Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316
Chương 316: Hai người thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?
Vũ Linh Đan bình tĩnh nói.
Vạch vết sẹo ra, lật lại từng chuyện cũ năm xưa từ tận đáy lòng, bây giờ tâm trạng Vũ Linh Đan có vẻ rất ung dung.
Vũ Linh Đan tránh đoàn người ra, nhìn thấy Trương Đức Phú đang đứng bên ngoài.
Cậu ta cũng không tránh né ánh mắt mọi người nhìn mình, thậm chí lúc có người đưa microphone tới, Trương Đức Phú còn không ngại mà nói mấy câu.
Cậu ta nói: “Từ lúc ban đầu tôi đã bị Vũ Linh Đan thu hút, vì vậy tôi rất rõ cô ấy là người thế nào, chỉ có điều từ trước đến nay trong giới thượng lưu có quá nhiều hiểu lầm.”
“Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Linh Đan được, dù sao thì người khác cũng có rắp tâm.”
Trương Đức Phú nhún vai, có vẻ thoải mái, cậu ta cười nói với Vũ Linh Đan: “Cũng may, mọi chuyện đã kết thúc ở đây rồi, tôi tin rằng mọi người sẽ nhìn thấy một Vũ Linh Đan hoàn toàn mới. Cảm ơn mọi người.”
Vũ Linh Đan cũng không lên xe của Trương Đức Phú, có người hỏi: “Hai người định bên nhau sao?”
Biểu cảm của Trương Đức Phú như nói mình không trả lời được, cậu ra nhìn về phía Vũ Linh Đan, giao quyền trả lời cho Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan hiểu ý của Trương Đức Phú, cũng rất cảm ơn Trương Đức Phú đã nói tốt cho mình, chỉ là lúc đối diện với máy quay, Vũ Linh Đan vẫn cười nói như trước: “Từ trước đến nay trong giới thượng lưu có quá nhiều hiểu lầm, Trương Đức Phú và tôi… Chỉ là bạn rất thân mà thôi.”
“Hai người thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Tại sao cô lại không cân nhắc đến Giám đốc Phú vậy, chẳng lẽ là vì trước đó Trương Thiên Thành…”
Trọng tâm câu chuyện dần dần chuyển sang hướng khác, Vũ Linh Đan cũng không muốn phá hỏng bầu không khí hôm nay, cô lựa chọn không trả lời, chỉ nói qua loa mấy câu rồi thôi.
Rõ ràng ánh mắt Trương Đức Phú có phần mất mát nhưng cậu ta cũng không nói rõ, chỉ tiếp tục mời Vũ Linh Đan lên xe: “Với tình trạng bây giờ em không đi ra ngoài được đâu, nếu em không muốn ngồi cùng xe với tôi thì có thể đến chỗ có ít người rồi xuống xe.”
Hiển nhiên Vũ Linh Đan cũng nhận ra vấn đề này, ở đây có quá nhiều phóng viên, cuối cùng cô vẫn nghe theo lời đề nghị của Trương Đức Phú.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Bộp một tiếng, Trương Thiên Thành đập tập tài liệu lên bàn, khóe miệng kéo ra, cười khẩy nói: “Bạn bè sao?”
Tại sao anh lại không biết Vũ Linh Đan còn có một người bạn như vậy nhỉ?
Xem ra tất cả những lời nói trước đây đều vô ích.
Ở trong mắt Vũ Linh Đan, mình làm cái gì cũng sai mà Trương Đức Phú thì dù có gây rối thế nào cũng đúng.
Trương Thiên Thành tức giận hừ lạnh lần nữa, Trần Đức Bảo đang vội vội vàng vàng đẩy cửa vào thấy một màn như vậy sợ đến mức hai chân run rẩy, muốn lui về.
Nhưng vẫn bị Trương Thiên Thành nhìn thấy, ánh mắt lạnh liếc nhìn Trần Đức Bảo một cái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Thành, vừa nhận được tin tức Vũ Phong Toàn đã liên lạc với một sát thủ vừa từ Malaysia về nước, e là mọi chuyện không đơn giản.”
Trần Đức Bảo nghiêm túc nói.
Ánh mắt Trương Thiên Thành vô cùng sắc bén, một tia lạnh lùng hiện ra, Vũ Phong Toàn có ý đồ gì cũng không khó đoán, Trương Thiên Thành hỏi: “Bên chúng ta có mua chuộc được không?”
Vẻ mặt Trần Đức Bảo hơi khó coi, nói: “Lần này Vũ Phong Toàn ra giá rất cao, đương nhiên không phải là chúng ta không trả được nhưng hai bên bí mật liên hệ với nhau, tạm thời tôi vẫn chưa tìm ra người đó.”
“Hành động nhanh lên cho tôi, còn nữa, lập tức đưa Vũ Linh Đan đến biệt thự của tôi đi.”
Chí ít nơi đó vẫn tương đối an toàn.
“Tổng giám đốc Thành… Bây giờ anh nên ra sân bay trước.”
Trần Đức Bảo nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Thiên Thành sửng sốt, lập tức rất khó chịu trừng mắt nhìn Trần Đức Bảo, mấy giây sau Trương Thiên Thành mới thỏa hiệp, nói: “Đi thôi. Mọi chuyện còn lại giao cho cậu xử lý.”
“Vâng.”
Trần Đức Bảo lập tức nghiêm túc như gặp phải kẻ địch, đứng thẳng người nói to.
Không phải Trương Thiên Thành muốn đi vào lúc mấu chốt như bây giờ mà là công việc ở Thành phố Hải Phòng đã trì hoãn mấy lần rồi, nếu hôm nay còn không đi nữa thì phía cổ đông sẽ có ý kiến.
Vũ Linh Đan vòng qua đám phóng viên rồi lên xe.
Ban đầu Trương Đức Phú không đồng ý nhưng thấy thái độ Vũ Linh Đan kiên quyết cũng phải dừng xe lại.
Cậu ta muốn nói lại thôi, kết quả là bị Vũ Linh Đan ngắt lời, bình tĩnh nói: “Trương Đức Phú, tôi biết tâm tư của cậu, tôi cũng thật sự rất cảm ơn cậu, nhất là hôm nay… Nhưng tôi thật sự chỉ coi cậu là bạn, hy vọng cậu có thể hiểu được tình cảm này.”
“Được thôi. Em không chấp nhận vậy nghĩa là sự cố gắng của tôi vẫn chưa đủ, yên tâm, tôi sẽ không ép em, hôm đó… Tôi đã quá mất bình tĩnh rồi.”
Trương Đức Phú nhân cơ hội xin lỗi, thái độ có vẻ nghiêm chỉnh.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi Vũ Linh Đan cũng không trách Trương Đức Phú nữa, ngược lại Trương Đức Phú có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, cô cảm thấy rất vui.
Trước khi xuống xe, bỗng nhiên Trương Đức Phú nhìn chằm chằm viên đá quý của cô, nói: “Mẹ em tặng cho em hả?”
Vũ Linh Đan bình tĩnh nói.
Vạch vết sẹo ra, lật lại từng chuyện cũ năm xưa từ tận đáy lòng, bây giờ tâm trạng Vũ Linh Đan có vẻ rất ung dung.
Vũ Linh Đan tránh đoàn người ra, nhìn thấy Trương Đức Phú đang đứng bên ngoài.
Cậu ta cũng không tránh né ánh mắt mọi người nhìn mình, thậm chí lúc có người đưa microphone tới, Trương Đức Phú còn không ngại mà nói mấy câu.
Cậu ta nói: “Từ lúc ban đầu tôi đã bị Vũ Linh Đan thu hút, vì vậy tôi rất rõ cô ấy là người thế nào, chỉ có điều từ trước đến nay trong giới thượng lưu có quá nhiều hiểu lầm.”
“Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Linh Đan được, dù sao thì người khác cũng có rắp tâm.”
Trương Đức Phú nhún vai, có vẻ thoải mái, cậu ta cười nói với Vũ Linh Đan: “Cũng may, mọi chuyện đã kết thúc ở đây rồi, tôi tin rằng mọi người sẽ nhìn thấy một Vũ Linh Đan hoàn toàn mới. Cảm ơn mọi người.”
Vũ Linh Đan cũng không lên xe của Trương Đức Phú, có người hỏi: “Hai người định bên nhau sao?”
Biểu cảm của Trương Đức Phú như nói mình không trả lời được, cậu ra nhìn về phía Vũ Linh Đan, giao quyền trả lời cho Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan hiểu ý của Trương Đức Phú, cũng rất cảm ơn Trương Đức Phú đã nói tốt cho mình, chỉ là lúc đối diện với máy quay, Vũ Linh Đan vẫn cười nói như trước: “Từ trước đến nay trong giới thượng lưu có quá nhiều hiểu lầm, Trương Đức Phú và tôi… Chỉ là bạn rất thân mà thôi.”
“Hai người thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Tại sao cô lại không cân nhắc đến Giám đốc Phú vậy, chẳng lẽ là vì trước đó Trương Thiên Thành…”
Trọng tâm câu chuyện dần dần chuyển sang hướng khác, Vũ Linh Đan cũng không muốn phá hỏng bầu không khí hôm nay, cô lựa chọn không trả lời, chỉ nói qua loa mấy câu rồi thôi.
