Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-256
Chương 256 Con nhà quan
**********
Điều này khiến mọi người lúng túng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi mãi.
Thanh Thanh hỏi dò tôi: "Ông chủ, có phải là tình địch của anh không?"
Tôi cười đáp: “Hàn là vậy. Thôi được rồi, tất cả quay về làm việc đi không những thế, tôi còn đoán ra đó là ai rồi, tôi thật sự không ngờ anh ta còn chưa chịu từ bỏ ý định, van lần quần bám riết ở đây.
Thanh Thanh đuổi theo hỏi tôi: “Ông chủ, tình địch của anh đánh tới cửa rồi, anh còn bình tĩnh như vậy sao. "Sợ cái gì, cậu ta muốn tự chuốc lấy nhục thì tôi cũng không thể ngăn được
Thanh Thanh tặc lưỡi: "Ông chủ, sao anh tự tin vậy?” "Có lẽ là vì tôi rất đẹp trai đi." Tôi bước vào văn phòng, sau đó vịn cửa nhìn có ấy: "Cô không đi làm việc đi, giờ làm việc còn đi buôn chuyện nữa." “Có lòng tốt chẳng được hồi đáp, là tôi lo lắng cho anh thôi. Chị Tiểu Tiêu đẹp như vậy, anh cần thận tiền mất tật mang.
Thanh Thanh đang định rời đi thì nhân viên lễ tân đã ào ào chạy tới kêu lên: “Chủ tịch Trương, không xong không xong rồi, đến rồi." “Cái gì đến rồi?” Tôi hỏi: "Đừng hoảng bình tĩnh nói chuyện “Ôi chao, là tình địch của anh, đã tới bàn lễ tân rồi kìa!"
Lý Cát mặc một bộ vest chỉn chu và đang ngồi uống cà phê ở khu vực tiếp đón. “Anh ta cứ ngồi như thế, mời cũng không đi, ngồi xem tạp chí của chúng ta, ăn bánh bích quy của chúng ta, khát liền đòi uống cà phê của chúng ta." Le tân ai oản nói với tôi. “Đuổi cũng không đi Hàn vô liêm sỉ vậy sao?" Tôi giận không chịu nổi.
Thanh Thanh cười nói: "Ban này ai nói không cần lo hả?"
Tôi đáp: "Xét ngoại hình lẫn nhân phẩm, tôi thật sự không lo lắng, nhưng tôi không mặt dày bằng hạn. Tục ngữ có câu tú tài gặp quân bình, có lý không nói được. Tôi sợ tên du thủ du thực đó không được sao?"
Thanh Thanh đưa tay lên trần tôi: “Ông chủ, anh ngớ ngẩn à, anh mới là quận bình nhé " "Đi đi đi, đừng có làm loạn nữa." Tôi hất tay Thanh Thanh ra, đi về phía phong khách.
Tên Lý Cát này rốt cuộc muốn làm gì chứ? Tiêu Tiêu đã nói có bạn trai rồi, sao hàn còn dây dưa mãi thế chứ? Tôi nhớ từ hồi trung học hạn đã luôn theo đuổi Sở Tiêu Tiêu, nhưng cô ấy chẳng buồn để mắt đến hận, đã đến mức ấy rồi mà tên này còn chưa hết hy vọng a
Nhưng vẫn có một vài gã vẫn không ngừng hy vọng, thành kẻ tôn sùng tình yêu bám riết theo đuổi. Tôi cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với hàn, một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Nhưng lúc tôi đang định đẩy cửa bước vào, trái tim bông đập thình thịch.
Nếu vấn đề ở chỗ Sở Tiêu Tiêu thì sao? Tôi biết không nên nghi ngờ bạn gái mình, nhưng Lâm Phương thật sự đã khiến tôi sợ. Ngày trước tôi luôn nghĩ là Trần Ngọc Châu theo đuổi Lâm Phương, không ngờ cô ta cũng chẳng phải kẻ dễ båt nat.
Vừa do dự, tôi liền nghe thấy tiếng Sở Tiêu Tiêu cười nói cùng người khác ở quầy lễ tân, tôi vội vàng trốn sang căn phòng bên cạnh, đợi Sở Tiêu Tiêu đi tới.
Quả nhiên, Sở Tiêu Tiêu vừa vào công ty đã có người nói cô ấy có khách tới thầm, đang chờ trong phòng khách.
Phòng khách và căn phòng bên cạnh thông nhau, chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa, trên đó có một ô cửa kính có thể nhìn ra phòng họp. Tôi lén lút ghé vào bên cửa sổ, nhìn Sở Tiêu Tiêu bước vào phòng họp. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở màu xanh sầm đầy nữ tính, tôn lên dáng người cực kỳ thướt tha, chính là kiểu đàn ông thích nhất.
Sở Tiêu Tiêu vừa bước vào phòng khách, ảnh mat của Lý Cát liền dán vào cô ấy. “Tiêu Tiêu, em thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả ngày xưa nữa
Sở Tiêu Tiêu vô cùng kinh ngạc: "Sao anh tìm được đến đây?"
Cô kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống đối diện với Lý Cát. Lúc thấy cô ấy vẫn giữ khoảng cách với Lý Cát tôi mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Lý Cát cười cô đơn. "Tôi tới thăm em một chút, nghe nói em giờ đã là Tổng giám đốc của công ty lớn rồi, quả nhiên là vậy. Bao năm qua trong lòng tôi vẫn luôn có em, thật không ngờ em lại xa cách tôi như thế"
Tôi sắp không kiềm chế nổi cơn giận này rồi, cái tên này vốn dĩ là cái loại em gái trà xanh (*) người ta vẫn nói. Mẹ nó chứ, tôi nhìn xung quanh, hận không thể quơ lấy cái ghế phang chết hạn, dám có ý đồ với bạn gái của tôi à, cậu chán sống rồi đó. (*) Em gái trà xanh: tiếng lóng Trung Quốc chỉ người hai mặt, giả nai.
Hàn đưa tay định nắm lấy tay Sở Tiêu Tiêu, lửa trong mắt tôi đã sắp bùng cháy. Không được, tôi không đánh chết tên nhóc này không được! Nhưng đúng lúc đó, Sở Tiêu Tiêu đã rụt tay lại. “Lý Cát, chúng ta cũng không quen thân lầm. Vốn là anh theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh, quan hệ chỉ đơn giản như vậy. Anh đừng nói như hai chúng ta từng có quan hệ tình cảm thế nếu có thì cũng đã kết thúc rồi, tôi đã có không biết bao nhiều bạn trai cũ nữa. Anh đừng quấn lấy tôi, tôi thật sự đã có bạn trai rồi
Sở Tiêu Tiêu chỉ nói vài câu đơn giản đã dập tắt được lửa giận trong lòng tôi, tôi thoáng chốc chẳng còn giản chút nào cả mà còn giống như đang ăn mật ngọt. "Tiêu Tiêu, chúng ta đã lâu không gặp, tôi chỉ muốn tìm em ôn chuyện thôi. Em em đừng nghĩ nhiều. "Được rồi Lý Cát, anh có biết vì sao tôi không thích anh không? Bởi vì con người anh không thắng thân Anh thích tôi thì cứ thích, không thích thì nói không thích đi, nhưng anh lại sợ mất mặt, chỉ cần bị tôi từ chối một lần sẽ kiếm cớ giải thích nói không phải anh đang tỏ tình với tôi. Ngày trước tôi mềm lòng, bảng lòng chơi trò chơi này với anh, nhưng thật xin lỗi, giờ tôi thật sự tìm được người trong lòng rồi, tôi cực kỳ yêu bạn trai tôi, không rảnh quan tâm tới lòng tự ái của anh" “Đủ rồi." Mặt Lý Cát sắp bị Sở Tiêu Tiêu vả đến sưng vũ, anh ta đành phải thừa nhận: "Em nói không sai, tôi thừa nhận, tôi thích em. Em có thể cho tôi một cơ hội nữa được không? Trương Siêu kia đầu xứng với em. Tôi nghe nói cậu ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cậu ta chỉ có bằng cấp hai thôi, các người có thể hạnh phúc bên nhau sao? Các người thậm chí còn chẳng có chung chủ đề để tán gẫu ấy chứ."
Tháng chết tiệt này, đến giờ vẫn không quên cạnh khỏe tôi mấy câu, kẻ làm ra được loại chuyện này cũng không phải là người mà!
Sau khi anh ta nói xong, Sở Tiêu Tiêu bằng nhiên cúi đầu, hình như cô ấy nhớ tới điều gì liền phì cười một tiếng.
Lý Cát sững sở, hỏi Sở Tiêu Tiêu cười cái gì. “Ngại quá, chỉ là tôi nghĩ tới Trương
Siêu, bằng nhiên thấy hạnh phúc. Chắc chán anh không thể tưởng tượng được vì sao tôi thích anh ấy.
Tôi thấy Sở Tiêu Tiêu như thế liên mềm lòng không chịu được, có bảo tôi đem tất cả bản thân và gia đình cho cô ấy tôi cũng bằng lòng.
Lý Cát nghiêm mặt nói. "Tiêu Tiêu, tôi thật lòng thích em. Hồi học cấp ba tôi ấu trĩ quả, đúng như em nói, tôi không dám đối diện với tình cảm của mình, cũng quả là sĩ diện. Tôi biết em cũng có cảm tình với tôi, lúc ấy có biết bao nhiêu người ủng hộ chúng ta. Là lỗi của tôi, tôi không đủ can đảm, cho nên em mới phải chọn người đàn ông khác. Em không cần thêu dệt mấy chuyện hạnh phúc lừa gạt tôi, như thể tôi lại càng tự trách. Một người con gái xinh đẹp có học thức như em không thể ở bên tên thất học kia mãi được. Em hãy cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.
Sở Tiêu Tiêu chỉ xem như hạn nói với vấn, cô ấy chống cảm lên, ánh mắt đảo liên tục, giống như đang suy nghĩ gì đó xa xăm rồi không ngừng cười khúc khích “Anh thật sự muốn nghe lý do tôi thích Trương Siêu?" Sở Tiêu Tiêu hỏi.
Lý Cát đành phải kiên nhẫn hỏi: "Cái gì anh ta có tôi đều có, tôi có cả những thứ anh ta không có. Tôi nghe em nói, nhưng tốt hơn hết phải là một lý do thuyết phục.
Thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc Sở Tiêu Tiêu thích gì ở tôi, không thể không vểnh tai lên nghe. Chẳng qua là mặc kệ Sở Tiêu Tiêu nói cái gì, Lý Cát cũng sẽ không tin, tên con nhà quan này thật quá tự cao rồi.
**********
Điều này khiến mọi người lúng túng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi mãi.
Thanh Thanh hỏi dò tôi: "Ông chủ, có phải là tình địch của anh không?"
Tôi cười đáp: “Hàn là vậy. Thôi được rồi, tất cả quay về làm việc đi không những thế, tôi còn đoán ra đó là ai rồi, tôi thật sự không ngờ anh ta còn chưa chịu từ bỏ ý định, van lần quần bám riết ở đây.
Thanh Thanh đuổi theo hỏi tôi: “Ông chủ, tình địch của anh đánh tới cửa rồi, anh còn bình tĩnh như vậy sao. "Sợ cái gì, cậu ta muốn tự chuốc lấy nhục thì tôi cũng không thể ngăn được
Thanh Thanh tặc lưỡi: "Ông chủ, sao anh tự tin vậy?” "Có lẽ là vì tôi rất đẹp trai đi." Tôi bước vào văn phòng, sau đó vịn cửa nhìn có ấy: "Cô không đi làm việc đi, giờ làm việc còn đi buôn chuyện nữa." “Có lòng tốt chẳng được hồi đáp, là tôi lo lắng cho anh thôi. Chị Tiểu Tiêu đẹp như vậy, anh cần thận tiền mất tật mang.
Thanh Thanh đang định rời đi thì nhân viên lễ tân đã ào ào chạy tới kêu lên: “Chủ tịch Trương, không xong không xong rồi, đến rồi." “Cái gì đến rồi?” Tôi hỏi: "Đừng hoảng bình tĩnh nói chuyện “Ôi chao, là tình địch của anh, đã tới bàn lễ tân rồi kìa!"
Lý Cát mặc một bộ vest chỉn chu và đang ngồi uống cà phê ở khu vực tiếp đón. “Anh ta cứ ngồi như thế, mời cũng không đi, ngồi xem tạp chí của chúng ta, ăn bánh bích quy của chúng ta, khát liền đòi uống cà phê của chúng ta." Le tân ai oản nói với tôi. “Đuổi cũng không đi Hàn vô liêm sỉ vậy sao?" Tôi giận không chịu nổi.
Thanh Thanh cười nói: "Ban này ai nói không cần lo hả?"
Tôi đáp: "Xét ngoại hình lẫn nhân phẩm, tôi thật sự không lo lắng, nhưng tôi không mặt dày bằng hạn. Tục ngữ có câu tú tài gặp quân bình, có lý không nói được. Tôi sợ tên du thủ du thực đó không được sao?"
Thanh Thanh đưa tay lên trần tôi: “Ông chủ, anh ngớ ngẩn à, anh mới là quận bình nhé " "Đi đi đi, đừng có làm loạn nữa." Tôi hất tay Thanh Thanh ra, đi về phía phong khách.
Tên Lý Cát này rốt cuộc muốn làm gì chứ? Tiêu Tiêu đã nói có bạn trai rồi, sao hàn còn dây dưa mãi thế chứ? Tôi nhớ từ hồi trung học hạn đã luôn theo đuổi Sở Tiêu Tiêu, nhưng cô ấy chẳng buồn để mắt đến hận, đã đến mức ấy rồi mà tên này còn chưa hết hy vọng a
Nhưng vẫn có một vài gã vẫn không ngừng hy vọng, thành kẻ tôn sùng tình yêu bám riết theo đuổi. Tôi cảm thấy phải nói chuyện rõ ràng với hàn, một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Nhưng lúc tôi đang định đẩy cửa bước vào, trái tim bông đập thình thịch.
Nếu vấn đề ở chỗ Sở Tiêu Tiêu thì sao? Tôi biết không nên nghi ngờ bạn gái mình, nhưng Lâm Phương thật sự đã khiến tôi sợ. Ngày trước tôi luôn nghĩ là Trần Ngọc Châu theo đuổi Lâm Phương, không ngờ cô ta cũng chẳng phải kẻ dễ båt nat.
Vừa do dự, tôi liền nghe thấy tiếng Sở Tiêu Tiêu cười nói cùng người khác ở quầy lễ tân, tôi vội vàng trốn sang căn phòng bên cạnh, đợi Sở Tiêu Tiêu đi tới.
Quả nhiên, Sở Tiêu Tiêu vừa vào công ty đã có người nói cô ấy có khách tới thầm, đang chờ trong phòng khách.
Phòng khách và căn phòng bên cạnh thông nhau, chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa, trên đó có một ô cửa kính có thể nhìn ra phòng họp. Tôi lén lút ghé vào bên cửa sổ, nhìn Sở Tiêu Tiêu bước vào phòng họp. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở màu xanh sầm đầy nữ tính, tôn lên dáng người cực kỳ thướt tha, chính là kiểu đàn ông thích nhất.
Sở Tiêu Tiêu vừa bước vào phòng khách, ảnh mat của Lý Cát liền dán vào cô ấy. “Tiêu Tiêu, em thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả ngày xưa nữa
Sở Tiêu Tiêu vô cùng kinh ngạc: "Sao anh tìm được đến đây?"
Cô kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống đối diện với Lý Cát. Lúc thấy cô ấy vẫn giữ khoảng cách với Lý Cát tôi mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Lý Cát cười cô đơn. "Tôi tới thăm em một chút, nghe nói em giờ đã là Tổng giám đốc của công ty lớn rồi, quả nhiên là vậy. Bao năm qua trong lòng tôi vẫn luôn có em, thật không ngờ em lại xa cách tôi như thế"
Tôi sắp không kiềm chế nổi cơn giận này rồi, cái tên này vốn dĩ là cái loại em gái trà xanh (*) người ta vẫn nói. Mẹ nó chứ, tôi nhìn xung quanh, hận không thể quơ lấy cái ghế phang chết hạn, dám có ý đồ với bạn gái của tôi à, cậu chán sống rồi đó. (*) Em gái trà xanh: tiếng lóng Trung Quốc chỉ người hai mặt, giả nai.
Hàn đưa tay định nắm lấy tay Sở Tiêu Tiêu, lửa trong mắt tôi đã sắp bùng cháy. Không được, tôi không đánh chết tên nhóc này không được! Nhưng đúng lúc đó, Sở Tiêu Tiêu đã rụt tay lại. “Lý Cát, chúng ta cũng không quen thân lầm. Vốn là anh theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh, quan hệ chỉ đơn giản như vậy. Anh đừng nói như hai chúng ta từng có quan hệ tình cảm thế nếu có thì cũng đã kết thúc rồi, tôi đã có không biết bao nhiều bạn trai cũ nữa. Anh đừng quấn lấy tôi, tôi thật sự đã có bạn trai rồi
Sở Tiêu Tiêu chỉ nói vài câu đơn giản đã dập tắt được lửa giận trong lòng tôi, tôi thoáng chốc chẳng còn giản chút nào cả mà còn giống như đang ăn mật ngọt. "Tiêu Tiêu, chúng ta đã lâu không gặp, tôi chỉ muốn tìm em ôn chuyện thôi. Em em đừng nghĩ nhiều. "Được rồi Lý Cát, anh có biết vì sao tôi không thích anh không? Bởi vì con người anh không thắng thân Anh thích tôi thì cứ thích, không thích thì nói không thích đi, nhưng anh lại sợ mất mặt, chỉ cần bị tôi từ chối một lần sẽ kiếm cớ giải thích nói không phải anh đang tỏ tình với tôi. Ngày trước tôi mềm lòng, bảng lòng chơi trò chơi này với anh, nhưng thật xin lỗi, giờ tôi thật sự tìm được người trong lòng rồi, tôi cực kỳ yêu bạn trai tôi, không rảnh quan tâm tới lòng tự ái của anh" “Đủ rồi." Mặt Lý Cát sắp bị Sở Tiêu Tiêu vả đến sưng vũ, anh ta đành phải thừa nhận: "Em nói không sai, tôi thừa nhận, tôi thích em. Em có thể cho tôi một cơ hội nữa được không? Trương Siêu kia đầu xứng với em. Tôi nghe nói cậu ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, cậu ta chỉ có bằng cấp hai thôi, các người có thể hạnh phúc bên nhau sao? Các người thậm chí còn chẳng có chung chủ đề để tán gẫu ấy chứ."
Tháng chết tiệt này, đến giờ vẫn không quên cạnh khỏe tôi mấy câu, kẻ làm ra được loại chuyện này cũng không phải là người mà!
Sau khi anh ta nói xong, Sở Tiêu Tiêu bằng nhiên cúi đầu, hình như cô ấy nhớ tới điều gì liền phì cười một tiếng.
Lý Cát sững sở, hỏi Sở Tiêu Tiêu cười cái gì. “Ngại quá, chỉ là tôi nghĩ tới Trương
Siêu, bằng nhiên thấy hạnh phúc. Chắc chán anh không thể tưởng tượng được vì sao tôi thích anh ấy.
Tôi thấy Sở Tiêu Tiêu như thế liên mềm lòng không chịu được, có bảo tôi đem tất cả bản thân và gia đình cho cô ấy tôi cũng bằng lòng.
Lý Cát nghiêm mặt nói. "Tiêu Tiêu, tôi thật lòng thích em. Hồi học cấp ba tôi ấu trĩ quả, đúng như em nói, tôi không dám đối diện với tình cảm của mình, cũng quả là sĩ diện. Tôi biết em cũng có cảm tình với tôi, lúc ấy có biết bao nhiêu người ủng hộ chúng ta. Là lỗi của tôi, tôi không đủ can đảm, cho nên em mới phải chọn người đàn ông khác. Em không cần thêu dệt mấy chuyện hạnh phúc lừa gạt tôi, như thể tôi lại càng tự trách. Một người con gái xinh đẹp có học thức như em không thể ở bên tên thất học kia mãi được. Em hãy cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.
Sở Tiêu Tiêu chỉ xem như hạn nói với vấn, cô ấy chống cảm lên, ánh mắt đảo liên tục, giống như đang suy nghĩ gì đó xa xăm rồi không ngừng cười khúc khích “Anh thật sự muốn nghe lý do tôi thích Trương Siêu?" Sở Tiêu Tiêu hỏi.
Lý Cát đành phải kiên nhẫn hỏi: "Cái gì anh ta có tôi đều có, tôi có cả những thứ anh ta không có. Tôi nghe em nói, nhưng tốt hơn hết phải là một lý do thuyết phục.
Thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc Sở Tiêu Tiêu thích gì ở tôi, không thể không vểnh tai lên nghe. Chẳng qua là mặc kệ Sở Tiêu Tiêu nói cái gì, Lý Cát cũng sẽ không tin, tên con nhà quan này thật quá tự cao rồi.
Bình luận facebook