Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315
Chương 315: Tôi vui cái gì?
Nguyễn Kim Thanh thấp giọng nói.
“Đã lúc nào rồi mà còn tính toán cho tôi, sự mưu trí, khôn ngoan nhiều năm qua của bà đâu? Bà thật sự nghĩ là tôi không hề biết những chuyện bà đã làm sao, sao tôi có thể không biết chứ, bà coi những người đó đều là kẻ ngu sao, chỉ cần có một cái hố thì đám khốn kiếp kia sẽ có thể khiến cho chúng ta mất hết danh dự đấy.”
Vũ Phong Toàn tức giận mắng to, hoàn toàn chối bỏ suy nghĩ của Nguyễn Kim Thanh.
Mặt Nguyễn Kim Thanh xám như tro tàn, lần này là bà ta thật lòng, nhưng đáng tiếc Vũ Phong Toàn không tin tưởng mình nữa.
“Nếu không thì ông còn có cách nào tốt hơn sao?”
Nguyễn Kim Thanh bất đắc dĩ từ bỏ.
Vũ Phong Toàn không lên tiếng.
Vấn đề là từ Vũ Linh Đan mà ra, vậy đương nhiên cũng chỉ có thể để cô giải quyết. Vũ Phong Toàn suy nghĩ một chút, vẫn phải gặp Vũ Linh Đan trước.
Điện thoại của Vũ Linh Đan không gọi được, Vũ Phong Toàn bấm gọi cho Trần Tuyết Nhung, bên kia vừa nhận đã nói với giọng như ra lệnh: “Chuyện bây giờ gây ra ồn ào lớn như vậy, bà vui chưa?”
“Tôi vui cái gì?”
Lúc đó, Trần Tuyết Nhung vừa xem cuộc phỏng vấn của Vũ Linh Đan xong, bà ấy vẫn đang đắm chìm trong bi thương, bà ấy rất hối hận vì trước đây không thể đưa Vũ Linh Đan đi, mặc dù bà ấy sống ở nhà họ Bùi cũng không dễ gì nhưng nhất định bà ấy có thể cố gắng hết sức bảo vệ Vũ Linh Đan.
“Ha, chẳng phải lần này bà tìm Vũ Linh Đan là để xui khiến nó đối đầu với tôi sao? Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người ai ai cũng biết chuyện nhà của nhà họ Vũ, Trần Tuyết Nhung, có phải bà đang cảm thấy rất thành công không?”
Vũ Phong Toàn tiếp tục châm chọc, công kích Trần Tuyết Nhung bằng những lời nói ác độc nhất, như vậy lòng ông ta mới tạm thời chết lặng, không đến mức đau khổ như vậy nữa.
Trần Tuyết Nhung lập tức phản ứng lại.
Thì ra tên khốn kiếp này nghĩ rằng bà ấy đang chủ mưu mọi chuyện, bà ấy tức giận tim đập nhanh, lạnh giọng chất vấn ông ta: “Vũ Phong Toàn, xem ra ông vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, tôi nói lẽ ra Linh Đan nên kiện cả ông ra tòa, đúng là một đám mặt người dạ thú!”
“Bà nói ai? Bà thì có tư cách gì nói tôi?”
Vũ Phong Toàn xù lông: “Bà đừng có quên, nếu không phải trước đây bà quyến rũ tôi thì sẽ không có đứa con gái ti tiện này tồn tại trên đời, lẽ ra tôi phải sớm giết nó mới đúng.”
“Vũ Phong Toàn, nếu ông dám đụng đến một sợi tóc của Linh Đan, tôi sẽ liều mạng với ông.”
Trần Tuyết Nhung ở đầu điện thoại bên kia cũng mất bình tĩnh.
Vũ Phong Toàn cười khẩy một tiếng, vốn dĩ chỉ là một câu nói lúc ông ta tức giận mà thôi, nhưng một kế hoạch sớm đã hình thành trong trí óc ông ta, bỗng nhiên ông ta nhận ra rằng nếu không thể giải quyết phiền phức này thì chỉ có thể đưa phiền phức này cho người gây ra giải quyết.
Không đợi Trần Tuyết Nhung ở đầu dây bên kia chất vấn, Vũ Phong Toàn cúp luôn điện thoại, mặt mày nghiêm túc đi lên phòng sách.
Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ, có người đập đồ, có người kêu to, mọi thứ loạn hết cả lên.
Vũ Linh Đan trả lời phỏng vấn xong rồi đi thẳng ra cửa chính, cô bị một đám phóng viên vây quanh, về nội dung cuộc phỏng vấn, cô có thể lấy tính mạng mình ra đảm bảo tất cả đều là thật.
“Vậy xin hỏi cô có dự định gì không?”
Vũ Linh Đan nhìn về phía phóng viên cười cười: “Về kế hoạch tương lai, tôi nghĩ tôi sẽ viết một quyển sách kể lại tuổi thơ của tôi.”
“Cô vừa nói muốn tố cáo Nguyễn Kim Thanh, xin hỏi có phải là thật không? Vậy còn Vũ Phong Toàn thì sao, tôi cảm thấy ông ta thân là bố cô mà lại để Nguyễn Kim Thanh muốn làm gì thì làm, tôi cảm thấy đây là một hành động không có trách nhiệm.”
“Có thể với ông ta, ông ta mãi mãi chỉ có một đứa con gái là Vũ Hải Yến.”
Nguyễn Kim Thanh thấp giọng nói.
“Đã lúc nào rồi mà còn tính toán cho tôi, sự mưu trí, khôn ngoan nhiều năm qua của bà đâu? Bà thật sự nghĩ là tôi không hề biết những chuyện bà đã làm sao, sao tôi có thể không biết chứ, bà coi những người đó đều là kẻ ngu sao, chỉ cần có một cái hố thì đám khốn kiếp kia sẽ có thể khiến cho chúng ta mất hết danh dự đấy.”
Vũ Phong Toàn tức giận mắng to, hoàn toàn chối bỏ suy nghĩ của Nguyễn Kim Thanh.
Mặt Nguyễn Kim Thanh xám như tro tàn, lần này là bà ta thật lòng, nhưng đáng tiếc Vũ Phong Toàn không tin tưởng mình nữa.
“Nếu không thì ông còn có cách nào tốt hơn sao?”
Nguyễn Kim Thanh bất đắc dĩ từ bỏ.
Vũ Phong Toàn không lên tiếng.
Vấn đề là từ Vũ Linh Đan mà ra, vậy đương nhiên cũng chỉ có thể để cô giải quyết. Vũ Phong Toàn suy nghĩ một chút, vẫn phải gặp Vũ Linh Đan trước.
Điện thoại của Vũ Linh Đan không gọi được, Vũ Phong Toàn bấm gọi cho Trần Tuyết Nhung, bên kia vừa nhận đã nói với giọng như ra lệnh: “Chuyện bây giờ gây ra ồn ào lớn như vậy, bà vui chưa?”
“Tôi vui cái gì?”
Lúc đó, Trần Tuyết Nhung vừa xem cuộc phỏng vấn của Vũ Linh Đan xong, bà ấy vẫn đang đắm chìm trong bi thương, bà ấy rất hối hận vì trước đây không thể đưa Vũ Linh Đan đi, mặc dù bà ấy sống ở nhà họ Bùi cũng không dễ gì nhưng nhất định bà ấy có thể cố gắng hết sức bảo vệ Vũ Linh Đan.
“Ha, chẳng phải lần này bà tìm Vũ Linh Đan là để xui khiến nó đối đầu với tôi sao? Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người ai ai cũng biết chuyện nhà của nhà họ Vũ, Trần Tuyết Nhung, có phải bà đang cảm thấy rất thành công không?”
Vũ Phong Toàn tiếp tục châm chọc, công kích Trần Tuyết Nhung bằng những lời nói ác độc nhất, như vậy lòng ông ta mới tạm thời chết lặng, không đến mức đau khổ như vậy nữa.
Trần Tuyết Nhung lập tức phản ứng lại.
Thì ra tên khốn kiếp này nghĩ rằng bà ấy đang chủ mưu mọi chuyện, bà ấy tức giận tim đập nhanh, lạnh giọng chất vấn ông ta: “Vũ Phong Toàn, xem ra ông vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, tôi nói lẽ ra Linh Đan nên kiện cả ông ra tòa, đúng là một đám mặt người dạ thú!”
“Bà nói ai? Bà thì có tư cách gì nói tôi?”
Vũ Phong Toàn xù lông: “Bà đừng có quên, nếu không phải trước đây bà quyến rũ tôi thì sẽ không có đứa con gái ti tiện này tồn tại trên đời, lẽ ra tôi phải sớm giết nó mới đúng.”
“Vũ Phong Toàn, nếu ông dám đụng đến một sợi tóc của Linh Đan, tôi sẽ liều mạng với ông.”
Trần Tuyết Nhung ở đầu điện thoại bên kia cũng mất bình tĩnh.
Vũ Phong Toàn cười khẩy một tiếng, vốn dĩ chỉ là một câu nói lúc ông ta tức giận mà thôi, nhưng một kế hoạch sớm đã hình thành trong trí óc ông ta, bỗng nhiên ông ta nhận ra rằng nếu không thể giải quyết phiền phức này thì chỉ có thể đưa phiền phức này cho người gây ra giải quyết.
Không đợi Trần Tuyết Nhung ở đầu dây bên kia chất vấn, Vũ Phong Toàn cúp luôn điện thoại, mặt mày nghiêm túc đi lên phòng sách.
Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ, có người đập đồ, có người kêu to, mọi thứ loạn hết cả lên.
Vũ Linh Đan trả lời phỏng vấn xong rồi đi thẳng ra cửa chính, cô bị một đám phóng viên vây quanh, về nội dung cuộc phỏng vấn, cô có thể lấy tính mạng mình ra đảm bảo tất cả đều là thật.
“Vậy xin hỏi cô có dự định gì không?”
Vũ Linh Đan nhìn về phía phóng viên cười cười: “Về kế hoạch tương lai, tôi nghĩ tôi sẽ viết một quyển sách kể lại tuổi thơ của tôi.”
“Cô vừa nói muốn tố cáo Nguyễn Kim Thanh, xin hỏi có phải là thật không? Vậy còn Vũ Phong Toàn thì sao, tôi cảm thấy ông ta thân là bố cô mà lại để Nguyễn Kim Thanh muốn làm gì thì làm, tôi cảm thấy đây là một hành động không có trách nhiệm.”
“Có thể với ông ta, ông ta mãi mãi chỉ có một đứa con gái là Vũ Hải Yến.”
Bình luận facebook