• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mãng Hoang Kỷ (3 Viewers)

  • Chương 64

Đứa trẻ nơm nớp lo sợ nhìn thiếu niên ngồi trên Hắc Giảo Thú trước mặt. Nó chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt thực sự là một nhân vật đáng sợ vì cả bộ lạc đều khúm núm trước người này.


“Thanh Thạch.”


Chỉ thấy vị thiếu niên nhảy khỏi lưng Hắc Giảo Thú tiến tới cầm tay nó.


“Đi theo ta tới mộ của tỷ tỷ ngươi, để hành lễ trước nàng ấy.”


Kỷ Ninh nắm chặt bàn tay Thanh Thạch. Chỉ thấy Thanh Thạch ngây ngốc mặc kệ Kỷ Ninh nắm còn Hắc Nha cùng với các tộc nhân đứng bên cạnh cũng không dám lắm chuyện.


Hai người cứ như vậy đi xuyên qua bộ lạc tới thẳng ngôi mộ lớn nhất đằng sau bộ lạc.


Vừa đi tới ngôi mộ đầu tiên


Kỷ Ninh nói:


“Xuân Thảo, ta tới rồi.”


Kỷ Ninh cũng xếp đồ cúng tế ra. Trước khi đi đến đây hắn đã chuẩn bị tốt đồ cúng nên bây giờ đem đặt hết ở trước ngôi mộ. Kỷ Ninh cẩn thận bày đồ đồng thời nhẹ giọng nói:


“Giang Hòa ở bộ lạc Giang Biên đã chết rồi, đại yêu Dực Xà ở hồ Dực Xà cũng đã chết! Toàn bộ kẻ thù của ngươi đã bị ta giết cả rồi.”


Giọng nói vừa dứt, bọn người Hắc Nha lắp bắp kinh hãi. Đại yêu Dực Xà đã chết?


“Thanh Thạch là đệ đệ duy nhất của ngươi.”


Kỷ Ninh kéo Thanh Thạch còn đang ngây ngốc tới trước mộ phần.


“Trước mộ phần của ngươi ta xin thề, nhất định sẽ dậy dỗ Thanh Thạch thật tốt.”


Đứa nhỏ Thanh Thạch có chút khó hiểu. Phụ thân của nó Hắc Nha thì lại cực kỳ vui mừng, vội vàng nói:


“Cảm ơn công tử.”


Hắn chỉ là thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ, nào có tiền đồ gì… Nhưng nếu con hắn được vị công tử có địa vị cao cao tại thượng ở Kỷ tộc này giúp đỡ, tương lai con hắn chắc chắn sẽ tốt hơn hắn rất nhiều.


“Ngươi không phản đối là được.”


Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào Hắc Nha, nói:


“Ta ở đây tế bái một lát, sau đó sẽ tới hồ Dực Xà. Tý nữa ngươi đưa con của ngươi tới hồ Dực Xà tìm ta.”


“Dạ.” Hắc Nha cung kính nói.


“Thanh Thạch, khấu đầu lạy tỷ tỷ ngươi đi.” Kỷ Ninh nhỏ giọng nói với Thanh Thạch.


“Vâng.”


Đứa nhỏ Thanh Thạch liền quỳ xuống, dập đầu liên tiếp ba cái.


Kỷ Ninh hướng tới mọi người xung quanh, phất tay nói:


“Các ngươi lui ra đi.”


“Vâng, công tử.”


Tất cả mọi người bao gồm cả Thu Diệp đều rút lui, cả Thanh Thạch cũng bị Hắc Nha dẫn theo nhanh chóng lui xuống. Lúc này cả khu vực này chỉ còn mỗi mình Kỷ Ninh lặng yên đứng đó.


“Ngươi theo ta cũng khá lâu rồi.”


Kỷ Ninh lấy rượu trong ống trúc ra uống, nói:


“Hôm nay, công tử sẽ tâm sự với ngươi thật nhiều, sau hôm nay ta sợ rằng sẽ rất bận rộn, chắc không thể thường xuyên tới thăm ngươi được nữa…”





Đảo mắt hơn nửa canh giờ đã trôi qua, mà Kỷ Ninh vẫn đang uống rượu trái cây và trò chuyện với Xuân Thảo trước phần mộ của nàng.


“Hử?”


