Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1696
- Oa.
Khuôn mặt gầy còm của Thanh Ma đột nhiên vặn vẹo, hai mắt trợn tròn xoe.
- Nhiều như vậy.
- Đừng có biểu lộ dọa người như vậy, đến cùng có bảo vật gì.
Kỷ Ninh cười nói.
- Nguyên lai bảo vật đều ở chỗ hắn, chủ nhân, ngươi mau nhìn, đều là bảo vật.
Thanh Ma nói xong vung tay lên, lập tức từng kiện từng kiện bảo vật trôi nổi ra, Đan Tôn Giả lập tức mắt sáng rực lên, trước kia Kỷ Ninh coi như bình tĩnh, nhưng đi theo cũng lộ ra kinh hãi.
Từng kiện từng kiện bảo vật...
Bầy biện xuống tổng cộng có hai mươi chín kiện, trong đó Vực Giới Phi Chu quen thuộc nhất thì có hai chiếc.
- Nguyên lai bảo vật đều ở đây.
Đan Tôn Giả sợ hãi thán phục, lập tức sững sờ nhìn một cây trường mâu màu xám trong đó, mặt trên còn có một ít hoa văn hỏa hồng sắc.
- Đây không phải là Diệt Tuyệt Mâu của Cầu Bại Thần Chủ sao?
- Diệt Tuyệt Mâu?
Thanh Ma cũng giật mình, nhìn chằm chằm cây trường mâu, nhịn không được nói.
- Đan Tôn Giả, ngươi có thể nhận sai hay không, có phải là một kiện binh khí Tây Tư tộc hay không.
- Không có khả năng nhận sai, chuôi binh khí này lúc Cầu Bại Thần Chủ vừa đạt được còn không có hoa văn hỏa hồng, hoa văn này, là sau này Cầu Bại Thần Chủ gia trì lên. Nghe nói Cầu Bại Thần Chủ sử dụng bất luận một kiện binh khí gì, đều gia trì hoa văn lửa đỏ, hoa văn này đối với hắn có lẽ có chút hàm nghĩa đặc thù.
Đan Tôn Giả lắc đầu nói.
- Cầu Bại Thần Chủ trước đây thật lâu liền chết rồi, nghe nói là chết ở Tây Tư tộc tộc địa, không nghĩ tới vậy mà cũng chết ở nơi đây.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Vậy thì không sai, những bảo vật này, đoán chừng phần lớn đều là của tu luyện giả trong tuế nguyệt dài dằng dặc đến xông chết lưu lại, đều bị Tây Tư tộc này thu vào. Ta còn nói sao tại sao hắn có thể có hai chiếc Vực Giới Phi Chu, xem ra đều là của tu luyện giả.
Đan Tôn Giả thở dài một tiếng.
- Đan sư phó, muốn cái gì liền lấy đi.
Kỷ Ninh cười nói.
- Kỳ thật những thứ này đối với ta đều không có tác dụng.
Đan Tôn Giả nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Bắc Minh, ngươi nên biết... Ta muốn nhất là cái gì. Về phần những bảo vật này, coi như ta đều mang đi, chỉ sợ cũng không đủ thỉnh cầu Chí Tôn xuất thủ.
- Thỉnh cầu của ta có chút quá phận, nhưng ta thật sự không có biện pháp.
Đan Tôn Giả nhìn Kỷ Ninh.
- Cho nên chỉ có thể mày dạn mặt dày thỉnh cầu Bắc Minh ngươi hỗ trợ, hỗ trợ nhờ Chí Tôn, phục sinh ba vị ca ca của ta.
Đan Tôn Giả rất ít cầu người.
Nàng thực chất bên trong là cực kỳ kiêu ngạo, nhưng phục sinh ba vị ca ca là chấp niệm lớn nhất của nàng, tựa như Kỷ Ninh khát vọng muốn phục sinh thê tử Dư Vi vậy! Đan Tôn Giả không để ý tính mạng lần lượt xâm nhập Tây Tư tộc tộc địa, nhưng nàng hôm nay lấy được bảo vật của Tây Tư tộc... Cách thỉnh cầu Chí Tôn như trước chênh lệch thực quá xa xôi, Chí Tôn đưa ra yêu cầu chính là bảo vật tương đương một nghìn chiếc Vực Giới Phi Chu, quá cao.
Cao đến ngay cả nàng cũng tuyệt vọng, cho nên nàng mới có thể điên cuồng tầm bảo.
Mà bây giờ nàng ở trên người Kỷ Ninh thấy được hy vọng, nàng coi Kỷ Ninh là con cháu vãn bối, trong lòng không muốn nhờ Kỷ Ninh đi làm cái gì. Nhưng nàng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể mày dạn mặt dày đi mời Kỷ Ninh.
- Đan sư phó.
Kỷ Ninh đương nhiên minh bạch tâm tư của Đan Tôn Giả, mỉm cười nói.
- Đan sư phó cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực đi mời Chí Tôn, ta không dám thay Chí Tôn cam đoan cái gì, nhưng mà chín thành nắm chắc vẫn phải có.
- Chín thành nắm chắc?
Đan Tôn Giả cảm xúc bành trướng, kích động khó có thể ức chế, mặt kích động đỏ bừng.
Quá lâu.
Quá lâu rồi... Nàng vì truy cầu này mà điên bao lâu.
Nàng cũng sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, lúc ở Đế Quân nguyên bản còn không phải Chúa Tể, nhưng nàng như trước dần dần tu hành đến Chúa Tể, càng ở rất nhiều phương diện có thành tựu cực cao, đây hết thảy đều bởi vì muốn phục sinh ba vị ca ca.
Kỷ Ninh thấy thế cũng lộ ra dáng tươi cười.
Sở dĩ nói chín thành nắm chắc, là vì còn không có cùng Chí Tôn nói! Kỳ thật trong nội tâm Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, dùng cách nghĩ của đám Chí Tôn muốn giúp mình bề bộn đến xem... Vẻn vẹn phục sinh vài người, chỉ cần có thể làm được, Chí Tôn vẫn sẽ giúp bề bộn!
- Đợi chúng ta ly khai Tây Tư tộc tộc địa, ta sẽ lập tức thỉnh cầu Chí Tôn.
Kỷ Ninh nói.
- Bắc Minh.
Khí chất toàn thân Đan Tôn Giả phát sinh biến hóa, quá khứ là vô cùng lạnh như băng, nhưng bây giờ lại nhiều hơn một tia nóng bỏng.
- Ha ha, Đan sư phó, hiện tại những bảo vật này có thể chọn lấy a.
Kỷ Ninh nói.
- Ta đã có mấy kiện rồi, cho thêm ta công dụng cũng không lớn.
Đan Tôn Giả cự tuyệt nói, nàng cảm thấy đã chiếm tiện nghi rất lớn, ở đâu lại có thể thu lễ vật.
Kỷ Ninh thấy thế liền nói:
- Đúng rồi, Đan sư phó ngươi không có Vực Giới Phi Chu a.
Đan Tôn Giả khẽ giật mình.
- Có một chiếc Vực Giới Phi Chu, cũng càng thuận tiện, nhận lấy a.
Kỷ Ninh phất tay liền khống chế một chiếc Vực Giới Phi Chu, bay tới trước người Đan Tôn Giả.
Đan Tôn Giả cũng không làm kiêu, lúc này nói:
- Được, ta liền nhận.
Giờ phút này nàng cảm thấy vận mệnh xác thực rất thần kỳ.
Lúc trước nàng dẫn theo Kỷ Ninh đi Tam Diệp Cảnh, Kỷ Ninh còn là một tiểu gia hỏa, hôm nay nàng lại bởi vì tiểu gia hỏa lúc trước kia... Vận mệnh đã xảy ra biến hóa lớn.
- Món giáp khải này bao trùm toàn thân, có thể hộ thể, uy năng công kích cũng có thể tăng nhiều, xem như công dụng rất rộng. Đã có nó, đối mặt Dị Vũ Trụ Chi Chủ ngươi cũng có bảo vệ tính mạng.
Kỷ Ninh vung tay lên, từ trong đó lấy ra một kiện giáp khải trầm trọng đồng sắc, giáp khải bay đến bên người Thanh Ma, Thanh Ma có chút giật mình.
Thật sự là hắn rất muốn một kiện, thế nhưng cảm giác mình làm cho Kỷ Ninh quá ít, cầm một kiện thẹn trong lòng.
- Chủ nhân, ta nhận.
Trên mặt Thanh Ma có trịnh trọng.
- Ta sống lâu như vậy, một kiện binh khí Tây Tư tộc cũng không có, chủ nhân đại ân, Thanh Ma ta vĩnh viễn không quên.
Trong lòng của hắn cũng yên lặng quyết định.
Chủ nhân có lẽ tương lai sẽ thân tử đạo tiêu mà chết, nhưng người nhà của chủ nhân hắn sẽ vĩnh viễn che chở.
- Một đồ chơi nhỏ mà thôi, đừng quá kích động.&
Khuôn mặt gầy còm của Thanh Ma đột nhiên vặn vẹo, hai mắt trợn tròn xoe.
- Nhiều như vậy.
- Đừng có biểu lộ dọa người như vậy, đến cùng có bảo vật gì.
Kỷ Ninh cười nói.
- Nguyên lai bảo vật đều ở chỗ hắn, chủ nhân, ngươi mau nhìn, đều là bảo vật.
Thanh Ma nói xong vung tay lên, lập tức từng kiện từng kiện bảo vật trôi nổi ra, Đan Tôn Giả lập tức mắt sáng rực lên, trước kia Kỷ Ninh coi như bình tĩnh, nhưng đi theo cũng lộ ra kinh hãi.
Từng kiện từng kiện bảo vật...
Bầy biện xuống tổng cộng có hai mươi chín kiện, trong đó Vực Giới Phi Chu quen thuộc nhất thì có hai chiếc.
- Nguyên lai bảo vật đều ở đây.
Đan Tôn Giả sợ hãi thán phục, lập tức sững sờ nhìn một cây trường mâu màu xám trong đó, mặt trên còn có một ít hoa văn hỏa hồng sắc.
- Đây không phải là Diệt Tuyệt Mâu của Cầu Bại Thần Chủ sao?
- Diệt Tuyệt Mâu?
Thanh Ma cũng giật mình, nhìn chằm chằm cây trường mâu, nhịn không được nói.
- Đan Tôn Giả, ngươi có thể nhận sai hay không, có phải là một kiện binh khí Tây Tư tộc hay không.
- Không có khả năng nhận sai, chuôi binh khí này lúc Cầu Bại Thần Chủ vừa đạt được còn không có hoa văn hỏa hồng, hoa văn này, là sau này Cầu Bại Thần Chủ gia trì lên. Nghe nói Cầu Bại Thần Chủ sử dụng bất luận một kiện binh khí gì, đều gia trì hoa văn lửa đỏ, hoa văn này đối với hắn có lẽ có chút hàm nghĩa đặc thù.
Đan Tôn Giả lắc đầu nói.
- Cầu Bại Thần Chủ trước đây thật lâu liền chết rồi, nghe nói là chết ở Tây Tư tộc tộc địa, không nghĩ tới vậy mà cũng chết ở nơi đây.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Vậy thì không sai, những bảo vật này, đoán chừng phần lớn đều là của tu luyện giả trong tuế nguyệt dài dằng dặc đến xông chết lưu lại, đều bị Tây Tư tộc này thu vào. Ta còn nói sao tại sao hắn có thể có hai chiếc Vực Giới Phi Chu, xem ra đều là của tu luyện giả.
Đan Tôn Giả thở dài một tiếng.
- Đan sư phó, muốn cái gì liền lấy đi.
Kỷ Ninh cười nói.
- Kỳ thật những thứ này đối với ta đều không có tác dụng.
Đan Tôn Giả nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Bắc Minh, ngươi nên biết... Ta muốn nhất là cái gì. Về phần những bảo vật này, coi như ta đều mang đi, chỉ sợ cũng không đủ thỉnh cầu Chí Tôn xuất thủ.
- Thỉnh cầu của ta có chút quá phận, nhưng ta thật sự không có biện pháp.
Đan Tôn Giả nhìn Kỷ Ninh.
- Cho nên chỉ có thể mày dạn mặt dày thỉnh cầu Bắc Minh ngươi hỗ trợ, hỗ trợ nhờ Chí Tôn, phục sinh ba vị ca ca của ta.
Đan Tôn Giả rất ít cầu người.
Nàng thực chất bên trong là cực kỳ kiêu ngạo, nhưng phục sinh ba vị ca ca là chấp niệm lớn nhất của nàng, tựa như Kỷ Ninh khát vọng muốn phục sinh thê tử Dư Vi vậy! Đan Tôn Giả không để ý tính mạng lần lượt xâm nhập Tây Tư tộc tộc địa, nhưng nàng hôm nay lấy được bảo vật của Tây Tư tộc... Cách thỉnh cầu Chí Tôn như trước chênh lệch thực quá xa xôi, Chí Tôn đưa ra yêu cầu chính là bảo vật tương đương một nghìn chiếc Vực Giới Phi Chu, quá cao.
Cao đến ngay cả nàng cũng tuyệt vọng, cho nên nàng mới có thể điên cuồng tầm bảo.
Mà bây giờ nàng ở trên người Kỷ Ninh thấy được hy vọng, nàng coi Kỷ Ninh là con cháu vãn bối, trong lòng không muốn nhờ Kỷ Ninh đi làm cái gì. Nhưng nàng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể mày dạn mặt dày đi mời Kỷ Ninh.
- Đan sư phó.
Kỷ Ninh đương nhiên minh bạch tâm tư của Đan Tôn Giả, mỉm cười nói.
- Đan sư phó cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực đi mời Chí Tôn, ta không dám thay Chí Tôn cam đoan cái gì, nhưng mà chín thành nắm chắc vẫn phải có.
- Chín thành nắm chắc?
Đan Tôn Giả cảm xúc bành trướng, kích động khó có thể ức chế, mặt kích động đỏ bừng.
Quá lâu.
Quá lâu rồi... Nàng vì truy cầu này mà điên bao lâu.
Nàng cũng sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, lúc ở Đế Quân nguyên bản còn không phải Chúa Tể, nhưng nàng như trước dần dần tu hành đến Chúa Tể, càng ở rất nhiều phương diện có thành tựu cực cao, đây hết thảy đều bởi vì muốn phục sinh ba vị ca ca.
Kỷ Ninh thấy thế cũng lộ ra dáng tươi cười.
Sở dĩ nói chín thành nắm chắc, là vì còn không có cùng Chí Tôn nói! Kỳ thật trong nội tâm Kỷ Ninh cũng hiểu rõ, dùng cách nghĩ của đám Chí Tôn muốn giúp mình bề bộn đến xem... Vẻn vẹn phục sinh vài người, chỉ cần có thể làm được, Chí Tôn vẫn sẽ giúp bề bộn!
- Đợi chúng ta ly khai Tây Tư tộc tộc địa, ta sẽ lập tức thỉnh cầu Chí Tôn.
Kỷ Ninh nói.
- Bắc Minh.
Khí chất toàn thân Đan Tôn Giả phát sinh biến hóa, quá khứ là vô cùng lạnh như băng, nhưng bây giờ lại nhiều hơn một tia nóng bỏng.
- Ha ha, Đan sư phó, hiện tại những bảo vật này có thể chọn lấy a.
Kỷ Ninh nói.
- Ta đã có mấy kiện rồi, cho thêm ta công dụng cũng không lớn.
Đan Tôn Giả cự tuyệt nói, nàng cảm thấy đã chiếm tiện nghi rất lớn, ở đâu lại có thể thu lễ vật.
Kỷ Ninh thấy thế liền nói:
- Đúng rồi, Đan sư phó ngươi không có Vực Giới Phi Chu a.
Đan Tôn Giả khẽ giật mình.
- Có một chiếc Vực Giới Phi Chu, cũng càng thuận tiện, nhận lấy a.
Kỷ Ninh phất tay liền khống chế một chiếc Vực Giới Phi Chu, bay tới trước người Đan Tôn Giả.
Đan Tôn Giả cũng không làm kiêu, lúc này nói:
- Được, ta liền nhận.
Giờ phút này nàng cảm thấy vận mệnh xác thực rất thần kỳ.
Lúc trước nàng dẫn theo Kỷ Ninh đi Tam Diệp Cảnh, Kỷ Ninh còn là một tiểu gia hỏa, hôm nay nàng lại bởi vì tiểu gia hỏa lúc trước kia... Vận mệnh đã xảy ra biến hóa lớn.
- Món giáp khải này bao trùm toàn thân, có thể hộ thể, uy năng công kích cũng có thể tăng nhiều, xem như công dụng rất rộng. Đã có nó, đối mặt Dị Vũ Trụ Chi Chủ ngươi cũng có bảo vệ tính mạng.
Kỷ Ninh vung tay lên, từ trong đó lấy ra một kiện giáp khải trầm trọng đồng sắc, giáp khải bay đến bên người Thanh Ma, Thanh Ma có chút giật mình.
Thật sự là hắn rất muốn một kiện, thế nhưng cảm giác mình làm cho Kỷ Ninh quá ít, cầm một kiện thẹn trong lòng.
- Chủ nhân, ta nhận.
Trên mặt Thanh Ma có trịnh trọng.
- Ta sống lâu như vậy, một kiện binh khí Tây Tư tộc cũng không có, chủ nhân đại ân, Thanh Ma ta vĩnh viễn không quên.
Trong lòng của hắn cũng yên lặng quyết định.
Chủ nhân có lẽ tương lai sẽ thân tử đạo tiêu mà chết, nhưng người nhà của chủ nhân hắn sẽ vĩnh viễn che chở.
- Một đồ chơi nhỏ mà thôi, đừng quá kích động.&
Bình luận facebook