ngăn cản.
Nếu như không có nhớ lầm, cha của cô bé, chính là người có quan hệ sâu xa với nhà họ Lục Diệp Cẩn Hành.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi lắc đầu bật cười, duyên phận chính là tuyệt vời như vậy, nhưng ngay lập tức, lại là mây đen, trong lòng lại bao phủ một tầng lo lắng.
Một cô gái mà bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu anh cũng có thể nhớ tớ, một cô gái tùy thời tùy thời cũng có thể tiết lộ thân phận của anh, thật đúng là -- không bớt lo.
Diệp Nhất Đóa vừa nói, cô bé sẽ không nữa rối rắm, cũng sẽ không hỏi nữa, ngược lại anh lại hi vọng, cô bé có thể chân chính làm được.
Hai tay anh khoanh lại, ngón tay tại gõ xuống chính cánh tay của mình, trong đầu đang đau khổ tìm đối sách thích hợp, bên tai lại vang lên giọng nói của Cố Tử Mạt, "Tốt nhất anh nên suy nghĩ một chút, thật sự không nhớ rõ cô bé sao?"
Nghĩ đến đủ loại có thể xảy ra, anh thật là khổ não, nhưng ở trước mặt cô, anh không thể biểu lộ ra, anh nghĩ tới cái gì đó, khóe môi cong lên, khom người một cái, ngay sau đó khẽ cắn vành tai của cô, "Cái này, thật sự quan trọng như vậy sao? Hả?"
"Không có gì, em cảm thấy được Nhất Đóa còn không có chết tâm, cho nên thay cô bé hỏi một chút thôi." Thật ra thì Cố Tử Mạt cũng rất khổ não, cho tới nay, cô thói quen giữ vững thái độ khách khí xa cách đối với mọi người, khi nào thì từng để ý tới một người như vậy chứ, vậy mà, Diệp Nhất Đóa lại làm được!
Nghĩ tới đây, cô cũng rối rắm một trận, cuối cùng vô tội kéo kéo môi, "Anh nghĩ lại xem, em đi trước."
*
Gần tới giờ tan tầm, Cố Tử Mạt đang làm việc, liền nhận được điện thoại nội bộ của công ty, nói là có bạn chờ cô dưới lầu.
Theo bản năng cô liền nghĩ đến Lục Minh Tuyên, lúc trước anh đã nói, sẽ đến đón cô tan ca, nhưng nghĩ lại, nhân viên lễ tân thông báo nói là bạn, như vậy, bạn chính là bạn, mà không phải là người thân.
Rốt cuộc là ai? Lần trước Có Trinh Trinh cùng Cố phu nhân xông tới như vậy, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nếu lại tới một lần nữa, thì cô sẽ không chịu nổi.
Nhưng theo giọng điệu thông báo bạn bè này, thì chắc hẳn không phải là người nhà họ Cố rồi.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn cới áo khoác trắng ra, bỏ điện thoại di động vào áo khoác ngoài, mới mặc áo khoác, đi ra ngoài.
Cô ra khỏi thang máy, cũng không thấy có ai đang đợi, cô nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, chỉ thấy nhân viên lễ tân, vẻ mặt mập mờ dùng ngón tay chỉ về phía cửa chính của công ty.
Cô gật đầu nói cảm ơn, đi ra ngoài, chỉ thấy một chiếc Ferrari màu đỏ dừng sát ở cửa, đường cong lưu loát xa hoa cùng thân xe, chính là phong cách của đồ bảnh bao rồi.
Cùng lúc cô nhìn thấy chiếc xe, đồ bảnh bao cũng nhìn thấy cô, anh ta xuống xe, phong cách bước đến.
Lần này, anh ta vẫn một thân đỏ rực, vẫn là cái loại mà đỏ cũ đó, nhưng cũng không đỏ rực khoa trương như lần trước.
Nhưng mà, bộ quần áo anh ta mặc hôm nay càng thêm khác thường, quần rất hip-hop, giống như là quần ngủ vậy, nhưng đũng quần lại càng dài rộng xuống, cô nhìn qua người anh ta, cũng có tổng kết.
Lục thiếu rất là thần bí, cách ăn mặc, chưa bao giờ bình thường, đặc biệt thích dùng cảm giác đặc biệt trái ngược để thu hút ánh mắt người khác đâu.
Trong lòng Cố Tử Mạt vẫn còn sợ hãi đối với chuyện lần trước, nên cũng không có hảo cảm với anh ta, nhưng bây giờ chuyện rất phức tạp, cái đồ bảnh bao này lại chạy đến chỗ Cố Trình Đông, nói anh ta muốn cưới cô.
Lục Duật Kiêu muốn lấy cô sao?
Đây thực sự không có giới hạn không theo lề thói rồi, cô hoàn toàn không biết người đàn ông này nghĩ như thế nào, cô chọc tay vào trong túi áo khoác, cũng không định chào hỏi thân thiện với anh ta.
Người đàn ông đi tới trước mặt cô, nghiêng đầu, "Có phải rất kinh hỉ hay không?" Cái đôi mắt đào hoa kia sáng chói rực rỡ, hết sức chọc người.
Cô theo bản năng lui về phía sau một bước, nửa là thẳng thắn, nửa là thử dò xét nói, "Kinh có, hỉ từ đâu tới? Chẳng lẽ anh nói tới chuyện anh đi cầu hôn kia, chuyện đó, thiếu chút nữa dọa tôi vỡ mật đấy, Lục thiếu, tôi địa vị thấp hèn, lại nhát gan sợ phiền phức, sau này anh có thể đừng đùa giỡn kiểu này nữa hay không."
"Sao cô biết là tôi đang đùa chứ." Người đàn ông cuốn lọn tóc trước trán của mình, nhìn khuôn mặt cô qua kẽ hở giữa hai ngón tay, thái độ , đầy hài hước đùa giỡn.
Cố Tử Mạt rất không thích ứng giọng nói của loại người hoa hoa công tử như anh ta, nhưng vẫn giật giật khóe miệng, cười miễn cưỡn với anh ta, "Ngoại trừ nói đùa, cũng không còn khả năng khác nữa."
Thật ra thì cô rất muốn nói, Lục đại thiếu, chúng ta có thể bình thường một chút sao? Anh có thể biểu hiện như công tử nhà giàu bình thường một chút được sao?
Cô biết các công tử nhà giàu, đơn giản có hai loại, vừa đúng tương ứng hai thái cực, một loại là ra nước ngoài lăn lộn kiếm một cái văn bằng đại học chui về, sau khi về nước thì cả ngày ăn chơi đàng điếm, cờ bạc gái gú, còn một loại khác là trung quy trung củ đi học tài chính thương mại, sau đó vào công ty của gia đình lịch lãm.
Mà người trước mắt này, hiển nhiên không thuộc một loại nào phía trên cả.
Lúc này cô cảm thấy, ngoại trừ sốt ruột vẫn là sốt ruột, cô khẩn cấp muốn thoát khỏiânh ta, nhưng lại không thể tóm được tử huyệt hay điểm yếu của anh ta, nên vẫn không thể nào xuống tay được.
Hiện tại trong đầu cô, đều là hối hận.
Cũng vì cái quảng cáo thuê người đó, mà không hiểu tại sao cô lại chọc tới tên đại ôn thần này, nếu anh ta thật sự tính toán lên, sợ rằng cả đời này cô cũng không được an bình rồi, cô vừa mới kết hôn, còn nghĩ sống mấy ngày yên ổn đâu.
Mặc dù nhà họ Cố sớm muộn gì cũng sẽ có động tĩnh, những ngày an nhàn của cô cũng không quá dài, nhưng yên tĩnh được lúc nào hay lúc đó, cô rất sẵn lòng hưởng thụ cuộc sống an ổn yên bình, ít nhất hiện tại, cô tự do.
Người đàn ông theo dõi biểu tình của cô, nhẹ nhàng nhướn mi, bỗng chốc bật cười, "Cái cô này sao nhanh mồm nhanh miệng, vị kia nhà cô, chịu được sao?"
Cố Tử Mạt không tự chủ cau mày, anh ta có ý gì đây?
Vị kia nhà cô? Anh ta đã biết mình lập gia đình? Là người nhà họ Cố nói cho anh ta biết sao?
Trong đầu cô liên tục nhảy ra các nghi vấn, cái này tiếp theo cái kia, toàn bộ đều không có lời giải.
Thấy cô cau mày, người đàn ông lại càng đùa dai, khóe miệng nâng lên một đường cong, xinh đẹp như hoa, mị hoặc như anh túc, "Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, về phương diện kia, chịu được?"
Không khác câu hỏi vừa rồi lắm, chỉ thay đổi mấy chữ, lại khiến ý tứ cất giấu bên trong hiển thị rõ ràng hơn.
Cố Tử Mạt cũng không phải là một Tiểu Bạch Thỏ tinh khiết, ' nhanh mồm nhanh miệng ' trải qua sự cường điệu của anh ta, trong đầu của cô tự động xuất hiện những màn lửa nóng kịch liệt.
Răng cùng răng? Về phương diện kia cách dùng? Thật sự là quá tà ác rồi!
Nhìn chằm chằm người đàn ông này đang cười tà ác, hàm răng của cô gần như cắn nát, điều khí, đáp trả anh ta, "Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, cũng không phiền Lục thiếu phải quan tâm." Một câu nói, là có thể đẩy người đàn ông này ra xa.
Người đàn ông hơi ngẩn ra, chợt gật đầu, khóe môi cong lên càng thêm mị hoặc, vẫy vẫy tay với cô.
Cô không hiểu ý tứ của anh ta, cũng không có ý định quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi anh ta, "Có ý tứ gì?"
"Đến gần đây, tôi muốn nói cho cô vài chuyện." Anh cũng không ghét bỏ cô, tiếp tục ngoắc, giải thích xuống.
Cô hơi sửng sốt một chút, đơn giản quan sát tình hình bốn phía, mặc dù đã là buổi tối, nhưng dù sao cũng đang ở trên đường cái, người đến người đi, chắc anh ta cũng làm dám làm gì.
Nghĩ tới những điều này, cô giống như vừa ăn một viên Định Tâm Hoàn vậy, đánh bạo bước tới.
Người đàn ông ghé vào lỗ tai, thổi một hơi vào bên tai cô, mới nói, "Tôi đoán, cô còn chưa cho anh ta ăn hết đi, anh ta cũng không dám ăn cô?"
Mắt Cố Tử Mạt trợn trừng, người đàn ông này, có biết xấu hổ hay không, bảnh bao vẫn muốn ăn đòn, ngay cả lời nói hèn mọn bỉ ổi này, cũng có thể nói thẳng ra được, cô hận không thể cho anh ta một cái tát đâu!
Nếu như không phải là cô đăng tin thuê người, lại sai lầm tuyển chọn, nhất định cô phải đạp anh ta một cước!
"Anh có bị bệnh không." Cô hít một hơi, im lặng nhìn về phía anh ta.
Lúc này cô phải dùng cái cớ này để an ủi tâm tình của mình, cũng giúp bản thân không đến nỗi tức giận đến mức muốn đánh anh ta như vậy nữa.
"Không muốn thừa nhận đúng không, tôi cũng chưa bao giờ làm khó phụ nữ, như vậy đi, tôi đưa cô đến một nơi, đi hóng gió?" Nói xong, người đàn ông liền mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Trên lỗ tai trái của anh ta, đeo một viên ngọc màu xanh, nổi bật trong ánh nắng chiều lúc chạng vạng tối, tản mát ra ánh sáng kỳ diệu, đó là loại ánh sáng màu xanh dương rất ấm áp, thoạt nhìn rất có cảm giác.
Cô thực sự hơi bị viên ngọc xanh kia hấp dẫn, nhưng không hề yêu ai yêu cả đường đi, cô thực sự đối với chủ nhân của viên ngọc xanh này, vui không nổi rồi.
Trên mặt cô lộ vẻ mâu thuẫn, thật khó khăn nói, "Lục thiếu, tôi là người làm công ăn lương, tôi còn chưa tan ca đâu, tôi lại là nhân viên mới của công ty, nếu tan xa sớm, tôi thật sự chưa có cái lá gan đó."
Người đàn ông chưa trả lời cô..., bản thân ngồi vào ghế tài xế, lại ngoắc ngoắc cô, "Cô theo tôi đến nơi đó một chuyến, nghe xong chuyện xưa, ân oán giữa chúng ta, liền xóa bỏ, như thế nào!"
Cố Tử Mạt nửa tin nửa ngờ, "Chẳng lẽ anh lại giở trò lừa bịp." Cô cứ có cảm giác, vị Lục thiếu này, cũng không có cảm giác dễ đối phó như vậy đâu.
Cô luôn có cảm giác lo lắng mơ hồ, tiện nghi lớn như vậy, anh ta không thể nào để cô lấy không được.
Người đàn ông nghe cô nói xong, khóe miệng lập tức toét cười, "Cho cô cơ hội, có nắm bắt hay không, thì phải xem cô rồi." Nói xong, anh ta còn có ý hả hê huýt gió.
Cố Tử Mạt có phần mất bình tĩnh, cô muốn nhanh chóng giải quyết cái kẻ đại phiền toái này, nhưng luôn không tìm được cơ hội mở miệng, nếu anh ta nói như vậy, không bằng cô cứ nắm lấy cơ hội, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến vậy.
Suy nghĩ đã định, liền lên xe của anh ta.
Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên cô làm, chính là lập tức lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi điện thoại cho Lục Minh Tuyên.
Người đàn ông nhìn cô bấm số, khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị.
Cô để ý thấy người đàn ông nhìn cô, không nhịn được xem thường anh ta nói, "Vì phòng ngừa anh giết tôi, vứt xác ra đồng, tôi gọi điện thoại cho chồng tôi, không được sao!" Lục Minh Tuyên hứa tới đón cô tan ca, như vậy, nếu như anh đến, nhất định sẽ không gặp, cho nên cô thông báo trước với anh.
"Có thể, cô cứ việc báo thôi." Người đàn ông đã nắm chắc rồi, cho nên yên tâm để cho cô quay số điện thoại.
Cố Tử Mạt không ngờ anh ta sảng khoái như vậy, vì vậy tiếp tục quay số điện thoại, nhưng lại không người nào nghe, vẫn luôn là như vậy.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động xem đi xem lại, cuối cùng gửi một tin nhắn đơn giản qua, chán nản thu điện thoại.
Người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, thấy cô thu hồi điện thoại di động vào trong túi áo khoác, không nhịn được cười lớn, "Nói đi, sao lại không gọi nữa, gọi đến khi nào anh ta nhận mới thôi chứ."
Cố Tử Mạt quan sát thái độ của anh ta, suy nghĩ lời nói của anh ta, cũng biết bên trong có quỷ, "Anh cố ý, anh cố ý để tôi gọi, lại để cho tôi mất mát! Có phải anh biết cái gì hay không!"
Anh ta có tiền có thế, khẳng định là không có chuyện gì anh ta làm không được, bây giờ trong đầu cô có đủ loại ý tưởng, chỉ sợ anh ta làm gì với Lục Minh Tuyên.
Người đàn ông nắm vô lăng, hoàn toàn không trả lời, xe đã đi đến vùng ngoại ô, anh ta đạp chân ga rất mạnh, tăng tốc độ, nhanh như điện chớp.
"Có thể chạy chậm một chút sao?" Cô không chịu nổi tốc độ xe trước mắt này, hơn nữa, anh ta còn một mực tăng tốc.
"Nhưng tôi chưa bao giờ chạy chậm, lái xe là vì cái gì? Chính là chơi đùa với tốc độ này!"
Cố Tử Mạt cũng sững sờ với tính tình của anh ta, dù thế nào cũng mặc kệ cảm thụ của người khác! Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Cô sáng suốt lựa chọn im lặng, dựa cả người lên lưng ghế, nhắm hai mắt lại, đưa bản thân vào trong bóng tối để thoải mái hơn chút, không nhìn cản vật đang trôi qua rất nhanh bên ngoài cửa xe, mặc kệ anh ta tiếp tục đua xe.
Một trận lo lắng hãi hùng, rõ ràng cô có thể cảm thấy, tốc độ xe đang chậm lại, cô vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở mắt, vừa định khen anh ta mấy câu, chỉ thấy anh ta một tay lái xe một tay cởi cà vạt.
"Nguy. . . . . . Nguy hiểm!" Nhìn anh ta cầm lái một tay, sống lưng của cô không nhịn được mà toát ra một trận mồ hôi lạnh.
"Cho." Người đàn ông đưa cà vạt cho cô.
Mặc dù Cố Tử Mạt không rõ nguyên do, nhưng vì không muốn chọc giận anh chàng con nhà giàu này, nên vẫn cẩn thận nhận lấy cà vạt.
"Bịt mắt lại, không cho giở trò!"
Cố Tử Mạt nhìn chiếc cà vạt màu đỏ chóe trong tay, sau khi trong lòng giãy giũa một trận, vẫn ngoan ngoãn buộc cà vạt lên, cũng không dám giở trò với anh ta, sợ sau khi bị phát hiện sẽ chết thảm hại hơn.
Nhưng mà, cảm giác mắt bị cà vạt bịt kín cũng không thể nói là cảm thấy an toàn, cô không thấy được tình trạng hiện tại, xe chạy càng lâu cô lại càng sợ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng nói, "Tôi biết mình sai, thật sự biết sai rồi, cầu xin anh không cần hành hạ tôi nữa có được hay không? Tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý tìm người đóng giả anh. . . . . . Không, không đúng. . . . . . Sự thật là tôi cố ý tìm người đóng giả anh. . . . . . Nhưng cũng là vì bất đắc dĩ thôi. . . . . ."
Phải biết rằng, đặt một người trong hoàn cảnh không xác định, càng có thể kích thích cảm giác sợ hãi của người đó, lúc này cô đang hoài nghi, anh ta đang căn cứ theo nguyên lý này chơi đùa cô, hiện tại cô thật sự sợ hãi.
Cô không gọi được điện thoại cho Lục Minh Tuyên, cũng không biết tình trạng hiện giờ của anh ấy, nếu cái anh chàng Lục Duật Kiêu này nhất thời nổi điên, cũng trả thù Lục Minh Tuyên, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, cô chịu khổ chút cũng không sao, nhưng liên lụy đến Lục Minh Tuyên, thì cô sẽ lại thiếu anh càng nhiều!
Nghĩ thông suốt những thứ này, cô liền quyết định cúi đầu trước anh chàng bảnh bao này.
Mà anh chàng con nhà giàu, giống như trong lúc lái xe, sẽ tiếc chữ như vàng, lần này một chữ hồi âm cũng không có, cô chỉ có thể nói tiếp.
"Lúc ấy bạn trai cũ của tôi bắt cá hai tay muốn đính hôn cùng người khác, tôi nhất thời tức giận, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn để tức chết anh ta, nhưng mà tôi lại không tìm được ai tốt hơn, cho nên tôi chỉ có thể ra cái hạ sách này, tìm người đóng giả anh, thật ra thì anh cũng không thể trách tôi trọn trúng anh được, chủ yếu vì danh tiếng của anh quá vang dội, lúc đó tôi nghĩ người tuyển chọn tốt nhất chính la anh thôi, anh xem, tôi vẫn rất ngu ngốc đâu!"
Có thể vì quá sợ hãi, cô vẫn nói mấy câu lời hay với anh ta.
"Đến." Cùng với giọng nói của người đàn ông bảnh bao vang lên, thì xe cũng ngừng lại.
Cô sợ muốn chết, cũng nhịn không được rùng mình một cái thay Lục Minh Tuyên, "Tôi có thể lấy cà vạt xuống sao?" Cũng không biết, anh ta đưa cô đến nơi nào.
"Không thể." Cô nghe thấy tiếng người đàn ông mở cửa xe phía bên cô, sau đó, tay của cô bị một bàn tay bắt lấy, "Xuống xe."
Cô bị dắt đi về phía trước, cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng người đàn ông lại nhắc nhở cô nhấc chân, nói là bước lên cầu thang, cô cũng không có mánh khóe gì có thể đùa giỡn cả, chỉ có thể bước đi theo lời anh ta, mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy mình giẫm lên là loại bậc thang bằng đá xanh đó.
Hình như còn phải quẹo trái quẹo phải ..., quanh co, dù sao cũng thật phức tạp, đi thật lâu, cũng chưa đi hết bậc cầu thang, lòng của cô càng trầm xuống, cuối cùng không nhịn được cắn môi, mở miệng hỏi anh ta, "Đây là đi đâu, sao lại nhiều bậc thang như vậy."
Người đàn ông không nói lời nào, tiếp tục dắt cô đi, vẫn dùng sức khá lớn, động tác cũng tương đối thô bạo, lại đi thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng anh ta cũng ngừng lại, cô cũng dừng bước, theo bản năng sờ sờ cà vạt, nhưng lại bị bàn tay quý giá của anh ta tách ra.
"Lúc tới đây, cô vẫn một mực ân hận, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, cô ở nơi này, hãy sám hối về những hành động không đủ thành thật giữ chữ tín của mình đi, nhớ, thời gian càng lâu, càng có thành ý." Anh ta vừa giữ chặt cà vạt, vừa hả hê nói.
Người ở dưới mái hiên, Cố Tử Mạt đành phải cúi đầu yên lặng sám hối, đây là đang sao lại bản 《 sám hối 》ở trong lòng, so với việc bị giết bị bạo thây thì kết quả này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Cũng không biết đứng bao lâu, dù sao cô cũng đứng đến mỏi chân rồi, cô không nhịn được lên tiếng hỏi, "Lục thiếu, bây giờ có thể sao?"
"Ah, Lục thiếu, sao anh không nói lời nào vậy?"
Nhưng cho dù cô gọi thế nào, trả lời cô chỉ có yên lặng!
Cô bỗng luống cuống, chỉ sợ anh ta bỏ rơi cô, một mình lái xe rời đi, trên phim thần tượng không phải đều như vậy sao!
Cô lấy một tay kéo cà vạt xuống, mở mắt nhìn, không thấy hình bóng người đàn ông đâu cả?
Nhưng trước đó, rõ ràng cô lo lắng anh ta lén lút chạy đi, cho nên cô đã hết lòng lưu ý đến tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đi ra, nhưng bây giờ đưa mắt nhìn bốn phía, ngay cả một Quỷ Ảnh cũng không có!
Người này, đi không dấu vết như quỷ đầu thai vậy? !
Cô đau đầu một trận, sau đó mới nghiêm túc nhìn bốn phía, liếc nhìn lại, trước mắt là mảnh những tấm bia mộ đặt ngay ngắn, chung quanh những cây đại thụ mọc san sát âm u, trên bia mộ có một bức ảnh trắng đen đang mỉm cười.
Nghĩa địa hoang tàn vắng vẻ, từng bức ảnh trắng đen hướng về phía cô cười âm u, hình như muốn đưa ma trảo ra bắt cô ăn vào trong bụng vậy.
Mặc dù cô không làm việc gì trái với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới, nơi hoang vu này chỉ có một mình cô, nhất thời cô cũng trở nên luống cuống, đôi tay nắm thật chặt vào áo khoác, trong lòng nghĩ ngợi, bước tiếp theo nên làm gì.
Bỗng nhiên --
Trên vai cô truyền đến một trận lạnh lẽo, một sức nặng đặt lên bả vai của cô, bờ vai của cô run rẩy lại run rẩy, đầu lưỡi thắt lại, thật vất vả mới hô lên được một chữ, "Người nào?"
Vốn dĩ cô nên sợ hãi hơn, nhưng vì, cô là người theo thuyết vô thần, cho nên hoàn toàn không tin tưởng lực lương kỳ bí thần kỳ cái gì!
Cô hơi nghiêng đầu cúi mắt, liền nhìn thấy trên mặt đất có một bóng dáng cao lớn, tầm mắt di chuyển đến nơi nào đó, khóe miệng của cô nâng lên, "Lục thiếu, tôi biết rõ là anh."
Chẳng trách vừa rồi không nghe thấy tiếng bước chân đi xa, người đàn ông này thật đáng yêu, vì hù dọa cô, còn cố ý trốn đi nữa.
Phía sau vẫn không có tiếng động.
Cô hơi chột dạ, nhưng rất nhanh trong lòng lại giữ vững ý nghĩ, bóng dáng chính khúc xạ của cơ thể, cái anh chàng bảnh bao này mặc một bộ quần áo rất rộng, hơn nữa đũng quần cũng rất thấp, làm sao cô lại không nhận ra chứ!
Cô bắt lấy cánh tay của anh ta, nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy viên ngọc xanh kia sáng chói rực rỡ dưới ánh sáng yếu ớt nơi này, mà lúc này, người đàn ông đang nhe răng mà cười .
"Tôi biết ngay là anh!" Cô mở tay của anh ta ra, đặt ca vạt vào trong tay anh ta, trả lại cho anh ta, "Hiện tại! Có phải nên xóa bỏ rồi hay không?"
Người đàn ông làm vài động tác, đã thắt lại cà vạt, trả lời cô, "Bây giờ còn chưa được."
Cố Tử Mạt nâng trán, khóe miệng hếch lên, "Chẳng lẽ bởi vì, anh không nhìn thấy tôi hoảng sợ giống như trong dự liệu mà cảm thấy lần này không tính chứ! Vậy thật lừa đảo rồi, như vậy đi, vậy anh lại làm tôi sợ một lần nữa, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh thật tốt!"
Cô biết những anh chàng nhà giàu này mê chơi đùa, hơn nữa còn biến đổi các kiểu đùa giỡn nữa, trò chơi truyền thống của nhà giàu mới nổi gì đó, thích xem phụ nữ bán rẻ tiếng cười, mà những nhà giàu có thì ngược lại, đặc biệt thích xem phụ nữ khóc, nhìn phụ nữ bị kinh sợ.
Nghe nói có một đám nhà giàu, còn đặc biệt vì vậy mà nuôi một ổ rắn độc.
Xem ra cái anh chàng Lục Duật Kiêu này cũng không có gì đặc biệt, cũng thích chơi đùa giống người khác thôi.
"Tôi có nhàm chán như vậy sao? Tôi là tới kể chuyện cũ cho cô nghe." Người đàn ông chỉ vào mộ bia ngay trước mặt bọn họ, ý bảo cô qua nhìn xem, "Chính là chuyện cũ của bà ấy, cô nhìn xem, cô biết bà ấy sao?"
"Bà ấy?" Cố Tử Mạt không nghĩ quá nhiều, theo chỉ thị của anh ta, nhìn sang.
Ảnh đen trắng, xem ra người phụ nữ trong ảnh cũng không lớn tuổi, búi tóc kiểu cổ điển, mặc sườn xám, nụ cười đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cho dù là ảnh đen trắng, cũng không cách nào che giấu phong cách đặc biệt của bà ấy.
Một người phụ nữ rất có ý vị, sắc đẹp bực này, cũng đủ để sánh ngang cùng với minh tinh điện ảnh rồi.
Theo ý nghĩ này, có khuôn măt của một minh tinh điện ảnh, tự dưng hiện ra trong đầu cô, sau đó dần dần, trùng hợp với tấm ảnh đen trắng này .
Cô tiến lên một bước, lại nhìn tên phía trên, không khỏi đọc ra tiếng , "Lâm Nhược Thủy?" Cô lại lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc che miệng lại, nhìn về phía người đàn ông dẫn cô tới đây, "Bà ấy là Lâm Nhược Thủy? Chẳng lẽ không phải là mình tinh điện ảnh đã từng thành công tiến quân Hollywood sao? Quá giống! Là chị em song sinh sao?"
"Không có phức tạp như thế, họ là một người, chẳng qua là dùng tên giả." Người đàn ông cúi người, lấy ra một cái khăn tay, xoa xoa Mộ Bia, sau đó nói, "Bởi vì gả vào nhà họ Lục, cho nên bị buộc sửa lại tên, cũng vì vậy, cho dù đã chết rồi, ngay cả người ngoài cũng không biết một chút tin tức nào của bà ấy, người khác cũng không biết bà ấy đi đâu, mà ở nơi đây, cũng không ai biết bà ấy từ đâu đến."
Hô hấp của Cố Tử Mạt căng thẳng, miệng mím chặt lại, ánh mắt co rút lại, lại nhìn chằm chằm ảnh trắng đen một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được nghi vấn của mình, "Tại sao lại như vậy, gả vào nhà họ Lục các người, nhất định phải thay tên đổi họ sao! Sẽ phải biến mất trong mắt tất cả mọi người sao! Vậy thì thật sự quá đáng sợ rồi."
"Đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau đâu, kết quả cuối cùng của bà ấy alf -- hài cốt không còn, nơi này chỉ là mộ chôn quần áo và di vật của bà ấy thôi."
"Trời --" Cô vừa mới đưa tay hơi cách xa miệng của mình, lại lần nữa không nhịn được mà dùng sức che lại môi của mình.
Người đàn ông này giả vờ mất tích, không hù dọa được cô, ngược lại dùng câu chuyện cũ này, làm cô sợ hãi!
Cả bờ vai của cô đều đang run rẩy, đôi môi cũng run, mặc dù đây là đêm hè, nhưng cô cảm thấy nơi này lạnh chưa từng có, loại lạnh lẽo này, là loại hàn ý lạnh thấu xương, cái cảm giác âm hàn này, xuyên thấu qua mặt đất lạnh lẽo, thông qua bàn chân của cô, đâm thẳng vào trong lòng của cô.
Quá lạnh rồi, cô không khỏi ôm chặt lấy cơ thể mình, co ro.
Lúc này cô rất may mắn, mình nghe theo đề nghị của Lục Minh Tuyên, mặc cái áo khoác này đi.
"Bà ấy chết thế nào vậy?" Cô không dám nhìn bức ảnh đó nữa, cô cúi đầu, nhìn xuống mũi chân của mình, lúng túng hỏi.
Một minh tinh điện ảnh thành công tiến quân đến Hollywood, đã từng có cuộc sống mọi người hâm mộ, lại hương tiêu ngọc vẫn quá sớm, cô linh linh nằm trong một góc đen tối, không ai hỏi thăm, cũng không ai biết đến.
"Bị người đẩy xuống cầu thang, mất con, bản thân cũng trở nên tàn phế, bị tình địch kích thích đến mức tự sát, tro cốt cũng bị tình địch âm mưu chế tạo thành pháo hoa, pháo hoa bị trở thành đồ giúp vui đốt rồi." Người đàn ông đứng lên, khúc khích cười vài tiếng , "Nghe chuyện cũ này, có phải trong nháy mắt cô đã cảm thấy, cái thế giới này đã đối xử quá tốt với cô rồi hay không."
Trái tim của cô suýt nữa thì ngừng đập mấy nhịp, gần như là liều mạng mới phát ra vài tiếng động như thế, "Anh. . . . . . Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này?" Âm thanh rõ ràng run rẩy, ngay cả bản thân cô cũng có thể cảm thấy.
Phụ nữ gả vào nhà cao cửa rộng, từ giây phút bị gả đi đó, liền mất đi tên vốn có của mình, cũng mất đi bản thân, cô rất khó tưởng tượng, người phụ nữ này sống những ngày đó như thế nào.
Cô rất sợ câu chuyện cũ này, người hại người, còn là một xác hai mạng, còn làm cho đối phương hài cốt không còn!
Cô nghĩ ngay tới Cố Trinh Trinh, Cố Trinh Trinh lợi dụng đẩy cô ngã uống thang máy, cũng may không phải một xác hai mạng, cũng mơ hồ có loại nhẫn tâm này, lòng người biến chất đến mức này, có lẽ thật đúng là không cần có quá nhiều lý do!
"Chỉ là lấy một ví dụ cho cô thôi, nói cho cô rõ ràng, trở thành người nhà họ Lục phải hy sinh rất nhiều thứ, cũng giúp cô chuẩn bị sẵn sàng." Người đàn ông liếc mắt nhìn mộ bia, "Tôi đã kể xong chuyện xưa của mình rồi, bây giờ có thể đi."
Cả người cô đều đang sợ hãi, không có dũng khí nán lại ở chỗ này thêm một giây nào nữa, gật đầu, ánh mắt cố gắng không nhìn vào bức ảnh kia, nghiêng đầu, đi theo anh ta trở về đường cũ.
Dọc theo đường đi, cô suy nghĩ đi nghĩ lại câu nói cuối cùng của anh ta, cuối cùng ngón tay như có như không vuốt ve lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh, nói với anh ta, "Anh yên tâm, tôi sẽ không vào nhà họ Lục các người đâu, anh cũng đừng trêu đùa tôi nữa."
Người đàn ông đi ở phía trước liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt đào hoa ảm đạm không có ánh sáng, trong mắt đều là u ám tối tăm, đã không có thần thái phách lối mọi khi, "Nếu như cô có thể nhớ, và tuân thủ những lời này được, vậy thì không thể tốt hơn."
Cô nhìn màu đỏ trên người anh ta, lại cảm thấy màu sắc kia, giờ phút này cũng mất đi ấm áp, không làm cô ấm lòng chút nào, mà ngay cả kiểu tóc táo cực kỳ táo bạo trên đầu anh ta, cũng đều cho cảm giác, hiện tại bóng lưng của anh ta, tiêu điều cô đơn một cách khác thường.
Anh ta và Lục Minh Tuyên không giống nhau, Lục Minh Tuyên rất giỏi che giấu tâm tình của mình, cho dù là anh kinh ngạc hay hoảng sợ, anh đều có thể che giấu được cực tốt. Mà cái anh chàng bảnh bao này, nhanh mồm nhanh miệng, lòng dạ ngay thẳng, tâm tình cũng đều biểu hiện hết ở trên mặt và hành động .
