• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi! (1 Viewer)

  • Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 82

Lâm Huyền không đáp lời. ừthì lúc trưa anh có gọi cho cô, nhưng như vậy cũng đâu tính là báo trước đâu?
“Bỏ đi, em không chấp nhất với anh.”
Lâm Huyền ăn xong liền vào nhà tắm thay đồ, sau đó ngồi ở giường xem ti vi một chút.
Lục Ngạn đi tới bên cạnh cô, thủ thỉ: “Vấn đề hủy lịch trình hồi sáng anh nói, em suy nghĩthế nào rồi?’
Lâm Huyền lắc đầu: “Không hủy, em vẫn còn yêu tiền lắm.”
Lục Ngạn cười cười, tay vòng qua ôm lấy cô.
“Anh có tiền, chi bằng em yêu anh đi, gia sản của anh tất cả đều là của em.” 1
“Anh không sợ em ôm hết tiền của anh bỏ trốn hả?”
Một lúc sau Lục Ngạn tiến sát vào tai cô, từ từ nhả ra ba chữ: “Em dám sao?”
Lâm Huyền có chút rùng mình, cô cố gắng cách xa anh một chút, tập trung xem ti vi thì anh lại bảo: “Em thật sự không nghĩ tới việc hủy hợp đồng à? Anh đền hợp đồng thay cho em, vậy không phải là được rồi sao?”
“Em còn kí hợp đồng với Vương thị nữa. Thời gian một năm tuy không dài nhưng em cũng không thế vì vậy mà rời bỏ họ được.”
Lục Ngạn cười nhẹ. Vì biết rằng dù cho thế nào cũng không tuyết phục được cô nên anh cũng không nói gì nữa. Có nhiều chuyện càng miễn cưỡng thì kết quả lại càng không như ý muốn, vả lại dù sao cũng chỉ có ba tháng, khoảng thời gian trước kia rất dài không phải anh cũng đã vượt qua được đó sao?
Hiện giờ cô cũng đã chấp nhận anh, sau này từ từ tấn công cô cũng không muộn.
Sáng sớm, Cao Huy có nói là sẽ đến Lâm Huyền đến địa điểm quay quảng cáo cho một nhãn hàng nước hoa đang trên đà nổi tiếng.
Lâm Huyền nhìn xuống đồng hồ, Cao Huy bây giờ chắc là đang trên đường tới đây đi. Thằng nhóc này cũng thật kì lạ, khách sạn công ty thuê cho không chịu ở mà lại chọn một khách sạn khác cách xa trung tâm thành phố. Có suy nghĩ đúng là khác xa so với mọi người.
“Anh còn chưa đi làm hả?”
“Đợi em đi anh mới đi, lỡ như em nhân cơ hội anh vắng mặt mà hẹn hò với gã đàn ông nào đó thì sao?”
Lâm Huyền cười trừ, không biết nên đáp sao cho phải với trí tưởng tượng hết sức phong phú của Lục Ngạn.
Tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Huyền cầm lấy túi xách tiến đến mở cửa, Lục Ngạn cũng theo sau cô.
Cao Huy mấp máy môi, những điều sắp sửa nói liền ngay lập tức nuốt lại vào trong cổ họng. Cậu nhìn vào người đàn ông đang bắn cho mình ánh mắt lạnh lẽo, cả người tự dưng không rét mà run
“Chị ở cùng người khác sao lại không nói sớm với tôi?” Vốn là một câu đầy ý chất vẫn nay vào miệng Cao Huy lại giống như âm thanh của con chuột nhát gan, phỏng chừng là bị uy áp của người phía sau ảnh hưởng.
“Tôi không phải là người khác, tôi là chồng cô ấy.”
Dừng một lát, Lục Ngạn lại nói tiếp: “Cao thiếu gia hình như rất rảnh rỗi, không lo thừa hưởng gia tài mà lại lăn lộn trong giới giải trí, thật khiến Lục mổ mở mang tầm mắt!”
Trong phút chốc, Lâm Huyền như không tin nổi vào tai mình. Dù cô từng nghi ngờ về thân phận thật sự của Cao Huy, nhưng nghe qua lời của Lục Ngạn thì hẳn phải ghê gớm lắm.
Cao Huy có chút lúng túng, cậu nuốt một ngụm nước miếng, lại nhìn sang cấn thận quan sát biểu tình của Lâm Huyền.
“Sắp trễ rồi, chúng ta nên đi thôi.”
“À, được.” Để đánh tan không khí ngượng ngùng này, Lâm Huyền được nước đẩy thuyền cùng Cao Huy rời khỏi đây, đồng thời trên đường đi từ từ hỏi thăm chuyện của cậu ta.
“Ồ, Cao thiếu gia cơ à? Thứ lỗi cho tiểu nhân có mắt như mù, lại không thấy thái sơn.”
Cao Huy cười khẩy: “Thật ra tôi cũng không muốn giấu chị, tôi cũng đã nghĩ sẽ nói cho chị sớm.”
Lâm Huyền ngồi lên xe của Cao Huy. Cô cẩn thận thắt dây an toàn, mắt như vô ý đụng phải Cao Huy.
“Chị nhìn tôi với ánh mắt đó làm gì chứ? Tôi thật sự bất đắc dĩ mới giấu chị thôi.”
“Biết rồi biết rồi, cậu phiền phức quá đi.”
Cao Huy từ từ khởi động xe, miệng nhanh nhảu phản bác lại: “Tôi phiền chỗ nào chứ?”
Lâm Huyền không buồn tiếp chuyện cùng Cao Huy. Cô xem qua một chút về quảng cáo sắp quay, không gian trong xe bất chợt yên tĩnh đi mấy phần.
Lúc xong việc thì trời đã chập tối, Lâm Huyền trở về khách sạn thì trời mới tối hẳn. Lục Ngạn đang ngồi bên bàn xử lí công việc, phát hiện có tiếng động, anh bèn quay người.
“Về rồi à?”
Lâm Huyền mỉm cười gật đầu. Cô vào trong thay lấy một bộ đồ thoải mái, sau đó gọi một ít đồ ăn tối.
“Anh khi nào thì trở lại thành phố vậy?”
“Vài ngày nữa, cũng không xác định được thời gian chính xác.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom