Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
Chương 40: Nguy hiểm.
Trần Như Hải chỉ đành giả bộ khoan dung độ lượng giơ tay làm động tác mời tôi nói.
Trong lòng tôi cười nhạt, hắn còn diễn kịch giả bộ nhận lỗi cho tôi xem nữa. Thật ra tên Trần Như Hải này mới là tên thâm hiểm nhất, sau khi tôi ra khỏi đây bọn chúng sẽ nhân cơ hội để tiêu hủy bằng chứng sau đó tìm cơ hội để xử lý tôi.
Trần Như Hải đã muốn đóng kịch thì tôi sẽ phối hợp đến cùng với ông ta, tôi muốn xem xem ông ta tự tay đánh con trai mình sưng mặt lên thành trò cười như thế nào.
Tôi cũng giơ tay làm động tác mời, Trần Như Hải chỉ đành lẩm bẩm vài câu rồi tát thêm một cái nữa sau đó nhìn về phía tôi.
Tôi ôm lấy ngực rồi nói: “ Bác Trần, chúng ta đâu phải đi mua đồ ăn ngoài chợ mà trả giá từng đồng từng đồng một. Bác cứ dứt khoát đi cho thoải mái.”
" Bố!" Nghe câu này của tôi, Trần Ngọc Châu hét lên một tiếng đau đớn rồi quỳ dưới đất ôm lấy chân bố hắn.
Mắt Trần Như Hải đỏ ửng lên xém chút rơi nước mắt. Đứa con trai cưng nhất của ông ta, ông ta không dám để con trai xây xước chút nào. Mà bây giờ trước tiên thì bị tôi đánh, sau đó lại bị tôi điều khiển bắt tự tay tát con trai mình. Việc này đúng là như một con dao sắc bén cứa vào tim ông ta!
Nhưng bây giờ có thể làm gì được chứ? Nếu như không đánh thì tôi không ra ngoài, như thế sẽ càng lớn chuyện hơn rồi bọn họ sẽ có kết cục như thế nào? Nếu làm lớn chuyện đến mức trên mạng ai cũng biết thì nhà họ Trần cũng phải chịu hậu quả khôn lường.
Hơn nữa cho dù ông ta quyết làm đến cùng vì con trai nhưng cậu em vợ sẽ đồng ý từ bỏ tiền đồ của mình để giúp họ sao?
Chỉ có đánh, đánh!
Trần Như Hải giơ tay lên sau đó không chút thương tình tát từng cái từng cái một, mặt Trần Ngọc Châu sưng đến nỗi không ra hình thù gì nữa. Tôi biết tối qua chuyện Trần Ngọc Châu vỡ thận là giả, còn hôm nay chuyện tôn nghiêm thể diện của hắn bị hủy hoại là thật.
Mỗi cái tát của Trần Như Hải đều dùng lực rất mạnh, ông ta hận đứa con bất tài này của mình! Cũng có thể là muốn ra sức hơn một chút nhưng tôi hét lên bảo ông ta dừng lại.
Lúc đầu Lão Cừu còn khuyên nhỏ tôi nhưng sau đó cũng ngây người đứng xem trò cười.
Những việc xảy ra hôm nay ở đây, mấy người anh em này chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối rồi đồn đại vào giang hồ. Tuy không có video làm bằng chứng nhưng nó sẽ thành đề tài bàn tán của mọi người, như thế cũng đủ để Trần Ngọc Châu mất hết thể diện rồi.
Tôi thấy hai bên mặt Trần Ngọc Châu đều đã sưng vù lên rồi, khóe miệng còn ứa máu ra chắc có lẽ răng cũng lung lay hết rồi, nhìn còn đau hơn tối qua bị tôi đánh. Sau đó tôi đi đến vỗ vào vai Trần Như Hải: “ Bác Trần, đừng như thế nữa. Trẻ con không nghe lời thì từ từ dạy dỗ, đừng động tay động chân chứ.”
Trần Như Hải bị tôi lợi dụng tức đến nỗi xém chút phụt máu ra. Tôi còn phải đóng vở kịch này, tôi cũng cảm thấy mình rất thất đức, haha.
Tôi thong dong đi ra khỏi cổng sắt, mấy người cảnh sát cũng đi theo sau tôi giống như tôi dẫn họ ra khỏi tù vậy.
Đây cũng không phải là phòng bí mật gì nên những việc xảy ra hôm nay rất nhanh sẽ được truyền đến tai mọi người thôi. Lần này Trần Như Hải thua rồi.
Tôi làm xong thủ tục kí xong tên liền thấy Lâm Phương hai mắt đỏ hoe ngồi ở phòng tiếp khách.
Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy giống như cả đêm không ngủ của Lâm Phương lòng tôi bỗng đau nhói vì tại tôi mà cô ấy phải lo lắng như vậy.
Tôi mặc kệ người khác nhìn, chạy lên phía trước rất muốn ôm cô ấy vào lòng. Nhưng nghĩ tới việc mìn đang bẩn thỉu như vậy liền lập tức khống chế bản thân lại, chỉ dám gật đầu với cô ấy.
Lâm phương che miệng nói: “ Cậu, cậu được ra ngoài rồi thì tốt quá.”
Trong lòng tôi rất khó chịu, sau này tôi sẽ không để Lâm Phương phải lo lắng cho tôi như vậy nữa.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, nghẹn ngào nói: “ Để cô phải chịu khổ rồi, bố cô sắp phẫu thuật mà tôi còn khiến cô phải lo lắng cho tôi.”
Lâm Phương nắm chặt lấy tay tôi đặt lên ngực cô ấy, tay tôi lập tức có một luồng cảm giác rất mềm mại thoải mái, nó khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ. Nhưng dường như cô ấy không hề để ý đến mà vẫn ra sức lắc đầu nói: “ Không phải đầu, là cậu vì tôi. Cậu được ra ngoài thì tốt quá rồi, chúng ta về thôi.”
“ Được, gọi Sở Tiêu Tiêu đến đi, tôi mời hai người ăn cơm. Sở Tiêu Tiêu đắc tội với bố cô ấy chắc là trong túi cũng không còn đồng nào đâu."
Lâm Phương vội vàng nói: “ Sở Tiêu Tiêu bị bố cô ấy gọi về rồi, sáng nay đã vội vã đi rồi."
Tôi nhắn mày một cái, lẽ nào lương tâm của Sở Hoài Ân trỗi dậy rồi? Mà cũng đúng, Sở Hoài Ân cũng không thể làm khó con gái mình mãi được.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm.
Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra có chỗ nào không đúng nên chỉ đành dẹp ai chuyện này sang một bên rồi an ủi Lâm Phương: “ Yên tâm đi, không sao đâu. Chúng ta về thôi, tôi đã nói tôi sẽ không sao rồi mà.”
Lâm Phương bị dọa cho phát khiếp nên cứ co người lại trong lòng tôi, cô ấy cũng không hề chế tôi bẩn thỉu. Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, nếu như có thể ôm cô ấy mãi như thế này thì tốt biết mấy.
Một lúc lâu sau Lâm Phương mới đỏ ửng mặt rời khỏi lòng tôi, cô ấy nói: " Đi thôi.”
Tôi ôm lấy vai cô ấy, khi chúng tôi đi đến cửa đồn cảnh sát tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên bảo Lâm Phương chờ một lát. Sau đó tôi móc điện thoại ra, mở đến nhật ký cuộc gọi với Sở Tiêu Tiêu sau đó bấm gọi lại.
Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy
" Tút tút tút...” Khi tôi đang nghi hoặc thì sau lưng truyền đến một tiếng còi xe, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Mercedes đang tiến về phía tôi. Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, sắc mặt của Trần Như Hải vẫn như lúc nãy. Không biết có phải ảo giác hay không mà tôi cứ cảm thấy trong ánh mắt của ông ta tràn đầy sự gian tà.
Trần Như Hải hỏi tôi: " Người anh em, có cần tôi đưa cậu về một đoạn không?”
“ Ông làm gì Sở Tiêu Tiêu rồi?"
Trần Như Hải nói: “Theo lý mà nói cậu cũng nên gọi tôi một tiếng bác. Cậu và Ngọc Châu là bạn học cấp ba, cậu không nên hãm hại nó như thế?
" Hắn từng coi tôi là bạn ư?"
" Tôi biết Tiểu Châu có chút hống hách nhưng nó được nuông chiều từ nhỏ còn cậu thì không giống như thế, cậu nên nhường nhịn nó một chút."
Tôi không muốn nổi giận với những lời nói vô liêm sỉ như thế, tôi liền hỏi lại: Ông làm gì Sở Tiêu Tiêu rồi?"
Tôi có thể làm gì với một con bé nói dối chứ." Trần Như Hải hỏi lại tôi.
“ Cô ấy nói dối cái gì?"
" Nó vu khống Tiểu Châu cưỡng hiếp nó, thật ra không hề có chuyện đó vì chúng đã cởi váy ra đâu. Vì để khiến Tiểu Châu để ý đến nó nên nó đã nói dối. Nó làm sai thì tôi bảo ông Sở đưa về nhà dạy dỗ thôi."
Tôi đã hiểu hết rồi: “Ông dùng việc kinh doanh để tạo áp lực với Sở Hoài Ân bắt Sở Tiêu Tiêu thay đổi lời khai, ông cũng giỏi tính toán đấy! Ông sẽ nhờ người xóa hết những video trên mạng, thứ ông cần chỉ là thời gian thôi."
Trần Như Hải cười nói: “ Hẹn gặp lại." Sau đó kéo cửa kính xe lên rồi đi thẳng.
Tôi biết lão cáo già này sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đầu, những việc tiếp theo sẽ càng nguy hiểm hơn bây giờ.
Trần Như Hải chỉ đành giả bộ khoan dung độ lượng giơ tay làm động tác mời tôi nói.
Trong lòng tôi cười nhạt, hắn còn diễn kịch giả bộ nhận lỗi cho tôi xem nữa. Thật ra tên Trần Như Hải này mới là tên thâm hiểm nhất, sau khi tôi ra khỏi đây bọn chúng sẽ nhân cơ hội để tiêu hủy bằng chứng sau đó tìm cơ hội để xử lý tôi.
Trần Như Hải đã muốn đóng kịch thì tôi sẽ phối hợp đến cùng với ông ta, tôi muốn xem xem ông ta tự tay đánh con trai mình sưng mặt lên thành trò cười như thế nào.
Tôi cũng giơ tay làm động tác mời, Trần Như Hải chỉ đành lẩm bẩm vài câu rồi tát thêm một cái nữa sau đó nhìn về phía tôi.
Tôi ôm lấy ngực rồi nói: “ Bác Trần, chúng ta đâu phải đi mua đồ ăn ngoài chợ mà trả giá từng đồng từng đồng một. Bác cứ dứt khoát đi cho thoải mái.”
" Bố!" Nghe câu này của tôi, Trần Ngọc Châu hét lên một tiếng đau đớn rồi quỳ dưới đất ôm lấy chân bố hắn.
Mắt Trần Như Hải đỏ ửng lên xém chút rơi nước mắt. Đứa con trai cưng nhất của ông ta, ông ta không dám để con trai xây xước chút nào. Mà bây giờ trước tiên thì bị tôi đánh, sau đó lại bị tôi điều khiển bắt tự tay tát con trai mình. Việc này đúng là như một con dao sắc bén cứa vào tim ông ta!
Nhưng bây giờ có thể làm gì được chứ? Nếu như không đánh thì tôi không ra ngoài, như thế sẽ càng lớn chuyện hơn rồi bọn họ sẽ có kết cục như thế nào? Nếu làm lớn chuyện đến mức trên mạng ai cũng biết thì nhà họ Trần cũng phải chịu hậu quả khôn lường.
Hơn nữa cho dù ông ta quyết làm đến cùng vì con trai nhưng cậu em vợ sẽ đồng ý từ bỏ tiền đồ của mình để giúp họ sao?
Chỉ có đánh, đánh!
Trần Như Hải giơ tay lên sau đó không chút thương tình tát từng cái từng cái một, mặt Trần Ngọc Châu sưng đến nỗi không ra hình thù gì nữa. Tôi biết tối qua chuyện Trần Ngọc Châu vỡ thận là giả, còn hôm nay chuyện tôn nghiêm thể diện của hắn bị hủy hoại là thật.
Mỗi cái tát của Trần Như Hải đều dùng lực rất mạnh, ông ta hận đứa con bất tài này của mình! Cũng có thể là muốn ra sức hơn một chút nhưng tôi hét lên bảo ông ta dừng lại.
Lúc đầu Lão Cừu còn khuyên nhỏ tôi nhưng sau đó cũng ngây người đứng xem trò cười.
Những việc xảy ra hôm nay ở đây, mấy người anh em này chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối rồi đồn đại vào giang hồ. Tuy không có video làm bằng chứng nhưng nó sẽ thành đề tài bàn tán của mọi người, như thế cũng đủ để Trần Ngọc Châu mất hết thể diện rồi.
Tôi thấy hai bên mặt Trần Ngọc Châu đều đã sưng vù lên rồi, khóe miệng còn ứa máu ra chắc có lẽ răng cũng lung lay hết rồi, nhìn còn đau hơn tối qua bị tôi đánh. Sau đó tôi đi đến vỗ vào vai Trần Như Hải: “ Bác Trần, đừng như thế nữa. Trẻ con không nghe lời thì từ từ dạy dỗ, đừng động tay động chân chứ.”
Trần Như Hải bị tôi lợi dụng tức đến nỗi xém chút phụt máu ra. Tôi còn phải đóng vở kịch này, tôi cũng cảm thấy mình rất thất đức, haha.
Tôi thong dong đi ra khỏi cổng sắt, mấy người cảnh sát cũng đi theo sau tôi giống như tôi dẫn họ ra khỏi tù vậy.
Đây cũng không phải là phòng bí mật gì nên những việc xảy ra hôm nay rất nhanh sẽ được truyền đến tai mọi người thôi. Lần này Trần Như Hải thua rồi.
Tôi làm xong thủ tục kí xong tên liền thấy Lâm Phương hai mắt đỏ hoe ngồi ở phòng tiếp khách.
Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy giống như cả đêm không ngủ của Lâm Phương lòng tôi bỗng đau nhói vì tại tôi mà cô ấy phải lo lắng như vậy.
Tôi mặc kệ người khác nhìn, chạy lên phía trước rất muốn ôm cô ấy vào lòng. Nhưng nghĩ tới việc mìn đang bẩn thỉu như vậy liền lập tức khống chế bản thân lại, chỉ dám gật đầu với cô ấy.
Lâm phương che miệng nói: “ Cậu, cậu được ra ngoài rồi thì tốt quá.”
Trong lòng tôi rất khó chịu, sau này tôi sẽ không để Lâm Phương phải lo lắng cho tôi như vậy nữa.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, nghẹn ngào nói: “ Để cô phải chịu khổ rồi, bố cô sắp phẫu thuật mà tôi còn khiến cô phải lo lắng cho tôi.”
Lâm Phương nắm chặt lấy tay tôi đặt lên ngực cô ấy, tay tôi lập tức có một luồng cảm giác rất mềm mại thoải mái, nó khiến đầu óc tôi trở nên mơ hồ. Nhưng dường như cô ấy không hề để ý đến mà vẫn ra sức lắc đầu nói: “ Không phải đầu, là cậu vì tôi. Cậu được ra ngoài thì tốt quá rồi, chúng ta về thôi.”
“ Được, gọi Sở Tiêu Tiêu đến đi, tôi mời hai người ăn cơm. Sở Tiêu Tiêu đắc tội với bố cô ấy chắc là trong túi cũng không còn đồng nào đâu."
Lâm Phương vội vàng nói: “ Sở Tiêu Tiêu bị bố cô ấy gọi về rồi, sáng nay đã vội vã đi rồi."
Tôi nhắn mày một cái, lẽ nào lương tâm của Sở Hoài Ân trỗi dậy rồi? Mà cũng đúng, Sở Hoài Ân cũng không thể làm khó con gái mình mãi được.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm.
Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra có chỗ nào không đúng nên chỉ đành dẹp ai chuyện này sang một bên rồi an ủi Lâm Phương: “ Yên tâm đi, không sao đâu. Chúng ta về thôi, tôi đã nói tôi sẽ không sao rồi mà.”
Lâm Phương bị dọa cho phát khiếp nên cứ co người lại trong lòng tôi, cô ấy cũng không hề chế tôi bẩn thỉu. Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, nếu như có thể ôm cô ấy mãi như thế này thì tốt biết mấy.
Một lúc lâu sau Lâm Phương mới đỏ ửng mặt rời khỏi lòng tôi, cô ấy nói: " Đi thôi.”
Tôi ôm lấy vai cô ấy, khi chúng tôi đi đến cửa đồn cảnh sát tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên bảo Lâm Phương chờ một lát. Sau đó tôi móc điện thoại ra, mở đến nhật ký cuộc gọi với Sở Tiêu Tiêu sau đó bấm gọi lại.
Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy
" Tút tút tút...” Khi tôi đang nghi hoặc thì sau lưng truyền đến một tiếng còi xe, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Mercedes đang tiến về phía tôi. Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, sắc mặt của Trần Như Hải vẫn như lúc nãy. Không biết có phải ảo giác hay không mà tôi cứ cảm thấy trong ánh mắt của ông ta tràn đầy sự gian tà.
Trần Như Hải hỏi tôi: " Người anh em, có cần tôi đưa cậu về một đoạn không?”
“ Ông làm gì Sở Tiêu Tiêu rồi?"
Trần Như Hải nói: “Theo lý mà nói cậu cũng nên gọi tôi một tiếng bác. Cậu và Ngọc Châu là bạn học cấp ba, cậu không nên hãm hại nó như thế?
" Hắn từng coi tôi là bạn ư?"
" Tôi biết Tiểu Châu có chút hống hách nhưng nó được nuông chiều từ nhỏ còn cậu thì không giống như thế, cậu nên nhường nhịn nó một chút."
Tôi không muốn nổi giận với những lời nói vô liêm sỉ như thế, tôi liền hỏi lại: Ông làm gì Sở Tiêu Tiêu rồi?"
Tôi có thể làm gì với một con bé nói dối chứ." Trần Như Hải hỏi lại tôi.
“ Cô ấy nói dối cái gì?"
" Nó vu khống Tiểu Châu cưỡng hiếp nó, thật ra không hề có chuyện đó vì chúng đã cởi váy ra đâu. Vì để khiến Tiểu Châu để ý đến nó nên nó đã nói dối. Nó làm sai thì tôi bảo ông Sở đưa về nhà dạy dỗ thôi."
Tôi đã hiểu hết rồi: “Ông dùng việc kinh doanh để tạo áp lực với Sở Hoài Ân bắt Sở Tiêu Tiêu thay đổi lời khai, ông cũng giỏi tính toán đấy! Ông sẽ nhờ người xóa hết những video trên mạng, thứ ông cần chỉ là thời gian thôi."
Trần Như Hải cười nói: “ Hẹn gặp lại." Sau đó kéo cửa kính xe lên rồi đi thẳng.
Tôi biết lão cáo già này sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đầu, những việc tiếp theo sẽ càng nguy hiểm hơn bây giờ.
Bình luận facebook