Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92: Hôn anh một cái
"Bỏ em ra!"
"Là em tự lùi vào đây." Lục Ngạn cười nhạt.
Lâm Huyền mím môi. Cô bỗng nhiên phát hiện Lục Ngạn từ khi trở về đã trở nên vô sỉ hơn rất nhiều, da mặt cũng dày hơn một chút.
"Anh có bỏ em ra không hả?" Lâm Huyền hỏi lại một lần nữa.
"Không. Trừ khi... em hôn anh một cái."
Lâm Huyền nhìn Lục Ngạn, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Hôn? Hôn cái đầu nhà anh!"
Lục Ngạn không chỉ không nổi giận mà còn dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô. Anh lùi ra xa mấy bước, không muốn trêu chọc cô nữa. Nếu để con mèo nhỏ này nổi giận, vậy thì người khổ vẫn cứ là anh.
"Anh vốn dĩ muốn em hôn môi. Nhưng nếu như em đã mở lời, vậy thì anh cũng đành miễn cưỡng để em hôn đầu vậy."
Lâm Huyền: "..." Lục Ngạn, anh có thể nói điều gì ý nghĩa hơn một chút có được không?
"Anh..." Ngoài một chữ đó, Lâm Huyền thật sự không biết nói sao với anh cho phải. Người này càng lúc càng điên rồi!
Lục Ngạn thấy cô sắp phát hỏa cũng chỉ cười một cái. Anh đi tới ôm lấy cô vào lòng, ôn nhu hỏi: "Được rồi được rồi, không đùa em nữa. Chân đau không?"
"Có." Lâm Huyền nói nhỏ nhẹ, làm ra vẻ vô cùng uất ức.
"Là ai đẩy ngã em?" Lúc nãy Lục Ngạn đến muộn, cũng chỉ thấy được lúc Cố Thanh đỡ Lâm Huyền đứng dậy. Bị ánh mắt dịu dàng mà anh ta dành cho cô chọc tức, Lục Ngạn cũng chẳng bèn để tâm đến nguyên do.
"Không phải đẩy ngã."
"Em còn chưa nói với anh đó là ai." Lục Ngạn kiên nhẫn hỏi lại.
Lâm Huyền mím môi, không đáp lời mà dùng sức đẩy anh ra. Thù của cô cứ để cô tự mình báo. Mất công lại bị người khác xem là người thích dựa hơi chồng mình.
"Mọi người phát hiện anh không có ở trong bữa tiệc sẽ đi tìm..." Lâm Huyền ngập ngừng, gián tiếp nhắc nhở Lục Ngạn bọn họ đang còn dự tiệc, cũng là muốn anh nhanh chóng cút càng xa mình càng tốt.
"Vậy thì?" Lục Ngạn giả vờ như không hiểu mà hỏi lại. Sau khi lời vừa dứt còn nhìn chằm chằm Lâm Huyền xem xét biểu hiện của cô.
Cảm giác nhìn Lâm Huyền bất lực không nói nên lời lúc nãy đúng là rất thú vị. Nhìn kĩ còn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Đã một khoảng thời gian dài hai người không gặp nhau, Lục Ngạn vô cùng nhớ nhung dáng vẻ này của Lâm Huyền.
"Anh còn không nhanh quay lại bữa tiệc?"
"Được. Vậy anh đi trước, em nhớ ngoan ngoãn đừng đi lung tung, lát nữa anh sẽ đưa em về." Nói xong, Lục Ngạn liền quay người rời khỏi.
Đợi khi Lục Ngạn hoàn toàn đi xa, Lâm Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cô cũng tiễn được tên đại ác ma này đi.
Cảm giác khoảng cách giữa hai người so với lần gặp lại đầu tiên đã kéo gần lại không ít, trong lòng Lâm Huyền cũng thầm thỏa mãn đôi chút.
Chỉ là tiếp xúc với một Lục Ngạn mặt dày vô sỉ như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút không quen. Anh giống như trước kia không phải tốt hơn sau, tổng tài lạnh lùng với mọi người nhưng lại chỉ ấm áp với mình em, nghĩ lại trong lòng cô vẫn như cũ cảm thấy ngọt ngào.
Một lát sau, Lâm Huyền cảm thấy chân đã đỡ hơn nhiều bèn xuống đại sảnh khách sạn ngồi một lát rồi chào hỏi Vương Diệu về trước.
Ánh mắt Vương Diệu lướt qua bàn chân của cô, bà cũng không miễn cưỡng.
"Được rồi, trên đường về nhớ cẩn thận."
Lâm Huyền gật đầu, định rời đi thì bị lời nói của Cố Thanh chen ngang.
"Chân của Lâm tiểu thư còn đau, hay là để tôi đưa cô về."
