Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-151
Chương 151 Nói dối
**********
“Thật lòng mà nói, các bác cũng không biết, ông ấy chưa bao giờ bị mất liên lạc. Bốn người bọn bác đều đã cử người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được.
Bầu không khí nơi đây chợt lắng xuống, tất cả mọi người đều không nói lời nào.
Trong lòng tôi bỗng dưng hoảng loạn, chủ Hàn không thực sự xảy ra chuyện gì rồi chứ. “Năm nào ông ấy cũng sang Đan Mạch, nhưng bao nhiêu năm qua chưa bao giờ cho bọn bác biết ông ấy sang đó làm gì.” Chu Kế Phát nói.
Tôi hỏi: “Chẳng lẽ mọi người chưa từng hỏi chú ấy?”
Tần Hạo đáp: “Ôi, ông ấy không muốn nói, cho dù cháu có khoan một lỗ lên não ông ta cũng không tìm ra được lý do đâu. Sao bọn bác lại chưa từng tò mò chứ? Nhưng kiểu gì ông ấy cũng không nói."
Mao Khải ồn ào; “Tôi nghi ngờ thằng bố này có phải hàng năm đều lén lút đi nghỉ đông không?” Ông ấy nói nhưng không ai cười, đành tự mình cười xấu hổ hai tiếng.
Lý Phong Thành nhìn thoáng qua Mao Khải nói: “Bao nhiêu năm qua, Luật sư Hàn chưa bao giờ bị mất liên lạc, chỉ có lúc ở trên máy bay mới không nghe điện thoại. Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà ông ấy không thể nào vẫn ở trên máy bay. “Có khi nào là Liễu Vinh đã giở trò gì đó không? Cháu nghe Liễu Vinh nói, trong vòng ba tháng chú Hàn sẽ không về Tôi nói: “Nhưng dù chưa về, chú ấy cũng có thể gọi điện cho chúng ta chứ."
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn họ tất cả đều rất sốt ruột, nhưng cũng không ai có cách nào.
Những người đang ngồi đây muốn năng lực có năng lực, muốn tiền có tiền, họ đều cử người đi tìm Hàn Khôn rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức. Tôi nghĩ nếu còn tiếp tục như vậy, tôi phải nhờ ông già hỗ trợ, gọi vài tên lính đánh thuê ở châu Âu để tìm chú ấy giúp tôi.
Chủ Hàn quá đỗi quan trọng đối với tôi, tôi tuyệt đối không thể để chú ấy gặp chuyện không may.
Ông Cam nói: “Tôi cảm thấy chuyện này tôi tầm mươi phần trăm là Liễu Vinh ra tay. Ông ta không dám giết Luật sư Hàn, nhưng lại có cách khiến Luật sư Hàn mất liên lạc tạm thời. Một ngày Luật sư Hàn mất liên lạc, mấy người chân trong chân ngoài sẽ đứng về phía Liễu Vinh, Liễu Vinh sẽ nhân cơ hội đó gây khó dễ. Tuy ở đây chúng ta có lợi thế về cổ phần, nhưng bọn họ lại chiếm ưu thế về số người, nếu chúng ta không duy trì được bảy mươi phần trăm số cổ đông, thì lời nói vĩnh viễn không có sức nặng
Lời này khiến bầu không khí giữa mọi người trở nên nghiêm trọng hơn, vẻ vui cười ban nãy giống như một ảo giác.
Tôi đã từng làm công tác tư tưởng trong quân đội, thấy khí thế của mọi người thấp như vậy liền nói: “Mọi người đừng ủ rũ, bây giờ phía Liễu Vinh và chúng ta đã giống nhau, chúng ta không thể thúc đầy dự án thì bọn họ cũng không thể chen vào được. Chú Hàn sớm muộn cũng sẽ trở lại, bọn họ càng sốt ruột hơn so với chúng ta “Ha ha, đúng vậy, chúng ta cứ theo Liễu Vịnh tới cùng thôi, xem ông ta có thể làm thế nào. “Đúng vậy, cứ đùa giỡn đi, về chơi xấu thì tôi là giỏi nhất rồi.”
Mọi người lại thả lỏng, cười cười nói nói, tiếp tục ôn lại chuyện đã qua. Tôi ngồi nghe bọn họ hàn huyện trong văn phòng tới hàng tiếng đồng hồ, tới khi thấy Chu vội vàng nói phải về xem cổ phiếu, mọi người mới tản đi trong tiếng cười vang. Tôi vốn định mời họ ăn bữa cơm, nhưng tất cả đều nói không cần khách sáo, họ là bạn của bố tôi, không cần những nghi thức xã giao như vậy.
Tiểu Siêu, châu thật sự không cần lo làng, những người này đều là bạn của người bổ quá cố của cháu, không cần phải để tâm tới những thứ giả tạo đó
Tôi thở dài một hơi, cười đáp: "Cháu chẳng qua chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Người ta vẫn nói người đi trà nguội, bố cháu đã mất lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn coi ông ấy là anh em.”
Ông Cam bóp bóp bả vai tôi: “Đám này đều là anh em thực sự, có tình cảm khăng khít với người bố quá cố của cháu.” “Bố cháu rốt cuộc là người như thế nào? Hình tượng của ông ấy trong lòng cháu rất mơ hồ.” Tôi đột ngột nói: “Thực ra từ nhỏ tới lớn, không phải cháu chưa từng hận ông ấy. Ông ấy bị tai nạn xe qua đời, chẳng những làm hại mẹ mà còn làm liên lụy cả dượng. Cô cháu hận cháu từ nhỏ, bà ấy hận cháu thấu xương, từ nhỏ tới lớn cháu chịu không ít khổ sở, đều vì cô ấy hận cháu”
Cũng không biết tại sao hôm nay tôi lại nhớ tới mà nói ra những chuyện này, nếu là ngày thường, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc tới, đó là vết sẹo sâu nhất trong lòng tôi, tôi không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai biết.
Nhưng hôm nay lại khác, tôi giống như thấy được dáng vẻ hăng hái của bố tôi ngày còn sống, ông ấy hoàn toàn không phải kẻ đàn ông vô dụng, vô trách nhiệm, ích kỷ như trong lời cô tôi nói.
Bây giờ tôi có thể khẳng định, ông ấy bị người ta hại chết. Trước đây, ông ấy có một nhóm anh em tốt như vậy, mười mấy năm trôi qua vẫn có thể sát cánh không rời, có thể chứng minh nhân phẩm của bố tôi không giống như cô nói.
Tôi thật sự rất muốn biết liền hỏi lại một lần nữa: “Bác nói xem, bố cháu rất cuộc là người thế nào?”
Ông Cam chân thành nói: “Bố cháu, ông ấy là kẻ có sức hút khác thường. Mặc kệ người khác nói như thế nào, cháu đều phải nhớ kỹ, ông ấy tuyệt đối không phải người xấu.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ vạch trần chân tướng cái chết của bố tôi, thay ông ấy lấy lại danh tiếng.
Ông ấy không phải một con ma men ích kỷ, vô trách nhiệm. Ông ấy là một người đàn ông đàng hoàng tử tế, không làm vợ mình thất vọng, không làm anh em thất vọng, cũng không làm con cái thất vọng.
Cho dù kẻ nào ngăn cản, tôi cũng nhất định phải báo thù thay bố.
Sau khi tôi và ông Cam rời khỏi phòng họp, Lâm Phương đã đứng chờ ở cửa ra vào.
Ông Cam cau mày hỏi: “Cô vẫn luôn đứng đây nghe chuyện?"
Tôi ngăn ông Cam lại nói: “Không sao cả, bác Cam không cần căng thẳng, cô ấy là bạn tốt của cháu”
Lâm Phương áy náy giải thích: “Tôi vốn không định chờ ở đây, nhưng tôi thấy rất nhiều người đã ra ngoài rồi mà hai người còn chưa ra, tôi mới tới đây chờ Trương Siêu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to chớp chớp của Lâm Phương, cười nói: “Không sao cả, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài. Được rồi, chúng ta đi thôi.” “Thiếu...”
Ông Cam định gọi tôi lại, nhưng tôi và Lâm Phương đã đi mất rồi, tôi còn nghe thấy ông Cam thở dài nặng nhọc ở phía sau.
Dọc đường đi Lâm Phương đều cực kỳ căng thẳng, không dám ngẩng đầu lên nói chuyện, cho tới tận khi ngồi vào trong xe cô ta mới thả lỏng một chút. “Em cảm thấy ông ấy không thích em chút nào.” Cô ta đánh tay lái, lơ đãng nói. “Đúng, ông Cam rất đề phòng. Cô cũng biết thân phận của tôi rồi, vốn chuyện hôm nay tôi không nên mang cô đi theo. Nếu truyền ra ngoài, tôi nhất định phải chết”
Lâm Phương liếc mắt nhìn tôi một cái như đang suy nghĩ gì.
Tôi cười nói: “Tôi biết có nghe được một số thứ, nhưng cô không cần căng thẳng, tôi tin cô.” “Em chỉ mới đứng bên ngoài chưa lâu. “Ừm. Nhưng tôi không nói, thực ra từ khi Lâm Phương bắt đầu đứng ở bên ngoài tôi đã nghe thấy tiếng của cô ta. Người bình thường tự cho rằng tiếng bước chân rất nhẹ nhưng thực ra trong tại của bộ đội đặc chủng lại nặng chẳng khác gì tiếng heo giẫm trên mặt đất. “Em chưa nghe được điều gì quan trọng lắm.” Lâm Phương thấy phản ứng của tôi rất bình thường thì không yên lòng mà nói thêm một câu.
Trong lòng tôi thấy thật nực cười, rõ ràng là nói dối tại sao còn muốn lời nói dối của mình nghe thật chân thành. “Thực ra nghe thấy cái gì cũng không sao cả. Tôi tin cô sẽ không hại tôi.” Tôi cười: “Con người tôi đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người.” “Những chuyện đó sao có thể làm hại anh chứ? Chẳng qua chỉ là mấy chuyện nội bộ tầm phào thôi mà.” Lâm Phương thuận miệng giải thích.
Chiếc xe đi lên cao tốc, lao nhanh như chop.
**********
“Thật lòng mà nói, các bác cũng không biết, ông ấy chưa bao giờ bị mất liên lạc. Bốn người bọn bác đều đã cử người đi tìm, nhưng vẫn không tìm được.
Bầu không khí nơi đây chợt lắng xuống, tất cả mọi người đều không nói lời nào.
Trong lòng tôi bỗng dưng hoảng loạn, chủ Hàn không thực sự xảy ra chuyện gì rồi chứ. “Năm nào ông ấy cũng sang Đan Mạch, nhưng bao nhiêu năm qua chưa bao giờ cho bọn bác biết ông ấy sang đó làm gì.” Chu Kế Phát nói.
Tôi hỏi: “Chẳng lẽ mọi người chưa từng hỏi chú ấy?”
Tần Hạo đáp: “Ôi, ông ấy không muốn nói, cho dù cháu có khoan một lỗ lên não ông ta cũng không tìm ra được lý do đâu. Sao bọn bác lại chưa từng tò mò chứ? Nhưng kiểu gì ông ấy cũng không nói."
Mao Khải ồn ào; “Tôi nghi ngờ thằng bố này có phải hàng năm đều lén lút đi nghỉ đông không?” Ông ấy nói nhưng không ai cười, đành tự mình cười xấu hổ hai tiếng.
Lý Phong Thành nhìn thoáng qua Mao Khải nói: “Bao nhiêu năm qua, Luật sư Hàn chưa bao giờ bị mất liên lạc, chỉ có lúc ở trên máy bay mới không nghe điện thoại. Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà ông ấy không thể nào vẫn ở trên máy bay. “Có khi nào là Liễu Vinh đã giở trò gì đó không? Cháu nghe Liễu Vinh nói, trong vòng ba tháng chú Hàn sẽ không về Tôi nói: “Nhưng dù chưa về, chú ấy cũng có thể gọi điện cho chúng ta chứ."
Mọi người nhìn tôi, tôi nhìn họ tất cả đều rất sốt ruột, nhưng cũng không ai có cách nào.
Những người đang ngồi đây muốn năng lực có năng lực, muốn tiền có tiền, họ đều cử người đi tìm Hàn Khôn rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức. Tôi nghĩ nếu còn tiếp tục như vậy, tôi phải nhờ ông già hỗ trợ, gọi vài tên lính đánh thuê ở châu Âu để tìm chú ấy giúp tôi.
Chủ Hàn quá đỗi quan trọng đối với tôi, tôi tuyệt đối không thể để chú ấy gặp chuyện không may.
Ông Cam nói: “Tôi cảm thấy chuyện này tôi tầm mươi phần trăm là Liễu Vinh ra tay. Ông ta không dám giết Luật sư Hàn, nhưng lại có cách khiến Luật sư Hàn mất liên lạc tạm thời. Một ngày Luật sư Hàn mất liên lạc, mấy người chân trong chân ngoài sẽ đứng về phía Liễu Vinh, Liễu Vinh sẽ nhân cơ hội đó gây khó dễ. Tuy ở đây chúng ta có lợi thế về cổ phần, nhưng bọn họ lại chiếm ưu thế về số người, nếu chúng ta không duy trì được bảy mươi phần trăm số cổ đông, thì lời nói vĩnh viễn không có sức nặng
Lời này khiến bầu không khí giữa mọi người trở nên nghiêm trọng hơn, vẻ vui cười ban nãy giống như một ảo giác.
Tôi đã từng làm công tác tư tưởng trong quân đội, thấy khí thế của mọi người thấp như vậy liền nói: “Mọi người đừng ủ rũ, bây giờ phía Liễu Vinh và chúng ta đã giống nhau, chúng ta không thể thúc đầy dự án thì bọn họ cũng không thể chen vào được. Chú Hàn sớm muộn cũng sẽ trở lại, bọn họ càng sốt ruột hơn so với chúng ta “Ha ha, đúng vậy, chúng ta cứ theo Liễu Vịnh tới cùng thôi, xem ông ta có thể làm thế nào. “Đúng vậy, cứ đùa giỡn đi, về chơi xấu thì tôi là giỏi nhất rồi.”
Mọi người lại thả lỏng, cười cười nói nói, tiếp tục ôn lại chuyện đã qua. Tôi ngồi nghe bọn họ hàn huyện trong văn phòng tới hàng tiếng đồng hồ, tới khi thấy Chu vội vàng nói phải về xem cổ phiếu, mọi người mới tản đi trong tiếng cười vang. Tôi vốn định mời họ ăn bữa cơm, nhưng tất cả đều nói không cần khách sáo, họ là bạn của bố tôi, không cần những nghi thức xã giao như vậy.
Tiểu Siêu, châu thật sự không cần lo làng, những người này đều là bạn của người bổ quá cố của cháu, không cần phải để tâm tới những thứ giả tạo đó
Tôi thở dài một hơi, cười đáp: "Cháu chẳng qua chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Người ta vẫn nói người đi trà nguội, bố cháu đã mất lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn coi ông ấy là anh em.”
Ông Cam bóp bóp bả vai tôi: “Đám này đều là anh em thực sự, có tình cảm khăng khít với người bố quá cố của cháu.” “Bố cháu rốt cuộc là người như thế nào? Hình tượng của ông ấy trong lòng cháu rất mơ hồ.” Tôi đột ngột nói: “Thực ra từ nhỏ tới lớn, không phải cháu chưa từng hận ông ấy. Ông ấy bị tai nạn xe qua đời, chẳng những làm hại mẹ mà còn làm liên lụy cả dượng. Cô cháu hận cháu từ nhỏ, bà ấy hận cháu thấu xương, từ nhỏ tới lớn cháu chịu không ít khổ sở, đều vì cô ấy hận cháu”
Cũng không biết tại sao hôm nay tôi lại nhớ tới mà nói ra những chuyện này, nếu là ngày thường, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc tới, đó là vết sẹo sâu nhất trong lòng tôi, tôi không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai biết.
Nhưng hôm nay lại khác, tôi giống như thấy được dáng vẻ hăng hái của bố tôi ngày còn sống, ông ấy hoàn toàn không phải kẻ đàn ông vô dụng, vô trách nhiệm, ích kỷ như trong lời cô tôi nói.
Bây giờ tôi có thể khẳng định, ông ấy bị người ta hại chết. Trước đây, ông ấy có một nhóm anh em tốt như vậy, mười mấy năm trôi qua vẫn có thể sát cánh không rời, có thể chứng minh nhân phẩm của bố tôi không giống như cô nói.
Tôi thật sự rất muốn biết liền hỏi lại một lần nữa: “Bác nói xem, bố cháu rất cuộc là người thế nào?”
Ông Cam chân thành nói: “Bố cháu, ông ấy là kẻ có sức hút khác thường. Mặc kệ người khác nói như thế nào, cháu đều phải nhớ kỹ, ông ấy tuyệt đối không phải người xấu.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ vạch trần chân tướng cái chết của bố tôi, thay ông ấy lấy lại danh tiếng.
Ông ấy không phải một con ma men ích kỷ, vô trách nhiệm. Ông ấy là một người đàn ông đàng hoàng tử tế, không làm vợ mình thất vọng, không làm anh em thất vọng, cũng không làm con cái thất vọng.
Cho dù kẻ nào ngăn cản, tôi cũng nhất định phải báo thù thay bố.
Sau khi tôi và ông Cam rời khỏi phòng họp, Lâm Phương đã đứng chờ ở cửa ra vào.
Ông Cam cau mày hỏi: “Cô vẫn luôn đứng đây nghe chuyện?"
Tôi ngăn ông Cam lại nói: “Không sao cả, bác Cam không cần căng thẳng, cô ấy là bạn tốt của cháu”
Lâm Phương áy náy giải thích: “Tôi vốn không định chờ ở đây, nhưng tôi thấy rất nhiều người đã ra ngoài rồi mà hai người còn chưa ra, tôi mới tới đây chờ Trương Siêu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to chớp chớp của Lâm Phương, cười nói: “Không sao cả, cũng không phải việc gì không thể lộ ra ngoài. Được rồi, chúng ta đi thôi.” “Thiếu...”
Ông Cam định gọi tôi lại, nhưng tôi và Lâm Phương đã đi mất rồi, tôi còn nghe thấy ông Cam thở dài nặng nhọc ở phía sau.
Dọc đường đi Lâm Phương đều cực kỳ căng thẳng, không dám ngẩng đầu lên nói chuyện, cho tới tận khi ngồi vào trong xe cô ta mới thả lỏng một chút. “Em cảm thấy ông ấy không thích em chút nào.” Cô ta đánh tay lái, lơ đãng nói. “Đúng, ông Cam rất đề phòng. Cô cũng biết thân phận của tôi rồi, vốn chuyện hôm nay tôi không nên mang cô đi theo. Nếu truyền ra ngoài, tôi nhất định phải chết”
Lâm Phương liếc mắt nhìn tôi một cái như đang suy nghĩ gì.
Tôi cười nói: “Tôi biết có nghe được một số thứ, nhưng cô không cần căng thẳng, tôi tin cô.” “Em chỉ mới đứng bên ngoài chưa lâu. “Ừm. Nhưng tôi không nói, thực ra từ khi Lâm Phương bắt đầu đứng ở bên ngoài tôi đã nghe thấy tiếng của cô ta. Người bình thường tự cho rằng tiếng bước chân rất nhẹ nhưng thực ra trong tại của bộ đội đặc chủng lại nặng chẳng khác gì tiếng heo giẫm trên mặt đất. “Em chưa nghe được điều gì quan trọng lắm.” Lâm Phương thấy phản ứng của tôi rất bình thường thì không yên lòng mà nói thêm một câu.
Trong lòng tôi thấy thật nực cười, rõ ràng là nói dối tại sao còn muốn lời nói dối của mình nghe thật chân thành. “Thực ra nghe thấy cái gì cũng không sao cả. Tôi tin cô sẽ không hại tôi.” Tôi cười: “Con người tôi đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người.” “Những chuyện đó sao có thể làm hại anh chứ? Chẳng qua chỉ là mấy chuyện nội bộ tầm phào thôi mà.” Lâm Phương thuận miệng giải thích.
Chiếc xe đi lên cao tốc, lao nhanh như chop.
Bình luận facebook