Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41: Bôi nhọ.
Tôi thử gọi lại cho Sở Tiêu Tiêu nhưng điện thoại cô ấy vẫn tắt máy.
Lâm Phương lo lắng cho Sở Tiêu Tiêu đến nỗi ngồi cũng không yên.
Tôi khuyên cô ấy cứ yên tâm vì dù sao Sở Hoài Ân cũng là bố đẻ của Sở Tiêu Tiêu nên ông ta sẽ không làm gì quá đáng với Sở Tiêu Tiêu đâu.
Lâm Phương cản môi nói: “ Nhưng nếu Sở Tiêu Tiêu thay đổi lời khai thì chúng ta sẽ không có cách nào để kiện Trần Ngọc Châu nữa!”
" Lời khai chỉ là một bằng chứng nhỏ nhất trong chuỗi các bằng chứng thôi, vụ kiện này của chúng ta có bằng chứng thép là video ghi hình nên đừng sợ.”
Lúc này Hạ Cát Hoài đứng sau vỗ một cái vào lưng tôi rồi an ủi.
Lâm Phương thấy hai chúng tôi có vẻ rất thân nhau bèn hỏi nhỏ tôi: " Là bạn cậu à?"
Tôi rất ngại ngùng, không ngờ Lâm Phương lại không nhớ Hạ Cát Hoài. Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ vì trước đây Hạ Cát Hoài cũng không nổi trội gì, hoa khôi lớp như Lâm Phương sẽ không thèm để mắt đến cậu ấy đâu.
Nhưng Hạ Cát Hoài không giống tôi, nếu không ai để ý đến cậu ấy cậu ấy sẽ bám theo. Những người trong lớp không để ý đến cậu ấy thì cậu ấy liền mặt dày đi bám lấy mấy người đó để làm một kẻ bám đít nên cảnh ngộ của cậu ấy tốt hơn tôi nhiều.
Hạ Cát Hoài nói: “ Ôi trời Lâm đại mỹ nữ à chúng ta là bạn học cấp ba đấy, tôi là bạn cùng bàn của Trương Siêu. Tôi đẹp trai hơn nên cô không nhận ra nữa hả?”
Lâm Phương ngại ngùng cười: “ Xin lỗi nhé, trí nhớ của tôi kém quá. Tôi nhớ cậu chỉ là tạm thời không nhớ ra thôi.”
" Không sao! Nhưng hai người có bí mật gì giấu tôi đúng không? Có phải hai người đã vượt qua khoảng cách bạn bè rồi không? Được đấy Trương Siêu à bây giờ cậu không giống trước đây nữa rồi, thoát độc thân rồi nhé."
Cậu đừng nói linh tinh." Tôi bảo cậu ta im miệng lại để khỏi làm Lâm Phương ngại ngùng, “ Cậu đừng quên thân phận của mình là một người cảnh sát nhân dân quang vinh.”
Hạ Cát Hoài đắc ý xoay xoay cổ rồi nói: “ Bây giờ tôi không còn là cảnh sát bình thường nữa mà tôi đã lên chức rồi. Việc này là nhờ phúc của cậu đấy, vì bắt được Lưu Hổ mà tôi được vào đội dẹp trừ xã hội đen. Sau này tôi không còn là cảnh sát làm mấy việc cỏn con nữa đâu.”
" Được đấy!" Tôi thật không ngờ trong họa lại có phúc, vốn dĩ chỉ muốn dạy Lưu Hổ một bài học ai ngờ còn giúp được Hạ Cát Hoài, “ Tin tốt lành này đáng để chúc mừng đấy, tối nay tôi mời cậu đi ăn! Bây giờ nên xưng hô với cậu thế nào nhỉ? Có phải nên gọi cậu là cảnh sát Hạ không nhỉ?”
Hạ Cát Hoài đa tạ tôi một cái rồi cười nói: " Sau này gọi là ngài Hạ đi. Tối nay lai gặp nhé, không có yến sào bào ngư vi cá thì tôi không ăn đâu.”
Vì tôi không lái xe đến nên Hạ Cát Hoài nhờ một cảnh sát thực tập ở đồn cảnh sát lái xe đưa tôi về.
Thằng nhóc này thay da đổi thịt rồi, vừa từ cảnh sát thực tập gia nhập vào đội dẹp trừ xã hội đen mà đã học được cách sai bảo người khác rồi.
Tâm trạng của Lâm Phương không được tốt lắm, cô ấy dựa sát vào cánh tay tôi. Tôi rất muốn làm cô ấy vui lên nhưng cô ấy đang lo lắng cho Sở Tiêu Tiêu đến nỗi cố gượng cười cũng cười không nổi.
Tôi cũng lo lắng nhưng lo lắng cũng không có ích gì.
Gió mưa ập tới tôi muốn cản cũng không cản được. Nhà họ Trần và tôi đã kết thù kết oán, nhà họ Trần không thể nhường bước, còn tôi càng không thể xuống nước cầu xin!
" Ting Ting Ting...."
Tôi bèn móc điện thoại ra, Lâm Phương nhìn thấy tôi không lưu số điện thoại nên liền hỏi là ai?
Tôi mỉm cười, tôi đã biết người này sẽ gọi đến nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
" Thằng nhóc này, làm gì cũng khiến tôi không yên tâm! Không phải cậu về nhà làm ăn rồi sao, làm kiểu gì mà vào tù ngồi thế hả. Cậu quên thân phận của mình rồi ư?”
Giọng của một người đàn ông tuổi lớn tuổi đang lẩm ba lẩm bẩm ở đầu dây bên kia, tuy có thể nghe ra người này hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn đang tràn đầy nhiệt huyết. Chỉ cần nghe ông ấy hét lên là có thể tưởng tưc được dáng vẻ oai hùng thời trẻ của ông ấy.
Tôi mỉn cười cầu xin: “ Sư đoàn trưởng à, cháu không quên đâu. Cháu là quân nhân dù cởi bỏ quần áo quân nhân rồi cháu cũng vẫn là một người quân nhân đích thực. Việc lần này xảy ra chỉ là bất đắt đĩ thôi. Sư đoàn trưởng à, chú tha cho cháu lần này đi. Chờ sau này cháu đến trước mặt chú tạ tội, đến lúc đó chú đạp cháu vài cái cũng được!”
“Cậu đó, tôi không nói việc này. Rõ ràng cậu bị vu oan sao lại không gọi điện cho tôi? Cậu là một người quân nhân, xuất thân từ đội báo tuyết của chúng tôi sao có thể bị một đám côn đồ vu khống được chứ?”
" Sư đoàn trưởng chú đừng tức giận, chẳng phải cháu ra ngoài đây rồi sao. Thật ra cháu đã dự liệu trước rồi, cho dù cháu không tìm chú thì chú cũng sẽ cứu cháu. Có chú đứng sau làm hậu thuẫn thì cháu còn sợ gì nữa chứ. Chỉ là không ngờ lại kỳ quặc vậy, cháu lại được thả ra nhanh như thế.” Tuy là bị cằn nhằn một tràng nhưng trong lòng tôi không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp, ông lão này vẫn còn thương đồ đệ lắm.
Ông ấy lẩm bẩm một câu: “ Thẳng nhóc này nhiều mưu trí lắm.” Sau đó nói tiếp, " Nhưng cậu đừng đắc ý quá, cậu chưa chắc đã biết kết cục thế nào. Cậu tự lên mạng xem đi, bây giờ trên mạng có người nói các cậu đang đào mỏ đấy hơn nữa còn lợi dụng thân phân quân nhân xuất ngũ của cậu để dèm pha. Cậu có cần tôi giúp đỡ không, tôi sẽ nhờ người thu xếp êm đẹp cho cậu.”
Tôi thành tâm cảm ơn: “ Cảm ơn chú. Nhưng mà không sao đâu, cháu tự thu xếp được.”
inh tình ông ấy rất thẳng thắng nên Tính nghe tôi nói như vậy ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa, bèn nói: “ Được, cậu làm việc lúc nào cũng ổn thỏa nên tôi cũng không làm điều thừa thải nữa. Nhưng mà Trương Siêu này, cậu phải nhớ cậu từng là quân nhân nên cậu phải làm một người quân nhân đích thực, không được bôi nhọ quân phục!”
Nhưng lời dạy dỗ trước kia một lần nữa lại vang lên, tôi lập tức thẳng lưng nói: “ Vâng!”
“ Được rồi thằng nhóc này, làm việc đi.”
Tôi nắm chặt điện thoại, không thể không nhớ đến những ngày tháng trong quân đội và khoảng thời gian đồng vai sát cánh cùng đồng đội. Tuy ở trên chiến trường nhưng tôi không có chút sợ hãi, chứ không phải như bây giờ kẻ địch đang ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ để cắn tôi một miếng.
Lâm Phương hỏi tôi: “ Ông ấy là lãnh đạo của cậu trong quân đội à? Ông ấy có giúp chúng ta không? Nếu có ông ấy thì bố con nhà họ Trần chắc chắn sẽ không dám làm gì chúng ta đâu."
Tôi lắc lắc đầu, chuyện này tôi không muốn làm phiền đến ông ấy. Ông ấy ở vùng tây nam còn thành phố Thông ở vùng đông nam nên cũng khó có thể làm gì được những tên côn đồ ở vùng này. Tuy là ông ấy có thể tìm một vài mối quan hệ để giúp đỡ tôi nhưng phần lớn cũng sẽ lực bất tòng tâm.
Hơn nữa ông ấy là người giỏi giang nên những người quân nhân ông ấy chỉ dạy cũng rất có chí khí. Sao tôi có thể vì chút chuyện cỏn con này đi xin ông ấy giúp đỡ chứ, như thế thì xấu hổ quá.
" Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”
Cậu cảnh sát đưa tôi đến dưới lầu, khi xe đi ngang tôi bỗng nhìn thấy một người béo ú mồ hôi nhễ nhãi đang đi qua đi lại bên chiếc Land Rover.
" Lục Tổng ư, sao anh ta lại đến đây?” Lâm Phương hít một hơi lạnh rồi hỏi.
Tôi buồn rầu nói: "Chắc chắn không phải chuyện tốt.”
Tôi kéo cửa rồi nhảy xuống xe, sau đó hét lên rồi chạy về phía anh ta. Lục Tổng nhìn thấy tôi cũng lật đà lật đật chạy về phía tôi.
Tôi mời anh ta lên nhà ngồi uống nước đồng thời cũng để giải thích lý do vì sao hôm nay tôi và Lâm Phương không đi làm.
“ Lục Tổng, tôi lên nhà tắm thay đồ một lát rồi sẽ đi làm ngay.”
'Haizzz, không cần đâu." Lục Tổng lau mồ hôi rồi nói, “ Hôm nay tôi đến tìm cậu tìm cậu là để nói với cậu chuyện này.”
Lâm Phương liền chạy đến, cô ấy có chút căng thẳng khi đối mặt với Lục tổng nên liền trốn sau lưng tôi.
Tôi thử gọi lại cho Sở Tiêu Tiêu nhưng điện thoại cô ấy vẫn tắt máy.
Lâm Phương lo lắng cho Sở Tiêu Tiêu đến nỗi ngồi cũng không yên.
Tôi khuyên cô ấy cứ yên tâm vì dù sao Sở Hoài Ân cũng là bố đẻ của Sở Tiêu Tiêu nên ông ta sẽ không làm gì quá đáng với Sở Tiêu Tiêu đâu.
Lâm Phương cản môi nói: “ Nhưng nếu Sở Tiêu Tiêu thay đổi lời khai thì chúng ta sẽ không có cách nào để kiện Trần Ngọc Châu nữa!”
" Lời khai chỉ là một bằng chứng nhỏ nhất trong chuỗi các bằng chứng thôi, vụ kiện này của chúng ta có bằng chứng thép là video ghi hình nên đừng sợ.”
Lúc này Hạ Cát Hoài đứng sau vỗ một cái vào lưng tôi rồi an ủi.
Lâm Phương thấy hai chúng tôi có vẻ rất thân nhau bèn hỏi nhỏ tôi: " Là bạn cậu à?"
Tôi rất ngại ngùng, không ngờ Lâm Phương lại không nhớ Hạ Cát Hoài. Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ vì trước đây Hạ Cát Hoài cũng không nổi trội gì, hoa khôi lớp như Lâm Phương sẽ không thèm để mắt đến cậu ấy đâu.
Nhưng Hạ Cát Hoài không giống tôi, nếu không ai để ý đến cậu ấy cậu ấy sẽ bám theo. Những người trong lớp không để ý đến cậu ấy thì cậu ấy liền mặt dày đi bám lấy mấy người đó để làm một kẻ bám đít nên cảnh ngộ của cậu ấy tốt hơn tôi nhiều.
Hạ Cát Hoài nói: “ Ôi trời Lâm đại mỹ nữ à chúng ta là bạn học cấp ba đấy, tôi là bạn cùng bàn của Trương Siêu. Tôi đẹp trai hơn nên cô không nhận ra nữa hả?”
Lâm Phương ngại ngùng cười: “ Xin lỗi nhé, trí nhớ của tôi kém quá. Tôi nhớ cậu chỉ là tạm thời không nhớ ra thôi.”
" Không sao! Nhưng hai người có bí mật gì giấu tôi đúng không? Có phải hai người đã vượt qua khoảng cách bạn bè rồi không? Được đấy Trương Siêu à bây giờ cậu không giống trước đây nữa rồi, thoát độc thân rồi nhé."
Cậu đừng nói linh tinh." Tôi bảo cậu ta im miệng lại để khỏi làm Lâm Phương ngại ngùng, “ Cậu đừng quên thân phận của mình là một người cảnh sát nhân dân quang vinh.”
Hạ Cát Hoài đắc ý xoay xoay cổ rồi nói: “ Bây giờ tôi không còn là cảnh sát bình thường nữa mà tôi đã lên chức rồi. Việc này là nhờ phúc của cậu đấy, vì bắt được Lưu Hổ mà tôi được vào đội dẹp trừ xã hội đen. Sau này tôi không còn là cảnh sát làm mấy việc cỏn con nữa đâu.”
" Được đấy!" Tôi thật không ngờ trong họa lại có phúc, vốn dĩ chỉ muốn dạy Lưu Hổ một bài học ai ngờ còn giúp được Hạ Cát Hoài, “ Tin tốt lành này đáng để chúc mừng đấy, tối nay tôi mời cậu đi ăn! Bây giờ nên xưng hô với cậu thế nào nhỉ? Có phải nên gọi cậu là cảnh sát Hạ không nhỉ?”
Hạ Cát Hoài đa tạ tôi một cái rồi cười nói: " Sau này gọi là ngài Hạ đi. Tối nay lai gặp nhé, không có yến sào bào ngư vi cá thì tôi không ăn đâu.”
Vì tôi không lái xe đến nên Hạ Cát Hoài nhờ một cảnh sát thực tập ở đồn cảnh sát lái xe đưa tôi về.
Thằng nhóc này thay da đổi thịt rồi, vừa từ cảnh sát thực tập gia nhập vào đội dẹp trừ xã hội đen mà đã học được cách sai bảo người khác rồi.
Tâm trạng của Lâm Phương không được tốt lắm, cô ấy dựa sát vào cánh tay tôi. Tôi rất muốn làm cô ấy vui lên nhưng cô ấy đang lo lắng cho Sở Tiêu Tiêu đến nỗi cố gượng cười cũng cười không nổi.
Tôi cũng lo lắng nhưng lo lắng cũng không có ích gì.
Gió mưa ập tới tôi muốn cản cũng không cản được. Nhà họ Trần và tôi đã kết thù kết oán, nhà họ Trần không thể nhường bước, còn tôi càng không thể xuống nước cầu xin!
" Ting Ting Ting...."
Tôi bèn móc điện thoại ra, Lâm Phương nhìn thấy tôi không lưu số điện thoại nên liền hỏi là ai?
Tôi mỉm cười, tôi đã biết người này sẽ gọi đến nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
" Thằng nhóc này, làm gì cũng khiến tôi không yên tâm! Không phải cậu về nhà làm ăn rồi sao, làm kiểu gì mà vào tù ngồi thế hả. Cậu quên thân phận của mình rồi ư?”
Giọng của một người đàn ông tuổi lớn tuổi đang lẩm ba lẩm bẩm ở đầu dây bên kia, tuy có thể nghe ra người này hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn đang tràn đầy nhiệt huyết. Chỉ cần nghe ông ấy hét lên là có thể tưởng tưc được dáng vẻ oai hùng thời trẻ của ông ấy.
Tôi mỉn cười cầu xin: “ Sư đoàn trưởng à, cháu không quên đâu. Cháu là quân nhân dù cởi bỏ quần áo quân nhân rồi cháu cũng vẫn là một người quân nhân đích thực. Việc lần này xảy ra chỉ là bất đắt đĩ thôi. Sư đoàn trưởng à, chú tha cho cháu lần này đi. Chờ sau này cháu đến trước mặt chú tạ tội, đến lúc đó chú đạp cháu vài cái cũng được!”
“Cậu đó, tôi không nói việc này. Rõ ràng cậu bị vu oan sao lại không gọi điện cho tôi? Cậu là một người quân nhân, xuất thân từ đội báo tuyết của chúng tôi sao có thể bị một đám côn đồ vu khống được chứ?”
" Sư đoàn trưởng chú đừng tức giận, chẳng phải cháu ra ngoài đây rồi sao. Thật ra cháu đã dự liệu trước rồi, cho dù cháu không tìm chú thì chú cũng sẽ cứu cháu. Có chú đứng sau làm hậu thuẫn thì cháu còn sợ gì nữa chứ. Chỉ là không ngờ lại kỳ quặc vậy, cháu lại được thả ra nhanh như thế.” Tuy là bị cằn nhằn một tràng nhưng trong lòng tôi không hề tức giận mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp, ông lão này vẫn còn thương đồ đệ lắm.
Ông ấy lẩm bẩm một câu: “ Thẳng nhóc này nhiều mưu trí lắm.” Sau đó nói tiếp, " Nhưng cậu đừng đắc ý quá, cậu chưa chắc đã biết kết cục thế nào. Cậu tự lên mạng xem đi, bây giờ trên mạng có người nói các cậu đang đào mỏ đấy hơn nữa còn lợi dụng thân phân quân nhân xuất ngũ của cậu để dèm pha. Cậu có cần tôi giúp đỡ không, tôi sẽ nhờ người thu xếp êm đẹp cho cậu.”
Tôi thành tâm cảm ơn: “ Cảm ơn chú. Nhưng mà không sao đâu, cháu tự thu xếp được.”
inh tình ông ấy rất thẳng thắng nên Tính nghe tôi nói như vậy ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa, bèn nói: “ Được, cậu làm việc lúc nào cũng ổn thỏa nên tôi cũng không làm điều thừa thải nữa. Nhưng mà Trương Siêu này, cậu phải nhớ cậu từng là quân nhân nên cậu phải làm một người quân nhân đích thực, không được bôi nhọ quân phục!”
Nhưng lời dạy dỗ trước kia một lần nữa lại vang lên, tôi lập tức thẳng lưng nói: “ Vâng!”
“ Được rồi thằng nhóc này, làm việc đi.”
Tôi nắm chặt điện thoại, không thể không nhớ đến những ngày tháng trong quân đội và khoảng thời gian đồng vai sát cánh cùng đồng đội. Tuy ở trên chiến trường nhưng tôi không có chút sợ hãi, chứ không phải như bây giờ kẻ địch đang ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ để cắn tôi một miếng.
Lâm Phương hỏi tôi: “ Ông ấy là lãnh đạo của cậu trong quân đội à? Ông ấy có giúp chúng ta không? Nếu có ông ấy thì bố con nhà họ Trần chắc chắn sẽ không dám làm gì chúng ta đâu."
Tôi lắc lắc đầu, chuyện này tôi không muốn làm phiền đến ông ấy. Ông ấy ở vùng tây nam còn thành phố Thông ở vùng đông nam nên cũng khó có thể làm gì được những tên côn đồ ở vùng này. Tuy là ông ấy có thể tìm một vài mối quan hệ để giúp đỡ tôi nhưng phần lớn cũng sẽ lực bất tòng tâm.
Hơn nữa ông ấy là người giỏi giang nên những người quân nhân ông ấy chỉ dạy cũng rất có chí khí. Sao tôi có thể vì chút chuyện cỏn con này đi xin ông ấy giúp đỡ chứ, như thế thì xấu hổ quá.
" Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”
Cậu cảnh sát đưa tôi đến dưới lầu, khi xe đi ngang tôi bỗng nhìn thấy một người béo ú mồ hôi nhễ nhãi đang đi qua đi lại bên chiếc Land Rover.
" Lục Tổng ư, sao anh ta lại đến đây?” Lâm Phương hít một hơi lạnh rồi hỏi.
Tôi buồn rầu nói: "Chắc chắn không phải chuyện tốt.”
Tôi kéo cửa rồi nhảy xuống xe, sau đó hét lên rồi chạy về phía anh ta. Lục Tổng nhìn thấy tôi cũng lật đà lật đật chạy về phía tôi.
Tôi mời anh ta lên nhà ngồi uống nước đồng thời cũng để giải thích lý do vì sao hôm nay tôi và Lâm Phương không đi làm.
“ Lục Tổng, tôi lên nhà tắm thay đồ một lát rồi sẽ đi làm ngay.”
'Haizzz, không cần đâu." Lục Tổng lau mồ hôi rồi nói, “ Hôm nay tôi đến tìm cậu tìm cậu là để nói với cậu chuyện này.”
Lâm Phương liền chạy đến, cô ấy có chút căng thẳng khi đối mặt với Lục tổng nên liền trốn sau lưng tôi.
Bình luận facebook