Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Về nhà anh nhé
Cả đoạn đường Tô Thiển luôn lo lắng, vài giây lại quay đầu nhìn xem Hà Hiểu Tâm đã tỉnh chưa, cô có phần ích kỷ sợ cô ấy thức dậy sẽ phát hiện ra Phó Cận Nam.
Xe dừng lại trước cổng nhà Hà Hiểu Tâm, Phó Cận Nam theo Tô Thiển xuống xe đưa cô ấy ra ngoài.
"Anh ở đó đi, để tôi đưa cô ấy vào nhà." Tô Thiển thấy mẹ Hà Hiểu Tâm đang đi tới, mở miệng đuổi Phó Cận Nam đi.
Phó Cận Nam nhìn nhìn Tô Thiển không lên tiếng, nghe lời mở cửa ngồi lên xe. Chơi đùa với ngón tay mình suy nghĩ, anh đâu có đến nỗi nào? Lại bị vứt bỏ trong bóng tối, không thể lộ diện trước mặt người khác.
Tô Thiển cùng mẹ Hà Hiểu Tâm mỗi người đỡ một bên, đưa vào đến cửa thì bố cô ấy đi tới: "Cái con bé này đi đâu cũng làm người khác không yên tâm, Tô Thiển con về đi để chú dì được rồi."
"Vâng vậy con xin phép."
Tô Thiển đóng cổng lại, nhìn tới chiếc xe Phó Cận Nam đỗ đó, thở dài bước tới mở cửa.
"Phó tổng cảm ơn anh." Tô Thiển đi lại nhiều hơi cồn dần tan biến, đầu óc có phần tỉnh táo nghĩ lại vừa rồi mình có phần thất lễ, ngập ngừng lên tiếng.
"Em thắt dây an toàn vào đi." Phó Cận Nam không thích mấy câu cảm ơn lạnh nhạt từ cô, chỉ chỉ vào dây đai của mình nhắc nhở.
Anh ra nước ngoài công tác đến nay vừa tròn một tuần, nỗi nhớ nhung về cô chưa từng vơi đi, vậy mà cô vẫn lạnh nhạt giống như anh không xuất hiện càng tốt.
Phó Cận Nam cố ý một tuần nay không liên lạc để cho Tô Thiển nhận ra sự thiếu vắng, nhưng anh đã quá tự tin rồi. Cô ấy sống rất tốt, thỏa mái tươi cười cùng người khác.
"Kít..." Phó Cận Nam bất chợt đỗ xe bên đường, Tô Thiển đang lim dim ngủ giật mình khó hiểu nhìn sang.
Phó Cận Nam tháo dây an toàn, trong không gian chật hẹp cả người nghiêng sang thân cận: "Em không nhớ anh sao?"
Anh ta lại dùng cái ánh mắt thâm tình đó để nhìn, phải trả lời thế nào đây? Nói cô có nhớ anh ta? Không được cô không thể để anh ta biết suy nghĩ thật trong lòng, Tô Thiển hồi hộp theo thói quen liếm đôi môi khô khốc của mình.
Yết hầu Phó Cận Nam chuyển động, cô không biết trong mắt đàn ông hành động đó chính là quyến rũ anh ta sao?
"Phó tổng tôi...Ưm..."
Tô Thiển chưa nói hết câu đôi môi đã bị Phó Cận Nam xâm chiếm.
Cảm giác quen thuộc ập tới, đầu lưỡi Phó Cận Nam theo khe hở xông vào trong miệng cuồng nhiệt bắt lấy chiếc lưỡi của cô đùa giỡn, Tô Thiển bắt đầu mơ màng hai tay bấu chặt đệm ghế.
Miệng Tô Thiển phảng phất mùi rượu gạo thơm ngọt, phát hiện cô không phản kháng Phó Cận Nam vui sướng cắn nhẹ môi dưới của cô, bàn tay theo tiếng gọi nguyên thủy đi vào bên trong vuốt ve cái bụng nhỏ của cô.
Cơ thể nam tính Phó Cận Nam đè lên người Tô Thiển môi lưỡi quấn quýt, chiếc ghế từ từ được hạ xuống tạo không gian rộng rãi.
Hai tay Tô Thiển không nhịn được ôm cổ Phó Cận Nam, ánh mắt phủ kín một tầng sương mù, mọi thứ đều trở nên trống rỗng chỉ còn lại những khát khao vô bờ, nụ hôn nhẹ nhàng những cái vuốt ve của anh đều làm cô chao đảo.
Khuy áo sơ mi trắng trên người Tô Thiển lần lượt bị tháo ra, để lộ chiếc áo lót ren bao lấy bầu ngực sữa căng tròn.
Phó Cận Nam nhìn đến ngẩn người không kiềm chế thêm được nữa, gạt áo ngực ra cúi đầu xuống, vừa hôn vừa cắn nhẹ vào điểm nhỏ màu hồng.
Trên ngực truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Tô Thiển vặn vẹo thân thể, cắn chặt môi không cho những thanh âm xấu hổ phát ra.
"Phó Cận Nam đừng." Phút mơ hồ qua đi dòng điện soẹt ngang đầu, Tô Thiển mở mắt giữ bàn tay đang định đi vào nơi cấm địa lại.
Phó Cận Nam không có phản ứng, tay này không dùng được chuyển sang tay khác, luồn ra sau vén chân váy bút chì lên cao, bóp mạnh một bên mông Tô Thiển.
"Xin anh đừng ở đây."
Tiếng kháng cự yếu ớt bên tai, Phó Cận Nam ngẩng đầu lên, bắt được tia quật cường trong mắt Tô Thiển tất cả động tác chợt dừng lại. Mũi tên chuẩn bị được bắn đi lần nữa bắt dừng,
dục vọng chưa được thỏa mãn phảng phất mùi bi thương.
Phó Cận Nam rời đi, Tô Thiển đưa tay chỉnh lại trang phục trên người, cô lúc này với chiếc hộp chẳng khác gì nhau, phơi bày hết tất cả ra cho người ta thấy.
"Về nhà anh nhé." Phó Cận Nam thâm tình tha thiết ngỏ ý.
Tô Thiển vừa rồi khi kéo áo ngực xuống, còn nhìn thấy ở trên đó có những vết tích do Phó Cận Nam để lại, giờ anh ta vẫn còn muốn tiếp tục? Khiến cô tức giận lạnh lùng nói:
"Tôi muốn về nhà Phó Cận Nam anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao, nếu vậy anh nên đi tìm những cô gái chưa trải sự đời thì hơn, anh biết mà tôi đâu còn..."
"Tô Thiển đến giờ em vẫn nghĩ về tôi như vậy? Em nói có phần đúng nếu vì vấn đề nhu cầu tôi sẽ không bao giờ tìm em, tôi yêu em muốn gần gũi với người mình yêu là sai sao?" Phó Cận Nam lên tiếng cắt ngang lời Tô Thiển.
Nói tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển chẳng sai chút nào, vừa rồi rõ ràng còn nhiệt tình với anh, vài giây sau đã thay đổi đến chóng mặt rồi. Cô ấy nói không thích ở ngoài đường làm chuyện này, bọn họ có thể chuyển địa điểm, tìm nơi rộng rãi hơn có sao đâu?
"Hôm nay tôi uống hơi nhiều, hôm khác nói đi được không?" Bụng dưới truyền đến cảm giác đau buốt, Tô Thiển hiện tại chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Anh có quyền lựa chọn sao? Ai bảo người rung động trước là anh, Phó Cận Nam làm theo ý cô, đạp ga lái đi khỏi nơi tối tăm thiếu vắng ánh đèn đường. Thực ra nếu Tô Thiển không nửa chừng quay đầu, anh thấy ở đây cũng không sao cả, làm gì có ai nhìn ra chuyện bọn họ đang làm.
"Cảm ơn." Trước mặt đã là nhà, trên trán Tô Thiển rịn đầy mồ hôi, gắng gượng mở cửa bước xuống xe.
"Tô Thiển nói cho anh nghe em làm sao vậy?" Phó Cận Nam nhận ra sắc mặt Tô Thiển bất thường, vội vàng mở cửa.
Tô Thiển lắc đầu, tay ôm bụng ẩn nhẫn, hít sâu vào một hơi: "Không sao đâu, anh về đi."
"Em đau bụng à? Anh đưa em đi bệnh viện." Phó Cận Nam nhíu mày giữ tay không cho Tô Thiển đi, cúi người ôm cô lên quay lại xe.