Cái bộ dáng này của anh chàng bảnh bao, khiến cho cô rất không thích ứng, cô thật sự không ngờ, vốn là mộ công tử ác bá phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại toát ra vẻ mặt đau thương không giống với phong cách của anh ta.
Từ ngày tiếp xúc với anh ta, anh ta vẫn đều là loại đàn ông có cái gì nói cái đó, không che không giấu, yêu bảnh bao thích khoa trương, cô cảm thấy anh ta không khiến người thích, nhưng bây giờ cô nhìn thấy mặt khác của anh ta, lại muốn an ủi anh ta.
Nhưng mà, loại chuyện an ủi người khác này, cô thật sự không biết làm thế nào, trước kia lúc cô bị Hà Ân Chính làm cho đau thấu tim, cô nghĩ tới việc trả thù, cô khiến cho Hà Ân Chính không còn chút mặt mũi nào, cướp đoạt hết tất cả hy vọng của Hà Ân Chính.
Cái anh chàng bảnh bao trước mặt này, anh ta nên đi tìm ai trả thù đây, nhà họ Lục?
Vốn dĩ anh ta chính là người nhà họ Lục, anh ta không thể trả thù được, cô nghĩ, hiện tại nhất định anh ta rất mâu thuẫn, cô không biết cái bà Lâm Nhược Thủy này có quan hệ thế nào với nhà họ Lục, nhưng người phụ nữ này có thể để cho người như anh chàng bảnh bao này lộ vẻ xúc động, nhất định là có quan hệ thân thiết rồi.
Cố Tử Mạt nhìn bậc thang màu xanh, cúi đầu đi, bỗng dưng mở miệng, "Người nhà họ Lục các người có lỗi với bà ấy, bà ấy cũng có lỗi với chính bản thân mình, cái chết của bà ấy, cũng có trách nhiệm của bản thân."
Quả nhiên người đàn ông quay đầu lại, cau mày, "Tại sao cô lại nói như vậy."
Theo những gì cô thấy từ vẻ mặt và động tác của anh ta, rất rõ ràng tâm tình của anh ta giờ khắc này, anh ta sẽ bảo vệ Lâm Nhược Thủy bằng mọi cách, không thể thấy người khác nói xấu bà ấy dù chỉ là một chút.
Nhưng, cô vì mở rộng nội tâm áy náy của anh ta, không thể không nói xấu Lâm Nhược Thủy, mặc dù điều này rất bất kính đối với người chết, nhưng cô rất bằng lòng cống hiến chút sức lực, khiến đồ bảnh bao không còn nặng nề như vậy nữa, giống như đồ bảnh bao trước đây.
Cô mấp máy môi, quật cường mở miệng, "Tôi nói ra, nhất định có lý do của tôi." Nói tới đây, cô cố ý dừng lại, đưa mắt nhìn về phái đồ bảnh bao, hình như anh ta cũng không định cắt ngang lời của cô, mà xoay người lại, tiếp tục đi xuống núi.
Bởi vì hôm nay bầu trời đầy mây, cho nên cho dù mặt trăng đã lên rồi, cũng không có cảm giác sáng sủa hơn, dưới chân mấp mô, mỗi bước của cô, đều cảm thấy không thật, cô sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống đất, liền lấy điện thoại di động ra, muốn cho điện thoại di động cung cấp một ít ánh sáng.
Cô mở điện thoại di động lên, phía trên xuất hiện ba cuộc gội nhỡ, đều là của Lục Minh Tuyên, ngón cái của cô đặt ở vị trí chấp nhận cuộc gọi, lại nhìn bóng dáng đỏ sậm trước mắt, hơi do dự.
"Sao không nói tiếp vậy, vừa rồi còn như đinh đóng cột, hiện tại lại im như thóc thế?" Đồ bảnh bao thẳng thắn như mọi ngày, vẫn không quên châm chọc cô một chút.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng không bấm xuống trò chuyện, bật chức năng đèn pin của điện thoại di động, chiếu xuống con đường phía trước, vừa đi, vừa nói, "Bà ấy gả vào nhà họ Lục, nhà họ Lục tước đoạt tên của bà ấy, nhưng chuyện này cũng không hề ý nghĩa là, nhà họ Lục hoàn toàn tước đoạt bản thân bà ấy, cuối cùng bà ấy lại thảm như vậy, một mặt là bị hãm hại, mặt khác, chính là do bản thân bà ấy đã buông tha. Có thể bà ấy đã từng kiên trì, cũng đã từng chống lại, nhưng mà tôi lại nghĩ, bà ấy kiên trì không được bao lâu thì đã buông tha rồi, lúc bắt đầu, bà ấy chỉ là bỏ qua bản thân, để phụ họa theo người khác, nhưng sau đó, lại biến thành, ba ấy buông tha cho tính mạng của mình! Con đường của bà ấy quá khó khăn, cũng là bởi vì bà ấy thỏa hiệp quá dễ dàng , lựa chọn bỏ qua quá dễ dàng."
Bước chân của đồ bảnh bao đã dừng lại, nhưng cô lại không nhìn thấy, vẫn dùng điện thoại di động chiếu lên bậc thang, từng bậc từng bậc đi xuống, không có phòng bị, cái trán đụng vào bờ lưng của anh ta, cô không nhịn được hô lên một tiếng, vuốt vuốt cái trán, sau đó lại tiếp tục nói, "Nhà họ Lục khiến bà ấy mất đi tên họ, có thể nhà họ Lục cũng làm bà ấy mất đi tự do, nhưng, nhà họ Lục lại không thể khiến cho ba ấy đánh mất bản thân mình được."
"Bởi vì bà ấy quá mệt mỏi, cái này không thể trách bà ấy được, nếu là đổi lại cô...khẳng định cô cũng không làm được, cô chỉ giỏi nói miệng thôi." Người đàn ông phản bác lại cô, vẫn không quên chèn ép cô một trận.
Cô vẫn biết là anh ta như vậy rồi, nhưng hiện tại, cô cũng không cảm thấy anh ta gây khó chịu nữa, cô không sao cả nhếch môi cười cười, cũng không quan tâm anh ta, nghiêm túc nhìn bậc thang dưới chân, từng bước từng bước đi xuống dưới.
"Tôi tên là Cố Tử Mạt, trước kia không gọi bằng cái tên này, vào trước trước kia, cũng không gọi bằng cái tên này, nhà họ Cố, là gia đình thứ hai nhận nuôi tôi, qua nhiều năm như vậy, tôi cũng giống như mất đi tên của mình, cũng giống Lâm Nhược Thủy như đúc, nhà họ Cố cũng không bằng lòng cho tôi sự tự do, lúc khứu giác của tôi nhạy bén, bọn họ để cho tôi điều hương, để cho tôi tạo ra giá trị cho doanh nghiệp nhà họ Cố, sau đó, bọn họ lại để cho tôi làm một công cụ kết thân, sẽ buộc tôi gả cho con của một nhà giàu nào đó, ví dụ như anh. . . . . ." Nói tới đây, cô không nhịn được cũng cười rất châm chọc.
Cái loại cảm giác lạnh lẽo đó lại đánh tới một lần nữa, xen lẫn một chút mỉa mai, còn kèm theo một chút chua xót.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy trong lòng rất chua xót, trước kia mỗi đêm cô nhớ đến những chuyện này, cũng sẽ len lén chảy nước mắt, chẳng qua là theo những đêm này tăng lên, nước mắt của cô cũng dần đần cạn khô đi rồi, cho nên hiện tại, nước mắt của cô hoàn toàn không chảy xuống.
Nhưng, trong đôi mắt hơi có sương mù, khiến cho tầm mắt của cô hơi mơ hồ, cảnh vật trước mắt, cũng biến thành lờ mờ .
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sự chú ý của Diệp Nhất Đóa đều tập trung trên mặt Lục Minh Tuyên, không chú ý đến động tác trên tay anh, bị anh vung như vậy, dưới chân mất thăng bằng, cơ thể tự nhiên ngửa ra sau, thiếu chút nữa té ngã xuống đất rồi.
Cố Tử Mạt tay chân nhanh nhẹn, vội vàng chạy tới đỡ Diệp Nhất Đóa, không nhịn được sử dụng ánh mắt đâm thẳng vào anh, hơi bất mãn nói, "Anh sao vậy, xuống tay nặng như vậy chứ."
Lục Minh Tuyên tự biết, chính mình dùng sức cũng không lớn, chẳng qua anh không nghĩ đến, Diệp Nhất Đóa lại mảnh mai như vậy thôi, vừa vung cái liền té rồi, nhưng trong lòng anh cũng sinh nghi.
Cô gái trẻ không biết ở đâu xông tới, trong vài phút, đã có thể khiến Cố Tử Mạt coi như tri kỷ, khó tránh khỏi hơi kỳ quặc đi, lòng phòng bị của anh rất nặng, mà lòng phòng bị đối với Diệp Nhất Đóa lại tăng lên mấy phần.
Đối với lới nói toát ra từ miệng Diệp Nhất Đóa, cô đã từng thấy anh, lúc này anh nghĩ lại, cũng không có chút ấn tượng nào.
Thật ra thì cũng hợp lý thôi, trong các trường hợp giao tiếp giả tạo, phụ nữ giống như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), thái độ của anh vẫn luôn lạnh nhạt, sao có thể chú ý tới một Diệp Nhất Đóa nho nhỏ chứ.
Lẽ ra Diệp Nhất Đóa nói đã từng thấy anh, anh cũng chẳng hoài nghi bao nhiêu, có lẽ là tại một bữa tiệc thượng đẳng nào đấy thôi.
Nhưng mà, anh không muốn ở trước mặt Diệp Nhất Đóa, thừa nhận thân phận của mình, vì vậy biến thành loại thái độ lạnh nhạt lúc này, anh không hề đáp lại lời nói của Cố Tử Mạt, mà đứng ở một bên.
Nhìn xem động tác tiếp theo của Diệp Nhất Đóa là gì.
Anh không ngại công khai thân phận của mình, nhưng anh lại để ý, lúc công khai lại có người thứ ba ở đó, huống chi, bây giờ cái người thứ ba này, còn là một cô gái trẻ kỳ kỳ quái quái lại không rõ lai lịch nữa.
Diệp Nhất Đóa đụng phải sự lạnh lùng của Lục Minh Tuyên, không khỏi nhíu mày một cái, từ lúc cô bắt đầu nhìn chăm chăm Lục Minh Tuyên, cô đã cảm thấy người này có cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc đã từng gặp anh ta ở nơi nào, cô cũng hoài nghi mình nhớ sai rồi.
Nhưng mà lúc sau, người đàn ông này dùng lời nói coi thường cô, công kích cô, cái loại giọng điệu đó, không khỏi khiến cô cảm thấy quen thuộc, đã từng có một người như vậy, ở trước mặt cô, biểu lộ loại thái độ không muốn gặp này đối với những người phụ nữ dối trá kia, nhưng rốt cuộc là ai đây chứ?
Cô có ấn tượng rất sâu đối với ánh mắt và giọng nói kia, nhưng gương mặt đó, cụ thể đầu đuôi câu chuyện, cô lại mơ hồ.
