Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Cố ý tiếp cận
Gần đến giờ hẹn, đoạn tin nhắn ghi địa chỉ từ một dãy số lạ gửi tới máy Tô Thiển. Đọc xong tin nhắn đôi mắt cô mệt mỏi nhắm lại, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần mở ra. Có những người đáng lẽ ra không nên đứng chung cùng một chỗ, lại bằng lý do nào đó cứ thế trói buộc lại với nhau, dù muốn hay không bọn họ cũng là người thân của người cô yêu, nói không muốn dây dưa thật khó.
Tô Thiển không biết việc mình giấu Phó Cận Nam, đi gặp Lâm phu nhân là đúng hay sai đây?
Cô chậm rãi đi về phía tủ để quần áo, lấy ra chiếc váy màu xanh dương thanh thuần giản dị, cởi bỏ bộ quần áo ngủ trên người mặc vào. Hình dáng Tô Thiển hiện ra trong gương, tuy đối mắt có phần lo âu, nhưng sắc mặt lại hồng hào xinh đẹp động lòng người, chứng tỏ cô được chăm sóc rất cẩn thận. Sau khi buộc gọn mái tóc lên cao, cô cầm lấy túi xách đi ra khỏi nhà đến chỗ hẹn.
Tại nhà hàng Nhật nằm cách khu căn hộ chung cư cô đang sống một con phố, sau khi nói tên Lâm phu nhân ra, Tô Thiển được nhân viên phục vụ dẫn tới một gian phòng vip. Cô bước vào bên trong nhìn gian phòng trống rỗng, cười khẩy một tiếng, hiển nhiên những người luôn cho rằng mình cao quý hơn người khác, không bao đi đúng giờ.
Nhìn cốc nước trước mặt đã bị uống cạn để lộ ra phần đáy, Tô Thiển bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, liệu rằng Lâm phu nhân có phải đang muốn chơi trò hành hạ người khác hay không?
Cô không mong bà ta gọi điện xin lỗi, nhưng để cô ngồi chờ suốt cả tiếng đồng hồ, ít ra bà ta cũng nên thông báo một câu, chứ không phải bạt vô âm tín như bây giờ.
Đang lúc Tô Thiển định đứng dậy ra về, thì bên ngoài hành lang truyền tới tiếng giày cao gói, mỗi lúc một gần gian phòng cô đang ngồi.
"Cạch."
Cùng lúc đó tay nắm cửa chuyển động, tiếp đến thân ảnh cao ngạo của Lâm phu nhân xuất hiện trước mắt Tô Thiển, bà ta không hề nhắc đến chuyện mình đi trễ giờ, vẫn là ánh mắt khinh bỉ đó lướt qua người cô, ở vị trí đầu bàn kéo ghế ngồi xuống.
"Lâm phu nhân công việc thật bận rộn." Tô Thiển cười lên tiếng mỉa mai, phá vỡ không khí yên lặng lúc này.
"Cô vẫn luôn nói chuyện với người lớn như vậy sao?" Lâm phu nhân vẻ mặt khó chịu nhíu mắt nhìn về phía Tô Thiển, để cô ta ngồi chờ là do bà ta cố tình, một khi đã ghét tự nhiên sẽ sinh ra lòng muốn hành hạ người đó, dù chỉ là một chút tâm tư này bà ta cũng cảm thấy vui vẻ.
"Bà biết không? Có những người lớn tuổi đáng được tôn trọng, nhưng cũng có những người không như thế, tùy thuộc vào cách đối nhân xử thế mà xem xét người đó thuộc tầng lớp nào."
Đối với Tô Thiển vị Lâm phu nhân trên người toàn đồ hiệu đắt đỏ này, hiển nhiên không phải người đáng tôn trọng, đối với những người như vậy, tỏ ra bản thân là người hiền lành, chính là cho bà ta cơ hội để lấn áp.
"Đừng nghĩ mình tìm được bức tường lớn mà vênh mặt, ở đời núi này cao còn có núi khác cao hơn." Nghe cách nói chuyện thiếu tôn trọng của Tô Thiển với mình, Lâm phu nhân thiếu kiên nhẫn cảnh cáo.
Trần Nguyệt không giống những phu nhân từ nhỏ đã được lớn lên trong một nền giáo dục tốt, môi trường bà ta tiếp xúc loại người nào mà không có, tính cách đó đã ngấm sâu vào trong máu bà ta, cho dù có mang cái mác phu nhân hào môn trên người, cũng khó mà tẩy sạch quá khứ nhơ nhuốc đó.
Lâm phu nhân còn muốn tiếp tục thị uy, thấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn vào bà ta liền im lặng, chờ sau khi người khác ra ngoài hết mới tiếp tục.
"Tôi không biết cô đang có ý đồ gì? Nhưng nếu cô dám khiến con gái tôi tổn thương, thì đừng mong sống yên ổn."
Tô Thiển mỉm cười: "Bà nghĩ nhiều rồi."
Thì ra bà ta nghĩ cô ở bên Phó Cận Nam để trả thù con gái bà ta cướp chồng mình, đây là quá coi trọng Từ Vũ Hằng rồi, cô hà tất gì phải vì loại đàn ông cặn bã như anh ta mà đánh mất hạnh phúc của bản thân, những người mưu mô như bà ta sao có thể hiểu được yêu là như thế nào.
Lâm phu nhân nhìn một bàn đầy thức ăn, nhưng lại không có tâm trạng động đũa, nhưng ngược lại Tô Thiển lại ăn rất ngon lành khiến bà ta tức đến sôi máu, bàn tay nắm chặt nói:
"Có phải bây giờ cô đang rất đắc ý, vì sắp bước chân vào tầng lớp thượng lưu?"
Nghe bà ta hỏi cô không vội trả mời mà vui vẻ cảm nhận miếng cá tươi từ từ tan trong miệng, Tô Thiển cảm thấy ăn cơm cùng bà ta không đến nỗi tệ như mình tưởng tượng, thậm chí thấy bà ta không vui ăn còn ngon hơn. Sau khi nuốt cá xuống bụng cô mới đặt đũa xuống bàn đáp lại.
"Lâm phu nhân tôi biết bà không ưa tôi, vậy chúng ta ngồi đây mất thời gian để làm gì? Việc chính bà hẹn tôi ra đây nên nói rồi."
Trần Nguyệt trừng mắt, lần nào gặp bà ta cũng bị Tô Thiển làm cho tức chết. Đã không quyền không thế còn tự coi mình hơn người, bà ta muốn xem cô ta oai được bao lâu?
"Cô là cái thá gì? Nếu không phải ông ngoại Cận Nam ủy thác, tôi chẳng bao giờ tiếp cô đâu."
"Bố chồng tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là mang theo tiền cùng đứa nhỏ nước ngoài sinh sống, hai là máu mủ phân li." Bà ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Tô Thiển, chờ xem phản ứng của cô.
"Các người đừng mơ động vào con tôi." Tô Thiển căm hặn quát lớn, bọn họ đến đứa nhỏ chưa thành hình cũng có thể lấy ra uy hiếp người khác được? Vô sỉ đến thế là cùng.
Cô tôn trọng ông cụ Lâm bởi đó là người thân của người cô yêu, nhưng một khi đã có ý động đến con, cô nhất định sẽ không để yên. Theo như ông ấy nói lựa chọn đầu tiên chính là phương án tốt nhất dành cho cô rồi, thật nực cười, tại sao cô phải chọn lựa chứ? Vì bọn họ có tiền có của sao?
"Nhà họ Trịnh trước giờ vẫn luôn là đối tác làm ăn lớn của nhà họ Phó, hai bên gia đình luôn muốn tác thành cho hai đứa, cô nghĩ xem khi đứng trước lợi ích Phó Cận Nam sẽ chọn ai?"
Trần Nguyệt nói mình đây là muốn tốt cho Tô Thiển nên mới nói những lời này cho cô nghe, người thông minh nên biết cái gì tốt cho mình.
Lời bà ta nói ra Tô Thiển nghe hiểu cũng được, không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần kết quả giống như bà ta mong muốn là được. Thử hỏi Phó Cận Nam biết ông ngoại ép buộc người phụ nữ mình yêu rời xa mình, sẽ làm ra việc gì?
Kiểu người như cậu ta một khi đã yêu thì rất điên cuồng, oán giận đến mức không bao giờ bước chân tới nhà họ Lâm nữa ấy. Bà ta tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai vui sướng mà mỉm cười.
Tô Thiển rơi vào trầm tư, vì sao không phải ông cụ Lâm, hay chủ tịch Phó trực tiếp nói với cô những lời này, mà phải thông qua một người như bà ta? Bọn họ đến nói chuyện cùng cô cũng không muốn? Do địa vị xã hội chênh lệch? Hay quá khứ kia của cô?
Ý bọn họ là nhận cháu không nhận con dâu, hoặc cả cháu cũng không cần. Cô tin tưởng Phó Cận Nam sẽ luôn ở bên cạnh mẹ con cô, nhưng những lời nói đó vẫn như cứa vào da thịt khiến cô đau nhói, việc hai người yêu nhau mà không được gia đình hai bên chấp nhận, còn gì là hạnh phúc nữa?
...
"Cốc cốc."
Tại Bệnh viện Hữu Tâm Từ Vũ Hằng đang ngả người ra sau ghế chợt mắt nghỉ ngơi, thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa vang lên, làm anh ta giật mình tỉnh giấc.
Nhìn thấy người bước vào, sắc mặt anh ta thay đổi ấp úng gọi tên: "Lam Ngọc."
Hiên Lam Ngọc cười dịu dàng đi tới ghế tiếp khách ngồi xuống, để thấy anh ta không được vui khi gặp mình bèn giải thích.
"Nghe anh trai nói anh là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi, nay em tới muốn anh tư vấn một chút, không ngờ hỏi ra mới biết anh đã chuyển khoa."
"Anh cảm thấy em đã rất xinh đẹp rồi, lạm dụng thẩm mỹ nhiều không tốt." Từ Vũ Hằng cẩn thận ngồi đối diện Hiên Lam Ngọc, coi cô như vị khách bình thường rót trà tiếp đón.
Nói đến khoa thẩm mỹ anh ta lại buồn, đã lâu rồi chưa có cảm giác được cầm dao phẫu thuật là như thế nào, chức vị cao để làm gì? Khi mọi quyền hành đều bị người khác điều khiển, anh ta và con bù nhìn có gì khác nhau?
"Anh chỉ nói thế để an ủi, em thấy mình thật xấu xí vì thế nên người nào đó mới không cần." Hiên Lam Ngọc cầm chén trà nên đặt trong lòng bàn tay mình, ánh mắt ủy khuất ngấn lệ nhìn Từ Vũ Hằng.
Người đàn ông này tâm tư thật khó nắm bắt, lúc tưởng chừng như đã thuộc về mình, lúc lại mông lung khó đoán, nếu cô không chủ động Từ Vũ Hằng chắc chẳng bao giờ nhớ đến cô.
Từ Vũ Hằng nhỏ giọng nói: "Lam Ngọc em biết anh đã có gia đình rồi mà."
"Anh đừng căng thẳng em không có ý muốn anh làm của riêng mình, chỉ là trong đêm tối cô quạnh nhớ anh rất nhiều." Hiên Lam Ngọc thở dài buồn bã, cô ta thể hiện mình không phải loại phụ nữ ấu trĩ tham lam, đơn giản chỉ muốn chút hơi ấm từ Từ Vũ Hằng.
"Thôi em về đây, không làm phiền anh nữa." Hiên Lam Ngọc ủ rũ đứng dậy.
Từ Vũ Hằng luyến tiếc vội mở miệng: "Tối anh tới tìm em, Lam Ngọc đừng sửa gì, anh thích em như bây giờ."
Anh ta biết mình thế này là đang đâm đầu vào lửa, vậy mà không cách nào khống chế bản thân, ở bên Hiên Lam Ngọc anh ta thật sự rất vui vẻ, quên đi muộn phiền trong cuộc sống, một lần lại một lần u mê.
"Vậy em chờ anh." Hiên Lam Ngọc đạt được mục đích, trên gương mặt hiện ra vẻ đắc ý, mở cửa đi ra ngoài.
Tô Thiển không biết việc mình giấu Phó Cận Nam, đi gặp Lâm phu nhân là đúng hay sai đây?
Cô chậm rãi đi về phía tủ để quần áo, lấy ra chiếc váy màu xanh dương thanh thuần giản dị, cởi bỏ bộ quần áo ngủ trên người mặc vào. Hình dáng Tô Thiển hiện ra trong gương, tuy đối mắt có phần lo âu, nhưng sắc mặt lại hồng hào xinh đẹp động lòng người, chứng tỏ cô được chăm sóc rất cẩn thận. Sau khi buộc gọn mái tóc lên cao, cô cầm lấy túi xách đi ra khỏi nhà đến chỗ hẹn.
Tại nhà hàng Nhật nằm cách khu căn hộ chung cư cô đang sống một con phố, sau khi nói tên Lâm phu nhân ra, Tô Thiển được nhân viên phục vụ dẫn tới một gian phòng vip. Cô bước vào bên trong nhìn gian phòng trống rỗng, cười khẩy một tiếng, hiển nhiên những người luôn cho rằng mình cao quý hơn người khác, không bao đi đúng giờ.
Nhìn cốc nước trước mặt đã bị uống cạn để lộ ra phần đáy, Tô Thiển bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, liệu rằng Lâm phu nhân có phải đang muốn chơi trò hành hạ người khác hay không?
Cô không mong bà ta gọi điện xin lỗi, nhưng để cô ngồi chờ suốt cả tiếng đồng hồ, ít ra bà ta cũng nên thông báo một câu, chứ không phải bạt vô âm tín như bây giờ.
Đang lúc Tô Thiển định đứng dậy ra về, thì bên ngoài hành lang truyền tới tiếng giày cao gói, mỗi lúc một gần gian phòng cô đang ngồi.
"Cạch."
Cùng lúc đó tay nắm cửa chuyển động, tiếp đến thân ảnh cao ngạo của Lâm phu nhân xuất hiện trước mắt Tô Thiển, bà ta không hề nhắc đến chuyện mình đi trễ giờ, vẫn là ánh mắt khinh bỉ đó lướt qua người cô, ở vị trí đầu bàn kéo ghế ngồi xuống.
"Lâm phu nhân công việc thật bận rộn." Tô Thiển cười lên tiếng mỉa mai, phá vỡ không khí yên lặng lúc này.
"Cô vẫn luôn nói chuyện với người lớn như vậy sao?" Lâm phu nhân vẻ mặt khó chịu nhíu mắt nhìn về phía Tô Thiển, để cô ta ngồi chờ là do bà ta cố tình, một khi đã ghét tự nhiên sẽ sinh ra lòng muốn hành hạ người đó, dù chỉ là một chút tâm tư này bà ta cũng cảm thấy vui vẻ.
"Bà biết không? Có những người lớn tuổi đáng được tôn trọng, nhưng cũng có những người không như thế, tùy thuộc vào cách đối nhân xử thế mà xem xét người đó thuộc tầng lớp nào."
Đối với Tô Thiển vị Lâm phu nhân trên người toàn đồ hiệu đắt đỏ này, hiển nhiên không phải người đáng tôn trọng, đối với những người như vậy, tỏ ra bản thân là người hiền lành, chính là cho bà ta cơ hội để lấn áp.
"Đừng nghĩ mình tìm được bức tường lớn mà vênh mặt, ở đời núi này cao còn có núi khác cao hơn." Nghe cách nói chuyện thiếu tôn trọng của Tô Thiển với mình, Lâm phu nhân thiếu kiên nhẫn cảnh cáo.
Trần Nguyệt không giống những phu nhân từ nhỏ đã được lớn lên trong một nền giáo dục tốt, môi trường bà ta tiếp xúc loại người nào mà không có, tính cách đó đã ngấm sâu vào trong máu bà ta, cho dù có mang cái mác phu nhân hào môn trên người, cũng khó mà tẩy sạch quá khứ nhơ nhuốc đó.
Lâm phu nhân còn muốn tiếp tục thị uy, thấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn vào bà ta liền im lặng, chờ sau khi người khác ra ngoài hết mới tiếp tục.
"Tôi không biết cô đang có ý đồ gì? Nhưng nếu cô dám khiến con gái tôi tổn thương, thì đừng mong sống yên ổn."
Tô Thiển mỉm cười: "Bà nghĩ nhiều rồi."
Thì ra bà ta nghĩ cô ở bên Phó Cận Nam để trả thù con gái bà ta cướp chồng mình, đây là quá coi trọng Từ Vũ Hằng rồi, cô hà tất gì phải vì loại đàn ông cặn bã như anh ta mà đánh mất hạnh phúc của bản thân, những người mưu mô như bà ta sao có thể hiểu được yêu là như thế nào.
Lâm phu nhân nhìn một bàn đầy thức ăn, nhưng lại không có tâm trạng động đũa, nhưng ngược lại Tô Thiển lại ăn rất ngon lành khiến bà ta tức đến sôi máu, bàn tay nắm chặt nói:
"Có phải bây giờ cô đang rất đắc ý, vì sắp bước chân vào tầng lớp thượng lưu?"
Nghe bà ta hỏi cô không vội trả mời mà vui vẻ cảm nhận miếng cá tươi từ từ tan trong miệng, Tô Thiển cảm thấy ăn cơm cùng bà ta không đến nỗi tệ như mình tưởng tượng, thậm chí thấy bà ta không vui ăn còn ngon hơn. Sau khi nuốt cá xuống bụng cô mới đặt đũa xuống bàn đáp lại.
"Lâm phu nhân tôi biết bà không ưa tôi, vậy chúng ta ngồi đây mất thời gian để làm gì? Việc chính bà hẹn tôi ra đây nên nói rồi."
Trần Nguyệt trừng mắt, lần nào gặp bà ta cũng bị Tô Thiển làm cho tức chết. Đã không quyền không thế còn tự coi mình hơn người, bà ta muốn xem cô ta oai được bao lâu?
"Cô là cái thá gì? Nếu không phải ông ngoại Cận Nam ủy thác, tôi chẳng bao giờ tiếp cô đâu."
"Bố chồng tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là mang theo tiền cùng đứa nhỏ nước ngoài sinh sống, hai là máu mủ phân li." Bà ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt Tô Thiển, chờ xem phản ứng của cô.
"Các người đừng mơ động vào con tôi." Tô Thiển căm hặn quát lớn, bọn họ đến đứa nhỏ chưa thành hình cũng có thể lấy ra uy hiếp người khác được? Vô sỉ đến thế là cùng.
Cô tôn trọng ông cụ Lâm bởi đó là người thân của người cô yêu, nhưng một khi đã có ý động đến con, cô nhất định sẽ không để yên. Theo như ông ấy nói lựa chọn đầu tiên chính là phương án tốt nhất dành cho cô rồi, thật nực cười, tại sao cô phải chọn lựa chứ? Vì bọn họ có tiền có của sao?
"Nhà họ Trịnh trước giờ vẫn luôn là đối tác làm ăn lớn của nhà họ Phó, hai bên gia đình luôn muốn tác thành cho hai đứa, cô nghĩ xem khi đứng trước lợi ích Phó Cận Nam sẽ chọn ai?"
Trần Nguyệt nói mình đây là muốn tốt cho Tô Thiển nên mới nói những lời này cho cô nghe, người thông minh nên biết cái gì tốt cho mình.
Lời bà ta nói ra Tô Thiển nghe hiểu cũng được, không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần kết quả giống như bà ta mong muốn là được. Thử hỏi Phó Cận Nam biết ông ngoại ép buộc người phụ nữ mình yêu rời xa mình, sẽ làm ra việc gì?
Kiểu người như cậu ta một khi đã yêu thì rất điên cuồng, oán giận đến mức không bao giờ bước chân tới nhà họ Lâm nữa ấy. Bà ta tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai vui sướng mà mỉm cười.
Tô Thiển rơi vào trầm tư, vì sao không phải ông cụ Lâm, hay chủ tịch Phó trực tiếp nói với cô những lời này, mà phải thông qua một người như bà ta? Bọn họ đến nói chuyện cùng cô cũng không muốn? Do địa vị xã hội chênh lệch? Hay quá khứ kia của cô?
Ý bọn họ là nhận cháu không nhận con dâu, hoặc cả cháu cũng không cần. Cô tin tưởng Phó Cận Nam sẽ luôn ở bên cạnh mẹ con cô, nhưng những lời nói đó vẫn như cứa vào da thịt khiến cô đau nhói, việc hai người yêu nhau mà không được gia đình hai bên chấp nhận, còn gì là hạnh phúc nữa?
...
"Cốc cốc."
Tại Bệnh viện Hữu Tâm Từ Vũ Hằng đang ngả người ra sau ghế chợt mắt nghỉ ngơi, thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa vang lên, làm anh ta giật mình tỉnh giấc.
Nhìn thấy người bước vào, sắc mặt anh ta thay đổi ấp úng gọi tên: "Lam Ngọc."
Hiên Lam Ngọc cười dịu dàng đi tới ghế tiếp khách ngồi xuống, để thấy anh ta không được vui khi gặp mình bèn giải thích.
"Nghe anh trai nói anh là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi, nay em tới muốn anh tư vấn một chút, không ngờ hỏi ra mới biết anh đã chuyển khoa."
"Anh cảm thấy em đã rất xinh đẹp rồi, lạm dụng thẩm mỹ nhiều không tốt." Từ Vũ Hằng cẩn thận ngồi đối diện Hiên Lam Ngọc, coi cô như vị khách bình thường rót trà tiếp đón.
Nói đến khoa thẩm mỹ anh ta lại buồn, đã lâu rồi chưa có cảm giác được cầm dao phẫu thuật là như thế nào, chức vị cao để làm gì? Khi mọi quyền hành đều bị người khác điều khiển, anh ta và con bù nhìn có gì khác nhau?
"Anh chỉ nói thế để an ủi, em thấy mình thật xấu xí vì thế nên người nào đó mới không cần." Hiên Lam Ngọc cầm chén trà nên đặt trong lòng bàn tay mình, ánh mắt ủy khuất ngấn lệ nhìn Từ Vũ Hằng.
Người đàn ông này tâm tư thật khó nắm bắt, lúc tưởng chừng như đã thuộc về mình, lúc lại mông lung khó đoán, nếu cô không chủ động Từ Vũ Hằng chắc chẳng bao giờ nhớ đến cô.
Từ Vũ Hằng nhỏ giọng nói: "Lam Ngọc em biết anh đã có gia đình rồi mà."
"Anh đừng căng thẳng em không có ý muốn anh làm của riêng mình, chỉ là trong đêm tối cô quạnh nhớ anh rất nhiều." Hiên Lam Ngọc thở dài buồn bã, cô ta thể hiện mình không phải loại phụ nữ ấu trĩ tham lam, đơn giản chỉ muốn chút hơi ấm từ Từ Vũ Hằng.
"Thôi em về đây, không làm phiền anh nữa." Hiên Lam Ngọc ủ rũ đứng dậy.
Từ Vũ Hằng luyến tiếc vội mở miệng: "Tối anh tới tìm em, Lam Ngọc đừng sửa gì, anh thích em như bây giờ."
Anh ta biết mình thế này là đang đâm đầu vào lửa, vậy mà không cách nào khống chế bản thân, ở bên Hiên Lam Ngọc anh ta thật sự rất vui vẻ, quên đi muộn phiền trong cuộc sống, một lần lại một lần u mê.
"Vậy em chờ anh." Hiên Lam Ngọc đạt được mục đích, trên gương mặt hiện ra vẻ đắc ý, mở cửa đi ra ngoài.
Bình luận facebook