Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-129
Chương 129 Sát thủ.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Cháu đúng là nhầm rồi, hắn không phải là người của Liễu Vinh.” Tôi siết chặt nắm tay, khuôn mặt này tôi không thể quên được vì đây là tên sát thủ người Thái Lan mà Trần Như Hải từng thuê để giết tôi.
Tên này là do Trần Ngọc Châu phải đến!
Mẹ nó, hai bố con này buổi chiều vừa xin lỗi tôi và hòa giải với tôi mà buổi tối đã thuê sát thủ đến để giết tôi. Không, có lẽ hắn ta chưa bao giờ muốn hòa giải thực sự mà đây chỉ là mảnh khỏe của chúng, mục đích là để tôi mất cảnh giác và sau đó phải người đến giết tôi...
Tên sát thủ người Thái Lan vừa xuống khỏi thuyền thì chiếc thuyền lập tức bị sóng cuốn đi và không còn nhìn thấy hình bóng của nó nữa. Vừa rồi quả nhiên hắn ta không phải là may mắn...
Tên sát thủ người Thái Lan chấp hai bàn tay lại, không nói lời nào đã vung thẳng nắm đấm về phía tôi.
Tôi không trốn tránh và trong tình huống này tôi cũng không thể trốn được. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó!
Hắn ta dùng nằm đấm và tôi cũng dùng nắm đấm. Hai chúng tôi đi chậm vài bước rồi cùng xông lên một lúc. Hai nằm đấm va chạm chính xác vào nhau trong không trung tạo ra một tiếng va chạm cực mạnh. Toàn bộ cánh tay tôi đột nhiên tê liệt, bàn chân trái hằn lên một vũng dấu chân trên bãi biển. Tên này cũng không khá hơn nhiều, miệng và má vì đau mà không ngừng co giật. “Lần trước mày đã che giấu thực lực.” Tôi nói.
Lúc đó hắn cũng nói một câu tương tự bằng tiếng Thái: “Lần trước mày đã che giấu thực lực.”
Hai chúng tôi không ai dám tùy tiện ra tay, cú đấm này khiến trong lòng cả hai đều có tính toán.
Tên này không dám làm liều là vì không chắn chắn tôi còn có chiều gì không, còn tôi cũng không dám làm liều vì một khi tôi bị thương thì sợ rằng ông Cam sẽ không thể chạy đến một khách sạn để tránh bão trong thời tiết này được.
Chúng tôi cứ đứng dưới mưa như thế và sau khi quan sát nhau hai phút thì tôi nói bằng tiếng Thái: “Trần Như Hải cho mày bao nhiêu tiền, tao sẽ cho mày gấp đôi. “Bọn mày đều thích nói về tiền, tạo và tiền không liên quan gì đến nhau.” Hắn dứt khoát từ chối: “Hôm nay tao phải lấy mạng bọn mày.”
Khi vừa nói xong thì hắn chạy thẳng về phía ông Cam và ông Cam đầu kịp để phản ứng lại chứ? Lùi ra sau vài bước liền ngã nhào xuống đất. Tốc độ của tên này quá nhanh, khi tôi phản ứng lại để chạy đến ngăn hắn lại thì đã trễ một bước.
Thấy ông Cam gần bị đấm thì tôi liền vội vã chạy như bay đến che chắn cho ông ấy. Lúc đó nắm đấm liền đập vào lưng tôi không chút do dự, tôi đau đớn phụt ra một ngụm máu, cùng lúc đó vùng bụng ăn trọn vài cú đá bằng đầu gối của hắn.
Thiếu gia Ông Cam chạy về phía tôi rồi hét lên.
Tôi đang ôm bụng, bang choạng nhưng vẫn không ngã xuống và hài lên Bắc đứng lại
Tên sát thủ người Thái Lan xoa tay và nhìn tôi như một thợ săn nhìn con mồi. “Mẹ mày đồ tiền nhàn. Tôi môi một cách khó khăn
Anh ta cố tình lần đầu đời chở với ông Cam, lừa tôi đề cứu ông Cam, rồi bắt đầu tấn công tài. Ngay cả khi tôi nhìn thầu mục đích của anh ta thì cũng không thể trở mặt ông Carm một mình
Anh ta mìm cười cho tay lại vài người với tài, hoàn toàn không quan tâm tôi đã mang anh ta mit the mo
Sau đó, anh ta một khẩu súng lục ra khỏi tay, chi vào tra tài nghiêng đầu và nơi bằng thứ tiếng Trung tro tre "Lần này không ai có thể cướp khẩu sung cho em. Em chất chức rồi. Tạm biệt
Trái tim tôi thắt lại, tôi không ngờ rằng mình bình an vô sự trên chiến trường mưa b bão đạn nhưng lại chết ở một nơi như vậy.
Tên sát thủ này này rất có kinh nghiệm, hẳn không hề áp súng lục vào đầu tôi, nếu ở khoảng cách này thì tôi tự tin rằng có thể cướp súng của hắn. Nếu quá xa thì độ chính xác của súng lục sẽ thấp hơn, đặc biệt là trong ngày gió mưa như thế này và tôi cũng tự tin rằng có thể chạy thoát được.
Nhưng hắn đứng không gần cũng không xa, ở khoảng cách này thì tôi không thể làm gì được.
Đầu tôi quay cuồng suy nghĩ xem phải làm gì trong tình huống này, kéo dài thêm chút nữa thì cơ hội trốn thoát của tôi sẽ nhiều hơn một chút. “Nước tao là nước cấm súng, mày đã bị tao thu một khẩu súng rồi, sao lại có thể có khẩu súng khác nữa.”
Tôi không biết tại sao vào lúc này tôi lại nói ra câu này.
Ban đầu thủ trưởng cũng giao cho tôi điều tra việc buôn lậu súng, nhưng tôi luôn bận những việc khác nên bây giờ việc này Tiểu Thái vẫn đang điều tra.
Hẳn và ông Cam bất chợt sững sờ, có lẽ cả hai người này đều không thể hiểu tại sao chết đến nơi rồi mà tôi vẫn hỏi câu này. “Ha ha, mày không quan tâm đến sống chết của mình à?”
Tôi mỉm cười cay đắng: "Tao cầu xin mày để tạo đi, mày có để tạo đi không? Mày là một tên sát thủ được thuê, mày chỉ vì tiền mà thôi. Tao nói tao cho mày giá tiền gấp đôi thì mày nên biết danh tính thân phận của tao rồi chứ? Mày đã theo dõi tao mấy hôm nay nên mày cũng biết rõ những gì đã xảy ra với tao rồi chứ tao có thể trả tiền được.”
Hắn mỉm cười và không phản bác lại. Tôi lập tức hiểu ra, quả nhiên hai bố con nhà họ Trần chưa bao giờ có ý muốn hòa giải với tôi. Vở kịch chiều nay của chúng chẳng qua là diễn cho tôi xem thôi, là để làm tôi mất cảnh giác và dễ dàng tiêu diệt tôi.
Mắt tôi đỏ ửng lên, tôi và hai bố con này không đội trời chung. Chỉ cần hôm nay tôi không chết thì tôi nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá!
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi nói: “Dù sao thì tao cũng sắp chết rồi, mày xem như là tao tò mò đi.” “Mày muốn giở trò gì nữa? Tao đưa nó từ Thái Lan sang” “Tạo sắp chết rồi mà mày cũng không nói cho tao biết sự thật à, qua cửa khẩu hải quan không kiểm tra ư? Khẩu súng này được lấy ở đây chứ gì.” “Tao không biết rốt cuộc mày muốn làm gì, nhưng tao biết mày rất xảo quyệt. Mày là một con cáo nên tạo không thể nói cho mày biết bất cứ điều gì.”
Tôi cười: “Mày không nói cũng không sao cả. Sau khi tạo chết, Tập đoàn Tuấn Nhiên cho dù phải đào cả thành phố Thông này lên thì nhất định cũng phải tìm thấy thi thể của tao. Súng của mày là súng tự chế, không phải là súng tiêu chuẩn nên hỏa lực sẽ không quá mạnh. Đạn sẽ không xuyên qua hộp sọ của tạo và có khả năng vẫn còn nằm trong đầu tao. Vụ án dùng súng luôn là vụ án lớn nước tao, dù cho nhà họ Trần có bao nhiêu người ở Cục Công an thì vụ án này không thể che giấu được và chắc chắn sẽ đến Sở Công an. Bọn mày chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn không hề thay đổi nhưng đôi mắt hắn có chút run rầy.
Tôi nói tiếp: “Mày nên nghĩ cách khác để giết tạo đi, nếu không mày không trốn thoát nổi đâu.” Khóe miệng hắn co giật, rồi bỗng nhếch mép cười. “Tao đang nghĩ một con cáo tinh ranh như mày sẽ dùng cách nào để tự cứu mình. Tuyệt lắm, đúng là cách hay. Mày không sợ tao mà mày chỉ sợ súng. Chỉ cần tạo không dùng súng thì mày sẽ có cách để trốn thoát
Hắn ta lắc súng rồi cười ha ha: “Nhưng mà tao không quan tâm. Khẩu súng này có bị điều tra thì cũng không liên quan đến tạo. Tao đã mua nó từ bọn trong nước mày, chờ đến khi người của bọn mày điều tra được ra họ thì tao đã rời khỏi đây rồi.”
Hắn lại nhắm súng giữa lông mày của tôi, khẩu hình miệng như nói lời tạm biệt rồi sau đó để ngón trỏ vào cò súng.
Tôi vô thức nhắm mắt lại và nghĩ lần này chết chắc rồi thì lúc này ông Cam không biết lấy đâu ra sức lực lao nhanh chặn lại trước mặt tôi.
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại thì vừa nhìn thấy bóng dáng của ông Cam xuất hiện, trái tim tôi nhảy dựng lên và hét lên một tiếng không!
Lúc này, cả thế giới đều rơi vào một khoảng lặng lạ kỳ, ngoại trừ tiếng gió và sóng biển vỗ ầm ầm thì mọi thứ dường như ngưng đọng lại.
Tiếng súng không vang lên.
Sau đó, khẩu súng lục tuột khỏi tay tên sát thủ người Thái Lan, đầu súng chúi xuống và vùi vào trong cát. Tôi đỡ lấy ông Cam, xác nhận rằng ông ấy không bị thưởng và không có bất kỳ vết thương nao.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
“Cháu đúng là nhầm rồi, hắn không phải là người của Liễu Vinh.” Tôi siết chặt nắm tay, khuôn mặt này tôi không thể quên được vì đây là tên sát thủ người Thái Lan mà Trần Như Hải từng thuê để giết tôi.
Tên này là do Trần Ngọc Châu phải đến!
Mẹ nó, hai bố con này buổi chiều vừa xin lỗi tôi và hòa giải với tôi mà buổi tối đã thuê sát thủ đến để giết tôi. Không, có lẽ hắn ta chưa bao giờ muốn hòa giải thực sự mà đây chỉ là mảnh khỏe của chúng, mục đích là để tôi mất cảnh giác và sau đó phải người đến giết tôi...
Tên sát thủ người Thái Lan vừa xuống khỏi thuyền thì chiếc thuyền lập tức bị sóng cuốn đi và không còn nhìn thấy hình bóng của nó nữa. Vừa rồi quả nhiên hắn ta không phải là may mắn...
Tên sát thủ người Thái Lan chấp hai bàn tay lại, không nói lời nào đã vung thẳng nắm đấm về phía tôi.
Tôi không trốn tránh và trong tình huống này tôi cũng không thể trốn được. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó!
Hắn ta dùng nằm đấm và tôi cũng dùng nắm đấm. Hai chúng tôi đi chậm vài bước rồi cùng xông lên một lúc. Hai nằm đấm va chạm chính xác vào nhau trong không trung tạo ra một tiếng va chạm cực mạnh. Toàn bộ cánh tay tôi đột nhiên tê liệt, bàn chân trái hằn lên một vũng dấu chân trên bãi biển. Tên này cũng không khá hơn nhiều, miệng và má vì đau mà không ngừng co giật. “Lần trước mày đã che giấu thực lực.” Tôi nói.
Lúc đó hắn cũng nói một câu tương tự bằng tiếng Thái: “Lần trước mày đã che giấu thực lực.”
Hai chúng tôi không ai dám tùy tiện ra tay, cú đấm này khiến trong lòng cả hai đều có tính toán.
Tên này không dám làm liều là vì không chắn chắn tôi còn có chiều gì không, còn tôi cũng không dám làm liều vì một khi tôi bị thương thì sợ rằng ông Cam sẽ không thể chạy đến một khách sạn để tránh bão trong thời tiết này được.
Chúng tôi cứ đứng dưới mưa như thế và sau khi quan sát nhau hai phút thì tôi nói bằng tiếng Thái: “Trần Như Hải cho mày bao nhiêu tiền, tao sẽ cho mày gấp đôi. “Bọn mày đều thích nói về tiền, tạo và tiền không liên quan gì đến nhau.” Hắn dứt khoát từ chối: “Hôm nay tao phải lấy mạng bọn mày.”
Khi vừa nói xong thì hắn chạy thẳng về phía ông Cam và ông Cam đầu kịp để phản ứng lại chứ? Lùi ra sau vài bước liền ngã nhào xuống đất. Tốc độ của tên này quá nhanh, khi tôi phản ứng lại để chạy đến ngăn hắn lại thì đã trễ một bước.
Thấy ông Cam gần bị đấm thì tôi liền vội vã chạy như bay đến che chắn cho ông ấy. Lúc đó nắm đấm liền đập vào lưng tôi không chút do dự, tôi đau đớn phụt ra một ngụm máu, cùng lúc đó vùng bụng ăn trọn vài cú đá bằng đầu gối của hắn.
Thiếu gia Ông Cam chạy về phía tôi rồi hét lên.
Tôi đang ôm bụng, bang choạng nhưng vẫn không ngã xuống và hài lên Bắc đứng lại
Tên sát thủ người Thái Lan xoa tay và nhìn tôi như một thợ săn nhìn con mồi. “Mẹ mày đồ tiền nhàn. Tôi môi một cách khó khăn
Anh ta cố tình lần đầu đời chở với ông Cam, lừa tôi đề cứu ông Cam, rồi bắt đầu tấn công tài. Ngay cả khi tôi nhìn thầu mục đích của anh ta thì cũng không thể trở mặt ông Carm một mình
Anh ta mìm cười cho tay lại vài người với tài, hoàn toàn không quan tâm tôi đã mang anh ta mit the mo
Sau đó, anh ta một khẩu súng lục ra khỏi tay, chi vào tra tài nghiêng đầu và nơi bằng thứ tiếng Trung tro tre "Lần này không ai có thể cướp khẩu sung cho em. Em chất chức rồi. Tạm biệt
Trái tim tôi thắt lại, tôi không ngờ rằng mình bình an vô sự trên chiến trường mưa b bão đạn nhưng lại chết ở một nơi như vậy.
Tên sát thủ này này rất có kinh nghiệm, hẳn không hề áp súng lục vào đầu tôi, nếu ở khoảng cách này thì tôi tự tin rằng có thể cướp súng của hắn. Nếu quá xa thì độ chính xác của súng lục sẽ thấp hơn, đặc biệt là trong ngày gió mưa như thế này và tôi cũng tự tin rằng có thể chạy thoát được.
Nhưng hắn đứng không gần cũng không xa, ở khoảng cách này thì tôi không thể làm gì được.
Đầu tôi quay cuồng suy nghĩ xem phải làm gì trong tình huống này, kéo dài thêm chút nữa thì cơ hội trốn thoát của tôi sẽ nhiều hơn một chút. “Nước tao là nước cấm súng, mày đã bị tao thu một khẩu súng rồi, sao lại có thể có khẩu súng khác nữa.”
Tôi không biết tại sao vào lúc này tôi lại nói ra câu này.
Ban đầu thủ trưởng cũng giao cho tôi điều tra việc buôn lậu súng, nhưng tôi luôn bận những việc khác nên bây giờ việc này Tiểu Thái vẫn đang điều tra.
Hẳn và ông Cam bất chợt sững sờ, có lẽ cả hai người này đều không thể hiểu tại sao chết đến nơi rồi mà tôi vẫn hỏi câu này. “Ha ha, mày không quan tâm đến sống chết của mình à?”
