• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (60 Viewers)

  • Chap-259

Chương 259 Xác chết




*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


**********










Cảnh khuyến nghiêm túc đánh hơi trên sàn nhà, tôi và Hạ Cát Hoài ra ngoài cửa hút thuốc, “Thật hay giả vậy? Cái nhà này chẳng có chút mùi nào, có xác chết giấu ở đây thật sao? Cậu chưa từng thấy hiện trường vụ án đó thôi, cái mùi đó dù có bật bảy tám cái quạt điện cùng một lúc cũng không xua đi được, chứ đừng nói là người chết, trong phòng này dù chỉ có một con chuột chết cũng thối đến chết người ấy chứ." “Đội trưởng Hạ nói đúng, chẳng qua là các anh chưa từng điều tra hình sự nên không biết chuyện này cũng rất bình thường.



Một người cảnh sát cao gầy đi về phía Hạ Cát Hoài với vẻ mặt nịnh nọt, đưa cho Hạ Cát Hoài một chai thủy tinh: "Sếp, chúng ta đã tìm khắp nơi nhưng không có gì cả. Đừng nói là người chết, cả thịt lợn thổi trong tủ lạnh cũng không có. Anh nghĩ xem, Lâm Phương là một cô gái, cho dù có thật sự giấu xác chết thì làm sao dám giấu ở chỗ ngủ hàng ngày của chính minh chứ? Con mẹ nó cả tôi cũng không dám






Tôi nói: "Cậu vĩnh viễn không giải thích được suy nghĩ của kẻ có tâm lý biến thái đâu, đó là vì cậu là cảnh sát, không phải hung thủ. Tim cẩn thận xem, Lâm Phương rất coi trọng người nhà của cô ta, nếu có ta nhất định phải giấu xác cũng sẽ không giấu ở khu nhà cũ đầu.



Bị tôi nói một câu, người cảnh sát kia xúc động hét lên: "Những gì anh nói chỉ là giả thuyết, chúng tôi phá án chứ không phải quay phim điều tra hình sự, không có vô căn cứ như vậy. Phòng này có chỗ nào có thể giấu xác được chứ? Anh xem thử xem. Từng phần dưới sàn nhà chúng tôi đều cho chó ngửi hết rồi, thật sự chẳng có gì cả






Ý kiến của Hạ Cát Hoài cũng không khác với người cảnh sát kia, họ đều cho rằng tôi nghĩ nhiều rồi.



Tôi đã ra vào nhà này rất nhiều lần, nhưng chưa từng đánh giá cẩn nhận, nhìn kỹ cũng không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, sáng sủa lại sạch sẽ, không hề bất thường. “Gọi chủ cho thuê nhà tới hỏi, Lâm Phương hàng tháng vẫn thường xuyên trả tiền phòng cho ông ta sao?”






Hạ Cát Hoài nói: "Tôi đã hỏi rồi, bởi vì chúng ta vốn đang tìm Lâm Phương, tôi nghĩ căn phòng chưa trả, có phải vì Lâm Phương vẫn đang kiếm được tiền không? Đây cũng là một manh mối tìm cô ta. Nhưng chủ thuê nhà đã nói, Lâm Phương trả một lúc ba năm tiền thuế nhà."



Tôi nói: “Trên người Lâm Phương chỉ còn lại bảy ngàn tệ, tiền thuế ba năm ít nhất cũng là một trăm ngàn. Nếu căn phòng này không có vấn đề, cô ta sẽ không tiêu tiền uống phí.






Tôi lượn qua lượn lại một vòng, không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn liền đặt mông xuống giường nghỉ ngơi một chút.



Hạ Cát Hoài còn muốn khuyên nhủ tôi nhưng người cảnh sát kia đã lặng lẽ kéo cậu ta lại nói: "Đội trưởng Hạ, anh cứ mặc anh ta tung hoành đi. Loại công tử con nhà giàu này luôn cảm thấy mình toàn năng, anh càng khuyên, anh ta trái lại càng hăng hái. Chi bằng cử mặc anh ta tung hoành đi, dạy cho cái loại hoa trong nhà kính anh ta biết thế nào là suy sup."






Hạ Cát Hoài xì một tiếng coi thường “Đây là anh em thân thiết của tôi, cậu đừng nói như là Trần Ngọc Châu vậy chứ. Cậu ta đi tới khuyên tôi "Trương Siêu, cậu thực sự đừng làm chuyện điển rồ nữa, tôi cảm thấy Lâm Phương không kinh khủng như vậy đâu “Đợi đã. Tôi vốn chỉ vươn vai một cái, nhưng vừa ngắng đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng bỗng thấy hơi căng thang "Cậu cho người lên trần nhà xem xem."



Vẻ mặt Hạ Cát Hoài không tin, những cảnh sát còn lại cũng rất kinh ngạc. “Ông chủ Trương, anh thật sự đừng giày và chúng tôi nữa, anh xem cảnh khuyến chẳng sủa tiếng nào, chứng tỏ trong căn phòng này thực sự không có cái gì. Sếp chúng ta đảo bởi lung tung, tới lúc đó chủ nhà tìm chúng ta gây phiền phức thì sẽ bị khiển trách đó.






Không đợi Hạ Cát Hoài lên tiếng, tôi đã nói: “Cứ phá đi, xảy ra chuyện gì, bao nhiều tiên tôi đến hết



Hạ Cát Hoài võ và bả vai tôi, nói với anh em dưới trưởng. "Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau lên xem một chút "Sếp, đây không phải là làm cản sao?" “Bảo cậu đi thì cứ đi đi. Hôm nay mọi người vất vả rồi, coi như là giúp tôi việc riêng, tối tôi mời mọi người ăn yến sào bào ngư.






Mọi người cười mắng "Thời đi, anh có tiêu hết hai tháng tiền lương cũng chẳng đủ tiền thịt xiên “Yến sào bào ngư thì thôi, nhưng sếp là lẩu Tứ Xuyên thì không được thiếu nhé



Không hài lòng thì không hài lòng, nhưng bọn họ vẫn lấy ghế dựa làm thang trèo lên, đám người này đều thật lòng tin phục Hạ Cát Hoài, bao nhiêu oản giận đều đổ hết lên người tôi.






Tôi đã cho rằng Hạ Cát Hoài có thể lên sếp, chín mươi phần trăm là dựa vào vận may, bây giờ xem ra không hẳn là vậy. Tháng nhóc này thật sự có tài. Nhưng trong mắt những cảnh sát kia, có lẽ tôi chính là cái loại con nhà giàu nứt để đổ vách chẳng có tài cần gì chỉ giỏi về chuyện.





Trần nhà là loại trần treo rất đơn giản, bốn phía có rãnh đèn. Tôi nhớ Lâm Phương chưa từng bật đèn ở rãnh, thường chỉ bật đèn trần ở chính giữa. "Sếp, chẳng có gì cả"






Cậu ta nhảy xuống nói với Hạ Cát Hoài, ảnh mắt nhìn tôi tràn ngập sự khinh bỉ.



Tôi nói: "Để tôi lên " “Lên lớn lên, anh lên xem xem có phải là tự dựng dựng chuyện không, sao anh lại ương bướng như vậy chứ






Tôi không thèm để ý tới cậu ta, bước lên ghế dựa. Phía trên đều là bụi, chắc chắn không có gì trong khe đèn. Tôi nói với Hạ Cát Hoài: "Ném cái ghế cho tôi



Vẻ mặt những người còn lại vừa coi thường vừa hoang mang, nhưng Hạ Cát Hoài không hỏi gì nhiều, ném tháng cho tôi một cái, tôi cần nhắc rồi ném tháng nó lên đỉnh đầu. “Trương Siêu, con mẹ nó anh điên rồi đ Bụi và mảng vữa, xi măng rào rào rơi xuống, đám cảnh sát vừa họ khan vừa chửi bậy.






Tôi nhảy từ trên ghế xuống, Hạ Cát Hoài xua bụi đi, họ đến ứa nước mắt: "Trương Siêu, nếu không nề mặt cậu có tiền, tôi đã mang câu rồi.



Tôi nói. "Cậu tự xem đi. *Cái gì?”






Hạ Cát Hoài ngẩng đầu nhìn theo hướng tay tôi chỉ, mặt cứng đờ, hít sâu một hơi



Trần nhà bị vỡ một mảng lớn và một cái xác khô đã ló đầu nhìn ra từ trong đó. Cái xác được bọc bang từng lớp từng lớp nilon, bởi vì mất nước nên co rút lại, miệng ngoạc ra hoảng sợ.






Cảnh khuyển hướng lên trần nhà sủa nhặng xi, kích động nhảy dựng lên. Người cảnh sát ban nãy còn khó chịu ấm ức với tôi giờ đã không ngậm nổi miệng, lau mặt một cái nói: “Mẹ nó, có that."



Thật lòng mà nói, trong lòng tôi sợ hãi không kém bọn họ, Lâm Phương vậy mà thật sự ở cùng một cái xác chết lâu như thế, cho dù là một người đàn ông cũng không làm được. "Mẹ nó chứ, tôi làm cảnh sát lâu như vậy, thấy bao nhiều tên biến thái, thật không ngờ biến thái lại ở ngay bên cạnh chúng ta. Lâm Phương nhìn có vẻ mềm yếu, không ngờ lại là người như thế






Tôi đã biết Lâm Phương chẳng những không phải phụ nữ mềm yếu, mà trình độ âm hiểm thậm chí còn vượt qua cả tưởng tượng của tôi. Vì lợi ích của mình, cô ta suýt chút nữa tạo ra một vụ tai nạn xe để giết tôi và Sở Tiêu Tiêu, cô ta cùng một loại người với Khương Minh. "Người này không phải do Lâm Phương giết, chuyện hôm nay cậu cứ giữ bí mật đã, bảo người của cậu giữ kin vào “Khoan đã, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chúng ta đã tìm thấy xác chết thì không thể giữ bí mật được." “Tôi mặc kệ, trước hết cậu giúp tôi kéo dài một hai ngày, cái xác trước hết cử để ở đây đi, trong màng bọc đã đây gói hút ẩm và thuốc khử mùi, chống phân hủy còn tốt hơn cả xác ướp, không thổi rữa ngay được đầu, chó còn chẳng ngửi được mùi thì người khác cũng sẽ không ngửi được.



Hạ Cát Hoài dụi tàn thuốc nghĩ đi nghĩ lại nói. "Quá khó, ngộ nhỡ chủ nhà muốn vào xem nhà, một cái xác lớn như vậy chúng ta giấu thế nào?"






Tôi nói: "Cậu nghĩ cách đi, báo cho ông ta biết ông ta trúng thưởng chuyến du lịch Singapore bảy ngày, tối hôm nay bay, ăn ngủ bao hết, tiền tôi bỏ



Hạ Cát Hoài sững sở, bật cười thành tiếng. "Chỉ có anh mới nghĩ ra được, đúng là đồ chó làm tiền






Tôi trực tiếp đưa cho Hạ Cát Hoài một tấm séc trắng, bảo cậu ta giúp tôi, cảnh sát làm một số việc sẽ cực kỳ thuận




2006144710.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom