Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Chương 317: Cảm ơn
Vũ Linh Đan cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu.
Trương Đức Phú nở nụ cười: “Có lẽ mẹ thật sự rất yêu em, tên của sợi dây chuyền này là “Độc nhất vô nhị”, nó là quà cưới của Bùi Văn Cường đưa cho mẹ em lúc kết hôn.”
Vũ Linh Đan sững sờ, cô cũng đoán được sợi dây chuyền này rất quý giá, nhưng không ngờ nó lại có ý nghĩa như thế này.
Độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến những lời mà Trần Tuyết Nhung nói với mình, hai mắt Vũ Linh Đan bỗng dưng ươn ướt. Cho dù nhiều năm qua cô có thể thấu hiểu Trần Tuyết Nhung, nhưng đối với một người từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương của mẹ thì thấu hiểu có nghĩa lý gì cơ chứ.
Nhưng ngay giờ phút này, Vũ Linh Đan đã hiểu ra.
“Cảm ơn.”
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, nếu Trương Đức Phú không nói cho cô thì e là cả đời này cô cũng không hề hay biết gì cả, vẫn cứ mang tâm trạng yên tâm mà nhận lấy nó.
Sau khi xuống xe, Vũ Linh Đan lập tức bắt taxi đến trước cửa Á Đông. Không hiểu sao, sau khi buổi tiệc kết thúc thì cô lại muốn gặp Trương Thiên Thành vô cùng. Ít nhất… mọi chuyện phải được làm rõ.
Vũ Linh Đan tự tìm cho mình một lý do không thể chối từ, sau khi đến Á Đông thì cô được thông báo là Tổng giám đốc Thành vừa mới xuất phát đến Thành phố Hải Phòng.
Vũ Linh Đan không tin, cô cho rằng Trương Thiên Thành muốn trốn tránh cô nên mới viện lý do như thế. Cuối cùng phải nhờ Trần Đức Bảo đến giải vây, xác nhận Trương Thiên Thành thật sự đi công tác thì mới được.
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, cô cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, thế là nhịn không được hỏi: “Anh ấy đi lúc nào vậy?”
“Chắc một tiếng trước ấy.” Thái độ Trần Đức Bảo khá ôn hòa, anh ấy cười tủm tỉm nói.
Một giờ trước sao, Vũ Linh Đan thầm nghĩ, vậy có lẽ anh đã nhìn thấy tin tức ngày hôm nay rồi, nếu thế thì Trương Thiên Thành phải cảm thấy vui mừng thay cho cô chứ?
Sau khi Vũ Linh Đan hồi hồn lại thì thấy Trần Đức Bảo đang đứng cười tủm tỉm trước mặt mình, cô cảm thấy hơi xấu hổ nên bèn nói: “Phiền anh chuyển lời cho Trương Thiên Thành giúp tôi, rằng tôi cảm ơn anh ấy rất nhiều.”
Trần Đức Bảo cười, gật đầu, không hỏi han gì thêm.
Vũ Linh Đan cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng mọi người đã rời đi cả rồi nên cô cũng đành xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi được hai bước thì Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy không cam lòng, cô vừa quay đầu lại thì phát hiện Trần Đức Bảo vẫn đi tò tò phía sau mình, hơn nữa còn bày ra vẻ muốn nói lại thôi.
Vũ Linh Đan hết hồn, cô bật thốt lên: “Trợ lý Bảo à, anh còn có chuyện gì hả?”
Trần Đức Bảo ngượng ngùng không thôi, nhưng anh ấy vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, cười nói: “Không có chuyện gì hết, nhưng tôi có một thỉnh cầu, mong cô Linh Đan có thể giúp đỡ đôi chút.”
Vũ Linh Đan nhíu mày, có lẽ điều này không phải là ý của Trương Thiên Thành.
Trần Đức Bảo thấy Vũ Linh Đan im lặng thì lo cô sẽ hiểu lầm nên vội vàng nói: “Cô Linh Đan đừng suy nghĩ nhiều, chuyện là vầy, Tổng giám đốc Thành đi công tác nên không ai chăm sóc cho Coco cả, nên tôi hy vọng cô Linh Đan có thể qua đó ở hai ngày, không biết có được không?”
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là trách nhiệm của cô mà.
Thế nhưng, nghe giọng điệu của Trần Đức Bảo thì coi bộ Trương Thiên Thành đi công tác rất lâu đây: “Khi nào anh ấy quay về vậy?”
Trên mặt Trần Đức Bảo hiện lên vẻ nghiêm trọng, lời anh ấy nói ra cũng hơi mơ hồ: “Giờ khó mà nói được, ngắn thì một tuần, lâu là một tháng, thậm chí có khi sẽ lâu hơn nữa.”
“Sao lại lâu như thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?” Vũ Linh Đan hoảng hồn.
Vũ Linh Đan cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu.
Trương Đức Phú nở nụ cười: “Có lẽ mẹ thật sự rất yêu em, tên của sợi dây chuyền này là “Độc nhất vô nhị”, nó là quà cưới của Bùi Văn Cường đưa cho mẹ em lúc kết hôn.”
Vũ Linh Đan sững sờ, cô cũng đoán được sợi dây chuyền này rất quý giá, nhưng không ngờ nó lại có ý nghĩa như thế này.
Độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến những lời mà Trần Tuyết Nhung nói với mình, hai mắt Vũ Linh Đan bỗng dưng ươn ướt. Cho dù nhiều năm qua cô có thể thấu hiểu Trần Tuyết Nhung, nhưng đối với một người từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương của mẹ thì thấu hiểu có nghĩa lý gì cơ chứ.
Nhưng ngay giờ phút này, Vũ Linh Đan đã hiểu ra.
“Cảm ơn.”
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, nếu Trương Đức Phú không nói cho cô thì e là cả đời này cô cũng không hề hay biết gì cả, vẫn cứ mang tâm trạng yên tâm mà nhận lấy nó.
Sau khi xuống xe, Vũ Linh Đan lập tức bắt taxi đến trước cửa Á Đông. Không hiểu sao, sau khi buổi tiệc kết thúc thì cô lại muốn gặp Trương Thiên Thành vô cùng. Ít nhất… mọi chuyện phải được làm rõ.
Vũ Linh Đan tự tìm cho mình một lý do không thể chối từ, sau khi đến Á Đông thì cô được thông báo là Tổng giám đốc Thành vừa mới xuất phát đến Thành phố Hải Phòng.
Vũ Linh Đan không tin, cô cho rằng Trương Thiên Thành muốn trốn tránh cô nên mới viện lý do như thế. Cuối cùng phải nhờ Trần Đức Bảo đến giải vây, xác nhận Trương Thiên Thành thật sự đi công tác thì mới được.
Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, cô cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, thế là nhịn không được hỏi: “Anh ấy đi lúc nào vậy?”
“Chắc một tiếng trước ấy.” Thái độ Trần Đức Bảo khá ôn hòa, anh ấy cười tủm tỉm nói.
Một giờ trước sao, Vũ Linh Đan thầm nghĩ, vậy có lẽ anh đã nhìn thấy tin tức ngày hôm nay rồi, nếu thế thì Trương Thiên Thành phải cảm thấy vui mừng thay cho cô chứ?
Sau khi Vũ Linh Đan hồi hồn lại thì thấy Trần Đức Bảo đang đứng cười tủm tỉm trước mặt mình, cô cảm thấy hơi xấu hổ nên bèn nói: “Phiền anh chuyển lời cho Trương Thiên Thành giúp tôi, rằng tôi cảm ơn anh ấy rất nhiều.”
Trần Đức Bảo cười, gật đầu, không hỏi han gì thêm.
Vũ Linh Đan cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng mọi người đã rời đi cả rồi nên cô cũng đành xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi được hai bước thì Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy không cam lòng, cô vừa quay đầu lại thì phát hiện Trần Đức Bảo vẫn đi tò tò phía sau mình, hơn nữa còn bày ra vẻ muốn nói lại thôi.
Vũ Linh Đan hết hồn, cô bật thốt lên: “Trợ lý Bảo à, anh còn có chuyện gì hả?”
Trần Đức Bảo ngượng ngùng không thôi, nhưng anh ấy vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, cười nói: “Không có chuyện gì hết, nhưng tôi có một thỉnh cầu, mong cô Linh Đan có thể giúp đỡ đôi chút.”
Vũ Linh Đan nhíu mày, có lẽ điều này không phải là ý của Trương Thiên Thành.
Trần Đức Bảo thấy Vũ Linh Đan im lặng thì lo cô sẽ hiểu lầm nên vội vàng nói: “Cô Linh Đan đừng suy nghĩ nhiều, chuyện là vầy, Tổng giám đốc Thành đi công tác nên không ai chăm sóc cho Coco cả, nên tôi hy vọng cô Linh Đan có thể qua đó ở hai ngày, không biết có được không?”
Vũ Linh Đan nhẹ nhàng gật đầu, đây cũng là trách nhiệm của cô mà.
Thế nhưng, nghe giọng điệu của Trần Đức Bảo thì coi bộ Trương Thiên Thành đi công tác rất lâu đây: “Khi nào anh ấy quay về vậy?”
Trên mặt Trần Đức Bảo hiện lên vẻ nghiêm trọng, lời anh ấy nói ra cũng hơi mơ hồ: “Giờ khó mà nói được, ngắn thì một tuần, lâu là một tháng, thậm chí có khi sẽ lâu hơn nữa.”
“Sao lại lâu như thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?” Vũ Linh Đan hoảng hồn.
Bình luận facebook