Mà giờ khắc này, cô rõ ràng cảm nhận được, người đàn ông này không muốn thấy cô.
Cô vốn thật sự thưởng thức người đàn ông này, thậm chí còn dùng lời nói phản kích lại anh ta, để hấp dẫn sự chú ý của anh ta, quật cường muốn bảo vệ sự kiêu ngạo của mình, nhưng kết quả cũng không như ý muốn.
Nếu anh ta không muốn thấy cô, cô cũng không cần thiết quấn lấy anh ta, cô hít thở sâu hai cái, buông lỏng tâm tình, lùi đến vị trí ban đầu của mình, tóm lấy làn váy của mình, nói với anh ta, "Tôi chưa bao giờ nói láo, tôi thực sự đã từng thấy anh...chắc chắn anh cũng đã gặp tôi rồi, có thể anh quên, nhưng mà tôi cũng quên mình gặp anh ở đâu, nhìn dáng vẻ, anh giống như không quá vui lòng nói chuyện với tôi, vậy tôi cũng không vui nói chuyện với anh, dĩ nhiên, cái vấn đề này, tôi cũng sẽ không rối rắm nữa, cũng sẽ không hỏi bất luận kẻ nào!"
Khuôn mặt cô, tràn đầy vẻ quật cường bố đồng, kiên định mà đầy tinh thần.
Nói xong, cô liền kéo cánh tay Cố Tử Mạt, chớp chớp mắt to với Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chúng ta đi làm đi, thái độ của anh ta không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
Cố Tử Mạt hơi sửng sốt, lập tức nói, "Được rồi."
Trong thâm tâm, lại lưu tâm đối với những lời Diệp Nhất Đóa nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô tin tưởng, Diệp Nhất Đóa nói đều là sự thật.
Lục Minh Tuyên nhìn Cố Tử Mạt bị Diệp Nhất Đóa kéo đi, hai người xoay người đi, vừa vặn đưa lưng về phía anh đi về phía tòa cao ốc, bỗng dưng, ánh mắt của anh bị kiềm hãm, đôi mắt đen nhanh chóng khóa lên nốt ruồi đen phía sau tai của Diệp Nhất Đóa.
Theo khoa học tướng số truyền thống có nói, sau tai có nốt ruồi thuộc loại kho tiền, có thể chứa đựng đại tài, là tướng giàu có.
Trong óc của anh lập tức xuất hiện một ít hình ảnh liên quan, đã từng có một bé gái, ngồi cùng một chỗ với một đám phu nhân quý tộc dối trá, có một vị phu nhân nhanh nhẹn phát hiện sau tai cô bé kia có nốt ruồi, lập tức tán dương cô bé có phúc khí, cũng nói nàng cả đời không lo lắng đến tiền tài, xuất thân quý giá, gặp được chồng cũng là người trong xã hội thượng lưu, cả đời có thể sống một cuộc sống xa xỉ, sang trọng.
Cô bé kia nghe xong, lập tức tươi cười rạng rỡ, anh thật sự không nhìn nổi, liền lạnh nhạt đi tới, dùng lời nói tạt một chậu nước lạnh.
Thật ra thì ban đầu anh không có ý nhắm vào cô bé kia, mà là đám phu nhân quý tộc dối trá kia, nhưng cuối cùng, giận nhất chính là cô bé kia, cô bé kia nhất định tim anh lý luận, lại bị cha của cô bé ngăn cản.
Nếu như không có nhớ lầm, cha của cô bé, chính là người có quan hệ sâu xa với nhà họ Lục Diệp Cẩn Hành.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi lắc đầu bật cười, duyên phận chính là tuyệt vời như vậy, nhưng ngay lập tức, lại là mây đen, trong lòng lại bao phủ một tầng lo lắng.
Một cô gái mà bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu anh cũng có thể nhớ tớ, một cô gái tùy thời tùy thời cũng có thể tiết lộ thân phận của anh, thật đúng là -- không bớt lo.
Diệp Nhất Đóa vừa nói, cô bé sẽ không nữa rối rắm, cũng sẽ không hỏi nữa, ngược lại anh lại hi vọng, cô bé có thể chân chính làm được.
Hai tay anh khoanh lại, ngón tay tại gõ xuống chính cánh tay của mình, trong đầu đang đau khổ tìm đối sách thích hợp, bên tai lại vang lên giọng nói của Cố Tử Mạt, "Tốt nhất anh nên suy nghĩ một chút, thật sự không nhớ rõ cô bé sao?"
Nghĩ đến đủ loại có thể xảy ra, anh thật là khổ não, nhưng ở trước mặt cô, anh không thể biểu lộ ra, anh nghĩ tới cái gì đó, khóe môi cong lên, khom người một cái, ngay sau đó khẽ cắn vành tai của cô, "Cái này, thật sự quan trọng như vậy sao? Hả?"
"Không có gì, em cảm thấy được Nhất Đóa còn không có chết tâm, cho nên thay cô bé hỏi một chút thôi." Thật ra thì Cố Tử Mạt cũng rất khổ não, cho tới nay, cô thói quen giữ vững thái độ khách khí xa cách đối với mọi người, khi nào thì từng để ý tới một người như vậy chứ, vậy mà, Diệp Nhất Đóa lại làm được!
Nghĩ tới đây, cô cũng rối rắm một trận, cuối cùng vô tội kéo kéo môi, "Anh nghĩ lại xem, em đi trước."
*
Gần tới giờ tan tầm, Cố Tử Mạt đang làm việc, liền nhận được điện thoại nội bộ của công ty, nói là có bạn chờ cô dưới lầu.
Theo bản năng cô liền nghĩ đến Lục Minh Tuyên, lúc trước anh đã nói, sẽ đến đón cô tan ca, nhưng nghĩ lại, nhân viên lễ tân thông báo nói là bạn, như vậy, bạn chính là bạn, mà không phải là người thân.
Rốt cuộc là ai? Lần trước Có Trinh Trinh cùng Cố phu nhân xông tới như vậy, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nếu lại tới một lần nữa, thì cô sẽ không chịu nổi.
Nhưng theo giọng điệu thông báo bạn bè này, thì chắc hẳn không phải là người nhà họ Cố rồi.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn cới áo khoác trắng ra, bỏ điện thoại di động vào áo khoác ngoài, mới mặc áo khoác, đi ra ngoài.
Cô ra khỏi thang máy, cũng không thấy có ai đang đợi, cô nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, chỉ thấy nhân viên lễ tân, vẻ mặt mập mờ dùng ngón tay chỉ về phía cửa chính của công ty.
Cô gật đầu nói cảm ơn, đi ra ngoài, chỉ thấy một chiếc Ferrari màu đỏ dừng sát ở cửa, đường cong lưu loát xa hoa cùng thân xe, chính là phong cách của đồ bảnh bao rồi.
Cùng lúc cô nhìn thấy chiếc xe, đồ bảnh bao cũng nhìn thấy cô, anh ta xuống xe, phong cách bước đến.
Lần này, anh ta vẫn một thân đỏ rực, vẫn là cái loại mà đỏ cũ đó, nhưng cũng không đỏ rực khoa trương như lần trước.
Nhưng mà, bộ quần áo anh ta mặc hôm nay càng thêm khác thường, quần rất hip-hop, giống như là quần ngủ vậy, nhưng đũng quần lại càng dài rộng xuống, cô nhìn qua người anh ta, cũng có tổng kết.
Lục thiếu rất là thần bí, cách ăn mặc, chưa bao giờ bình thường, đặc biệt thích dùng cảm giác đặc biệt trái ngược để thu hút ánh mắt người khác đâu.
Trong lòng Cố Tử Mạt vẫn còn sợ hãi đối với chuyện lần trước, nên cũng không có hảo cảm với anh ta, nhưng bây giờ chuyện rất phức tạp, cái đồ bảnh bao này lại chạy đến chỗ Cố Trình Đông, nói anh ta muốn cưới cô.
Lục Duật Kiêu muốn lấy cô sao?
Đây thực sự không có giới hạn không theo lề thói rồi, cô hoàn toàn không biết người đàn ông này nghĩ như thế nào, cô chọc tay vào trong túi áo khoác, cũng không định chào hỏi thân thiện với anh ta.
Người đàn ông đi tới trước mặt cô, nghiêng đầu, "Có phải rất kinh hỉ hay không?" Cái đôi mắt đào hoa kia sáng chói rực rỡ, hết sức chọc người.
Cô theo bản năng lui về phía sau một bước, nửa là thẳng thắn, nửa là thử dò xét nói, "Kinh có, hỉ từ đâu tới? Chẳng lẽ anh nói tới chuyện anh đi cầu hôn kia, chuyện đó, thiếu chút nữa dọa tôi vỡ mật đấy, Lục thiếu, tôi địa vị thấp hèn, lại nhát gan sợ phiền phức, sau này anh có thể đừng đùa giỡn kiểu này nữa hay không."
"Sao cô biết là tôi đang đùa chứ." Người đàn ông cuốn lọn tóc trước trán của mình, nhìn khuôn mặt cô qua kẽ hở giữa hai ngón tay, thái độ , đầy hài hước đùa giỡn.
Cố Tử Mạt rất không thích ứng giọng nói của loại người hoa hoa công tử như anh ta, nhưng vẫn giật giật khóe miệng, cười miễn cưỡn với anh ta, "Ngoại trừ nói đùa, cũng không còn khả năng khác nữa."
Thật ra thì cô rất muốn nói, Lục đại thiếu, chúng ta có thể bình thường một chút sao? Anh có thể biểu hiện như công tử nhà giàu bình thường một chút được sao?
Cô biết các công tử nhà giàu, đơn giản có hai loại, vừa đúng tương ứng hai thái cực, một loại là ra nước ngoài lăn lộn kiếm một cái văn bằng đại học chui về, sau khi về nước thì cả ngày ăn chơi đàng điếm, cờ bạc gái gú, còn một loại khác là trung quy trung củ đi học tài chính thương mại, sau đó vào công ty của gia đình lịch lãm.
Mà người trước mắt này, hiển nhiên không thuộc một loại nào phía trên cả.
Lúc này cô cảm thấy, ngoại trừ sốt ruột vẫn là sốt ruột, cô khẩn cấp muốn thoát khỏiânh ta, nhưng lại không thể tóm được tử huyệt hay điểm yếu của anh ta, nên vẫn không thể nào xuống tay được.
Hiện tại trong đầu cô, đều là hối hận.
Cũng vì cái quảng cáo thuê người đó, mà không hiểu tại sao cô lại chọc tới tên đại ôn thần này, nếu anh ta thật sự tính toán lên, sợ rằng cả đời này cô cũng không được an bình rồi, cô vừa mới kết hôn, còn nghĩ sống mấy ngày yên ổn đâu.
Mặc dù nhà họ Cố sớm muộn gì cũng sẽ có động tĩnh, những ngày an nhàn của cô cũng không quá dài, nhưng yên tĩnh được lúc nào hay lúc đó, cô rất sẵn lòng hưởng thụ cuộc sống an ổn yên bình, ít nhất hiện tại, cô tự do.
Người đàn ông theo dõi biểu tình của cô, nhẹ nhàng nhướn mi, bỗng chốc bật cười, "Cái cô này sao nhanh mồm nhanh miệng, vị kia nhà cô, chịu được sao?"
Cố Tử Mạt không tự chủ cau mày, anh ta có ý gì đây?
Vị kia nhà cô? Anh ta đã biết mình lập gia đình? Là người nhà họ Cố nói cho anh ta biết sao?
Trong đầu cô liên tục nhảy ra các nghi vấn, cái này tiếp theo cái kia, toàn bộ đều không có lời giải.
Thấy cô cau mày, người đàn ông lại càng đùa dai, khóe miệng nâng lên một đường cong, xinh đẹp như hoa, mị hoặc như anh túc, "Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, về phương diện kia, chịu được?"
Không khác câu hỏi vừa rồi lắm, chỉ thay đổi mấy chữ, lại khiến ý tứ cất giấu bên trong hiển thị rõ ràng hơn.
Cố Tử Mạt cũng không phải là một Tiểu Bạch Thỏ tinh khiết, ' nhanh mồm nhanh miệng ' trải qua sự cường điệu của anh ta, trong đầu của cô tự động xuất hiện những màn lửa nóng kịch liệt.
Răng cùng răng? Về phương diện kia cách dùng? Thật sự là quá tà ác rồi!
Nhìn chằm chằm người đàn ông này đang cười tà ác, hàm răng của cô gần như cắn nát, điều khí, đáp trả anh ta, "Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, cũng không phiền Lục thiếu phải quan tâm." Một câu nói, là có thể đẩy người đàn ông này ra xa.
Người đàn ông hơi ngẩn ra, chợt gật đầu, khóe môi cong lên càng thêm mị hoặc, vẫy vẫy tay với cô.
Cô không hiểu ý tứ của anh ta, cũng không có ý định quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi anh ta, "Có ý tứ gì?"
"Đến gần đây, tôi muốn nói cho cô vài chuyện." Anh cũng không ghét bỏ cô, tiếp tục ngoắc, giải thích xuống.
Cô hơi sửng sốt một chút, đơn giản quan sát tình hình bốn phía, mặc dù đã là buổi tối, nhưng dù sao cũng đang ở trên đường cái, người đến người đi, chắc anh ta cũng làm dám làm gì.
Nghĩ tới những điều này, cô giống như vừa ăn một viên Định Tâm Hoàn vậy, đánh bạo bước tới.
Người đàn ông ghé vào lỗ tai, thổi một hơi vào bên tai cô, mới nói, "Tôi đoán, cô còn chưa cho anh ta ăn hết đi, anh ta cũng không dám ăn cô?"
Mắt Cố Tử Mạt trợn trừng, người đàn ông này, có biết xấu hổ hay không, bảnh bao vẫn muốn ăn đòn, ngay cả lời nói hèn mọn bỉ ổi này, cũng có thể nói thẳng ra được, cô hận không thể cho anh ta một cái tát đâu!
Nếu như không phải là cô đăng tin thuê người, lại sai lầm tuyển chọn, nhất định cô phải đạp anh ta một cước!
"Anh có bị bệnh không." Cô hít một hơi, im lặng nhìn về phía anh ta.
Lúc này cô phải dùng cái cớ này để an ủi tâm tình của mình, cũng giúp bản thân không đến nỗi tức giận đến mức muốn đánh anh ta như vậy nữa.
"Không muốn thừa nhận đúng không, tôi cũng chưa bao giờ làm khó phụ nữ, như vậy đi, tôi đưa cô đến một nơi, đi hóng gió?" Nói xong, người đàn ông liền mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Trên lỗ tai trái của anh ta, đeo một viên ngọc màu xanh, nổi bật trong ánh nắng chiều lúc chạng vạng tối, tản mát ra ánh sáng kỳ diệu, đó là loại ánh sáng màu xanh dương rất ấm áp, thoạt nhìn rất có cảm giác.
Cô thực sự hơi bị viên ngọc xanh kia hấp dẫn, nhưng không hề yêu ai yêu cả đường đi, cô thực sự đối với chủ nhân của viên ngọc xanh này, vui không nổi rồi.
Trên mặt cô lộ vẻ mâu thuẫn, thật khó khăn nói, "Lục thiếu, tôi là người làm công ăn lương, tôi còn chưa tan ca đâu, tôi lại là nhân viên mới của công ty, nếu tan xa sớm, tôi thật sự chưa có cái lá gan đó."
Người đàn ông chưa trả lời cô..., bản thân ngồi vào ghế tài xế, lại ngoắc ngoắc cô, "Cô theo tôi đến nơi đó một chuyến, nghe xong chuyện xưa, ân oán giữa chúng ta, liền xóa bỏ, như thế nào!"
Cố Tử Mạt nửa tin nửa ngờ, "Chẳng lẽ anh lại giở trò lừa bịp." Cô cứ có cảm giác, vị Lục thiếu này, cũng không có cảm giác dễ đối phó như vậy đâu.
Cô luôn có cảm giác lo lắng mơ hồ, tiện nghi lớn như vậy, anh ta không thể nào để cô lấy không được.
Người đàn ông nghe cô nói xong, khóe miệng lập tức toét cười, "Cho cô cơ hội, có nắm bắt hay không, thì phải xem cô rồi." Nói xong, anh ta còn có ý hả hê huýt gió.
Cố Tử Mạt có phần mất bình tĩnh, cô muốn nhanh chóng giải quyết cái kẻ đại phiền toái này, nhưng luôn không tìm được cơ hội mở miệng, nếu anh ta nói như vậy, không bằng cô cứ nắm lấy cơ hội, đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến vậy.
Suy nghĩ đã định, liền lên xe của anh ta.
Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên cô làm, chính là lập tức lấy điện thoại trong túi áo ra, gọi điện thoại cho Lục Minh Tuyên.
Người đàn ông nhìn cô bấm số, khóe miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị.
Cô để ý thấy người đàn ông nhìn cô, không nhịn được xem thường anh ta nói, "Vì phòng ngừa anh giết tôi, vứt xác ra đồng, tôi gọi điện thoại cho chồng tôi, không được sao!" Lục Minh Tuyên hứa tới đón cô tan ca, như vậy, nếu như anh đến, nhất định sẽ không gặp, cho nên cô thông báo trước với anh.
"Có thể, cô cứ việc báo thôi." Người đàn ông đã nắm chắc rồi, cho nên yên tâm để cho cô quay số điện thoại.
Cố Tử Mạt không ngờ anh ta sảng khoái như vậy, vì vậy tiếp tục quay số điện thoại, nhưng lại không người nào nghe, vẫn luôn là như vậy.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động xem đi xem lại, cuối cùng gửi một tin nhắn đơn giản qua, chán nản thu điện thoại.
Người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, thấy cô thu hồi điện thoại di động vào trong túi áo khoác, không nhịn được cười lớn, "Nói đi, sao lại không gọi nữa, gọi đến khi nào anh ta nhận mới thôi chứ."
Cố Tử Mạt quan sát thái độ của anh ta, suy nghĩ lời nói của anh ta, cũng biết bên trong có quỷ, "Anh cố ý, anh cố ý để tôi gọi, lại để cho tôi mất mát! Có phải anh biết cái gì hay không!"
Anh ta có tiền có thế, khẳng định là không có chuyện gì anh ta làm không được, bây giờ trong đầu cô có đủ loại ý tưởng, chỉ sợ anh ta làm gì với Lục Minh Tuyên.
Người đàn ông nắm vô lăng, hoàn toàn không trả lời, xe đã đi đến vùng ngoại ô, anh ta đạp chân ga rất mạnh, tăng tốc độ, nhanh như điện chớp.
"Có thể chạy chậm một chút sao?" Cô không chịu nổi tốc độ xe trước mắt này, hơn nữa, anh ta còn một mực tăng tốc.
"Nhưng tôi chưa bao giờ chạy chậm, lái xe là vì cái gì? Chính là chơi đùa với tốc độ này!"
Cố Tử Mạt cũng sững sờ với tính tình của anh ta, dù thế nào cũng mặc kệ cảm thụ của người khác! Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Cô sáng suốt lựa chọn im lặng, dựa cả người lên lưng ghế, nhắm hai mắt lại, đưa bản thân vào trong bóng tối để thoải mái hơn chút, không nhìn cản vật đang trôi qua rất nhanh bên ngoài cửa xe, mặc kệ anh ta tiếp tục đua xe.
Một trận lo lắng hãi hùng, rõ ràng cô có thể cảm thấy, tốc độ xe đang chậm lại, cô vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở mắt, vừa định khen anh ta mấy câu, chỉ thấy anh ta một tay lái xe một tay cởi cà vạt.
"Nguy. . . . . . Nguy hiểm!" Nhìn anh ta cầm lái một tay, sống lưng của cô không nhịn được mà toát ra một trận mồ hôi lạnh.
"Cho." Người đàn ông đưa cà vạt cho cô.
Mặc dù Cố Tử Mạt không rõ nguyên do, nhưng vì không muốn chọc giận anh chàng con nhà giàu này, nên vẫn cẩn thận nhận lấy cà vạt.
"Bịt mắt lại, không cho giở trò!"
Cố Tử Mạt nhìn chiếc cà vạt màu đỏ chóe trong tay, sau khi trong lòng giãy giũa một trận, vẫn ngoan ngoãn buộc cà vạt lên, cũng không dám giở trò với anh ta, sợ sau khi bị phát hiện sẽ chết thảm hại hơn.
Nhưng mà, cảm giác mắt bị cà vạt bịt kín cũng không thể nói là cảm thấy an toàn, cô không thấy được tình trạng hiện tại, xe chạy càng lâu cô lại càng sợ, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng nói, "Tôi biết mình sai, thật sự biết sai rồi, cầu xin anh không cần hành hạ tôi nữa có được hay không? Tôi. . . . . . Tôi thật sự không cố ý tìm người đóng giả anh. . . . . . Không, không đúng. . . . . . Sự thật là tôi cố ý tìm người đóng giả anh. . . . . . Nhưng cũng là vì bất đắc dĩ thôi. . . . . ."
Phải biết rằng, đặt một người trong hoàn cảnh không xác định, càng có thể kích thích cảm giác sợ hãi của người đó, lúc này cô đang hoài nghi, anh ta đang căn cứ theo nguyên lý này chơi đùa cô, hiện tại cô thật sự sợ hãi.
Cô không gọi được điện thoại cho Lục Minh Tuyên, cũng không biết tình trạng hiện giờ của anh ấy, nếu cái anh chàng Lục Duật Kiêu này nhất thời nổi điên, cũng trả thù Lục Minh Tuyên, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, cô chịu khổ chút cũng không sao, nhưng liên lụy đến Lục Minh Tuyên, thì cô sẽ lại thiếu anh càng nhiều!
Nghĩ thông suốt những thứ này, cô liền quyết định cúi đầu trước anh chàng bảnh bao này.
Mà anh chàng con nhà giàu, giống như trong lúc lái xe, sẽ tiếc chữ như vàng, lần này một chữ hồi âm cũng không có, cô chỉ có thể nói tiếp.
"Lúc ấy bạn trai cũ của tôi bắt cá hai tay muốn đính hôn cùng người khác, tôi nhất thời tức giận, muốn tìm một người đàn ông tốt hơn để tức chết anh ta, nhưng mà tôi lại không tìm được ai tốt hơn, cho nên tôi chỉ có thể ra cái hạ sách này, tìm người đóng giả anh, thật ra thì anh cũng không thể trách tôi trọn trúng anh được, chủ yếu vì danh tiếng của anh quá vang dội, lúc đó tôi nghĩ người tuyển chọn tốt nhất chính la anh thôi, anh xem, tôi vẫn rất ngu ngốc đâu!"