"Không cần đâu. Tôi có quản lý tới đón rồi, không dám làm phiền Cố ảnh đế." Lâm Huyền mỉm cười, sau đó gật đầu một cái với Cố Thanh rồi rời đi.
Lục Ngạn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang khuất xa, ánh mắt bất giác nhìn về phía Cố Thanh.
"Ai cha, trong giới giải trí đúng là không có ít con yêu tinh, còn câu dẫn được cả Cố Thanh Cố ảnh đế cơ đấy!" Tưởng Thi nhấp một ngụm rượu, cố tình nói lớn tiếng một chút để nhiều người nghe thấy.
Lục Ngạn nhíu mày nhìn sang Tưởng Thi. Theo như lời của nhân viên khách sạn kể lại, cô ta chính là người khiến Lâm Huyền ngã? Miệng mồm đúng thật là giỏi, bây giờ còn dám nói ra những lời này cơ đấy!
Tưởng Thi nhận ra ánh mắt của Lục Ngạn cứ nhìn chằm chằm mình, còn tưởng anh vì sắc đẹp của cô ta mê hoặc mà trong lòng thầm đắc ý. Cô ta đã được chị quản lý cho xem danh sách các vị có tiếng tăm dự tiệc hôm nay. Mà người đang nhìn cô ta lúc này chính là người có bối cảnh và sản nghiệp khủng nhất.
Nếu như leo lên được giường của anh ta, vậy thì sự nghiệp sau này của cô sẽ không cần phải lo lắng nữa rồi!
Nghĩ đến đây, Tưởng Thi bèn õng ẹo đi tới bên cạnh Lục Ngạn. Vốn còn định chào hỏi anh một tiếng, nào ngờ còn chưa kịp mở lời, Lục Ngạn đã thốt ra một chữ khiến cho cô ngơ ngác.
"Cút!"
[...]
Tại nhà, Lâm Huyền khó khăn cởi bộ váy đang mặc trong người ra. Váy này nặng như vậy, lúc đầu cũng phải hai ba người mới giúp cô mặc vào được.
Lâm Huyền cầm lấy điện thoại đang reo trên bàn lên. Nhìn số điện thoại trước mặt, cô băn khoăn có nên bắt máy hay không.
Nghĩ nghĩ, Lâm Huyền bèn dứt khoát tắt máy. Đặt điện thoại xuống bàn, tâm trạng cô lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
"Là em tự lùi vào đây." Lục Ngạn cười nhạt.
Lâm Huyền mím môi. Cô bỗng nhiên phát hiện Lục Ngạn từ khi trở về đã trở nên vô sỉ hơn rất nhiều, da mặt cũng dày hơn một chút.
"Anh có bỏ em ra không hả?" Lâm Huyền hỏi lại một lần nữa.
"Không. Trừ khi... em hôn anh một cái."
Lâm Huyền nhìn Lục Ngạn, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Hôn? Hôn cái đầu nhà anh!"
Lục Ngạn không chỉ không nổi giận mà còn dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô. Anh lùi ra xa mấy bước, không muốn trêu chọc cô nữa. Nếu để con mèo nhỏ này nổi giận, vậy thì người khổ vẫn cứ là anh.
"Anh vốn dĩ muốn em hôn môi. Nhưng nếu như em đã mở lời, vậy thì anh cũng đành miễn cưỡng để em hôn đầu vậy."
Lâm Huyền: "..." Lục Ngạn, anh có thể nói điều gì ý nghĩa hơn một chút có được không?
"Anh..." Ngoài một chữ đó, Lâm Huyền thật sự không biết nói sao với anh cho phải. Người này càng lúc càng điên rồi!
Lục Ngạn thấy cô sắp phát hỏa cũng chỉ cười một cái. Anh đi tới ôm lấy cô vào lòng, ôn nhu hỏi: "Được rồi được rồi, không đùa em nữa. Chân đau không?"
"Có." Lâm Huyền nói nhỏ nhẹ, làm ra vẻ vô cùng uất ức.
"Là ai đẩy ngã em?" Lúc nãy Lục Ngạn đến muộn, cũng chỉ thấy được lúc Cố Thanh đỡ Lâm Huyền đứng dậy. Bị ánh mắt dịu dàng mà anh ta dành cho cô chọc tức, Lục Ngạn cũng chẳng bèn để tâm đến nguyên do.
"Không phải đẩy ngã."
"Em còn chưa nói với anh đó là ai." Lục Ngạn kiên nhẫn hỏi lại.
Lâm Huyền mím môi, không đáp lời mà dùng sức đẩy anh ra. Thù của cô cứ để cô tự mình báo. Mất công lại bị người khác xem là người thích dựa hơi chồng mình.
"Mọi người phát hiện anh không có ở trong bữa tiệc sẽ đi tìm..." Lâm Huyền ngập ngừng, gián tiếp nhắc nhở Lục Ngạn bọn họ đang còn dự tiệc, cũng là muốn anh nhanh chóng cút càng xa mình càng tốt.
"Vậy thì?" Lục Ngạn giả vờ như không hiểu mà hỏi lại. Sau khi lời vừa dứt còn nhìn chằm chằm Lâm Huyền xem xét biểu hiện của cô.
Cảm giác nhìn Lâm Huyền bất lực không nói nên lời lúc nãy đúng là rất thú vị. Nhìn kĩ còn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Đã một khoảng thời gian dài hai người không gặp nhau, Lục Ngạn vô cùng nhớ nhung dáng vẻ này của Lâm Huyền.
"Anh còn không nhanh quay lại bữa tiệc?"
"Được. Vậy anh đi trước, em nhớ ngoan ngoãn đừng đi lung tung, lát nữa anh sẽ đưa em về." Nói xong, Lục Ngạn liền quay người rời khỏi.
Đợi khi Lục Ngạn hoàn toàn đi xa, Lâm Huyền mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cô cũng tiễn được tên đại ác ma này đi.
Cảm giác khoảng cách giữa hai người so với lần gặp lại đầu tiên đã kéo gần lại không ít, trong lòng Lâm Huyền cũng thầm thỏa mãn đôi chút.
Chỉ là tiếp xúc với một Lục Ngạn mặt dày vô sỉ như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút không quen. Anh giống như trước kia không phải tốt hơn sau, tổng tài lạnh lùng với mọi người nhưng lại chỉ ấm áp với mình em, nghĩ lại trong lòng cô vẫn như cũ cảm thấy ngọt ngào.
Một lát sau, Lâm Huyền cảm thấy chân đã đỡ hơn nhiều bèn xuống đại sảnh khách sạn ngồi một lát rồi chào hỏi Vương Diệu về trước.
Ánh mắt Vương Diệu lướt qua bàn chân của cô, bà cũng không miễn cưỡng.
"Được rồi, trên đường về nhớ cẩn thận."
Lâm Huyền gật đầu, định rời đi thì bị lời nói của Cố Thanh chen ngang.
"Chân của Lâm tiểu thư còn đau, hay là để tôi đưa cô về."
"Không cần đâu. Tôi có quản lý tới đón rồi, không dám làm phiền Cố ảnh đế." Lâm Huyền mỉm cười, sau đó gật đầu một cái với Cố Thanh rồi rời đi.
Lục Ngạn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang khuất xa, ánh mắt bất giác nhìn về phía Cố Thanh.
"Ai cha, trong giới giải trí đúng là không có ít con yêu tinh, còn câu dẫn được cả Cố Thanh Cố ảnh đế cơ đấy!" Tưởng Thi nhấp một ngụm rượu, cố tình nói lớn tiếng một chút để nhiều người nghe thấy.
Lục Ngạn nhíu mày nhìn sang Tưởng Thi. Theo như lời của nhân viên khách sạn kể lại, cô ta chính là người khiến Lâm Huyền ngã? Miệng mồm đúng thật là giỏi, bây giờ còn dám nói ra những lời này cơ đấy!
Tưởng Thi nhận ra ánh mắt của Lục Ngạn cứ nhìn chằm chằm mình, còn tưởng anh vì sắc đẹp của cô ta mê hoặc mà trong lòng thầm đắc ý. Cô ta đã được chị quản lý cho xem danh sách các vị có tiếng tăm dự tiệc hôm nay. Mà người đang nhìn cô ta lúc này chính là người có bối cảnh và sản nghiệp khủng nhất.
Nếu như leo lên được giường của anh ta, vậy thì sự nghiệp sau này của cô sẽ không cần phải lo lắng nữa rồi!
Nghĩ đến đây, Tưởng Thi bèn õng ẹo đi tới bên cạnh Lục Ngạn. Vốn còn định chào hỏi anh một tiếng, nào ngờ còn chưa kịp mở lời, Lục Ngạn đã thốt ra một chữ khiến cho cô ngơ ngác.
"Cút!"
[...]
Tại nhà, Lâm Huyền khó khăn cởi bộ váy đang mặc trong người ra. Váy này nặng như vậy, lúc đầu cũng phải hai ba người mới giúp cô mặc vào được.
Lâm Huyền cầm lấy điện thoại đang reo trên bàn lên. Nhìn số điện thoại trước mặt, cô băn khoăn có nên bắt máy hay không.
Nghĩ nghĩ, Lâm Huyền bèn dứt khoát tắt máy. Đặt điện thoại xuống bàn, tâm trạng cô lúc này thoải mái hơn rất nhiều.
Bình luận facebook