Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: Tuyệt tình
"Cướp...ăn cướp"
Giọng nói gấp gáp hốt hoảng của hai cô gái đang chạy theo một ngươi ăn trộm trên thân mặc bộ đồ đen, bịt mặt kín mít. Trần Anh Thư và Lâm Yến Chi sau khi đi chơi trở về đang đứng bắt xe thì chiếc túi xách được đeo trên vai của Yến Chi bị giật mất.
Vì giờ này cũng đã muộn nên ít người qua lại, dù cho hai cô gái có cố gắng hô hào vác mông chạy theo thì cũng không thể nào bắt được tên cướp kia, mà cho dù có bắt được thì cũng chưa chắc với sức lực của hai cô gái đã vật lộn được với nó.
Tên ăn trộm chạy khá nhanh, tưởng tượng như không còn hi vọng nào để lấy lại đồ thì đột nhiên tên cướp kia lại bị một người đàn ông nào đó đá bay nằm dưới đất, mà lúc này khuôn mặt tên cướp không thoát khỏi sự sợ hãi.
Thân hình cao lớn bước đến giật lại chiếc túi xách không quên dạy dỗ cho tên kia một bài học. Tên cướp kia sau khi bị ăn đấm tơi tả, máu hoà với nước mũi chảy ra, chiếc quần cũng vì sợ nên mài mông trên nền đất một đoạn, tới khi đứng dậy cô mới thấy đít quần hắn ta có màu trắng trắng.
Khi cô nhìn thấy cảnh tượng đó tuy có tức vì tên kia đã ăn trộm đồ nhưng cũng bật cười với tình huống hiện tại.
"Ôi, cám ơn anh đã giúp bọn tôi lấy lại đồ"
Lâm Yến Chi cám ơn người đàn ông có ý tốt giúp bọn họ xử lý tên cướp rồi khều tay cô, bây giờ cô mới có thể để ý đến người đàn ông kia, vì trời tối nên cũng không thấy rõ mặt, mãi tới khi anh ta bước gần đến thì...
Hai mắt cô trợn tròn, tim đập nhanh hơn, không ngờ được người vừa đánh đuổi tên cướp giúp cô và Lâm Yến Chi lại là Phong Thanh Dương anh.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này!...Cô còn nghĩ đáng ra giờ này anh ta phải đang hưởng thụ thú vui của mình cơ chứ.
"Trần Anh Thư..."
Biết là phải kiềm chế cảm xúc nhưng sau khi nhìn thấy người con gái mà mình hàng đêm mong nhớ thì đã rất kích động. Thân hình cao lớn đứng trước người con gái nhỏ, khí chất cao lãnh thoát ra, gương mặt cũng không rõ nữa nhưng có thể thấy được vẻ buồn vương vấn.
"Sao lại là anh?..."
Không để cô kịp phản kháng anh đã nhanh chóng vồ tới ôm chầm lấy cô. Cô càng vẫy vùng anh càng siết chặt hơn, càng ôm cô chặt hơn vào trong lòng như thể chỉ cần sơ suất là sẽ mất cô mãi mãi.
"Trần Anh Thư, anh nhớ em...anh xin lỗi...Tha thứ cho anh đi"
Lâm Yến Chi đứng bên cạnh thấy một cảnh hay, giơ hai tay lên bịt miệng mình lại. Không ngờ nó lại diễn ra theo hướng như thế này. Như vậy có phải cô được tính là được ăn cơm chó của bọn họ không cơ chứ.
Lâm Yến Chi còn chưa kịp vui mừng cho bọn họ đã được nối lại tình xưa thì.
Chat
Phong Thanh Dương buông cô ra, một bên mặt của anh vì bị cô tát mà đỏ lên in những đầu ngón tay nhỏ. Nhìn Trần Anh Thư thân hình nhỏ nhắn hiền lành như vậy thôi nhưng tới khi vào việc thì cũng chẳng thương tình chút nào.
"Mong anh giữ một chút liêm sỉ đi, tôi và anh đã chia tay rồi...Đừng có đụng tay đụng chân thiếu tôn trọng người khác như vậy!"
Một màn vốn tưởng như sẽ có tình cảm dâng trào ai ngờ lại thành một thảm họa. Lâm Yến Chi nhìn thấy Phong Thanh Dương khuôn mặt tuy bị cô đánh rất đau vẫn không tức giận, anh như đã sẵn sàng tâm lý cho điều đó vậy.
Lâm Yến Chi không ngờ cô bạn Trần Anh Thư này lại có thể nói ra những lời sát thương như vậy khiến cô nghe xong cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Trần Anh Thư tuy là một cô gái tốt tính lại sống có tình cảm nhưng một khi cô đã đặt ra mục tiêu gì đó lại rất cứng đầu sẽ không bao giờ lung lay.
Trần Anh Thư khoanh tay bước đến rồi thản nhiên lấy chiếc túi xách từ tay của anh giơ lên trước mặt anh.
"Cảm ơn anh vì đã giúp tôi..."
Trần Anh Thư cũng không quên cảm ơn người đã giúp mình đánh trộm lấy một tiếng, rồi quay lưng cầm tay Lâm Yến Chi rời khỏi thì anh đứng đường sau cô nói lớn.
"Trần Anh Thư, chẳng lẽ nhanh như vậy mà em đã hết tình cảm với anh rồi sao? Mấy ngày qua rời xa em anh thật sự sống không nổi, Anh thật sự không muốn mất em... Anh yêu em rất nhiều. Em có thể cho anh một cơ hội được không?"
"...."
Thấy cô vẫn rời đi anh như càng nói lớn hơn, giọng nói càng gấp gáp hơn nữa. Một Tổng Tài Cao lãnh ngày nào...Một Tổng Tài mà mọi cô gái đều mong ước giờ đây lại vì tình yêu mà trở nên thật đáng thương.
"Em trả lời anh đi, em đã hết yêu anh rồi sao?"
Cô hơi khựng lại một chút. Hết tình cảm sao?... Phải trả lời như thế nào đây...! Cô cũng không biết nữa. Nói đến đó lòng cô có chút vương vấn nhưng rồi nghĩ đến sự việc mà anh đã gây ra cô lại lạnh lùng trả lời.
"Đúng vậy...Người không tốt, mất không tiếc!"
Giọng nói gấp gáp hốt hoảng của hai cô gái đang chạy theo một ngươi ăn trộm trên thân mặc bộ đồ đen, bịt mặt kín mít. Trần Anh Thư và Lâm Yến Chi sau khi đi chơi trở về đang đứng bắt xe thì chiếc túi xách được đeo trên vai của Yến Chi bị giật mất.
Vì giờ này cũng đã muộn nên ít người qua lại, dù cho hai cô gái có cố gắng hô hào vác mông chạy theo thì cũng không thể nào bắt được tên cướp kia, mà cho dù có bắt được thì cũng chưa chắc với sức lực của hai cô gái đã vật lộn được với nó.
Tên ăn trộm chạy khá nhanh, tưởng tượng như không còn hi vọng nào để lấy lại đồ thì đột nhiên tên cướp kia lại bị một người đàn ông nào đó đá bay nằm dưới đất, mà lúc này khuôn mặt tên cướp không thoát khỏi sự sợ hãi.
Thân hình cao lớn bước đến giật lại chiếc túi xách không quên dạy dỗ cho tên kia một bài học. Tên cướp kia sau khi bị ăn đấm tơi tả, máu hoà với nước mũi chảy ra, chiếc quần cũng vì sợ nên mài mông trên nền đất một đoạn, tới khi đứng dậy cô mới thấy đít quần hắn ta có màu trắng trắng.
Khi cô nhìn thấy cảnh tượng đó tuy có tức vì tên kia đã ăn trộm đồ nhưng cũng bật cười với tình huống hiện tại.
"Ôi, cám ơn anh đã giúp bọn tôi lấy lại đồ"
Lâm Yến Chi cám ơn người đàn ông có ý tốt giúp bọn họ xử lý tên cướp rồi khều tay cô, bây giờ cô mới có thể để ý đến người đàn ông kia, vì trời tối nên cũng không thấy rõ mặt, mãi tới khi anh ta bước gần đến thì...
Hai mắt cô trợn tròn, tim đập nhanh hơn, không ngờ được người vừa đánh đuổi tên cướp giúp cô và Lâm Yến Chi lại là Phong Thanh Dương anh.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở nơi này!...Cô còn nghĩ đáng ra giờ này anh ta phải đang hưởng thụ thú vui của mình cơ chứ.
"Trần Anh Thư..."
Biết là phải kiềm chế cảm xúc nhưng sau khi nhìn thấy người con gái mà mình hàng đêm mong nhớ thì đã rất kích động. Thân hình cao lớn đứng trước người con gái nhỏ, khí chất cao lãnh thoát ra, gương mặt cũng không rõ nữa nhưng có thể thấy được vẻ buồn vương vấn.
"Sao lại là anh?..."
Không để cô kịp phản kháng anh đã nhanh chóng vồ tới ôm chầm lấy cô. Cô càng vẫy vùng anh càng siết chặt hơn, càng ôm cô chặt hơn vào trong lòng như thể chỉ cần sơ suất là sẽ mất cô mãi mãi.
"Trần Anh Thư, anh nhớ em...anh xin lỗi...Tha thứ cho anh đi"
Lâm Yến Chi đứng bên cạnh thấy một cảnh hay, giơ hai tay lên bịt miệng mình lại. Không ngờ nó lại diễn ra theo hướng như thế này. Như vậy có phải cô được tính là được ăn cơm chó của bọn họ không cơ chứ.
Lâm Yến Chi còn chưa kịp vui mừng cho bọn họ đã được nối lại tình xưa thì.
Chat
Phong Thanh Dương buông cô ra, một bên mặt của anh vì bị cô tát mà đỏ lên in những đầu ngón tay nhỏ. Nhìn Trần Anh Thư thân hình nhỏ nhắn hiền lành như vậy thôi nhưng tới khi vào việc thì cũng chẳng thương tình chút nào.
"Mong anh giữ một chút liêm sỉ đi, tôi và anh đã chia tay rồi...Đừng có đụng tay đụng chân thiếu tôn trọng người khác như vậy!"
Một màn vốn tưởng như sẽ có tình cảm dâng trào ai ngờ lại thành một thảm họa. Lâm Yến Chi nhìn thấy Phong Thanh Dương khuôn mặt tuy bị cô đánh rất đau vẫn không tức giận, anh như đã sẵn sàng tâm lý cho điều đó vậy.
Lâm Yến Chi không ngờ cô bạn Trần Anh Thư này lại có thể nói ra những lời sát thương như vậy khiến cô nghe xong cũng cảm thấy có chút đau lòng.
Trần Anh Thư tuy là một cô gái tốt tính lại sống có tình cảm nhưng một khi cô đã đặt ra mục tiêu gì đó lại rất cứng đầu sẽ không bao giờ lung lay.
Trần Anh Thư khoanh tay bước đến rồi thản nhiên lấy chiếc túi xách từ tay của anh giơ lên trước mặt anh.
"Cảm ơn anh vì đã giúp tôi..."
Trần Anh Thư cũng không quên cảm ơn người đã giúp mình đánh trộm lấy một tiếng, rồi quay lưng cầm tay Lâm Yến Chi rời khỏi thì anh đứng đường sau cô nói lớn.
"Trần Anh Thư, chẳng lẽ nhanh như vậy mà em đã hết tình cảm với anh rồi sao? Mấy ngày qua rời xa em anh thật sự sống không nổi, Anh thật sự không muốn mất em... Anh yêu em rất nhiều. Em có thể cho anh một cơ hội được không?"
"...."
Thấy cô vẫn rời đi anh như càng nói lớn hơn, giọng nói càng gấp gáp hơn nữa. Một Tổng Tài Cao lãnh ngày nào...Một Tổng Tài mà mọi cô gái đều mong ước giờ đây lại vì tình yêu mà trở nên thật đáng thương.
"Em trả lời anh đi, em đã hết yêu anh rồi sao?"
Cô hơi khựng lại một chút. Hết tình cảm sao?... Phải trả lời như thế nào đây...! Cô cũng không biết nữa. Nói đến đó lòng cô có chút vương vấn nhưng rồi nghĩ đến sự việc mà anh đã gây ra cô lại lạnh lùng trả lời.
"Đúng vậy...Người không tốt, mất không tiếc!"
Bình luận facebook