Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Lấy công trả thù riêng
"Vũ Hằng anh vào ăn sáng đã." Tô Thiển đang dọn bữa sáng nghe tiếng bước chân sau lưng, quay lại nhìn thì thấy Từ Vũ Hằng trên người quần áo gọn gàng dường như muốn ra ngoài.
Từ Vũ Hằng đeo nốt chiếc giày còn lại vào chân, bỏ lại một câu hờ hững: "Anh đang vội."
Tiếng cửa chính mở ra rồi lại đóng chặt, Tô Thiển nhìn bàn ăn trước mắt chỉ biết cười trừ, đến cùng nhau ăn một bữa sáng còn khó huống gì ăn tối.
Tô Thiển ngồi xuống bàn, dù sao cũng đã mất công chuẩn bị không thể ngày nào cũng để lãng phí đồ ăn. Thức ăn dù có ngon đến mấy nhưng không có người cùng mình thưởng thức, đều sẽ trở nên vô vị.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Thiển quay lại công ty làm việc, sau hơn một tuần nghỉ phép. Dọn dẹp xong xuôi cô vào trong phòng thay đồ, cầm túi xách ra ngoài trạm bắt xe buýt.
Có phải do cô lâu ngày chưa ra khỏi nhà hay không? Mà tự nhiên cảm thấy phố xá như trở nên đông đúc hơn mọi ngày. Đèn xanh chuyển màu chiếc xe máy dừng lại trước mặt Tô Thiển, trên xe người phụ nữ ở đằng sau ôm lấy người con trai ngồi vị trí lái, trông bọn họ thật hạnh phúc biết bao.
Cô nhìn đến ngây người, đến khi bọn họ đi khuất phía xa vẫn luyến tiếc không muốn rời mắt, khi mọi thứ xung quanh dần trở nên thay đổi, con người thường luôn khát khao những thứ bình dị trong quá khứ.
Phải chăng thứ mà cô luôn hy vọng vĩnh viễn không thể trở thành sự thật, tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu thôi sao?
"Ting."
Tiếng cửa xe buýt mở ra, Tô Thiển theo dòng người vội vã lên xe, cô đi lại ghế sát cửa sổ ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Có phải dạo gần đây cô suy nghĩ nhiều quá rồi không? Cả ngày đầu óc chỉ toàn là những thứ linh tinh, khiến bản thân mình mệt mỏi.
Tô Thiển tự dặn lòng phải suy nghĩ tích cực, cố gắng chờ đợi một vài năm nữa sẽ tốt thôi.
Hà Hiểu Tâm vừa xuống xe, nhận ra Tô Thiển đang đi phía trước, nhanh chân chạy tới gần lên tiếng: "Anh ta không đưa mày đi làm à?"
"Anh ấy sáng sớm không kịp ăn sáng đã đi làm rồi." Tô Thiển lắc đầu, anh ấy bận rộn như vậy cô dù muốn cũng không dám làm phiền, hơn nữa mấy năm nay có ngày nào mà cô không đi xe buýt.
"Chiếc xe đó tiền mày cũng có một nửa, tại sao không lấy mà đi."
Hà Hiểu Tâm không hiểu nổi Tô Thiển nghĩ gì trong đầu, tiết kiệm tiền mua xe cho chồng, để rồi bản thân đi xe buýt đi làm, cô ấy cả ngày nói vợ chồng không nên so đo tính toán, nhưng cô luôn cảm thấy Từ Vũ Hằng không đáng.
Tô Thiển giải thích: "Tao làm giờ hành chính có thể đi xe buýt được, anh ấy công việc lúc sớm lúc muộn đi xe vẫn tiện hơn."
Từ Vũ Hằng da mặt rất mỏng, lúc đưa cuốn sổ tiết kiệm cho anh ấy, cô phải tốn rất nhiều công sức anh ấy mới chịu nhận, những lời vừa rồi của Hà Hiểu Tâm mà rơi vào tai anh ấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hà Hiểu Tâm cau mày: "Mày cứ cái gì cũng dồn hết cho anh ta, lúc anh ta dở chứng mày mới thấy."
"Mày cả ngày cứ như bà già ấy." Tô Thiển tươi cười ôm cánh tay Hà Hiểu Tâm đi vào trong đại sảnh công ty.
Hà Hiểu Tâm tự nhiên giọng trở nên hưng phấn vỗ mạnh vào bàn tay Tô Thiển: "Mày nhìn xem Phó tổng đến bóng lưng thôi cũng quyến rũ đến vậy."
Tô Thiển giờ mới để ý tới người đàn ông âu phục kẻ đen phẳng phiu, đang đứng trước cửa chờ thang máy kia. Cơ cấu bộ máy của công ty cô không rõ lắm, chỉ biết anh ta là tổng giám đốc Phó Cận Nam, mới về nước nhận chức cách đây không lâu.
Nghe nói anh ta vẫn chưa kết hôn, rất được phụ nữ trong công ty yêu thích, đến Hà Hiểu Tâm kén chọn còn không tiếc những lời khen có cánh dành cho anh ta. Đàn ông tuổi trẻ tài cao, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, cô gái nào mà không ao ước đây?
Tô Thiển lườm bạn tốt: "Thu lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác này của mày đi."
"Mày đừng mãi chỉ biết có một người đàn ông, phải mở rộng tầm mắt la liếm xung quanh nữa."
Nhìn cánh cửa thang máy đóng lại Hà Hiểu Tâm luyến tiếc, quay sang chỉ trích bạn thân, tại cô ấy từ lúc mới lớn tới giờ chỉ biết có mỗi Từ Vũ Hằng nên mới u mê không nhận ra điểm xấu của anh ta.
"La liếm?" Tô Thiển giở khóc giở cười, làm gì có người nào lại đi khuyên bạn mình như cô ấy?
Vừa đi tới cửa phòng kinh doanh đã nghe thấy bên trong phòng tiếng người nói chuyện rôm rả, Tô Thiển còn tưởng là việc gì, hóa ra mấy người đồng nghiệp kia của cô đang xúm lại nịnh nọt Lâm Tĩnh Như.
"Trưởng phòng Lâm, dây chuyền trên cổ chị đẹp quá, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn có một chiếc."
"Bạn trai tôi mới tặng." Lâm Tĩnh Như vẻ mặt khoe khoang, đưa tay lên sờ mặt dây chuyền trên cổ.
"Thật ngưỡng mộ chị."
Hà Hiểu Tâm ở bên cạnh Tô Thiển không ngừng bĩu môi khinh bỉ: "Tên đàn ông bám váy đó cũng thật biết câu cá."
Tô Thiển dùng khăn ướt lau vị trí ngồi lâu ngày bám đầy bụi bẩn, liếc qua đám người vừa rồi thấy giải tán hết mới mở miệng: "Người ta yêu nhau thật lòng thì sao? Mày suốt ngày suy nghĩ tiêu cực thôi."
"Tô Thiển cô vào phòng tôi."
Cô cứ tưởng thoát thân không ngờ người phụ nữ Lâm Tĩnh Như kia đi tới cửa rồi còn quay lại, Tô Thiển nhăn mặt đứng dậy đi theo cô ta vào phòng.
"Trưởng phòng Lâm có gì căn dặn ạ."
Lâm Tĩnh Như quét đôi mắt không mấy thiện cảm qua người Tô Thiển từ từ nhả giọng:
"Tôi biết cô mới gặp chuyện không vui đều là phụ nữ tôi rất cảm thông, nhưng công việc vẫn là công việc, trong phòng tất cả mọi người đều bận việc cả rồi, cô đem cái này tới phòng văn thư in ra."
Cô ta đẩy tờ giấy ra mép bàn nói tiếp: "Các bước tiếp theo tôi không cần dạy cô nữa đúng không?"
Tô Thiển cầm tờ giấy lên, âm thầm đọc qua nội dung bên trong, đây là tờ rơi quảng cáo sản phẩm mới, thường có cả đội cùng làm, giờ cô ta lại bắt một mình cô đi? Đây có được coi là lấy công trả thù riêng không?
Chờ lâu không thấy Tô Thiển đáp lại, Lâm Tĩnh Như đanh giọng: "Cô hình như đang không hài lòng."
"Dạ em đã hiểu." Ai bảo cô chỉ là một nhân viên quèn chứ? Lời cấp trên không nghe theo chỉ có cách duy nhất là nghỉ việc, Tô Thiển không có lựa chọn nào khác, đi phát tờ rơi thì đi cô không ngại cực.
Tô Thiển về bàn làm việc lấy túi xách, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng, mà trong ngày hôm nay phải phát hết ở cả ba trung tâm lớn của thành phố, cô thật sự lúc này chỉ muốn phân thân.
Hà Hiểu Tâm ngồi bên cạnh khó hiểu: "Sao vậy?"
"Phát tờ rơi." Tô Thiển giơ cao tờ giấy trong tay cho Hà Hiểu Tâm xem.
Hà Hiểu Tâm thắc mắc: "Sao không thấy có tao nhỉ?"
"Chỉ mình tao thôi."
"Cái gì? Cô ta hành người thật quá đáng, một công ty lớn như vậy chẳng lẽ lại thiếu nhân viên." Nghe Tô Thiển nói, Hà Hiểu Tâm gần như hét lớn, nếu thiếu người có thể bỏ tiền ra thuê, đây là Lâm Tĩnh Như tự ý quyết định sao?
"Để tao vào nói hộ mày." Hà Hiểu Tâm bức xúc, Lâm Tĩnh Như càng ngày càng quá đáng, cô ta biết ngoài trời bây giờ là bao nhiêu độ không? Có chia ra mấy người chưa chắc đã làm xong trong ngày.
"Thôi tao đi đã, chúng ta không cãi được lại cô ta đâu." Tô Thiển lắc đầu, sợ Hà Hiểu Tâm nóng tính vào lại to truyện, khiến cả cô ấy chịu liên lụy.
"Này Tô Thiển." Hà Hiểu Tâm gọi theo nhưng Tô Thiển vẫn cố chấp nghe theo ý Lâm Tĩnh Như.
Từ Vũ Hằng đeo nốt chiếc giày còn lại vào chân, bỏ lại một câu hờ hững: "Anh đang vội."
Tiếng cửa chính mở ra rồi lại đóng chặt, Tô Thiển nhìn bàn ăn trước mắt chỉ biết cười trừ, đến cùng nhau ăn một bữa sáng còn khó huống gì ăn tối.
Tô Thiển ngồi xuống bàn, dù sao cũng đã mất công chuẩn bị không thể ngày nào cũng để lãng phí đồ ăn. Thức ăn dù có ngon đến mấy nhưng không có người cùng mình thưởng thức, đều sẽ trở nên vô vị.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Thiển quay lại công ty làm việc, sau hơn một tuần nghỉ phép. Dọn dẹp xong xuôi cô vào trong phòng thay đồ, cầm túi xách ra ngoài trạm bắt xe buýt.
Có phải do cô lâu ngày chưa ra khỏi nhà hay không? Mà tự nhiên cảm thấy phố xá như trở nên đông đúc hơn mọi ngày. Đèn xanh chuyển màu chiếc xe máy dừng lại trước mặt Tô Thiển, trên xe người phụ nữ ở đằng sau ôm lấy người con trai ngồi vị trí lái, trông bọn họ thật hạnh phúc biết bao.
Cô nhìn đến ngây người, đến khi bọn họ đi khuất phía xa vẫn luyến tiếc không muốn rời mắt, khi mọi thứ xung quanh dần trở nên thay đổi, con người thường luôn khát khao những thứ bình dị trong quá khứ.
Phải chăng thứ mà cô luôn hy vọng vĩnh viễn không thể trở thành sự thật, tình yêu chỉ đẹp lúc ban đầu thôi sao?
"Ting."
Tiếng cửa xe buýt mở ra, Tô Thiển theo dòng người vội vã lên xe, cô đi lại ghế sát cửa sổ ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Có phải dạo gần đây cô suy nghĩ nhiều quá rồi không? Cả ngày đầu óc chỉ toàn là những thứ linh tinh, khiến bản thân mình mệt mỏi.
Tô Thiển tự dặn lòng phải suy nghĩ tích cực, cố gắng chờ đợi một vài năm nữa sẽ tốt thôi.
Hà Hiểu Tâm vừa xuống xe, nhận ra Tô Thiển đang đi phía trước, nhanh chân chạy tới gần lên tiếng: "Anh ta không đưa mày đi làm à?"
"Anh ấy sáng sớm không kịp ăn sáng đã đi làm rồi." Tô Thiển lắc đầu, anh ấy bận rộn như vậy cô dù muốn cũng không dám làm phiền, hơn nữa mấy năm nay có ngày nào mà cô không đi xe buýt.
"Chiếc xe đó tiền mày cũng có một nửa, tại sao không lấy mà đi."
Hà Hiểu Tâm không hiểu nổi Tô Thiển nghĩ gì trong đầu, tiết kiệm tiền mua xe cho chồng, để rồi bản thân đi xe buýt đi làm, cô ấy cả ngày nói vợ chồng không nên so đo tính toán, nhưng cô luôn cảm thấy Từ Vũ Hằng không đáng.
Tô Thiển giải thích: "Tao làm giờ hành chính có thể đi xe buýt được, anh ấy công việc lúc sớm lúc muộn đi xe vẫn tiện hơn."
Từ Vũ Hằng da mặt rất mỏng, lúc đưa cuốn sổ tiết kiệm cho anh ấy, cô phải tốn rất nhiều công sức anh ấy mới chịu nhận, những lời vừa rồi của Hà Hiểu Tâm mà rơi vào tai anh ấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hà Hiểu Tâm cau mày: "Mày cứ cái gì cũng dồn hết cho anh ta, lúc anh ta dở chứng mày mới thấy."
"Mày cả ngày cứ như bà già ấy." Tô Thiển tươi cười ôm cánh tay Hà Hiểu Tâm đi vào trong đại sảnh công ty.
Hà Hiểu Tâm tự nhiên giọng trở nên hưng phấn vỗ mạnh vào bàn tay Tô Thiển: "Mày nhìn xem Phó tổng đến bóng lưng thôi cũng quyến rũ đến vậy."
Tô Thiển giờ mới để ý tới người đàn ông âu phục kẻ đen phẳng phiu, đang đứng trước cửa chờ thang máy kia. Cơ cấu bộ máy của công ty cô không rõ lắm, chỉ biết anh ta là tổng giám đốc Phó Cận Nam, mới về nước nhận chức cách đây không lâu.
Nghe nói anh ta vẫn chưa kết hôn, rất được phụ nữ trong công ty yêu thích, đến Hà Hiểu Tâm kén chọn còn không tiếc những lời khen có cánh dành cho anh ta. Đàn ông tuổi trẻ tài cao, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, cô gái nào mà không ao ước đây?
Tô Thiển lườm bạn tốt: "Thu lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác này của mày đi."
"Mày đừng mãi chỉ biết có một người đàn ông, phải mở rộng tầm mắt la liếm xung quanh nữa."
Nhìn cánh cửa thang máy đóng lại Hà Hiểu Tâm luyến tiếc, quay sang chỉ trích bạn thân, tại cô ấy từ lúc mới lớn tới giờ chỉ biết có mỗi Từ Vũ Hằng nên mới u mê không nhận ra điểm xấu của anh ta.
"La liếm?" Tô Thiển giở khóc giở cười, làm gì có người nào lại đi khuyên bạn mình như cô ấy?
Vừa đi tới cửa phòng kinh doanh đã nghe thấy bên trong phòng tiếng người nói chuyện rôm rả, Tô Thiển còn tưởng là việc gì, hóa ra mấy người đồng nghiệp kia của cô đang xúm lại nịnh nọt Lâm Tĩnh Như.
"Trưởng phòng Lâm, dây chuyền trên cổ chị đẹp quá, chị mua ở đâu vậy? Em cũng muốn có một chiếc."
"Bạn trai tôi mới tặng." Lâm Tĩnh Như vẻ mặt khoe khoang, đưa tay lên sờ mặt dây chuyền trên cổ.
"Thật ngưỡng mộ chị."
Hà Hiểu Tâm ở bên cạnh Tô Thiển không ngừng bĩu môi khinh bỉ: "Tên đàn ông bám váy đó cũng thật biết câu cá."
Tô Thiển dùng khăn ướt lau vị trí ngồi lâu ngày bám đầy bụi bẩn, liếc qua đám người vừa rồi thấy giải tán hết mới mở miệng: "Người ta yêu nhau thật lòng thì sao? Mày suốt ngày suy nghĩ tiêu cực thôi."
"Tô Thiển cô vào phòng tôi."
Cô cứ tưởng thoát thân không ngờ người phụ nữ Lâm Tĩnh Như kia đi tới cửa rồi còn quay lại, Tô Thiển nhăn mặt đứng dậy đi theo cô ta vào phòng.
"Trưởng phòng Lâm có gì căn dặn ạ."
Lâm Tĩnh Như quét đôi mắt không mấy thiện cảm qua người Tô Thiển từ từ nhả giọng:
"Tôi biết cô mới gặp chuyện không vui đều là phụ nữ tôi rất cảm thông, nhưng công việc vẫn là công việc, trong phòng tất cả mọi người đều bận việc cả rồi, cô đem cái này tới phòng văn thư in ra."
Cô ta đẩy tờ giấy ra mép bàn nói tiếp: "Các bước tiếp theo tôi không cần dạy cô nữa đúng không?"
Tô Thiển cầm tờ giấy lên, âm thầm đọc qua nội dung bên trong, đây là tờ rơi quảng cáo sản phẩm mới, thường có cả đội cùng làm, giờ cô ta lại bắt một mình cô đi? Đây có được coi là lấy công trả thù riêng không?
Chờ lâu không thấy Tô Thiển đáp lại, Lâm Tĩnh Như đanh giọng: "Cô hình như đang không hài lòng."
"Dạ em đã hiểu." Ai bảo cô chỉ là một nhân viên quèn chứ? Lời cấp trên không nghe theo chỉ có cách duy nhất là nghỉ việc, Tô Thiển không có lựa chọn nào khác, đi phát tờ rơi thì đi cô không ngại cực.
Tô Thiển về bàn làm việc lấy túi xách, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng, mà trong ngày hôm nay phải phát hết ở cả ba trung tâm lớn của thành phố, cô thật sự lúc này chỉ muốn phân thân.
Hà Hiểu Tâm ngồi bên cạnh khó hiểu: "Sao vậy?"
"Phát tờ rơi." Tô Thiển giơ cao tờ giấy trong tay cho Hà Hiểu Tâm xem.
Hà Hiểu Tâm thắc mắc: "Sao không thấy có tao nhỉ?"
"Chỉ mình tao thôi."
"Cái gì? Cô ta hành người thật quá đáng, một công ty lớn như vậy chẳng lẽ lại thiếu nhân viên." Nghe Tô Thiển nói, Hà Hiểu Tâm gần như hét lớn, nếu thiếu người có thể bỏ tiền ra thuê, đây là Lâm Tĩnh Như tự ý quyết định sao?
"Để tao vào nói hộ mày." Hà Hiểu Tâm bức xúc, Lâm Tĩnh Như càng ngày càng quá đáng, cô ta biết ngoài trời bây giờ là bao nhiêu độ không? Có chia ra mấy người chưa chắc đã làm xong trong ngày.
"Thôi tao đi đã, chúng ta không cãi được lại cô ta đâu." Tô Thiển lắc đầu, sợ Hà Hiểu Tâm nóng tính vào lại to truyện, khiến cả cô ấy chịu liên lụy.
"Này Tô Thiển." Hà Hiểu Tâm gọi theo nhưng Tô Thiển vẫn cố chấp nghe theo ý Lâm Tĩnh Như.
Bình luận facebook