• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (2 Viewers)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 80

“Lục Ngạn, không phải chiều nay anh còn có một cuộc họp sao? Vả lại… vả lại… Này, anh sờ đi đâu thế?” Lâm Huyền khóc không thành tiếng, cô lại tự mình đào hố chôn mình rồi.
“Vả lại cái gì?” Vừa nói, Lục Ngạn vừa từ từ cởi từng lớp áo trên người Lâm Huyền ra. Trong thoáng chốc, cô đã trần như nhộng dưới con mắt của anh.
“Anh đã nhịn lâu như vậy rồi, nhịn thêm một chút nữa cũng đâu có sao.”
“Không nhịn được.” Lục Ngạn trêu chọc nhìn cô. Thật ra đúng là chiều nay anh còn bận việc. Lâm Huyền lại còn sắp có nhiều việc để làm, quả thật không nên ‘hành hạ’ cô quá mức.
“Lấy lòng anh, anh liền tha cho em.”
Lâm Huyền nhếch nhếch môi. Đến mức độ này còn chịu buông tha cho cô, Lục Ngạn quả nhiên là chính nhân quân tử. Lâm Huyền kéo chăn phủ lên ngực mình, cười mỉm.
“Anh muốn em lấy lòng như thế nào?”
“Hừm…” Lục Ngạn bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc suy nghĩ. Anh cúi xuống ngậm vào vành tai cô, nói: “Vậy gọi ông xã đi.”
Lâm Huyền cười hihi, điều kiện này cũng thật là dễ dàng.
“ông xã~” Âm thanh mềm mại quyến rũ phát ra, giống như đang câu dẫn hơn là xin tha. Lâm Huyền cười cười, rất mong chờ nhìn anh.
Lục Ngạn:Con mẹ nó cô là đang muốn liệt giường à?
Để tránh bị yêu nữ này mê hoặc, Lục Ngạn đứng dậy, trực tiếp đi vào nhà tắm, bỏ mặc Lâm Huyền ở trên giường.
“Quả nhiên là người không ham mê tửu sắc!” Lâm Huyền nhìn vào nhà tắm, đưa ngón tay cái lên tán dương anh.
Suýt chút nữa thì cô toi thật rồi. Với người dồi dào sinh lực như Lục Ngạn, ai mà biết một lần có đủ hay không? Mà cô ngày mai còn phải đến công ty, thật sự sợ đến lúc đó ngay cả xuống giường cũng không xuống được thì thật thảm.
Lâm Huyền trèo xuống giường, rất nhanh tự mặc lại áo quần. Một lát sau, Lục Ngạn từ trong nhà tắm đi ra, trên người cũng đã thay bộ đồ khác.
“Em ngủ một lát đi, cũng trưa rồi.”
Lâm Huyền quay người nhìn Lục Ngạn, ngoan ngoãn leo lên giường.
“Lát nữa nhớ đánh thức em.”
Mấy ngày sau đó, Lâm Huyền phải bay đến thành phố s để tuyên truyền cho phim, lịch trình khá bận rộn, đa số đều cùng cấn Hoàng làm việc.
“Chị Huyền, sau bộ phim này chị có thêm dự án gì không?”
“Có một số dự án quảng cáo. Chỉ là tôi cũng không có ý định tiếp tục đóng phim.”
Cấn Hoàng nhíu mày. Lâm Huyền vừa mới vào giới giải trí không lâu đã gặp phải nhiều tin đồn xấu như vậy, rút lui cũng là lẽ hiển nhiên.
“Chị đành lòng sao? Bộ phim của chúng ta hiện tại nhiệt độ rất tốt, người xem cũng phản hồi rất tích cực.”
Lâm Huyền lắc đầu. Giới giải trí này lắm thị phi, trước kia cô cũng chỉ vì hứng thú nhất thời mà thôi. Vả lại Lục Ngạn hình như cũng không thích cô lăn lộn trong showbiz lắm.
“Tôi không nghĩ trong showbiz này lại lắm chuyện như vậy. Thôi thì nếm thử một lần cho biết, quãng đời còn lại sống cũng không lãng phí.”
Cấn Hoàng gật đầu, nhớ tới tin đồn cô là thiếu phu nhân Lục gia, anh hỏi: “Chị và vị Lục tổng kia là thật à?”
Lâm Huyền quay sang nhìn cấn Hoàng. Cô mím môi, thật ra vấn đề này cũng chưa chắc chắn lắm, ai mà biết sau này bọn họ có lại một lần nữa tan vỡ hay không.
“Vấn đề này đúng là hơi khó nói, tôi thất thố rồi.” Cẩn Hoàng quay đầu sang tự sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của mình, cũng không để ý đến lời mình vừa nói nữa.
Điện thoại trong túi xách reo lên, Lâm Huyền đi ra ngoài ban công, vui vẻ nhấc máy.
“Em đang làm gì đó?” Âm thanh quen thuộc ở đầu dây bên kia phát ra kèm theo cả tiếng lách cách của bàn phím, phỏng chừng Lục Ngạn đang làm việc.
“Em đang nghỉ giữa giờ, lát nữa sẽ đến công ty Thương Ảnh tham dự một cuộc phỏng vấn.” Lâm Huyền đáp lại với âm thanh ngọt ngào, rất mong chờ đợi Lục Ngạn đáp lời.
“Nhớ em…”
Hai chữ này vừa phát ra, trái tim Lâm Huyền bỗng nhiên đập ‘thình thịch’. Vì có hơi bối rối, cô bèn cúp máy. Sau khi cúp máy xong trong lòng cô vẫn đang còn nhộn nhạo, như có một đàn nai nhỏ chạy qua.
“Lục Ngạn thật là biết cách làm người ta ấm áp.”
Lâm Huyền nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một lúc lâu sau mới cất vào túi. Cô xoay người định đi vào trong chỉnh trang lại một chút liền nhìn thấy cấn Hoàng đang đứng ở trước cửa, môi còn nhếch lên thành một đường cong.
“Ngọt ngào quá ta.” Nói xong, cậu ta liền rời khỏi phòng.
Lâm Huyền đờ người ra một chút, cảm giác ngượng ngùng như con sóng dữ ùa lên não sau đó từ từ lan ra khắp cơ thể.
“Hình tượng của mình có phải vì vừa nãy mà sụp đổ rồi không?”
“Aa, chết mất thôi.”
Lục Ngạn ngồi ở phòng làm việc chuyên tâm xử lý công vụ. Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông nào đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom