Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1698
- Tỉnh lại!
Ánh mắt của Hủy Diệt Thần Đình chi chủ dần dần khôi phục thanh tỉnh.
Sưu sưu.
Hắn và nữ tử áo bào xám đều từ trong không gian của mình bay ra.
- Tạ ơn Đan Tôn Giả, tạ ơn Bắc Minh Đạo Quân.
Trên mặt Hủy Diệt Thần Đình chi chủ có vẻ vui mừng, rất cung kính.
- Vừa rồi chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh thì có chút kinh ngạc.
- Hủy Diệt một mực chịu ảo cảnh ảnh hưởng, ngẫu nhiên sẽ lâm vào điên cuồng.
Đan Tôn Giả nói.
- Bất quá mỗi lần phát tiết xong đều có thể khôi phục thanh tỉnh.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ thì là hổ thẹn nói:
- Thời gian bảo trì thanh tỉnh cũng dần dần thay ngắn đi, đoán chừng lại bị vây khốn trên mấy trăm Hỗn Độn kỷ nguyên, sợ sẽ hoàn toàn bị mất phương hướng, may mắn Bắc Minh Đạo Quân ra tay, ta mới có thể đào thoát.
Kỷ Ninh phóng thích ra Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên, cảm thụ được xa xa tòa không gian này bố trí ảo diệu, không khỏi âm thầm cảm thán, bố trí ảo thuật bực này thật sự là tinh diệu, nhuận vật im ắng, lặng yên không một tiếng động liền dần dần thẩm thấu ảnh hưởng tới. Bất quá Kỷ Ninh cũng minh bạch, trong lãnh địa chung quanh Hộ Đạo Lâu này bố trí rất nhiều, cũng không phải là chủ nhân Hộ Đạo Lâu tự mình bố trí.
Mà là Tây Tư tộc có một chút đại năng, rất nhiều luyện chế chút ít trận pháp, về sau tiến hành buôn bán.
Như Không gian hành lang khóa, loại thủ đoạn này ít nhất cũng là Tây Tư tộc Tôn chủ mới có thể sáng tạo ra.
- Đề Nhã bái kiến Bắc Minh Đạo Quân.
Nữ tử tóc bạc áo bào xám bay tới gần, cũng hạ thấp người hành lễ.
Kỷ Ninh biết rõ cô gái trước mắt này cũng giống như Đan Tôn Giả giống, là tên điên trường kỳ ở Tây Tư tộc tộc địa mạo hiểm. Bất quá nàng cùng Đan Tôn Giả cho người ta cảm giác bất đồng, Đan Tôn Giả càng thêm cô lạnh, mà Đề Nhã Chúa Tể này càng thêm bình tĩnh lạnh nhạt, phảng phất như tất cả đều không thể khiến cho nàng tâm linh chấn động, nàng liền bình tĩnh như vậy nhìn tất cả mọi sự vạn vật, mặc dù sinh tử của nàng, nàng cũng bình tĩnh đối đãi.
- Chủ nhân, ngươi xem bên kia?
Thanh Ma chỉ một tòa không gian xa xa.
Kỷ Ninh, Đan Tôn Giả, Đề Nhã, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cũng đều nhìn sang.
Không gian kia là hắc khí tràn ngập, trên đỉnh núi nguy nga có một cung điện hoa mỹ, trước cung điện còn có chút ít tôi tớ.
- Làm hào hoa xa xỉ như vậy, đoán chừng là chỗ ở của Tây Tư tộc kia.
Kỷ Ninh nói.
- Đến nhìn một chút.
Đám người Kỷ Ninh nhanh chóng xẹt qua trời cao, bay về phía không gian trôi nổi kia.
Cung điện hoa mỹ, các tôi tớ hoặc là quét dọn, hoặc là tuần tra trông coi.
Khi đám người Kỷ Ninh hạ xuống.
- Chủ nhân.
Những tôi tớ này mỗi cái ngoan ngoãn cung kính hành lễ, đồng thời còn hơi có một chút nghi hoặc.
- Đều là chút ít Đạo Quân.
Đan Tôn Giả có chút kinh ngạc, hỏi.
- Các ngươi chưa bao giờ thấy qua chúng ta, vì sao xưng hô chúng ta là chủ nhân?
Những tôi tớ này cả đám nhìn nhau, có chút khiếp đảm.
- Đều có thể tu thành Đạo Quân rồi, một chút can đảm cũng không có?
Đan Tôn Giả chỉ một lão giả Đạo Quân thực lực mơ hồ mạnh nhất.
- Ngươi tới nói.
Lão giả kia liền cung kính nói:
- Tất cả tới đây, đều là chủ nhân, chúng ta thì là người hầu vĩnh viễn.
Kỷ Ninh thì nhìn bọn họ, ánh mắt nhanh chóng rình mò lấy quá khứ của những người này. Những Đạo Quân kia cả đám bị Kỷ Ninh nhìn chằm chằm đều có chút sợ hãi, bọn hắn đều cảm giác Đạo Quân áo trắng này phảng phất như nhìn thấu tất cả của bọn hắn, loại cảm giác sợ hãi này để cho bọn họ run sợ.
- Trước kia bọn hắn đều sinh hoạt ở trong Động Thiên.
Kỷ Ninh thở dài nói.
- Về sau bị Tây Tư tộc kia chọn lựa ra làm tôi tớ, mỗi cái đều huấn luyện vô cùng thuận theo.
- Các Đạo Quân này bị phục tùng?
Thanh Ma có chút kinh ngạc, Sinh Tử Đạo Quân, rất nhiều đều là thà chết chứ không chịu khuất phục đấy.
- Đừng nói Đạo Quân, ngay cả Chúa Tể cũng bị thuần phục.
Kỷ Ninh cảm thán nói, hắn nhìn quá khứ của những Đạo Quân kia, cũng nhìn thấy một sự tình của tòa cung điện này.
- Xuất hiện đi.
Kỷ Ninh quát.
Đồng thời một cổ Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên uy áp trực tiếp bao phủ toàn bộ cung điện, trong cung điện không cách nào bảo trì yên lặng, liên tiếp có năm thân ảnh bay ra, tựa như lưu quang, bay đến bên ngoài cung điện. Bọn hắn mỗi cái khí tức mênh mông cuồn cuộn, hoặc là Chúa Tể, hoặc là Dị Vũ Trụ Chi Chủ, ánh mắt một mảnh tĩnh mịch, không có chút cảm tình nào.
- Đây là phủ đệ của chủ nhân, các ngươi vậy mà cũng dám xông vào.
Năm đạo thân ảnh này tràn đầy sát ý.
- Đó là Thần Phụ chi chủ?
Đan Tôn Giả cũng nhận ra thân phận của một tên Dị Vũ Trụ Chi Chủ trong đó.
- Thương Hoàn huynh.
Thanh Ma Chúa Tể nhịn không được hoảng sợ nói.
- Ngươi, ngươi còn nhận thức ta?
- Thanh Ma?
Trong năm đạo thân ảnh kia, một nam tử tóc đỏ âm thanh lạnh lùng nói.
- Đương nhiên nhận thức ngươi, bất quá đây là địa phương của chủ nhân, các ngươi đã tới, thì phải chết.
- Giết.
Năm đạo thân ảnh này rất nhanh liền nhào tới, muốn giết chết đám người Kỷ Ninh.
- Định.
Kỷ Ninh quát nhẹ một tiếng.
Lập tức năm đạo thân ảnh kia có bốn đạo hoàn toàn bị Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên trấn áp bất động, chỉ có Dị Vũ Trụ Chi Chủ tên Thần Phụ chi chủ là bên ngoài thân bao phủ lực lượng Dị Vũ Trụ, vẫn còn nhắm đám người Kỷ Ninh xung phong liều chết tới. Kỷ Ninh thì điều khiển kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang uy lực đều thật lớn, đơn giản liền áp chế tên Thần Phụ chi chủ kia.
- Thanh Ma, ra tay, khóa lại hắn.
Kỷ Ninh phân phó nói.
- Vâng, chủ nhân.
Thanh Ma lập tức nhìn chuẩn cơ hội, ở lúc Thần Phụ chi chủ bị kiếm quang của Kỷ Ninh oanh té ngã, lập tức sáu xiềng xích màu đen bay ra, nhanh chóng trói Thần Phụ chi chủ lại, rốt cuộc giãy dụa không được rồi.
- Thương Hoàn huynh, ngươi làm sao vậy? Chúng ta từng cùng nhau lưu lạc mạo hiểm, chẳng lẽ ngươi đã quên?
Thanh Ma Chúa Tể không thể tin được hảo hữu lúc trước sẽ ra tay với mình, hắn ngao du lưu lạc địa phương nhiều lắm, Thương Hoàn Chúa Tể chính là một vị hảo hữu có sinh tử giao tình của hắn.
- Mạo phạm chủ nhân, chết.
Thương Hoàn Chúa Tể còn nghiến răng nghiến lợi, giống như điên cuồng.
Cả đám khác trong con ngươi như trước một mảnh tĩnh mịch, chẳng qua là biểu lộ dữ tợn, muốn giết chết đám người Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh bỗng nhiên minh bạch, không khỏi thở dài nói:
- Tuy bọn hắn còn có trí nhớ quá khứ, nhưng trên thực tế, sớm đã không có ý thức bản thân... Đã bị phục tùng đổi thành một loại khôi lỗi đặc thù của Tây Tư tộc.&
Ánh mắt của Hủy Diệt Thần Đình chi chủ dần dần khôi phục thanh tỉnh.
Sưu sưu.
Hắn và nữ tử áo bào xám đều từ trong không gian của mình bay ra.
- Tạ ơn Đan Tôn Giả, tạ ơn Bắc Minh Đạo Quân.
Trên mặt Hủy Diệt Thần Đình chi chủ có vẻ vui mừng, rất cung kính.
- Vừa rồi chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh thì có chút kinh ngạc.
- Hủy Diệt một mực chịu ảo cảnh ảnh hưởng, ngẫu nhiên sẽ lâm vào điên cuồng.
Đan Tôn Giả nói.
- Bất quá mỗi lần phát tiết xong đều có thể khôi phục thanh tỉnh.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ thì là hổ thẹn nói:
- Thời gian bảo trì thanh tỉnh cũng dần dần thay ngắn đi, đoán chừng lại bị vây khốn trên mấy trăm Hỗn Độn kỷ nguyên, sợ sẽ hoàn toàn bị mất phương hướng, may mắn Bắc Minh Đạo Quân ra tay, ta mới có thể đào thoát.
Kỷ Ninh phóng thích ra Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên, cảm thụ được xa xa tòa không gian này bố trí ảo diệu, không khỏi âm thầm cảm thán, bố trí ảo thuật bực này thật sự là tinh diệu, nhuận vật im ắng, lặng yên không một tiếng động liền dần dần thẩm thấu ảnh hưởng tới. Bất quá Kỷ Ninh cũng minh bạch, trong lãnh địa chung quanh Hộ Đạo Lâu này bố trí rất nhiều, cũng không phải là chủ nhân Hộ Đạo Lâu tự mình bố trí.
Mà là Tây Tư tộc có một chút đại năng, rất nhiều luyện chế chút ít trận pháp, về sau tiến hành buôn bán.
Như Không gian hành lang khóa, loại thủ đoạn này ít nhất cũng là Tây Tư tộc Tôn chủ mới có thể sáng tạo ra.
- Đề Nhã bái kiến Bắc Minh Đạo Quân.
Nữ tử tóc bạc áo bào xám bay tới gần, cũng hạ thấp người hành lễ.
Kỷ Ninh biết rõ cô gái trước mắt này cũng giống như Đan Tôn Giả giống, là tên điên trường kỳ ở Tây Tư tộc tộc địa mạo hiểm. Bất quá nàng cùng Đan Tôn Giả cho người ta cảm giác bất đồng, Đan Tôn Giả càng thêm cô lạnh, mà Đề Nhã Chúa Tể này càng thêm bình tĩnh lạnh nhạt, phảng phất như tất cả đều không thể khiến cho nàng tâm linh chấn động, nàng liền bình tĩnh như vậy nhìn tất cả mọi sự vạn vật, mặc dù sinh tử của nàng, nàng cũng bình tĩnh đối đãi.
- Chủ nhân, ngươi xem bên kia?
Thanh Ma chỉ một tòa không gian xa xa.
Kỷ Ninh, Đan Tôn Giả, Đề Nhã, Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cũng đều nhìn sang.
Không gian kia là hắc khí tràn ngập, trên đỉnh núi nguy nga có một cung điện hoa mỹ, trước cung điện còn có chút ít tôi tớ.
- Làm hào hoa xa xỉ như vậy, đoán chừng là chỗ ở của Tây Tư tộc kia.
Kỷ Ninh nói.
- Đến nhìn một chút.
Đám người Kỷ Ninh nhanh chóng xẹt qua trời cao, bay về phía không gian trôi nổi kia.
Cung điện hoa mỹ, các tôi tớ hoặc là quét dọn, hoặc là tuần tra trông coi.
Khi đám người Kỷ Ninh hạ xuống.
- Chủ nhân.
Những tôi tớ này mỗi cái ngoan ngoãn cung kính hành lễ, đồng thời còn hơi có một chút nghi hoặc.
- Đều là chút ít Đạo Quân.
Đan Tôn Giả có chút kinh ngạc, hỏi.
- Các ngươi chưa bao giờ thấy qua chúng ta, vì sao xưng hô chúng ta là chủ nhân?
Những tôi tớ này cả đám nhìn nhau, có chút khiếp đảm.
- Đều có thể tu thành Đạo Quân rồi, một chút can đảm cũng không có?
Đan Tôn Giả chỉ một lão giả Đạo Quân thực lực mơ hồ mạnh nhất.
- Ngươi tới nói.
Lão giả kia liền cung kính nói:
- Tất cả tới đây, đều là chủ nhân, chúng ta thì là người hầu vĩnh viễn.
