Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Edit: Sabj
Theo Trọng Sinh xuyên qua một con đường mòn, không lâu sau thì tới một rừng mai, Trọng Sinh đột nhiên như bị điểm huyệt dừng bước lại, bình tĩnh nhìn về phía lương đình giữa rừng mai nói: “Chủ nhân.”
Ánh mắt trời chiều thu không quá chói chang, Ly sứ giả xa xa thấy trong lương đình có một người đang nhẹ nhàng vuốt cằm, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Trọng Sinh, ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng” Trọng Sinh gật đầu, rời khỏi rừng mai.
Mắt thấy Trọng Sinh rời đi, người trong đình mới nói: “A Chúc, Ly sứ giả, mời vào trong đình.”
Trong mắt Quỷ Chúc có loại tình cảm khó có thể nói rõ, hắn liếc nhìn về hướng Trọng Sinh rời đi, sau đó chậm rãi bước vào rừng mai ở sâu trong trí nhớ.Thấy Quỷ Chúc bước vào, Ly sứ giả mặc dù không biết nội bộ Thần Đường lục đục chuyện gì, nhưng cũng biết lần này sẽ có kịch hay để xem.
Sau khi tiến vào lương đình, Ly sứ giả rốt cục được như ý nguyện gặp chủ nhân Thần Đường trong truyền thuyết – – đó là một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, hơi mập, thoạt nhìn cũng hiền lành, không hề có sự lạnh lùng của chủ nhân Thần Đường nên có, chỉ có đôi mắt cơ trí đang nheo lại khiến người ta không thể không cảnh giác.
So với Quỷ Chúc yên tĩnh, Ly sứ giả nhiệt tình hơn nhiều: “Chủ nhân Thần Đường, ngưỡng mộ đã lâu.”
Chủ nhân Thần Đường khoát tay áo, cười đáp: ” Ly sứ giả của Hắc Y giáo khách khí rồi, lão phu là Giang Hoắc, chuyện Hồng Diệp trai lần này liên quan đến rất nhiều người, lão phu bận điều tra nhiều chỗ, lại thiếu phương pháp, vì vậy không thể nghênh đón từ xa, nếu tiếp đón chậm trễ cũng xin thông cảm.”
“Giang lão gia nói gì vậy, lần này ta theo Trọng Sinh và Quỷ Chúc đến đây cũng chỉ vì muốn nghe lý do mà thôi, tại hạ rất tò mò, Thần Đường ra tay không bao giờ thất bại, vậy sai lầm ở Hồng Diệp trai lần này là do ai?” Ly sứ giả híp mắt cười, dáng vẻ rất vô hại.
Quỷ Chúc nhìn hai tên hồ ly đang híp mắt so tâm cơ, kích thước mắt hai người này bằng nhau, nheo vào chỉ thấy một đường nhỏ, trông rất có tính giải trí, hắn thiếu chút nữa quên mình đang ở đâu mà cười phá lên, một mình co người lại run rẩy, mãi cho đến khi phát hiện bên cạnh không có động tĩnh mới ngẩng đầu, lại thấy bốn khe hở kia đều mang thần sắc quái dị phóng tới mình.
Giang Hoắc cảm khái cười cười: “A Chúc, năm năm không gặp.”
Quỷ Chúc hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Giang Hoắc làm như không phát hiện phản ứng của hắn, tự nhiên hỏi: “A Chúc, lần này sao ngươi lại đột ngột trở về, lại còn xuất hiện tại Hồng Diệp trai?”
Khóe môi Quỷ Chúc cong lên, trên mặt cười lạnh: “Lão gia đang nghi ngờ ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là người giúp đỡ Tiểu Thiểu chủ Hồng Diệp trai và tiểu cô nương Hoa gia trốn thoát sao?”
“Không thể sao?” Giang Hoắc thu lại nụ cười, giọng nói đột ngột chuyển sang rét lạnh, “Theo lời A Dương bị thương, lúc ấy người bịt mặt đả thương hắn rồi cứu người đi có thân hình rất giống ngươi, mà ngươi lại đúng lúc xuất hiện gần Hồng Diệp trai, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ, không phải sao?”
Sắc mặt Quỷ Chúc hơi trắng bệch, nhưng không phải chột dạ mà là tức giận: “Lão gia, người có võ công cao cường trong thiên hạ không phải chỉ có ta, người có thân hình tương tự ta lại nhiều không đếm xuể, nếu ngươi cho rằng ta là người giúp Hồng Diệp trai thì ta không còn lời nào để nói, tuy nhiên lần này ta trở về không phải giúp ngươi thế thân cho cái tên kia, mà là tới lấy lại những thứ khi ta còn ở đây.”
Sau khi nói hết một hơi sắc mặt Quỷ Chúc tốt hơn rất nhiều. Hắn đương nhiên không để cho hai người kia biết, thực ra hắn tức giận là vì họ lại căn cứ vào thân hình để phán đoán người kia có phải là hắn hay không, họ không nhớ lúc hắn rời khỏi Thần Đường mới mười bảy tuổi, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn không cao lên sao?
Lúc nghe thấy câu nói sau cùng, hai mắt Giang Hoắc đột nhiên trợn to.
Sau một lúc trầm mặc hắn mới thở dài: “Tốt lắm, A Chúc, ngươi quả nhiên không còn là đứa trẻ không có chủ kiến năm đó nữa, tốt lắm!”
Thanh âm chợt cất cao, hắn hít vào một hơi lại nói: “Năm đó khi ngươi giao thứ đó cho ta còn nhớ ngươi đã nói gì không?”
“Nhớ, sau khi lấy lại thứ đó ta chỉ giúp ngươi giết ba người nữa, sau khi hoàn thành, ta sẽ trở thành kẻ địch của Thần Đường.” Quỷ Chúc bình tĩnh nói.
Giang Hoắc trầm giọng nói: “Ngươi thà sau này bị Thần Đường đuổi giết cũng muốn cầm lại thứ đó?”
Cười nhẹ, trên khuôn mặt thanh tú của Quỷ Chúc nhiều hơn một phần yên tĩnh: “Ừ”
Không có từ thừa thãi, Giang Hoắc xoay người đi, nụ cười nơi khóe miệng Quỷ Chúc dần dần mở rộng, hắn biết Giang Hoắc chắc chắn sẽ đi lấy thứ đó. May mắn là, Giang Hoắc có vẻ như thật sự bị giật mình khi biết hắn muốn lấy lại thứ đó, vì vậy không tiếp tục truy cứu chuyện Hồng Diệp trai, điều này cũng là kết quả hắn muốn.
Lâu chưa mở miệng Ly sứ giả thấy Quỷ Chúc đang cười quỷ dị như ăn vụng được đường không nhịn được hỏi: “Xin hỏi, thứ đó mà các ngươi nói đến là gì?” Không biết vì sao, từ sau khi thấy Quỷ Chúc ngắm trăng tối hôm qua, hắn không thể sinh ra cảm giác sợ hãi với Quỷ Chúc được nữa. Thiên hạ đệ nhất sát thủ gì chứ, trong mắt hắn chỉ như một tên tiểu tử không có kinh nghiệm giang hồ mà thôi.
Quỷ Chúc có vẻ như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nhíu mày nói: “Thứ kia là vật gia truyền của nhà ta, tên là Vu Âm sáo, là thứ không thể thiếu trong việc khống chế cổ trùng.”
“Cổ thuật?” Ly sứ giả từ trước đến nay luôn cố gắng duy trì nụ cười sau khi nghe nói sắc mặt cũng không nhịn được mà thay đổi.
Cổ thuật, từ trước đến nay luôn là thứ khiến cho võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ phải tránh xa.
Quỷ Chúc gật đầu nói: “Nếu không, ngươi nghĩ chỉ bằng một mình lão gia sao có thể khống chế toàn bộ sát thủ trong Thần Đường?” Mặc dù nụ cười của hắn rất nhạt, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng Ly sứ giả lại thấy rét lạnh trong lòng.
“Nói cho cùng, do năm đó ta quá ngây thơ, dễ dàng tin lời của lão gia mà đưa Vu Âm sáo cho hắn, mới có thể tạo thành cục diện như bây giờ, mới có Thần Đường hôm nay.” Quỷ Chúc thở dài, giọng nói rất nhẹ nhưng Ly sứ giả lại nghe ra rất nhiều hối hận.
Tùy tiện đưa Vu Âm sáo người khác, đúng là năm đó Quỷ Chúc quá ngây thơ. Ly sứ giả nói thầm trong lòng.
“Vì sao Giang lão gia cam tâm trả Vu Âm sáo cho ngươi?” Ly sứ giả tò mò.
Quỷ Chúc cười cười: “Năng lực càng mạnh thì càng có linh tính, Vu Âm sáo chỉ nhận ta làm chủ nhân duy nhất, năm đó khi ta giao thứ này cho hắn đã nói cho hắn biết, nếu năm năm sau không cởi bỏ được lệnh cấm bởi máu ta thì Vu Âm sáo sẽ trở thành cây sáo thông thường, không thao túng cổ trùng được nữa. ”
Quỷ Chúc lại nói: “Ta nói điều này với ngươi thực ra cũng có việc muốn nhờ ngươi, Ly sứ giả.”
Ly sứ giả nghe vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, dường như đã sớm đoán được quyết định của Quỷ Chúc. Thật ra cũng không phải hắn biết dự đoán mà là nếu không có chuyện của Ly sứ giả hắn thì Quỷ Chúc muốn hắn đi theo làm gì?
“Có chuyện gì Quỷ Chúc tiên sinh cứ việc phân phó, tại hạ cũng không phải dạng sức mềm thế yếu.” Ly sứ giả cảm thấy rất thú vị, có thể nhìn ra Quỷ Chúc này vốn đối nghịch với Thần Đường, mình giúp Quỷ Chúc làm suy yếu Thần Đường cũng coi như lập công lớn, sai lầm trong chuyện Hồng Diệp trai có lẽ cũng được xóa bỏ.
Quỷ Chúc nhìn sắc mặt Ly sứ giả thay đổi, không thể hiểu nổi hắn đang cười cái gì, hắn nói khẽ: “Lát nữa thì ngươi cứ…”
Thời gian Giang Hoắc đi lấy Vu Âm sáo không quá dài, nhưng khi đi vào trong đình hắn lại quỷ dị phát hiện Ly sứ giả và Quỷ Chúc đột nhiên đang nhiệt liệt mắt đi mày lại như bằng hữu lâu năm.
Ho nhẹ một tiếng, Giang Hoắc nói với Ly sứ giả: “Ly sứ giả, nội bộ Thần Đường có một số việc cần xử lý, chuyện Hồng Diệp trai Thần Đường nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng, ngươi có thể chờ lão phu giải quyết chuyện này trước được không?”
Ly sứ giả híp mắt cười: “Mời.”
Nói xong, hắn lui về phía sau một bước, gật đầu với hai người còn lại.
Quỷ Chúc nhíu mày nói: “Lão gia, cây sáo của ta đâu?”
Giang Hoắc chậm rãi vươn tay, trong tay là một cây sáo tinh xảo khéo léo màu xanh biếc, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra huỳnh quang nhàn nhạt, Ly sứ giả đứng bên cạnh nhìn cũng không nhịn được khẽ chớp mi, quả nhiên là bảo vật hiếm có.
Thấy Giang Hoắc không có ý định trả lại, sắc mặt Quỷ Chúc khẽ biến: “Ý của lão gia là gì?”
Giang Hoắc mở miệng nói: “A Chúc, tuy rằng có Thần Đường ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có ngươi, mà ta cũng thừa nhận ngươi đã từng là thủ hạ ta coi trọng nhất, tuy nhiên, ngươi chưa quên quy củ của Thần Đường chứ? Đây không phải nơi ngươi muốn tới thì tới, thích cầm gì đi thì cầm, trước hết, ngươi đánh bại họ đã.”
Hắn cười chỉ ra phía sau, nơi đó, chín người đang từ ngoài rừng mai đi vào.
Liếc mắt nhìn, sắc mặt Quỷ Chúc thay đổi, cười lạnh nói: “Lão gia đúng là phí tâm vì ta, Thần Đường có mười vị sát thủ, ngoài ta ra thì tất cả đều đến, muốn ta chết sao?”
“Chỉ vài người này chưa lọt được vào mắt thiên hạ đệ nhất sát thủ đâu.” Giang Hoắc ha ha cười đáp, “Nếu ngươi thắng họ, ta sẽ trả Vu Âm sáo lại cho ngươi, hơn nữa từ nay về sau ngươi chỉ cần giúp ta giết một người, sau đó ta để ngươi rời khỏi Thần Đường, nhưng nếu ngươi thua, phải dùng máu của ngươi cởi bỏ lệnh cấm của Vu Âm sáo, ăn cổ của ta rồi trở lại Thần Đường chịu khống chế của ta, ngươi dám đánh cuộc không?”
Quỷ Chúc sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Vì sao ta phải cá cược với ngươi? Vu Âm sáo vốn là đồ của ta, nếu bây giờ ta bỏ đi, Vu Âm sáo cũng không dùng được nữa.”
Giang Hoắc đã chuẩn bị trước: “A Chúc, ta biết ngươi là đứa trẻ lương thiện, từ lần đầu tiên gặp ta đã biết, nếu bây giờ ngươi bỏ đi, như vậy sẽ rất nhiều người vô tội gặp phải tai ương”
Quỷ Chúc nắm chặt hai tay, trong giọng nói cố gắng áp chế lửa giận: “Lão gia, vốn ta vẫn nghĩ ngươi là người thích theo đuổi sức mạnh, nói lời giữ lấy lời, hiện tại xem ra ta đã quá ngây thơ rồi, không nhìn thấu lão hồ ly như ngươi.”
“Qúa khen rồi.” Giang Hoắc mặt không đổi sắc.
Quỷ Chúc hừ lạnh một tiếng: “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải ghi lại điều kiện ngươi đã nói.” Hắn lại quay đầu nhìn Ly sứ giả vẫn đứng xem cuộc vui: “Kính mong Ly sứ giả đại diện Hắc Y giáo làm chứng cho ta, tránh đến lúc đó lão gia lại trở mặt.”
Ly sứ giả rất có hứng thú xem cuộc vui, gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta tin Giang lão gia sẽ cho Hắc Y giáo ta mặt mũi, đúng không lão gia?
Giang Hoắc híp hai mắt, chậm rãi gật đầu.
Sau khi được hai bên cam đoan, Quỷ Chúc mới chậm rãi ra khỏi lương đình, đi đến dưới cây mai to nhất, nói với cửu đại sát thủ vẫn không nói gì: “Được rồi, ra tay đi.” Trong khi nói chuyện, hắn bẻ một cành mai trên cây, tùy ý quơ quơ.
Cửu đại sát thủ vẫn im lặng như trước, cũng không ai có động tác gì.
Sát thủ là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong rất cao, trong cửu đại sát thủ chỉ có hai người đã từng gặp qua lão sát thủ Quỷ Chúc, còn những người khác mới vào Thần Đường mấy năm gần đây, chỉ được nghe đến sự tích về Quỷ Chúc, cũng đã nghe nói bảng sát thủ đã thay đổi nhiều lần, nhưng vị trí thứ nhất vẫn luôn để lại cho hắn, bởi vì không ai có thể siêu việt hơn hắn.
Trước mặt họ chính là truyền thuyết của Thần Đường từ trước tới nay, thiên hạ đệ nhất sát thủ, cho dù hắn thoạt nhìn giống đại thiếu gia nhà giàu không có kinh nghiệm giang hồ, nhưng truyền thuyết vẫn là truyền thuyết, không người nào dám đi thử thực lực hắn đầu tiên.
Giang Hoắc tức giận thủ hạ vô năng, trầm giọng nói: “Động thủ.”
Lời còn chưa dứt, cửu đại sát thủ cuối cùng cũng ra tay.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, mấy loại vũ khí khác nhau đồng thời gào thét hướng về phía Quỷ Chúc, điểm yếu khắp cơ thể đều bị khóa chặt, cửu đại sát thủ đều ra những chiêu không lưu lại đường sống, Quỷ Chúc đã từng là sát thủ nên đương nhiên biết, sát thủ không cần phải có chiêu thức quá cao, sát thủ chân chính, chỉ cần một chiêu đã có thể đưa đối thủ vào chỗ chết.
Quỷ Chúc ánh mắt hơi rét, cành mai trong tay linh hoạt đỡ trường kiếm đâm tới ngực hắn, bộ pháp dưới chân quỷ dị, bóng dáng dường như đột nhiên biến mất, thoáng sau, tới lúc sát thủ phát giác, hắn đã điểm trúng huyệt đạo tên sát thủ cầm kiếm. Chỉ là trong lúc điểm huyệt đồng thời sát thủ khác cũng lao tới, ào ào ra tay, Quỷ Chúc không muốn làm người khác bị thương, lắc mình lập tức lùi lại, tuy nhiên cánh tay vẫn bị thương, máu tươi rỉ ra, nhiễm đỏ áo khoác màu tím.
Quỷ Chúc nhếch môi, sắc mặt hơi trắng bệch, cười đến vân đạm phong khinh: “Được lắm, thân thủ của người Thần Đường càng ngày càng tốt, tiếp tục… Còn tám người.”
Trong nháy mắt đó, cho dù là cửu đại sát thủ hay Giang Hoắc và Ly sứ giả đứng một bên nhìn cũng nhịn không được kinh hãi, Quỷ Chúc trong lúc chiến đấu, mới là thiên hạ đệ nhất sát thủ chân chính kiến người ta hoảng sợ.
Quỷ Chúc độc nhất vô nhị.
Theo Trọng Sinh xuyên qua một con đường mòn, không lâu sau thì tới một rừng mai, Trọng Sinh đột nhiên như bị điểm huyệt dừng bước lại, bình tĩnh nhìn về phía lương đình giữa rừng mai nói: “Chủ nhân.”
Ánh mắt trời chiều thu không quá chói chang, Ly sứ giả xa xa thấy trong lương đình có một người đang nhẹ nhàng vuốt cằm, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Trọng Sinh, ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng” Trọng Sinh gật đầu, rời khỏi rừng mai.
Mắt thấy Trọng Sinh rời đi, người trong đình mới nói: “A Chúc, Ly sứ giả, mời vào trong đình.”
Trong mắt Quỷ Chúc có loại tình cảm khó có thể nói rõ, hắn liếc nhìn về hướng Trọng Sinh rời đi, sau đó chậm rãi bước vào rừng mai ở sâu trong trí nhớ.Thấy Quỷ Chúc bước vào, Ly sứ giả mặc dù không biết nội bộ Thần Đường lục đục chuyện gì, nhưng cũng biết lần này sẽ có kịch hay để xem.
Sau khi tiến vào lương đình, Ly sứ giả rốt cục được như ý nguyện gặp chủ nhân Thần Đường trong truyền thuyết – – đó là một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, hơi mập, thoạt nhìn cũng hiền lành, không hề có sự lạnh lùng của chủ nhân Thần Đường nên có, chỉ có đôi mắt cơ trí đang nheo lại khiến người ta không thể không cảnh giác.
So với Quỷ Chúc yên tĩnh, Ly sứ giả nhiệt tình hơn nhiều: “Chủ nhân Thần Đường, ngưỡng mộ đã lâu.”
Chủ nhân Thần Đường khoát tay áo, cười đáp: ” Ly sứ giả của Hắc Y giáo khách khí rồi, lão phu là Giang Hoắc, chuyện Hồng Diệp trai lần này liên quan đến rất nhiều người, lão phu bận điều tra nhiều chỗ, lại thiếu phương pháp, vì vậy không thể nghênh đón từ xa, nếu tiếp đón chậm trễ cũng xin thông cảm.”
“Giang lão gia nói gì vậy, lần này ta theo Trọng Sinh và Quỷ Chúc đến đây cũng chỉ vì muốn nghe lý do mà thôi, tại hạ rất tò mò, Thần Đường ra tay không bao giờ thất bại, vậy sai lầm ở Hồng Diệp trai lần này là do ai?” Ly sứ giả híp mắt cười, dáng vẻ rất vô hại.
Quỷ Chúc nhìn hai tên hồ ly đang híp mắt so tâm cơ, kích thước mắt hai người này bằng nhau, nheo vào chỉ thấy một đường nhỏ, trông rất có tính giải trí, hắn thiếu chút nữa quên mình đang ở đâu mà cười phá lên, một mình co người lại run rẩy, mãi cho đến khi phát hiện bên cạnh không có động tĩnh mới ngẩng đầu, lại thấy bốn khe hở kia đều mang thần sắc quái dị phóng tới mình.
Giang Hoắc cảm khái cười cười: “A Chúc, năm năm không gặp.”
Quỷ Chúc hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Giang Hoắc làm như không phát hiện phản ứng của hắn, tự nhiên hỏi: “A Chúc, lần này sao ngươi lại đột ngột trở về, lại còn xuất hiện tại Hồng Diệp trai?”
Khóe môi Quỷ Chúc cong lên, trên mặt cười lạnh: “Lão gia đang nghi ngờ ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là người giúp đỡ Tiểu Thiểu chủ Hồng Diệp trai và tiểu cô nương Hoa gia trốn thoát sao?”
“Không thể sao?” Giang Hoắc thu lại nụ cười, giọng nói đột ngột chuyển sang rét lạnh, “Theo lời A Dương bị thương, lúc ấy người bịt mặt đả thương hắn rồi cứu người đi có thân hình rất giống ngươi, mà ngươi lại đúng lúc xuất hiện gần Hồng Diệp trai, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ, không phải sao?”
Sắc mặt Quỷ Chúc hơi trắng bệch, nhưng không phải chột dạ mà là tức giận: “Lão gia, người có võ công cao cường trong thiên hạ không phải chỉ có ta, người có thân hình tương tự ta lại nhiều không đếm xuể, nếu ngươi cho rằng ta là người giúp Hồng Diệp trai thì ta không còn lời nào để nói, tuy nhiên lần này ta trở về không phải giúp ngươi thế thân cho cái tên kia, mà là tới lấy lại những thứ khi ta còn ở đây.”
Sau khi nói hết một hơi sắc mặt Quỷ Chúc tốt hơn rất nhiều. Hắn đương nhiên không để cho hai người kia biết, thực ra hắn tức giận là vì họ lại căn cứ vào thân hình để phán đoán người kia có phải là hắn hay không, họ không nhớ lúc hắn rời khỏi Thần Đường mới mười bảy tuổi, bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn không cao lên sao?
Lúc nghe thấy câu nói sau cùng, hai mắt Giang Hoắc đột nhiên trợn to.
Sau một lúc trầm mặc hắn mới thở dài: “Tốt lắm, A Chúc, ngươi quả nhiên không còn là đứa trẻ không có chủ kiến năm đó nữa, tốt lắm!”
Thanh âm chợt cất cao, hắn hít vào một hơi lại nói: “Năm đó khi ngươi giao thứ đó cho ta còn nhớ ngươi đã nói gì không?”
“Nhớ, sau khi lấy lại thứ đó ta chỉ giúp ngươi giết ba người nữa, sau khi hoàn thành, ta sẽ trở thành kẻ địch của Thần Đường.” Quỷ Chúc bình tĩnh nói.
Giang Hoắc trầm giọng nói: “Ngươi thà sau này bị Thần Đường đuổi giết cũng muốn cầm lại thứ đó?”
Cười nhẹ, trên khuôn mặt thanh tú của Quỷ Chúc nhiều hơn một phần yên tĩnh: “Ừ”
Không có từ thừa thãi, Giang Hoắc xoay người đi, nụ cười nơi khóe miệng Quỷ Chúc dần dần mở rộng, hắn biết Giang Hoắc chắc chắn sẽ đi lấy thứ đó. May mắn là, Giang Hoắc có vẻ như thật sự bị giật mình khi biết hắn muốn lấy lại thứ đó, vì vậy không tiếp tục truy cứu chuyện Hồng Diệp trai, điều này cũng là kết quả hắn muốn.
Lâu chưa mở miệng Ly sứ giả thấy Quỷ Chúc đang cười quỷ dị như ăn vụng được đường không nhịn được hỏi: “Xin hỏi, thứ đó mà các ngươi nói đến là gì?” Không biết vì sao, từ sau khi thấy Quỷ Chúc ngắm trăng tối hôm qua, hắn không thể sinh ra cảm giác sợ hãi với Quỷ Chúc được nữa. Thiên hạ đệ nhất sát thủ gì chứ, trong mắt hắn chỉ như một tên tiểu tử không có kinh nghiệm giang hồ mà thôi.
Quỷ Chúc có vẻ như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nhíu mày nói: “Thứ kia là vật gia truyền của nhà ta, tên là Vu Âm sáo, là thứ không thể thiếu trong việc khống chế cổ trùng.”
“Cổ thuật?” Ly sứ giả từ trước đến nay luôn cố gắng duy trì nụ cười sau khi nghe nói sắc mặt cũng không nhịn được mà thay đổi.
Cổ thuật, từ trước đến nay luôn là thứ khiến cho võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ phải tránh xa.
Quỷ Chúc gật đầu nói: “Nếu không, ngươi nghĩ chỉ bằng một mình lão gia sao có thể khống chế toàn bộ sát thủ trong Thần Đường?” Mặc dù nụ cười của hắn rất nhạt, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng Ly sứ giả lại thấy rét lạnh trong lòng.
“Nói cho cùng, do năm đó ta quá ngây thơ, dễ dàng tin lời của lão gia mà đưa Vu Âm sáo cho hắn, mới có thể tạo thành cục diện như bây giờ, mới có Thần Đường hôm nay.” Quỷ Chúc thở dài, giọng nói rất nhẹ nhưng Ly sứ giả lại nghe ra rất nhiều hối hận.
Tùy tiện đưa Vu Âm sáo người khác, đúng là năm đó Quỷ Chúc quá ngây thơ. Ly sứ giả nói thầm trong lòng.
“Vì sao Giang lão gia cam tâm trả Vu Âm sáo cho ngươi?” Ly sứ giả tò mò.
Quỷ Chúc cười cười: “Năng lực càng mạnh thì càng có linh tính, Vu Âm sáo chỉ nhận ta làm chủ nhân duy nhất, năm đó khi ta giao thứ này cho hắn đã nói cho hắn biết, nếu năm năm sau không cởi bỏ được lệnh cấm bởi máu ta thì Vu Âm sáo sẽ trở thành cây sáo thông thường, không thao túng cổ trùng được nữa. ”
Quỷ Chúc lại nói: “Ta nói điều này với ngươi thực ra cũng có việc muốn nhờ ngươi, Ly sứ giả.”
Ly sứ giả nghe vậy cũng không có phản ứng gì quá lớn, dường như đã sớm đoán được quyết định của Quỷ Chúc. Thật ra cũng không phải hắn biết dự đoán mà là nếu không có chuyện của Ly sứ giả hắn thì Quỷ Chúc muốn hắn đi theo làm gì?
“Có chuyện gì Quỷ Chúc tiên sinh cứ việc phân phó, tại hạ cũng không phải dạng sức mềm thế yếu.” Ly sứ giả cảm thấy rất thú vị, có thể nhìn ra Quỷ Chúc này vốn đối nghịch với Thần Đường, mình giúp Quỷ Chúc làm suy yếu Thần Đường cũng coi như lập công lớn, sai lầm trong chuyện Hồng Diệp trai có lẽ cũng được xóa bỏ.
Quỷ Chúc nhìn sắc mặt Ly sứ giả thay đổi, không thể hiểu nổi hắn đang cười cái gì, hắn nói khẽ: “Lát nữa thì ngươi cứ…”
Thời gian Giang Hoắc đi lấy Vu Âm sáo không quá dài, nhưng khi đi vào trong đình hắn lại quỷ dị phát hiện Ly sứ giả và Quỷ Chúc đột nhiên đang nhiệt liệt mắt đi mày lại như bằng hữu lâu năm.
Ho nhẹ một tiếng, Giang Hoắc nói với Ly sứ giả: “Ly sứ giả, nội bộ Thần Đường có một số việc cần xử lý, chuyện Hồng Diệp trai Thần Đường nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng, ngươi có thể chờ lão phu giải quyết chuyện này trước được không?”
Ly sứ giả híp mắt cười: “Mời.”
Nói xong, hắn lui về phía sau một bước, gật đầu với hai người còn lại.
Quỷ Chúc nhíu mày nói: “Lão gia, cây sáo của ta đâu?”
Giang Hoắc chậm rãi vươn tay, trong tay là một cây sáo tinh xảo khéo léo màu xanh biếc, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra huỳnh quang nhàn nhạt, Ly sứ giả đứng bên cạnh nhìn cũng không nhịn được khẽ chớp mi, quả nhiên là bảo vật hiếm có.
Thấy Giang Hoắc không có ý định trả lại, sắc mặt Quỷ Chúc khẽ biến: “Ý của lão gia là gì?”
Giang Hoắc mở miệng nói: “A Chúc, tuy rằng có Thần Đường ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có ngươi, mà ta cũng thừa nhận ngươi đã từng là thủ hạ ta coi trọng nhất, tuy nhiên, ngươi chưa quên quy củ của Thần Đường chứ? Đây không phải nơi ngươi muốn tới thì tới, thích cầm gì đi thì cầm, trước hết, ngươi đánh bại họ đã.”
Hắn cười chỉ ra phía sau, nơi đó, chín người đang từ ngoài rừng mai đi vào.
Liếc mắt nhìn, sắc mặt Quỷ Chúc thay đổi, cười lạnh nói: “Lão gia đúng là phí tâm vì ta, Thần Đường có mười vị sát thủ, ngoài ta ra thì tất cả đều đến, muốn ta chết sao?”
“Chỉ vài người này chưa lọt được vào mắt thiên hạ đệ nhất sát thủ đâu.” Giang Hoắc ha ha cười đáp, “Nếu ngươi thắng họ, ta sẽ trả Vu Âm sáo lại cho ngươi, hơn nữa từ nay về sau ngươi chỉ cần giúp ta giết một người, sau đó ta để ngươi rời khỏi Thần Đường, nhưng nếu ngươi thua, phải dùng máu của ngươi cởi bỏ lệnh cấm của Vu Âm sáo, ăn cổ của ta rồi trở lại Thần Đường chịu khống chế của ta, ngươi dám đánh cuộc không?”
Quỷ Chúc sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Vì sao ta phải cá cược với ngươi? Vu Âm sáo vốn là đồ của ta, nếu bây giờ ta bỏ đi, Vu Âm sáo cũng không dùng được nữa.”
Giang Hoắc đã chuẩn bị trước: “A Chúc, ta biết ngươi là đứa trẻ lương thiện, từ lần đầu tiên gặp ta đã biết, nếu bây giờ ngươi bỏ đi, như vậy sẽ rất nhiều người vô tội gặp phải tai ương”
Quỷ Chúc nắm chặt hai tay, trong giọng nói cố gắng áp chế lửa giận: “Lão gia, vốn ta vẫn nghĩ ngươi là người thích theo đuổi sức mạnh, nói lời giữ lấy lời, hiện tại xem ra ta đã quá ngây thơ rồi, không nhìn thấu lão hồ ly như ngươi.”
“Qúa khen rồi.” Giang Hoắc mặt không đổi sắc.
Quỷ Chúc hừ lạnh một tiếng: “Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải ghi lại điều kiện ngươi đã nói.” Hắn lại quay đầu nhìn Ly sứ giả vẫn đứng xem cuộc vui: “Kính mong Ly sứ giả đại diện Hắc Y giáo làm chứng cho ta, tránh đến lúc đó lão gia lại trở mặt.”
Ly sứ giả rất có hứng thú xem cuộc vui, gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta tin Giang lão gia sẽ cho Hắc Y giáo ta mặt mũi, đúng không lão gia?
Giang Hoắc híp hai mắt, chậm rãi gật đầu.
Sau khi được hai bên cam đoan, Quỷ Chúc mới chậm rãi ra khỏi lương đình, đi đến dưới cây mai to nhất, nói với cửu đại sát thủ vẫn không nói gì: “Được rồi, ra tay đi.” Trong khi nói chuyện, hắn bẻ một cành mai trên cây, tùy ý quơ quơ.
Cửu đại sát thủ vẫn im lặng như trước, cũng không ai có động tác gì.
Sát thủ là nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong rất cao, trong cửu đại sát thủ chỉ có hai người đã từng gặp qua lão sát thủ Quỷ Chúc, còn những người khác mới vào Thần Đường mấy năm gần đây, chỉ được nghe đến sự tích về Quỷ Chúc, cũng đã nghe nói bảng sát thủ đã thay đổi nhiều lần, nhưng vị trí thứ nhất vẫn luôn để lại cho hắn, bởi vì không ai có thể siêu việt hơn hắn.
Trước mặt họ chính là truyền thuyết của Thần Đường từ trước tới nay, thiên hạ đệ nhất sát thủ, cho dù hắn thoạt nhìn giống đại thiếu gia nhà giàu không có kinh nghiệm giang hồ, nhưng truyền thuyết vẫn là truyền thuyết, không người nào dám đi thử thực lực hắn đầu tiên.
Giang Hoắc tức giận thủ hạ vô năng, trầm giọng nói: “Động thủ.”
Lời còn chưa dứt, cửu đại sát thủ cuối cùng cũng ra tay.
Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, mấy loại vũ khí khác nhau đồng thời gào thét hướng về phía Quỷ Chúc, điểm yếu khắp cơ thể đều bị khóa chặt, cửu đại sát thủ đều ra những chiêu không lưu lại đường sống, Quỷ Chúc đã từng là sát thủ nên đương nhiên biết, sát thủ không cần phải có chiêu thức quá cao, sát thủ chân chính, chỉ cần một chiêu đã có thể đưa đối thủ vào chỗ chết.
Quỷ Chúc ánh mắt hơi rét, cành mai trong tay linh hoạt đỡ trường kiếm đâm tới ngực hắn, bộ pháp dưới chân quỷ dị, bóng dáng dường như đột nhiên biến mất, thoáng sau, tới lúc sát thủ phát giác, hắn đã điểm trúng huyệt đạo tên sát thủ cầm kiếm. Chỉ là trong lúc điểm huyệt đồng thời sát thủ khác cũng lao tới, ào ào ra tay, Quỷ Chúc không muốn làm người khác bị thương, lắc mình lập tức lùi lại, tuy nhiên cánh tay vẫn bị thương, máu tươi rỉ ra, nhiễm đỏ áo khoác màu tím.
Quỷ Chúc nhếch môi, sắc mặt hơi trắng bệch, cười đến vân đạm phong khinh: “Được lắm, thân thủ của người Thần Đường càng ngày càng tốt, tiếp tục… Còn tám người.”
Trong nháy mắt đó, cho dù là cửu đại sát thủ hay Giang Hoắc và Ly sứ giả đứng một bên nhìn cũng nhịn không được kinh hãi, Quỷ Chúc trong lúc chiến đấu, mới là thiên hạ đệ nhất sát thủ chân chính kiến người ta hoảng sợ.
Quỷ Chúc độc nhất vô nhị.
Bình luận facebook