Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-257
Chương 257 Dĩ hòa vi quý
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Sở Tiêu Tiêu nghiêm túc nhoài người xuống bàn họp, nên cười, mừng thầm hỏi: “Anh có biết dáng người của bộ đội đặc chủng đẹp thế nào không?" "Cái gì?”
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, ngỡ ngàng hệt như Lý Cát
Sở Tiêu Tiêu nói: “Anh có biết bộ đội đặc chủng khỏe cỡ nào không?" “Hả?” Lý Cát văn mù mờ
Tôi bụm miệng, đã hiểu được cô ấy muốn nói cái gì.
Sở Tiêu Tiêu cười gian nói: "Đó chính là nguyên nhân tôi chọn Trương Siêu chứ không chọn anh đó, anh đừng nghĩ nhiều, cả đời này anh cũng không bị được anh ấy đâu. Nguyên nhân chỉ có bốn chữ tôi yêu anh ấy. Sau này đừng quấy rày tôi nữa, anh có bám theo thì tôi cũng sẽ không chọn anh đầu.
Nói xong, cô ấy bỏ lại Lý Cát với vẻ mặt mờ mịt, đập bàn một cái rồi đi.
Sở Tiêu Tiêu đi được một lúc, Lý Cát mới tức tối, không cam lòng đập bản một cái.
Lúc tôi ỉu xìu định chuồn ra khỏi phòng thì vừa vặn gặp phải Sở Tiêu Tiêu. Sở Tiêu Tiêu hơi sửng sốt rồi chợt hiểu ra tôi vừa ở phòng bên cạnh nhìn lên. “Anh! Có phải anh đã nghe thấy hết rồi không?"
Cô ấy nhớ lại những lời bản thân vừa nói, xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, liếc mát lườm tôi một cái.
Tôi vội vàng đuổi theo ôm cô ấy, mặt dày mày dạn cọ lên mặt của cô, liếc thấy xung quang không có người, tôi khẽ nói: "Sức khỏe tốt như vậy em không thử chút sao, thật quá lãng phí.
Sở Tiêu Tiêu tức giận: "Anh có biết xấu hổ không hả, đây là công ty đó. Em nói như vậy không phải là để chọc tức cho anh ta đi sao?" “Em tuyết làm, gã đàn ông nào nghe thấy người phụ nữ mình thích nói những lời này có lẽ đều đau lòng tới mấy tháng. Tôi cười hòn cô ấy một cái.
Sở Tiêu Tiêu cũng chẳng nhịn được mà phì cười: "Nghĩ kỹ lại thì em nói không chừa đường lui rồi đó. Có lẽ sau này anh ta cũng không dám dây dưa với em nữa."
Tôi thật lòng nói. “Em thật tốt, có được người bạn gái như em nhất định là phúc đức anh tích được từ kiếp trước rồi
Lời này quả thật không phải là nịnh nọt, tôi đã không ngờ cô ấy lại quyết đoán không nể tình từ chối Lý Cát như vậy, nhớ lại sự lo lắng lén lút ban nãy của mình, tôi thật sự thấy ngượng ngùng.
Sở Tiêu Tiêu cười hì hi: “Cảm ơn ngoài miệng cũng vô dụng thời, trên giường cố gắng một chút." "Em, em đừng có nói như vậy, em cứ thử cho anh một cơ hội xem."
Hóa ra tôi đã thật sự thay đổi. Mấy tháng trước tôi còn lập bạp với Lâm Phương, tâm trạng run rẩy, không ngờ chỉ chung đụng với Sở Tiêu Tiêu một thời gian đã có thể mở miệng nói ra những lời bậy bạ rồi.
Tôi thực lòng yêu cô ấy chết đi được, chỉ nghĩ tới việc cô ấy ở bên người khác hàng ngày thân thiết với kẻ đó như với tôi thì tôi đã không thể chịu nổi.
Lúc tôi và Sở Tiêu Tiêu đang trêu ghẹo nhau, Lý Cát vừa văn mở cửa bước ra, vừa nhìn thấy hai chúng tôi ôm ấp nhau, ảnh mát anh ta lại đỏ bừng. "Lý Cát, sao anh lại tới đây?" Tôi cố tình đặc ý trước mặt anh ta, thực ra vậy đã là tốt rồi. Anh ta dám có ý đồ với bạn gái tôi, tôi không đánh anh ta đã là tốt làm roi.
