Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Edit: Sabj
Trận chiến trong rừng mai có thể nói là trận chiến đặc sắc nhất mà Ly sứ giả được nhìn thấy từ lúc chào đời tới nay.
Trận chiến này, những sát thủ bình thường ẩn núp trong bóng tối tung ra thực lực chân chính, từng chiêu từng thức sắc bén mà tàn nhẫn, đó là công kích ngọc thạch câu phần*, không quan tâm đến bản thân mà chỉ muốn lấy đi tính mạng đối phương. Ngược lại chiêu thức của Quỷ Chúc rất khác biệt, tuy là thiên hạ đệ nhất sát thủ nhưng Quỷ Chúc ra tay luôn để lại đường sống, không giết người, chỉ chế trụ đối phương, tuy vậy vì bát đại sát thủ liều mạng công kích mà có vẻ lực bất tòng tâm.
(*ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng vỡ, đôi bên cùng chết)
Dễ dàng điểm huyệt đạo người đầu tiên là vì, thứ nhất, cửu đại sát thủ ban đầu vẫn chưa hết sự hoảng hốt, thứ hai, hắn bỏ phòng ngự để đột phá đám người. Nhưng bây giờ, bát đại sát thủ còn lại đã đắm chìm trong đánh nhau, sự sợ hãi đối với thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng biến mất theo, thay vào đó, là khát vọng giết chết Quỷ Chúc.
Đối mặt với đám sát thủ phối hợp ăn ý, Quỷ Chúc liên tục nhượng bộ, trên người đã để lại đủ lọai vết thương lớn nhỏ, bộ quần áo tím vốn sạch sẽ hiện tại đã trở nên loang lổ. Sắc mặt của hắn trắng bệch như giấy, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chăm chú vào tám sát thủ trước mặt, có vẻ như vết thương trên người không gây ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng mà, nếu không đả thương người, rất khó để phá vỡ trận chiến này.
Trong lòng Quỷ Chúc hiểu rõ, thầm than một tiếng, cuối cùng chuyển lùi thành tiến, cành mai trong tay quét một vòng, đám sát thủ vì hắn đột nhiên biến chiêu mà bận rộn chống đỡ, đồng thời trong lúc mọi người tránh khỏi con dao phi qua, hắn đã lao ra khỏi vòng vây, bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hoảng sợ, trong lòng tám sát thủ đều hoảng sợ không nói nên lời.
Đang chém giết lại mất đi hành tung đối thủ, đây là điều từ trước đến nay chưa từng xảy ra, mà họ cũng đã từng nghe nói, Quỷ Chúc sở dĩ được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ, không chỉ do hắn có võ công cao cường, mà còn vì hắn giỏi ẩn nấp, người bị hắn giết chết, cho đến lúc chết vẫn không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Mất đi hành tung của Quỷ Chúc đối với đám sát thủ này mà nói là trí mạng. Vì không ai biết hắn sẽ công kích ngươi ở đâu, vào lúc nào.
Đôi mắt hẹp dài của Ly sứ giả giờ đây mở thật to, hắn cũng không thấy rõ Quỷ Chúc biến mất ra sao.
Đây mới là thiên hạ đệ nhất, may mà trên đường không đắc tội hắn, Ly sứ giả âm thầm cảm thán.
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy thì một tiếng hét thảm thiết vang lên, trong rừng bụng của một tên sát thủ đột nhiên phun máu. Đồng thời, vài tên sát thủ hành động cùng lúc, âm thanh binh khí va chạm đâm vào tai mỗi người, một bóng dáng màu tím trong nháy mắt xuất hiện phía sau người bị thương, trong tay chợt lóe lên ánh sáng, mấy mũi ám khí bắn về đám người, trong lúc mọi người liên tục khó khăn né tránh thì đồng thời, lần công kích thứ hai đã tới, bóng dáng màu tím nhanh như tia chớp di chuyển ở giữa sân, Ly sứ giả chỉ nghe thấy tiếng gió luân phiên gào thét, máu vẩy ướt những chiếc là vàng trong rừng mai, kết hợp với hoa mai rơi xuống tạo thành một bức tranh đẹp mắt nhưng réo rắt thảm thiết.
Một âm thanh cuối cùng đến từ cành mai trong tay Quỷ Chúc, cành mai kia dường như không chịu nổi sức lực mạnh mẽ như thế, hóa thành bụi trong tay Quỷ Chúc.
Mà đám sát thủ, toàn bộ đều đứng im tại chỗ.
Ngoài tên sát thủ vừa rồi bị hắn làm bị thương ở bụng, những người khác đều chỉ bị điểm huyệt, không hề bị thương. Mà trên đất nhiều máu tươi như vậy, gần như tất cả đều là của một mình hắn.
Quỷ Chúc dựa vào gốc cây mai lớn nhất, một thân màu tím đã chuyển thành nâu sẫm,cả người đầy máu tươi, trên người chằng chịt những vết thương đẫm máu mà đẹp đẽ, sắc mặt của hắn tái nhợt như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, song hắn chỉ họ nhẹ hai tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi hắn cũng không quan tâm, vươn tay phải nhuốm máu với Giang Hoắc, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi: ” Vu Âm sáo của ta… bây giờ có thể trả lại cho ta chưa?”
Miệng Giang Hoắc cảm thấy đắng chát, Quỷ Chúc từng là thủ hạ mà hắn coi trọng nhất, hắn tự nhận mình không hề xem nhẹ Quỷ Chúc, nhưng hắn không ngờ, Quỷ Chúc đã trưởng thành đến mức này.
Khóe mắt nhìn lướt qua Ly sứ giả vui sướng đứng xem cuộc vui, Giang Hoắc cắn răng, vận công ném Vu Âm sáo về phía Quỷ Chúc.
Quỷ Chúc vốn bị thương không nhẹ, biết rõ sáo kẹp chân khí nhưng vẫn phải vươn tay nhận lấy, sử dụng chân khí khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn chỉ cười nhạt nói: “Đa tạ lão gia… Hiện tại, ta chỉ cần giúp ngươi giết một người là có thể rời khỏi đây, đúng không?”
Giang Hoắc gật đầu, trong giọng nói xen lẫn tức giận: “Quỷ Chúc, ngươi đừng vui mừng quá sớm.”
“Không dám.” Quỷ Chúc cố gắng cười, “Lão gia, ngươi thật sự nghĩ ta chưa nắm chắc mà đã đồng ý đánh cược với ngươi?”
Cả người Giang Hoắc run lên, chỉ vào khuôn mặt tái nhợt đang tươi cười của Quỷ Chúc: “Ngươi vừa rồi tức giận chỉ là giả vờ?”
“Nếu ta đáp ứng ngay lập tức, với tính cách của lão gia, sợ là không dễ cho ta cầm lại Vu Âm sáo như vậy.” Dừng một lát, Quỷ Chúc lại nói, “Lão gia là người thông minh, không nên quên sát thủ giết người đều ẩn mình trong bóng tối động thủ, lúc này lại bắt họ đối chiến với ta dưới ban ngày ban mặt, đúng là bất công với họ, nếu không cho dù ta có lợi hại đến đâu cũng không địch lại nổi.”
“Ngươi…” Giang Hoắc vốn cũng là người giỏi tranh luận nhưng giờ đây cũng không biết nói gì.
Phía sau, Ly sứ giả híp mắt chậm rãi đi đến trước mặt Giang Hoắc, “Giang lão gia, chuyện của Thần Đường các ngươi đã xử lý xong, không bằng nói chuyện Hắc Y giáo chúng ta đi.”
Giang Hoắc ngẩn ra, cố cười nói: “Ly sứ giả, chuyện lần này là Thần Đường sơ sẩy, tuy nhiên cũng là vấn đề của Quỷ Chúc, ngươi xem…”
“Được rồi.” Ly sứ giả gật đầu cười nói, “Nếu là vấn đề của Quỷ Chúc, vậy thì đơn giản thôi, không phải hắn còn nợ ngươi một mạng sao? Không bằng để hắn sẽ giúp Hắc Y giáo giết một người, giữa Hắc Y giáo chúng ta và Thần Đường coi như hết nợ, thế nào?”
Hắn cười rất vô tội, Giang Hoắc lại muốn cắn răng, cuối cùng thì hắn cũng biết vừa rồi Quỷ Chúc đã nói gì với Ly sứ giả lúc hắn đi lấy Vu Âm sáo rồi, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị đường lui, lôi Hắc Y giáo ra làm lá chắn, hắn đã đoán được sau khi mất đi Vu Âm sáo Thần Đường không thể đối địch với Hắc Y giáo.
Quỷ Chúc ơi Quỷ Chúc, năm năm trưởng thành, đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa rồi.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Giang Hoắc trầm giọng nói, “Tuy nhiên từ giờ trở đi Quỷ Chúc chính là kẻ địch của Thần Đường, kính mong Ly sứ giả đem hắn rời khỏi đây ngay bây giờ, nếu ta còn gặp lại hắn nữa ta sẽ mặc kệ hắn có thương tích trong người hay không.”
Ánh mắt hắn trở nên lãnh lẽo vô cùng, dường như muốn xuyên thủng Quỷ Chúc.
Tay Quỷ Chúc nắm Vu Âm sáo trở nên căng thẳng, biết Giang Hoắc có ý định gì.
Thương thế bây giờ của hắn vốn đang chống đỡ bằng sức lực cuối cùng, Giang Hoắc vội vã đuổi người như vậy rõ ràng là muốn thương thế của hắn không được chữa trị tốt mà càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết- – tuy nhiên hiển nhiên là Giang Hoắc không hiểu rõ hắn.
Quỷ Chúc chống đỡ thân thể lung lay đi đến trước mặt hai người kia, máu tươi trên người theo động tác của hắn mà từ từ thấm vào đất, vết chân máu kéo dài theo đường đi, Giang Hoắc nhìn người trước mắt dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống, nhớ tới trận chiến vừa rồi, mồ hôi lạnh theo thái dương chậm rãi chảy xuống.
“Lão gia, ta muốn ngươi một người.” Quỷ Chúc nhẹ nhàng nói xong câu đó, sặc ho một tiếng.
Lời nói của hắn rất nhẹ, giọng điệu cũng rất mềm mại, nhưng lại có cảm giác làm người ta không thể phản đối.
Giang Hoắc hắng giọng hỏi: “Ai?”
“Trọng Sinh.”
Trên sông Hoài, một chiếc thuyền rẽ sóng đi về hướng đông, một người yên lặng đứng trên mũi thuyền, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn ánh nắng chiều phía xa, đồng thời nói chuyện với người nào đó đang nằm trong thuyền không thể động đậy, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ta nói này, ngươi đúng là lợi dụng ta triệt để. Đầu tiên là giúp ngươi thoát thân khỏi Thần Đường, sau đó lại bảo ta làm cu li chuẩn bị cho ngươi một chiếc thuyền, bây giờ còn bắt ta phải mang tên bụng dạ khó lường như ngươi về Hắc Y giáo.”
Thì ra, lúc ở Thần Đường chờ Giang Hoắc đi lấy Vu Âm sáo, hai người đã thỏa thuận với nhau, thế mới có chuyện Ly sứ giả giúp Quỷ Chúc thoát khỏi Thần Đường.
Gần như toàn thân đều là miệng vết thương Quỷ Chúc hừ một tiếng, giọng nói vẫn yếu ớt như cũ: “Lợi dụng lẫn nhau mà thôi… Ngươi không phải đã lợi dụng ta đối phó Thần Đường và Hắc Y giáo sao?”
“Ngươi thật thông minh.” Ly sứ giả gật đầu, thản nhiên thừa nhận, “Tuy nhiên sao ngươi nhìn ra ta muốn đối phó Hắc Y giáo?”
Quỷ Chúc cảm thấy Ly sứ giả thật dài dòng, hắn hiện tại cả người đau đến chịu không nổi chỉ muốn nằm nghỉ ngơi, tên này lại cứ lôi kéo hắn hỏi đông hỏi tây, thở dài một hơi, Quỷ Chúc nói: “Dựa vào thái độ ngươi đối với Kiền sứ giả gì đó vào lần đầu tiên gặp, còn cả chán ghét Kiền sứ giả đối với ngươi nữa.”
Ly sứ giả nhướng mày: “Rõ ràng như vậy sao?”
Quỷ Chúc gật đầu làm tác động đến miệng vết thương, đau đớn khiến sắc mặt hắn lại càng trắng bệch. Hắn chưa nói hết, tính toán trong mắt ngươi còn rõ ràng hơn…
Ly sứ giả nhíu mày nghĩ lại, sau đó dường như cảm thấy nghĩ nhiều cũng vô dụng, lại đổi sang chủ đề khác: “Ừm…” Hắn đưa tay phải chỉ chỉ Trọng Sinh đang ngồi im lặng ở đuôi thuyền, gần như khiến người ta quên mất sự tồn tại của hắn, “Vì sao ngươi cố chấp muốn dẫn hắn đi? Hơn nữa lão già Giang Hoắc kia dường như rất thích ngươi mang hắn đi?”
“Bởi vì Trọng Sinh là cổ nhân không có ý thức, lão gia không có Vu Âm sáo không thể thao túng Trọng Sinh được nữa, không khống chế được Trọng Sinh sẽ xảy ra chuyện gì hắn không biết, mà ta cũng không biết.” Quỷ Chúc theo hướng tay hắn chỉ mà nhìn lại, thấy Trọng Sinh ngồi một chỗ, khuôn mặt vốn trẻ con giờ đây tái nhợt trông vô cùng quỷ mị.”Nói cho cùng, tướng mạo Trọng Sinh cũng do ta mới thành thế này.”
Ly sứ giả tò mò: “Ý của ngươi là, người tên Trọng Sinh này là bị ngươi tạo ra? Trên đời có chuyện thần kỳ như thế này ư?”
“Tất nhiên là có.” Quỷ Chúc cười đáp, “Năm năm trước sau khi lão gia chiếm được Vu Âm sáo từ ta đã nói cho ta biết hắn lấy được một thi thể rất có giá trị, có Vu Âm sáo của ta hắn có thể thao túng hắn, hắn nói đó là công lao của ta nên để ta thay đổi gương mặt cho thi thể kia, mặc dù lúc ấy ta cảm thấy làm như vậy thì hơi quá đáng nhưng không biết phản đối, vì vậy ta vẽ vội cho hắn khuôn mặt vẫn luôn ở trong lòng ta, cũng chính là mặt Trọng Sinh bây giờ.”
Ly sứ giả nghe xong lông mày nhảy lên: “Này này, vẫn biết trên đời này không chuyện lạ gì mà không có, nhưng Thần Đường các ngươi lại đặc biệt nhiều, đến khuôn mặt mà cũng có thể đổi ư? Hơn nữa… Loại đồ như thi thể cũng phân ra có giá trị với không có giá trị sao?”
Quỷ Chúc ho nhẹ một tiếng: “Bản thân lão gia đã là một bí mật, hắn tuy rằng không có võ công nhưng lại có rất nhiều đường ngang ngõ tắt. Chuyện thao túng cũng không dễ, nếu có người nhận ra thi thể này thì sẽ đem tới rát nhiều phiền toái không cần thiết, vì vậy hắn mới phải thay đổi mặt cho thi thể kia. Về phần giá trị thi thể… người lúc sinh thời võ công càng cao thì tỉ lệ thành công chế tác thi thể thành cổ nhân càng lớn, đây cũng là sau này lão gia nói cho ta.”
“Thật đúng là thần kỳ, như vậy ngươi vẽ ra khuôn mặt kia…” Ly sứ giả muốn nói lại thôi.
Quỷ Chúc thản nhiên nói: “Là khuôn mặt của một bằng hữu cùng ta lớn lên từ nhỏ, tuy nhiên hắn đã chết lâu rồi, mặc dù biết rõ Trọng Sinh không phải hắn, nhưng ta vẫn không thể bỏ mặc Trọng Sinh một mình ở lại Thần Đường.”
Ly sứ dở khóc dở cười, Quỷ Chúc này đôi khi rất thông minh, đôi khi lại ngây thơ quá mức không phù hợp với thân phận thiên hạ đệ nhất sát thủ của hắn, tuy nhiên, đây cũng có thể xem như là điểm mình thưởng thức hắn.
“Vì sao thà bị thương thành như vậy cũng không muốn giết người?” Ly sứ giả hỏi câu hỏi đã theo từ trận chiến ở rừng mai, “Khi ngươi làm sát thủ cũng đã giết không ít người đúng không?”
Quỷ Chúc nhắm mắt lại, nói khẽ: “Trước kia là do không hiểu chuyện mới có thể bị lão gia lợi dụng như kẻ ngốc, bây giờ, đúng là ta không muốn giết người nữa… Dù sao, ta cũng đã từng là sát thủ, ta cũng đã từng như họ, không phải sao?”
Ly sứ giả cười cười, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng nếu là hắn, tuyệt đối sẽ không thánh thiện như Quỷ Chúc.
Tuy vậy vẫn còn một vấn đề Ly sứ giả muốn hỏi: “Vì sao ngươi lại nguyện ý nói với ta nhiều chuyện như vậy? Đây không phải là bí mật của ngươi sao?”
Ánh mắt trong suốt của Quỷ Chúc giờ phút này có vẻ đặc biệt sáng ngời, hắn nhìn Ly sứ giả nói: “Ta nói muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, ngươi tin không?”
Ly sứ giả hơi sững sờ, lập tức hí mắt cười cười, lắc đầu, không phủ nhận mà bất đắc dĩ nhiều hơn: “Ta tin.”
Hắn tin tưởng, có vài người quả thật đối với vài việc không hề có tính toán.
Quỷ Chúc là người đặc biệt, có đôi khi khiến người ta cảm thấy không đơn giản, có đôi khi lại không hề có tâm cơ, Ly sứ giả thấy, người như vậy, chắc sẽ không có nhiều gánh nặng.
Khi Ly sứ giả quay đầu nhìn Quỷ Chúc định nói tiếp, đã thấy hai mắt hắn nhắm lại, hô hấp bằng phẳng, đúng là đang ngủ.
Ly sứ giả nheo mắt lại, lắc đầu, bất đắc dĩ chèo thuyền đi.
Mà giờ khắc này trong thành Dương Châu, võ lâm đại hội đang trong giai đoạn chuẩn bị, bảy ngày sau sẽ tiến hành.
Sự kiện này do minh chủ võ lâm Tố Thất làm chủ, thảo luận cách đối phó với thế lực ngầm trên giang hồ trước diệt Lư châu Hoa gia, sau mời Thần Đường phá hủy Hồng Diệp trai.
Trăm năm giang hồ, cụm từ bắt được nhiều nhất trên miệng mọi người không phải anh hùng hay truyền kỳ gì đương thời, mà trong các cuộc nói chuyện của dân chúng trong những quán trọ lều trà, xuất hiện nhiều nhất là giang hồ tứ đại truyền kỳ trong quá khứ, đương kim minh chủ võ lâm Tố Thất cùng với thiên hạ đệ nhất sát thủ rồng chỉ thấy đầu không thấy đuôi Quỷ Chúc.
Tứ đại truyền kỳ, theo thứ tự là Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt Thế Gia. Hắc Y giáo, Khuynh Vân Môn, Lãm Nguyệt cung và bát đại thế gia.
Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, tứ đại truyền kỳ trong giang hồ tung hoành rất nhiều năm lại chẳng biết tại sao liên tiếp biến mất, mười lăm năm trước, giáo chủ Hắc Y giáo dẫn giáo chúng rời khỏi Trung Nguyên đi tới Tây Vực, cũng đại biểu cho tứ đại truyền kỳ theo giang hồ biến mất, trở thành quá khứ.
Mà hiện tai, nổi bật nhất chính là đương kim minh chủ võ lâm, Tố Thất.
Minh Sơ không biết Tố Thất, nhưng nàng phải nhìn thấy Tố Thất, bởi vì chuyện nàng cần làm hiện tại không thể không dựa vào sự giúp đỡ của Tố Thất và lực lượng chính đạo.
Vì vậy nàng xuất hiện ở thành Dương Châu, chỉ vì muốn gặp người được giang hồ tung hô thành thần, Tố Thất công tử.
Trận chiến trong rừng mai có thể nói là trận chiến đặc sắc nhất mà Ly sứ giả được nhìn thấy từ lúc chào đời tới nay.
Trận chiến này, những sát thủ bình thường ẩn núp trong bóng tối tung ra thực lực chân chính, từng chiêu từng thức sắc bén mà tàn nhẫn, đó là công kích ngọc thạch câu phần*, không quan tâm đến bản thân mà chỉ muốn lấy đi tính mạng đối phương. Ngược lại chiêu thức của Quỷ Chúc rất khác biệt, tuy là thiên hạ đệ nhất sát thủ nhưng Quỷ Chúc ra tay luôn để lại đường sống, không giết người, chỉ chế trụ đối phương, tuy vậy vì bát đại sát thủ liều mạng công kích mà có vẻ lực bất tòng tâm.
(*ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng vỡ, đôi bên cùng chết)
Dễ dàng điểm huyệt đạo người đầu tiên là vì, thứ nhất, cửu đại sát thủ ban đầu vẫn chưa hết sự hoảng hốt, thứ hai, hắn bỏ phòng ngự để đột phá đám người. Nhưng bây giờ, bát đại sát thủ còn lại đã đắm chìm trong đánh nhau, sự sợ hãi đối với thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng biến mất theo, thay vào đó, là khát vọng giết chết Quỷ Chúc.
Đối mặt với đám sát thủ phối hợp ăn ý, Quỷ Chúc liên tục nhượng bộ, trên người đã để lại đủ lọai vết thương lớn nhỏ, bộ quần áo tím vốn sạch sẽ hiện tại đã trở nên loang lổ. Sắc mặt của hắn trắng bệch như giấy, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chăm chú vào tám sát thủ trước mặt, có vẻ như vết thương trên người không gây ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng mà, nếu không đả thương người, rất khó để phá vỡ trận chiến này.
Trong lòng Quỷ Chúc hiểu rõ, thầm than một tiếng, cuối cùng chuyển lùi thành tiến, cành mai trong tay quét một vòng, đám sát thủ vì hắn đột nhiên biến chiêu mà bận rộn chống đỡ, đồng thời trong lúc mọi người tránh khỏi con dao phi qua, hắn đã lao ra khỏi vòng vây, bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hoảng sợ, trong lòng tám sát thủ đều hoảng sợ không nói nên lời.
Đang chém giết lại mất đi hành tung đối thủ, đây là điều từ trước đến nay chưa từng xảy ra, mà họ cũng đã từng nghe nói, Quỷ Chúc sở dĩ được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ, không chỉ do hắn có võ công cao cường, mà còn vì hắn giỏi ẩn nấp, người bị hắn giết chết, cho đến lúc chết vẫn không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Mất đi hành tung của Quỷ Chúc đối với đám sát thủ này mà nói là trí mạng. Vì không ai biết hắn sẽ công kích ngươi ở đâu, vào lúc nào.
Đôi mắt hẹp dài của Ly sứ giả giờ đây mở thật to, hắn cũng không thấy rõ Quỷ Chúc biến mất ra sao.
Đây mới là thiên hạ đệ nhất, may mà trên đường không đắc tội hắn, Ly sứ giả âm thầm cảm thán.
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy thì một tiếng hét thảm thiết vang lên, trong rừng bụng của một tên sát thủ đột nhiên phun máu. Đồng thời, vài tên sát thủ hành động cùng lúc, âm thanh binh khí va chạm đâm vào tai mỗi người, một bóng dáng màu tím trong nháy mắt xuất hiện phía sau người bị thương, trong tay chợt lóe lên ánh sáng, mấy mũi ám khí bắn về đám người, trong lúc mọi người liên tục khó khăn né tránh thì đồng thời, lần công kích thứ hai đã tới, bóng dáng màu tím nhanh như tia chớp di chuyển ở giữa sân, Ly sứ giả chỉ nghe thấy tiếng gió luân phiên gào thét, máu vẩy ướt những chiếc là vàng trong rừng mai, kết hợp với hoa mai rơi xuống tạo thành một bức tranh đẹp mắt nhưng réo rắt thảm thiết.
Một âm thanh cuối cùng đến từ cành mai trong tay Quỷ Chúc, cành mai kia dường như không chịu nổi sức lực mạnh mẽ như thế, hóa thành bụi trong tay Quỷ Chúc.
Mà đám sát thủ, toàn bộ đều đứng im tại chỗ.
Ngoài tên sát thủ vừa rồi bị hắn làm bị thương ở bụng, những người khác đều chỉ bị điểm huyệt, không hề bị thương. Mà trên đất nhiều máu tươi như vậy, gần như tất cả đều là của một mình hắn.
Quỷ Chúc dựa vào gốc cây mai lớn nhất, một thân màu tím đã chuyển thành nâu sẫm,cả người đầy máu tươi, trên người chằng chịt những vết thương đẫm máu mà đẹp đẽ, sắc mặt của hắn tái nhợt như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, song hắn chỉ họ nhẹ hai tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi hắn cũng không quan tâm, vươn tay phải nhuốm máu với Giang Hoắc, trong giọng nói tràn ngập mệt mỏi: ” Vu Âm sáo của ta… bây giờ có thể trả lại cho ta chưa?”
Miệng Giang Hoắc cảm thấy đắng chát, Quỷ Chúc từng là thủ hạ mà hắn coi trọng nhất, hắn tự nhận mình không hề xem nhẹ Quỷ Chúc, nhưng hắn không ngờ, Quỷ Chúc đã trưởng thành đến mức này.
Khóe mắt nhìn lướt qua Ly sứ giả vui sướng đứng xem cuộc vui, Giang Hoắc cắn răng, vận công ném Vu Âm sáo về phía Quỷ Chúc.
Quỷ Chúc vốn bị thương không nhẹ, biết rõ sáo kẹp chân khí nhưng vẫn phải vươn tay nhận lấy, sử dụng chân khí khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn chỉ cười nhạt nói: “Đa tạ lão gia… Hiện tại, ta chỉ cần giúp ngươi giết một người là có thể rời khỏi đây, đúng không?”
Giang Hoắc gật đầu, trong giọng nói xen lẫn tức giận: “Quỷ Chúc, ngươi đừng vui mừng quá sớm.”
“Không dám.” Quỷ Chúc cố gắng cười, “Lão gia, ngươi thật sự nghĩ ta chưa nắm chắc mà đã đồng ý đánh cược với ngươi?”
Cả người Giang Hoắc run lên, chỉ vào khuôn mặt tái nhợt đang tươi cười của Quỷ Chúc: “Ngươi vừa rồi tức giận chỉ là giả vờ?”
“Nếu ta đáp ứng ngay lập tức, với tính cách của lão gia, sợ là không dễ cho ta cầm lại Vu Âm sáo như vậy.” Dừng một lát, Quỷ Chúc lại nói, “Lão gia là người thông minh, không nên quên sát thủ giết người đều ẩn mình trong bóng tối động thủ, lúc này lại bắt họ đối chiến với ta dưới ban ngày ban mặt, đúng là bất công với họ, nếu không cho dù ta có lợi hại đến đâu cũng không địch lại nổi.”
“Ngươi…” Giang Hoắc vốn cũng là người giỏi tranh luận nhưng giờ đây cũng không biết nói gì.
Phía sau, Ly sứ giả híp mắt chậm rãi đi đến trước mặt Giang Hoắc, “Giang lão gia, chuyện của Thần Đường các ngươi đã xử lý xong, không bằng nói chuyện Hắc Y giáo chúng ta đi.”
Giang Hoắc ngẩn ra, cố cười nói: “Ly sứ giả, chuyện lần này là Thần Đường sơ sẩy, tuy nhiên cũng là vấn đề của Quỷ Chúc, ngươi xem…”
“Được rồi.” Ly sứ giả gật đầu cười nói, “Nếu là vấn đề của Quỷ Chúc, vậy thì đơn giản thôi, không phải hắn còn nợ ngươi một mạng sao? Không bằng để hắn sẽ giúp Hắc Y giáo giết một người, giữa Hắc Y giáo chúng ta và Thần Đường coi như hết nợ, thế nào?”
Hắn cười rất vô tội, Giang Hoắc lại muốn cắn răng, cuối cùng thì hắn cũng biết vừa rồi Quỷ Chúc đã nói gì với Ly sứ giả lúc hắn đi lấy Vu Âm sáo rồi, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị đường lui, lôi Hắc Y giáo ra làm lá chắn, hắn đã đoán được sau khi mất đi Vu Âm sáo Thần Đường không thể đối địch với Hắc Y giáo.
Quỷ Chúc ơi Quỷ Chúc, năm năm trưởng thành, đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm đó nữa rồi.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Giang Hoắc trầm giọng nói, “Tuy nhiên từ giờ trở đi Quỷ Chúc chính là kẻ địch của Thần Đường, kính mong Ly sứ giả đem hắn rời khỏi đây ngay bây giờ, nếu ta còn gặp lại hắn nữa ta sẽ mặc kệ hắn có thương tích trong người hay không.”
Ánh mắt hắn trở nên lãnh lẽo vô cùng, dường như muốn xuyên thủng Quỷ Chúc.
Tay Quỷ Chúc nắm Vu Âm sáo trở nên căng thẳng, biết Giang Hoắc có ý định gì.
Thương thế bây giờ của hắn vốn đang chống đỡ bằng sức lực cuối cùng, Giang Hoắc vội vã đuổi người như vậy rõ ràng là muốn thương thế của hắn không được chữa trị tốt mà càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết- – tuy nhiên hiển nhiên là Giang Hoắc không hiểu rõ hắn.
Quỷ Chúc chống đỡ thân thể lung lay đi đến trước mặt hai người kia, máu tươi trên người theo động tác của hắn mà từ từ thấm vào đất, vết chân máu kéo dài theo đường đi, Giang Hoắc nhìn người trước mắt dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống, nhớ tới trận chiến vừa rồi, mồ hôi lạnh theo thái dương chậm rãi chảy xuống.
“Lão gia, ta muốn ngươi một người.” Quỷ Chúc nhẹ nhàng nói xong câu đó, sặc ho một tiếng.
Lời nói của hắn rất nhẹ, giọng điệu cũng rất mềm mại, nhưng lại có cảm giác làm người ta không thể phản đối.
Giang Hoắc hắng giọng hỏi: “Ai?”
“Trọng Sinh.”
Trên sông Hoài, một chiếc thuyền rẽ sóng đi về hướng đông, một người yên lặng đứng trên mũi thuyền, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn ánh nắng chiều phía xa, đồng thời nói chuyện với người nào đó đang nằm trong thuyền không thể động đậy, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ta nói này, ngươi đúng là lợi dụng ta triệt để. Đầu tiên là giúp ngươi thoát thân khỏi Thần Đường, sau đó lại bảo ta làm cu li chuẩn bị cho ngươi một chiếc thuyền, bây giờ còn bắt ta phải mang tên bụng dạ khó lường như ngươi về Hắc Y giáo.”
Thì ra, lúc ở Thần Đường chờ Giang Hoắc đi lấy Vu Âm sáo, hai người đã thỏa thuận với nhau, thế mới có chuyện Ly sứ giả giúp Quỷ Chúc thoát khỏi Thần Đường.
Gần như toàn thân đều là miệng vết thương Quỷ Chúc hừ một tiếng, giọng nói vẫn yếu ớt như cũ: “Lợi dụng lẫn nhau mà thôi… Ngươi không phải đã lợi dụng ta đối phó Thần Đường và Hắc Y giáo sao?”
“Ngươi thật thông minh.” Ly sứ giả gật đầu, thản nhiên thừa nhận, “Tuy nhiên sao ngươi nhìn ra ta muốn đối phó Hắc Y giáo?”
Quỷ Chúc cảm thấy Ly sứ giả thật dài dòng, hắn hiện tại cả người đau đến chịu không nổi chỉ muốn nằm nghỉ ngơi, tên này lại cứ lôi kéo hắn hỏi đông hỏi tây, thở dài một hơi, Quỷ Chúc nói: “Dựa vào thái độ ngươi đối với Kiền sứ giả gì đó vào lần đầu tiên gặp, còn cả chán ghét Kiền sứ giả đối với ngươi nữa.”
Ly sứ giả nhướng mày: “Rõ ràng như vậy sao?”
Quỷ Chúc gật đầu làm tác động đến miệng vết thương, đau đớn khiến sắc mặt hắn lại càng trắng bệch. Hắn chưa nói hết, tính toán trong mắt ngươi còn rõ ràng hơn…
Ly sứ giả nhíu mày nghĩ lại, sau đó dường như cảm thấy nghĩ nhiều cũng vô dụng, lại đổi sang chủ đề khác: “Ừm…” Hắn đưa tay phải chỉ chỉ Trọng Sinh đang ngồi im lặng ở đuôi thuyền, gần như khiến người ta quên mất sự tồn tại của hắn, “Vì sao ngươi cố chấp muốn dẫn hắn đi? Hơn nữa lão già Giang Hoắc kia dường như rất thích ngươi mang hắn đi?”
“Bởi vì Trọng Sinh là cổ nhân không có ý thức, lão gia không có Vu Âm sáo không thể thao túng Trọng Sinh được nữa, không khống chế được Trọng Sinh sẽ xảy ra chuyện gì hắn không biết, mà ta cũng không biết.” Quỷ Chúc theo hướng tay hắn chỉ mà nhìn lại, thấy Trọng Sinh ngồi một chỗ, khuôn mặt vốn trẻ con giờ đây tái nhợt trông vô cùng quỷ mị.”Nói cho cùng, tướng mạo Trọng Sinh cũng do ta mới thành thế này.”
Ly sứ giả tò mò: “Ý của ngươi là, người tên Trọng Sinh này là bị ngươi tạo ra? Trên đời có chuyện thần kỳ như thế này ư?”
“Tất nhiên là có.” Quỷ Chúc cười đáp, “Năm năm trước sau khi lão gia chiếm được Vu Âm sáo từ ta đã nói cho ta biết hắn lấy được một thi thể rất có giá trị, có Vu Âm sáo của ta hắn có thể thao túng hắn, hắn nói đó là công lao của ta nên để ta thay đổi gương mặt cho thi thể kia, mặc dù lúc ấy ta cảm thấy làm như vậy thì hơi quá đáng nhưng không biết phản đối, vì vậy ta vẽ vội cho hắn khuôn mặt vẫn luôn ở trong lòng ta, cũng chính là mặt Trọng Sinh bây giờ.”
Ly sứ giả nghe xong lông mày nhảy lên: “Này này, vẫn biết trên đời này không chuyện lạ gì mà không có, nhưng Thần Đường các ngươi lại đặc biệt nhiều, đến khuôn mặt mà cũng có thể đổi ư? Hơn nữa… Loại đồ như thi thể cũng phân ra có giá trị với không có giá trị sao?”
Quỷ Chúc ho nhẹ một tiếng: “Bản thân lão gia đã là một bí mật, hắn tuy rằng không có võ công nhưng lại có rất nhiều đường ngang ngõ tắt. Chuyện thao túng cũng không dễ, nếu có người nhận ra thi thể này thì sẽ đem tới rát nhiều phiền toái không cần thiết, vì vậy hắn mới phải thay đổi mặt cho thi thể kia. Về phần giá trị thi thể… người lúc sinh thời võ công càng cao thì tỉ lệ thành công chế tác thi thể thành cổ nhân càng lớn, đây cũng là sau này lão gia nói cho ta.”
“Thật đúng là thần kỳ, như vậy ngươi vẽ ra khuôn mặt kia…” Ly sứ giả muốn nói lại thôi.
Quỷ Chúc thản nhiên nói: “Là khuôn mặt của một bằng hữu cùng ta lớn lên từ nhỏ, tuy nhiên hắn đã chết lâu rồi, mặc dù biết rõ Trọng Sinh không phải hắn, nhưng ta vẫn không thể bỏ mặc Trọng Sinh một mình ở lại Thần Đường.”
Ly sứ dở khóc dở cười, Quỷ Chúc này đôi khi rất thông minh, đôi khi lại ngây thơ quá mức không phù hợp với thân phận thiên hạ đệ nhất sát thủ của hắn, tuy nhiên, đây cũng có thể xem như là điểm mình thưởng thức hắn.
“Vì sao thà bị thương thành như vậy cũng không muốn giết người?” Ly sứ giả hỏi câu hỏi đã theo từ trận chiến ở rừng mai, “Khi ngươi làm sát thủ cũng đã giết không ít người đúng không?”
Quỷ Chúc nhắm mắt lại, nói khẽ: “Trước kia là do không hiểu chuyện mới có thể bị lão gia lợi dụng như kẻ ngốc, bây giờ, đúng là ta không muốn giết người nữa… Dù sao, ta cũng đã từng là sát thủ, ta cũng đã từng như họ, không phải sao?”
Ly sứ giả cười cười, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng nếu là hắn, tuyệt đối sẽ không thánh thiện như Quỷ Chúc.
Tuy vậy vẫn còn một vấn đề Ly sứ giả muốn hỏi: “Vì sao ngươi lại nguyện ý nói với ta nhiều chuyện như vậy? Đây không phải là bí mật của ngươi sao?”
Ánh mắt trong suốt của Quỷ Chúc giờ phút này có vẻ đặc biệt sáng ngời, hắn nhìn Ly sứ giả nói: “Ta nói muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, ngươi tin không?”
Ly sứ giả hơi sững sờ, lập tức hí mắt cười cười, lắc đầu, không phủ nhận mà bất đắc dĩ nhiều hơn: “Ta tin.”
Hắn tin tưởng, có vài người quả thật đối với vài việc không hề có tính toán.
Quỷ Chúc là người đặc biệt, có đôi khi khiến người ta cảm thấy không đơn giản, có đôi khi lại không hề có tâm cơ, Ly sứ giả thấy, người như vậy, chắc sẽ không có nhiều gánh nặng.
Khi Ly sứ giả quay đầu nhìn Quỷ Chúc định nói tiếp, đã thấy hai mắt hắn nhắm lại, hô hấp bằng phẳng, đúng là đang ngủ.
Ly sứ giả nheo mắt lại, lắc đầu, bất đắc dĩ chèo thuyền đi.
Mà giờ khắc này trong thành Dương Châu, võ lâm đại hội đang trong giai đoạn chuẩn bị, bảy ngày sau sẽ tiến hành.
Sự kiện này do minh chủ võ lâm Tố Thất làm chủ, thảo luận cách đối phó với thế lực ngầm trên giang hồ trước diệt Lư châu Hoa gia, sau mời Thần Đường phá hủy Hồng Diệp trai.
Trăm năm giang hồ, cụm từ bắt được nhiều nhất trên miệng mọi người không phải anh hùng hay truyền kỳ gì đương thời, mà trong các cuộc nói chuyện của dân chúng trong những quán trọ lều trà, xuất hiện nhiều nhất là giang hồ tứ đại truyền kỳ trong quá khứ, đương kim minh chủ võ lâm Tố Thất cùng với thiên hạ đệ nhất sát thủ rồng chỉ thấy đầu không thấy đuôi Quỷ Chúc.
Tứ đại truyền kỳ, theo thứ tự là Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt Thế Gia. Hắc Y giáo, Khuynh Vân Môn, Lãm Nguyệt cung và bát đại thế gia.
Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, tứ đại truyền kỳ trong giang hồ tung hoành rất nhiều năm lại chẳng biết tại sao liên tiếp biến mất, mười lăm năm trước, giáo chủ Hắc Y giáo dẫn giáo chúng rời khỏi Trung Nguyên đi tới Tây Vực, cũng đại biểu cho tứ đại truyền kỳ theo giang hồ biến mất, trở thành quá khứ.
Mà hiện tai, nổi bật nhất chính là đương kim minh chủ võ lâm, Tố Thất.
Minh Sơ không biết Tố Thất, nhưng nàng phải nhìn thấy Tố Thất, bởi vì chuyện nàng cần làm hiện tại không thể không dựa vào sự giúp đỡ của Tố Thất và lực lượng chính đạo.
Vì vậy nàng xuất hiện ở thành Dương Châu, chỉ vì muốn gặp người được giang hồ tung hô thành thần, Tố Thất công tử.
Bình luận facebook