Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Vì yêu mà xinh đẹp
"Cận Nam em phải về rồi." Tô Thiển ở trong ngực Phó Cận Nam ngẩng mặt lên nhỏ giọng nói.
"Không muốn thả em đi chút nào." Phó Cận Nam thở dài, vòng tay ôm cô thêm chặt. Tô Thiển mới tắm xong trên người còn lưu lại mùi sữa tắm ngọt ngào, khiến thần trí anh lần nữa điên đảo.
"Anh đưa em về." Sau một hồi ôm ấp cuối cùng Phó Cận Nam cũng buông tay, nâng cả người Tô Thiển cùng ngồi dậy. Nhiều lúc anh thấy mình thật tham lam lúc đầu nghĩ chỉ cần đứng từ xa bảo vệ cô ấy là được, khi tới gần rồi lại muốn nhiều thứ hơn, như lúc này đây chỉ muốn giữ cô bên người.
Ngồi trên xe Tô Thiển mới nhận ra vấn đề, hình như vừa rồi bọn họ không dùng biện pháp an toàn, tuy cô không được may mắn trong đường con cái, những vẫn nên tiêu diệt nguy cơ triệt để thì hơn.
Tô Thiển chấp nhận cùng Phó Cận Nam qua lại, nhưng đối với chuyện tương lai sau này của hai người lại rất mờ mịt. Biết trước sẽ chẳng đi tới đâu cả, không hiểu sao vẫn cứ nhắm mắt lao vào ôn nhu khó cưỡng đó.
"Anh cho em xuống đoạn đường phía trước, em muốn mua chút đồ."
Phó Cận Nam nhìn theo hướng tay Tô Thiển chỉ, lái xe sang đường dừng lại trước đoạn rẽ vào khu cô ở.
"Mai gặp lại em." Ánh mắt Phó Cận Nam quyến luyến đặt trên người Tô Thiển không muốn tách rời.
"Em xuống đây." Tô Thiển mỉm cười mở cửa xuống xe, chờ Phó Cận Nam lái xe đi xa mới đi vào hiệu thuốc.
Tô Thiển đi bộ trên con đường nhỏ, buổi sáng cô rời khỏi nhà mưa vẫn còn rơi, thế mà lúc này đường đã trở nên khô ráo.
Bây giờ có lẽ rơi vào khoảng tầm 6 hoặc 7 giờ tối, lúc này bố mẹ cô đều đang ở nhà. Tô Thiển giống như đứa trẻ làm chuyện không tốt, đưa tay kéo khóa áo khoác ngoài lên cao, che đi những dấu hôn đậm nhạt trên đó.
"Bố mẹ."
"Con ăn cơm chưa? Mẹ để phần cơm cho con đấy." Bà Tô cùng chồng ngồi ngoài phòng khách xem tin thức thời sự buổi tối, thấy con gái đã trở về liền đứng dậy đi vào bếp muốn hâm nóng thức ăn.
"Mẹ để con, lát con tắm xong con xuống." Tô Thiển không muốn phiền mẹ nghỉ ngơi, lên tiếng ngăn cản.
"Nhớ hâm nóng lại mới ăn nhé, đồ lạnh không tốt đâu." Bước chân bà Tô ngừng lại, con gái đã nói vậy bà cũng không cố chấp nhắc nhở con gái vài câu rồi quay lại phòng khách.
"Dạ." Tô Thiển không ở lại lâu vội đi lên phòng mình, việc đầu tiên cô làm chính là mở tủ quần áo bàn tay lướt qua một lượt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo giữ nhiệt cổ lọ. Cô cảm thấy chỉ có mặc như vậy người khác mới không nhìn ra được, đáng chết Phó Cận Nam như quỷ hút máu cứ thích gặp cắn trên cổ cô.
Tô Thiển thay quần áo ở nhà xong, mới nhớ ra chuyện quan trọng, đi lại túi xách lấy vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp vừa mua.
"Cốc cốc."
"Mẹ vào được không?"
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là giọng nói của bà Tô, Tô Thiển có chút giật mình nhanh chóng cất vỉ thuốc vào trong ngăn kéo tủ, còn cẩn thận dùng đồ vật trong đó phủ lên. Làm xong tất cả mọi việc cô mới đáp lại lời mẹ.
"Dạ mẹ vào đi."
Bà Tô mở cửa đi vào trong phòng, dáng vẻ phúc hậu ngồi xuống giường nói: "Bác con ở quê vừa gọi điện đến nói em họ con đầu tuần sau nữa kết hôn."
Bà Tô nói đoạn dừng lại, đưa mắt nhìn con gái do dự: "Xưa con kết hôn gia đình bác ấy rất nhiệt tình, con thu xếp thời gian cả nhà mình về sớm."
"Dạ, ngày mai con viết đơn nghỉ phép." Hồi đó cô lấy chồng, họ hàng ở quê đều lên cả còn cho không ít quà mừng. Chuyện cô ly hôn mọi người còn chưa biết, lần này về hỏi tới lại phải giải thích một hồi lòng chẳng hề dễ chịu. Nhưng biết sao được đâu thể trốn tránh được mãi.
Bà Tô nhìn ra vẻ suy tư trong mắt con gái, không muốn nói đến chuyện này nữa, đứng dậy bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay con:
"Xuống ăn cơm đi, ăn muộn lại đau dạ dày."
Tô Thiển đi theo mẹ xuống dưới nhà ăn cơm, sau đó cùng bố mẹ ngồi xem phim truyền hình về chủ đề gia đình, bộ phim này rất hợp với những người có tuổi như bố mẹ cô, vừa xem hai người vừa thảo luận sôi nổi. Cô ngồi một bên ăn hoa quả đưa mắt nhìn hai người sinh ra ngưỡng mộ.
Thời bố mẹ cô tư tưởng xưa vẫn còn, tình yêu lúc đó rất bình dị không phải kiểu sâu đậm khó quên, hay thường xuyên nói những lời ngọt ngào, tặng quà này kia. Bố cô là người đàn ông rất có trách nhiệm với gia đình, ông tôn trọng mẹ, biết lắng nghe thấu hiểu, việc nhỏ trong nhà do mẹ tự quyết, việc lớn hơn nặng nhọc ông sẽ làm. Bởi vậy từ khi hiểu chuyện đến giờ cô luôn thấy được một tình cảm hết mực nên thơ của hai người.
Tô Thiển quay về phòng ngủ đã hơn 10 giờ tối, trong đầu có cứ có cảm giác mình quên thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi chẳng ra, sau một hồi đi đi lại lại cô nhớ ra hình như trong túi xách mình có thứ gì đó.
Tô Thiển cầm chiếc điện thoại đã hỏng trên tay, quanh người phảng phất mùi đau thương, hai mắt nhắm lại khóe mắt chảy ra hai dòng lệ. Nếu như đứa nhỏ của cô còn sống, hiện giờ cũng đã được vài tháng tuổi, đang nằm trọn trong vòng tay cô an nhiên ngủ say.
Không có chồng cũng chẳng sao, cô chỉ cần đứa nhỏ hai mẹ con nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy vất vả nhưng dần dần sẽ tốt lên, đáng tiếc điều đó chỉ là một giấc mơ không thể nào biến thành thật.
Đại sảnh công ty thực phẩm Vạn Long.
Nữ đồng nghiệp quay sang, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng chờ thang máy bên cạnh mình, tỏ vẻ ngưỡng mộ thốt lên:
"Tô Thiển mấy hôm không gặp, trông chị càng ngày càng xinh đẹp, nói thế nào nhỉ như cô gái đôi mươi tràn ngập sắc xuân."
Tô Thiển buồn cười, cô ấy đây là đang khen hay chê cô đã lớn tuổi.
"Ấu Ấu chị mới 26 tuổi thôi mà, trước đây rất già sao?"
"Em không có ý đó." Ấu Ấu bị hỏi ngược lại, nóng vội liên tục xua tay giải thích, vừa hay thấy Hà Hiểu Tâm từ xa đi tới vui vẻ tìm đồng minh.
"Chị Hiểu Tâm chị nhìn xem em nói có đúng không, chị Tô Thiển hôm nay rất xinh đẹp."
"Cái con bé này." Hà Hiểu Tâm giơ tay gõ đầu Ấu Ấu, bạn thân cô ngày nào chẳng xinh, làm như lần đầu nhìn thấy không bằng.
Hà Hiểu Tâm quét qua người Tô Thiển tự nhiên ánh mắt ngưng đọng: "Quái quỷ Tô Thiển mày mới uống đan dược à?"
"Nói cái gì không biết, hai người có vào không? Hay chờ bị phạt vì quẹt thẻ quá giờ?" Tô Thiển cho rằng bọn họ đang nói chuyện viển vông, tự mình đi vào thang máy trước, một người cả ngày mất ngủ như cô thì có gì xinh đẹp, người ta không nói bị nghiện đã may mắn lắm rồi.
"Mày đang yêu đương đúng không? Khai mau! Tao ngửi thấy mùi tình ái phảng phất quanh người mày." Hà Hiểu Tâm híp mắt ghé sát gần Tô Thiển tìm đáp án.
Tô Thiển lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với bạn thân trêu đùa: "Hà Hiểu Tâm tao nghĩ mày chọn nhầm nghề rồi, xin làm pháp y đi."
"Tao cũng nghĩ vậy." Hà Hiểu Tâm tự mãn hất tóc, vui vẻ cười lớn.
Thoát khỏi nguy hiểm Tô Thiển thở phào nhẹ nhõm, sau này cô ấy mà phát hiện ra không biết sẽ dùng cách gì tra tấn cô? Lúc bị cô ấy phát hiện ra cô và Từ Vũ Hằng quen nhau, đã giơ tay thề sau này sẽ không giấu cô ấy bất kỳ điều gì nữa, giờ cô đang làm trái lời thề năm xưa, chỉ mong cô không độc mồm.
"Không muốn thả em đi chút nào." Phó Cận Nam thở dài, vòng tay ôm cô thêm chặt. Tô Thiển mới tắm xong trên người còn lưu lại mùi sữa tắm ngọt ngào, khiến thần trí anh lần nữa điên đảo.
"Anh đưa em về." Sau một hồi ôm ấp cuối cùng Phó Cận Nam cũng buông tay, nâng cả người Tô Thiển cùng ngồi dậy. Nhiều lúc anh thấy mình thật tham lam lúc đầu nghĩ chỉ cần đứng từ xa bảo vệ cô ấy là được, khi tới gần rồi lại muốn nhiều thứ hơn, như lúc này đây chỉ muốn giữ cô bên người.
Ngồi trên xe Tô Thiển mới nhận ra vấn đề, hình như vừa rồi bọn họ không dùng biện pháp an toàn, tuy cô không được may mắn trong đường con cái, những vẫn nên tiêu diệt nguy cơ triệt để thì hơn.
Tô Thiển chấp nhận cùng Phó Cận Nam qua lại, nhưng đối với chuyện tương lai sau này của hai người lại rất mờ mịt. Biết trước sẽ chẳng đi tới đâu cả, không hiểu sao vẫn cứ nhắm mắt lao vào ôn nhu khó cưỡng đó.
"Anh cho em xuống đoạn đường phía trước, em muốn mua chút đồ."
Phó Cận Nam nhìn theo hướng tay Tô Thiển chỉ, lái xe sang đường dừng lại trước đoạn rẽ vào khu cô ở.
"Mai gặp lại em." Ánh mắt Phó Cận Nam quyến luyến đặt trên người Tô Thiển không muốn tách rời.
"Em xuống đây." Tô Thiển mỉm cười mở cửa xuống xe, chờ Phó Cận Nam lái xe đi xa mới đi vào hiệu thuốc.
Tô Thiển đi bộ trên con đường nhỏ, buổi sáng cô rời khỏi nhà mưa vẫn còn rơi, thế mà lúc này đường đã trở nên khô ráo.
Bây giờ có lẽ rơi vào khoảng tầm 6 hoặc 7 giờ tối, lúc này bố mẹ cô đều đang ở nhà. Tô Thiển giống như đứa trẻ làm chuyện không tốt, đưa tay kéo khóa áo khoác ngoài lên cao, che đi những dấu hôn đậm nhạt trên đó.
"Bố mẹ."
"Con ăn cơm chưa? Mẹ để phần cơm cho con đấy." Bà Tô cùng chồng ngồi ngoài phòng khách xem tin thức thời sự buổi tối, thấy con gái đã trở về liền đứng dậy đi vào bếp muốn hâm nóng thức ăn.
"Mẹ để con, lát con tắm xong con xuống." Tô Thiển không muốn phiền mẹ nghỉ ngơi, lên tiếng ngăn cản.
"Nhớ hâm nóng lại mới ăn nhé, đồ lạnh không tốt đâu." Bước chân bà Tô ngừng lại, con gái đã nói vậy bà cũng không cố chấp nhắc nhở con gái vài câu rồi quay lại phòng khách.
"Dạ." Tô Thiển không ở lại lâu vội đi lên phòng mình, việc đầu tiên cô làm chính là mở tủ quần áo bàn tay lướt qua một lượt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo giữ nhiệt cổ lọ. Cô cảm thấy chỉ có mặc như vậy người khác mới không nhìn ra được, đáng chết Phó Cận Nam như quỷ hút máu cứ thích gặp cắn trên cổ cô.
Tô Thiển thay quần áo ở nhà xong, mới nhớ ra chuyện quan trọng, đi lại túi xách lấy vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp vừa mua.
"Cốc cốc."
"Mẹ vào được không?"
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là giọng nói của bà Tô, Tô Thiển có chút giật mình nhanh chóng cất vỉ thuốc vào trong ngăn kéo tủ, còn cẩn thận dùng đồ vật trong đó phủ lên. Làm xong tất cả mọi việc cô mới đáp lại lời mẹ.
"Dạ mẹ vào đi."
Bà Tô mở cửa đi vào trong phòng, dáng vẻ phúc hậu ngồi xuống giường nói: "Bác con ở quê vừa gọi điện đến nói em họ con đầu tuần sau nữa kết hôn."
Bà Tô nói đoạn dừng lại, đưa mắt nhìn con gái do dự: "Xưa con kết hôn gia đình bác ấy rất nhiệt tình, con thu xếp thời gian cả nhà mình về sớm."
"Dạ, ngày mai con viết đơn nghỉ phép." Hồi đó cô lấy chồng, họ hàng ở quê đều lên cả còn cho không ít quà mừng. Chuyện cô ly hôn mọi người còn chưa biết, lần này về hỏi tới lại phải giải thích một hồi lòng chẳng hề dễ chịu. Nhưng biết sao được đâu thể trốn tránh được mãi.
Bà Tô nhìn ra vẻ suy tư trong mắt con gái, không muốn nói đến chuyện này nữa, đứng dậy bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay con:
"Xuống ăn cơm đi, ăn muộn lại đau dạ dày."
Tô Thiển đi theo mẹ xuống dưới nhà ăn cơm, sau đó cùng bố mẹ ngồi xem phim truyền hình về chủ đề gia đình, bộ phim này rất hợp với những người có tuổi như bố mẹ cô, vừa xem hai người vừa thảo luận sôi nổi. Cô ngồi một bên ăn hoa quả đưa mắt nhìn hai người sinh ra ngưỡng mộ.
Thời bố mẹ cô tư tưởng xưa vẫn còn, tình yêu lúc đó rất bình dị không phải kiểu sâu đậm khó quên, hay thường xuyên nói những lời ngọt ngào, tặng quà này kia. Bố cô là người đàn ông rất có trách nhiệm với gia đình, ông tôn trọng mẹ, biết lắng nghe thấu hiểu, việc nhỏ trong nhà do mẹ tự quyết, việc lớn hơn nặng nhọc ông sẽ làm. Bởi vậy từ khi hiểu chuyện đến giờ cô luôn thấy được một tình cảm hết mực nên thơ của hai người.
Tô Thiển quay về phòng ngủ đã hơn 10 giờ tối, trong đầu có cứ có cảm giác mình quên thứ gì đó, nhưng nghĩ mãi chẳng ra, sau một hồi đi đi lại lại cô nhớ ra hình như trong túi xách mình có thứ gì đó.
Tô Thiển cầm chiếc điện thoại đã hỏng trên tay, quanh người phảng phất mùi đau thương, hai mắt nhắm lại khóe mắt chảy ra hai dòng lệ. Nếu như đứa nhỏ của cô còn sống, hiện giờ cũng đã được vài tháng tuổi, đang nằm trọn trong vòng tay cô an nhiên ngủ say.
Không có chồng cũng chẳng sao, cô chỉ cần đứa nhỏ hai mẹ con nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy vất vả nhưng dần dần sẽ tốt lên, đáng tiếc điều đó chỉ là một giấc mơ không thể nào biến thành thật.
Đại sảnh công ty thực phẩm Vạn Long.
Nữ đồng nghiệp quay sang, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng chờ thang máy bên cạnh mình, tỏ vẻ ngưỡng mộ thốt lên:
"Tô Thiển mấy hôm không gặp, trông chị càng ngày càng xinh đẹp, nói thế nào nhỉ như cô gái đôi mươi tràn ngập sắc xuân."
Tô Thiển buồn cười, cô ấy đây là đang khen hay chê cô đã lớn tuổi.
"Ấu Ấu chị mới 26 tuổi thôi mà, trước đây rất già sao?"
"Em không có ý đó." Ấu Ấu bị hỏi ngược lại, nóng vội liên tục xua tay giải thích, vừa hay thấy Hà Hiểu Tâm từ xa đi tới vui vẻ tìm đồng minh.
"Chị Hiểu Tâm chị nhìn xem em nói có đúng không, chị Tô Thiển hôm nay rất xinh đẹp."
"Cái con bé này." Hà Hiểu Tâm giơ tay gõ đầu Ấu Ấu, bạn thân cô ngày nào chẳng xinh, làm như lần đầu nhìn thấy không bằng.
Hà Hiểu Tâm quét qua người Tô Thiển tự nhiên ánh mắt ngưng đọng: "Quái quỷ Tô Thiển mày mới uống đan dược à?"
"Nói cái gì không biết, hai người có vào không? Hay chờ bị phạt vì quẹt thẻ quá giờ?" Tô Thiển cho rằng bọn họ đang nói chuyện viển vông, tự mình đi vào thang máy trước, một người cả ngày mất ngủ như cô thì có gì xinh đẹp, người ta không nói bị nghiện đã may mắn lắm rồi.
"Mày đang yêu đương đúng không? Khai mau! Tao ngửi thấy mùi tình ái phảng phất quanh người mày." Hà Hiểu Tâm híp mắt ghé sát gần Tô Thiển tìm đáp án.
Tô Thiển lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với bạn thân trêu đùa: "Hà Hiểu Tâm tao nghĩ mày chọn nhầm nghề rồi, xin làm pháp y đi."
"Tao cũng nghĩ vậy." Hà Hiểu Tâm tự mãn hất tóc, vui vẻ cười lớn.
Thoát khỏi nguy hiểm Tô Thiển thở phào nhẹ nhõm, sau này cô ấy mà phát hiện ra không biết sẽ dùng cách gì tra tấn cô? Lúc bị cô ấy phát hiện ra cô và Từ Vũ Hằng quen nhau, đã giơ tay thề sau này sẽ không giấu cô ấy bất kỳ điều gì nữa, giờ cô đang làm trái lời thề năm xưa, chỉ mong cô không độc mồm.
Bình luận facebook