Kỷ Ninh thì nhìn bọn họ, ánh mắt nhanh chóng rình mò lấy quá khứ của những người này. Những Đạo Quân kia cả đám bị Kỷ Ninh nhìn chằm chằm đều có chút sợ hãi, bọn hắn đều cảm giác Đạo Quân áo trắng này phảng phất như nhìn thấu tất cả của bọn hắn, loại cảm giác sợ hãi này để cho bọn họ run sợ.
- Trước kia bọn hắn đều sinh hoạt ở trong Động Thiên.
Kỷ Ninh thở dài nói.
- Về sau bị Tây Tư tộc kia chọn lựa ra làm tôi tớ, mỗi cái đều huấn luyện vô cùng thuận theo.
- Các Đạo Quân này bị phục tùng?
Thanh Ma có chút kinh ngạc, Sinh Tử Đạo Quân, rất nhiều đều là thà chết chứ không chịu khuất phục đấy.
- Đừng nói Đạo Quân, ngay cả Chúa Tể cũng bị thuần phục.
Kỷ Ninh cảm thán nói, hắn nhìn quá khứ của những Đạo Quân kia, cũng nhìn thấy một sự tình của tòa cung điện này.
- Xuất hiện đi.
Kỷ Ninh quát.
Đồng thời một cổ Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên uy áp trực tiếp bao phủ toàn bộ cung điện, trong cung điện không cách nào bảo trì yên lặng, liên tiếp có năm thân ảnh bay ra, tựa như lưu quang, bay đến bên ngoài cung điện. Bọn hắn mỗi cái khí tức mênh mông cuồn cuộn, hoặc là Chúa Tể, hoặc là Dị Vũ Trụ Chi Chủ, ánh mắt một mảnh tĩnh mịch, không có chút cảm tình nào.
- Đây là phủ đệ của chủ nhân, các ngươi vậy mà cũng dám xông vào.
Năm đạo thân ảnh này tràn đầy sát ý.
- Đó là Thần Phụ chi chủ?
Đan Tôn Giả cũng nhận ra thân phận của một tên Dị Vũ Trụ Chi Chủ trong đó.
- Thương Hoàn huynh.
Thanh Ma Chúa Tể nhịn không được hoảng sợ nói.
- Ngươi, ngươi còn nhận thức ta?
- Thanh Ma?
Trong năm đạo thân ảnh kia, một nam tử tóc đỏ âm thanh lạnh lùng nói.
- Đương nhiên nhận thức ngươi, bất quá đây là địa phương của chủ nhân, các ngươi đã tới, thì phải chết.
- Giết.
Năm đạo thân ảnh này rất nhanh liền nhào tới, muốn giết chết đám người Kỷ Ninh.
- Định.
Kỷ Ninh quát nhẹ một tiếng.
Lập tức năm đạo thân ảnh kia có bốn đạo hoàn toàn bị Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên trấn áp bất động, chỉ có Dị Vũ Trụ Chi Chủ tên Thần Phụ chi chủ là bên ngoài thân bao phủ lực lượng Dị Vũ Trụ, vẫn còn nhắm đám người Kỷ Ninh xung phong liều chết tới. Kỷ Ninh thì điều khiển kiếm quang, mỗi một đạo kiếm quang uy lực đều thật lớn, đơn giản liền áp chế tên Thần Phụ chi chủ kia.
- Thanh Ma, ra tay, khóa lại hắn.
Kỷ Ninh phân phó nói.
- Vâng, chủ nhân.
Thanh Ma lập tức nhìn chuẩn cơ hội, ở lúc Thần Phụ chi chủ bị kiếm quang của Kỷ Ninh oanh té ngã, lập tức sáu xiềng xích màu đen bay ra, nhanh chóng trói Thần Phụ chi chủ lại, rốt cuộc giãy dụa không được rồi.
- Thương Hoàn huynh, ngươi làm sao vậy? Chúng ta từng cùng nhau lưu lạc mạo hiểm, chẳng lẽ ngươi đã quên?
Thanh Ma Chúa Tể không thể tin được hảo hữu lúc trước sẽ ra tay với mình, hắn ngao du lưu lạc địa phương nhiều lắm, Thương Hoàn Chúa Tể chính là một vị hảo hữu có sinh tử giao tình của hắn.
- Mạo phạm chủ nhân, chết.
Thương Hoàn Chúa Tể còn nghiến răng nghiến lợi, giống như điên cuồng.
Cả đám khác trong con ngươi như trước một mảnh tĩnh mịch, chẳng qua là biểu lộ dữ tợn, muốn giết chết đám người Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh bỗng nhiên minh bạch, không khỏi thở dài nói:
- Tuy bọn hắn còn có trí nhớ quá khứ, nhưng trên thực tế, sớm đã không có ý thức bản thân... Đã bị phục tùng đổi thành một loại khôi lỗi đặc thù của Tây Tư tộc.&
Bình luận facebook