• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mãng Hoang Kỷ (2 Viewers)

  • Chương 66

“Giết ta đi.”


“Ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”


“A.”


“Không, không, không.”


Đứng ở trong đại trận toàn khói đen này có thể nghe được đủ loại âm thanh giống như có ai đó đang bị hành hình tra tấn vậy. Nghe thấy thế thì Kỷ Ninh giật mình:
“Bọn chúng không những mua rất nhiều nô lệ, mà thậm chí còn khống chế một vài thủ lĩnh của các bộ lạc gây nên chiến tranh giữa các bộ lạc để chiếm hữu nô lệ. Rốt cuộc thì bọn chúng muốn làm cái gì!”


“Mặc kệ là như thế nào ta cũng phải xông ra.”
Kỷ Ninh cẩn thận nhìn về bốn phía, lướt người một cái vượt lên phía trước hơn một dặm. Sau đó hắn còn rẽ ngoặt chạy trốn, lui về phía sau, nhảy vọt đủ kiêu. Nhưng làn khói đen vẫn tràn ngập trong đại trận dù Kỷ Ninh chạy đi rất nhanh. Mặc kệ hắn di động đến chỗ nào thì trước mắt vẫn toàn là khói đen tràn ngập âm khí.


“Không tốt.”
Sắc mặt Kỷ Ninh hơi đổi.
“Cái này không phải là mê trận bình thường, tốc độ của ta nhanh như vậy mà nó vẫn có thể bám theo mà trận pháp thì vẫn ổn định trước sau như một. Kẻ thao tác trận pháp này chỉ sợ không phải là Tiên Thiên sinh linh.”


Kỷ Ninh trong một tháng lần theo dấu vết này cũng để tâm tham ngộ Cửu Quyển Trận Pháp lúc trước đoạt được. Tuy rằng trận pháp trước mắt hắn không thể dễ dàng phá vỡ những vẫn có thể nhìn rõ ra… Trận này hơn xa trận pháp Âm Dương Nhị Khí Trận có chút đơn giản kia. Nó thực sự là một loại trận pháp có chút huyền diệu, pháp bảo có thể chịu được trận pháp này chắc chắn cũng phải là pháp bảo nhập giai.


Pháp bảo nhập giai thì ở mức độ Tiên Thiên sinh linh sẽ không cách nào để luyện hóa được nó.


“Tầm cỡ như Vạn Tượng chân nhân thì còn ở loại địa phương như Yên Sơn này để làm gì cơ chứ. Tám chín phần mười… Người bố trí trận pháp này hẳn là một gã Tử Phủ tu sĩ, hơn nữa còn là một gã Tử Phủ tu sĩ am hiểu dùng độc.”
Kỷ Ninh căn cứ sự tình gặp phải lúc trước mà nhanh chóng đưa ra phán đoán.





“Tên nhóc nhân tộc, ta tới rồi đây.”
Tiếng cười chói tai vang vọng ở trong làn khói đen mịt mờ.


Kỷ Ninh cũng đứng im tại chỗ, đồng thời xung quanh thân thể cũng xuất hiện ba tấm lá sen nước, ba tấm lá sen lửa. Hai tầng lá sen bắt đầu chậm rãi vòng quanh Kỷ Ninh rồi lấy thân thể hắn làm trung tâm mà xoay tròn xung quanh…


“Ha ha ha!”
Tiếng cười âm hiểm lại vang lên.


Chà!


Một cái bóng màu đen cao ngất xuất hiện trong làn khói đen rồi lao thẳng tới chỗ Kỷ Ninh nhưng lúc cái bóng này nhìn thấy được hai tầng lá sen nước lửa bảo hộ bên ngoài thân thể Kỷ Ninh thì tốc độ của nó cũng hơi chững lại.


“Hừ.”
Trong mắt Kỷ Ninh lóe lên chút sát ý, cả thân thể hắn ngay lập tức lao về phía trước, Bắc Minh kiếm trong tay xuất ra nhanh đến nỗi hóa thành một đường sáng lửa, thi triển ra “Điện Quang Hỏa Thạch” trực tiếp chia bóng đen thành hai nửa.


Vù ~~~


Lập tức trong nháy mắt, bóng đen biến thành sương mù rồi ngưng tụ thành một con dị thú. Dị thú này loáng thoáng ở trong làn khói đen nên căn bản không thể nhìn rõ nó.


“Đây không phải là tên nhãi nhân tộc mà là một Tiên Thiên sinh linh nhân tộc đã tu luyện nhiều năm!”
Thanh âm chói tai từ phía trong sương mù truyền ra.
“Tên Nhân tộc này có lẽ đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên từ lúc còn thiếu niên cho nên gương mắt mới trẻ như vậy. Hơn nữa hắn có liên hoa hộ thân. Đám liên hoa hộ thân này rất có thể là pháp bảo hạng nhất.”


Từ nơi xa xa kia vang lên một thanh âm trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng:
“Không phải Tử Phủ tu sĩ thì chỉ là chuyện nhỏ, cứ giết hắn đi.”


“Giao cho ta.”


Dị thú như ẩn như hiện trong sương mù trước mặt nói thẳng.


Kỷ Ninh nghe thấy thế thì sắc mặt hơi đổi.


Không phải Tử Phủ tu sĩ thì chỉ là chuyện nhỏ! Hắn nói như thế thì khả năng đại trận này đúng là do một tu sĩ Tử Phủ bố trí rồi! Mà kẻ động thủ vừa rồi lại là một con yêu thú, có lẽ nó là một con Linh Thú dưới trướng Tử Phủ tu sĩ kia.


“Chủ nhân nhà ta nói.”
Trong sương mù, dị thú chậm rãi thay đổi vị trí, trong chốc lát xuất hiện ở chỗ này chốc lát lại xuất hiện ở chỗ kia.
“Khi ra bên ngoài mà gặp được nhân loại có dáng vẻ càng nhỏ tuổi thì lại càng không dễ chọc. Hiện tại xem ra lời này không phải là giả… Chỉ tiếc là ngươi lại gặp phải ta!”


Kỷ Ninh bĩnh tĩnh đứng yên.


Một khi bước vào Tiên Thiên sinh linh thì đã không phải là phàm nhân nữa rồi, dáng vẻ con người cũng thay đổi ít nhiều. Đến lúc sắp tới đại nạn thì cơ thể mới nhanh chóng già nua đi, cho nên phần lớn Tiên Thiên sinh linh cũng đã hơn trăm tuổi. Giống nhứ Kỷ Nhất Xuyên chẳng hạn. Hắn vốn nổi tiếng khắp vùng Yên Sơn, lại đi ra ngoài hành hiệp giang hồ nhiều năm, rồi sau mang theo thê tử trở về. Tính ra thì hiện giờ hắn cũng đã ngoài năm mươi nhưng vẫn có bộ dáng giống hệt thời trai trẻ. Nếu như một người tiến vào Tiên Thiên sinh linh lại có hình hài giống như một đứa bé con thì chỉ có thể nói lên rằng hắn từ thuở nhỏ đã đạt được Tiên Thiên.


Thoạt nhìn càng nhỏ càng không dễ chọc.


Một vài vị Tiên Nhân cũng có bộ dáng như đứa trẻ.


“Hưu! Hưu! Hưu!”


Ba đường sáng đen đột ngột bắn về phía Kỷ Ninh nhưng khi đụng tới Thủy Hỏa Liên Diệp đang xoay tròn bảo hộ lấy Kỷ Ninh thì miễn cưỡng xuyên qua được tầng Liên Diệp thứ nhất rồi bị chặn lại ở tầng thứ hai.


Bóng đen cực lớn cũng lao ra từ trong sương mù. Bộ móng vuốt to lớn chụp thẳng vào đầu Kỷ Ninh!


“Keng!” Kiếm quang chợt lóe lên đỡ trảo với tới, cả người Kỷ Ninh cũng nhảy tránh sang một bên.


“Hả?”
Kỷ Ninh nhíu mày nhìn lại. Con dị thú này di chuyển nhanh như báo làm Kỷ Ninhkhông thể phần biệt được ngay đây là loại dị thú gì. Đa phần dị thú đều là những loài có huyết mạch pha tạp giữa nhiều giống loài do đó thường xuất hiện dị chủng(chủng loài đặc biệt). Con dị thú trước mặt có thể nói cũng khá giống với Ngạn Thú nhưng thân thể lại thon dài hơn. Nó đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, cái đuôi cũng khẽ đung đưa. Cái đuôi của nó được bao quanh bởi từng vòng gai xương màu đen mọc ra từ thịt. Nếu nhổ thứ đó ra thì chắc chắn không thua gì pháp bảo.


Con ngươi của Kỷ Ninh co lại, cả người hóa thành một cái bóng bay đi.


Phong Dực Độn Pháp!


Vù!


Với tốc độ nhanh như sét đánh, Kỷ Ninh lao tới con dị thú. Thấy thế nó cũng giơ hai bộ móng vướt lên.


“Tích Thủy Xuyên Thạch!”
Một đường thủy kiếm chợt lóe lên rồi biến mất giống như một giọt nước. Cả người con đại yêu lao đi theo quán tính rồi ‘Ầm’ một tiếng, ngã lăn vài vòng trên mặt đất rồi không động đậy gì nữa. Cái đầu của nó có thêm một cái lỗ thủng thật lớn, máu óc theo đó chảy ra ngoài.


Kỷ Ninh lặng yên hạ xuống đất, trên tay vẫn giữ chặt hai thanh kiếm. cẩn thận liếc nhìn xung quanh rồi nhìn thẳng vào chỗ con yêu thú:
“Cũng chỉ là một con Đại yêu Tiên Thiên hậu kỳ mà thôi!”


“Hắc Châm!”


“Hắc Châm!”
Ở nơi xa xa kia truyền lại âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng.
“Nhân tộc kia có thể đánh chết Hắc Châm sao? Hắc…”


Nhưng rất nhanh thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kia ngừng lại.


“Ta giết xong con dị thú mà y vẫn không biết. Xem ra dị thú này không phải là Linh Thú của người này.”
Kỷ Ninh hiểu được, có thể hiên ngang hoành hành ở vùng này như thế thì rất có thể là một thế lực ẩn núp đằng sau! Nhưng kẻ bố trí thao tác trận pháp này thì ít nhất cũng phải là Tử Phủ tu sĩ.


“Phiền toái rồi!”
Kỷ Ninh không nghĩ tới, ở vùng biên giới giữa Kỷ tộc và Thiết Mộc tộc lại còn tiềm ẩn một thế lực như vậy.





Kỷ Ninh vẫn ở trong đại trận, Thủy Hỏa Liên Hoa hộ thân xoay tròn lấy xung quanh hắn. Trong nội tâm hắn đang không ngừng tìm hiểu trận pháp này. Cửu quyển Trận Pháp vốn cực kỳ thâm ảo, đặc biệt một vài đồ hình trong đó rất khó để ghi nhớ. Nhưng cho dù Kỷ Ninh có thể đem nội dung quyển thứ nhất nhớ hết đi nữa thì giờ phút này hắn đang phải phân ra hơn nửa tâm lực để phân tích trận pháp ở trước mặt.


“Nhất định phải phá được trận pháp này. Nếu không thì ta chỉ có thể mặc cho đối phương thi triển thủ đoạn mà thôi.”
Kỷ Ninh mải miết suy nghĩ, bên ta vẫn văng vẳng truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa thê lương giống như có một cái địa ngục ở trong ngọn núi này vậy.


Phiêu Tuyết Điện, Tây Phủ thành, Kỷ Tộc.


Kỷ Dậu Dương ngồi phía trên cao đại điện, Kỷ Nhất Xuyên, Kỷ Liệt và những người còn lại theo thứ tự ngồi bên, sắc mặt mỗi người đều mang vẻ nặng nề.


“Mười ngày gần đây.”
Kỷ Dậu Dương nói với giọng hơi khàn khàn, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
“Trong lãnh địa Kỷ tộc Ngũ phủ của ta đã có nhiều Tiên Thiên sinh linh mất tích! Sống không thấy người, chết không thấy xác!”


“Phủ chủ, rốt cuộc là ai làm loạn ở trong lãnh địa Kỷ tộc chúng ta.”


“Tìm ra, diệt trừ ngay.”


“Mấy ngày nay ta điên mất! Người huynh đệ tốt của ta! Ta nhất định phải tìm được hắn cứu hắn trở về.”


Phía dưới có tộc nhân Kỷ tộc không nhịn được kêu lên.


Kỷ Liệt ở một bên trừng mắt khàn giọng nói:
“Con ta cũng mất tích, nhất định phải tìm ra, nhất định!”
Rồi ánh mắt lập tức dời về phía Phủ Chủ phía trên đại điện
“Đại huynh, cho tới hôm nay tổng cộng có bao nhiêu Tiên Thiên sinh linh mất tích? Còn nữa, rốt cuộc là ai đã ra tay với Kỷ tộc chúng ta? Đã tìm ra thủ phạm chưa?”


“Dựa theo tin tức vừa mới truyền đến tông phủ, cho tới hôm nay đã có ước chừng hai mươi ba Tiên Thiên sinh linh mất tích.”
Kỷ Dậu Dương lắc đầu:
“Hơn nữa phần lớn đều là Tiên Thiên sinh linh hơi có danh tiếng và tương đối lợi hại! Thống lĩnh các phủ bên ngoài Kỷ tộc Ngũ phủ còn có năm người mất tích. Nhưng bí ẩn tới mức ngay cả chút tung tích cũng không thể lần ra.”


“Đây là khiêu khích Kỷ tộc chúng ta, căn bản là xem thương Kỷ tộc chúng ta.”
Kỷ Liệt rít lên.


Kỷ Dậu Dương mắt đỏ lên:
“Mất tích đều là người tương đối lợi hại, ít nhất cũng là Tiên Thiên sinh linh trung kỳ, còn có Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ, thậm chí cả Tiên Thiên sinh linh viên mãn! Đây là hành động cưỡi lên đầu Kỷ tộc chúng ta, xong rồi lại còn đi tiểu trên mặt Kỷ tộc chúng ta! Nhất định phải tìm ra thủ phạm! Cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt nó!”


Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở một bên, mở miệng nói:
“Đúng là nên tiêu diệt, chỉ là dựa theo kinh nghiệm của ta, thế lực này bên trong hẳn là có Tử Phủ tu sĩ trấn thủ.”


“Sao?”
Cả đám đều nhìn về phía Kỷ Nhất Xuyên.


Kỷ Nhất Xuyên dù sao cũng đã từng ra ngoài nhiều năm thậm chí đi qua Bắc Minh Đại Hải nên tầm nhìn cũng có chút hơn người.


Kỷ Nhất Xuyên tiếp tục nói:
“Có hai loại khả năng lớn nhất. Thứ nhất hẳn là bộ tộc lưu vong, bộ tộc này mất đi thành thị của mình không có căn cơ bị buộc phải lưu vong… Thế nhưng bộ tộc còn sót lại thực lực tương đối mạnh, cho nên đến Yên Sơn của chúng ta gây nên chiến tranh, muốn chiếm được một tòa thành thị.”


Có thành thị, mới có lãnh địa, bộ tộc mới tính là có căn cơ!


“Thứ hai có thể là người tu tiên đang chạy trốn. Một vài kẻ tu luyện tà phái sẽ dùng một ít hồn phách, thi thể để tu luyện một ít pháp thuật tà ác…, bắt giữ Tiên Thiên sinh linh là bởi vì Tiên Thiên sinh linh hồn phách càng mạnh thì càng có lợi để tu luyện một ít pháp thuật.”
Kỷ Nhất Xuyên nói.


“Hơn nữa Tiên Thiên sinh linh mất tích lần này.”
Kỷ Nhất Xuyên nói:
“Dựa theo tình báo của Kỷ tộc ta, chẳng những là Kỷ tộc chúng ta, mà còn có cả Thiết Mộc tộc, Biên Hà tộc đều có Tiên Thiên sinh linh mất tích. Chính là không biết số lượng Tiên Thiên sinh linh của bọn họ mất tích là bao nhiêu, toàn những thế lực không nhỏ ở Yên Sơn này. Thù này chúng ta phải báo, Tiên Thiên sinh linh cũng phải cứu nhưng không được nóng vội. Trước tiên phải tra ra thật giả của đối phương sau đó lập ra kế hoạch để diệt trừ bọn chúng!”


Từng người trọng đại điện đều trầm tư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom