Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
Chương 152 Khốn đốn
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tôi nói: “Những tin tức tầm phào này lan ra thì chưa nói đến chuyện sẽ có ảnh hưởng gì tới giá cổ phiếu của Tuấn Nhiên, một ngày dễ có khi bốc hơi mất vài trăm triệu giá một cách dễ dàng. Nếu Trần Như Hải tìm tới kết bè cùng Liễu Vinh, không chắc bọn họ sẽ không bắt tay cùng giết tôi.”
Lâm Phương hít vào một hơi: “Sẽ không như vậy đâu. Tuy Trần Ngọc Châu rất hư hỏng, nhưng anh ta cũng không tới nỗi thành kẻ giết người.” “Cô cho rằng anh ta chưa từng giết người? Hay là cô rất tin tưởng anh ta?”
Lâm Phương thấy giọng điệu tôi không vui, liền không nói gì nữa.
Mấy ngày sau, công việc ở Lục Thông càng lúc càng bận rộn hơn. Tiểu Thái đã tới tìm tôi nhưng không gặp, cậu ta liền nhắn lại với Thanh Thanh, tới khi tôi gọi được cho Tiểu Thái, cậu ấy lại nhắn tin nói để qua mấy ngày quá bận bịu này đã.
Tôi đã liên lạc với ông già nhờ ông ấy giúp tôi tìm mấy tên lính đánh thuê ở châu Âu, cần phải tìm được Hàn Khôn với tốc độ nhanh nhất, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Lâm Phương cũng bị công việc bủa vây, không còn rảnh rỗi tới tìm tôi mỗi ngày, nhưng mỗi lúc cô ta rảnh rỗi đều sẽ tới quấn lấy tôi. Tôi phát hiện cô ta thực sự chưa hết ý với mình, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ lắc lư trước mắt tôi.
Đời người thật sự kỳ quái, nếu là năm năm trước, làm sao tôi dám nghĩ hoa khôi giảng đường cao quý lạnh lùng cô ta sẽ nhìn trúng mình chứ?
Càng không thể nghĩ rằng tôi bây giờ lại thật nhẹ nhàng, ngay cả chê cười cũng chán chẳng buồn làm.
Lâm Phương không tới làm phiền tôi cũng tốt, bởi vì trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Tôi ngày ngày đều nhớ Sở Tiêu Tiêu, ngày nào cũng lái xe lượn một vòng trước cổng nhà cô ấy, hận không thể lao vào nhà đoạt người.
Sau đó Sở Tiêu Tiêu thật sự không còn cách nào khác, đành phải bảo bà vú ra truyền lời cho tôi, bảo tôi đợi thêm vài ngày nữa, thái độ của bố cô ấy đã sắp mềm mỏng đi rồi, mấy ngày tới tôi trăm ngàn lần không được đi tìm cô ấy.
Tôi nào dám không nghe lời vợ, vừa nghe sắp được gặp mặt Sở Tiêu Tiêu liền xúc động tới nỗi suýt nhảy lên tại chỗ.
Sau khi trong lòng ổn định lại, tôi bắt đầu nghiên cứu video trong laptop mà Lộ Vũ và Lộ Tranh lấy được, dù sao ban ngày ở văn phòng tôi cũng không thể làm được việc gì.
Tôi xem đi xem lại cái video kia mấy lần, càng xem càng thấy kỳ lạ.
Kỳ thật video đó sau đoạn có người bị bóp chết, còn có nội dung đằng sau là dáng vẻ chạy trốn của cô giáo Lâm. Xem dáng vẻ này thì lúc cô Lâm chạy trốn cũng chưa bị phát hiện.
Vậy làm sao Trần Ngọc Châu lại biết cô Lâm đã phát hiện bí mật giết người của anh ta?
Thứ tiết lộ ngọn nguồn nhất định không phải là cái video này, nếu cô Lâm có thể lấy được nó, rõ ràng video này tuyệt đối không có khả năng rơi vào tay của Trần Ngọc Châu.
Chẳng lẽ ở hiện trường còn có người khác chứng kiến?
Tôi cân nhắc một lượt rồi gọi điện cho Hạ Cát Hoài, bảo Hạ Cát Hoài giúp tôi điều tra hệ thống giám sát của Evil's eye năm đó. “Tôi nói này anh trai, không phải anh đang làm khó tôi sao? Tôi đi đâu điều tra thứ này cho cậu đây hả. Loại camera giám sát này chỉ lưu trữ tối đa nửa năm, cậu coi người ta là bảo tàng à, cuộn băng ghi hình từ một năm trước cũng giữ lại cho cậu, để sau này còn làm văn vật nghiên cứu à?”
Hạ Cát Hoài cười nhạo một hồi, nói như vậy, manh mối này đã bị đứt đoạn, tôi nói chuyện phiếm với Hạ Cát Hoài mấy câu, hỏi cậu ta gần đây có bận rộn gì không. “Không bận, cậu nói xem có lạ hay không, Đội cảnh sát hình sự chúng tôi trước kia thức dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn cả cho làm việc mệt hơn lừa, nhưng mà gần đây lại cực kỳ rảnh rồi. Thật là kỳ quái, đảm xã hội đen ở thành phố Thông này dường như đều hoàn lương hết tất cả đều yên phận, cậu nói xem có phải gặp ma rồi hay không.” Hạ Cát Hoài giễu cợt hồi tồi.
Tôi trầm tư gật đầu qua điện thoại quên mất Hạ Cát Hoài không thể nhìn thấy nét mặt của tôi
Gần đầy bận rộn, đã lâu không liên lạc với Triệu Tử Thầm rồi, Triệu Từ Tham cũng giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không liên lạc gì với tôi
Anh ta không đến làm phiền tôi trai lại cũng là chuyện tốt gần đầy tôi bạn tới nồi chân không chạm đất hoàn toàn không rảnh ứng phó với anh ta.
Nhưng màu thuẫn giữa bang Thanh Long và Hồng Đăng sẽ không gác lại dễ dàng như vậy. Tôi biết rất rõ, bang Thanh Long và Hồng Đăng hoàn toàn không đội trời chung, trước kia còn có người có thể điều tiết để hai phái hòa giải, nhưng với tính cách không đạt được mục đích thề không bỏ qua của Triệu Tử Thâm, chắc chắn anh ta muốn phân cao thấp thắng bại với bang Thanh Long, làm sao có thể dễ dàng ngừng chiến được?
Lần này ngừng chiến, có lẽ không phải Triệu Tử Thầm muốn lấy lòng bang Thanh Long, mà chỉ là sự im lặng trước khi có bão. “Vậy cậu giúp tôi tìm một người tên là Lâm Nguyệt Nhi, nữ, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, cao ráo gầy gò.” “Sao vây, cậu có một Sở Tiêu Tiêu còn chưa đủ à? Lại còn tìm một lốp dự phòng nữa, cậu thật là vô tình đó! Phải chừa lại một chút cho những người đàn ông độc thân chúng tôi chứ. Phải rồi, tôi nghe nói Lâm Phương sau khi chia tay Trần Ngọc Châu lại quay về tìm cậu, cậu cũng thật trâu bò đó! Ngay cả người đẹp Lâm cũng nhớ mãi không quên được cậu, con mẹ nó trên người cậu không bôi mỡ của thần Ấn Độ đó chứ?”
Tôi nghe cậu ta bắn như súng liên thanh, dở khóc dở cười đáp: “Con mẹ nó cậu lảm nhảm cái gì hả. Tôi và Lâm Phương chẳng có gì cả, tôi chỉ có một mình Sở Tiêu Tiêu. “Thôi đi. Câu có biết lúc còn học trung học tôi có biệt danh là gì không? Mật thảm đỏ! Những chuyện đó của cậu, tôi đã nghe được từ lâu rồi. Tôi nghe nói Trần Ngọc Châu sắp tức đến nổ mũi rồi, hắn ta bây giờ ngày nào cũng trốn ở nhà không chịu gặp ai. Hắn vốn rất cao ngạo, từ ngày còn học năm hai trung học cho tới bây giờ chỉ có hắn cướp bạn gái của người khác, làm gì có chuyện đàn bà của hắn chạy theo người khác chứ? Chuyện này còn không làm hắn tức chết sao? Ha ha, Trương Siêu, cậu bây giờ đã thành truyền kỳ trong trường rồi. Cậu không lên diễn đàn trường mà xem xem, có tới mấy bài viết đều viết kiểu rác rưởi trở mình, cướp bạn gái của công tử đẹp trai nhà giàu”
Tôi dở khóc dở cười. "Cậu vẫn hợp làm cảnh sát hơn, những thứ lông gà vỏ tỏi vặt vãnh này thật sự không hợp với cậu rồi.”
Hạ Cát Hoài nói: “Ở vị trí nào cũng là vì nhân dân tỏa sáng tỏa nhiệt mà. Thực ra tôi làm cảnh sát cũng được, nhưng ai bảo năng lực tôi quá xuất sắc, quốc gia đành phải bồi dưỡng tôi, tôi cũng đành phải rời đơn vị, chuyển tới đội cảnh sát hình sự thôi.”
Tôi bị độ dày da mặt của cậu ta làm cho bật cười, đành phải nói: “Được rồi, đừng lắm mồm nữa, giúp tôi tìm người tên Lâm Nguyệt Nhi đi. Tìm được rồi báo cho tôi biết
Trực giác nói cho tôi biết, e là Lâm Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện rồi. Tôi không thấy cô ấy ở quầy lễ tân, mà với thái độ ấp ủng không nói rõ ràng của nhân viên lễ tân, thì có khả năng cô ấy đã gặp chuyện.
Tôi rin rằng Liễu Vinh sẽ không giết Lâm Nguyệt Nhi, tên Liễu Vinh này kiêu ngạo như vậy, ông ta sẽ chẳng thèm ra tay đối với người như Lâm Nguyệt Nhi, ông ta chỉ muốn đối đầu với những đối thủ xứng tầm, trong tình huống không còn cách nào khác để đối phó mới dùng tới đòn sát thủ. Lâm Nguyệt Nhi lại khác, ông ta muốn giết chết Lâm Nguyệt Nhi còn dễ hơn giết một con kiến, ông ta sẽ không dễ dàng ra tay giết cô ấy.
Vậy rốt cuộc Lâm Nguyệt Nhi đã đi đâu rồi?
Tôi nhất định phải cứu cô ấy, cô ấy là vì tôi mới đắc tôi với Liễu Vinh. “Yên tâm đi, chỉ cần là người đang ở thành phố Thông, tôi sẽ tìm ra cho cậu.” “Càng nhanh càng tốt.”
Sau khi cúp điện thoại của Hạ Cát Hoài, tôi lại lần nữa rơi vào cảnh đau đầu, video này thực sự đã đủ để khép tội chết cho Trần Ngọc Châu rồi, nhưng tôi vẫn phải biết rõ, rốt cuộc là ai đã nhìn thấy cô giáo Lâm.
Tôi cảm thấy ở hiện trường nhất định còn một người khác chứng kiến, mà thân phận của người này cực kỳ quan trọng.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Tôi nói: “Những tin tức tầm phào này lan ra thì chưa nói đến chuyện sẽ có ảnh hưởng gì tới giá cổ phiếu của Tuấn Nhiên, một ngày dễ có khi bốc hơi mất vài trăm triệu giá một cách dễ dàng. Nếu Trần Như Hải tìm tới kết bè cùng Liễu Vinh, không chắc bọn họ sẽ không bắt tay cùng giết tôi.”
Lâm Phương hít vào một hơi: “Sẽ không như vậy đâu. Tuy Trần Ngọc Châu rất hư hỏng, nhưng anh ta cũng không tới nỗi thành kẻ giết người.” “Cô cho rằng anh ta chưa từng giết người? Hay là cô rất tin tưởng anh ta?”
Lâm Phương thấy giọng điệu tôi không vui, liền không nói gì nữa.
Mấy ngày sau, công việc ở Lục Thông càng lúc càng bận rộn hơn. Tiểu Thái đã tới tìm tôi nhưng không gặp, cậu ta liền nhắn lại với Thanh Thanh, tới khi tôi gọi được cho Tiểu Thái, cậu ấy lại nhắn tin nói để qua mấy ngày quá bận bịu này đã.
Tôi đã liên lạc với ông già nhờ ông ấy giúp tôi tìm mấy tên lính đánh thuê ở châu Âu, cần phải tìm được Hàn Khôn với tốc độ nhanh nhất, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Lâm Phương cũng bị công việc bủa vây, không còn rảnh rỗi tới tìm tôi mỗi ngày, nhưng mỗi lúc cô ta rảnh rỗi đều sẽ tới quấn lấy tôi. Tôi phát hiện cô ta thực sự chưa hết ý với mình, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ lắc lư trước mắt tôi.
Đời người thật sự kỳ quái, nếu là năm năm trước, làm sao tôi dám nghĩ hoa khôi giảng đường cao quý lạnh lùng cô ta sẽ nhìn trúng mình chứ?
Càng không thể nghĩ rằng tôi bây giờ lại thật nhẹ nhàng, ngay cả chê cười cũng chán chẳng buồn làm.
Lâm Phương không tới làm phiền tôi cũng tốt, bởi vì trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Tôi ngày ngày đều nhớ Sở Tiêu Tiêu, ngày nào cũng lái xe lượn một vòng trước cổng nhà cô ấy, hận không thể lao vào nhà đoạt người.
Sau đó Sở Tiêu Tiêu thật sự không còn cách nào khác, đành phải bảo bà vú ra truyền lời cho tôi, bảo tôi đợi thêm vài ngày nữa, thái độ của bố cô ấy đã sắp mềm mỏng đi rồi, mấy ngày tới tôi trăm ngàn lần không được đi tìm cô ấy.
Tôi nào dám không nghe lời vợ, vừa nghe sắp được gặp mặt Sở Tiêu Tiêu liền xúc động tới nỗi suýt nhảy lên tại chỗ.
Sau khi trong lòng ổn định lại, tôi bắt đầu nghiên cứu video trong laptop mà Lộ Vũ và Lộ Tranh lấy được, dù sao ban ngày ở văn phòng tôi cũng không thể làm được việc gì.
Tôi xem đi xem lại cái video kia mấy lần, càng xem càng thấy kỳ lạ.
Kỳ thật video đó sau đoạn có người bị bóp chết, còn có nội dung đằng sau là dáng vẻ chạy trốn của cô giáo Lâm. Xem dáng vẻ này thì lúc cô Lâm chạy trốn cũng chưa bị phát hiện.
Vậy làm sao Trần Ngọc Châu lại biết cô Lâm đã phát hiện bí mật giết người của anh ta?
Thứ tiết lộ ngọn nguồn nhất định không phải là cái video này, nếu cô Lâm có thể lấy được nó, rõ ràng video này tuyệt đối không có khả năng rơi vào tay của Trần Ngọc Châu.
Chẳng lẽ ở hiện trường còn có người khác chứng kiến?
Tôi cân nhắc một lượt rồi gọi điện cho Hạ Cát Hoài, bảo Hạ Cát Hoài giúp tôi điều tra hệ thống giám sát của Evil's eye năm đó. “Tôi nói này anh trai, không phải anh đang làm khó tôi sao? Tôi đi đâu điều tra thứ này cho cậu đây hả. Loại camera giám sát này chỉ lưu trữ tối đa nửa năm, cậu coi người ta là bảo tàng à, cuộn băng ghi hình từ một năm trước cũng giữ lại cho cậu, để sau này còn làm văn vật nghiên cứu à?”
Hạ Cát Hoài cười nhạo một hồi, nói như vậy, manh mối này đã bị đứt đoạn, tôi nói chuyện phiếm với Hạ Cát Hoài mấy câu, hỏi cậu ta gần đây có bận rộn gì không. “Không bận, cậu nói xem có lạ hay không, Đội cảnh sát hình sự chúng tôi trước kia thức dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn cả cho làm việc mệt hơn lừa, nhưng mà gần đây lại cực kỳ rảnh rồi. Thật là kỳ quái, đảm xã hội đen ở thành phố Thông này dường như đều hoàn lương hết tất cả đều yên phận, cậu nói xem có phải gặp ma rồi hay không.” Hạ Cát Hoài giễu cợt hồi tồi.
Tôi trầm tư gật đầu qua điện thoại quên mất Hạ Cát Hoài không thể nhìn thấy nét mặt của tôi
Gần đầy bận rộn, đã lâu không liên lạc với Triệu Tử Thầm rồi, Triệu Từ Tham cũng giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không liên lạc gì với tôi
Anh ta không đến làm phiền tôi trai lại cũng là chuyện tốt gần đầy tôi bạn tới nồi chân không chạm đất hoàn toàn không rảnh ứng phó với anh ta.
Nhưng màu thuẫn giữa bang Thanh Long và Hồng Đăng sẽ không gác lại dễ dàng như vậy. Tôi biết rất rõ, bang Thanh Long và Hồng Đăng hoàn toàn không đội trời chung, trước kia còn có người có thể điều tiết để hai phái hòa giải, nhưng với tính cách không đạt được mục đích thề không bỏ qua của Triệu Tử Thâm, chắc chắn anh ta muốn phân cao thấp thắng bại với bang Thanh Long, làm sao có thể dễ dàng ngừng chiến được?
Lần này ngừng chiến, có lẽ không phải Triệu Tử Thầm muốn lấy lòng bang Thanh Long, mà chỉ là sự im lặng trước khi có bão. “Vậy cậu giúp tôi tìm một người tên là Lâm Nguyệt Nhi, nữ, khoảng chừng hai mươi ba tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, cao ráo gầy gò.” “Sao vây, cậu có một Sở Tiêu Tiêu còn chưa đủ à? Lại còn tìm một lốp dự phòng nữa, cậu thật là vô tình đó! Phải chừa lại một chút cho những người đàn ông độc thân chúng tôi chứ. Phải rồi, tôi nghe nói Lâm Phương sau khi chia tay Trần Ngọc Châu lại quay về tìm cậu, cậu cũng thật trâu bò đó! Ngay cả người đẹp Lâm cũng nhớ mãi không quên được cậu, con mẹ nó trên người cậu không bôi mỡ của thần Ấn Độ đó chứ?”
Tôi nghe cậu ta bắn như súng liên thanh, dở khóc dở cười đáp: “Con mẹ nó cậu lảm nhảm cái gì hả. Tôi và Lâm Phương chẳng có gì cả, tôi chỉ có một mình Sở Tiêu Tiêu. “Thôi đi. Câu có biết lúc còn học trung học tôi có biệt danh là gì không? Mật thảm đỏ! Những chuyện đó của cậu, tôi đã nghe được từ lâu rồi. Tôi nghe nói Trần Ngọc Châu sắp tức đến nổ mũi rồi, hắn ta bây giờ ngày nào cũng trốn ở nhà không chịu gặp ai. Hắn vốn rất cao ngạo, từ ngày còn học năm hai trung học cho tới bây giờ chỉ có hắn cướp bạn gái của người khác, làm gì có chuyện đàn bà của hắn chạy theo người khác chứ? Chuyện này còn không làm hắn tức chết sao? Ha ha, Trương Siêu, cậu bây giờ đã thành truyền kỳ trong trường rồi. Cậu không lên diễn đàn trường mà xem xem, có tới mấy bài viết đều viết kiểu rác rưởi trở mình, cướp bạn gái của công tử đẹp trai nhà giàu”
Tôi dở khóc dở cười. "Cậu vẫn hợp làm cảnh sát hơn, những thứ lông gà vỏ tỏi vặt vãnh này thật sự không hợp với cậu rồi.”
Hạ Cát Hoài nói: “Ở vị trí nào cũng là vì nhân dân tỏa sáng tỏa nhiệt mà. Thực ra tôi làm cảnh sát cũng được, nhưng ai bảo năng lực tôi quá xuất sắc, quốc gia đành phải bồi dưỡng tôi, tôi cũng đành phải rời đơn vị, chuyển tới đội cảnh sát hình sự thôi.”
Tôi bị độ dày da mặt của cậu ta làm cho bật cười, đành phải nói: “Được rồi, đừng lắm mồm nữa, giúp tôi tìm người tên Lâm Nguyệt Nhi đi. Tìm được rồi báo cho tôi biết
Trực giác nói cho tôi biết, e là Lâm Nguyệt Nhi đã xảy ra chuyện rồi. Tôi không thấy cô ấy ở quầy lễ tân, mà với thái độ ấp ủng không nói rõ ràng của nhân viên lễ tân, thì có khả năng cô ấy đã gặp chuyện.
Tôi rin rằng Liễu Vinh sẽ không giết Lâm Nguyệt Nhi, tên Liễu Vinh này kiêu ngạo như vậy, ông ta sẽ chẳng thèm ra tay đối với người như Lâm Nguyệt Nhi, ông ta chỉ muốn đối đầu với những đối thủ xứng tầm, trong tình huống không còn cách nào khác để đối phó mới dùng tới đòn sát thủ. Lâm Nguyệt Nhi lại khác, ông ta muốn giết chết Lâm Nguyệt Nhi còn dễ hơn giết một con kiến, ông ta sẽ không dễ dàng ra tay giết cô ấy.
Vậy rốt cuộc Lâm Nguyệt Nhi đã đi đâu rồi?
Tôi nhất định phải cứu cô ấy, cô ấy là vì tôi mới đắc tôi với Liễu Vinh. “Yên tâm đi, chỉ cần là người đang ở thành phố Thông, tôi sẽ tìm ra cho cậu.” “Càng nhanh càng tốt.”
Sau khi cúp điện thoại của Hạ Cát Hoài, tôi lại lần nữa rơi vào cảnh đau đầu, video này thực sự đã đủ để khép tội chết cho Trần Ngọc Châu rồi, nhưng tôi vẫn phải biết rõ, rốt cuộc là ai đã nhìn thấy cô giáo Lâm.
Tôi cảm thấy ở hiện trường nhất định còn một người khác chứng kiến, mà thân phận của người này cực kỳ quan trọng.
Bình luận facebook