Tôi mỉm cười cay đắng: "Tao cầu xin mày để tạo đi, mày có để tạo đi không? Mày là một tên sát thủ được thuê, mày chỉ vì tiền mà thôi. Tao nói tao cho mày giá tiền gấp đôi thì mày nên biết danh tính thân phận của tao rồi chứ? Mày đã theo dõi tao mấy hôm nay nên mày cũng biết rõ những gì đã xảy ra với tao rồi chứ tao có thể trả tiền được.”
Hắn mỉm cười và không phản bác lại. Tôi lập tức hiểu ra, quả nhiên hai bố con nhà họ Trần chưa bao giờ có ý muốn hòa giải với tôi. Vở kịch chiều nay của chúng chẳng qua là diễn cho tôi xem thôi, là để làm tôi mất cảnh giác và dễ dàng tiêu diệt tôi.
Mắt tôi đỏ ửng lên, tôi và hai bố con này không đội trời chung. Chỉ cần hôm nay tôi không chết thì tôi nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá!
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi nói: “Dù sao thì tao cũng sắp chết rồi, mày xem như là tao tò mò đi.” “Mày muốn giở trò gì nữa? Tao đưa nó từ Thái Lan sang” “Tạo sắp chết rồi mà mày cũng không nói cho tao biết sự thật à, qua cửa khẩu hải quan không kiểm tra ư? Khẩu súng này được lấy ở đây chứ gì.” “Tao không biết rốt cuộc mày muốn làm gì, nhưng tao biết mày rất xảo quyệt. Mày là một con cáo nên tạo không thể nói cho mày biết bất cứ điều gì.”
Tôi cười: “Mày không nói cũng không sao cả. Sau khi tạo chết, Tập đoàn Tuấn Nhiên cho dù phải đào cả thành phố Thông này lên thì nhất định cũng phải tìm thấy thi thể của tao. Súng của mày là súng tự chế, không phải là súng tiêu chuẩn nên hỏa lực sẽ không quá mạnh. Đạn sẽ không xuyên qua hộp sọ của tạo và có khả năng vẫn còn nằm trong đầu tao. Vụ án dùng súng luôn là vụ án lớn nước tao, dù cho nhà họ Trần có bao nhiêu người ở Cục Công an thì vụ án này không thể che giấu được và chắc chắn sẽ đến Sở Công an. Bọn mày chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn không hề thay đổi nhưng đôi mắt hắn có chút run rầy.
Tôi nói tiếp: “Mày nên nghĩ cách khác để giết tạo đi, nếu không mày không trốn thoát nổi đâu.” Khóe miệng hắn co giật, rồi bỗng nhếch mép cười. “Tao đang nghĩ một con cáo tinh ranh như mày sẽ dùng cách nào để tự cứu mình. Tuyệt lắm, đúng là cách hay. Mày không sợ tao mà mày chỉ sợ súng. Chỉ cần tạo không dùng súng thì mày sẽ có cách để trốn thoát
Hắn ta lắc súng rồi cười ha ha: “Nhưng mà tao không quan tâm. Khẩu súng này có bị điều tra thì cũng không liên quan đến tạo. Tao đã mua nó từ bọn trong nước mày, chờ đến khi người của bọn mày điều tra được ra họ thì tao đã rời khỏi đây rồi.”
Hắn lại nhắm súng giữa lông mày của tôi, khẩu hình miệng như nói lời tạm biệt rồi sau đó để ngón trỏ vào cò súng.
Tôi vô thức nhắm mắt lại và nghĩ lần này chết chắc rồi thì lúc này ông Cam không biết lấy đâu ra sức lực lao nhanh chặn lại trước mặt tôi.
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại thì vừa nhìn thấy bóng dáng của ông Cam xuất hiện, trái tim tôi nhảy dựng lên và hét lên một tiếng không!
Lúc này, cả thế giới đều rơi vào một khoảng lặng lạ kỳ, ngoại trừ tiếng gió và sóng biển vỗ ầm ầm thì mọi thứ dường như ngưng đọng lại.
Tiếng súng không vang lên.
Sau đó, khẩu súng lục tuột khỏi tay tên sát thủ người Thái Lan, đầu súng chúi xuống và vùi vào trong cát. Tôi đỡ lấy ông Cam, xác nhận rằng ông ấy không bị thưởng và không có bất kỳ vết thương nao.
Bình luận facebook