Lý Cát giữ lại chút danh dự cuối cùng, cố tình ra vẻ điềm nhiên nói: “Tôi tới đây bàn công việc, hiện tại tôi đang làm việc ở công ty chứng khoán lớn nhất ở thành phổ Thông, vừa vặn cần làm mấy quảng cáo, ban nãy đã bàn bạc với Sở Tiêu Tiêu rồi, cũng không tệ lắm. Phải rồi, sao cậu cũng tới đây vậy? Ả, tôi quên mất, cậu là thiếu gia của Tuấn Nhiên, là kẻ có tiền mà, không làm việc cũng có tiền tiêu, không cần phải bận rộn làm việc như chúng tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đàn ông cần phải có sự nghiệp."
Tôi nói: "Vậy thì tốt quá, để tôi bảo Giám đốc kinh doanh đến tâm sự với anh, trưa nay cùng ăn bữa cơm nhé? Á, tôi quên không nói, tôi là ông chủ của công ty này. Ôi chao, anh nói cũng rất đúng, đàn ông đúng là phải có sự nghiệp riêng. Phải rồi, anh cũng mở công ty rồi hả? Sao tôi không nghe Thị trưởng Lý nhạc nhỉ.
Vẻ mặt Lý Cát tối sầm, tôi nhìn dáng vẻ của anh ta như chỉ hận không thể bỏ đi ngay, không thể nào xấu hổ hơn được nữa. “Tôi, tôi không có." Anh ta không thể không trả lời.
Tôi thực sự không thích làm ra vẻ như vậy, nhưng ai bảo Lý Cát hôm nay thực sự chọc giận tôi chứ.
Sở Tiêu Tiêu đã từ chối rồi mà anh ta vẫn muốn đào góc tưởng của tôi, tôi có thể nhan nhịn chứ không thể nhận nhục.
Có lẽ trong lòng Lý Cát, tôi vẫn là cậu bạn học để mặc người ta bắt nạt hồi cấp ba, giống như trong ký ức của anh ta, tôi và anh ta không cùng một tầng lớp, bởi vậy nên tôi thấp hơn anh ta một bạc, chỉ cần anh ta thích thứ gì là có thể hợp tình hợp lý cướp lấy nó từ tay tôi.
Không bị tôi đánh quả thực là may mắn của anh ta.
Tôi vội vàng gọi Thanh Thanh tới bàn chuyện làm ăn với Lý Cát, Thanh Thanh đã ở bên cạnh hồng hớt từ lâu, tôi cố ý dặn dò cô ấy “Thanh Thanh, mỗi làm ăn này rất quan trọng, cô nhất định phải lấy được nhé. Cô có biết ai đây không? Đây chính là công tử nhà Thị trưởng Lý, đối xử cho tốt vào, mối làm ăn này nhất định phải giành được
Thanh Thanh nhảy mất với tôi: “Ông chủ yên tâm đi, Công tử Lý là bạn bè với chị Tiêu Tiêu nhà chúng ta, không nể mặt sư thầy cũng phải nể mặt Phật tổ, mối làm ăn này nhất định là muốn dành cho chúng ta rồi."
Thanh Thanh quả đúng là tinh anh, lời này vừa nói ra thì dù ban nãy Lý Cát chỉ thuận miệng nói một cầu cũng không thể không nặn ra mấy mối quảng cáo cho chúng tôi.
Hôm nay Lý Cát quả thực là tiền mất tật mang, muốn đào góc tường của tôi chúng được lại còn tặng việc làm cho chúng tôi. Tôi nhìn bản mặt thối như cứt chó kia, trong lòng vui như nở hoa, suýt nữa không nên được nụ cười.
Nhưng cũng không thể quả làm mất lòng người như Lý Cát được. Đừng nghĩ Lý Cát không có nhiều tiền bằng tôi, từ xưa đến nay kẻ có tiền đều sợ quan chức, nếu anh ta thật sự vận dụng tất cả các nguồn lực và quan hệ xã hội để đấu với tôi đến cùng thì cũng không thể coi thường được.
Tuy tầm ảnh hưởng của Tuấn Nhiên đã vượt qua công ty nhỏ bình thường từ lâu, sức ảnh hưởng trong giới chính trị cũng không cần kiêng nể một Thị trưởng thành phố nho nhỏ, nhưng việc buôn bán cần dĩ hòa vi quý, Lý Lương không phải người không nói lý lẽ, cho dù không quan tâm tới mặt mũi của Lý Cát thì tôi cũng phải nể mặt Lý Lương.
Tôi cố tình dặn dò Thanh Thanh, tuy người này là tình địch nhưng suy cho cùng vẫn là khách hàng, nhất định phải chăm sóc chu đảo, nếu thật sự không làm ăn được thì thôi.
Thanh Thanh thân phục tôi, nổi năng lung tung "Vừa đấm vừa xoa, ông chủ à, anh không hổ là thông thạo binh pháp, thật là đỉnh quá đi."
Tôi không thèm đếm xỉa đến cô ấy, đùa nghịch trong phòng làm việc với Sở Tiểu Tiêu một lát, bàn luận xem buổi tối nên đi đầu để thử "sức khỏe" của tôi.
Ở bên Sở Tiêu Tiêu một thời gian, sự thay đổi lớn nhất của tôi chính là nói bậy bạ cũng không đỏ mặt, trở thành người hoàn toàn khác so với trước kia.
Lúc hai chúng tôi đang nồng nhiệt, tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ấy, tay không kìm chế được mà hướng lên trên và bao trọn lấy, điện thoại trong phòng làm việc đột nhiên vang lên.
Con mẹ nó, tôi thầm chửi bậy một câu, mặc kệ cuộc gọi này là ai gọi tới. Ai ngờ Sở Tiểu Tiêu lại thở hồng hộc nhận điện thoại, ẩn thắng vào tại tôi. "Ai?" “Chủ, Chủ tịch Trương Lê tần bị tôi dọa sợ, cẩn thận nói: "Có một người Việt Nam tới tìm anh."
Người Việt Nam? Tôi nghĩ một lúc, người Việt Nam tôi quen chỉ có mình Xuân Đường,
Tôi đã bẻ gãy ngón tay của Xuân Đường. Lúc trước trong khi điều trị vết thương, tôi đã đồng ý cho anh ta một công việc, bảo anh ta sau khi bình phục cứ tới tìm tôi.
Tôi trước nay nói được làm được, nếu tôi đã hứa với anh ta thì dù từng là kẻ địch, tôi cũng sẽ không nói cho qua chuyện. "Bảo anh ta vào đây." Tôi chỉnh lại quân áo, hôn Sở Tiêu Tiêu một cái rồi cúp điện thoại nói: "Chắc là Xuân Đường. “Nhất định là anh ta tới tìm anh xin việc, đã lâu không gặp, vết thương hàn là đã
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Sở Tiêu Tiêu nghiêm túc nhoài người xuống bàn họp, nên cười, mừng thầm hỏi: “Anh có biết dáng người của bộ đội đặc chủng đẹp thế nào không?" "Cái gì?”
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, ngỡ ngàng hệt như Lý Cát
Sở Tiêu Tiêu nói: “Anh có biết bộ đội đặc chủng khỏe cỡ nào không?" “Hả?” Lý Cát văn mù mờ
Tôi bụm miệng, đã hiểu được cô ấy muốn nói cái gì.
Sở Tiêu Tiêu cười gian nói: "Đó chính là nguyên nhân tôi chọn Trương Siêu chứ không chọn anh đó, anh đừng nghĩ nhiều, cả đời này anh cũng không bị được anh ấy đâu. Nguyên nhân chỉ có bốn chữ tôi yêu anh ấy. Sau này đừng quấy rày tôi nữa, anh có bám theo thì tôi cũng sẽ không chọn anh đầu.
Nói xong, cô ấy bỏ lại Lý Cát với vẻ mặt mờ mịt, đập bàn một cái rồi đi.
Sở Tiêu Tiêu đi được một lúc, Lý Cát mới tức tối, không cam lòng đập bản một cái.
Lúc tôi ỉu xìu định chuồn ra khỏi phòng thì vừa vặn gặp phải Sở Tiêu Tiêu. Sở Tiêu Tiêu hơi sửng sốt rồi chợt hiểu ra tôi vừa ở phòng bên cạnh nhìn lên. “Anh! Có phải anh đã nghe thấy hết rồi không?"
Cô ấy nhớ lại những lời bản thân vừa nói, xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, liếc mát lườm tôi một cái.
Tôi vội vàng đuổi theo ôm cô ấy, mặt dày mày dạn cọ lên mặt của cô, liếc thấy xung quang không có người, tôi khẽ nói: "Sức khỏe tốt như vậy em không thử chút sao, thật quá lãng phí.
Sở Tiêu Tiêu tức giận: "Anh có biết xấu hổ không hả, đây là công ty đó. Em nói như vậy không phải là để chọc tức cho anh ta đi sao?" “Em tuyết làm, gã đàn ông nào nghe thấy người phụ nữ mình thích nói những lời này có lẽ đều đau lòng tới mấy tháng. Tôi cười hòn cô ấy một cái.
Sở Tiêu Tiêu cũng chẳng nhịn được mà phì cười: "Nghĩ kỹ lại thì em nói không chừa đường lui rồi đó. Có lẽ sau này anh ta cũng không dám dây dưa với em nữa."
Tôi thật lòng nói. “Em thật tốt, có được người bạn gái như em nhất định là phúc đức anh tích được từ kiếp trước rồi
Lời này quả thật không phải là nịnh nọt, tôi đã không ngờ cô ấy lại quyết đoán không nể tình từ chối Lý Cát như vậy, nhớ lại sự lo lắng lén lút ban nãy của mình, tôi thật sự thấy ngượng ngùng.
Sở Tiêu Tiêu cười hì hi: “Cảm ơn ngoài miệng cũng vô dụng thời, trên giường cố gắng một chút." "Em, em đừng có nói như vậy, em cứ thử cho anh một cơ hội xem."
Hóa ra tôi đã thật sự thay đổi. Mấy tháng trước tôi còn lập bạp với Lâm Phương, tâm trạng run rẩy, không ngờ chỉ chung đụng với Sở Tiêu Tiêu một thời gian đã có thể mở miệng nói ra những lời bậy bạ rồi.
Tôi thực lòng yêu cô ấy chết đi được, chỉ nghĩ tới việc cô ấy ở bên người khác hàng ngày thân thiết với kẻ đó như với tôi thì tôi đã không thể chịu nổi.
Lúc tôi và Sở Tiêu Tiêu đang trêu ghẹo nhau, Lý Cát vừa văn mở cửa bước ra, vừa nhìn thấy hai chúng tôi ôm ấp nhau, ảnh mát anh ta lại đỏ bừng. "Lý Cát, sao anh lại tới đây?" Tôi cố tình đặc ý trước mặt anh ta, thực ra vậy đã là tốt rồi. Anh ta dám có ý đồ với bạn gái tôi, tôi không đánh anh ta đã là tốt làm roi.
Lý Cát giữ lại chút danh dự cuối cùng, cố tình ra vẻ điềm nhiên nói: “Tôi tới đây bàn công việc, hiện tại tôi đang làm việc ở công ty chứng khoán lớn nhất ở thành phổ Thông, vừa vặn cần làm mấy quảng cáo, ban nãy đã bàn bạc với Sở Tiêu Tiêu rồi, cũng không tệ lắm. Phải rồi, sao cậu cũng tới đây vậy? Ả, tôi quên mất, cậu là thiếu gia của Tuấn Nhiên, là kẻ có tiền mà, không làm việc cũng có tiền tiêu, không cần phải bận rộn làm việc như chúng tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đàn ông cần phải có sự nghiệp."
Tôi nói: "Vậy thì tốt quá, để tôi bảo Giám đốc kinh doanh đến tâm sự với anh, trưa nay cùng ăn bữa cơm nhé? Á, tôi quên không nói, tôi là ông chủ của công ty này. Ôi chao, anh nói cũng rất đúng, đàn ông đúng là phải có sự nghiệp riêng. Phải rồi, anh cũng mở công ty rồi hả? Sao tôi không nghe Thị trưởng Lý nhạc nhỉ.
Vẻ mặt Lý Cát tối sầm, tôi nhìn dáng vẻ của anh ta như chỉ hận không thể bỏ đi ngay, không thể nào xấu hổ hơn được nữa. “Tôi, tôi không có." Anh ta không thể không trả lời.
Tôi thực sự không thích làm ra vẻ như vậy, nhưng ai bảo Lý Cát hôm nay thực sự chọc giận tôi chứ.
Sở Tiêu Tiêu đã từ chối rồi mà anh ta vẫn muốn đào góc tưởng của tôi, tôi có thể nhan nhịn chứ không thể nhận nhục.
Có lẽ trong lòng Lý Cát, tôi vẫn là cậu bạn học để mặc người ta bắt nạt hồi cấp ba, giống như trong ký ức của anh ta, tôi và anh ta không cùng một tầng lớp, bởi vậy nên tôi thấp hơn anh ta một bạc, chỉ cần anh ta thích thứ gì là có thể hợp tình hợp lý cướp lấy nó từ tay tôi.
Không bị tôi đánh quả thực là may mắn của anh ta.
Tôi vội vàng gọi Thanh Thanh tới bàn chuyện làm ăn với Lý Cát, Thanh Thanh đã ở bên cạnh hồng hớt từ lâu, tôi cố ý dặn dò cô ấy “Thanh Thanh, mỗi làm ăn này rất quan trọng, cô nhất định phải lấy được nhé. Cô có biết ai đây không? Đây chính là công tử nhà Thị trưởng Lý, đối xử cho tốt vào, mối làm ăn này nhất định phải giành được
Thanh Thanh nhảy mất với tôi: “Ông chủ yên tâm đi, Công tử Lý là bạn bè với chị Tiêu Tiêu nhà chúng ta, không nể mặt sư thầy cũng phải nể mặt Phật tổ, mối làm ăn này nhất định là muốn dành cho chúng ta rồi."
Thanh Thanh quả đúng là tinh anh, lời này vừa nói ra thì dù ban nãy Lý Cát chỉ thuận miệng nói một cầu cũng không thể không nặn ra mấy mối quảng cáo cho chúng tôi.
Hôm nay Lý Cát quả thực là tiền mất tật mang, muốn đào góc tường của tôi chúng được lại còn tặng việc làm cho chúng tôi. Tôi nhìn bản mặt thối như cứt chó kia, trong lòng vui như nở hoa, suýt nữa không nên được nụ cười.
Nhưng cũng không thể quả làm mất lòng người như Lý Cát được. Đừng nghĩ Lý Cát không có nhiều tiền bằng tôi, từ xưa đến nay kẻ có tiền đều sợ quan chức, nếu anh ta thật sự vận dụng tất cả các nguồn lực và quan hệ xã hội để đấu với tôi đến cùng thì cũng không thể coi thường được.
Tuy tầm ảnh hưởng của Tuấn Nhiên đã vượt qua công ty nhỏ bình thường từ lâu, sức ảnh hưởng trong giới chính trị cũng không cần kiêng nể một Thị trưởng thành phố nho nhỏ, nhưng việc buôn bán cần dĩ hòa vi quý, Lý Lương không phải người không nói lý lẽ, cho dù không quan tâm tới mặt mũi của Lý Cát thì tôi cũng phải nể mặt Lý Lương.
Tôi cố tình dặn dò Thanh Thanh, tuy người này là tình địch nhưng suy cho cùng vẫn là khách hàng, nhất định phải chăm sóc chu đảo, nếu thật sự không làm ăn được thì thôi.
Thanh Thanh thân phục tôi, nổi năng lung tung "Vừa đấm vừa xoa, ông chủ à, anh không hổ là thông thạo binh pháp, thật là đỉnh quá đi."
Tôi không thèm đếm xỉa đến cô ấy, đùa nghịch trong phòng làm việc với Sở Tiểu Tiêu một lát, bàn luận xem buổi tối nên đi đầu để thử "sức khỏe" của tôi.
Ở bên Sở Tiêu Tiêu một thời gian, sự thay đổi lớn nhất của tôi chính là nói bậy bạ cũng không đỏ mặt, trở thành người hoàn toàn khác so với trước kia.
Lúc hai chúng tôi đang nồng nhiệt, tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ấy, tay không kìm chế được mà hướng lên trên và bao trọn lấy, điện thoại trong phòng làm việc đột nhiên vang lên.
Con mẹ nó, tôi thầm chửi bậy một câu, mặc kệ cuộc gọi này là ai gọi tới. Ai ngờ Sở Tiểu Tiêu lại thở hồng hộc nhận điện thoại, ẩn thắng vào tại tôi. "Ai?" “Chủ, Chủ tịch Trương Lê tần bị tôi dọa sợ, cẩn thận nói: "Có một người Việt Nam tới tìm anh."
Người Việt Nam? Tôi nghĩ một lúc, người Việt Nam tôi quen chỉ có mình Xuân Đường,
Tôi đã bẻ gãy ngón tay của Xuân Đường. Lúc trước trong khi điều trị vết thương, tôi đã đồng ý cho anh ta một công việc, bảo anh ta sau khi bình phục cứ tới tìm tôi.
Tôi trước nay nói được làm được, nếu tôi đã hứa với anh ta thì dù từng là kẻ địch, tôi cũng sẽ không nói cho qua chuyện. "Bảo anh ta vào đây." Tôi chỉnh lại quân áo, hôn Sở Tiêu Tiêu một cái rồi cúp điện thoại nói: "Chắc là Xuân Đường. “Nhất định là anh ta tới tìm anh xin việc, đã lâu không gặp, vết thương hàn là đã
Bình luận facebook