Kỷ Ninh bỗng nhiên nhíu mày, hắn là tồn tại giống như Thần Ma, nên cảm ứng rất linh mẫn, dễ dàng nhận thấy từng đợt chấn động rất nhỏ trên mặt đất.


“Hẳn là hơn ngàn chiến sĩ! Cách đây khoảng hai mươi dặm. Sao lại có mấy ngàn chiến sĩ ở cách đây hơn hai mươi dặm được? Chẳng lẽ có bộ lạc nào đó muốn tấn công bộ lạc của Hắc Nha?”


Đối với việc những bộ lạc tấn công lẫn nhau, thông thường Kỷ Ninh sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.


“Hắc Nha xuất thân là một thương nhân, là người rất khéo léo trong quan hệ.”


Kỷ Ninh nghi hoặc nghĩ.


“Hắn từ khi xây dựng bộ lạc Hắc Nha, còn chưa từng có bộ lạc nào tấn công qua. Như thế nào lần này lại có một bộ lạc khác tấn công? Hơn nữa lại hơn mấy ngàn chiến sĩ?”


“Phải đi xem mới được.”


Lúc này Kỷ Ninh liền đứng dậy.


Mặc kệ là vì Xuân Thảo hay Thanh Thạch, hắn đều không thể mặc kệ làm ngơ được.


Kỷ tộc đối với việc này luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng một khi nhúng tay vào thì chắc chắn các bộ lạc dưới trướng phải nghe theo.





Kỷ Ninh chạy như bay xuyên qua bộ lạc, một đường chạy thẳng đến cổng chính.


“Công tử.”


Mạc Ô, Thu Diệp lúc này cũng đã đuổi theo kịp.


“Công tử.”


Hắc Nha cũng mang theo mấy tộc nhân tiến lại, Kỷ Ninh liền quát lớn:


“Các đây hơn hai mươi dặm, có khoảng mấy ngàn chiến sĩ đang tiến vào đây, bộ lạc Hắc Nha các ngươi mau chóng chuẩn bị chiến đấu.”


Hắc Nha liền thất kinh:


“Mấy ngàn chiến sĩ? Không có khả năng, có bao nhiêu bộ lạc có thể xuất động mấy ngàn chiến sĩ chứ? Những bộ lạc lớn như vậy căn bản là không thèm để mắt bộ lạc Hắc Nha chúng ta. Toàn thể già trẻ lớn bé trong bộ lạc cũng chỉ khoảng một ngàn người, làm sao có thể khiến bọn họ xuất trận lớn như vậy!”


“Lời ta nói chính là như vậy!”


Kỷ Ninh liếc mắt nhìn hắn, không thèm nói thêm lời nào nữa.


“Dạ.”


Hắc Nha tự nhiên không dại dột hỏi thêm cái gì nữa, hắn liền hô lớn:


“Mọi người mau lên, có địch nhân tấn công, mau mau tập hợp.”


“Ông!!”


Tiếng tù và trầm thấp vang lên, truyền khắp cả bộ lạc Hắc Nha, toàn bộ trai tráng, lão già, đàn bà con gái đều cầm lấy vũ khí lên, còn toàn bộ trẻ em đều được chui vào chỗ trú ẩn.





Ở cổng chính, Kỷ Ninh đang đứng nhìn về phía xa xa, toàn thể tộc nhân bộ lạc Hắc Nha ai cũng nắm chặt vũ khí của mình, nín thở chờ đợi.


Dần dần…


Bọn họ có thể cảm ứng được từng tiếng bước chân, dù sao cũng là mấy ngàn chiến sĩ, làm sao có thể không phát ra âm thanh? Điều này trực tiếp làm cho đám người Hắc Nha càng thêm hoảng sợ, phải biết rằng lúc nãy Kỷ Ninh đã phán định được đại khái nhân số kẻ địch.


“Nhiều quá.”


“Sao lại nhiều chiến sĩ như vậy?”


Tộc nhân bộ tộc Hắc Nha nhìn có chút không rõ, chỉ thấy ở phía xa xa rừng rậm xuất hiện nhiều bóng người, những bóng người nay ai ai cũng mặc áo giáp, nhìn như khối sắt đang nhanh chóng lao ra khỏi dòng nước, làm cho tộc nhân bộ lạc Hắc Nha hoảng sợ không ngừng.


