Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Gọi điện
Về đến nhà, Lâm Huyền theo thói quen uống một ly sữa và đắp mặt nạ trước khi đi ngủ. Còn đang thẫn thờ nhớ lại những việc vừa phát sinh trong mấy giờ ngắn ngủi gần đây thì điện thoại Lâm Huyền bỗng reo lên.
Muộn như vậy mới gọi điện tới, cũng chỉ có khả năng là một người.
Lâm Huyền bấm nghe máy, gương mặt điển trai của người đàn ông nọ liền ngay lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.
"Em nói nè Cố Thanh. Lịch trình của anh bận như vậy, sao vẫn thường xuyên gọi cho em nhỉ?" Lâm Huyền ngả người dựa vào đầu giường, hết sức khó hiểu hỏi.
Cố Thanh cười nhạt sau đó không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt của cô.
Lâm Huyền không nghe thấy Cố Thanh trả lời cũng không hỏi gì thêm nữa. Tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian khá lâu, cô đột nhiên phát hiện ra tính tình của vị ảnh đế này cực kì khó hiểu.
Ngoài mặt thì nghiêm túc khó tính, bên trong thì ngược lại hoàn toàn. Bình thường khi rảnh anh sẽ hẹn Lâm Huyền đi ăn cơm, đi mua sắm, xem phim các kiểu con đà điểu, cử chỉ cũng dịu dàng ôn nhu. Nhiều lúc còn khiến Lâm Huyền lầm tưởng rằng bọn họ là một đôi tình nhân mới bắt đầu yêu nhau.
"Cố Thanh, em hỏi thật nhé? Không phải là anh thích em rồi đó chứ?" Lâm Huyền hỏi một câu bâng quơ.
"Không biết." Cố Thanh cứng ngắc đáp một câu.
Lâm Huyền cũng không dò hỏi thêm, nói chuyện thêm với anh một vài câu thì cũng tắt máy. Cố Thanh thích cô? Đúng thật hoang đường.
Người như anh ấy muốn người đẹp như nào mà chẳng có, lại đi rung động với một người đã có chồng như cô sao? Thật là nực cười biết bao nhiêu.
Lâm Huyền còn định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại tiếp tục reo lên một lần nữa. Cô thở dài, nhanh tay bắt máy.
"Xin chào, cho hỏi đây là số điện thoại của ai thế nhỉ?"
"Là anh."
Nghe được âm thanh trầm trầm của Lục Ngạn phát ra từ đầu dây bên kia, Lâm Huyền ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì điện thoại trên tay cũng rơi xuống.
"Lúc nãy gặp em ở khách sạn, anh vẫn luôn muốn cùng em nói chuyện."
"Vâng." Lâm Huyền đáp lại, cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Nếu như Lục Ngạn đưa ra yêu cầu ly hôn, vậy thì cũng chẳng sao cả... cứ dứt khoát đồng ý là được rồi.
"Hai năm trước Lục thị sa sút, anh bất đắc dĩ mới không nói lời nào rời đi. Thật ra anh cũng không muốn giấu em."
Lâm Huyền mím môi suy nghĩ, không trả lời. Nếu như điều anh nói là thật,vậy thì tại sao lúc nãy gặp cô lại lạnh lùng hờ hững như vậy. Ánh mắt đó, quả thật khiến người khác vô cùng tổn thương.
"Đều qua cả rồi. Anh cũng không cần phải tự trách. Nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy trước."
"Khoan đã!" Lục Ngạn gấp gáp nói, giống như sợ cô sẽ ngay lập tức biến mất vậy.
"Còn chuyện gì sao?" Lâm Huyền hỏi lại. Một lát sau, cô cũng không nghe thấy Lục Ngạn nói gì nữa. Koảng không yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông bên kia. Lâm Huyền không chần chờ, ngay lập tức cúp máy.
[...]
Tút! Tút! Tút! Âm thanh cứ thế vang vọng trong không gian. Lục Ngạn đờ người ra, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
"Cúp máy rồi..." Lục Ngạn thở dài.
Lâm Huyền phản ứng như vậy, chắc là vẫn còn để ý chuyện anh rời đi mà không nói tiếng nào. Lục Ngạn đi đến bên cửa sổ, sau đó quyết định gọi cho Tần Hách.
"Điều tra xem hiện tại Lâm Huyền đang ở đâu."
"Vâng. Tôi sẽ làm ngay ạ." Tần Hách bề ngoài thì nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ, thực chất bên trong đã khóc thành một dòng sông từ lâu.
Nửa đêm nửa hôm, giám đốc, anh có chịu cho người ta ngủ không hả?
Lục Ngạn đặt điện thoại xuống bàn sau đỏ ngả người nằm xuống giường. Chỉ là anh dù cho có cố gắng đến đâu cũng không thể khiến mình chìm vào giấc ngủ được. Phải biết, trong hai năm qua anh đã có biết bao nhiêu lần mất ngủ vì nhớ cô. Nhưng là lần này lại khác, cho dù đã chính mắt nhìn thấy Lâm Huyền nhưng cũng không khiến anh ngon giấc được.
Điều quan trọng nhất ở hiênn tại chính là làm cho tình cảm của bọn họ sôi sục trở lại như lúc ban đầu.
Lục Ngạn trầm ngâm, trong đầu hiện lên bảy bảy bốn chín kế hoạch.
[...]
Sáng sớm, Lâm Huyền ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy. Hôm nay cô không có lịch trình, có thể thoải mái nghỉ ngơi chăm sóc bản thân một chút.
Cao Huy từ sáng đã gọi điện cho cô về tin tức mới đây. Có người nói Lâm Huyền câu dẫn Phùng tổng Phùng Tử Cường, muốn lên giường với ông ta đổi lấy tài nguyên.
Lâm Huyền cũng chẳng buồn quan tâm đến những việc đó. Từ khi gia nhập giới giải trí đến nay cô đã gặp phải không biết bao nhiêu thị phi, lâu dần cũng cảm thấy quen. Chỉ cần cô không lên tiếng nhận định thì tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, không ai chứng thực được.
Lâm Huyền còn chưa kịp thay đồ thì bên ngoài đã có người bấm chuông cửa.
Gấp gáp, cô liền khoác đại một chiếc áo sau đó ra ngoài mở cửa.
"Xin chào, có chuyện gì không?"
"Có một anh đẹp trai bảo em đưa thứ này cho chị." Bé gái nhanh nhảu nói, trên môi còn nở một nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.
Muộn như vậy mới gọi điện tới, cũng chỉ có khả năng là một người.
Lâm Huyền bấm nghe máy, gương mặt điển trai của người đàn ông nọ liền ngay lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.
"Em nói nè Cố Thanh. Lịch trình của anh bận như vậy, sao vẫn thường xuyên gọi cho em nhỉ?" Lâm Huyền ngả người dựa vào đầu giường, hết sức khó hiểu hỏi.
Cố Thanh cười nhạt sau đó không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt của cô.
Lâm Huyền không nghe thấy Cố Thanh trả lời cũng không hỏi gì thêm nữa. Tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian khá lâu, cô đột nhiên phát hiện ra tính tình của vị ảnh đế này cực kì khó hiểu.
Ngoài mặt thì nghiêm túc khó tính, bên trong thì ngược lại hoàn toàn. Bình thường khi rảnh anh sẽ hẹn Lâm Huyền đi ăn cơm, đi mua sắm, xem phim các kiểu con đà điểu, cử chỉ cũng dịu dàng ôn nhu. Nhiều lúc còn khiến Lâm Huyền lầm tưởng rằng bọn họ là một đôi tình nhân mới bắt đầu yêu nhau.
"Cố Thanh, em hỏi thật nhé? Không phải là anh thích em rồi đó chứ?" Lâm Huyền hỏi một câu bâng quơ.
"Không biết." Cố Thanh cứng ngắc đáp một câu.
Lâm Huyền cũng không dò hỏi thêm, nói chuyện thêm với anh một vài câu thì cũng tắt máy. Cố Thanh thích cô? Đúng thật hoang đường.
Người như anh ấy muốn người đẹp như nào mà chẳng có, lại đi rung động với một người đã có chồng như cô sao? Thật là nực cười biết bao nhiêu.
Lâm Huyền còn định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại tiếp tục reo lên một lần nữa. Cô thở dài, nhanh tay bắt máy.
"Xin chào, cho hỏi đây là số điện thoại của ai thế nhỉ?"
"Là anh."
Nghe được âm thanh trầm trầm của Lục Ngạn phát ra từ đầu dây bên kia, Lâm Huyền ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì điện thoại trên tay cũng rơi xuống.
"Lúc nãy gặp em ở khách sạn, anh vẫn luôn muốn cùng em nói chuyện."
"Vâng." Lâm Huyền đáp lại, cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Nếu như Lục Ngạn đưa ra yêu cầu ly hôn, vậy thì cũng chẳng sao cả... cứ dứt khoát đồng ý là được rồi.
"Hai năm trước Lục thị sa sút, anh bất đắc dĩ mới không nói lời nào rời đi. Thật ra anh cũng không muốn giấu em."
Lâm Huyền mím môi suy nghĩ, không trả lời. Nếu như điều anh nói là thật,vậy thì tại sao lúc nãy gặp cô lại lạnh lùng hờ hững như vậy. Ánh mắt đó, quả thật khiến người khác vô cùng tổn thương.
"Đều qua cả rồi. Anh cũng không cần phải tự trách. Nếu không có chuyện gì nữa thì em cúp máy trước."
"Khoan đã!" Lục Ngạn gấp gáp nói, giống như sợ cô sẽ ngay lập tức biến mất vậy.
"Còn chuyện gì sao?" Lâm Huyền hỏi lại. Một lát sau, cô cũng không nghe thấy Lục Ngạn nói gì nữa. Koảng không yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của người đàn ông bên kia. Lâm Huyền không chần chờ, ngay lập tức cúp máy.
[...]
Tút! Tút! Tút! Âm thanh cứ thế vang vọng trong không gian. Lục Ngạn đờ người ra, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
"Cúp máy rồi..." Lục Ngạn thở dài.
Lâm Huyền phản ứng như vậy, chắc là vẫn còn để ý chuyện anh rời đi mà không nói tiếng nào. Lục Ngạn đi đến bên cửa sổ, sau đó quyết định gọi cho Tần Hách.
"Điều tra xem hiện tại Lâm Huyền đang ở đâu."
"Vâng. Tôi sẽ làm ngay ạ." Tần Hách bề ngoài thì nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ, thực chất bên trong đã khóc thành một dòng sông từ lâu.
Nửa đêm nửa hôm, giám đốc, anh có chịu cho người ta ngủ không hả?
Lục Ngạn đặt điện thoại xuống bàn sau đỏ ngả người nằm xuống giường. Chỉ là anh dù cho có cố gắng đến đâu cũng không thể khiến mình chìm vào giấc ngủ được. Phải biết, trong hai năm qua anh đã có biết bao nhiêu lần mất ngủ vì nhớ cô. Nhưng là lần này lại khác, cho dù đã chính mắt nhìn thấy Lâm Huyền nhưng cũng không khiến anh ngon giấc được.
Điều quan trọng nhất ở hiênn tại chính là làm cho tình cảm của bọn họ sôi sục trở lại như lúc ban đầu.
Lục Ngạn trầm ngâm, trong đầu hiện lên bảy bảy bốn chín kế hoạch.
[...]
Sáng sớm, Lâm Huyền ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy. Hôm nay cô không có lịch trình, có thể thoải mái nghỉ ngơi chăm sóc bản thân một chút.
Cao Huy từ sáng đã gọi điện cho cô về tin tức mới đây. Có người nói Lâm Huyền câu dẫn Phùng tổng Phùng Tử Cường, muốn lên giường với ông ta đổi lấy tài nguyên.
Lâm Huyền cũng chẳng buồn quan tâm đến những việc đó. Từ khi gia nhập giới giải trí đến nay cô đã gặp phải không biết bao nhiêu thị phi, lâu dần cũng cảm thấy quen. Chỉ cần cô không lên tiếng nhận định thì tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, không ai chứng thực được.
Lâm Huyền còn chưa kịp thay đồ thì bên ngoài đã có người bấm chuông cửa.
Gấp gáp, cô liền khoác đại một chiếc áo sau đó ra ngoài mở cửa.
"Xin chào, có chuyện gì không?"
"Có một anh đẹp trai bảo em đưa thứ này cho chị." Bé gái nhanh nhảu nói, trên môi còn nở một nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.
Bình luận facebook