Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
chương 239 trò hay
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để *ủng hộ team nha !!!
Bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài tăng năm, không thể nhìn thấy tình hình bên dưới.
Tầng ba, tầng bốn, tầng năm của chiếc thuyền này đều thông nhau, đứng ở bên trong sẽ thấy được tình hình ở phía dưới.
Núi Vô Tưởng được đặt ở trong cùng của tầng năm và để mọi người đều nhìn thấy.
Tôi rất muốn ôm Núi Vô Tưởng đi luôn, nhưng ngay cả ông Mạc cũng nhắc nhở tôi rằng những người ở phía dưới không phải hạng người bình thường, tôi không rõ sáu môn phái lớn là cái gì, nhưng tôi biết tôi không đánh lại Thốc Tử.
Trên đường đi, tôi đã tránh qua bốn năm đợt tuần tra, số người đi tuần này được bố trí rất dày đặc, tầm coi trọng đối với Núi Vô Tưởng thậm chí còn hơn cả những tác phẩm hội họa báu vật của quốc gia khác. Có thể nói nhiều nhân viên tuần tra như thế là một đống thùng sắt, nhưng đối với tôi thì chẳng khác gì không có người.
Khi đến cửa chính vào bên trong, chúng tôi không thể không dừng lại.
“Có hai người gác ở cửa, chỉ đứng tại đó, không rời nửa bước. Tôi lên tiếng.
Ông Mạc nói: “Hổ dữ canh cửa không qua được, chúng
ta đi vòng thôi.
"Vậy hai chúng ta phải đào một cái lỗ trên tường rồi chui vào, vòng cái gì mà vòng, không vòng được"
Chúng tôi đang nấp cách đó không xa, nhân lúc một nhóm tuần tra vừa rời đi, tôi nhét hai đầu ngón tay vào miệng rồi huýt lên một tiếng chói tai.
m thanh này nghe như có thứ gì đó nổ tung, hai người kia giật nảy mình nhìn nhau: “Hình như là ở đó, đi qua xem thử, chắc là có thứ gì đó bị gãy
Tranh thủ mười mấy giây lúc hai người đó rời đi, tôi và ông Mạc lách mình vào trong cabin, vừa đóng cửa lại thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân của gã hai bảo vệ trở về.
"Không có gì cả, âm thanh hồi nãy là gì nhỉ, tôi bị ù tai rồi à?"
"Quái lạ, tôi cũng giống cậu."
“Sóng hôm nay lớn quá, xui thật, trước đây sóng lớn như vậy thì đầu có ra biển.
"Ai mà biết, nhưng đã ra biển rồi, chắc không sao, ông chủ cũng đang ở trên thuyền, bọn nhà giàu như họ sẽ không lấy mạng mình làm trò đùa đâu."
Thành thật mà nói, sóng hôm nay thực sự rất lớn, sóng ở phía ngoài đã cao gần bằng ba, bốn tầng lầu con thuyền, rõ ràng là ông chủ Hạ cần tiền không cần mạng, theo lý thì không thể ra biển vào những ngày như thế này.
Dù bây giờ có đứng trong cabin cũng có thể cảm nhận được sự lắc lư do sóng lớn bên ngoài mang lại, cũng may sức chịu đựng của con thuyền lớn này rất tốt, nếu không chắc chắn sẽ thuyền hỏng người mất
"Nhóc cũng khá giỏi đó, biết cả thuật nói tiếng bụng của Thải môn à?"
"Tôi được học đàng hoàng trong quân đội. Tôi đáp: “Nhỏ tiếng chút, coi chừng bên trong cũng có người."
Nhưng hơn cả dự đoán của tôi là có đến mười mấy người canh giữ bên cạnh Núi Vô Tưởng, tất cả đều súng vác vai, đạn lên nòng, hiện tại thuyền đang trong vùng biển quốc tế nên việc mang súng cũng là hợp pháp.
Chẳng trách những cao thủ võ lâm kia không dám công khai cướp tranh, dù võ công có cao cường đến đâu cũng phải sợ đạn.
Núi Vô Tưởng được đặt giữa tầng năm, gần lan can thông tầng, để những người đứng ở tầng ba và tầng bốn cũng có thể nhìn thấy nó.
Giữa chúng tôi và Núi Vô Tưởng được chắn bằng mấy tấm bình phong, tôi và ông Mạc đang nấp sau chúng
Có lẽ vì tập trung tất cả nhân lực vào các nơi gần Núi Vô Tưởng nên giữa các tấm bình phong không có ai cả.
Tôi và ông Mạc đi lòng vòng một lúc rồi đến một phía khác của Núi Vô Tưởng, sau đó nấp sau tấm bình phong mới thấy rõ chuyện gì đã xảy ra dưới tầng bốn. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải *Truyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện8*8.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Hiển nhiên văn bài ở tầng bốn đã tiến hành đến bước cuối cùng, đồng chip trên bàn đã chất cao như núi, Nguyệt Mãn Cung và Khương Minh đặt hết tài sản của mình.
Mà trên bàn không có một lá bài nào, chỉ có một chiếc hộp lắc xí ngầu được đậy bằng cái lồng hình chuông màu đen.
Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung đều đang đứng đối mặt với nhau.
"Đây là vòng cuối cùng, vòng này sẽ chọn ra Thần Bài của đêm nay. Giờ mở được rồi chứ?" Ông chủ Hạ hỏi.
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ vòng cuối cùng là tài xỉu, trò này không thể nào động tay động chân.
Tôi cười nói: “Ông Mạc, tiền đặt cược tối nay của bác có thể sẽ thua đấy. Nguyệt Mãn Cung chưa chắc sẽ thắng"
Ông Mạc cười ha ha. “Cũng chưa biết chắc
Ông chủ Hạ vừa nói xong, Khương Minh lập tức tiếp lời: “Cậu đoán trước đi.
Tôi không ngờ đến cuối trận, hai thánh đánh bài này lại chỉ có thể quyết định thắng thua nhờ chơi tài xỉu, nhưng có lẽ đây là cách công bằng nhất giữa hai người họ.
Khán giả không hề bật cười vì cách chơi quá ngây thơ này, ngược lại họ còn nín thở tập trung và xem rất nghiêm túc.
Từ phía trên đây, tôi có thể thấy đám đông đã tự chia thành hai bên, ai cũng có phe riêng của mình.
Tôi chỉ mới nghe về giang hồ từ ông già và tiểu thuyết võ hiệp, chưa từng nhìn thấy giang hồ thật sự. Nhưng có thể khiến ông chủ Hạ trang bị đầy đủ súng ống và phòng bị như thế, đám người này chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ.
"Giang hồ vốn có chín dòng họ lớn, Doãn Kỷ Nguyệt Quan Tiền Liễu Khương Triệu Cam, có mặt hôm nay gồm Nguyệt Quan Tiền Liễu Khương Cam, những người đứng phía sau họ Khương là Khương Vân Thanh, Quan Lãng, Nguyệt Mãn Sơn, Liễu Như Thị. Mà sau lưng Nguyệt Mãn Cung là Tiền Tiểu Thiền và Cam Tuyên. Chín dòng họ lớn giờ đây chỉ còn tám họ, người nhà họ Kỷ quy về ở ẩn, người có tiếng tăm lớn nhất giang hồ bây giờ là người nhà họ Nguyệt.
Tôi hỏi: “Kỷ? Là họ Kỷ của mẹ tôi hả?"
Ông Mạc gật đầu: “Ông già tôi đây cũng không lừa cậu. Mẹ cậu, Kỷ Yên Nhiên là con gái đầu của nhà họ Kỷ. Bây giờ Khương Minh tuyên bố tình sâu nghĩa nặng với mẹ cậu, nhưng hai mươi năm trước ngay cả tư cách xách giày cho mẹ cậu, cậu ta cũng không có. Lúc ấy mẹ cậu là người đẹp có tiếng trong giang hồ, ai mà không muốn cưới? Cổng nhà họ Kỷ cũng sắp bị người ta giảm rớt cả ra. Cậu đừng nghe Khương Minh nói bừa. Theo cách nói bây giờ thì mẹ cậu chính là bạch phủ mỹ (1)
(1) Bạch phủ mỹ: chỉ người con gái vừa đẹp, vừa trắng, vừa có tiền. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.v*ip
Thật sự không ngờ mẹ tôi từng có một quá khứ như vậy. Tôi chỉ nhớ bà ấy rất xinh đẹp, rất dịu dàng, nhưng tôi không còn nhớ bà ấy trông như thế nào. Khi nghĩ đến điều này, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu. Giá như cô tôi bằng lòng để lại cho tôi một tấm hình nhỏ cũng được rồi, nhưng bà ta đã xé bỏ tất cả. Có điều mẹ tôi cao cao tại thượng như thế mà bố tôi vẫn cưa đổ được, nghĩ lại thì thấy bố tôi thật trâu bò.
Nguyệt Mãn Cung không nói, chỉ yên lặng nhìn Khương Minh.
Hai người họ nhìn nhau khoảng năm phút, tôi có chút không chịu nổi nữa và nghĩ cách lấy đi bức tranh.
Bức tranh này cao chừng hai mét, dài khoảng sải tay của tôi, nói cách khác thì nó dài một mét tám mươi tám, cộng thêm khung tranh nữa thì hai tay tôi không ôm được, chắc là tôi và ông Mạc phải khiêng nó ra, nhưng nếu làm vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành tấm bia sống vào đêm nay và bị vô số nòng súng bắn thành cái sàng.
Thật ra hồi còn đi lính, tôi đã từng cứu viện đối tượng phiên phức hơn cả nó, mười gã bảo vệ nghiệp dư canh giữ một bức tranh thì đối với tôi mà nói chỉ giống như bù nhìn.
Nhưng vấn đề là đảm bù nhìn này biết la hét, mà bẫy mìn chân chính đều ở tầng dưới, dù tôi có lấy được bức tranh này thì phải mang nó về nhà từ trên Thái Bình Dương bằng cách nào?
Ủng hộ team chúng mình bằng cách th*eo dõi truyện tại Truyện88.vip
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để *ủng hộ team nha !!!
Bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài tăng năm, không thể nhìn thấy tình hình bên dưới.
Tầng ba, tầng bốn, tầng năm của chiếc thuyền này đều thông nhau, đứng ở bên trong sẽ thấy được tình hình ở phía dưới.
Núi Vô Tưởng được đặt ở trong cùng của tầng năm và để mọi người đều nhìn thấy.
Tôi rất muốn ôm Núi Vô Tưởng đi luôn, nhưng ngay cả ông Mạc cũng nhắc nhở tôi rằng những người ở phía dưới không phải hạng người bình thường, tôi không rõ sáu môn phái lớn là cái gì, nhưng tôi biết tôi không đánh lại Thốc Tử.
Trên đường đi, tôi đã tránh qua bốn năm đợt tuần tra, số người đi tuần này được bố trí rất dày đặc, tầm coi trọng đối với Núi Vô Tưởng thậm chí còn hơn cả những tác phẩm hội họa báu vật của quốc gia khác. Có thể nói nhiều nhân viên tuần tra như thế là một đống thùng sắt, nhưng đối với tôi thì chẳng khác gì không có người.
Khi đến cửa chính vào bên trong, chúng tôi không thể không dừng lại.
“Có hai người gác ở cửa, chỉ đứng tại đó, không rời nửa bước. Tôi lên tiếng.
Ông Mạc nói: “Hổ dữ canh cửa không qua được, chúng
ta đi vòng thôi.
"Vậy hai chúng ta phải đào một cái lỗ trên tường rồi chui vào, vòng cái gì mà vòng, không vòng được"
Chúng tôi đang nấp cách đó không xa, nhân lúc một nhóm tuần tra vừa rời đi, tôi nhét hai đầu ngón tay vào miệng rồi huýt lên một tiếng chói tai.
m thanh này nghe như có thứ gì đó nổ tung, hai người kia giật nảy mình nhìn nhau: “Hình như là ở đó, đi qua xem thử, chắc là có thứ gì đó bị gãy
Tranh thủ mười mấy giây lúc hai người đó rời đi, tôi và ông Mạc lách mình vào trong cabin, vừa đóng cửa lại thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân của gã hai bảo vệ trở về.
"Không có gì cả, âm thanh hồi nãy là gì nhỉ, tôi bị ù tai rồi à?"
"Quái lạ, tôi cũng giống cậu."
“Sóng hôm nay lớn quá, xui thật, trước đây sóng lớn như vậy thì đầu có ra biển.
"Ai mà biết, nhưng đã ra biển rồi, chắc không sao, ông chủ cũng đang ở trên thuyền, bọn nhà giàu như họ sẽ không lấy mạng mình làm trò đùa đâu."
Thành thật mà nói, sóng hôm nay thực sự rất lớn, sóng ở phía ngoài đã cao gần bằng ba, bốn tầng lầu con thuyền, rõ ràng là ông chủ Hạ cần tiền không cần mạng, theo lý thì không thể ra biển vào những ngày như thế này.
Dù bây giờ có đứng trong cabin cũng có thể cảm nhận được sự lắc lư do sóng lớn bên ngoài mang lại, cũng may sức chịu đựng của con thuyền lớn này rất tốt, nếu không chắc chắn sẽ thuyền hỏng người mất
"Nhóc cũng khá giỏi đó, biết cả thuật nói tiếng bụng của Thải môn à?"
"Tôi được học đàng hoàng trong quân đội. Tôi đáp: “Nhỏ tiếng chút, coi chừng bên trong cũng có người."
Nhưng hơn cả dự đoán của tôi là có đến mười mấy người canh giữ bên cạnh Núi Vô Tưởng, tất cả đều súng vác vai, đạn lên nòng, hiện tại thuyền đang trong vùng biển quốc tế nên việc mang súng cũng là hợp pháp.
Chẳng trách những cao thủ võ lâm kia không dám công khai cướp tranh, dù võ công có cao cường đến đâu cũng phải sợ đạn.
Núi Vô Tưởng được đặt giữa tầng năm, gần lan can thông tầng, để những người đứng ở tầng ba và tầng bốn cũng có thể nhìn thấy nó.
Giữa chúng tôi và Núi Vô Tưởng được chắn bằng mấy tấm bình phong, tôi và ông Mạc đang nấp sau chúng
Có lẽ vì tập trung tất cả nhân lực vào các nơi gần Núi Vô Tưởng nên giữa các tấm bình phong không có ai cả.
Tôi và ông Mạc đi lòng vòng một lúc rồi đến một phía khác của Núi Vô Tưởng, sau đó nấp sau tấm bình phong mới thấy rõ chuyện gì đã xảy ra dưới tầng bốn. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải *Truyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Truyện8*8.vip để ủng hộ bên mình nhé !
Hiển nhiên văn bài ở tầng bốn đã tiến hành đến bước cuối cùng, đồng chip trên bàn đã chất cao như núi, Nguyệt Mãn Cung và Khương Minh đặt hết tài sản của mình.
Mà trên bàn không có một lá bài nào, chỉ có một chiếc hộp lắc xí ngầu được đậy bằng cái lồng hình chuông màu đen.
Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung đều đang đứng đối mặt với nhau.
"Đây là vòng cuối cùng, vòng này sẽ chọn ra Thần Bài của đêm nay. Giờ mở được rồi chứ?" Ông chủ Hạ hỏi.
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ vòng cuối cùng là tài xỉu, trò này không thể nào động tay động chân.
Tôi cười nói: “Ông Mạc, tiền đặt cược tối nay của bác có thể sẽ thua đấy. Nguyệt Mãn Cung chưa chắc sẽ thắng"
Ông Mạc cười ha ha. “Cũng chưa biết chắc
Ông chủ Hạ vừa nói xong, Khương Minh lập tức tiếp lời: “Cậu đoán trước đi.
Tôi không ngờ đến cuối trận, hai thánh đánh bài này lại chỉ có thể quyết định thắng thua nhờ chơi tài xỉu, nhưng có lẽ đây là cách công bằng nhất giữa hai người họ.
Khán giả không hề bật cười vì cách chơi quá ngây thơ này, ngược lại họ còn nín thở tập trung và xem rất nghiêm túc.
Từ phía trên đây, tôi có thể thấy đám đông đã tự chia thành hai bên, ai cũng có phe riêng của mình.
Tôi chỉ mới nghe về giang hồ từ ông già và tiểu thuyết võ hiệp, chưa từng nhìn thấy giang hồ thật sự. Nhưng có thể khiến ông chủ Hạ trang bị đầy đủ súng ống và phòng bị như thế, đám người này chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ.
"Giang hồ vốn có chín dòng họ lớn, Doãn Kỷ Nguyệt Quan Tiền Liễu Khương Triệu Cam, có mặt hôm nay gồm Nguyệt Quan Tiền Liễu Khương Cam, những người đứng phía sau họ Khương là Khương Vân Thanh, Quan Lãng, Nguyệt Mãn Sơn, Liễu Như Thị. Mà sau lưng Nguyệt Mãn Cung là Tiền Tiểu Thiền và Cam Tuyên. Chín dòng họ lớn giờ đây chỉ còn tám họ, người nhà họ Kỷ quy về ở ẩn, người có tiếng tăm lớn nhất giang hồ bây giờ là người nhà họ Nguyệt.
Tôi hỏi: “Kỷ? Là họ Kỷ của mẹ tôi hả?"
Ông Mạc gật đầu: “Ông già tôi đây cũng không lừa cậu. Mẹ cậu, Kỷ Yên Nhiên là con gái đầu của nhà họ Kỷ. Bây giờ Khương Minh tuyên bố tình sâu nghĩa nặng với mẹ cậu, nhưng hai mươi năm trước ngay cả tư cách xách giày cho mẹ cậu, cậu ta cũng không có. Lúc ấy mẹ cậu là người đẹp có tiếng trong giang hồ, ai mà không muốn cưới? Cổng nhà họ Kỷ cũng sắp bị người ta giảm rớt cả ra. Cậu đừng nghe Khương Minh nói bừa. Theo cách nói bây giờ thì mẹ cậu chính là bạch phủ mỹ (1)
(1) Bạch phủ mỹ: chỉ người con gái vừa đẹp, vừa trắng, vừa có tiền. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.v*ip
Thật sự không ngờ mẹ tôi từng có một quá khứ như vậy. Tôi chỉ nhớ bà ấy rất xinh đẹp, rất dịu dàng, nhưng tôi không còn nhớ bà ấy trông như thế nào. Khi nghĩ đến điều này, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu. Giá như cô tôi bằng lòng để lại cho tôi một tấm hình nhỏ cũng được rồi, nhưng bà ta đã xé bỏ tất cả. Có điều mẹ tôi cao cao tại thượng như thế mà bố tôi vẫn cưa đổ được, nghĩ lại thì thấy bố tôi thật trâu bò.
Nguyệt Mãn Cung không nói, chỉ yên lặng nhìn Khương Minh.
Hai người họ nhìn nhau khoảng năm phút, tôi có chút không chịu nổi nữa và nghĩ cách lấy đi bức tranh.
Bức tranh này cao chừng hai mét, dài khoảng sải tay của tôi, nói cách khác thì nó dài một mét tám mươi tám, cộng thêm khung tranh nữa thì hai tay tôi không ôm được, chắc là tôi và ông Mạc phải khiêng nó ra, nhưng nếu làm vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ trở thành tấm bia sống vào đêm nay và bị vô số nòng súng bắn thành cái sàng.
Thật ra hồi còn đi lính, tôi đã từng cứu viện đối tượng phiên phức hơn cả nó, mười gã bảo vệ nghiệp dư canh giữ một bức tranh thì đối với tôi mà nói chỉ giống như bù nhìn.
Nhưng vấn đề là đảm bù nhìn này biết la hét, mà bẫy mìn chân chính đều ở tầng dưới, dù tôi có lấy được bức tranh này thì phải mang nó về nhà từ trên Thái Bình Dương bằng cách nào?
Ủng hộ team chúng mình bằng cách th*eo dõi truyện tại Truyện88.vip
Bình luận facebook