Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-255
Chương 255 Hoa hồng
**********
Cách tốt nhất chính là bắt đầu trả thù nhà họ Trần, dù sao oán hận giữa tôi và nhà họ Trần đã chất chứa từ lâu, sẽ không có ai nghi ngờ động cơ của tôi. Hơn nữa Trần Như Hải chết rồi, những lời vu cáo trước khi chết của ông ta chắc chắn sẽ khiến nhà họ Doãn đứng sau trả thủ tôi. So với đời nhà họ Doãn ra tay, chi bằng tôi hành động trước.
Tuấn Nhiên và Cự có quan hệ kinh doanh, tôi yêu cầu Giám đốc bộ phận marketing sắp xếp lại, chấm dứt tất cả các thương vụ này, những hợp đồng chưa ký đều ngừng lại, còn những cái đã được ký phải mau chóng chấm dứt, chúng tôi sẽ bồi thường vi phạm hợp đồng. Tôi cũng đã nghĩ kỳ lý do, là bởi vì Chủ tịch Trần Như Hải của Tập đoàn Cự bằng nhiên bỏ mình nên Tuấn Nhiên lo lăng tiếp tục hợp tác sẽ gặp nhiều rủi ro.
Liễu Vinh ngay lập tức nhận được tin, tôi còn chưa kịp rời khỏi công ty, ông ta đã dẫn người tới cửa công ty chặn tôi lại. “Trương Siêu cậu muốn đi đâu vậy? Cậu có thù oán cá nhân với Cựn cũng không thể để Tuấn Nhiên phải gánh chịu tổn thất được, cậu không có tư cách làm như vậy! “Nếu ông không hài lòng có thể rút vốn, công ty này suy cho cùng vẫn là của họ Trương, tôi họ Trương thì tôi có tư cách
Tôi chẳng buôn nói nhảm với Liễu Vinh, Liễu Vinh bị tôi nói mấy câu đến đỏ mặt và tai. “Tuấn Nhiên là công ty cổ phần, đúng là do Trương Tuấn sáng lập nhưng nó không phải của một mình nhà họ Trương, tôi sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị ngay lập tức để bác bỏ yêu cầu vô lý của cậu!"
Chúng tôi đứng ở sảnh lớn tầng một của công ty, khách khửa ra vào và nhân viên đều ở đó hồng chuyện.
Liễu Vinh thấy tôi không nói lời nào thì càng thêm quyết đoán, cười nhạt: "Hơn nữa vị trí thành viên hội đồng quản trị của cậu còn chưa từng được thông qua biểu quyết của hội đồng! Cậu có thể thừa kế di sản của Trương Tuấn, nhưng với hoạt động của công ty thì tháng nhãi ranh như cậu không có tư cách khoa tay múa chân. Đừng nghĩ trên tay mình có ít tiền là có thể ngang ngược coi trời bằng vung trong công ty, cậu biết buôn bán, biết quản lý không? Biết luật thương mại và kinh tế không? Cậu còn chưa từng học đại học, một tên binh sĩ thất học không có tư cách vào hội đồng quản tri!" “Cái gi, hóa ra Trương Siêu chưa học đại học sao?" “Tôi thật không ngờ đó, sao có thể như vậy chứ, giờ học đại học đã đơn giản hơn nhiều rồi, cử nhân đại học đầy ra đó, còn nhiều hơn cả chó ấy chứ." “Tôi còn nghe nói Trương Siêu chưa tốt nghiệp cấp ba nữa cơ. “Hả? Vậy là anh ta còn chưa có bang trung học? Trời ạ, sao có thể để người như vậy quản lý chứ, Tuấn Nhiên liệu có sụp đổ không vậy. "Sao Luật sư Hàn lại trao quyền thừa kế cho người như thế chứ, tôi thật sự lo làng, may mà sếp Liễu còn có tâm huyết, dám ra mặt đối đầu với Trương Siêu
Những tiếng bàn tán líu ríu không dứt bên tại khiến trong lòng tôi không ngừng gợn sóng, tôi lắng lặng nhìn Liễu Vinh làm màu diễn kịch.
Tôi nói: "Ông nói xong chưa? Liễu Vinh ông đừng quên, ông còn chưa tìm được Lâm Phương.
Sắc mặt Liễu Vinh lập tức thay đổi, lời nói nghẹn ở cổ không thốt ra được
Tôi nói tiếp: "Nếu tôi tìm được Lâm Phương trước, ông có biết điều này có ý nghĩa gì không. Nếu ông có thời gian nói chuyện với tôi, chi bằng nghĩ cách làm thế nào xóa tội của mình đi. Còn không cho người của ông tránh ra?"
Đảm bảo vệ phía sau ông ta vẫn chặn cửa không cho tôi đi, nhưng Liễu Vĩnh đã bị tôi năm được điểm yếu, không dám mạnh miệng với tôi.
Ông ta siết quả đấm và khẽ gầm lên: “Tránh hết ra, để cho cậu ta đi"
Tôi khoanh tay trước ngực, đứng yên ở đó, Thanh Thanh huých khuỷu tay nhạc nhỏ tôi, tôi liên cười nói: "Đợi một chút.
Gương mặt Liễu Vinh xanh mét, ông ta thấy dáng vẻ không chịu buông tha của tôi, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đánh cúi người xin mời tôi trước mặt nhiều người: "Chủ tịch Trương, mời cậu
Mọi người che miệng, hít vào một hơi khí lạnh, không thể tin được một câu nói của tôi có thể khiến thái độ của Liễu Vinh thay đổi.
Lúc đi lướt qua Liễu Vinh, tôi nói: “Bác Liễu, bác chùi mông cho sạch rồi hàng đe dọa cháu "Mày!
Trước khi Liễu Vinh đỏ bừng mặt định chứi ầm lên, tôi và Thanh Thanh đã rời khỏi tòa nhà Tuấn Nhiên.
Ngôi trong xe, Thanh Thanh liên tục quay đầu khen tôi: "Wow, ông chủ, ban nãy anh quả là đẹp trai đi Anh nói một câu ông ta đến một cái răm cũng không đánh nổi, nhưng sao ông ta lại sợ Làm Phương vậy?"
Ông ta sợ Lâm Phương cái gì chứ, ông ta sợ Lâm Phương tối cao âm mưu giết người của ông ta thì có, e là bây giờ Liễu Vinh cũng đang tìm kiếm Lâm Phương khắp thế giới.
Tôi đương nhiên không nói cho Thanh Thanh biết việc này, chỉ cười nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ “
Thanh Thanh bĩu môi: "Bây giờ đi đầu đây?"
Hai ngày nay bị tên bóng đèn Nguyệt Mãn Cung ám quẻ, tôi và Sở Tiêu Tiêu không thể thân mật nông thảm được, vừa nhớ tới trong lòng liên ngứa ngáy, tôi nói: “Về Lục Thông, Tiêu Tiêu ở công ty, tôi muốn gặp cô ấy"
Thanh Thanh nói: “Ôi, ông chủ à, mau cất cầu lương của anh đi, chửa cho đám EA chúng tôi một con đường sống với chứ."
Thanh Thanh dừng xe trước cửa Lục Thông, lúc hai người chúng tôi đi lên tầng, cô ấy còn nhắc nhở tôi: “Anh không biết chứ, bây giờ anh đã là người hùng của thành phố Thông, không ít người là fan của anh, độ nổi tiếng trên internet của anh ở thành phố Thông này còn cao hơn cả ngôi sao đó. Lát nữa chắc chắn có rất nhiều người trong công ty tới xin chữ ký của anh."
Tôi cười cười lạc đầu, trong mắt mọi người, chuyện tôi vừa trải qua vô cùng khác thường, nhưng đối với tôi mà nói lại quả đối bình thường. Là một người lĩnh, tôi đã trải qua nhiều chuyện tương tự, thậm chí ngay lúc này, còn có rất nhiều đồng đội của tôi làm vô số chuyện to lớn hơn tôi gấp nhiều lần, lặng lẽ âm thầm bảo vệ biên cương tổ quốc.
Nhưng tôi bước lên tầng, lại hoàn toàn không có chuyện như vậy. Rất nhiều người vây quanh quây là tần với một bộ hoa hồng thật lớn và giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Sau khi Thanh Thanh thăng chức, Lục Thông lại tuyển một nhân viên lễ tân khác. Cô ấy thấy chúng tôi bước tới liên kêu lên một tiếng vô cùng kích động, lúc này mọi người mới nháo nhào quay đầu chạy về phía tôi và Thanh Thanh. “Trời ạ, Chủ tịch Trương, anh cũng làng mạn quá đi, đây là chín trăm chín mươi chín đóa hồng à. Ôi chao ôi, chắc chắn không rẻ đâu." “Tiên đối với Chủ tịch Trương của chúng ta là cái gì chứ? Quan trọng là tấm lòng nha. Đàn ông có tiền còn cưng chiều bạn gái như vậy, quả là hiểm có đi
Tôi không hiểu gì hết. "Các người đang nói gì vậy? Nói tôi sao?" “Chủ tịch Trương, anh đừng giả vờ, chúng tôi đều biết hoa hồng này là anh tặng. Giám đốc Sở đi ăn cơm rồi, còn chưa về nữa, lát nữa chúng tôi sẽ mang hoa hồng đến phòng làm việc của cô ấy, cho cô ấy một bất ngờ.
Tôi gãi gãi cái ót. "Tôi mua? Sao tôi lại không biết 2
Thanh Thanh tinh mắt, tìm được một tấm thiệp trên bỏ hoa mang tới cho tôi xem.
Đây là một tấm thiệp chúc mừng rất phổ biển, trên đó đề mấy chữ tiếng Anh: To my love, my Luna."
Lúc còn trong Bảo Tuyết tôi đã từng học nhiều thứ tiếng, không chỉ là tiếng Anh, mà ngôn ngữ của những nước nhỏ xung quanh và tiếng địa phương vùng Bảo Tuyết đóng quân cũng phải học.
Tôi quả thực chưa từng học đại học, cấp ba còn chưa tốt nghiệp, nhưng cũng không thua kém phần lớn sinh viên đại học, nhưng mà trời ơi, tôi rất ít khi dùng tiếng Anh, càng không dùng tiếng Anh để làm màu
Luna là tên tiếng Anh của Sở Tiêu Tiêu, cô ấy dùng khi đi du học, sau khi về nước cũng chưa từng dùng. “Đây không phải tôi tặng" Tôi ném tấm thiệp xuống quầy lễ tân: "Là người khác tặng cho Sở Tiêu Tiêu
**********
Cách tốt nhất chính là bắt đầu trả thù nhà họ Trần, dù sao oán hận giữa tôi và nhà họ Trần đã chất chứa từ lâu, sẽ không có ai nghi ngờ động cơ của tôi. Hơn nữa Trần Như Hải chết rồi, những lời vu cáo trước khi chết của ông ta chắc chắn sẽ khiến nhà họ Doãn đứng sau trả thủ tôi. So với đời nhà họ Doãn ra tay, chi bằng tôi hành động trước.
Tuấn Nhiên và Cự có quan hệ kinh doanh, tôi yêu cầu Giám đốc bộ phận marketing sắp xếp lại, chấm dứt tất cả các thương vụ này, những hợp đồng chưa ký đều ngừng lại, còn những cái đã được ký phải mau chóng chấm dứt, chúng tôi sẽ bồi thường vi phạm hợp đồng. Tôi cũng đã nghĩ kỳ lý do, là bởi vì Chủ tịch Trần Như Hải của Tập đoàn Cự bằng nhiên bỏ mình nên Tuấn Nhiên lo lăng tiếp tục hợp tác sẽ gặp nhiều rủi ro.
Liễu Vinh ngay lập tức nhận được tin, tôi còn chưa kịp rời khỏi công ty, ông ta đã dẫn người tới cửa công ty chặn tôi lại. “Trương Siêu cậu muốn đi đâu vậy? Cậu có thù oán cá nhân với Cựn cũng không thể để Tuấn Nhiên phải gánh chịu tổn thất được, cậu không có tư cách làm như vậy! “Nếu ông không hài lòng có thể rút vốn, công ty này suy cho cùng vẫn là của họ Trương, tôi họ Trương thì tôi có tư cách
Tôi chẳng buôn nói nhảm với Liễu Vinh, Liễu Vinh bị tôi nói mấy câu đến đỏ mặt và tai. “Tuấn Nhiên là công ty cổ phần, đúng là do Trương Tuấn sáng lập nhưng nó không phải của một mình nhà họ Trương, tôi sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị ngay lập tức để bác bỏ yêu cầu vô lý của cậu!"
Chúng tôi đứng ở sảnh lớn tầng một của công ty, khách khửa ra vào và nhân viên đều ở đó hồng chuyện.
Liễu Vinh thấy tôi không nói lời nào thì càng thêm quyết đoán, cười nhạt: "Hơn nữa vị trí thành viên hội đồng quản trị của cậu còn chưa từng được thông qua biểu quyết của hội đồng! Cậu có thể thừa kế di sản của Trương Tuấn, nhưng với hoạt động của công ty thì tháng nhãi ranh như cậu không có tư cách khoa tay múa chân. Đừng nghĩ trên tay mình có ít tiền là có thể ngang ngược coi trời bằng vung trong công ty, cậu biết buôn bán, biết quản lý không? Biết luật thương mại và kinh tế không? Cậu còn chưa từng học đại học, một tên binh sĩ thất học không có tư cách vào hội đồng quản tri!" “Cái gi, hóa ra Trương Siêu chưa học đại học sao?" “Tôi thật không ngờ đó, sao có thể như vậy chứ, giờ học đại học đã đơn giản hơn nhiều rồi, cử nhân đại học đầy ra đó, còn nhiều hơn cả chó ấy chứ." “Tôi còn nghe nói Trương Siêu chưa tốt nghiệp cấp ba nữa cơ. “Hả? Vậy là anh ta còn chưa có bang trung học? Trời ạ, sao có thể để người như vậy quản lý chứ, Tuấn Nhiên liệu có sụp đổ không vậy. "Sao Luật sư Hàn lại trao quyền thừa kế cho người như thế chứ, tôi thật sự lo làng, may mà sếp Liễu còn có tâm huyết, dám ra mặt đối đầu với Trương Siêu
Những tiếng bàn tán líu ríu không dứt bên tại khiến trong lòng tôi không ngừng gợn sóng, tôi lắng lặng nhìn Liễu Vinh làm màu diễn kịch.
Tôi nói: "Ông nói xong chưa? Liễu Vinh ông đừng quên, ông còn chưa tìm được Lâm Phương.
Sắc mặt Liễu Vinh lập tức thay đổi, lời nói nghẹn ở cổ không thốt ra được
Tôi nói tiếp: "Nếu tôi tìm được Lâm Phương trước, ông có biết điều này có ý nghĩa gì không. Nếu ông có thời gian nói chuyện với tôi, chi bằng nghĩ cách làm thế nào xóa tội của mình đi. Còn không cho người của ông tránh ra?"
Đảm bảo vệ phía sau ông ta vẫn chặn cửa không cho tôi đi, nhưng Liễu Vĩnh đã bị tôi năm được điểm yếu, không dám mạnh miệng với tôi.
Ông ta siết quả đấm và khẽ gầm lên: “Tránh hết ra, để cho cậu ta đi"
Tôi khoanh tay trước ngực, đứng yên ở đó, Thanh Thanh huých khuỷu tay nhạc nhỏ tôi, tôi liên cười nói: "Đợi một chút.
Gương mặt Liễu Vinh xanh mét, ông ta thấy dáng vẻ không chịu buông tha của tôi, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đánh cúi người xin mời tôi trước mặt nhiều người: "Chủ tịch Trương, mời cậu
Mọi người che miệng, hít vào một hơi khí lạnh, không thể tin được một câu nói của tôi có thể khiến thái độ của Liễu Vinh thay đổi.
Lúc đi lướt qua Liễu Vinh, tôi nói: “Bác Liễu, bác chùi mông cho sạch rồi hàng đe dọa cháu "Mày!
Trước khi Liễu Vinh đỏ bừng mặt định chứi ầm lên, tôi và Thanh Thanh đã rời khỏi tòa nhà Tuấn Nhiên.
Ngôi trong xe, Thanh Thanh liên tục quay đầu khen tôi: "Wow, ông chủ, ban nãy anh quả là đẹp trai đi Anh nói một câu ông ta đến một cái răm cũng không đánh nổi, nhưng sao ông ta lại sợ Làm Phương vậy?"
Ông ta sợ Lâm Phương cái gì chứ, ông ta sợ Lâm Phương tối cao âm mưu giết người của ông ta thì có, e là bây giờ Liễu Vinh cũng đang tìm kiếm Lâm Phương khắp thế giới.
Tôi đương nhiên không nói cho Thanh Thanh biết việc này, chỉ cười nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ “
Thanh Thanh bĩu môi: "Bây giờ đi đầu đây?"
Hai ngày nay bị tên bóng đèn Nguyệt Mãn Cung ám quẻ, tôi và Sở Tiêu Tiêu không thể thân mật nông thảm được, vừa nhớ tới trong lòng liên ngứa ngáy, tôi nói: “Về Lục Thông, Tiêu Tiêu ở công ty, tôi muốn gặp cô ấy"
Thanh Thanh nói: “Ôi, ông chủ à, mau cất cầu lương của anh đi, chửa cho đám EA chúng tôi một con đường sống với chứ."
Thanh Thanh dừng xe trước cửa Lục Thông, lúc hai người chúng tôi đi lên tầng, cô ấy còn nhắc nhở tôi: “Anh không biết chứ, bây giờ anh đã là người hùng của thành phố Thông, không ít người là fan của anh, độ nổi tiếng trên internet của anh ở thành phố Thông này còn cao hơn cả ngôi sao đó. Lát nữa chắc chắn có rất nhiều người trong công ty tới xin chữ ký của anh."
Tôi cười cười lạc đầu, trong mắt mọi người, chuyện tôi vừa trải qua vô cùng khác thường, nhưng đối với tôi mà nói lại quả đối bình thường. Là một người lĩnh, tôi đã trải qua nhiều chuyện tương tự, thậm chí ngay lúc này, còn có rất nhiều đồng đội của tôi làm vô số chuyện to lớn hơn tôi gấp nhiều lần, lặng lẽ âm thầm bảo vệ biên cương tổ quốc.
Nhưng tôi bước lên tầng, lại hoàn toàn không có chuyện như vậy. Rất nhiều người vây quanh quây là tần với một bộ hoa hồng thật lớn và giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Sau khi Thanh Thanh thăng chức, Lục Thông lại tuyển một nhân viên lễ tân khác. Cô ấy thấy chúng tôi bước tới liên kêu lên một tiếng vô cùng kích động, lúc này mọi người mới nháo nhào quay đầu chạy về phía tôi và Thanh Thanh. “Trời ạ, Chủ tịch Trương, anh cũng làng mạn quá đi, đây là chín trăm chín mươi chín đóa hồng à. Ôi chao ôi, chắc chắn không rẻ đâu." “Tiên đối với Chủ tịch Trương của chúng ta là cái gì chứ? Quan trọng là tấm lòng nha. Đàn ông có tiền còn cưng chiều bạn gái như vậy, quả là hiểm có đi
Tôi không hiểu gì hết. "Các người đang nói gì vậy? Nói tôi sao?" “Chủ tịch Trương, anh đừng giả vờ, chúng tôi đều biết hoa hồng này là anh tặng. Giám đốc Sở đi ăn cơm rồi, còn chưa về nữa, lát nữa chúng tôi sẽ mang hoa hồng đến phòng làm việc của cô ấy, cho cô ấy một bất ngờ.
Tôi gãi gãi cái ót. "Tôi mua? Sao tôi lại không biết 2
Thanh Thanh tinh mắt, tìm được một tấm thiệp trên bỏ hoa mang tới cho tôi xem.
Đây là một tấm thiệp chúc mừng rất phổ biển, trên đó đề mấy chữ tiếng Anh: To my love, my Luna."
Lúc còn trong Bảo Tuyết tôi đã từng học nhiều thứ tiếng, không chỉ là tiếng Anh, mà ngôn ngữ của những nước nhỏ xung quanh và tiếng địa phương vùng Bảo Tuyết đóng quân cũng phải học.
Tôi quả thực chưa từng học đại học, cấp ba còn chưa tốt nghiệp, nhưng cũng không thua kém phần lớn sinh viên đại học, nhưng mà trời ơi, tôi rất ít khi dùng tiếng Anh, càng không dùng tiếng Anh để làm màu
Luna là tên tiếng Anh của Sở Tiêu Tiêu, cô ấy dùng khi đi du học, sau khi về nước cũng chưa từng dùng. “Đây không phải tôi tặng" Tôi ném tấm thiệp xuống quầy lễ tân: "Là người khác tặng cho Sở Tiêu Tiêu