Có thể vì quá sợ hãi, cô vẫn nói mấy câu lời hay với anh ta.
"Đến." Cùng với giọng nói của người đàn ông bảnh bao vang lên, thì xe cũng ngừng lại.
Cô sợ muốn chết, cũng nhịn không được rùng mình một cái thay Lục Minh Tuyên, "Tôi có thể lấy cà vạt xuống sao?" Cũng không biết, anh ta đưa cô đến nơi nào.
"Không thể." Cô nghe thấy tiếng người đàn ông mở cửa xe phía bên cô, sau đó, tay của cô bị một bàn tay bắt lấy, "Xuống xe."
Cô bị dắt đi về phía trước, cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng người đàn ông lại nhắc nhở cô nhấc chân, nói là bước lên cầu thang, cô cũng không có mánh khóe gì có thể đùa giỡn cả, chỉ có thể bước đi theo lời anh ta, mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy mình giẫm lên là loại bậc thang bằng đá xanh đó.
Hình như còn phải quẹo trái quẹo phải ..., quanh co, dù sao cũng thật phức tạp, đi thật lâu, cũng chưa đi hết bậc cầu thang, lòng của cô càng trầm xuống, cuối cùng không nhịn được cắn môi, mở miệng hỏi anh ta, "Đây là đi đâu, sao lại nhiều bậc thang như vậy."
Người đàn ông không nói lời nào, tiếp tục dắt cô đi, vẫn dùng sức khá lớn, động tác cũng tương đối thô bạo, lại đi thêm một khoảng thời gian nữa, cuối cùng anh ta cũng ngừng lại, cô cũng dừng bước, theo bản năng sờ sờ cà vạt, nhưng lại bị bàn tay quý giá của anh ta tách ra.
"Lúc tới đây, cô vẫn một mực ân hận, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, cô ở nơi này, hãy sám hối về những hành động không đủ thành thật giữ chữ tín của mình đi, nhớ, thời gian càng lâu, càng có thành ý." Anh ta vừa giữ chặt cà vạt, vừa hả hê nói.
Người ở dưới mái hiên, Cố Tử Mạt đành phải cúi đầu yên lặng sám hối, đây là đang sao lại bản 《 sám hối 》ở trong lòng, so với việc bị giết bị bạo thây thì kết quả này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Cũng không biết đứng bao lâu, dù sao cô cũng đứng đến mỏi chân rồi, cô không nhịn được lên tiếng hỏi, "Lục thiếu, bây giờ có thể sao?"
"Ah, Lục thiếu, sao anh không nói lời nào vậy?"
Nhưng cho dù cô gọi thế nào, trả lời cô chỉ có yên lặng!
Cô bỗng luống cuống, chỉ sợ anh ta bỏ rơi cô, một mình lái xe rời đi, trên phim thần tượng không phải đều như vậy sao!
Cô lấy một tay kéo cà vạt xuống, mở mắt nhìn, không thấy hình bóng người đàn ông đâu cả?
Nhưng trước đó, rõ ràng cô lo lắng anh ta lén lút chạy đi, cho nên cô đã hết lòng lưu ý đến tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đi ra, nhưng bây giờ đưa mắt nhìn bốn phía, ngay cả một Quỷ Ảnh cũng không có!
Người này, đi không dấu vết như quỷ đầu thai vậy? !
Cô đau đầu một trận, sau đó mới nghiêm túc nhìn bốn phía, liếc nhìn lại, trước mắt là mảnh những tấm bia mộ đặt ngay ngắn, chung quanh những cây đại thụ mọc san sát âm u, trên bia mộ có một bức ảnh trắng đen đang mỉm cười.
Nghĩa địa hoang tàn vắng vẻ, từng bức ảnh trắng đen hướng về phía cô cười âm u, hình như muốn đưa ma trảo ra bắt cô ăn vào trong bụng vậy.
Mặc dù cô không làm việc gì trái với lương tâm, nhưng vừa nghĩ tới, nơi hoang vu này chỉ có một mình cô, nhất thời cô cũng trở nên luống cuống, đôi tay nắm thật chặt vào áo khoác, trong lòng nghĩ ngợi, bước tiếp theo nên làm gì.
Bỗng nhiên --
Trên vai cô truyền đến một trận lạnh lẽo, một sức nặng đặt lên bả vai của cô, bờ vai của cô run rẩy lại run rẩy, đầu lưỡi thắt lại, thật vất vả mới hô lên được một chữ, "Người nào?"
Vốn dĩ cô nên sợ hãi hơn, nhưng vì, cô là người theo thuyết vô thần, cho nên hoàn toàn không tin tưởng lực lương kỳ bí thần kỳ cái gì!
Cô hơi nghiêng đầu cúi mắt, liền nhìn thấy trên mặt đất có một bóng dáng cao lớn, tầm mắt di chuyển đến nơi nào đó, khóe miệng của cô nâng lên, "Lục thiếu, tôi biết rõ là anh."
Chẳng trách vừa rồi không nghe thấy tiếng bước chân đi xa, người đàn ông này thật đáng yêu, vì hù dọa cô, còn cố ý trốn đi nữa.
Phía sau vẫn không có tiếng động.
Cô hơi chột dạ, nhưng rất nhanh trong lòng lại giữ vững ý nghĩ, bóng dáng chính khúc xạ của cơ thể, cái anh chàng bảnh bao này mặc một bộ quần áo rất rộng, hơn nữa đũng quần cũng rất thấp, làm sao cô lại không nhận ra chứ!
Cô bắt lấy cánh tay của anh ta, nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy viên ngọc xanh kia sáng chói rực rỡ dưới ánh sáng yếu ớt nơi này, mà lúc này, người đàn ông đang nhe răng mà cười .
"Tôi biết ngay là anh!" Cô mở tay của anh ta ra, đặt ca vạt vào trong tay anh ta, trả lại cho anh ta, "Hiện tại! Có phải nên xóa bỏ rồi hay không?"
Người đàn ông làm vài động tác, đã thắt lại cà vạt, trả lời cô, "Bây giờ còn chưa được."
Cố Tử Mạt nâng trán, khóe miệng hếch lên, "Chẳng lẽ bởi vì, anh không nhìn thấy tôi hoảng sợ giống như trong dự liệu mà cảm thấy lần này không tính chứ! Vậy thật lừa đảo rồi, như vậy đi, vậy anh lại làm tôi sợ một lần nữa, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh thật tốt!"
Cô biết những anh chàng nhà giàu này mê chơi đùa, hơn nữa còn biến đổi các kiểu đùa giỡn nữa, trò chơi truyền thống của nhà giàu mới nổi gì đó, thích xem phụ nữ bán rẻ tiếng cười, mà những nhà giàu có thì ngược lại, đặc biệt thích xem phụ nữ khóc, nhìn phụ nữ bị kinh sợ.
Nghe nói có một đám nhà giàu, còn đặc biệt vì vậy mà nuôi một ổ rắn độc.
Xem ra cái anh chàng Lục Duật Kiêu này cũng không có gì đặc biệt, cũng thích chơi đùa giống người khác thôi.
"Tôi có nhàm chán như vậy sao? Tôi là tới kể chuyện cũ cho cô nghe." Người đàn ông chỉ vào mộ bia ngay trước mặt bọn họ, ý bảo cô qua nhìn xem, "Chính là chuyện cũ của bà ấy, cô nhìn xem, cô biết bà ấy sao?"
"Bà ấy?" Cố Tử Mạt không nghĩ quá nhiều, theo chỉ thị của anh ta, nhìn sang.
Ảnh đen trắng, xem ra người phụ nữ trong ảnh cũng không lớn tuổi, búi tóc kiểu cổ điển, mặc sườn xám, nụ cười đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cho dù là ảnh đen trắng, cũng không cách nào che giấu phong cách đặc biệt của bà ấy.
Một người phụ nữ rất có ý vị, sắc đẹp bực này, cũng đủ để sánh ngang cùng với minh tinh điện ảnh rồi.
Theo ý nghĩ này, có khuôn măt của một minh tinh điện ảnh, tự dưng hiện ra trong đầu cô, sau đó dần dần, trùng hợp với tấm ảnh đen trắng này .
Cô tiến lên một bước, lại nhìn tên phía trên, không khỏi đọc ra tiếng , "Lâm Nhược Thủy?" Cô lại lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc che miệng lại, nhìn về phía người đàn ông dẫn cô tới đây, "Bà ấy là Lâm Nhược Thủy? Chẳng lẽ không phải là mình tinh điện ảnh đã từng thành công tiến quân Hollywood sao? Quá giống! Là chị em song sinh sao?"
"Không có phức tạp như thế, họ là một người, chẳng qua là dùng tên giả." Người đàn ông cúi người, lấy ra một cái khăn tay, xoa xoa Mộ Bia, sau đó nói, "Bởi vì gả vào nhà họ Lục, cho nên bị buộc sửa lại tên, cũng vì vậy, cho dù đã chết rồi, ngay cả người ngoài cũng không biết một chút tin tức nào của bà ấy, người khác cũng không biết bà ấy đi đâu, mà ở nơi đây, cũng không ai biết bà ấy từ đâu đến."
Hô hấp của Cố Tử Mạt căng thẳng, miệng mím chặt lại, ánh mắt co rút lại, lại nhìn chằm chằm ảnh trắng đen một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được nghi vấn của mình, "Tại sao lại như vậy, gả vào nhà họ Lục các người, nhất định phải thay tên đổi họ sao! Sẽ phải biến mất trong mắt tất cả mọi người sao! Vậy thì thật sự quá đáng sợ rồi."
"Đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau đâu, kết quả cuối cùng của bà ấy alf -- hài cốt không còn, nơi này chỉ là mộ chôn quần áo và di vật của bà ấy thôi."
"Trời --" Cô vừa mới đưa tay hơi cách xa miệng của mình, lại lần nữa không nhịn được mà dùng sức che lại môi của mình.
Người đàn ông này giả vờ mất tích, không hù dọa được cô, ngược lại dùng câu chuyện cũ này, làm cô sợ hãi!
Cả bờ vai của cô đều đang run rẩy, đôi môi cũng run, mặc dù đây là đêm hè, nhưng cô cảm thấy nơi này lạnh chưa từng có, loại lạnh lẽo này, là loại hàn ý lạnh thấu xương, cái cảm giác âm hàn này, xuyên thấu qua mặt đất lạnh lẽo, thông qua bàn chân của cô, đâm thẳng vào trong lòng của cô.
Quá lạnh rồi, cô không khỏi ôm chặt lấy cơ thể mình, co ro.
Lúc này cô rất may mắn, mình nghe theo đề nghị của Lục Minh Tuyên, mặc cái áo khoác này đi.
"Bà ấy chết thế nào vậy?" Cô không dám nhìn bức ảnh đó nữa, cô cúi đầu, nhìn xuống mũi chân của mình, lúng túng hỏi.
Một minh tinh điện ảnh thành công tiến quân đến Hollywood, đã từng có cuộc sống mọi người hâm mộ, lại hương tiêu ngọc vẫn quá sớm, cô linh linh nằm trong một góc đen tối, không ai hỏi thăm, cũng không ai biết đến.
"Bị người đẩy xuống cầu thang, mất con, bản thân cũng trở nên tàn phế, bị tình địch kích thích đến mức tự sát, tro cốt cũng bị tình địch âm mưu chế tạo thành pháo hoa, pháo hoa bị trở thành đồ giúp vui đốt rồi." Người đàn ông đứng lên, khúc khích cười vài tiếng , "Nghe chuyện cũ này, có phải trong nháy mắt cô đã cảm thấy, cái thế giới này đã đối xử quá tốt với cô rồi hay không."
Trái tim của cô suýt nữa thì ngừng đập mấy nhịp, gần như là liều mạng mới phát ra vài tiếng động như thế, "Anh. . . . . . Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này?" Âm thanh rõ ràng run rẩy, ngay cả bản thân cô cũng có thể cảm thấy.
Phụ nữ gả vào nhà cao cửa rộng, từ giây phút bị gả đi đó, liền mất đi tên vốn có của mình, cũng mất đi bản thân, cô rất khó tưởng tượng, người phụ nữ này sống những ngày đó như thế nào.
Cô rất sợ câu chuyện cũ này, người hại người, còn là một xác hai mạng, còn làm cho đối phương hài cốt không còn!
Cô nghĩ ngay tới Cố Trinh Trinh, Cố Trinh Trinh lợi dụng đẩy cô ngã uống thang máy, cũng may không phải một xác hai mạng, cũng mơ hồ có loại nhẫn tâm này, lòng người biến chất đến mức này, có lẽ thật đúng là không cần có quá nhiều lý do!
"Chỉ là lấy một ví dụ cho cô thôi, nói cho cô rõ ràng, trở thành người nhà họ Lục phải hy sinh rất nhiều thứ, cũng giúp cô chuẩn bị sẵn sàng." Người đàn ông liếc mắt nhìn mộ bia, "Tôi đã kể xong chuyện xưa của mình rồi, bây giờ có thể đi."
Cả người cô đều đang sợ hãi, không có dũng khí nán lại ở chỗ này thêm một giây nào nữa, gật đầu, ánh mắt cố gắng không nhìn vào bức ảnh kia, nghiêng đầu, đi theo anh ta trở về đường cũ.
Dọc theo đường đi, cô suy nghĩ đi nghĩ lại câu nói cuối cùng của anh ta, cuối cùng ngón tay như có như không vuốt ve lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh, nói với anh ta, "Anh yên tâm, tôi sẽ không vào nhà họ Lục các người đâu, anh cũng đừng trêu đùa tôi nữa."
Người đàn ông đi ở phía trước liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt đào hoa ảm đạm không có ánh sáng, trong mắt đều là u ám tối tăm, đã không có thần thái phách lối mọi khi, "Nếu như cô có thể nhớ, và tuân thủ những lời này được, vậy thì không thể tốt hơn."
Cô nhìn màu đỏ trên người anh ta, lại cảm thấy màu sắc kia, giờ phút này cũng mất đi ấm áp, không làm cô ấm lòng chút nào, mà ngay cả kiểu tóc táo cực kỳ táo bạo trên đầu anh ta, cũng đều cho cảm giác, hiện tại bóng lưng của anh ta, tiêu điều cô đơn một cách khác thường.
Anh ta và Lục Minh Tuyên không giống nhau, Lục Minh Tuyên rất giỏi che giấu tâm tình của mình, cho dù là anh kinh ngạc hay hoảng sợ, anh đều có thể che giấu được cực tốt. Mà cái anh chàng bảnh bao này, nhanh mồm nhanh miệng, lòng dạ ngay thẳng, tâm tình cũng đều biểu hiện hết ở trên mặt và hành động .
Cái bộ dáng này của anh chàng bảnh bao, khiến cho cô rất không thích ứng, cô thật sự không ngờ, vốn là mộ công tử ác bá phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại toát ra vẻ mặt đau thương không giống với phong cách của anh ta.
Từ ngày tiếp xúc với anh ta, anh ta vẫn đều là loại đàn ông có cái gì nói cái đó, không che không giấu, yêu bảnh bao thích khoa trương, cô cảm thấy anh ta không khiến người thích, nhưng bây giờ cô nhìn thấy mặt khác của anh ta, lại muốn an ủi anh ta.
Nhưng mà, loại chuyện an ủi người khác này, cô thật sự không biết làm thế nào, trước kia lúc cô bị Hà Ân Chính làm cho đau thấu tim, cô nghĩ tới việc trả thù, cô khiến cho Hà Ân Chính không còn chút mặt mũi nào, cướp đoạt hết tất cả hy vọng của Hà Ân Chính.
Cái anh chàng bảnh bao trước mặt này, anh ta nên đi tìm ai trả thù đây, nhà họ Lục?
Vốn dĩ anh ta chính là người nhà họ Lục, anh ta không thể trả thù được, cô nghĩ, hiện tại nhất định anh ta rất mâu thuẫn, cô không biết cái bà Lâm Nhược Thủy này có quan hệ thế nào với nhà họ Lục, nhưng người phụ nữ này có thể để cho người như anh chàng bảnh bao này lộ vẻ xúc động, nhất định là có quan hệ thân thiết rồi.
Cố Tử Mạt nhìn bậc thang màu xanh, cúi đầu đi, bỗng dưng mở miệng, "Người nhà họ Lục các người có lỗi với bà ấy, bà ấy cũng có lỗi với chính bản thân mình, cái chết của bà ấy, cũng có trách nhiệm của bản thân."
Quả nhiên người đàn ông quay đầu lại, cau mày, "Tại sao cô lại nói như vậy."
Theo những gì cô thấy từ vẻ mặt và động tác của anh ta, rất rõ ràng tâm tình của anh ta giờ khắc này, anh ta sẽ bảo vệ Lâm Nhược Thủy bằng mọi cách, không thể thấy người khác nói xấu bà ấy dù chỉ là một chút.
Nhưng, cô vì mở rộng nội tâm áy náy của anh ta, không thể không nói xấu Lâm Nhược Thủy, mặc dù điều này rất bất kính đối với người chết, nhưng cô rất bằng lòng cống hiến chút sức lực, khiến đồ bảnh bao không còn nặng nề như vậy nữa, giống như đồ bảnh bao trước đây.
Cô mấp máy môi, quật cường mở miệng, "Tôi nói ra, nhất định có lý do của tôi." Nói tới đây, cô cố ý dừng lại, đưa mắt nhìn về phái đồ bảnh bao, hình như anh ta cũng không định cắt ngang lời của cô, mà xoay người lại, tiếp tục đi xuống núi.
Bởi vì hôm nay bầu trời đầy mây, cho nên cho dù mặt trăng đã lên rồi, cũng không có cảm giác sáng sủa hơn, dưới chân mấp mô, mỗi bước của cô, đều cảm thấy không thật, cô sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống đất, liền lấy điện thoại di động ra, muốn cho điện thoại di động cung cấp một ít ánh sáng.
Cô mở điện thoại di động lên, phía trên xuất hiện ba cuộc gội nhỡ, đều là của Lục Minh Tuyên, ngón cái của cô đặt ở vị trí chấp nhận cuộc gọi, lại nhìn bóng dáng đỏ sậm trước mắt, hơi do dự.
"Sao không nói tiếp vậy, vừa rồi còn như đinh đóng cột, hiện tại lại im như thóc thế?" Đồ bảnh bao thẳng thắn như mọi ngày, vẫn không quên châm chọc cô một chút.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng không bấm xuống trò chuyện, bật chức năng đèn pin của điện thoại di động, chiếu xuống con đường phía trước, vừa đi, vừa nói, "Bà ấy gả vào nhà họ Lục, nhà họ Lục tước đoạt tên của bà ấy, nhưng chuyện này cũng không hề ý nghĩa là, nhà họ Lục hoàn toàn tước đoạt bản thân bà ấy, cuối cùng bà ấy lại thảm như vậy, một mặt là bị hãm hại, mặt khác, chính là do bản thân bà ấy đã buông tha. Có thể bà ấy đã từng kiên trì, cũng đã từng chống lại, nhưng mà tôi lại nghĩ, bà ấy kiên trì không được bao lâu thì đã buông tha rồi, lúc bắt đầu, bà ấy chỉ là bỏ qua bản thân, để phụ họa theo người khác, nhưng sau đó, lại biến thành, ba ấy buông tha cho tính mạng của mình! Con đường của bà ấy quá khó khăn, cũng là bởi vì bà ấy thỏa hiệp quá dễ dàng , lựa chọn bỏ qua quá dễ dàng."
Bước chân của đồ bảnh bao đã dừng lại, nhưng cô lại không nhìn thấy, vẫn dùng điện thoại di động chiếu lên bậc thang, từng bậc từng bậc đi xuống, không có phòng bị, cái trán đụng vào bờ lưng của anh ta, cô không nhịn được hô lên một tiếng, vuốt vuốt cái trán, sau đó lại tiếp tục nói, "Nhà họ Lục khiến bà ấy mất đi tên họ, có thể nhà họ Lục cũng làm bà ấy mất đi tự do, nhưng, nhà họ Lục lại không thể khiến cho ba ấy đánh mất bản thân mình được."
"Bởi vì bà ấy quá mệt mỏi, cái này không thể trách bà ấy được, nếu là đổi lại cô...khẳng định cô cũng không làm được, cô chỉ giỏi nói miệng thôi." Người đàn ông phản bác lại cô, vẫn không quên chèn ép cô một trận.
Cô vẫn biết là anh ta như vậy rồi, nhưng hiện tại, cô cũng không cảm thấy anh ta gây khó chịu nữa, cô không sao cả nhếch môi cười cười, cũng không quan tâm anh ta, nghiêm túc nhìn bậc thang dưới chân, từng bước từng bước đi xuống dưới.
"Tôi tên là Cố Tử Mạt, trước kia không gọi bằng cái tên này, vào trước trước kia, cũng không gọi bằng cái tên này, nhà họ Cố, là gia đình thứ hai nhận nuôi tôi, qua nhiều năm như vậy, tôi cũng giống như mất đi tên của mình, cũng giống Lâm Nhược Thủy như đúc, nhà họ Cố cũng không bằng lòng cho tôi sự tự do, lúc khứu giác của tôi nhạy bén, bọn họ để cho tôi điều hương, để cho tôi tạo ra giá trị cho doanh nghiệp nhà họ Cố, sau đó, bọn họ lại để cho tôi làm một công cụ kết thân, sẽ buộc tôi gả cho con của một nhà giàu nào đó, ví dụ như anh. . . . . ." Nói tới đây, cô không nhịn được cũng cười rất châm chọc.
Cái loại cảm giác lạnh lẽo đó lại đánh tới một lần nữa, xen lẫn một chút mỉa mai, còn kèm theo một chút chua xót.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy trong lòng rất chua xót, trước kia mỗi đêm cô nhớ đến những chuyện này, cũng sẽ len lén chảy nước mắt, chẳng qua là theo những đêm này tăng lên, nước mắt của cô cũng dần đần cạn khô đi rồi, cho nên hiện tại, nước mắt của cô hoàn toàn không chảy xuống.
Nhưng, trong đôi mắt hơi có sương mù, khiến cho tầm mắt của cô hơi mơ hồ, cảnh vật trước mắt, cũng biến thành lờ mờ .
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook