Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-149
Chương 149 Ký ức năm xưa
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi cũng không thật sự muốn bọn họ bỏ phiếu dựa trên suy nghĩ trong lòng, tôi chỉ muốn nhìn xem, trong những người này ai là người thật lòng đứng về phía tôi. Tôi sớm muộn gì cũng tiếp quản công ty, đương nhiên phải tìm vài người đáng tin tưởng.
Liễu Vinh hơi hoảng hốt, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến lúc này mà cậu còn đánh lạc hướng”
Tôi ngồi xuống, giả vờ không hiểu những gì ông ta nói: “Chủ Liễu, chủ đang nói gì vậy? Tôi để mọi người tự do quyết định chuyện ông Cam đi hay ở. Hơn nữa, với cổ phần của tôi, chắc chắn có thể bảo vệ ông Cam. Nếu tôi công khai số cổ phần của mình, mọi người vì muốn nịnh bợ chẳng phải đều sẽ bỏ phiếu theo tôi sao, như vậy sẽ bất lợi cho chú rồi. Tôi làm vậy vì muốn tốt cho chủ, sao chú ngược lại còn trách cứ tôi “Cậu hãy chấm dứt trò này đi. Mọi người, tôi tin lát nữa, cổ phần trong tay thằng nhóc này chắc chắn sẽ không vượt qua hai mươi phần trăm. có vài người vẫn không tin, nhưng nghe những lời tôi vừa nói, lại thêm Liều Vinh làm loạn một lực liền cảm thấy những lời tôi nồi đúng là giầu đầu lời đuôi chỉ là cổ phần không đủ mời cô y nổi như vậy đề chiếm được ưu thể
Chẳng mấy chốc, mọi người đã giơ tay biểu quyết một lần nữa. Tôi đếm một lượt dựa trên số người vẫn là Liều Vinh chiếm ưu thế đã vượt qua bảy mươi phần trầm, không những thể chỉ có năm phần trầm cổ phần chống lại bên Liễu Vình.
Liều Vình cười ha ha Bồn mươi lăm phần trầm trừ khi Hàn Khôn đề lại cho cầu hơn ba mươi phần trăm cổ phần tôi không tìm ông ta sẽ hào phóng như vậy
Tôi không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua ông Cam, Ông Cam thong thả ung dung, đầu tiên là nhìn Liễu Vinh với vẻ mặt tôi yên lặng nhìn ông làm màu”, sau đó lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu
Bác ấy đặt tập tài liệu lên giữa bàn, tôi đẩy về phía trước, để mọi người nhìn thấy rõ ràng hơn.
Lúc đầu Liễu Vinh hơi sửng sốt, sau đó ông ta giành lấy hợp đồng, nhìn chằm chằm vào những chữ nhỏ trên đó xem đi xem lại. “Nói dối, chuyện này không thể nào, Hàn Khôn làm sao có thể thể?” Sắc mặt Liễu Vinh đỏ gay, quả thực giống như gan heo. Ông ta đứng dậy, xé nát tài liệu thành từng mảnh: “Đây chắc chắn là giả!” “Làm sao vậy?” “Không biết nữa. “Tôi chưa thấy rõ, rốt cuộc làm sao vậy?”
Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, ông Cam lại chầm chậm lấy ra một phần tài liệu sao chép đưa cho tôi: “Liễu Vinh à, ông đừng xé nữa, lãng phí giấy tờ, tôi không chỉ chuẩn bị một phần đầu. Tiểu Ngô, cậu chia cho tất cả mỗi người một bộ.”
Ông Cam nói với thư ký, thư ký nhanh chóng phát hợp đồng cổ phần cho mọi người. Mọi người kinh ngạc, tiếng bàn tán suýt chút nữa thổi tung cả nóc nhà. “Cái gì? Chuyện này sao có thể, bốn mươi phần trăm cổ quyền sao!” “Đúng vậy, chuyện này không thể nào, Chủ tịch Trương ngày trước cũng chỉ có từng đó cổ phần.” “Luật sư Hàn không giữ riêng chút nào sao? Ông ta là người nắm rõ nhất những điều khoản pháp luật này.” “Làm sao có thể? Nhiều năm như vậy, trong tay luật sư Hàn thật sự không có chút cổ phần nào sao? Tôi còn tưởng rằng Chủ tịch Trương trước khi đi đã để lại cho ông ta phần lớn cổ phần. “Đúng vậy, có vẻ như Liễu Vinh cũng nghĩ như thế.”
Đôi mắt Liễu Vinh run lên, trên trán toát hết mồ hôi, có hơi hoang mang muốn bỏ đi, nhưng ông ta lại giận dữ siết chặt nám dám.
Trong lúc hỗn loạn, ông Cam khẽ nói với tôi: “Lúc này Liễu Vinh đã tức điên rồi. trước kịa toàn bộ công ty chúng ta đều cho rằng Hàn Khôn nắm cổ phần. Ông ta sẽ nằm ba mươi phần trăm, nên Liễu Vinh mới cho rằng trong tay cháu không có quá hai mươi phần trăm.
Tôi hỏi: “Chuyện gì thế này, chuyện này cũng có thể lừa người sao? Bọn họ chưa từng kiểm tra à?”
Ông Cam cười như một con cáo già, nói: “Bác là Giám đốc Tài chính, bác biết chứ. Bác biết là được rồi, không cần nói cho bọn họ.
Nhìn dáng vẻ này của ông Cam, tôi bỗng nhiên nhận ra Liễu Vinh không phải thua vì đen đủi. Ông ta đã thua từ đầu tới cuối, ông ta làm sao có thể đấu lại với hai con cáo già ông Cam và Hàn Khôn được chứ.
Ông Cam cao giọng nói: “Số phiếu đồng thuận là bốn mươi lăm phần trăm, quá bảy mươi phần trăm cổ đông chấp thuận, nhưng tỷ lệ cổ phần có mặt là một trăm phần trăm, bởi vậy tỷ lệ nắm giữ cổ phần chấp thuận chưa quá bán.
Haizz, đáng tiếc thật, lão già tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi rồi, chỉ có thể lại quản lý tài chính thêm một năm nữa thôi. Sếp Liễu, hợp tác vui vẻ.”
Bác ấy chìa tay về phía Liễu Vinh đang ngồi tê liệt trên ghế.
Liễu Vinh giương mắt nhìn, đôi mắt ông ta đỏ sọng, đầy tơ máu, dáng vẻ giống như con thú hoang muốn ăn thịt người. Khóe môi ông ta giật giật, thở hổn hển, nhìn cực kỳ kinh khủng.
Nhưng ông Cam lại làm bộ như không thấy, cười như mây trôi gió thoảng.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác, sự sợ hãi và căng thẳng trước đó của ông Cam đều chỉ là giả vờ, lão già này, quá giảo hoạt rồi! “Ông Cam, ông cứ chờ đó.”
Liễu Vinh thua to tháo chạy, những cổ đồng ban nãy ủng hộ Liễu Vinh cũng vô cùng xấu hổ, sau khi nói vài lời chúc mừng khách sáo với tôi, lập tức bước đi với vẻ mặt xám xịt.
Về phần những cổ đông ủng hộ tôi đã tâm ý tương thông ngồi xuống, chờ tôi lên tiếng.
Tôi lại đóng cửa vào, nhìn lần lượt từng gương mặt mong chờ kia, trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
Tôi, trước kia vốn chẳng là cái thá gì cả, vậy mà lại có một ngày có thể ở trong văn phòng cao cấp nhất ở thành phố Thông, chỉ đạo những tinh anh trong giới, vận mệnh quả thật thần kỳ. “Các vị... Tôi quét mắt nhìn một lượt, đánh giá những người đã có tuổi ngồi ở đây: “Các chú, các bác...”
Có lẽ tôi quá hồi hộp, nói xong liền đỏ mặt, mọi người lập tức nở nụ cười. “Tiểu Siêu, cháu đừng căng thẳng, hồi trước bác từng bế cháu đó.” Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi nói.
Kỳ thật ngày trước tôi cũng từng phát biểu trước các binh sĩ cấp dưới, nhưng họ đều nhỏ tuổi hơn tôi. Mà bây giờ đối diện với một nhóm người lớn tuổi, tôi lại phải bày ra dáng vẻ của thiếu gia, có cảm giác cực kỳ xấu hổ như đứa trẻ con lén mặc quần áo của người lớn. “Ôi chao, ông Lý à, sao ông lại nói vậy chứ. Đây là hội nghị cổ đông, ông mau thu lại cái thói xấu thích lôi kéo quan hệ của mình đi. Ngày trước còn Chủ tịch Trương ông cũng như vậy.” “Ông Mao, nói vậy là không đúng rồi, Trương Tuấn là anh em với mấy người chúng ta, là anh em đó! Lúc ông ta còn sống, lão đây cũng không cần làm bộ làm tịch mặc âu phục tham dự hội nghị cổ đông vớ vẩn gì đó. Có chuyện quan trọng gì, mấy người bạn đều bàn bạc ổn thỏa ở quán đồ nhậu cả.” “Ha ha ha, đúng vậy! Lúc còn Tiểu Tuấn, ông Mao không chịu tuân theo quy tắc. Chẳng qua là Tiểu Tuấn tốt tính mới không so đo với ông.” “Đều là anh em một nhà còn so đo cái gì? Năm đó chúng ta tranh đấu giành thiên hạ, lúc vừa mới xây dựng sự nghiệp, tới nhà cũng không thuê nổi, cùng nhau thuê chung một căn phòng, cho nhau xem cả dáng vẻ cởi truồng rồi, còn phải giả vờ bài bản cái gì nữa chứ? Ha ha ha." “Đúng vậy, thật nhớ ngày đó, lúc đó mới thật sự là sảng khoái!”
Mấy người cùng tán gẫu, nhớ lại chuyện năm xưa, biểu cảm trầm trọng ban nãy đã vụt biến, giờ phút này họ đều hăng hải sôi nổi, giống như trở về ngày còn trẻ, ngay cả ông Cam cũng không nén nổi xúc động, cùng họ ôn lại chuyện ngày xưa.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi cũng không thật sự muốn bọn họ bỏ phiếu dựa trên suy nghĩ trong lòng, tôi chỉ muốn nhìn xem, trong những người này ai là người thật lòng đứng về phía tôi. Tôi sớm muộn gì cũng tiếp quản công ty, đương nhiên phải tìm vài người đáng tin tưởng.
Liễu Vinh hơi hoảng hốt, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến lúc này mà cậu còn đánh lạc hướng”
Tôi ngồi xuống, giả vờ không hiểu những gì ông ta nói: “Chủ Liễu, chủ đang nói gì vậy? Tôi để mọi người tự do quyết định chuyện ông Cam đi hay ở. Hơn nữa, với cổ phần của tôi, chắc chắn có thể bảo vệ ông Cam. Nếu tôi công khai số cổ phần của mình, mọi người vì muốn nịnh bợ chẳng phải đều sẽ bỏ phiếu theo tôi sao, như vậy sẽ bất lợi cho chú rồi. Tôi làm vậy vì muốn tốt cho chủ, sao chú ngược lại còn trách cứ tôi “Cậu hãy chấm dứt trò này đi. Mọi người, tôi tin lát nữa, cổ phần trong tay thằng nhóc này chắc chắn sẽ không vượt qua hai mươi phần trăm. có vài người vẫn không tin, nhưng nghe những lời tôi vừa nói, lại thêm Liều Vinh làm loạn một lực liền cảm thấy những lời tôi nồi đúng là giầu đầu lời đuôi chỉ là cổ phần không đủ mời cô y nổi như vậy đề chiếm được ưu thể
Chẳng mấy chốc, mọi người đã giơ tay biểu quyết một lần nữa. Tôi đếm một lượt dựa trên số người vẫn là Liều Vinh chiếm ưu thế đã vượt qua bảy mươi phần trầm, không những thể chỉ có năm phần trầm cổ phần chống lại bên Liễu Vình.
Liều Vình cười ha ha Bồn mươi lăm phần trầm trừ khi Hàn Khôn đề lại cho cầu hơn ba mươi phần trăm cổ phần tôi không tìm ông ta sẽ hào phóng như vậy
Tôi không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua ông Cam, Ông Cam thong thả ung dung, đầu tiên là nhìn Liễu Vinh với vẻ mặt tôi yên lặng nhìn ông làm màu”, sau đó lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu
Bác ấy đặt tập tài liệu lên giữa bàn, tôi đẩy về phía trước, để mọi người nhìn thấy rõ ràng hơn.
Lúc đầu Liễu Vinh hơi sửng sốt, sau đó ông ta giành lấy hợp đồng, nhìn chằm chằm vào những chữ nhỏ trên đó xem đi xem lại. “Nói dối, chuyện này không thể nào, Hàn Khôn làm sao có thể thể?” Sắc mặt Liễu Vinh đỏ gay, quả thực giống như gan heo. Ông ta đứng dậy, xé nát tài liệu thành từng mảnh: “Đây chắc chắn là giả!” “Làm sao vậy?” “Không biết nữa. “Tôi chưa thấy rõ, rốt cuộc làm sao vậy?”
Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, ông Cam lại chầm chậm lấy ra một phần tài liệu sao chép đưa cho tôi: “Liễu Vinh à, ông đừng xé nữa, lãng phí giấy tờ, tôi không chỉ chuẩn bị một phần đầu. Tiểu Ngô, cậu chia cho tất cả mỗi người một bộ.”
Ông Cam nói với thư ký, thư ký nhanh chóng phát hợp đồng cổ phần cho mọi người. Mọi người kinh ngạc, tiếng bàn tán suýt chút nữa thổi tung cả nóc nhà. “Cái gì? Chuyện này sao có thể, bốn mươi phần trăm cổ quyền sao!” “Đúng vậy, chuyện này không thể nào, Chủ tịch Trương ngày trước cũng chỉ có từng đó cổ phần.” “Luật sư Hàn không giữ riêng chút nào sao? Ông ta là người nắm rõ nhất những điều khoản pháp luật này.” “Làm sao có thể? Nhiều năm như vậy, trong tay luật sư Hàn thật sự không có chút cổ phần nào sao? Tôi còn tưởng rằng Chủ tịch Trương trước khi đi đã để lại cho ông ta phần lớn cổ phần. “Đúng vậy, có vẻ như Liễu Vinh cũng nghĩ như thế.”
Đôi mắt Liễu Vinh run lên, trên trán toát hết mồ hôi, có hơi hoang mang muốn bỏ đi, nhưng ông ta lại giận dữ siết chặt nám dám.
Trong lúc hỗn loạn, ông Cam khẽ nói với tôi: “Lúc này Liễu Vinh đã tức điên rồi. trước kịa toàn bộ công ty chúng ta đều cho rằng Hàn Khôn nắm cổ phần. Ông ta sẽ nằm ba mươi phần trăm, nên Liễu Vinh mới cho rằng trong tay cháu không có quá hai mươi phần trăm.
Tôi hỏi: “Chuyện gì thế này, chuyện này cũng có thể lừa người sao? Bọn họ chưa từng kiểm tra à?”
Ông Cam cười như một con cáo già, nói: “Bác là Giám đốc Tài chính, bác biết chứ. Bác biết là được rồi, không cần nói cho bọn họ.
Nhìn dáng vẻ này của ông Cam, tôi bỗng nhiên nhận ra Liễu Vinh không phải thua vì đen đủi. Ông ta đã thua từ đầu tới cuối, ông ta làm sao có thể đấu lại với hai con cáo già ông Cam và Hàn Khôn được chứ.
Ông Cam cao giọng nói: “Số phiếu đồng thuận là bốn mươi lăm phần trăm, quá bảy mươi phần trăm cổ đông chấp thuận, nhưng tỷ lệ cổ phần có mặt là một trăm phần trăm, bởi vậy tỷ lệ nắm giữ cổ phần chấp thuận chưa quá bán.
Haizz, đáng tiếc thật, lão già tôi vẫn chưa được nghỉ ngơi rồi, chỉ có thể lại quản lý tài chính thêm một năm nữa thôi. Sếp Liễu, hợp tác vui vẻ.”
Bác ấy chìa tay về phía Liễu Vinh đang ngồi tê liệt trên ghế.
Liễu Vinh giương mắt nhìn, đôi mắt ông ta đỏ sọng, đầy tơ máu, dáng vẻ giống như con thú hoang muốn ăn thịt người. Khóe môi ông ta giật giật, thở hổn hển, nhìn cực kỳ kinh khủng.
Nhưng ông Cam lại làm bộ như không thấy, cười như mây trôi gió thoảng.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác, sự sợ hãi và căng thẳng trước đó của ông Cam đều chỉ là giả vờ, lão già này, quá giảo hoạt rồi! “Ông Cam, ông cứ chờ đó.”
Liễu Vinh thua to tháo chạy, những cổ đồng ban nãy ủng hộ Liễu Vinh cũng vô cùng xấu hổ, sau khi nói vài lời chúc mừng khách sáo với tôi, lập tức bước đi với vẻ mặt xám xịt.
Về phần những cổ đông ủng hộ tôi đã tâm ý tương thông ngồi xuống, chờ tôi lên tiếng.
Tôi lại đóng cửa vào, nhìn lần lượt từng gương mặt mong chờ kia, trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
Tôi, trước kia vốn chẳng là cái thá gì cả, vậy mà lại có một ngày có thể ở trong văn phòng cao cấp nhất ở thành phố Thông, chỉ đạo những tinh anh trong giới, vận mệnh quả thật thần kỳ. “Các vị... Tôi quét mắt nhìn một lượt, đánh giá những người đã có tuổi ngồi ở đây: “Các chú, các bác...”
Có lẽ tôi quá hồi hộp, nói xong liền đỏ mặt, mọi người lập tức nở nụ cười. “Tiểu Siêu, cháu đừng căng thẳng, hồi trước bác từng bế cháu đó.” Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi nói.
Kỳ thật ngày trước tôi cũng từng phát biểu trước các binh sĩ cấp dưới, nhưng họ đều nhỏ tuổi hơn tôi. Mà bây giờ đối diện với một nhóm người lớn tuổi, tôi lại phải bày ra dáng vẻ của thiếu gia, có cảm giác cực kỳ xấu hổ như đứa trẻ con lén mặc quần áo của người lớn. “Ôi chao, ông Lý à, sao ông lại nói vậy chứ. Đây là hội nghị cổ đông, ông mau thu lại cái thói xấu thích lôi kéo quan hệ của mình đi. Ngày trước còn Chủ tịch Trương ông cũng như vậy.” “Ông Mao, nói vậy là không đúng rồi, Trương Tuấn là anh em với mấy người chúng ta, là anh em đó! Lúc ông ta còn sống, lão đây cũng không cần làm bộ làm tịch mặc âu phục tham dự hội nghị cổ đông vớ vẩn gì đó. Có chuyện quan trọng gì, mấy người bạn đều bàn bạc ổn thỏa ở quán đồ nhậu cả.” “Ha ha ha, đúng vậy! Lúc còn Tiểu Tuấn, ông Mao không chịu tuân theo quy tắc. Chẳng qua là Tiểu Tuấn tốt tính mới không so đo với ông.” “Đều là anh em một nhà còn so đo cái gì? Năm đó chúng ta tranh đấu giành thiên hạ, lúc vừa mới xây dựng sự nghiệp, tới nhà cũng không thuê nổi, cùng nhau thuê chung một căn phòng, cho nhau xem cả dáng vẻ cởi truồng rồi, còn phải giả vờ bài bản cái gì nữa chứ? Ha ha ha." “Đúng vậy, thật nhớ ngày đó, lúc đó mới thật sự là sảng khoái!”
Mấy người cùng tán gẫu, nhớ lại chuyện năm xưa, biểu cảm trầm trọng ban nãy đã vụt biến, giờ phút này họ đều hăng hải sôi nổi, giống như trở về ngày còn trẻ, ngay cả ông Cam cũng không nén nổi xúc động, cùng họ ôn lại chuyện ngày xưa.
Bình luận facebook