“Ngừng!”


Ra lệnh một tiếng, ba ngàn chiến sĩ liền đứng lại cách cổng chính bộ lạc Hắc Nha khoảng nửa dặm.


“Bộ lạc Hắc Nha nghe đây.”


Chỉ thấy một đại hán khôi ngô trọc đầu ở giữa đoàn quân hét lớn lên, hắn tiếp tục gào lớn:


“Chúng ta là bộ lạc Hỏa Dực. Các ngươi mau chóng mở cửa đầu hàng, như vậy chúng ta sẽ để lại cho các ngươi một con đường sống. Nếu như cố gắng chống cự, thì người chống cự toàn bộ giết chết, tộc nhân khác thì bán làm nô dịch.”


Giọng nói vang vọng khắp bộ lạc Hắc Nha.


Khiến cho bộ lạc Hắc Nha hoàn toàn hoảng loạn.


“Làm sao bây giờ?”


“Nhiều chiến sĩ như vậy, phải có hơn ngàn người đấy.”


“Thôi xong rồi.”


“Chúng ta không phải vẫn có công tử Kỷ tộc ở đây sao?”


Bộ lạc Hắc Nha lúc này hoàn toàn đánh mất sĩ khí. Vốn bộ lạc mới xây dựng cách đây không lâu, tộc nhân đều là người lưu lạc từ các bộ lạc khác mà đến đây, nên đối với bộ lạc Hắc Nha cũng không có lòng trung thành lắm. Hơn nữa chiến sĩ cường tráng ở bộ lạc Hắc Nha còn chưa đến năm trăm người, mà kẻ địch lại có ba ngàn làm sao có thể khiến bọn họ dấy lên tinh thần chiến đấu được.


“Các chiến sĩ bộ lạc Hỏa Dực.”


Hắc Nha tiến lên nói chuyện.


“Không biết vì sao các vị lại đến thăm bộ lạc Hắc Nha? Nếu các vị có yêu cầu gì thì bộ lạc Hắc Nha sẽ tận lực thỏa mãn các vị.”


“Đừng nói nhảm!”


Đại hán trọc đầu gào lớn:


“Đầu hàng hoặc là chiến!”


Kỷ Ninh nhíu mày nhìn thoáng qua Mạc Ô. Mạc Ô gật đầu đi lên phía trước, đồng thời quát lớn:


“Công tử nhà ta tên là Kỷ Ninh, thủ lĩnh bộ lạc Hỏa Dực còn không mau qua đây bái kiến!”





“Còn không mau qua đây bái kiến!”


“Còn không mau qua đây bái kiến!”


“Còn không mau qua đây bái kiến!”





Giọng nói vang vọng khắp núi rừng, cũng khiến cho bộ lạc Hỏa Dực dao động.


Ở phía giữa đoàn quân, một tráng hán cưỡi ngựa tiến lên hét lớn.


“Công tử Kỷ Ninh?”


“Là Kỷ Ninh, bộ lạc Giang Biên?”


“Ngoại trừ Kỷ Ninh này, còn ai dám khiến thủ lĩnh qua đây bái kiến.”


Cao tầng bộ lạc Hỏa Dực lập tức kinh hãi, nhân khẩu bộ lạc Hỏa Dực cũng chỉ hơn hai vạn. Bởi vì không có Tiên Thiên sinh linh nên cũng không dám tiếp tục khuếch trương quy mô. Nếu so sánh với bộ lạc Giang Biên thì bộ lạc Hỏa Dực của bọn họ rõ ràng kém hơn một bậc.


Bộ lạc Giang Biên cách bộ lạc bọn họ cũng không quá xa, sự tình cũng đã qua hơn một tháng, nên cao tầng bộ lạc Hỏa Dực tự nhiên cũng biết tên Kỷ Ninh này.


“Tộc trưởng.”


“Tộc trưởng.”


Cả đám vây quanh một đại hán có ria mép màu đen.


Bên cạnh đại hán này là một thanh niên tóc dài, gã trầm giọng nói:


“Chỉ là một đệ tử Kỷ tộc mà thôi, các bộ lạc tấn công lẫn nhau căn bản không cần để ý tới một tên đệ tử Kỷ tộc. Toàn bộ lên cho ta.”


“Tấn công!”


Đại hán liền hét lớn một tiếng.


“Cái gì.”


“Cái gì, tấn công?”


“Tộc trưởng!”


Một đám cao tầng bộ lạc Hỏa Dực bị đại hán dọa ngất. Bọn chúng không nghĩ tới tộc trưởng có dũng có mưu như thế nào lại mù quáng như vậy, tộc trưởng như thế nào lại không rõ tên Kỷ Ninh này. Hắn đâu chỉ là đệ tử Kỷ tộc bình thường, có thể nói toàn bộ bộ lạc Giang Biên phải đều cúi đầu trước tên Kỷ Ninh này đó!


“Giết!”


Ba ngàn chiến sĩ trong bộ lạc đều là tộc nhân bình thường, bọn hắn nào biết hàm ý Kỷ Ninh có nghĩa là gì, nghe tộc trưởng hạ lệnh, tự nhiên mỗi người đều rít gào xông lên phía trước.


“Giết!”


“Xông lên!”


Thấy quân đội như nước lũ tràn vào, phía trước tất cả đều mặc áo giáp, phía sau thì là da thú. Trong lúc nhất thời khiến mặt đất chấn động, dường như cả bầu trời đều tối sầm lại, tộc nhân bộ lạc Hắc Nha bị quân đội dọa cho tái mặt, thậm chí có tộc nhân còn gào lên.


“Đầu hàng, chúng ta đầu hàng.”


“Xong hết rồi…”


“Chạy mau, bọn chúng tới kìa.”





Ở cổng chính, Kỷ Ninh thấy một đoàn chiến sĩ đông nghìn nghịt xông tới, nhất thời nghi hoặc:


“Tên của ta hẳn là các bộ lạc hơi lớn đều biết. Đặc biệt là lúc ta ra tay ở bộ lạc Giang Biên, càng phải truyền khắp lãnh địa Kỷ tộc rồi chứ. Như thế nào mà tên thủ lĩnh có bộ ria mép màu đen kia lại còn hạ lệnh tấn công?


Kỷ Ninh vẫn luôn nghi hoặc từ lúc nãy tới giờ.


Bộ lạc Hắc Nha chỉ là một bộ lạc nhỏ, cũng không có màu mỡ gì, vận dụng tới ba nghìn chiến sĩ để tấn công thì thật sự cũng rất kỳ quái. Biết tên mình mà vẫn tấn công như vậy thì lại càng kỳ quái.


Bất quá đám cao tầng bộ lạc Hỏa Dực dám coi thường mình, chỉ riêng vì uy danh Kỷ tộc thôi, hắn cũng buộc phải xuất thủ.


“Hừ.”


Ở cổng chính bộ lạc Hắc Nha, Kỷ Ninh nhảy mạnh lên, giống như một con chim lớn trong nháy mắt xẹt qua bầu trời, đồng thời khi hắn nhảy lên chung quanh đột nhiên hình thành từng đợt sóng biển cuồn cuộn, vô cùng mãnh liệt như đại hồng thủy. Trong nháy mắt ào ào cuốn tới ba nghìn chiến sĩ bộ lạc Hỏa Dực.


“Sóng biển.”


“Như thế nào đột nhiên lại có nước ở đây.”


“Là Tiên Thiên sinh linh, là Tiên Thiên sinh linh.”


Ba nghìn chiến sĩ nhất thời hoảng loạn, nguyên bản sĩ khí đang dâng cao, chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn mất hết. Những chiến sĩ này rốt cuộc cũng hiểu được, thao tác điều khiển nước, lửa, khí độc, … đều chỉ có Tiên Thiên sinh linh, Đại Yêu mới làm được. Chỉ cần bọn họ muốn thì việc tàn sát ba nghìn người thực dễ như trở bàn tay.


Quả thực Kỷ Ninh cũng không muốn giết hại người khác, cho nên mới điều khiển sóng biển đẩy lui chiến sĩ bộ lạc Hỏa Dực. Nếu như trực tiếp điều khiển lửa hoặc điều khiển băng làm họ chết cháy hay chết rét thì cục diện bây giờ đã khác rồi.


“Vù.”


Kỷ Ninh nhảy một cái liền bay ra khỏi một dặm, trực tiếp lại gần đại hán có ria mép đen, túm cổ hắn nhấc lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom