Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Ở nhà tôi
Chiếc xe hơi sang trọng của Phong Thanh Dương đậu ngay trước biệt thự riêng. Rõ ràng là anh nói đưa cô về mà lại đưa cô đến đây.
Thấy Trần Anh Thư có vẻ khó hiểu nhìn mình thì Phong Thanh Dương hất cằm lại phía biệt thự nói với cô.
"Kể từ bây giờ em sẽ ở đây"
Trước câu nói của anh cô không thể tránh khỏi sự bất ngờ trong ánh mắt.
"Ở đây sao?"
"Đúng vậy, em là người của tôi thì nhất định phải ở với tôi chứ, đúng không?"
Từ khi nào mà người của anh lại phải ở với anh chứ, cũng đâu phải người nhà, chỉ là người tình thôi. Nghĩ đến ở với anh đã không thể huống hồ cô không nên bỏ mặc bạn của mình, hai cô bạn thân đã ở với nhau lâu như vậy đột nhiên cô bỏ đi thì có được gọi là mê trai bỏ bạn không chứ.
"Em như vậy là không muốn ở với tôi sao?"
"Phong Tổng. Tôi nghĩ như vậy không hay cho lắm? dù sao thì tôi cũng đang ở với bạn mình đột nhiên mà chuyển đến đây thì..."
Bây giờ cô không biết phải giải thích sao cho anh hiểu. Cô chỉ biết đơn giản là bản thân không thể ở cùng anh được.
"Tôi nói rồi nếu em không nghe lời...."Âm thanh của anh kéo dài "Thì tôi không chắc chắn em sẽ được yên ổn đâu"
Trần Anh Thư đứng trước những lời dọa nạt của Phong Thanh Dương chỉ biết sợ hãi, chán cô sớm đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Cô nói.
"Nhưng mà"
"Đồ của em tôi đã cho người đen đấy đây hết rồi..."
"Hả"
Cô có hơi bất ngờ, nước đi này của anh không thể nhường trước được. Trong lúc cô đang nghĩ không biết nên ăn nói như thế nào với cô bạn thân của mình thì anh đã sớm mở cửa xe cho cô.
"Vào nhà đi!"
Trần Anh Thư liếc nhìn ánh mắt của anh rồi miễn cưỡng bước ra khỏi xe cùng anh đi vào bên trong căn biệt thự. Cô biết đây là biệt thự riêng của anh nhưng cô vẫn tò mò về gia đình anh.
Trần Anh Tư đang bước đi sẵn tiện nhìn ngắm xung quanh cảnh vật ở khuôn viên của biệt thự thì bàn tay của cô đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp bao trùm lấy, cô nhìn lại thì thấy anh đang đưa tay ra nắm lấy tay cô mà dắt đi.
Như thể sợ lạc mất cô, anh nắm thật chặt không có ý định buông bỏ, trước hành động ấm áp này của anh cô thấy bản thân có chút xiêu lòng.
Bước vào bên trong biệt thự đã thấy có vài người đang đứng sẵn khẽ cúi đầu.
"Chào Phong thiếu gia, chào Tiểu Thư"
Ban đầu bọn họ chào anh cô còn nghe được, đột nhiên chào tiểu thư cô có hơi khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ đang chào cô. Một nhân viên nhỏ bé như cô vậy mà là Tiểu Thư cơ đấy.
Trần Anh Thư cũng nhìn mọi người cười nhẹ như thể muốn chào lại, tiếp tục bước đi theo sự dẫn dắt của anh.
Phong Thanh Dương đưa cô lên một phòng lớn, đây không phải là căn phòng mà hôm trước cô đã đến và được ở mà là một căn phòng rộng rãi khác.
Lúc này anh mới thả tay cô ra, lần này không đợi anh phải nhắc nhở cô tự mình bước chân vào trong phòng, nhìn lại phía giường thì thấy rất nhiều đồ đạc của cô đã được đưa đến đây thật.
Quả nhiên là anh cũng không nói dối
"Kể từ bây giờ đây là sẽ là phòng của em"
"..."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không ngủ cùng đâu"
Thấy anh nói như vậy tâm hồn cô có vẻ như nhẹ nhõm. Phong Thanh Dương đi ra ngoài để lại không gian yên tĩnh cho cô. Trần Anh Thư như đỡ nhớ ra điều gì đấy liền đi đến đống đồ mà anh đã đem đến cho mình lục lọi hết đống đồ đạc.
Sau một hồi tìm kiếm thì trên tay cô đã cầm lên được một chiếc hộp nhỏ miệng, cô khẽ cười, khuôn mặt không thể giấu được sự vui mừng.
"May quá nó vẫn còn ở đây"
Mở chiếc hộp ra là một sợi dây chuyền nhỏ có hình của một hồ ly được làm bằng đá thạch anh quý giá. Theo như cô được biết thì từ khi bản thân được đưa đến ở cô nhi viện đã xuất hiện chiếc vòng cổ này, cô có nghe nói những vật như vậy thì sẽ nhận ra người thân của mình.
Cô cũng vậy, cô cũng hi vọng có một ngày bản thân cũng sẽ nhận được người nhà. Vốn sợi dây chuyền là vật quý giá nên cô chỉ dám cất giữ không dám đeo.
Nó lúc nào cũng được nằm trong chiếc hộp nhỏ cất ở một góc của thùng đựng đồ của cô.
Trần Anh Thư nghĩ đến cô bạn Lâm Yến Chi thì nhanh chóng cầm chiếc điện thoại lên có ý định gọi, vừa mới mở máy một cái đã tắt nguồn vì hết pin, cô thở dài.
"Để khi nào gặp giải thích sau cũng được"
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên cô còn chưa chấp nhận được rằng mình sẽ ở trong căn nhà này cùng với anh. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy lạnh gáy rồi.
Sau một hồi định thần lại cô mới bắt tay vào để sắp xếp đồ đạc, cô đem đồ lại về phía tủ để. Nhìn chiếc tủ rộng lớn cô ngạc nhiên, to như vậy thì bao nhiêu đồ mới đủ để hết được chỗ chứ.
Thấy Trần Anh Thư có vẻ khó hiểu nhìn mình thì Phong Thanh Dương hất cằm lại phía biệt thự nói với cô.
"Kể từ bây giờ em sẽ ở đây"
Trước câu nói của anh cô không thể tránh khỏi sự bất ngờ trong ánh mắt.
"Ở đây sao?"
"Đúng vậy, em là người của tôi thì nhất định phải ở với tôi chứ, đúng không?"
Từ khi nào mà người của anh lại phải ở với anh chứ, cũng đâu phải người nhà, chỉ là người tình thôi. Nghĩ đến ở với anh đã không thể huống hồ cô không nên bỏ mặc bạn của mình, hai cô bạn thân đã ở với nhau lâu như vậy đột nhiên cô bỏ đi thì có được gọi là mê trai bỏ bạn không chứ.
"Em như vậy là không muốn ở với tôi sao?"
"Phong Tổng. Tôi nghĩ như vậy không hay cho lắm? dù sao thì tôi cũng đang ở với bạn mình đột nhiên mà chuyển đến đây thì..."
Bây giờ cô không biết phải giải thích sao cho anh hiểu. Cô chỉ biết đơn giản là bản thân không thể ở cùng anh được.
"Tôi nói rồi nếu em không nghe lời...."Âm thanh của anh kéo dài "Thì tôi không chắc chắn em sẽ được yên ổn đâu"
Trần Anh Thư đứng trước những lời dọa nạt của Phong Thanh Dương chỉ biết sợ hãi, chán cô sớm đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Cô nói.
"Nhưng mà"
"Đồ của em tôi đã cho người đen đấy đây hết rồi..."
"Hả"
Cô có hơi bất ngờ, nước đi này của anh không thể nhường trước được. Trong lúc cô đang nghĩ không biết nên ăn nói như thế nào với cô bạn thân của mình thì anh đã sớm mở cửa xe cho cô.
"Vào nhà đi!"
Trần Anh Thư liếc nhìn ánh mắt của anh rồi miễn cưỡng bước ra khỏi xe cùng anh đi vào bên trong căn biệt thự. Cô biết đây là biệt thự riêng của anh nhưng cô vẫn tò mò về gia đình anh.
Trần Anh Tư đang bước đi sẵn tiện nhìn ngắm xung quanh cảnh vật ở khuôn viên của biệt thự thì bàn tay của cô đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp bao trùm lấy, cô nhìn lại thì thấy anh đang đưa tay ra nắm lấy tay cô mà dắt đi.
Như thể sợ lạc mất cô, anh nắm thật chặt không có ý định buông bỏ, trước hành động ấm áp này của anh cô thấy bản thân có chút xiêu lòng.
Bước vào bên trong biệt thự đã thấy có vài người đang đứng sẵn khẽ cúi đầu.
"Chào Phong thiếu gia, chào Tiểu Thư"
Ban đầu bọn họ chào anh cô còn nghe được, đột nhiên chào tiểu thư cô có hơi khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ đang chào cô. Một nhân viên nhỏ bé như cô vậy mà là Tiểu Thư cơ đấy.
Trần Anh Thư cũng nhìn mọi người cười nhẹ như thể muốn chào lại, tiếp tục bước đi theo sự dẫn dắt của anh.
Phong Thanh Dương đưa cô lên một phòng lớn, đây không phải là căn phòng mà hôm trước cô đã đến và được ở mà là một căn phòng rộng rãi khác.
Lúc này anh mới thả tay cô ra, lần này không đợi anh phải nhắc nhở cô tự mình bước chân vào trong phòng, nhìn lại phía giường thì thấy rất nhiều đồ đạc của cô đã được đưa đến đây thật.
Quả nhiên là anh cũng không nói dối
"Kể từ bây giờ đây là sẽ là phòng của em"
"..."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không ngủ cùng đâu"
Thấy anh nói như vậy tâm hồn cô có vẻ như nhẹ nhõm. Phong Thanh Dương đi ra ngoài để lại không gian yên tĩnh cho cô. Trần Anh Thư như đỡ nhớ ra điều gì đấy liền đi đến đống đồ mà anh đã đem đến cho mình lục lọi hết đống đồ đạc.
Sau một hồi tìm kiếm thì trên tay cô đã cầm lên được một chiếc hộp nhỏ miệng, cô khẽ cười, khuôn mặt không thể giấu được sự vui mừng.
"May quá nó vẫn còn ở đây"
Mở chiếc hộp ra là một sợi dây chuyền nhỏ có hình của một hồ ly được làm bằng đá thạch anh quý giá. Theo như cô được biết thì từ khi bản thân được đưa đến ở cô nhi viện đã xuất hiện chiếc vòng cổ này, cô có nghe nói những vật như vậy thì sẽ nhận ra người thân của mình.
Cô cũng vậy, cô cũng hi vọng có một ngày bản thân cũng sẽ nhận được người nhà. Vốn sợi dây chuyền là vật quý giá nên cô chỉ dám cất giữ không dám đeo.
Nó lúc nào cũng được nằm trong chiếc hộp nhỏ cất ở một góc của thùng đựng đồ của cô.
Trần Anh Thư nghĩ đến cô bạn Lâm Yến Chi thì nhanh chóng cầm chiếc điện thoại lên có ý định gọi, vừa mới mở máy một cái đã tắt nguồn vì hết pin, cô thở dài.
"Để khi nào gặp giải thích sau cũng được"
Vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên cô còn chưa chấp nhận được rằng mình sẽ ở trong căn nhà này cùng với anh. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy lạnh gáy rồi.
Sau một hồi định thần lại cô mới bắt tay vào để sắp xếp đồ đạc, cô đem đồ lại về phía tủ để. Nhìn chiếc tủ rộng lớn cô ngạc nhiên, to như vậy thì bao nhiêu đồ mới đủ để hết được chỗ chứ.
Bình luận facebook