Cô đoán do trong bụng toàn chất cồn mới dẫn đến tình trạng này, vào nhà ăn chút gì đó lên giường nghỉ ngơi sẽ khỏi, đã nửa đêm rồi còn tới bệnh viện làm gì?
Cô đập tay vào vai Phó Cận Nam muốn anh ta thả mình xuống: "Phó Cận Nam không cần, để tôi vào nhà đi."
Phó Cận Nam ôm Tô Thiển trên tay, không quan tâm đến dưới đường toàn bụi bặm, một chân quỵ xuống làm điểm tựa, chân còn lại đỡ lấy mông cô khẽ mắng: "Đồ cố chấp."
"Chỗ này đau à?" Anh đặt tay lên bụng cô dò hỏi.
Tô Thiển gật đầu, môi nhợt nhạt không còn sức để nói nữa.
"Lần sau không được uống rượu nữa." Phó Cận Nam đau lòng xoa nhẹ bụng dưới Tô Thiển, âm thầm ghi thù giám đốc Triệu.
Tô Thiển nhăn mặt chẳng hiểu vì cái gì mà phải chịu khổ thế này, nhà ở ngay kia không vào chịu gió lạnh ở đây kì quái ôm ấp. Bàn tay Phó Cận Nam như ma lực dần dần bụng cũng không còn đau như trước nữa, cô dựa người vào ngực anh ta, có chút hưởng thụ khi được quan tâm chăm sóc.
Cô không nhớ đã bao lâu mình chưa nhận được thứ ngọt ngào như thế này rồi, cô là con người mà đôi khi lý trí chẳng thể thắng nổi những khao khát đời thường.
"Cuối tuần tôi muốn ăn thịt kho tàu."
Hơi thở mềm mại phả vào cổ Phó Cận Nam, niềm vui bất ngờ tự nhiên ập tới anh khó tin nhìn Tô Thiển, một lúc sau cười tươi nâng cằm cô lên tiếp thêm phù sa cho đôi môi khô cằn.
Nụ hôn này thanh thuần chứa đựng tình cảm chân thành, Phó Cận Nam tách môi ra ghé sát bên tai cô thì thầm.
"Là thứ em thích anh đều có thể đáp ứng."
Xe dừng lại trước cổng nhà Hà Hiểu Tâm, Phó Cận Nam theo Tô Thiển xuống xe đưa cô ấy ra ngoài.
"Anh ở đó đi, để tôi đưa cô ấy vào nhà." Tô Thiển thấy mẹ Hà Hiểu Tâm đang đi tới, mở miệng đuổi Phó Cận Nam đi.
Phó Cận Nam nhìn nhìn Tô Thiển không lên tiếng, nghe lời mở cửa ngồi lên xe. Chơi đùa với ngón tay mình suy nghĩ, anh đâu có đến nỗi nào? Lại bị vứt bỏ trong bóng tối, không thể lộ diện trước mặt người khác.
Tô Thiển cùng mẹ Hà Hiểu Tâm mỗi người đỡ một bên, đưa vào đến cửa thì bố cô ấy đi tới: "Cái con bé này đi đâu cũng làm người khác không yên tâm, Tô Thiển con về đi để chú dì được rồi."
"Vâng vậy con xin phép."
Tô Thiển đóng cổng lại, nhìn tới chiếc xe Phó Cận Nam đỗ đó, thở dài bước tới mở cửa.
"Phó tổng cảm ơn anh." Tô Thiển đi lại nhiều hơi cồn dần tan biến, đầu óc có phần tỉnh táo nghĩ lại vừa rồi mình có phần thất lễ, ngập ngừng lên tiếng.
"Em thắt dây an toàn vào đi." Phó Cận Nam không thích mấy câu cảm ơn lạnh nhạt từ cô, chỉ chỉ vào dây đai của mình nhắc nhở.
Anh ra nước ngoài công tác đến nay vừa tròn một tuần, nỗi nhớ nhung về cô chưa từng vơi đi, vậy mà cô vẫn lạnh nhạt giống như anh không xuất hiện càng tốt.
Phó Cận Nam cố ý một tuần nay không liên lạc để cho Tô Thiển nhận ra sự thiếu vắng, nhưng anh đã quá tự tin rồi. Cô ấy sống rất tốt, thỏa mái tươi cười cùng người khác.
"Kít..." Phó Cận Nam bất chợt đỗ xe bên đường, Tô Thiển đang lim dim ngủ giật mình khó hiểu nhìn sang.
Phó Cận Nam tháo dây an toàn, trong không gian chật hẹp cả người nghiêng sang thân cận: "Em không nhớ anh sao?"
Anh ta lại dùng cái ánh mắt thâm tình đó để nhìn, phải trả lời thế nào đây? Nói cô có nhớ anh ta? Không được cô không thể để anh ta biết suy nghĩ thật trong lòng, Tô Thiển hồi hộp theo thói quen liếm đôi môi khô khốc của mình.
Yết hầu Phó Cận Nam chuyển động, cô không biết trong mắt đàn ông hành động đó chính là quyến rũ anh ta sao?
"Phó tổng tôi...Ưm..."
Tô Thiển chưa nói hết câu đôi môi đã bị Phó Cận Nam xâm chiếm.
Cảm giác quen thuộc ập tới, đầu lưỡi Phó Cận Nam theo khe hở xông vào trong miệng cuồng nhiệt bắt lấy chiếc lưỡi của cô đùa giỡn, Tô Thiển bắt đầu mơ màng hai tay bấu chặt đệm ghế.
Miệng Tô Thiển phảng phất mùi rượu gạo thơm ngọt, phát hiện cô không phản kháng Phó Cận Nam vui sướng cắn nhẹ môi dưới của cô, bàn tay theo tiếng gọi nguyên thủy đi vào bên trong vuốt ve cái bụng nhỏ của cô.
Cơ thể nam tính Phó Cận Nam đè lên người Tô Thiển môi lưỡi quấn quýt, chiếc ghế từ từ được hạ xuống tạo không gian rộng rãi.
Hai tay Tô Thiển không nhịn được ôm cổ Phó Cận Nam, ánh mắt phủ kín một tầng sương mù, mọi thứ đều trở nên trống rỗng chỉ còn lại những khát khao vô bờ, nụ hôn nhẹ nhàng những cái vuốt ve của anh đều làm cô chao đảo.
Khuy áo sơ mi trắng trên người Tô Thiển lần lượt bị tháo ra, để lộ chiếc áo lót ren bao lấy bầu ngực sữa căng tròn.
Phó Cận Nam nhìn đến ngẩn người không kiềm chế thêm được nữa, gạt áo ngực ra cúi đầu xuống, vừa hôn vừa cắn nhẹ vào điểm nhỏ màu hồng.
Trên ngực truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Tô Thiển vặn vẹo thân thể, cắn chặt môi không cho những thanh âm xấu hổ phát ra.
"Phó Cận Nam đừng." Phút mơ hồ qua đi dòng điện soẹt ngang đầu, Tô Thiển mở mắt giữ bàn tay đang định đi vào nơi cấm địa lại.
Phó Cận Nam không có phản ứng, tay này không dùng được chuyển sang tay khác, luồn ra sau vén chân váy bút chì lên cao, bóp mạnh một bên mông Tô Thiển.
"Xin anh đừng ở đây."
Tiếng kháng cự yếu ớt bên tai, Phó Cận Nam ngẩng đầu lên, bắt được tia quật cường trong mắt Tô Thiển tất cả động tác chợt dừng lại. Mũi tên chuẩn bị được bắn đi lần nữa bắt dừng,
dục vọng chưa được thỏa mãn phảng phất mùi bi thương.
Phó Cận Nam rời đi, Tô Thiển đưa tay chỉnh lại trang phục trên người, cô lúc này với chiếc hộp chẳng khác gì nhau, phơi bày hết tất cả ra cho người ta thấy.
"Về nhà anh nhé." Phó Cận Nam thâm tình tha thiết ngỏ ý.
Tô Thiển vừa rồi khi kéo áo ngực xuống, còn nhìn thấy ở trên đó có những vết tích do Phó Cận Nam để lại, giờ anh ta vẫn còn muốn tiếp tục? Khiến cô tức giận lạnh lùng nói:
"Tôi muốn về nhà Phó Cận Nam anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao, nếu vậy anh nên đi tìm những cô gái chưa trải sự đời thì hơn, anh biết mà tôi đâu còn..."
"Tô Thiển đến giờ em vẫn nghĩ về tôi như vậy? Em nói có phần đúng nếu vì vấn đề nhu cầu tôi sẽ không bao giờ tìm em, tôi yêu em muốn gần gũi với người mình yêu là sai sao?" Phó Cận Nam lên tiếng cắt ngang lời Tô Thiển.
Nói tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển chẳng sai chút nào, vừa rồi rõ ràng còn nhiệt tình với anh, vài giây sau đã thay đổi đến chóng mặt rồi. Cô ấy nói không thích ở ngoài đường làm chuyện này, bọn họ có thể chuyển địa điểm, tìm nơi rộng rãi hơn có sao đâu?
"Hôm nay tôi uống hơi nhiều, hôm khác nói đi được không?" Bụng dưới truyền đến cảm giác đau buốt, Tô Thiển hiện tại chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
Anh có quyền lựa chọn sao? Ai bảo người rung động trước là anh, Phó Cận Nam làm theo ý cô, đạp ga lái đi khỏi nơi tối tăm thiếu vắng ánh đèn đường. Thực ra nếu Tô Thiển không nửa chừng quay đầu, anh thấy ở đây cũng không sao cả, làm gì có ai nhìn ra chuyện bọn họ đang làm.
"Cảm ơn." Trước mặt đã là nhà, trên trán Tô Thiển rịn đầy mồ hôi, gắng gượng mở cửa bước xuống xe.
"Tô Thiển nói cho anh nghe em làm sao vậy?" Phó Cận Nam nhận ra sắc mặt Tô Thiển bất thường, vội vàng mở cửa.
Tô Thiển lắc đầu, tay ôm bụng ẩn nhẫn, hít sâu vào một hơi: "Không sao đâu, anh về đi."
"Em đau bụng à? Anh đưa em đi bệnh viện." Phó Cận Nam nhíu mày giữ tay không cho Tô Thiển đi, cúi người ôm cô lên quay lại xe.
Cô đoán do trong bụng toàn chất cồn mới dẫn đến tình trạng này, vào nhà ăn chút gì đó lên giường nghỉ ngơi sẽ khỏi, đã nửa đêm rồi còn tới bệnh viện làm gì?
Cô đập tay vào vai Phó Cận Nam muốn anh ta thả mình xuống: "Phó Cận Nam không cần, để tôi vào nhà đi."
Phó Cận Nam ôm Tô Thiển trên tay, không quan tâm đến dưới đường toàn bụi bặm, một chân quỵ xuống làm điểm tựa, chân còn lại đỡ lấy mông cô khẽ mắng: "Đồ cố chấp."
"Chỗ này đau à?" Anh đặt tay lên bụng cô dò hỏi.
Tô Thiển gật đầu, môi nhợt nhạt không còn sức để nói nữa.
"Lần sau không được uống rượu nữa." Phó Cận Nam đau lòng xoa nhẹ bụng dưới Tô Thiển, âm thầm ghi thù giám đốc Triệu.
Tô Thiển nhăn mặt chẳng hiểu vì cái gì mà phải chịu khổ thế này, nhà ở ngay kia không vào chịu gió lạnh ở đây kì quái ôm ấp. Bàn tay Phó Cận Nam như ma lực dần dần bụng cũng không còn đau như trước nữa, cô dựa người vào ngực anh ta, có chút hưởng thụ khi được quan tâm chăm sóc.
Cô không nhớ đã bao lâu mình chưa nhận được thứ ngọt ngào như thế này rồi, cô là con người mà đôi khi lý trí chẳng thể thắng nổi những khao khát đời thường.
"Cuối tuần tôi muốn ăn thịt kho tàu."
Hơi thở mềm mại phả vào cổ Phó Cận Nam, niềm vui bất ngờ tự nhiên ập tới anh khó tin nhìn Tô Thiển, một lúc sau cười tươi nâng cằm cô lên tiếp thêm phù sa cho đôi môi khô cằn.
Nụ hôn này thanh thuần chứa đựng tình cảm chân thành, Phó Cận Nam tách môi ra ghé sát bên tai cô thì thầm.
"Là thứ em thích anh đều có thể đáp ứng."
Bình luận facebook