Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Phát hiện (Phần 1)
Vừa bước vào cửa nhà, bỗng Tô Thiển được đôi bàn tay rắn chắc ôm lấy mình từ phía sau, cô mỉm cười đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình, giọng dịu dàng khẽ nói:
"Anh sao vậy? Công việc có gì không thuận lợi sao?"
Phó Cận Nam không trả lời câu hỏi của Tô Thiển ngay, anh cúi đầu hôn xuống cổ cô, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại.
Anh chỉ muốn ôm cô như thế này mãi thôi, mọi thứ xung quanh cứ thế ngừng lại, mọi muộn phiền tất cả đều tan biến, thế giới của bọn họ chỉ có duy nhất một mình đối phương.
"Nói em nghe, có việc gì làm anh không vui?"
Tô Thiển chờ đợi một hồi lâu, ngoài hơi thở nóng hổi bên cổ ra, không thấy Phó Cận Nam có phản ứng gì, cô muốn cùng anh san sẻ buồn vui trong cuộc sống, thấy anh như thế này lòng cô dâng lên cảm giác rất bất an. Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh hỏi han.
Phó Cận Nam đưa mắt nhìn Tô Thiển, giọng yếu ớt nói: "Để anh ôm thêm chút nữa."
Câu nói vừa kết thúc, Phó Cận Nam liền cúi người nhấc bổng cả người Tô Thiển lên tiến về phía sofa ngồi xuống.
Cả người Tô Thiển nằm gọn trong vòng tay Phó Cận Nam, ánh mắt anh thâm tình đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô, khát khao chiếm giữ.
Giây phút hai người chạm môi vào nhau, trong cơ thể như có dòng điện chạy qua kích thích mọi giác quan, Tô Thiển thuận theo Phó Cận Nam luồn tay vào tóc, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
"Thiển Thiển hứa với anh dù cho có khó khăn thế nào, em nhất định phải ở bên anh." Phó Cận Nam vuốt ve gương mặt Tô Thiển, đáy mắt có chút dậy sóng lên tiếng.
Tô Thiển nhíu mày, cô không đáng tin? Hay quá yếu đuối khiến anh luôn lo lắng cô giữa đường buông tay, từ lúc ở bên nhau tới giờ Phó Cận Nam đã nói với cô câu này rất nhiều lần, mỗi lần nghe thấy tròn tim cô đều dâng lên một cảm giác chua xót.
Cô nhìn sâu vào mắt anh nói: "Em hứa."
"Em mà thất hứa anh không tha cho em đâu." Gương mặt Phó Cận Nam lúc này mới giãn ra, khóe miệng cong cong, vòng tay ôm cô thêm chặt.
Dẫu biết tình yêu này có nhiều ngang trái, nhưng lại chẳng kiềm chế được trái tim không ngừng yêu thương, Phó Cận Nam khẽ thở dài, không biết nên bắt đầu từ đâu? Để có thể nói ra chuyện của mình với ông ngoại, đứng trên lập trường của ông thật khó mà chấp nhận việc dây dưa lằng nhằng này.
Bọn họ có thể chờ đợi được cái gật đầu đồng ý từ gia đình, nhưng bụng Tô Thiển mỗi ngày một lớn, anh không muốn để cô chịu đựng những lời dị nghị bên ngoài, việc cần ngay lúc này chính là cho cô ấy và đứa nhỏ một danh phận trước khi người khác biết chuyện.
"Chiều mai em xin nghỉ chưa?" Bàn tay Phó Cận Nam đang đặt trên bụng Tô Thiển nhẹ nhàng vuốt ve, tự dưng anh nhớ tới điều gì đó, cúi đầu hỏi người trong lòng.
"Em chưa, sao vậy anh." Câu hỏi của Phó Cận Nam làm Tô Thiển giật mình, cô không nhớ mình đã hứa hẹn với anh sẽ làm cái gì vào ngày mai.
"Lịch hẹn khám thai." Phó Cận Nam cười tươi nhéo nhẹ mũi Tô Thiển, anh biết ngay cô sẽ quên mà.
Tô Thiển nghe Phó Cận Nam nói, bất giác nhìn bụng mình, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Đứa nhỏ của cô và anh đã được hơn 10 tuần tuổi rồi, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ được gặp nhau, cô rất mong chờ thời khắc thiêng liêng được nắm bàn tay nhỏ bé của con.
"Không có anh nhắc, em quên mất đấy." Tô Thiển cảm thấy mình ngày càng lệ thuộc vào anh, hầu hết những việc lớn nhỏ đều để anh giải quyết, giống như một người vô lo vô nghĩ trong đầu không rõ đang chứa cái gì nữa?
Phó Cận Nam hỏi ý: "Hay em nghỉ cả ngày đi, buổi trưa anh về đón em, chúng ta ra ngoài ăn cơm sau đó tới bệnh viện."
"Trưa em về cùng anh." Tô Thiển lắc đầu, so với ở nhà một mình buồn chán, cô thích đến công ty làm việc hơn.
"Đi tắm thôi." Phó Cận Nam im lặng một lúc, rồi ôm theo Tô Thiển đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.
Phó Cận Nam biết mình không khuyên được cô nghỉ việc ở công ty, nên chỉ còn cách giảm bớt lượng công việc của cô, phụ nữ mang thai đã vất vả rồi, còn cả ngày vùi đầu trong đống giấy tờ sẽ dẫn tới đầu óc căng thẳng mệt mỏi. Có anh ra ngoài kiếm tiền là được rồi, với số tiền đó đủ để cả đời này gia đình bọn họ có cuộc sống sung túc rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Cận Nam vẫn như thường lệ chở Tô Thiển đi làm, nhưng từ khi cô mang thai nơi dừng xe của anh mỗi ngày một gần công ty hơn, như hôm nay chẳng hạn nhìn cửa công ty cách vài bước chân, cô dùng ánh mắt hờn giận nhìn anh, ấm ức tháo dây an toàn.
"Xe cộ nguy hiểm, ở đây mới an toàn." Phó Cận Nam nghiêng người dùng tay vuốt cái trán đang nhăn lại của Tô Thiển cười nói.
"Xì." Cô biết anh lo lắng cho mình, nhưng có thể dừng xe ở trạm buýt mà, đâu nhất thiết phải phô trương thế này, mỗi bước chân Phó Cận Nam có biết bao nhiêu con mắt nhìn theo, ở nơi lộ liễu thế này không bị người khác để ý mới lạ ấy.
"Anh đi vào hầm gửi xe đi, em không muốn xuống ở đây."
"Tuân lệnh." Thấy ý đồ đã thành công Phó Cận Nam nhoẻn miệng cười, tiếp tục lái xe rẽ xuống hầm gửi.
Ở trong hầm gửi xe, Tô Thiển nhanh chóng muốn thoát thân, quay ngang quay ngửa một hồi không thấy có người mới mở cửa xe.
"Trưa gặp lại em..." Phó Cận Nam chưa nói hết câu, bóng dáng người nào đó đã mờ nhạt sau cánh cửa thang máy, anh chỉ biết lắc đầu cười trừ, để cô chủ động cùng mình đứng trước đám đông thật khó.
"Cốc cốc."
Nghe tiếng gõ cửa, Phó Cận Nam nhíu mày nhấn nút hạ cửa xe xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười bên ngoài.
"Phó tổng gặp cậu còn khó hơn gặp tổng thống đấy." Kiều Hạo vừa nói vừa đưa mắt vào trong xe Phó Cận Nam tìm kiếm câu trả lời, rõ ràng anh nhìn thấy bóng dáng phụ nữ trên xe cậu ta, sao giờ lại không thấy đâu nữa? Như có phép thuật che mắt vậy.
"Cậu bớt nói nhảm đi." Phó Cận Nam lười nói chuyện cùng Kiều Hạo mở cửa xuống xe, mặc kệ bạn thân còn đứng đó tự mình đi nhanh về phía trước.
"Không đúng sao?" Kiều Hạo rảo bước đi theo sau, lâu lắm rồi bọn họ chưa ra ngoài cùng nhau, không biết cô gái nào có mị lực như vậy, khiến một người không gần nữ sắc như Phó Cận Nam sinh ra cuồng yêu?
Kiều Hạo tin vào thị lực của mình, khoanh vùng đối tượng, đưa ra kết luận người phụ nữ mà Phó Cận Nam đang qua lại chắc hẳn là nhân viên của công ty. Sở thích cậu ta thật độc lạ, lười biếng chọn đánh cá gần bờ.
"Anh sao vậy? Công việc có gì không thuận lợi sao?"
Phó Cận Nam không trả lời câu hỏi của Tô Thiển ngay, anh cúi đầu hôn xuống cổ cô, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt lại.
Anh chỉ muốn ôm cô như thế này mãi thôi, mọi thứ xung quanh cứ thế ngừng lại, mọi muộn phiền tất cả đều tan biến, thế giới của bọn họ chỉ có duy nhất một mình đối phương.
"Nói em nghe, có việc gì làm anh không vui?"
Tô Thiển chờ đợi một hồi lâu, ngoài hơi thở nóng hổi bên cổ ra, không thấy Phó Cận Nam có phản ứng gì, cô muốn cùng anh san sẻ buồn vui trong cuộc sống, thấy anh như thế này lòng cô dâng lên cảm giác rất bất an. Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh hỏi han.
Phó Cận Nam đưa mắt nhìn Tô Thiển, giọng yếu ớt nói: "Để anh ôm thêm chút nữa."
Câu nói vừa kết thúc, Phó Cận Nam liền cúi người nhấc bổng cả người Tô Thiển lên tiến về phía sofa ngồi xuống.
Cả người Tô Thiển nằm gọn trong vòng tay Phó Cận Nam, ánh mắt anh thâm tình đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô, khát khao chiếm giữ.
Giây phút hai người chạm môi vào nhau, trong cơ thể như có dòng điện chạy qua kích thích mọi giác quan, Tô Thiển thuận theo Phó Cận Nam luồn tay vào tóc, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
"Thiển Thiển hứa với anh dù cho có khó khăn thế nào, em nhất định phải ở bên anh." Phó Cận Nam vuốt ve gương mặt Tô Thiển, đáy mắt có chút dậy sóng lên tiếng.
Tô Thiển nhíu mày, cô không đáng tin? Hay quá yếu đuối khiến anh luôn lo lắng cô giữa đường buông tay, từ lúc ở bên nhau tới giờ Phó Cận Nam đã nói với cô câu này rất nhiều lần, mỗi lần nghe thấy tròn tim cô đều dâng lên một cảm giác chua xót.
Cô nhìn sâu vào mắt anh nói: "Em hứa."
"Em mà thất hứa anh không tha cho em đâu." Gương mặt Phó Cận Nam lúc này mới giãn ra, khóe miệng cong cong, vòng tay ôm cô thêm chặt.
Dẫu biết tình yêu này có nhiều ngang trái, nhưng lại chẳng kiềm chế được trái tim không ngừng yêu thương, Phó Cận Nam khẽ thở dài, không biết nên bắt đầu từ đâu? Để có thể nói ra chuyện của mình với ông ngoại, đứng trên lập trường của ông thật khó mà chấp nhận việc dây dưa lằng nhằng này.
Bọn họ có thể chờ đợi được cái gật đầu đồng ý từ gia đình, nhưng bụng Tô Thiển mỗi ngày một lớn, anh không muốn để cô chịu đựng những lời dị nghị bên ngoài, việc cần ngay lúc này chính là cho cô ấy và đứa nhỏ một danh phận trước khi người khác biết chuyện.
"Chiều mai em xin nghỉ chưa?" Bàn tay Phó Cận Nam đang đặt trên bụng Tô Thiển nhẹ nhàng vuốt ve, tự dưng anh nhớ tới điều gì đó, cúi đầu hỏi người trong lòng.
"Em chưa, sao vậy anh." Câu hỏi của Phó Cận Nam làm Tô Thiển giật mình, cô không nhớ mình đã hứa hẹn với anh sẽ làm cái gì vào ngày mai.
"Lịch hẹn khám thai." Phó Cận Nam cười tươi nhéo nhẹ mũi Tô Thiển, anh biết ngay cô sẽ quên mà.
Tô Thiển nghe Phó Cận Nam nói, bất giác nhìn bụng mình, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Đứa nhỏ của cô và anh đã được hơn 10 tuần tuổi rồi, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ được gặp nhau, cô rất mong chờ thời khắc thiêng liêng được nắm bàn tay nhỏ bé của con.
"Không có anh nhắc, em quên mất đấy." Tô Thiển cảm thấy mình ngày càng lệ thuộc vào anh, hầu hết những việc lớn nhỏ đều để anh giải quyết, giống như một người vô lo vô nghĩ trong đầu không rõ đang chứa cái gì nữa?
Phó Cận Nam hỏi ý: "Hay em nghỉ cả ngày đi, buổi trưa anh về đón em, chúng ta ra ngoài ăn cơm sau đó tới bệnh viện."
"Trưa em về cùng anh." Tô Thiển lắc đầu, so với ở nhà một mình buồn chán, cô thích đến công ty làm việc hơn.
"Đi tắm thôi." Phó Cận Nam im lặng một lúc, rồi ôm theo Tô Thiển đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.
Phó Cận Nam biết mình không khuyên được cô nghỉ việc ở công ty, nên chỉ còn cách giảm bớt lượng công việc của cô, phụ nữ mang thai đã vất vả rồi, còn cả ngày vùi đầu trong đống giấy tờ sẽ dẫn tới đầu óc căng thẳng mệt mỏi. Có anh ra ngoài kiếm tiền là được rồi, với số tiền đó đủ để cả đời này gia đình bọn họ có cuộc sống sung túc rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Cận Nam vẫn như thường lệ chở Tô Thiển đi làm, nhưng từ khi cô mang thai nơi dừng xe của anh mỗi ngày một gần công ty hơn, như hôm nay chẳng hạn nhìn cửa công ty cách vài bước chân, cô dùng ánh mắt hờn giận nhìn anh, ấm ức tháo dây an toàn.
"Xe cộ nguy hiểm, ở đây mới an toàn." Phó Cận Nam nghiêng người dùng tay vuốt cái trán đang nhăn lại của Tô Thiển cười nói.
"Xì." Cô biết anh lo lắng cho mình, nhưng có thể dừng xe ở trạm buýt mà, đâu nhất thiết phải phô trương thế này, mỗi bước chân Phó Cận Nam có biết bao nhiêu con mắt nhìn theo, ở nơi lộ liễu thế này không bị người khác để ý mới lạ ấy.
"Anh đi vào hầm gửi xe đi, em không muốn xuống ở đây."
"Tuân lệnh." Thấy ý đồ đã thành công Phó Cận Nam nhoẻn miệng cười, tiếp tục lái xe rẽ xuống hầm gửi.
Ở trong hầm gửi xe, Tô Thiển nhanh chóng muốn thoát thân, quay ngang quay ngửa một hồi không thấy có người mới mở cửa xe.
"Trưa gặp lại em..." Phó Cận Nam chưa nói hết câu, bóng dáng người nào đó đã mờ nhạt sau cánh cửa thang máy, anh chỉ biết lắc đầu cười trừ, để cô chủ động cùng mình đứng trước đám đông thật khó.
"Cốc cốc."
Nghe tiếng gõ cửa, Phó Cận Nam nhíu mày nhấn nút hạ cửa xe xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười bên ngoài.
"Phó tổng gặp cậu còn khó hơn gặp tổng thống đấy." Kiều Hạo vừa nói vừa đưa mắt vào trong xe Phó Cận Nam tìm kiếm câu trả lời, rõ ràng anh nhìn thấy bóng dáng phụ nữ trên xe cậu ta, sao giờ lại không thấy đâu nữa? Như có phép thuật che mắt vậy.
"Cậu bớt nói nhảm đi." Phó Cận Nam lười nói chuyện cùng Kiều Hạo mở cửa xuống xe, mặc kệ bạn thân còn đứng đó tự mình đi nhanh về phía trước.
"Không đúng sao?" Kiều Hạo rảo bước đi theo sau, lâu lắm rồi bọn họ chưa ra ngoài cùng nhau, không biết cô gái nào có mị lực như vậy, khiến một người không gần nữ sắc như Phó Cận Nam sinh ra cuồng yêu?
Kiều Hạo tin vào thị lực của mình, khoanh vùng đối tượng, đưa ra kết luận người phụ nữ mà Phó Cận Nam đang qua lại chắc hẳn là nhân viên của công ty. Sở thích cậu ta thật độc lạ, lười biếng chọn đánh cá gần bờ.
Bình luận facebook