Rõ ràng ánh mắt Trương Đức Phú có phần mất mát nhưng cậu ta cũng không nói rõ, chỉ tiếp tục mời Vũ Linh Đan lên xe: “Với tình trạng bây giờ em không đi ra ngoài được đâu, nếu em không muốn ngồi cùng xe với tôi thì có thể đến chỗ có ít người rồi xuống xe.”
Hiển nhiên Vũ Linh Đan cũng nhận ra vấn đề này, ở đây có quá nhiều phóng viên, cuối cùng cô vẫn nghe theo lời đề nghị của Trương Đức Phú.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Bộp một tiếng, Trương Thiên Thành đập tập tài liệu lên bàn, khóe miệng kéo ra, cười khẩy nói: “Bạn bè sao?”
Tại sao anh lại không biết Vũ Linh Đan còn có một người bạn như vậy nhỉ?
Xem ra tất cả những lời nói trước đây đều vô ích.
Ở trong mắt Vũ Linh Đan, mình làm cái gì cũng sai mà Trương Đức Phú thì dù có gây rối thế nào cũng đúng.
Trương Thiên Thành tức giận hừ lạnh lần nữa, Trần Đức Bảo đang vội vội vàng vàng đẩy cửa vào thấy một màn như vậy sợ đến mức hai chân run rẩy, muốn lui về.
Nhưng vẫn bị Trương Thiên Thành nhìn thấy, ánh mắt lạnh liếc nhìn Trần Đức Bảo một cái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Thành, vừa nhận được tin tức Vũ Phong Toàn đã liên lạc với một sát thủ vừa từ Malaysia về nước, e là mọi chuyện không đơn giản.”
Trần Đức Bảo nghiêm túc nói.
Ánh mắt Trương Thiên Thành vô cùng sắc bén, một tia lạnh lùng hiện ra, Vũ Phong Toàn có ý đồ gì cũng không khó đoán, Trương Thiên Thành hỏi: “Bên chúng ta có mua chuộc được không?”
Vẻ mặt Trần Đức Bảo hơi khó coi, nói: “Lần này Vũ Phong Toàn ra giá rất cao, đương nhiên không phải là chúng ta không trả được nhưng hai bên bí mật liên hệ với nhau, tạm thời tôi vẫn chưa tìm ra người đó.”
“Hành động nhanh lên cho tôi, còn nữa, lập tức đưa Vũ Linh Đan đến biệt thự của tôi đi.”
Chí ít nơi đó vẫn tương đối an toàn.
“Tổng giám đốc Thành… Bây giờ anh nên ra sân bay trước.”
Trần Đức Bảo nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Thiên Thành sửng sốt, lập tức rất khó chịu trừng mắt nhìn Trần Đức Bảo, mấy giây sau Trương Thiên Thành mới thỏa hiệp, nói: “Đi thôi. Mọi chuyện còn lại giao cho cậu xử lý.”
“Vâng.”
Trần Đức Bảo lập tức nghiêm túc như gặp phải kẻ địch, đứng thẳng người nói to.
Không phải Trương Thiên Thành muốn đi vào lúc mấu chốt như bây giờ mà là công việc ở Thành phố Hải Phòng đã trì hoãn mấy lần rồi, nếu hôm nay còn không đi nữa thì phía cổ đông sẽ có ý kiến.
Vũ Linh Đan vòng qua đám phóng viên rồi lên xe.
Ban đầu Trương Đức Phú không đồng ý nhưng thấy thái độ Vũ Linh Đan kiên quyết cũng phải dừng xe lại.
Cậu ta muốn nói lại thôi, kết quả là bị Vũ Linh Đan ngắt lời, bình tĩnh nói: “Trương Đức Phú, tôi biết tâm tư của cậu, tôi cũng thật sự rất cảm ơn cậu, nhất là hôm nay… Nhưng tôi thật sự chỉ coi cậu là bạn, hy vọng cậu có thể hiểu được tình cảm này.”
“Được thôi. Em không chấp nhận vậy nghĩa là sự cố gắng của tôi vẫn chưa đủ, yên tâm, tôi sẽ không ép em, hôm đó… Tôi đã quá mất bình tĩnh rồi.”
Trương Đức Phú nhân cơ hội xin lỗi, thái độ có vẻ nghiêm chỉnh.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi Vũ Linh Đan cũng không trách Trương Đức Phú nữa, ngược lại Trương Đức Phú có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy, cô cảm thấy rất vui.
Trước khi xuống xe, bỗng nhiên Trương Đức Phú nhìn chằm chằm viên đá quý của cô, nói: “Mẹ em tặng cho em hả?”
Bình luận facebook